Chương 21
Jayne Ann Krentz
01/04/2016
Họ gặp nhau trong không gian mát rượi, thấm đẫm mùi hương dễ chịu của khu vực hầm chưng cất rượu vang đỏ. Hầu hết các hãng rượu lớn ở California đều đã chuyển sang sử dụng thùng chưng cất bằng thép hiện đại, nhưng Elena Creek Vineyards ngay từ đầu đã sử dụng thùng làm bằng gỗ sồi. Loại gỗ nhập từ châu Âu này tô điểm thêm nét độc đáo không chỉ cho các loại vang đỏ của hãng mà còn cho không khí của hầm rượu.
Jason hít vào thật sâu, như cậu vẫn thường làm mỗi khi bước vào căn hầm rộng lớn. Cậu yêu thích nơi này. Cậu thích thưởng thức mọi thứ liên quan đến nó, từ các thùng chứa to tướng cho đến những mùi hương đặc thù được tạo ra từ quy trình chưng cất rượu diệu kỳ.
“Trông anh ấy có vẻ trầm cảm không?” Katy lo lắng hỏi.
“Chúng ta đang nói về Luke,”
Jason nhắc nhở. “Nếu anh ấy bị trầm cảm, chắc chắn là anh ấy không bao giờ để lộ ra. Chưa từng thấy ai che giấu cảm xúc giỏi như Đại Ca cả. Nhưng không, em không cho rằng anh ấy bị trầm cảm. Nếu chị hỏi em ấy à, thì anh ấy thậm chí còn đang vui vẻ ở trên hồ Ventana là khác.” Mắt Katy mở lớn. “Đang vui vẻ ư?” Jason nhoẻn miệng cười, “Ừ.” Hackett đứng khoanh tay và tựa một bên vai vào một trong các thùng chưng cất. “Làm sao mà anh ấy vui vẻ được? Em nói rằng anh ấy tìm thấy xác chết của một phụ nữ và suýt bị nướng thành than trong một vụ cháy nhà mà.”
“À, anh biết Luke mà,” Jason đáp. “Nói đến vui vẻ thì anh ấy có gu rất khác.”
“Hoặc là nói đến bất kỳ chuyện gì khác,” Hackett nói với giọng chán nản. “Chết tiệt. Bố Già sẽ không thích vụ này đâu. Mẹ cũng vậy.”
“Cả bố của em nữa,” Katy than. Cô day day thái dương. “Họ đều rất lo cho Luke.”
“Em cho rằng họ sẽ thấy khá hơn khi biết được anh ấy không ngồi không ở cái nhà nghỉ ọp ẹp đấy, say xỉn suốt ngày với thứ rượu rẻ tiền hay nhìn chăm chăm cái hồ hết ngày dài lại đêm thâu,” Jason ra chiều lý giải. “Với lại anh ấy đã có bạn gái mới. Chuyện này sẽ làm mọi người thấy yên tâm.”
Katy nhìn cậu với vẻ đột nhiên quan tâm đặc biệt. “Cậu nghĩ họ có ngủ với nhau không?”
Jason nhận ra Hackett cũng đang nhìn mình chăm chú.
“Có không?” Hackett hỏi.
“Có lẽ là chưa,” Jason thú nhận. “Irene vừa đến nhà nghỉ vài ngày trước. Em có cảm tưởng là đêm đầu cô ấy và Luke bận tìm thấy xác chết. Đêm thứ hai thì đến vụ hỏa hoạn. Mọi thứ hơi bị lu bu trên khu hồ ấy.”
“Và cực kỳ căng thẳng nữa, nghe có vẻ thế,” Katy thở dài. “Cậu biết là bác sĩ Van Dyke nói rằng Luke không được chịu quá nhiều căng thẳng.”
“Em chỉ muốn nói rằng có vẻ Luke và Irene không có nhiều thời gian hoặc cơ hội tình tứ lãng mạn gì,” Jason giải thích. “Nhưng dứt khoát giữa hai người đang có chuyện gì đó. Em biết chắc là vậy. Khi ở chung phòng với hai người đó, ta có thể nghe ra được cả âm thanh điện xẹt xèo xèo giữa hai người ấy đấy chứ.” Hackett và Katy nhìn cậu đầy nghi hoặc.
“Vấn đề là,” Hackett lên tiếng, “liệu điện có đứt mạch trước khi kịp đánh lửa hay không thôi.”
“Thôi được rồi, chúng ta đều biết sáu tháng trước Luke có chút rắc rối,” Jason nói. “Em có cảm tưởng rất rõ rằng điều đó giờ đây chẳng khiến anh ấy lo lắng đâu.”
Hàm Hackett nghiến chặt. Anh liếc sang Katy rồi vội nhìn đi chỗ khác. “Dường như Luke chẳng muốn kể lể những chuyện đại loại như vậy cho bất cứ ai.”
“Đó là vấn đề y học,” Katy nói chắc nịch. “Anh ấy nên đến gặp bác sĩ.” Jason giơ hai tay lên. “Dường như mọi người trong nhà này đều không chịu hiểu rằng Luke hơi khác người chút ít.”
Katy và Hackett lại liếc nhìn nhau. Lần này cả hai hơi đảo mắt chán chường.
Hai người này sao vậy nhỉ? Jason thắc mắc. Thi thoảng họ cứ như là có khả năng thần giao cách cảm.
Nhưng dạo này hầu như lúc nào họ cũng cắm cảu với nhau như đôi mèo xấu tính. Thật chẳng có gì lạ nếu ta thấy họ vừa cười nói với nhau xong lại quay ra đả kích nhau chỉ trong nháy mắt. Họ tranh cãi về mọi thứ từ kế hoạch tái thiết phòng thử rượu cũ cho đến mẫu thiết kế của nhãn mới cho rượu vang đỏ.
Ngày trước khi bọn họ lớn lên cùng nhau thì có như thế này đâu, Jason nhớ lại. Katy và Hackett từng là đôi bạn tâm giao từ hồi nào đến giờ. Chính Hackett đã đưa Katy đến buổi dạ vũ cuối cấp khi cô bị bạn trai xù vào phút cuối. Và cũng chính Katy đã an ủi Hackett khi cô bạn gái hồi đại học đá anh để đi theo gã bạn cùng phòng. Họ đã luôn có rất nhiều điểm tương đồng. Họ đã cùng nhau vui vẻ đi xem opera ở San Francisco, và họ cùng ưa thích đi thử các nhà hàng mới hoặc loại rượu mới của đối thủ.
Nhưng có gì đó trong mối quan hệ của họ thay đổi nhanh chóng khoảng sáu tháng trước. Như thể cuộc đính hôn chóng vánh giữa Katy và Luke đã tác động một cách kỳ lạ đến họ.
“Thôi được, chúng ta hãy tạm chấp nhận quan niệm Luke khác với chúng ta,” Jason thừa nhận. “Nhưng em chỉ muốn nói rằng anh ấy khác biệt chỉ vì anh ấy không có cùng quan điểm về quản lý kinh doanh như chúng ta.” Cậu chỉ về phía hàng đống thùng xung quanh. “Bố Già và Gordon phải từ bỏ ý định lôi anh ấy về công ty thôi. Chuyện này sẽ không xảy ra đâu.”
Katy có vẻ trầm ngâm. “Tôi nghĩ họ có thể chấp nhận chuyện Luke từ chối về công ty nếu họ thấy an tâm rằng Luke đã tìm được điều gì đó ổn định và an toàn cho anh ấy. Việc anh ấy không ổn định mới là điều khiến họ lo lắng. Họ đã nhìn thấy viễn cảnh Luke lê la ở một góc phố của San Francisco, ngửa tay xin bố thí chút tiền lẻ.”
“Dù gì đi nữa, em thật lòng không hề cho rằng anh ấy đang sắp sửa suy sụp hay gì cả,” Jason nói. “Anh ấy sẽ đến dự tiệc sinh nhật. Lúc ấy anh chị có thể tự kiểm chứng.”
“Anh ấy không cần phải thuyết phục bọn này,” Hackett lầm bầm. “Mà là mẹ và Gordon cùng Bố Già cơ.”
“Thôi được, điều này có thể là rắc rối đây,” Jason nói.
Jason hít vào thật sâu, như cậu vẫn thường làm mỗi khi bước vào căn hầm rộng lớn. Cậu yêu thích nơi này. Cậu thích thưởng thức mọi thứ liên quan đến nó, từ các thùng chứa to tướng cho đến những mùi hương đặc thù được tạo ra từ quy trình chưng cất rượu diệu kỳ.
“Trông anh ấy có vẻ trầm cảm không?” Katy lo lắng hỏi.
“Chúng ta đang nói về Luke,”
Jason nhắc nhở. “Nếu anh ấy bị trầm cảm, chắc chắn là anh ấy không bao giờ để lộ ra. Chưa từng thấy ai che giấu cảm xúc giỏi như Đại Ca cả. Nhưng không, em không cho rằng anh ấy bị trầm cảm. Nếu chị hỏi em ấy à, thì anh ấy thậm chí còn đang vui vẻ ở trên hồ Ventana là khác.” Mắt Katy mở lớn. “Đang vui vẻ ư?” Jason nhoẻn miệng cười, “Ừ.” Hackett đứng khoanh tay và tựa một bên vai vào một trong các thùng chưng cất. “Làm sao mà anh ấy vui vẻ được? Em nói rằng anh ấy tìm thấy xác chết của một phụ nữ và suýt bị nướng thành than trong một vụ cháy nhà mà.”
“À, anh biết Luke mà,” Jason đáp. “Nói đến vui vẻ thì anh ấy có gu rất khác.”
“Hoặc là nói đến bất kỳ chuyện gì khác,” Hackett nói với giọng chán nản. “Chết tiệt. Bố Già sẽ không thích vụ này đâu. Mẹ cũng vậy.”
“Cả bố của em nữa,” Katy than. Cô day day thái dương. “Họ đều rất lo cho Luke.”
“Em cho rằng họ sẽ thấy khá hơn khi biết được anh ấy không ngồi không ở cái nhà nghỉ ọp ẹp đấy, say xỉn suốt ngày với thứ rượu rẻ tiền hay nhìn chăm chăm cái hồ hết ngày dài lại đêm thâu,” Jason ra chiều lý giải. “Với lại anh ấy đã có bạn gái mới. Chuyện này sẽ làm mọi người thấy yên tâm.”
Katy nhìn cậu với vẻ đột nhiên quan tâm đặc biệt. “Cậu nghĩ họ có ngủ với nhau không?”
Jason nhận ra Hackett cũng đang nhìn mình chăm chú.
“Có không?” Hackett hỏi.
“Có lẽ là chưa,” Jason thú nhận. “Irene vừa đến nhà nghỉ vài ngày trước. Em có cảm tưởng là đêm đầu cô ấy và Luke bận tìm thấy xác chết. Đêm thứ hai thì đến vụ hỏa hoạn. Mọi thứ hơi bị lu bu trên khu hồ ấy.”
“Và cực kỳ căng thẳng nữa, nghe có vẻ thế,” Katy thở dài. “Cậu biết là bác sĩ Van Dyke nói rằng Luke không được chịu quá nhiều căng thẳng.”
“Em chỉ muốn nói rằng có vẻ Luke và Irene không có nhiều thời gian hoặc cơ hội tình tứ lãng mạn gì,” Jason giải thích. “Nhưng dứt khoát giữa hai người đang có chuyện gì đó. Em biết chắc là vậy. Khi ở chung phòng với hai người đó, ta có thể nghe ra được cả âm thanh điện xẹt xèo xèo giữa hai người ấy đấy chứ.” Hackett và Katy nhìn cậu đầy nghi hoặc.
“Vấn đề là,” Hackett lên tiếng, “liệu điện có đứt mạch trước khi kịp đánh lửa hay không thôi.”
“Thôi được rồi, chúng ta đều biết sáu tháng trước Luke có chút rắc rối,” Jason nói. “Em có cảm tưởng rất rõ rằng điều đó giờ đây chẳng khiến anh ấy lo lắng đâu.”
Hàm Hackett nghiến chặt. Anh liếc sang Katy rồi vội nhìn đi chỗ khác. “Dường như Luke chẳng muốn kể lể những chuyện đại loại như vậy cho bất cứ ai.”
“Đó là vấn đề y học,” Katy nói chắc nịch. “Anh ấy nên đến gặp bác sĩ.” Jason giơ hai tay lên. “Dường như mọi người trong nhà này đều không chịu hiểu rằng Luke hơi khác người chút ít.”
Katy và Hackett lại liếc nhìn nhau. Lần này cả hai hơi đảo mắt chán chường.
Hai người này sao vậy nhỉ? Jason thắc mắc. Thi thoảng họ cứ như là có khả năng thần giao cách cảm.
Nhưng dạo này hầu như lúc nào họ cũng cắm cảu với nhau như đôi mèo xấu tính. Thật chẳng có gì lạ nếu ta thấy họ vừa cười nói với nhau xong lại quay ra đả kích nhau chỉ trong nháy mắt. Họ tranh cãi về mọi thứ từ kế hoạch tái thiết phòng thử rượu cũ cho đến mẫu thiết kế của nhãn mới cho rượu vang đỏ.
Ngày trước khi bọn họ lớn lên cùng nhau thì có như thế này đâu, Jason nhớ lại. Katy và Hackett từng là đôi bạn tâm giao từ hồi nào đến giờ. Chính Hackett đã đưa Katy đến buổi dạ vũ cuối cấp khi cô bị bạn trai xù vào phút cuối. Và cũng chính Katy đã an ủi Hackett khi cô bạn gái hồi đại học đá anh để đi theo gã bạn cùng phòng. Họ đã luôn có rất nhiều điểm tương đồng. Họ đã cùng nhau vui vẻ đi xem opera ở San Francisco, và họ cùng ưa thích đi thử các nhà hàng mới hoặc loại rượu mới của đối thủ.
Nhưng có gì đó trong mối quan hệ của họ thay đổi nhanh chóng khoảng sáu tháng trước. Như thể cuộc đính hôn chóng vánh giữa Katy và Luke đã tác động một cách kỳ lạ đến họ.
“Thôi được, chúng ta hãy tạm chấp nhận quan niệm Luke khác với chúng ta,” Jason thừa nhận. “Nhưng em chỉ muốn nói rằng anh ấy khác biệt chỉ vì anh ấy không có cùng quan điểm về quản lý kinh doanh như chúng ta.” Cậu chỉ về phía hàng đống thùng xung quanh. “Bố Già và Gordon phải từ bỏ ý định lôi anh ấy về công ty thôi. Chuyện này sẽ không xảy ra đâu.”
Katy có vẻ trầm ngâm. “Tôi nghĩ họ có thể chấp nhận chuyện Luke từ chối về công ty nếu họ thấy an tâm rằng Luke đã tìm được điều gì đó ổn định và an toàn cho anh ấy. Việc anh ấy không ổn định mới là điều khiến họ lo lắng. Họ đã nhìn thấy viễn cảnh Luke lê la ở một góc phố của San Francisco, ngửa tay xin bố thí chút tiền lẻ.”
“Dù gì đi nữa, em thật lòng không hề cho rằng anh ấy đang sắp sửa suy sụp hay gì cả,” Jason nói. “Anh ấy sẽ đến dự tiệc sinh nhật. Lúc ấy anh chị có thể tự kiểm chứng.”
“Anh ấy không cần phải thuyết phục bọn này,” Hackett lầm bầm. “Mà là mẹ và Gordon cùng Bố Già cơ.”
“Thôi được, điều này có thể là rắc rối đây,” Jason nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.