Đêm Tân Hôn, Tôi Là Chính Thất Bị Thiếu Soái Tự Tay Đầu Độc
Chương 4: Chúng Ta Biết Chạy Đi Đâu?
Nhất Chi Đằng La
07/10/2024
Tiền Hoàn hít sâu một hơi, gân xanh nổi lên trên trán, cô nghiến giọng: “Tôi hỏi, bây giờ là năm nào?!”
Tiếng khóc của Thúy Châu đột ngột dừng lại. Cô ấy run rẩy, ấp úng: “Tháng, tháng ba, dân quốc năm thứ 25... Tiểu... tiểu thư, ngài...”
Tiền Hoàn nhắm mắt lại, khóe môi càng mím chặt, từng tin xấu cứ lần lượt ập đến.
Trong lịch sử ngắn ngủi của dân quốc, chiến loạn liên miên. Năm dân quốc thứ 25 chính là năm 1936, chỉ một năm nữa là chiến tranh toàn diện sẽ nổ ra, cả đất nước sẽ chìm trong cảnh lửa đạn khốc liệt.
Tại sao cô lại xuyên đúng vào thời kỳ khốn khó này?
Tiền Hoàn cắn chặt môi, cả người lạnh toát.
Thúy Châu thì không màng đến điều gì khác, vội kéo lấy chiếc váy cưới của Tiền Hoàn, lo lắng nói: "Tiểu thư, chúng ta nên chạy trốn thôi, lão gia và phu nhân đều đã chết, các thiếu gia cũng không rõ tung tích. Chúng ta không thể quay về Tiền gia nữa. Cô gia chẳng màng tình xưa, thậm chí còn hạ độc tiểu thư. Nếu tiểu thư còn ở lại phủ đốc quân thì e rằng mạng sống cũng khó giữ nổi!"
Đầu óc Tiền Hoàn mơ hồ, hỗn loạn, nhất thời không phản ứng kịp.
Chỉ chốc lát sau, trong đầu cô như có thứ gì bị đánh bật ra. Cô đột ngột đứng dậy, khuôn mặt không giấu nổi vẻ kinh hoàng.
Tiền gia? Phủ Đốc quân? Hạ độc?
Tiền Hoàn đột nhiên quay đầu nhìn Thúy Châu, môi run rẩy, khó nhọc nói: "Cô là Thúy Châu? Tôi là Tiền Hoàn?"
Nhìn biểu cảm như vừa bừng tỉnh của Tiền Hoàn, ánh mắt Thúy Châu lóe lên niềm vui, rồi cô ấy lại bật khóc: "Tiểu thư, em còn tưởng ngài... không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi! Nếu không thì em biết làm thế nào đây, tiểu thư——"
Thế là rõ rồi, đây không chỉ là một lần xuyên không đơn giản, mà là xuyên vào phim, và chính là bộ phim cô từng đóng.
Tiền Hoàn dùng đầu ngón tay lạnh giá xoa nhẹ khóe mắt đang ửng đỏ, giọng nói trầm khàn vang lên: "Đừng khóc nữa."
Thúy Châu vội lau đi nước mắt trên mặt, run rẩy nói: "Tiểu thư, trước khi cô gia trở về thì chúng ta nên chạy đi thôi!"
Tiền Hoàn lạnh lùng đáp, giọng điệu bình thản đến đáng sợ: "Phủ Đốc quân rộng lớn, lính canh đầy rẫy, chúng ta có thể chạy đi đâu?"
Thúy Châu ngớ người, định nói thêm thì từ bên ngoài phòng tân hôn đột ngột vang lên tiếng bước chân đều tăm tắp.
Tiếng khóc của Thúy Châu đột ngột dừng lại. Cô ấy run rẩy, ấp úng: “Tháng, tháng ba, dân quốc năm thứ 25... Tiểu... tiểu thư, ngài...”
Tiền Hoàn nhắm mắt lại, khóe môi càng mím chặt, từng tin xấu cứ lần lượt ập đến.
Trong lịch sử ngắn ngủi của dân quốc, chiến loạn liên miên. Năm dân quốc thứ 25 chính là năm 1936, chỉ một năm nữa là chiến tranh toàn diện sẽ nổ ra, cả đất nước sẽ chìm trong cảnh lửa đạn khốc liệt.
Tại sao cô lại xuyên đúng vào thời kỳ khốn khó này?
Tiền Hoàn cắn chặt môi, cả người lạnh toát.
Thúy Châu thì không màng đến điều gì khác, vội kéo lấy chiếc váy cưới của Tiền Hoàn, lo lắng nói: "Tiểu thư, chúng ta nên chạy trốn thôi, lão gia và phu nhân đều đã chết, các thiếu gia cũng không rõ tung tích. Chúng ta không thể quay về Tiền gia nữa. Cô gia chẳng màng tình xưa, thậm chí còn hạ độc tiểu thư. Nếu tiểu thư còn ở lại phủ đốc quân thì e rằng mạng sống cũng khó giữ nổi!"
Đầu óc Tiền Hoàn mơ hồ, hỗn loạn, nhất thời không phản ứng kịp.
Chỉ chốc lát sau, trong đầu cô như có thứ gì bị đánh bật ra. Cô đột ngột đứng dậy, khuôn mặt không giấu nổi vẻ kinh hoàng.
Tiền gia? Phủ Đốc quân? Hạ độc?
Tiền Hoàn đột nhiên quay đầu nhìn Thúy Châu, môi run rẩy, khó nhọc nói: "Cô là Thúy Châu? Tôi là Tiền Hoàn?"
Nhìn biểu cảm như vừa bừng tỉnh của Tiền Hoàn, ánh mắt Thúy Châu lóe lên niềm vui, rồi cô ấy lại bật khóc: "Tiểu thư, em còn tưởng ngài... không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi! Nếu không thì em biết làm thế nào đây, tiểu thư——"
Thế là rõ rồi, đây không chỉ là một lần xuyên không đơn giản, mà là xuyên vào phim, và chính là bộ phim cô từng đóng.
Tiền Hoàn dùng đầu ngón tay lạnh giá xoa nhẹ khóe mắt đang ửng đỏ, giọng nói trầm khàn vang lên: "Đừng khóc nữa."
Thúy Châu vội lau đi nước mắt trên mặt, run rẩy nói: "Tiểu thư, trước khi cô gia trở về thì chúng ta nên chạy đi thôi!"
Tiền Hoàn lạnh lùng đáp, giọng điệu bình thản đến đáng sợ: "Phủ Đốc quân rộng lớn, lính canh đầy rẫy, chúng ta có thể chạy đi đâu?"
Thúy Châu ngớ người, định nói thêm thì từ bên ngoài phòng tân hôn đột ngột vang lên tiếng bước chân đều tăm tắp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.