Đem Tất Cả Cuộc Đời Này Gom Lại, Chỉ Có Anh
Chương 14: Dư vị ngọt ngào (2)
Không Ngốc
21/12/2020
Mười ngày sau,
Vết thương trên tay, rồi cả vết khâu dưới chân cũng đã gần như lành hẳn.
Nó cố hướng ánh mắt ra khỏi khung cửa sổ.
Nắng xuân ngoài đó ngào ngạt lắm, lại đã muốn chớm đầu hè, thế nên thực sự có chút chói chang.
Nhưng, nó vẫn hoàn toàn không thấy gì hết.
Nó xòe bàn tay của mình ra, cố gắng cố gắng nhìn.
Rồi, nó cúi đầu.
Anh đến bên cạnh nó, trấn an:
- Trời hôm nay âm u lắm.
Nó buồn rầu:
- Vậy sao?. Hôm nay em cảm thấy hơi nóng, nên cứ nghĩ là sẽ có nắng chứ?
Công Nam kéo nó lại, đặt nó ngồi lên đùi,
Nó giương đôi mắt vô hồn cúi xuống.
- Anh Nam này, nếu như em vĩnh viễn cũng không thể nào nhìn thấy được nữa.
- Anh... anh, anh cứ bỏ em ở lại đây mà trốn đi.
- Mang theo một đứa mù như em...
Ánh mắt anh trầm đi trong vô định, cưỡng ép bóp lấy khuôn cằm kia xoay lại.
Hôn lên.
Thiên An bị hôn đến thiếu thở, muốn phát ho.
Công Nam gằn từng chữ:
- Cấm nói bậy.
Nó vậy nhưng không sợ, đưa tay lên vuốt khuôn mặt anh:
- Em nói thật.
- Em đã nghĩ lại rồi.
- Em không muốn anh vào tù.
- Em thì được.
Công Nam miết lên môi nó:
- Thế nào là " em thì được"?
- Thì nếu em bị bắt, em sẽ không khai ra anh.
Ngốc.
Công Nam không đành lòng để nó nghĩ sai thêm nữa. Lại thêm những vết thương trên người nó cũng đã gần như lành hẳn.
Chẳng phải cũng đã đến lúc rõ ràng mọi thứ hay sao?
- --------
Mặc trên người bộ quân phục xanh thẫm, thẳng tới từng ly từng nếp.
Tiến lại bên cạnh Thiên An, gỡ tai nghe đang gắn với chiếc mp3 anh mua tặng nó ra.
Thiên An đã không còn bị giật mình như mấy ngày đầu nữa, nó nhoẻn cười đưa tay lên gỡ nốt tai nghe phía bên này ra, hào hứng:
- Cái máy bé tí thế này mà thật nhiều bài hát, còn có cả kể chuyện nữa!
- Em nghe mà mãi không chán!.
Công Nam đặt chiếc mp3 sang một bên, đỡ lấy tay nó, chậm rãi đặt lên trên ngực áo mình, cẩn trọng:
- Em sờ thử xem?!.
Thiên An không hiểu, nó ngượng ngùng rụt tay lại:
- Anh Nam..
- Em... Em chưa..
Công Nam bật cười:
- Em nghĩ đi đâu vậy?!
Thiên An xấu hổ quá, vậy mà nó còn nghĩ đến những chuyện tận nơi nào!
Nó đặt tay lên, nghiêng nghiêng đầu, cố gắng cảm nhận những gì đôi bàn tay nó sờ thấy.
Nó có thể đơn thuần, nhưng nó không ngu ngốc.
Nó mường tượng ra hình dáng cầu vai, gạch ngang, sao, túi trước ngực.
Nó vội vàng chườm tới thắt lưng rồi dò lên cầu vai anh một lần nữa, miết hai ba đường,
Mặt nó bắt đầu xanh lại, lắp bắp không thành câu:
- Anh.... Anh đi trộm đồ sao?!
Công Nam tóm lấy bàn tay vừa rụt lại của nó kia. Chậm rãi:
- Thiên An. Anh không đi trộm đồ. Anh, là cảnh sát.
- .....!!!!!
Nó không tin, đôi mắt rõ ràng đã không nhìn thấy gì, nhưng vẻ ngơ ngác lại không giấu đi cho được:
- Anh nói cái gì cơ?
Công Nam hiểu được, nó đang bất ngờ đến thế nào, liền ngồi xích lại gần:
- Thiên An, Em nghe rõ nhé: Anh, là cảnh sát.
- Em đã nghe thấy hai từ " nằm vùng" bao giờ chưa?
Thiên An lắc đầu, sau đó một lúc lại rối rít gật đầu.
Nó quả thực có nghe. Có nghe chứ.
Một trong những việc nó được dạy, đó chính là khi gặp những người mặc đồng phục như thế này thế kia, liền phải tránh đi,
Hoặc như có người xa lạ hỏi đến, không phải anh em trong dây, thì cũng phải tránh đi. Vì nếu không sẽ bị những kẻ nằm vùng phát hiện.
Thế nhưng, nó vẫn không hiểu lắm. Mãi mà không nói thành lời.
Công Nam đón lấy những đầu ngón tay đang ăn da non của nó, gãi nhẹ:
- Không sao, từ từ hiểu.
Nó sau khi phân tích được một chút, lại bất ngờ giật hỏi:
- Anh... là cảnh sát sao?
- Vậy... vậy là anh sẽ bắt em bỏ tù?
- Có phải sau khi em khỏi mắt, anh sẽ dẫn em đi luôn không?
- Không... nhưng mà em đi tù rồi, anh thỉnh thoảng đến thăm em được không?
- Em... em...em...
Công Nam sao cảm giác như mình sao lại sai sai thế này, trước mặt cậu bé nhỏ, thực lòng lại còn làm ra được mấy cái dáng vẻ cưng cưng nựng nựng, rất không hợp với bộ quân phục trên người:
- Anh chưa cho phép, ai dám bắt em bỏ tù đây?
- Nhưng mà...
- Thiên An, em có tin anh không?!
- ( Gật mạnh)
- Vậy là được rồi. Từ nay nơi này sẽ trở thành nhà của em.
Thiên An như kiểu tai bị hỏng rồi, nghe không rõ nữa:
- Nhà?
- Ừ.
- Nhưng... mẹ em mất rồi, ông bà cũng không... không nhận.
Công Nam củng nhẹ lên trán nó một cái:
- Ai nói về nhà em?
- ???!!!!
- Anh nói chính là nơi này, nhà của anh.
Thiên An hết hồn:
- Anh nói, cái khách sạn này, là nhà của anh?!
- Khách sạn?!
- Đúng vậy! Không lẽ, nhà anh rộng như vậy, còn có cả lễ tân?!
Công Nam khóe môi hơi giật nhẹ, nhìn quanh căn phòng quả thực rộng tới dọa người:
- À, ừ, cũng không rộng lắm đâu.
==========
Thiên An vẫn không tin
Nó thực sự không tin.
Cả đêm nó trằn trọc tới không ngủ nổi.
Nó bắt anh phải mặc nguyên quân phục như thế nằm bên cạnh nó.
Nó nói rằng bởi vì nó sợ đây chỉ là một giấc mơ thôi, nó sợ khi nó mở mắt ra, có thể nhìn thấy ánh sáng, lập tức lại bị người ta bắt đi, bắt phải rời khỏi anh.
Nửa đêm.
Nó đưa tay chạm lên cầu vai anh, đếm từng ngôi sao trên đó.
Nó cười khúc khích.
Nó rúc đầu vào ngực anh, hít hà hương thơm quen thuộc, tự mình lẩm bẩm một trăm lần.
- Anh Nam của nó thật là giỏi
- Anh Nam của nó là giỏi nhất!
- Anh ấy đúng là cảnh sát!
- Đã vậy anh ấy còn bảo vệ cậu không phải đi tù!
- Khi nào nó mới 18 tuổi đây?!
- Tận những năm tháng nữa!
- Nó muốn nói ra quá rồi, nó yêu anh yêu anh yêu anh!
Khóe miệng của Công Nam nhịn không được, cong cong, thật muốn " ăn" sạch sẽ tên nhóc này mà.
Chỉ hận, quả thật, Thiên An vẫn chưa đủ 18 tuổi.
Chút lương tâm còn sót lại ép thứ dưới đũng quần kia sưng đau đến chết lặng, cũng chỉ đành nén xuống.
=========
Thiên An sắp nở hoa.
Cả người nó đều thoải mái.
Nó nghĩ rằng nó sắp biết bay.
Bởi lẽ, nó xác thực Công Nam dám " ngang nhiên " muốn nó đi dạo phố cùng, mà không sợ bị bắt.
Dù là, nó chẳng thấy gì hết, tất cả chỉ là một màu đen phủ kín. Nhưng từng hơi thở, từng ngọn gió kia phả tới da thịt đều là mát mẻ và dễ chịu đến không ngờ.
Đó là cảm giác mà lâu lắm lâu lắm rồi, lâu đến mức nó đã quên hết từ bao giờ.
Một đứa trẻ sống trong bùn lầy, sợ hãi, lúc nào khi ngẩng mặt lên cũng sợ bị người khác nhìn tới, lúc nào cũng lo bị tóm lấy, bị đánh đập, bị bỏ tù.
Nó, vốn dĩ không nhìn thấy tương lai,
Thế nhưng hôm nay, nó lại được ngẩng đầu lên mà sống.
Nó vui chứ!
Vui vì từ nay nó sẽ không cần phải lén lén lút lút đi giao hàng, cũng sẽ không sợ bị bất kỳ một đàn anh nào buồn chán tiện tay dúi lên cổ tay nó những đầu thuốc còn đang cháy đỏ, lấy những vết sẹo xì xèo trên da thịt của nó làm vui nữa!
Nó ngẩng cao đầu, nó nắm chặt vạt áo anh, bước đến chỗ để xe.
Anh dò tới tay nó, đan lên.
< Phải cầm như thế này mới đúng>
Nó gật đầu thật mạnh.
Nó cười.
Đôi môi nó đỏ tươi ra như một cánh hoa tràn đầy sức sống đang hé nở.
Anh đưa tay lên cài dây an toàn cho nó, nhân tiện,
Đặt lên môi nó một nụ hôn.
Thiên An.
Của – anh.
Vết thương trên tay, rồi cả vết khâu dưới chân cũng đã gần như lành hẳn.
Nó cố hướng ánh mắt ra khỏi khung cửa sổ.
Nắng xuân ngoài đó ngào ngạt lắm, lại đã muốn chớm đầu hè, thế nên thực sự có chút chói chang.
Nhưng, nó vẫn hoàn toàn không thấy gì hết.
Nó xòe bàn tay của mình ra, cố gắng cố gắng nhìn.
Rồi, nó cúi đầu.
Anh đến bên cạnh nó, trấn an:
- Trời hôm nay âm u lắm.
Nó buồn rầu:
- Vậy sao?. Hôm nay em cảm thấy hơi nóng, nên cứ nghĩ là sẽ có nắng chứ?
Công Nam kéo nó lại, đặt nó ngồi lên đùi,
Nó giương đôi mắt vô hồn cúi xuống.
- Anh Nam này, nếu như em vĩnh viễn cũng không thể nào nhìn thấy được nữa.
- Anh... anh, anh cứ bỏ em ở lại đây mà trốn đi.
- Mang theo một đứa mù như em...
Ánh mắt anh trầm đi trong vô định, cưỡng ép bóp lấy khuôn cằm kia xoay lại.
Hôn lên.
Thiên An bị hôn đến thiếu thở, muốn phát ho.
Công Nam gằn từng chữ:
- Cấm nói bậy.
Nó vậy nhưng không sợ, đưa tay lên vuốt khuôn mặt anh:
- Em nói thật.
- Em đã nghĩ lại rồi.
- Em không muốn anh vào tù.
- Em thì được.
Công Nam miết lên môi nó:
- Thế nào là " em thì được"?
- Thì nếu em bị bắt, em sẽ không khai ra anh.
Ngốc.
Công Nam không đành lòng để nó nghĩ sai thêm nữa. Lại thêm những vết thương trên người nó cũng đã gần như lành hẳn.
Chẳng phải cũng đã đến lúc rõ ràng mọi thứ hay sao?
- --------
Mặc trên người bộ quân phục xanh thẫm, thẳng tới từng ly từng nếp.
Tiến lại bên cạnh Thiên An, gỡ tai nghe đang gắn với chiếc mp3 anh mua tặng nó ra.
Thiên An đã không còn bị giật mình như mấy ngày đầu nữa, nó nhoẻn cười đưa tay lên gỡ nốt tai nghe phía bên này ra, hào hứng:
- Cái máy bé tí thế này mà thật nhiều bài hát, còn có cả kể chuyện nữa!
- Em nghe mà mãi không chán!.
Công Nam đặt chiếc mp3 sang một bên, đỡ lấy tay nó, chậm rãi đặt lên trên ngực áo mình, cẩn trọng:
- Em sờ thử xem?!.
Thiên An không hiểu, nó ngượng ngùng rụt tay lại:
- Anh Nam..
- Em... Em chưa..
Công Nam bật cười:
- Em nghĩ đi đâu vậy?!
Thiên An xấu hổ quá, vậy mà nó còn nghĩ đến những chuyện tận nơi nào!
Nó đặt tay lên, nghiêng nghiêng đầu, cố gắng cảm nhận những gì đôi bàn tay nó sờ thấy.
Nó có thể đơn thuần, nhưng nó không ngu ngốc.
Nó mường tượng ra hình dáng cầu vai, gạch ngang, sao, túi trước ngực.
Nó vội vàng chườm tới thắt lưng rồi dò lên cầu vai anh một lần nữa, miết hai ba đường,
Mặt nó bắt đầu xanh lại, lắp bắp không thành câu:
- Anh.... Anh đi trộm đồ sao?!
Công Nam tóm lấy bàn tay vừa rụt lại của nó kia. Chậm rãi:
- Thiên An. Anh không đi trộm đồ. Anh, là cảnh sát.
- .....!!!!!
Nó không tin, đôi mắt rõ ràng đã không nhìn thấy gì, nhưng vẻ ngơ ngác lại không giấu đi cho được:
- Anh nói cái gì cơ?
Công Nam hiểu được, nó đang bất ngờ đến thế nào, liền ngồi xích lại gần:
- Thiên An, Em nghe rõ nhé: Anh, là cảnh sát.
- Em đã nghe thấy hai từ " nằm vùng" bao giờ chưa?
Thiên An lắc đầu, sau đó một lúc lại rối rít gật đầu.
Nó quả thực có nghe. Có nghe chứ.
Một trong những việc nó được dạy, đó chính là khi gặp những người mặc đồng phục như thế này thế kia, liền phải tránh đi,
Hoặc như có người xa lạ hỏi đến, không phải anh em trong dây, thì cũng phải tránh đi. Vì nếu không sẽ bị những kẻ nằm vùng phát hiện.
Thế nhưng, nó vẫn không hiểu lắm. Mãi mà không nói thành lời.
Công Nam đón lấy những đầu ngón tay đang ăn da non của nó, gãi nhẹ:
- Không sao, từ từ hiểu.
Nó sau khi phân tích được một chút, lại bất ngờ giật hỏi:
- Anh... là cảnh sát sao?
- Vậy... vậy là anh sẽ bắt em bỏ tù?
- Có phải sau khi em khỏi mắt, anh sẽ dẫn em đi luôn không?
- Không... nhưng mà em đi tù rồi, anh thỉnh thoảng đến thăm em được không?
- Em... em...em...
Công Nam sao cảm giác như mình sao lại sai sai thế này, trước mặt cậu bé nhỏ, thực lòng lại còn làm ra được mấy cái dáng vẻ cưng cưng nựng nựng, rất không hợp với bộ quân phục trên người:
- Anh chưa cho phép, ai dám bắt em bỏ tù đây?
- Nhưng mà...
- Thiên An, em có tin anh không?!
- ( Gật mạnh)
- Vậy là được rồi. Từ nay nơi này sẽ trở thành nhà của em.
Thiên An như kiểu tai bị hỏng rồi, nghe không rõ nữa:
- Nhà?
- Ừ.
- Nhưng... mẹ em mất rồi, ông bà cũng không... không nhận.
Công Nam củng nhẹ lên trán nó một cái:
- Ai nói về nhà em?
- ???!!!!
- Anh nói chính là nơi này, nhà của anh.
Thiên An hết hồn:
- Anh nói, cái khách sạn này, là nhà của anh?!
- Khách sạn?!
- Đúng vậy! Không lẽ, nhà anh rộng như vậy, còn có cả lễ tân?!
Công Nam khóe môi hơi giật nhẹ, nhìn quanh căn phòng quả thực rộng tới dọa người:
- À, ừ, cũng không rộng lắm đâu.
==========
Thiên An vẫn không tin
Nó thực sự không tin.
Cả đêm nó trằn trọc tới không ngủ nổi.
Nó bắt anh phải mặc nguyên quân phục như thế nằm bên cạnh nó.
Nó nói rằng bởi vì nó sợ đây chỉ là một giấc mơ thôi, nó sợ khi nó mở mắt ra, có thể nhìn thấy ánh sáng, lập tức lại bị người ta bắt đi, bắt phải rời khỏi anh.
Nửa đêm.
Nó đưa tay chạm lên cầu vai anh, đếm từng ngôi sao trên đó.
Nó cười khúc khích.
Nó rúc đầu vào ngực anh, hít hà hương thơm quen thuộc, tự mình lẩm bẩm một trăm lần.
- Anh Nam của nó thật là giỏi
- Anh Nam của nó là giỏi nhất!
- Anh ấy đúng là cảnh sát!
- Đã vậy anh ấy còn bảo vệ cậu không phải đi tù!
- Khi nào nó mới 18 tuổi đây?!
- Tận những năm tháng nữa!
- Nó muốn nói ra quá rồi, nó yêu anh yêu anh yêu anh!
Khóe miệng của Công Nam nhịn không được, cong cong, thật muốn " ăn" sạch sẽ tên nhóc này mà.
Chỉ hận, quả thật, Thiên An vẫn chưa đủ 18 tuổi.
Chút lương tâm còn sót lại ép thứ dưới đũng quần kia sưng đau đến chết lặng, cũng chỉ đành nén xuống.
=========
Thiên An sắp nở hoa.
Cả người nó đều thoải mái.
Nó nghĩ rằng nó sắp biết bay.
Bởi lẽ, nó xác thực Công Nam dám " ngang nhiên " muốn nó đi dạo phố cùng, mà không sợ bị bắt.
Dù là, nó chẳng thấy gì hết, tất cả chỉ là một màu đen phủ kín. Nhưng từng hơi thở, từng ngọn gió kia phả tới da thịt đều là mát mẻ và dễ chịu đến không ngờ.
Đó là cảm giác mà lâu lắm lâu lắm rồi, lâu đến mức nó đã quên hết từ bao giờ.
Một đứa trẻ sống trong bùn lầy, sợ hãi, lúc nào khi ngẩng mặt lên cũng sợ bị người khác nhìn tới, lúc nào cũng lo bị tóm lấy, bị đánh đập, bị bỏ tù.
Nó, vốn dĩ không nhìn thấy tương lai,
Thế nhưng hôm nay, nó lại được ngẩng đầu lên mà sống.
Nó vui chứ!
Vui vì từ nay nó sẽ không cần phải lén lén lút lút đi giao hàng, cũng sẽ không sợ bị bất kỳ một đàn anh nào buồn chán tiện tay dúi lên cổ tay nó những đầu thuốc còn đang cháy đỏ, lấy những vết sẹo xì xèo trên da thịt của nó làm vui nữa!
Nó ngẩng cao đầu, nó nắm chặt vạt áo anh, bước đến chỗ để xe.
Anh dò tới tay nó, đan lên.
< Phải cầm như thế này mới đúng>
Nó gật đầu thật mạnh.
Nó cười.
Đôi môi nó đỏ tươi ra như một cánh hoa tràn đầy sức sống đang hé nở.
Anh đưa tay lên cài dây an toàn cho nó, nhân tiện,
Đặt lên môi nó một nụ hôn.
Thiên An.
Của – anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.