Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 59: Bùi Phượng Chi, tôi muốn ly hôn với anh (1)
Kỳ Kim Dao
20/12/2024
Diệp Ninh Uyển nghĩ thông suốt rồi, cũng không còn nhiều lo lắng nữa.
Với nhan sắc của Bùi Phượng Chi, dù sao cô cũng không thiệt, mỹ nam cực phẩm thế này trên đời khó tìm lắm!!!
"Chỉ là tắm rửa thôi mà, lắm chuyện quá!"
Nói rồi, Diệp Ninh Uyển ném bộ quần áo ướt sang một bên, người chìm xuống nước, phần xương quai xanh trở xuống đều chìm trong nước, làn nước gợn sóng, chỉ còn lại những đường nét mờ ảo.
Ánh mắt Bùi Phượng Chi vẫn luôn dừng trên mặt Diệp Ninh Uyển, như một công tử nho nhã không hề d.a.o động, không liếc ngang liếc dọc chút nào, ôn nhu như ngọc.
Nhưng Diệp Ninh Uyển vẫn không hề lơ là cảnh giác, cho đến khi Bùi Phượng Chi chủ động quay người đi.
"Lau lưng trước đi."
Diệp Ninh Uyển thở phào nhẹ nhõm, nói không căng thẳng là giả.
Dù sao thì cô cũng chỉ mạnh miệng thôi, chứ ngoài cái đêm bị chuốc thuốc mấy năm trước, cô chưa bao giờ thật sự ăn thịt cả, chỉ mới nhìn thịt thôi.
Cô vắt khăn mặt, từng chút từng chút lau lưng cho Bùi Phượng Chi.
Mái tóc dài của Bùi Phượng Chi được búi gọn bằng một chiếc trâm ngọc bích xanh nhạt, tấm lưng rất mỏng, hai xương bả vai như đôi cánh bướm sắp sửa vỗ cánh bay đi, đường nét hoàn mỹ mà gầy guộc.
Anh thật sự quá gầy, gầy đến mức khiến người ta có chút đau lòng.
Lau lưng xong rất nhanh, Bùi Phượng Chi xoay người lại, hình xăm hoa sen cá chép ở eo trong nước gần như sống dậy, con cá chép xanh kia lượn lờ ở háng anh, vui vẻ nhảy nhót, dù đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, nhưng lần này vẫn khiến Diệp Ninh Uyển có chút tim đập chân run, cô nắm chặt khăn mặt tiến lại gần.
Hai người gần sát nhau, Diệp Ninh Uyển cúi đầu, không hề nhận ra ánh mắt Bùi Phượng Chi đã hạ xuống, dừng trên lưng cô.
Chỉ thấy, ở giữa sống lưng Diệp Ninh Uyển có một vết bớt nhỏ hình ngọn lửa màu đỏ.
Bùi Phượng Chi nheo mắt.
Người phụ nữ này... chính là người phụ nữ trong ký ức của anh sao?
Anh không tin trên đời này có nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, người con gái trong giấc mơ của anh suốt những năm tháng anh sống thực vật, cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy Diệp Ninh Uyển, còn có cuốn sổ ghi chép rơi ra từ thư phòng viết về người phụ nữ có vết bớt màu đỏ kia.
Nhưng tại sao Diệp Ninh Uyển lại nói đây là lần đầu tiên họ gặp nhau?
Một bàn tay đột nhiên lắc lư trước mặt Bùi Phượng Chi.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Bùi Phượng Chi hoàn hồn, nhìn Diệp Ninh Uyển đang nhìn mình với vẻ dò xét, nhưng rất nhanh lại quay mặt đi, thản nhiên nói.
"Đừng dựa gần anh như vậy, nhìn thấy hết rồi."
Diệp Ninh Uyển ngẩn ra, sau đó lập tức ôm lấy mình, chìm xuống nước, lùi về đầu kia của bồn tắm, bất mãn trừng mắt nhìn Bùi Phượng Chi.
Người này còn dám nói, vừa rồi người ra vẻ đạo mạo tìm đủ mọi lý do khuyên cô chẳng phải là anh ta sao!
Cô nghiến răng nghiến lợi, ghi hận Bùi Phượng Chi trong lòng, bực bội ra lệnh cho anh.
"Quay người lại!"
Với nhan sắc của Bùi Phượng Chi, dù sao cô cũng không thiệt, mỹ nam cực phẩm thế này trên đời khó tìm lắm!!!
"Chỉ là tắm rửa thôi mà, lắm chuyện quá!"
Nói rồi, Diệp Ninh Uyển ném bộ quần áo ướt sang một bên, người chìm xuống nước, phần xương quai xanh trở xuống đều chìm trong nước, làn nước gợn sóng, chỉ còn lại những đường nét mờ ảo.
Ánh mắt Bùi Phượng Chi vẫn luôn dừng trên mặt Diệp Ninh Uyển, như một công tử nho nhã không hề d.a.o động, không liếc ngang liếc dọc chút nào, ôn nhu như ngọc.
Nhưng Diệp Ninh Uyển vẫn không hề lơ là cảnh giác, cho đến khi Bùi Phượng Chi chủ động quay người đi.
"Lau lưng trước đi."
Diệp Ninh Uyển thở phào nhẹ nhõm, nói không căng thẳng là giả.
Dù sao thì cô cũng chỉ mạnh miệng thôi, chứ ngoài cái đêm bị chuốc thuốc mấy năm trước, cô chưa bao giờ thật sự ăn thịt cả, chỉ mới nhìn thịt thôi.
Cô vắt khăn mặt, từng chút từng chút lau lưng cho Bùi Phượng Chi.
Mái tóc dài của Bùi Phượng Chi được búi gọn bằng một chiếc trâm ngọc bích xanh nhạt, tấm lưng rất mỏng, hai xương bả vai như đôi cánh bướm sắp sửa vỗ cánh bay đi, đường nét hoàn mỹ mà gầy guộc.
Anh thật sự quá gầy, gầy đến mức khiến người ta có chút đau lòng.
Lau lưng xong rất nhanh, Bùi Phượng Chi xoay người lại, hình xăm hoa sen cá chép ở eo trong nước gần như sống dậy, con cá chép xanh kia lượn lờ ở háng anh, vui vẻ nhảy nhót, dù đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, nhưng lần này vẫn khiến Diệp Ninh Uyển có chút tim đập chân run, cô nắm chặt khăn mặt tiến lại gần.
Hai người gần sát nhau, Diệp Ninh Uyển cúi đầu, không hề nhận ra ánh mắt Bùi Phượng Chi đã hạ xuống, dừng trên lưng cô.
Chỉ thấy, ở giữa sống lưng Diệp Ninh Uyển có một vết bớt nhỏ hình ngọn lửa màu đỏ.
Bùi Phượng Chi nheo mắt.
Người phụ nữ này... chính là người phụ nữ trong ký ức của anh sao?
Anh không tin trên đời này có nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, người con gái trong giấc mơ của anh suốt những năm tháng anh sống thực vật, cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy Diệp Ninh Uyển, còn có cuốn sổ ghi chép rơi ra từ thư phòng viết về người phụ nữ có vết bớt màu đỏ kia.
Nhưng tại sao Diệp Ninh Uyển lại nói đây là lần đầu tiên họ gặp nhau?
Một bàn tay đột nhiên lắc lư trước mặt Bùi Phượng Chi.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Bùi Phượng Chi hoàn hồn, nhìn Diệp Ninh Uyển đang nhìn mình với vẻ dò xét, nhưng rất nhanh lại quay mặt đi, thản nhiên nói.
"Đừng dựa gần anh như vậy, nhìn thấy hết rồi."
Diệp Ninh Uyển ngẩn ra, sau đó lập tức ôm lấy mình, chìm xuống nước, lùi về đầu kia của bồn tắm, bất mãn trừng mắt nhìn Bùi Phượng Chi.
Người này còn dám nói, vừa rồi người ra vẻ đạo mạo tìm đủ mọi lý do khuyên cô chẳng phải là anh ta sao!
Cô nghiến răng nghiến lợi, ghi hận Bùi Phượng Chi trong lòng, bực bội ra lệnh cho anh.
"Quay người lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.