Chương 2
Jayne Ann Krentz
01/04/2016
Đôi mắt màu nâu hổ phách đẹp đến ám ảnh, vừa sáng lên vẻ thông minh vừa u uẩn những bí mật; mái tóc đen óng cắt tỉa khéo léo ôm sát xương hàm; dáng người cân đối với những đường cong đầy nữ tính và tràn trề sức sống; đôi bốt cao gót gợi cảm và chiếc áo khoác đen điệu đàng. Và cô nàng coi trọng bữa ăn sáng.
Hình ảnh này có gì đó không ổn ư? Rõ ràng anh chẳng phải bậc thầy về thời trang, nhưng anh tin tưởng vào bản năng của mình, Luke nghĩ thầm. Giờ đây, bản năng của anh đang mách bảo Irene Stenson mang bốt, áo choàng dài và khoác cái thái độ ấy theo kiểu một gã đàn ông vận bộ giáp chống đạn ra trận.
Cô ấy đang sợ ai hoặc điều gì vậy nhỉ?
Và còn mấy cái đèn nữa chứ? Vài phút trước anh vừa kiểm tra lại. Cabin số Năm vẫn trông như một nhà máy sản xuất bóng đèn đang chạy như điên. Vừa rồi lúc đưa nàng về phòng, anh đã kịp nhìn thấy một vài bóng đèn đêm được gắn thêm vào các ổ điện trên tường phòng ngoài. Nàng còn thủ sẵn một cái đèn pin trong túi áo.
Irene Stenson sợ bóng đêm ư?
Anh bỏ dở ý định hoàn tất chương mình đang làm nửa chừng từ cả tuần nay và tắt máy tính. Tối nay anh không thể suy nghĩ được gì về Dự án. Đầu óc của anh đang bị bài toán đố mang tên Irene Stenson chi phối. Những phần còn lại trên thân thể của anh có lẽ cũng hứng thú muốn điều tra đề tài này tương tự. Ba tiếng trước anh đã bỏ Irene lại cabin của nàng, nhưng anh vẫn thấy bồn chồn và xao động một cách mơ hồ, khó chịu.
Anh cần đi loanh quanh đâu đó. Vào những đêm như vậy, những đêm thật sự dài, anh thường đi dạo để làm tiêu bớt vài nỗi căng thẳng điên người. Sau đó, anh sẽ rót cho mình một liều dược phẩm là thứ rượu mạnh của Pháp cất ở đằng sau tủ ly kia để xoa dịu chút điều xốn xang còn sót lại. Thói quen này không hẳn lúc nào cũng hiệu nghiệm, nhưng cũng có tác dụng tương đối. Hầu hết là vậy.
Nhưng tối nay thì khác. Anh không nghĩ rằng cuộc tản bộ quanh hồ và một ngụm rượu mạnh sẽ hữu hiệu.
Có lẽ mọi người trong gia đình anh đúng, có lẽ anh gặp rắc rối với việc sống có tổ chức, và biết đâu mọi thứ đang trở nên tồi tệ đi, chứ không hề tốt hơn như anh tưởng. Chết tiệt, có lẽ anh là một thằng hết thuốc chữa, đúng như mọi người đã lo sợ.
Nhưng có một điều anh biết chắc chắn - anh vẫn chưa đánh mất niềm đam mê đối với các điểm dữ kiện. Mỗi khi phát hiện một loạt những sự kiện rời rạc lý thú, từ trong tâm khảm anh bị thúc đẩy phải xâu chuỗi lại bằng được.
Irene nhấn phím gọi lại trên điện thoại của nàng ít nhất là năm lần trong khi xem tin tức buổi tối trên ti vi với anh. Ai đó nàng tìm gặp tại Dunsley này đã không trả lời máy. Điều gì đó nói cho anh biết là nàng sẽ không chịu ngồi yên chờ đợi thêm nữa. Nàng đã thừa nhận là chẳng hứng thú gì với nơi này và mong muốn thoát khỏi đây ngay khi việc riêng hoàn thành.
Có tiếng máy xe rì rầm phát ra từ lối xe chạy nối các cabin trong khu nhà trọ. Ánh đèn xe hắt lên phía bên kia rèm cửa, quét nhanh qua màn đêm trước khi hướng ra đường lớn.
Vị khách độc nhất của anh đang rời khỏi đây. Đã có người trả lời cuộc gọi của nàng rồi sao? Hay là nàng tính lặng lẽ chuồn khỏi thị trấn và quỵt tiền phòng?
Một cách vô thức, anh xem lại đồng hồ và ghi nhớ thời gian. Mười giờ hai mươi lăm phút.
Nếu không phải cuối tuần thì tầm giờ này trong những đêm đầu xuân ở Dunsley không có nhiều hoạt động lắm, và dĩ nhiên chẳng có gì để lôi kéo một vị khách với gu thưởng thức tinh tế. Quán cà phê Ventana View đóng cửa đúng chín giờ. Harry’s Hang-Out, quán bar duy nhất, thường mở cửa đến giữa đêm miễn là còn đủ khách, nhưng không hiểu sao anh tin rằng nét duyên dáng lạ kỳ của quán bar ấy chẳng đủ sức thu hút Irene.
Anh tiến đến cửa sổ và nhìn theo hai luồng đèn từ chiếc xe nhỏ gọn thời thượng màu vàng hướng ra đường cái. Nàng rẽ trái vào thị trấn, chứ không rẽ phải ra xa lộ.
Được rồi, nàng không lỉnh đi để né tiền thuê phòng. Chắc chắn nàng đi gặp ai đó. Nhưng một phụ nữ sợ hãi đêm đen có lẽ sẽ không ra ngoài một mình vào giờ này, trừ phi điều đó tuyệt đối cần thiết. Ai đó hoặc việc gì đó ở trong thị trấn này hẳn phải thật sự quan trọng đối với Irene Stenson.
Anh đã ở Dunsley được vài tháng. Đây là một thị trấn rất nhỏ, một nơi chưa từng có gì lạ thường xảy ra. Chết tiệt, đó là nguyên nhân chính khiến anh dọn đến đây. Anh cũng không nghĩ ngay ra được bất cứ ai trong cộng đồng dân cư này có thể hù dọa được một người như Irene, tuy nhiên anh vẫn sẵn sàng đánh cược là nàng đang sợ gì đó.
Nhưng vì cái quái gì mà anh phải quan tâm chứ?
Luke nghĩ về vẻ rầu rầu cương quyết lẫn với niềm lo lắng đã làm nàng xao động suốt buổi tối. Khi thấy một gương mặt dũng cảm kiên cường và cam chịu bền bỉ là anh nhận biết ngay. Anh cũng hiểu rằng ra ngoài vào ban đêm mà gặp phải bọn xấu sẽ như thế nào. Người ta sẽ chẳng bao giờ làm thế một mình nếu không có lựa chọn nào khác.
Biết đâu Irene có thể cần đến chút hỗ trợ cứu viện.
Anh móc chùm chìa khóa ra khỏi túi, vơ lấy áo khoác và đi ra chiếc SUV.
Hình ảnh này có gì đó không ổn ư? Rõ ràng anh chẳng phải bậc thầy về thời trang, nhưng anh tin tưởng vào bản năng của mình, Luke nghĩ thầm. Giờ đây, bản năng của anh đang mách bảo Irene Stenson mang bốt, áo choàng dài và khoác cái thái độ ấy theo kiểu một gã đàn ông vận bộ giáp chống đạn ra trận.
Cô ấy đang sợ ai hoặc điều gì vậy nhỉ?
Và còn mấy cái đèn nữa chứ? Vài phút trước anh vừa kiểm tra lại. Cabin số Năm vẫn trông như một nhà máy sản xuất bóng đèn đang chạy như điên. Vừa rồi lúc đưa nàng về phòng, anh đã kịp nhìn thấy một vài bóng đèn đêm được gắn thêm vào các ổ điện trên tường phòng ngoài. Nàng còn thủ sẵn một cái đèn pin trong túi áo.
Irene Stenson sợ bóng đêm ư?
Anh bỏ dở ý định hoàn tất chương mình đang làm nửa chừng từ cả tuần nay và tắt máy tính. Tối nay anh không thể suy nghĩ được gì về Dự án. Đầu óc của anh đang bị bài toán đố mang tên Irene Stenson chi phối. Những phần còn lại trên thân thể của anh có lẽ cũng hứng thú muốn điều tra đề tài này tương tự. Ba tiếng trước anh đã bỏ Irene lại cabin của nàng, nhưng anh vẫn thấy bồn chồn và xao động một cách mơ hồ, khó chịu.
Anh cần đi loanh quanh đâu đó. Vào những đêm như vậy, những đêm thật sự dài, anh thường đi dạo để làm tiêu bớt vài nỗi căng thẳng điên người. Sau đó, anh sẽ rót cho mình một liều dược phẩm là thứ rượu mạnh của Pháp cất ở đằng sau tủ ly kia để xoa dịu chút điều xốn xang còn sót lại. Thói quen này không hẳn lúc nào cũng hiệu nghiệm, nhưng cũng có tác dụng tương đối. Hầu hết là vậy.
Nhưng tối nay thì khác. Anh không nghĩ rằng cuộc tản bộ quanh hồ và một ngụm rượu mạnh sẽ hữu hiệu.
Có lẽ mọi người trong gia đình anh đúng, có lẽ anh gặp rắc rối với việc sống có tổ chức, và biết đâu mọi thứ đang trở nên tồi tệ đi, chứ không hề tốt hơn như anh tưởng. Chết tiệt, có lẽ anh là một thằng hết thuốc chữa, đúng như mọi người đã lo sợ.
Nhưng có một điều anh biết chắc chắn - anh vẫn chưa đánh mất niềm đam mê đối với các điểm dữ kiện. Mỗi khi phát hiện một loạt những sự kiện rời rạc lý thú, từ trong tâm khảm anh bị thúc đẩy phải xâu chuỗi lại bằng được.
Irene nhấn phím gọi lại trên điện thoại của nàng ít nhất là năm lần trong khi xem tin tức buổi tối trên ti vi với anh. Ai đó nàng tìm gặp tại Dunsley này đã không trả lời máy. Điều gì đó nói cho anh biết là nàng sẽ không chịu ngồi yên chờ đợi thêm nữa. Nàng đã thừa nhận là chẳng hứng thú gì với nơi này và mong muốn thoát khỏi đây ngay khi việc riêng hoàn thành.
Có tiếng máy xe rì rầm phát ra từ lối xe chạy nối các cabin trong khu nhà trọ. Ánh đèn xe hắt lên phía bên kia rèm cửa, quét nhanh qua màn đêm trước khi hướng ra đường lớn.
Vị khách độc nhất của anh đang rời khỏi đây. Đã có người trả lời cuộc gọi của nàng rồi sao? Hay là nàng tính lặng lẽ chuồn khỏi thị trấn và quỵt tiền phòng?
Một cách vô thức, anh xem lại đồng hồ và ghi nhớ thời gian. Mười giờ hai mươi lăm phút.
Nếu không phải cuối tuần thì tầm giờ này trong những đêm đầu xuân ở Dunsley không có nhiều hoạt động lắm, và dĩ nhiên chẳng có gì để lôi kéo một vị khách với gu thưởng thức tinh tế. Quán cà phê Ventana View đóng cửa đúng chín giờ. Harry’s Hang-Out, quán bar duy nhất, thường mở cửa đến giữa đêm miễn là còn đủ khách, nhưng không hiểu sao anh tin rằng nét duyên dáng lạ kỳ của quán bar ấy chẳng đủ sức thu hút Irene.
Anh tiến đến cửa sổ và nhìn theo hai luồng đèn từ chiếc xe nhỏ gọn thời thượng màu vàng hướng ra đường cái. Nàng rẽ trái vào thị trấn, chứ không rẽ phải ra xa lộ.
Được rồi, nàng không lỉnh đi để né tiền thuê phòng. Chắc chắn nàng đi gặp ai đó. Nhưng một phụ nữ sợ hãi đêm đen có lẽ sẽ không ra ngoài một mình vào giờ này, trừ phi điều đó tuyệt đối cần thiết. Ai đó hoặc việc gì đó ở trong thị trấn này hẳn phải thật sự quan trọng đối với Irene Stenson.
Anh đã ở Dunsley được vài tháng. Đây là một thị trấn rất nhỏ, một nơi chưa từng có gì lạ thường xảy ra. Chết tiệt, đó là nguyên nhân chính khiến anh dọn đến đây. Anh cũng không nghĩ ngay ra được bất cứ ai trong cộng đồng dân cư này có thể hù dọa được một người như Irene, tuy nhiên anh vẫn sẵn sàng đánh cược là nàng đang sợ gì đó.
Nhưng vì cái quái gì mà anh phải quan tâm chứ?
Luke nghĩ về vẻ rầu rầu cương quyết lẫn với niềm lo lắng đã làm nàng xao động suốt buổi tối. Khi thấy một gương mặt dũng cảm kiên cường và cam chịu bền bỉ là anh nhận biết ngay. Anh cũng hiểu rằng ra ngoài vào ban đêm mà gặp phải bọn xấu sẽ như thế nào. Người ta sẽ chẳng bao giờ làm thế một mình nếu không có lựa chọn nào khác.
Biết đâu Irene có thể cần đến chút hỗ trợ cứu viện.
Anh móc chùm chìa khóa ra khỏi túi, vơ lấy áo khoác và đi ra chiếc SUV.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.