Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người
Chương 54: C54: Chương 54
Phàm Trần Mộ Phong
29/06/2022
Liễu Khinh Huyền không nói gì, chỉ là càng ôm Mạc Tiêu Tiêu chặt hơn nữa.
"Ngươi làm sao vậy?" Mạc Tiêu Tiêu giật mình ngốc lăng, cái gì cũng không hiểu. Nửa đêm nửa hôm, Liễu Khinh Huyền vì cái gì lại trở nên kỳ kỳ quái quái? Chẳng lẽ thấy mình vọng động làm cho cô chảy máu nên sinh lòng áy náy?
Không đúng. Liễu Khinh Huyền nhìn kiểu nào cũng không giống người như vậy.
"Tiêu Tiêu, thật xin lỗi"
"???" Mạc Tiêu Tiêu càng thêm ngây ngốc, "Đang tốt đẹp làm gì phải xin lỗi?"
"Ta sẽ không để cho chuyện ngoài ý muốn như kiếp trước lại xảy ra đâu"
"Ngươi nói cái gì?" Mạc Tiêu Tiêu đột nhiên ngồi bật dậy, một tay chống lên ngực Liễu Khinh Huyền, con ngươi mở to nhìn nàng chằm chằm, không thể tin nổi.
Liễu Khinh Huyền rời khỏi cái nhìn trói buộc của Mạc Tiêu Tiêu, ánh mắt rũ xuống che dấu cảm xúc hỗn loạn trong đáy mắt:
"Ta nhớ ra rồi"
"Ngươi nói cái gì?" Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn không thể tin vào lỗ tai của mình, lần nữa hỏi dồn đòi nàng xác minh lại.
"Hết thảy của kiếp trước" thanh âm Liễu Khinh Huyền yếu ớt, "Ta đều nhớ lại rồi"
"..."
Liễu Khinh Huyền mím chặt môi.
"Nghìn năm yên hỏa nóng sôi, cũng không phải là giả đúng không?"
"..."
"Kỳ thật cũng không có nghìn năm dài như vậy. Ngươi không cần để ý" Mạc Tiêu Tiêu vẫn là lần đầu tiên thấy Liễu Khinh Huyền lộ ra bộ dáng như vậy, cả người đều luống cuống tay chân, nói năng suýt nữa lộn xộn. "Ngươi xem, ta chẳng phải đã chịu đựng qua hết rồi sao? Đến ta còn chịu đựng qua hình phạt này rồi, nghĩ cũng biết là không có thống khổ như trong truyền thuyết nói đâu mà"
Liễu Khinh Huyền ngồi dầy, đem Mạc Tiêu Tiêu ôm tới trong lòng, đem cằm đặt trên hõm vai của cô, thật lâu không nói gì.
Thẳng đến...
Thẳng đến khi Mạc Tiêu Tiêu có chút chịu không nổi tư thế này, khẽ cục cựa hoạt động một chút.
Liễu Khinh Huyền chú ý tới động tác nho nhỏ của cô, vội buông lỏng Mạc Tiêu Tiêu ra, thể thiếp săn sóc mà giúp cô xoa bóp chân.
"Cảm giác sao rồi?"
"Khá hơn nhiều rồi" thấy Liễu Khinh Huyền khôi phục thần thái như bình thường, Mạc Tiêu Tiêu cũng nhẹ nhàng thở ra. Lúc trước cô không muốn nói nguyên nhân gây hỏa hoạn cho Liễu Khinh Huyền nghe chính là không muốn nàng sinh ra cảm giác áy náy mặc cảm, muốn âm thầm khắc phục trở ngại ngăn trước mặt hai người. Nào có thể ngờ đâu kế hoạch của cô còn chưa được bắt đầu thì Liễu Khinh Huyền cư nhiên đã khôi phục lại trí nhớ của kiếp trước.
Chờ đã, bọn họ vừa mới làm xong sự tình không thể miêu tả, Liễu Khinh Huyền liền khôi phục ký ức? Hai chuyện này chẳng lẽ có liên hệ gì sao?
Nghĩ đến chi tiết nào đó trong đêm, sắc mặt Mạc Tiêu Tiêu soạt một cái, đỏ bừng.
Liễu Khinh Huyền nhìn thấy vậy, trong ánh mắt chợt lóe lên tia sáng, bàn tay đang đặt trên đùi Mạc Tiêu Tiêu vừa định nhấc lên thì lực đạo lại biến thành vỗ về, chậm rãi di chuyển đến nơi cấm địa nào đó.
Mạc Tiêu Tiêu: ...
Mạc Tiêu Tiêu theo bản năng tính từ trên giường chồm dậy, chỉ tiếc là không kịp rồi. Liễu Khinh Huyền lắc một cái đã hóa thân thành con sói đói từ lâu lăm le mỹ thực béo ngậy, làm gì có khả năng bỏ cho qua, trực tiếp xoay người đem cô đè dưới thân, ăn no nê một trận.
....
"Phó đạo diễn, vai Nguyễn Di còn chưa xác định người nào sao? Bên kia đã thúc giục quay chụp rồi"
Phó Trọng Cảnh nhéo nhéo ấn đường, vẻ mặt bực bội:
"Không có, những người này đều không phù hợp cảm giác của Nguyễn Di"
"Vậy chẳng lẽ...dời lịch trình về sau sao?" Phó đạo diễn thăm dò kiến nghị. Phó Trọng Cảnh không nói gì, chỉ liếc sang Trịnh Nham một cái.
"Thôi thôi, coi như ta chưa nói gì hết". Phó đạo diễn thấy vậy, làm sao mà còn chưa hiểu được ý tứ Phó Trọng Cảnh, lập tức sửa miệng. "Ta kéo thêm hai ngày, năn nỉ ngươi, sớm chút chọn người thích hợp đi"
Trịnh Nham nói xong, lê bước chân nặng trịch rời khỏi văn phòng Phó Trọng Cảnh.
Phó Trọng Cảnh nhìn theo bóng dáng Trịnh Nham, trầm tư một lát rồi cầm di động trên bàn, tìm ấn một số điện thoại.
...
Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu vừa dùng xong bữa sáng, đang chuẩn bị ngồiv ào bàn học để viết bài luận văn mà ngày hôm qua vì "lý do ngoài ý muốn" nào đó mà làm cho chậm trễ thì chuông điện thoại reo lên.
Liễu Khinh Huyền cầm lấy di động, ánh mắt suy xét nhìn màn hình.
Là một dãy số xa lạ. Nàng do dự một lát cũng không có ngắt cuộc gọi như thói quen thông thường, mà lựa chọn nhận điện.
"Là Liễu Khinh Huyền tiểu thư sao?"
Liễu Khinh Huyền chọn mi, hỏi lại:
"Phó đạo?"
"Không nghĩ tới Liễu tiểu thư còn nhớ được ta" nghe được câu trả lời, Phó Trọng Cảnh sảng khoái cười rộ lên.
"Đạo diễn có danh vọng như Phó đạo, có thể gặp được một lần là vinh hạnh lớn lao của ta, đương nhiên phải ghi nhớ trong lòng rồi" Liễu Khinh Huyền nói rất khách sáo, tuy rằng đã sớm đoán được ý đồ của cuộc gọi này, lại không có trực tiếp nói ra mà dò hỏi: "Phó đạo diễn lần này điện thoại...?".
Lúc trước nàng có từng tìm hiểu qua về nguồn lực phía sau của Phó Trọng Cảnh, cho nên không chút nào thắc mắc tại sao hắn có thể biết được số điện thoại của mình.
"Vẫn là chuyện lần trước kia", Phó Trọng Cảnh ngừng một chút rồi đem đại khái tình hình trước mắt đơn giản tóm tắt qua một lần.
Liễu Khinh Huyền nghe vậy, nhướn nhướn mày, ngữ khí vẫn bình bình đạm đạm khiến người không cách nào nắm bắt được:
"Ta là một người chưa bao giờ học qua kỹ năng biểu diễn, Phó đạo diễn không sợ khả năng diễn kịch của ta không được chấp nhận sao?"
"Ta có xem qua băng ghi hình của tiết mục lễ thành lập trườgn của mấy năm qua, tuy rằng diễn xuất có chút non nớt nhưng rất có linh khí. Mài giũa một phen, nhất định có thể đảm nhiệm được vai Nguyễn Di nhân vật này", Phó Trọng Cảnh nói xong, lần thứ hai dò hỏi: "Không biết Liễu tiểu thư có ý như thế nào?"
Trong ngành, Phó Trọng Cảnh có danh vọng rất cao, phàm là xuất phẩm của hắn cơ hồ đều là tinh túy, hơn nữa hắn muốn dùng bộ tác phẩm này đi tranh giải thưởng. Nếu có thể để Liễu Khinh Huyền biểu diễn nhân vật Nguyễn Di này, khoảng cách tới được trình độ mà nàng muốn, không thể nghi ngờ là sẽ được rút ngắn lại lại một khoảng.
Tâm tư Liễu Khinh Huyền dao động, suy xét một hồi rồi khẳng khái trả lời:
"Ta thử xem"
"Tốt" Phó Trọng Cảnh quá đỗi vui mừng, "Ba ngày sau, ta ở điện ảnh Cảnh Trình chờ ngươi".
Phó Trọng Cảnh cùng Liễu Khinh Huyền trao đổi thêm vài câu đi vào chi tiết, một lúc sau mới cúp điện thoại, tâm tình tốt vô cùng. Tuy rằng hắn còn chưa xem qua Liễu Khinh Huyền chính thức biểu diễn nhưng bằng cách nào đó lại chắc chắn rằng Liễu Khinh Huyền có thể đảm nhận được vai diễn này.
Có lẽ là, chỉ có người mang khí chất như Liễu Khinh Huyền mới có thể phù hợp với Nguyễn Di đi.
"điện thoại của Phó Trọng Cảnh?" Ngay khi Liễu Khinh Huyền nói ra Phó đạo diễn ba chữ, Mạc Tiêu Tiêu cũng đã vểnh tai lên mà nghe. Bây giờ thấy Liễu Khinh Huyền cúp điện thoại mới hấp tấp lẻn đến bên cạnh nàng.
"Ừ. Hắn muốn ta thử diễn nhân vật Nguyễn Di. Ba ngày sau đi thử vai"
Mạc Tiêu Tiêu nghe vậy, lập tức cực kỳ phấn khích:
"Nguyễn Di!!! Lúc trước ta xem truyện đã thích nhân vật này vô cùng, không thể nghĩ được giờ này lại là do chính ngươi thủ diễn. Cảm giác..." cô đang ríu rít nói bỗng dừng lại, không nghĩ ra dùng từ ngữ nào có thể hình dung.
"Cảm giác sụp đổ hình tượng?" Liễu Khinh Huyền nhướn mày, cố ý hỏi
"Đương nhiên không phải" Mạc Tiêu Tiêu trầm ngâm, "Chắc là phải càng thích nhân vật này hơn mới đúng. Yêu ai yêu cả đường đi lối về mà"
"Ngươi làm sao vậy?" Mạc Tiêu Tiêu giật mình ngốc lăng, cái gì cũng không hiểu. Nửa đêm nửa hôm, Liễu Khinh Huyền vì cái gì lại trở nên kỳ kỳ quái quái? Chẳng lẽ thấy mình vọng động làm cho cô chảy máu nên sinh lòng áy náy?
Không đúng. Liễu Khinh Huyền nhìn kiểu nào cũng không giống người như vậy.
"Tiêu Tiêu, thật xin lỗi"
"???" Mạc Tiêu Tiêu càng thêm ngây ngốc, "Đang tốt đẹp làm gì phải xin lỗi?"
"Ta sẽ không để cho chuyện ngoài ý muốn như kiếp trước lại xảy ra đâu"
"Ngươi nói cái gì?" Mạc Tiêu Tiêu đột nhiên ngồi bật dậy, một tay chống lên ngực Liễu Khinh Huyền, con ngươi mở to nhìn nàng chằm chằm, không thể tin nổi.
Liễu Khinh Huyền rời khỏi cái nhìn trói buộc của Mạc Tiêu Tiêu, ánh mắt rũ xuống che dấu cảm xúc hỗn loạn trong đáy mắt:
"Ta nhớ ra rồi"
"Ngươi nói cái gì?" Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn không thể tin vào lỗ tai của mình, lần nữa hỏi dồn đòi nàng xác minh lại.
"Hết thảy của kiếp trước" thanh âm Liễu Khinh Huyền yếu ớt, "Ta đều nhớ lại rồi"
"..."
Liễu Khinh Huyền mím chặt môi.
"Nghìn năm yên hỏa nóng sôi, cũng không phải là giả đúng không?"
"..."
"Kỳ thật cũng không có nghìn năm dài như vậy. Ngươi không cần để ý" Mạc Tiêu Tiêu vẫn là lần đầu tiên thấy Liễu Khinh Huyền lộ ra bộ dáng như vậy, cả người đều luống cuống tay chân, nói năng suýt nữa lộn xộn. "Ngươi xem, ta chẳng phải đã chịu đựng qua hết rồi sao? Đến ta còn chịu đựng qua hình phạt này rồi, nghĩ cũng biết là không có thống khổ như trong truyền thuyết nói đâu mà"
Liễu Khinh Huyền ngồi dầy, đem Mạc Tiêu Tiêu ôm tới trong lòng, đem cằm đặt trên hõm vai của cô, thật lâu không nói gì.
Thẳng đến...
Thẳng đến khi Mạc Tiêu Tiêu có chút chịu không nổi tư thế này, khẽ cục cựa hoạt động một chút.
Liễu Khinh Huyền chú ý tới động tác nho nhỏ của cô, vội buông lỏng Mạc Tiêu Tiêu ra, thể thiếp săn sóc mà giúp cô xoa bóp chân.
"Cảm giác sao rồi?"
"Khá hơn nhiều rồi" thấy Liễu Khinh Huyền khôi phục thần thái như bình thường, Mạc Tiêu Tiêu cũng nhẹ nhàng thở ra. Lúc trước cô không muốn nói nguyên nhân gây hỏa hoạn cho Liễu Khinh Huyền nghe chính là không muốn nàng sinh ra cảm giác áy náy mặc cảm, muốn âm thầm khắc phục trở ngại ngăn trước mặt hai người. Nào có thể ngờ đâu kế hoạch của cô còn chưa được bắt đầu thì Liễu Khinh Huyền cư nhiên đã khôi phục lại trí nhớ của kiếp trước.
Chờ đã, bọn họ vừa mới làm xong sự tình không thể miêu tả, Liễu Khinh Huyền liền khôi phục ký ức? Hai chuyện này chẳng lẽ có liên hệ gì sao?
Nghĩ đến chi tiết nào đó trong đêm, sắc mặt Mạc Tiêu Tiêu soạt một cái, đỏ bừng.
Liễu Khinh Huyền nhìn thấy vậy, trong ánh mắt chợt lóe lên tia sáng, bàn tay đang đặt trên đùi Mạc Tiêu Tiêu vừa định nhấc lên thì lực đạo lại biến thành vỗ về, chậm rãi di chuyển đến nơi cấm địa nào đó.
Mạc Tiêu Tiêu: ...
Mạc Tiêu Tiêu theo bản năng tính từ trên giường chồm dậy, chỉ tiếc là không kịp rồi. Liễu Khinh Huyền lắc một cái đã hóa thân thành con sói đói từ lâu lăm le mỹ thực béo ngậy, làm gì có khả năng bỏ cho qua, trực tiếp xoay người đem cô đè dưới thân, ăn no nê một trận.
....
"Phó đạo diễn, vai Nguyễn Di còn chưa xác định người nào sao? Bên kia đã thúc giục quay chụp rồi"
Phó Trọng Cảnh nhéo nhéo ấn đường, vẻ mặt bực bội:
"Không có, những người này đều không phù hợp cảm giác của Nguyễn Di"
"Vậy chẳng lẽ...dời lịch trình về sau sao?" Phó đạo diễn thăm dò kiến nghị. Phó Trọng Cảnh không nói gì, chỉ liếc sang Trịnh Nham một cái.
"Thôi thôi, coi như ta chưa nói gì hết". Phó đạo diễn thấy vậy, làm sao mà còn chưa hiểu được ý tứ Phó Trọng Cảnh, lập tức sửa miệng. "Ta kéo thêm hai ngày, năn nỉ ngươi, sớm chút chọn người thích hợp đi"
Trịnh Nham nói xong, lê bước chân nặng trịch rời khỏi văn phòng Phó Trọng Cảnh.
Phó Trọng Cảnh nhìn theo bóng dáng Trịnh Nham, trầm tư một lát rồi cầm di động trên bàn, tìm ấn một số điện thoại.
...
Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu vừa dùng xong bữa sáng, đang chuẩn bị ngồiv ào bàn học để viết bài luận văn mà ngày hôm qua vì "lý do ngoài ý muốn" nào đó mà làm cho chậm trễ thì chuông điện thoại reo lên.
Liễu Khinh Huyền cầm lấy di động, ánh mắt suy xét nhìn màn hình.
Là một dãy số xa lạ. Nàng do dự một lát cũng không có ngắt cuộc gọi như thói quen thông thường, mà lựa chọn nhận điện.
"Là Liễu Khinh Huyền tiểu thư sao?"
Liễu Khinh Huyền chọn mi, hỏi lại:
"Phó đạo?"
"Không nghĩ tới Liễu tiểu thư còn nhớ được ta" nghe được câu trả lời, Phó Trọng Cảnh sảng khoái cười rộ lên.
"Đạo diễn có danh vọng như Phó đạo, có thể gặp được một lần là vinh hạnh lớn lao của ta, đương nhiên phải ghi nhớ trong lòng rồi" Liễu Khinh Huyền nói rất khách sáo, tuy rằng đã sớm đoán được ý đồ của cuộc gọi này, lại không có trực tiếp nói ra mà dò hỏi: "Phó đạo diễn lần này điện thoại...?".
Lúc trước nàng có từng tìm hiểu qua về nguồn lực phía sau của Phó Trọng Cảnh, cho nên không chút nào thắc mắc tại sao hắn có thể biết được số điện thoại của mình.
"Vẫn là chuyện lần trước kia", Phó Trọng Cảnh ngừng một chút rồi đem đại khái tình hình trước mắt đơn giản tóm tắt qua một lần.
Liễu Khinh Huyền nghe vậy, nhướn nhướn mày, ngữ khí vẫn bình bình đạm đạm khiến người không cách nào nắm bắt được:
"Ta là một người chưa bao giờ học qua kỹ năng biểu diễn, Phó đạo diễn không sợ khả năng diễn kịch của ta không được chấp nhận sao?"
"Ta có xem qua băng ghi hình của tiết mục lễ thành lập trườgn của mấy năm qua, tuy rằng diễn xuất có chút non nớt nhưng rất có linh khí. Mài giũa một phen, nhất định có thể đảm nhiệm được vai Nguyễn Di nhân vật này", Phó Trọng Cảnh nói xong, lần thứ hai dò hỏi: "Không biết Liễu tiểu thư có ý như thế nào?"
Trong ngành, Phó Trọng Cảnh có danh vọng rất cao, phàm là xuất phẩm của hắn cơ hồ đều là tinh túy, hơn nữa hắn muốn dùng bộ tác phẩm này đi tranh giải thưởng. Nếu có thể để Liễu Khinh Huyền biểu diễn nhân vật Nguyễn Di này, khoảng cách tới được trình độ mà nàng muốn, không thể nghi ngờ là sẽ được rút ngắn lại lại một khoảng.
Tâm tư Liễu Khinh Huyền dao động, suy xét một hồi rồi khẳng khái trả lời:
"Ta thử xem"
"Tốt" Phó Trọng Cảnh quá đỗi vui mừng, "Ba ngày sau, ta ở điện ảnh Cảnh Trình chờ ngươi".
Phó Trọng Cảnh cùng Liễu Khinh Huyền trao đổi thêm vài câu đi vào chi tiết, một lúc sau mới cúp điện thoại, tâm tình tốt vô cùng. Tuy rằng hắn còn chưa xem qua Liễu Khinh Huyền chính thức biểu diễn nhưng bằng cách nào đó lại chắc chắn rằng Liễu Khinh Huyền có thể đảm nhận được vai diễn này.
Có lẽ là, chỉ có người mang khí chất như Liễu Khinh Huyền mới có thể phù hợp với Nguyễn Di đi.
"điện thoại của Phó Trọng Cảnh?" Ngay khi Liễu Khinh Huyền nói ra Phó đạo diễn ba chữ, Mạc Tiêu Tiêu cũng đã vểnh tai lên mà nghe. Bây giờ thấy Liễu Khinh Huyền cúp điện thoại mới hấp tấp lẻn đến bên cạnh nàng.
"Ừ. Hắn muốn ta thử diễn nhân vật Nguyễn Di. Ba ngày sau đi thử vai"
Mạc Tiêu Tiêu nghe vậy, lập tức cực kỳ phấn khích:
"Nguyễn Di!!! Lúc trước ta xem truyện đã thích nhân vật này vô cùng, không thể nghĩ được giờ này lại là do chính ngươi thủ diễn. Cảm giác..." cô đang ríu rít nói bỗng dừng lại, không nghĩ ra dùng từ ngữ nào có thể hình dung.
"Cảm giác sụp đổ hình tượng?" Liễu Khinh Huyền nhướn mày, cố ý hỏi
"Đương nhiên không phải" Mạc Tiêu Tiêu trầm ngâm, "Chắc là phải càng thích nhân vật này hơn mới đúng. Yêu ai yêu cả đường đi lối về mà"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.