Đem Trà Xanh Tình Địch Lấy Về Nhà
Chương 12
Bạch Nhật Quỳ
18/08/2021
Băng qua khu rừng già rậm rạp quanh thành phố Coffie, chính là cánh đồng rộng lớn ở khu thứ 3 tầng trên mặt đất.
Giữa cánh đồng là đủ loại rau củ xanh biếc cùng ngũ cốc tươi tốt, nông trại được xếp thành từng hàng, chỉnh tề thẳng tắp xuyên qua đồng ruộng. Nông dân, công nhân như những con kiến bị nhấn chìm trong những công việc bận rộn trên ruộng đồng.
Sau 10 phút bay hết tốc lực xuyên qua cánh đồng thì cuối cùng cũng đến khu thứ ba trong nội thành. Nói là nội thành, nhưng thoạt nhìn qua thì lại giống cái trấn nhỏ đơn sơ.
Vài toà nhà cao mười mấy tầng, bốn con đường lớn, một quảng trường. Trên mọi nẻo đường, con phố, quảng trường treo đầy bóng bay hai tầng tràn ngập sắc thái rực rỡ tươi đẹp, các cư dân cầm hoa tươi chen chúc nhau ở hai bên đường phố, nhìn thấy phi xa xẹt ngang qua liền lập tức vẫy tay hoan hô nghênh đón.
Phi xa đáp xuống ngay tại trung tâm quảng trường.
Thị trưởng khu thứ ba vội vàng tiến lên, cúi đầu khom lưng mời Cố Triều Lan và Thi Linh Âm đi ra.
Thi Linh Âm vừa xuống xe liền bị phu nhân thị trưởng nhét vào tay một bó hoa.
Mấy người đứng trước xe để phóng viên chụp mấy bức ảnh, sau đó trở về khách sạn đã được thị trưởng sắp xếp để nghỉ ngơi.
Sau bữa trưa mới bắt đầu chuỗi hoạt động thăm nom an ủi trong thời hạn hai ngày một đêm.
Phòng khách sạn được sắp xếp nằm trên tầng cao nhất ở tòa nhà cao nhất, trong phòng còn có một cái ban công rộng rãi sáng sủa. Trần thúc đã sớm đến khách sạn, theo yêu cầu của Thi Linh Âm thu dọn tốt gian phòng, rồi chờ nàng đến.
Cố Triều Lan vừa vào nhà liền bắt đầu bận bịu, nào là những chi tiết nhỏ của các hoạt động, quy trình đi an ủi, giữa chừng còn phải tiếp kiến người phụ trách ở toàn thể khu 3, xem các loại báo cáo, sổ sách, nghị án phúc lợi...
Thi Linh Âm thì ở trên ban công bồi tiếp phu nhân của các vị lãnh đạo này.
Mấy vị phu nhân đều là Omega, tụ tập ở một chỗ tán gẫu, đề tài nếu không phải chuyện dài ngắn trong nhà thì chính là y phục và đồ trang sức.
Thi Linh Âm câu được câu không ứng phó, trong lòng chỉ cảm thấy tẻ nhạt.
"Mọi người có biết chuyện khu 1 tầng mặt đất ngày hôm nay náo loạn cái gì không?" Một nam Omega bỗng nhiên nói, "Có hơn mười nghìn người tham gia, đem giao thông khu 1 toàn bộ đều bị tê liệt."
Thi Linh Âm có điểm hứng thú: "Có chuyện gì vậy?"
Người kia thấy Thi Linh Âm cảm thấy hứng thú, lập tức mở ra máy truyền tin, đặc biệt đem cái tin tức mới mẻ kia phát lên màn hình.
"Là nữ Alpha yêu cầu quyền lợi." Người kia vừa nhìn vừa nói, "Bọn họ hi vọng nữ Alpha có thể gia nhập quân đội, yêu cầu chỉ tiêu đăng ký vào các học viện quân sự có thể được giảm xuống giống như nam Alpha."
Một kẻ khác nhanh miệng, lập tức tiếp lời nói: "Chuyện này làm sao có thể chứ? Nữ Alpha thể chất vốn đã yếu hơn, nếu như yêu cầu không cao hơn một chút, sau này ra chiến trường không phải sẽ gây cản trở sao?"
Nói xong bầu không khí trong ban công liền lắng đọng lại.
Mọi người đều biết, Cố Triều Lan là một nữ Alpha trong quân đội.
Người nhanh miệng kia giờ đây sốt sắng nhìn Thi Linh Âm, lúng túng nói: "Nhưng không bao gồm Cố Thượng tướng, Cố Thượng tướng rất lợi hại, không phải người bình thường..."
Thi Linh Âm nở nụ cười, không muốn nói tiếp.
Phu nhân thị trưởng thấy vậy liền nỗ lực thay đổi chủ đề: "Nghe nói Cố Thượng tướng gần đây thân thể không tốt lắm, phải uống thuốc Đông y, vừa vặn tôi có quen một lão trung y, đã 190 tuổi rồi, nhà ông ba đời đều làm trung y, đặc biệt lợi hại, kinh nghiệm cũng rất phong phú."
Thi Linh Âm ngồi thẳng người, liếc mắt nhìn Trần thúc đang đứng canh giữ ở một bên, rồi nhìn về phía phu nhân thị trưởng: "Tôi còn chưa từng ở bên ngoài nói thân thể Cố Thượng tướng không tốt, làm sao mà cô biết được?"
Phu nhân thị trưởng bị hỏi đến mơ mơ màng màng, hàm hồ nói: "Nghe được từ đâu tôi cũng đã quên, khả năng là tôi nhớ lầm..."
Thi Linh Âm gật gù, bưng chén lên nhấp một ngụm cà phê.
Sau đó một đoạn nhạc vang lên nhưng bầu không khí vẫn vắng lặng. Mọi người ở chỗ này đều sợ không cẩn thận nói nhầm, chỉ có thể lăn qua lộn lại đàm luận một ít việc nhà cùng thời trang.
Giữa trưa.
Cơm trưa dùng tại nhà hàng khách sạn.
Thi Linh Âm muốn một phần bò bít tết, sau khi món ăn được phục vụ đưa lên, nàng đem đĩa bò bít tết đẩy đến trước mặt Cố Triều Lan ngồi ở bên cạnh.
Cố Triều Lan giương mắt nhìn nàng, Thi Linh Âm cong lên khóe môi cười, mang theo một điểm làm nũng nhỏ giọng nói: "Ta không muốn cắt mà."
Cố Triều Lan nhận đĩa bò bít tết, cực kì chỉnh tề cắt thành từng miếng nhỏ vừa ăn cho nàng.
Thi Linh Âm thì lại chống cằm, ánh mắt thâm tình, mỉm cười nhìn cô cắt thịt.
Thị trưởng nắm bắt mọi cơ hội để lấy lòng nói: "Tình cảm của Thượng tướng cùng phu nhân so với trong tin tức nói còn tốt hơn vạn phần!"
Thi Linh Âm nở nụ cười, được khen đến tâm tình thoải mái, mặt mày ôn nhu tươi tắn: "Đó là đương nhiên, Cố Thượng tướng là Alpha tốt nhất trên đời này."
Cố Triều Lan ngắm nàng một chút, Thi Linh Âm cười đến càng long lanh, đồng thời duỗi chân ở dưới bàn, ôm lấy chân Cố Triều Lan, ám muội mà cọ lên cọ xuống.
Dao cắt miếng bò bít tết của Cố Triều Lan bị lệch đi, đâm vào chiếc đĩa sứ vang lên một tiếng chói tai, cô cảnh cáo nhìn về phía Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm cười đến càng xinh đẹp long lanh: "Cảm ơn Thượng tướng cắt bò bít tết cho ta nha."
Cố Triều Lan thu tầm mắt lại, cầm dao dùng sức cắt miếng cuối cùng: "Không cần cảm ơn."
Cô đem đĩa thịt đẩy về trước mặt Thi Linh Âm.
Mà dưới đáy bàn, chân Thi Linh Âm đã cọ đến trên đầu gối của Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan sắc mặt bình tĩnh, lợi dụng việc sửa chiếc khăn trên đùi, siết chặt cổ chân đang làm loạn của Thi Linh Âm, thoáng dùng sức, đủ để làm đau đớn nhưng cũng sẽ không gây thương tổn đến gân cốt.
Thi Linh Âm co rụt lại chân, ngoài miệng nhưng cực kỳ làm càn hung hăng: "Thượng tướng ngươi ở chỗ này sờ chân ta làm gì?"
Những người còn lại trên bàn: "!!!" (⊙.⊙(⊙ₒ⊙)⊙.⊙)
Cố Triều Lan tăng thêm chút khí lực, siết đau đến mức Thi Linh Âm phải nhổm người dậy: "Trên váy ngươi dính cái gì đó."
Cô nắm lấy cổ chân Thi Linh Âm ném một cái.
Thi Linh Âm trượt xuống, thân thể cũng bị lệch đi, nàng thuận theo liền thay đổi cái tư thế, một lần nữa ngồi vững vàng, dưới ánh mắt khiếp sợ, nghi hoặc xen lân tò mò của mọi người, phi thường dương dương tự đắc ăn miếng bò bít tết.
Sau bữa trưa, hoạt động an ủi khô khan mới chính thức bắt đầu.
Địa điểm đã sớm được quyết định xong, một điền khu truyền thống, một điền khu kiểu mới, còn có một chuyến tham quan thôn nông trại mới, cùng với đi vấn an viện mồ côi ở khu 3.
Toàn bộ khu 3 có hơn một nghìn mẫu diện tích đều là ruộng đồng truyền thống, là khu vực canh tác hoàn toàn lấy nhân lực lao động làm chủ. Có người nói chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo rau củ tự nhiên thuần túy. Phần cây nông nghiệp này sản xuất chỉ để cung cấp cho tầng không trung.
Mười nông dân ưu tú được chọn lựa ra đã đứng chờ trước cánh đồng từ lâu.
Cố Triều Lan đi qua, làm một loạt quy trình hỏi han, tặng quà, nắm tay hàn huyên, bày tỏ sự quan tâm. Phóng viên thì ở một bên quay phim ghi chép lại toàn bộ quá trình.
Mười người nông dân da dẻ đều đen kịt, câu nệ đứng cúi đầu. Cố Triều Lan hỏi một câu, bọn họ liền trả lời một câu. Không có thừa bao nhiêu hành động, cũng không có thừa bao nhiêu lời nói. Chỉ có cục xúc bất an cùng căng thẳng.
Cố Triều Lan bắt tay từng người một, đến giữa chừng thì một nam Beta vóc dáng thấp bỗng nhiên giương mắt, cực nhanh liếc Cố Triều Lan một cái.
Cố Triều Lan cùng Thi Linh Âm đồng thời chú ý tới cái nhìn dị thường thoáng qua của hắn.
Thi Linh Âm đi về phía trước một bước, dựa sát bên xe lăn của Cố Triều Lan.
Nhưng ngoài chuyện này ra, tất cả đều thuận lợi.
Mãi đến tận khi bọn họ chuyển đến điền khu tiếp theo cũng không có chuyện gì xảy ra.
Buổi chiều động viên thuận lợi kết thúc, tám giờ tối cử hành tiệc tối, mãi đến tận mười một giờ mới kết thúc.
Rốt cuộc cũng có thể trở về khách sạn thanh tịnh nghỉ ngơi.
Vào phòng Thi Linh Âm liền ngã ở trên giường: "Mệt mỏi quá a... phu nhân Thượng tướng quả nhiên không phải dễ dàng liền có thể làm..."
Cố Triều Lan đang ở trong phòng khách, nâng cằm lên để Điền Tây cởi áo khoác quân trang cho cô.
Dư quang liếc về phía Thi Linh Âm thế mà không có cởi giày liền ngã ở trên giường, cô không khỏi cau mày lên tiếng: "Đem giày cởi ra."
"Ừm." Thi Linh Âm thật biết điều đáp một tiếng, nhanh chóng cởi giày ra, xoay ngươi nằm nghiêng, xoa mắt cá chân, ủy khuất nói, "Ngày hôm nay Thượng tướng véo làm chân người ta đau quá trời đây..."
Nàng nói lời này dùng đến tám, chín phần giai điệu nũng nịu, Điền Tây nghe được ngón tay không khỏi run lên, không khỏi đánh giá sác mặt của Thượng tướng. Phát hiện các nàng từ đầu đến giờ đều nghiêm túc đứng đắn, Thượng tướng nghiêm túc thận trọng sắc mặt không chỉ không nổi giận thậm chí còn thật sự liếc nhìn chân Thi Linh Âm, sau đó hừ ra một tiếng: "Đáng đời."
Điền Tây ngơ ngác mà cởi bỏ áo khoác của Thượng Tướng, rồi lại ngơ ngác cầm nó treo lên móc treo quần áo.
Cô như thế nào lại cảm thấy, Thượng tướng nhà mình thật giống như có chút khác biệt, nhưng Điền Tây nhất thời lại không nghĩ ra được cụ thể là khác biệt ở chỗ nào.
Điền Tây treo áo khoác xong, quay người lại liền nhìn thấy Cố Thượng tướng tự mình điều khiển xe lăn hướng về phía Thi Linh Âm đang nằm trên giường.
Thi Linh Âm vẫn lười biếng nằm dài, nhìn Cố Triều Lan cười: "Thượng tướng muốn tắm rửa sao? Ngày hôm nay số 1 không ở đây, hay là để ta giúp ngươi?"
Cố Triều Lan quay lưng về phía Điền Tây, không nhìn thấy biểu tình, nhưng thanh âm rất bình tĩnh.
"Sau này ở bên ngoài, ngươi còn động tay động chân với ta, ta liền đem tay chân của ngươi chặt đi."
Điền Tây nghe xong ở trong lòng lặng lẽ gật gù, là phong cách uy hiếp người tàn nhẫn của Thượng tướng nhà nàng.
Nhưng Thi Linh Âm không chỉ không bị câu nói này uy hiếp, còn cực kỳ, phi thường, vô cùng hung hăng duỗi chân ra, đặt ở trước đầu gối Cố Triều Lan: "Ngươi chặt đi, bẻ gãy rồi sau này mỗi ngày ta đều đến cướp xe lăn của ngươi."
Nàng vẫn mặc quần tất dài đến thắt lưng bên trong váy, vải lụa đen ôm sát đường cong bắp chân nhỏ, tinh tế lại cân xứng.
Cố Triều Lan liếc mắt nhìn, không lưu tình đánh một cái vào chân nàng.
Thi Linh Âm kêu đau một tiếng, ôm chân nhỏ ngồi dậy, ủy khuất, oán giận nói: "Ngươi ra tay đúng là quá độc ác, khẳng định là đánh chân ta đỏ hết lên rồi."
Nói xong nàng liền vén váy lên, để lộ ra hơn nửa đôi chân thon dài, lại còn trực tiếp muốn cởi bỏ tất chân.
Điền Tây đứng một bên nhìn thấy không nhịn được hít vào một hơi, Cố Triều Lan trong nháy mắt quay đầu lại, ánh mắt sắc bén: "Ngươi còn ở chỗ này làm gì?"
Điền Tây run lên, nghĩ thầm ngài cũng không có bảo ta đi ra a.
"Vậy ta đi trước." Điền Tây vội vàng nói, "Thượng tướng có gì phân phó thì gọi ta."
Cố Triều Lan lạnh lùng nhìn cô, Thi Linh Âm duy trì một chân cong lên, tư thế chuẩn bị cởi tất ra, quay về phía Điền Tây nở nụ cười: "Tiểu Tây ngủ ngon a."
Điền Tây không dám đáp lời, nhanh chóng chạy đi.
Sau đó Cố Triều Lan dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thi Linh Âm, không chờ cô nói chuyện, Thi Linh Âm liền chủ động buông váy ra ra, sửa sang lại đàng hoàng.
Cố Triều Lan ngược lại thấy nghẹn trong cổ họng, không nuốt xuống được.
Điền Tây vừa đi, nàng liền ngừng hất váy lên, đây là ý gì?
Thi Linh Âm xuống giường, vuốt lại mái tóc chút rối loạn, sợi tóc mềm mại theo động tác của nàng vung lên, rồi lại rơi xuống trên tấm lưng tinh tế.
Nàng quay đầu lại nhìn Cố Triều Lan, vẻ mặt rất sạch sẽ: "Muốn ta giúp ngươi tắm rửa không? Nếu không cần, thì ngươi tắm trước hay ta tắm trước?"
Cố Triều Lan không nói tiếng nào, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Thi Linh Âm nhìn bóng lưng của cô, mím môi nở nụ cười, ngâm nga đi tắm rửa.
Buổi tối hai người mỗi người nằm một bên, trong phòng mở đèn ngủ sáng yếu ớt.
Đèn nằm ở phía Cố Triều Lan, vì lẽ đó bóng của Cố Triều Lan in lên bức tường bên phía Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm dùng tay chạm vào cái bóng trên tường, lại nhanh chóng thu tay lại, hỏi Cố Triều Lan: "Ngươi chuẩn bị khi nào cùng ta đi dạo ở khu một?"
Cố Triều Lan không trả lời, cũng không có cách nào trả lời.
Bên trong hành trình mà cô sắp xếp không có thời gian dư thừa để bồi Thi Linh Âm đi dạo chơi cố hương. Cô hiện tại vẫn không hiểu tại sao buổi sáng mình lại đáp ứng chuyện đó với Thi Linh Âm.
Sự trầm mặc đã nói cho Thi Linh Âm biết đáp án.
Thi Linh Âm không truy hỏi, cũng không hỏi tại sao, nàng trở mình, quay lưng lại với Cố Triều Lan.
Mấy giây sau, Cố Triều Lan ở bên kia truyền đến âm thanh: "Ngày mai nếu như có thời gian rảnh rỗi..."
Thi Linh Âm lập tức xoay người, chống tay dựa về phía Cố Triều Lan: "Có thật không?"
Cố Triều Lan không nhìn đôi mắt sáng ngời tràn đầy chờ mong của nàng, lảng tránh tầm mắt nói: "Điều kiện đầu tiên là phải có thời gian rảnh rỗi."
"Vậy cũng được rồi." Thi Linh Âm cười đến mặt mày rạng rỡ, nhìn Cố Triều Lan một hồi, nàng đột nhiên nhích người gần về phía trước, đè thấp giọng nói, "Muốn làm không, Cố Thượng tướng?"
Tác giả có lời muốn nói:
Có ai không, cầu bình luận ríu rít ríu rít
Hết chương 12
Giữa cánh đồng là đủ loại rau củ xanh biếc cùng ngũ cốc tươi tốt, nông trại được xếp thành từng hàng, chỉnh tề thẳng tắp xuyên qua đồng ruộng. Nông dân, công nhân như những con kiến bị nhấn chìm trong những công việc bận rộn trên ruộng đồng.
Sau 10 phút bay hết tốc lực xuyên qua cánh đồng thì cuối cùng cũng đến khu thứ ba trong nội thành. Nói là nội thành, nhưng thoạt nhìn qua thì lại giống cái trấn nhỏ đơn sơ.
Vài toà nhà cao mười mấy tầng, bốn con đường lớn, một quảng trường. Trên mọi nẻo đường, con phố, quảng trường treo đầy bóng bay hai tầng tràn ngập sắc thái rực rỡ tươi đẹp, các cư dân cầm hoa tươi chen chúc nhau ở hai bên đường phố, nhìn thấy phi xa xẹt ngang qua liền lập tức vẫy tay hoan hô nghênh đón.
Phi xa đáp xuống ngay tại trung tâm quảng trường.
Thị trưởng khu thứ ba vội vàng tiến lên, cúi đầu khom lưng mời Cố Triều Lan và Thi Linh Âm đi ra.
Thi Linh Âm vừa xuống xe liền bị phu nhân thị trưởng nhét vào tay một bó hoa.
Mấy người đứng trước xe để phóng viên chụp mấy bức ảnh, sau đó trở về khách sạn đã được thị trưởng sắp xếp để nghỉ ngơi.
Sau bữa trưa mới bắt đầu chuỗi hoạt động thăm nom an ủi trong thời hạn hai ngày một đêm.
Phòng khách sạn được sắp xếp nằm trên tầng cao nhất ở tòa nhà cao nhất, trong phòng còn có một cái ban công rộng rãi sáng sủa. Trần thúc đã sớm đến khách sạn, theo yêu cầu của Thi Linh Âm thu dọn tốt gian phòng, rồi chờ nàng đến.
Cố Triều Lan vừa vào nhà liền bắt đầu bận bịu, nào là những chi tiết nhỏ của các hoạt động, quy trình đi an ủi, giữa chừng còn phải tiếp kiến người phụ trách ở toàn thể khu 3, xem các loại báo cáo, sổ sách, nghị án phúc lợi...
Thi Linh Âm thì ở trên ban công bồi tiếp phu nhân của các vị lãnh đạo này.
Mấy vị phu nhân đều là Omega, tụ tập ở một chỗ tán gẫu, đề tài nếu không phải chuyện dài ngắn trong nhà thì chính là y phục và đồ trang sức.
Thi Linh Âm câu được câu không ứng phó, trong lòng chỉ cảm thấy tẻ nhạt.
"Mọi người có biết chuyện khu 1 tầng mặt đất ngày hôm nay náo loạn cái gì không?" Một nam Omega bỗng nhiên nói, "Có hơn mười nghìn người tham gia, đem giao thông khu 1 toàn bộ đều bị tê liệt."
Thi Linh Âm có điểm hứng thú: "Có chuyện gì vậy?"
Người kia thấy Thi Linh Âm cảm thấy hứng thú, lập tức mở ra máy truyền tin, đặc biệt đem cái tin tức mới mẻ kia phát lên màn hình.
"Là nữ Alpha yêu cầu quyền lợi." Người kia vừa nhìn vừa nói, "Bọn họ hi vọng nữ Alpha có thể gia nhập quân đội, yêu cầu chỉ tiêu đăng ký vào các học viện quân sự có thể được giảm xuống giống như nam Alpha."
Một kẻ khác nhanh miệng, lập tức tiếp lời nói: "Chuyện này làm sao có thể chứ? Nữ Alpha thể chất vốn đã yếu hơn, nếu như yêu cầu không cao hơn một chút, sau này ra chiến trường không phải sẽ gây cản trở sao?"
Nói xong bầu không khí trong ban công liền lắng đọng lại.
Mọi người đều biết, Cố Triều Lan là một nữ Alpha trong quân đội.
Người nhanh miệng kia giờ đây sốt sắng nhìn Thi Linh Âm, lúng túng nói: "Nhưng không bao gồm Cố Thượng tướng, Cố Thượng tướng rất lợi hại, không phải người bình thường..."
Thi Linh Âm nở nụ cười, không muốn nói tiếp.
Phu nhân thị trưởng thấy vậy liền nỗ lực thay đổi chủ đề: "Nghe nói Cố Thượng tướng gần đây thân thể không tốt lắm, phải uống thuốc Đông y, vừa vặn tôi có quen một lão trung y, đã 190 tuổi rồi, nhà ông ba đời đều làm trung y, đặc biệt lợi hại, kinh nghiệm cũng rất phong phú."
Thi Linh Âm ngồi thẳng người, liếc mắt nhìn Trần thúc đang đứng canh giữ ở một bên, rồi nhìn về phía phu nhân thị trưởng: "Tôi còn chưa từng ở bên ngoài nói thân thể Cố Thượng tướng không tốt, làm sao mà cô biết được?"
Phu nhân thị trưởng bị hỏi đến mơ mơ màng màng, hàm hồ nói: "Nghe được từ đâu tôi cũng đã quên, khả năng là tôi nhớ lầm..."
Thi Linh Âm gật gù, bưng chén lên nhấp một ngụm cà phê.
Sau đó một đoạn nhạc vang lên nhưng bầu không khí vẫn vắng lặng. Mọi người ở chỗ này đều sợ không cẩn thận nói nhầm, chỉ có thể lăn qua lộn lại đàm luận một ít việc nhà cùng thời trang.
Giữa trưa.
Cơm trưa dùng tại nhà hàng khách sạn.
Thi Linh Âm muốn một phần bò bít tết, sau khi món ăn được phục vụ đưa lên, nàng đem đĩa bò bít tết đẩy đến trước mặt Cố Triều Lan ngồi ở bên cạnh.
Cố Triều Lan giương mắt nhìn nàng, Thi Linh Âm cong lên khóe môi cười, mang theo một điểm làm nũng nhỏ giọng nói: "Ta không muốn cắt mà."
Cố Triều Lan nhận đĩa bò bít tết, cực kì chỉnh tề cắt thành từng miếng nhỏ vừa ăn cho nàng.
Thi Linh Âm thì lại chống cằm, ánh mắt thâm tình, mỉm cười nhìn cô cắt thịt.
Thị trưởng nắm bắt mọi cơ hội để lấy lòng nói: "Tình cảm của Thượng tướng cùng phu nhân so với trong tin tức nói còn tốt hơn vạn phần!"
Thi Linh Âm nở nụ cười, được khen đến tâm tình thoải mái, mặt mày ôn nhu tươi tắn: "Đó là đương nhiên, Cố Thượng tướng là Alpha tốt nhất trên đời này."
Cố Triều Lan ngắm nàng một chút, Thi Linh Âm cười đến càng long lanh, đồng thời duỗi chân ở dưới bàn, ôm lấy chân Cố Triều Lan, ám muội mà cọ lên cọ xuống.
Dao cắt miếng bò bít tết của Cố Triều Lan bị lệch đi, đâm vào chiếc đĩa sứ vang lên một tiếng chói tai, cô cảnh cáo nhìn về phía Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm cười đến càng xinh đẹp long lanh: "Cảm ơn Thượng tướng cắt bò bít tết cho ta nha."
Cố Triều Lan thu tầm mắt lại, cầm dao dùng sức cắt miếng cuối cùng: "Không cần cảm ơn."
Cô đem đĩa thịt đẩy về trước mặt Thi Linh Âm.
Mà dưới đáy bàn, chân Thi Linh Âm đã cọ đến trên đầu gối của Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan sắc mặt bình tĩnh, lợi dụng việc sửa chiếc khăn trên đùi, siết chặt cổ chân đang làm loạn của Thi Linh Âm, thoáng dùng sức, đủ để làm đau đớn nhưng cũng sẽ không gây thương tổn đến gân cốt.
Thi Linh Âm co rụt lại chân, ngoài miệng nhưng cực kỳ làm càn hung hăng: "Thượng tướng ngươi ở chỗ này sờ chân ta làm gì?"
Những người còn lại trên bàn: "!!!" (⊙.⊙(⊙ₒ⊙)⊙.⊙)
Cố Triều Lan tăng thêm chút khí lực, siết đau đến mức Thi Linh Âm phải nhổm người dậy: "Trên váy ngươi dính cái gì đó."
Cô nắm lấy cổ chân Thi Linh Âm ném một cái.
Thi Linh Âm trượt xuống, thân thể cũng bị lệch đi, nàng thuận theo liền thay đổi cái tư thế, một lần nữa ngồi vững vàng, dưới ánh mắt khiếp sợ, nghi hoặc xen lân tò mò của mọi người, phi thường dương dương tự đắc ăn miếng bò bít tết.
Sau bữa trưa, hoạt động an ủi khô khan mới chính thức bắt đầu.
Địa điểm đã sớm được quyết định xong, một điền khu truyền thống, một điền khu kiểu mới, còn có một chuyến tham quan thôn nông trại mới, cùng với đi vấn an viện mồ côi ở khu 3.
Toàn bộ khu 3 có hơn một nghìn mẫu diện tích đều là ruộng đồng truyền thống, là khu vực canh tác hoàn toàn lấy nhân lực lao động làm chủ. Có người nói chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo rau củ tự nhiên thuần túy. Phần cây nông nghiệp này sản xuất chỉ để cung cấp cho tầng không trung.
Mười nông dân ưu tú được chọn lựa ra đã đứng chờ trước cánh đồng từ lâu.
Cố Triều Lan đi qua, làm một loạt quy trình hỏi han, tặng quà, nắm tay hàn huyên, bày tỏ sự quan tâm. Phóng viên thì ở một bên quay phim ghi chép lại toàn bộ quá trình.
Mười người nông dân da dẻ đều đen kịt, câu nệ đứng cúi đầu. Cố Triều Lan hỏi một câu, bọn họ liền trả lời một câu. Không có thừa bao nhiêu hành động, cũng không có thừa bao nhiêu lời nói. Chỉ có cục xúc bất an cùng căng thẳng.
Cố Triều Lan bắt tay từng người một, đến giữa chừng thì một nam Beta vóc dáng thấp bỗng nhiên giương mắt, cực nhanh liếc Cố Triều Lan một cái.
Cố Triều Lan cùng Thi Linh Âm đồng thời chú ý tới cái nhìn dị thường thoáng qua của hắn.
Thi Linh Âm đi về phía trước một bước, dựa sát bên xe lăn của Cố Triều Lan.
Nhưng ngoài chuyện này ra, tất cả đều thuận lợi.
Mãi đến tận khi bọn họ chuyển đến điền khu tiếp theo cũng không có chuyện gì xảy ra.
Buổi chiều động viên thuận lợi kết thúc, tám giờ tối cử hành tiệc tối, mãi đến tận mười một giờ mới kết thúc.
Rốt cuộc cũng có thể trở về khách sạn thanh tịnh nghỉ ngơi.
Vào phòng Thi Linh Âm liền ngã ở trên giường: "Mệt mỏi quá a... phu nhân Thượng tướng quả nhiên không phải dễ dàng liền có thể làm..."
Cố Triều Lan đang ở trong phòng khách, nâng cằm lên để Điền Tây cởi áo khoác quân trang cho cô.
Dư quang liếc về phía Thi Linh Âm thế mà không có cởi giày liền ngã ở trên giường, cô không khỏi cau mày lên tiếng: "Đem giày cởi ra."
"Ừm." Thi Linh Âm thật biết điều đáp một tiếng, nhanh chóng cởi giày ra, xoay ngươi nằm nghiêng, xoa mắt cá chân, ủy khuất nói, "Ngày hôm nay Thượng tướng véo làm chân người ta đau quá trời đây..."
Nàng nói lời này dùng đến tám, chín phần giai điệu nũng nịu, Điền Tây nghe được ngón tay không khỏi run lên, không khỏi đánh giá sác mặt của Thượng tướng. Phát hiện các nàng từ đầu đến giờ đều nghiêm túc đứng đắn, Thượng tướng nghiêm túc thận trọng sắc mặt không chỉ không nổi giận thậm chí còn thật sự liếc nhìn chân Thi Linh Âm, sau đó hừ ra một tiếng: "Đáng đời."
Điền Tây ngơ ngác mà cởi bỏ áo khoác của Thượng Tướng, rồi lại ngơ ngác cầm nó treo lên móc treo quần áo.
Cô như thế nào lại cảm thấy, Thượng tướng nhà mình thật giống như có chút khác biệt, nhưng Điền Tây nhất thời lại không nghĩ ra được cụ thể là khác biệt ở chỗ nào.
Điền Tây treo áo khoác xong, quay người lại liền nhìn thấy Cố Thượng tướng tự mình điều khiển xe lăn hướng về phía Thi Linh Âm đang nằm trên giường.
Thi Linh Âm vẫn lười biếng nằm dài, nhìn Cố Triều Lan cười: "Thượng tướng muốn tắm rửa sao? Ngày hôm nay số 1 không ở đây, hay là để ta giúp ngươi?"
Cố Triều Lan quay lưng về phía Điền Tây, không nhìn thấy biểu tình, nhưng thanh âm rất bình tĩnh.
"Sau này ở bên ngoài, ngươi còn động tay động chân với ta, ta liền đem tay chân của ngươi chặt đi."
Điền Tây nghe xong ở trong lòng lặng lẽ gật gù, là phong cách uy hiếp người tàn nhẫn của Thượng tướng nhà nàng.
Nhưng Thi Linh Âm không chỉ không bị câu nói này uy hiếp, còn cực kỳ, phi thường, vô cùng hung hăng duỗi chân ra, đặt ở trước đầu gối Cố Triều Lan: "Ngươi chặt đi, bẻ gãy rồi sau này mỗi ngày ta đều đến cướp xe lăn của ngươi."
Nàng vẫn mặc quần tất dài đến thắt lưng bên trong váy, vải lụa đen ôm sát đường cong bắp chân nhỏ, tinh tế lại cân xứng.
Cố Triều Lan liếc mắt nhìn, không lưu tình đánh một cái vào chân nàng.
Thi Linh Âm kêu đau một tiếng, ôm chân nhỏ ngồi dậy, ủy khuất, oán giận nói: "Ngươi ra tay đúng là quá độc ác, khẳng định là đánh chân ta đỏ hết lên rồi."
Nói xong nàng liền vén váy lên, để lộ ra hơn nửa đôi chân thon dài, lại còn trực tiếp muốn cởi bỏ tất chân.
Điền Tây đứng một bên nhìn thấy không nhịn được hít vào một hơi, Cố Triều Lan trong nháy mắt quay đầu lại, ánh mắt sắc bén: "Ngươi còn ở chỗ này làm gì?"
Điền Tây run lên, nghĩ thầm ngài cũng không có bảo ta đi ra a.
"Vậy ta đi trước." Điền Tây vội vàng nói, "Thượng tướng có gì phân phó thì gọi ta."
Cố Triều Lan lạnh lùng nhìn cô, Thi Linh Âm duy trì một chân cong lên, tư thế chuẩn bị cởi tất ra, quay về phía Điền Tây nở nụ cười: "Tiểu Tây ngủ ngon a."
Điền Tây không dám đáp lời, nhanh chóng chạy đi.
Sau đó Cố Triều Lan dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thi Linh Âm, không chờ cô nói chuyện, Thi Linh Âm liền chủ động buông váy ra ra, sửa sang lại đàng hoàng.
Cố Triều Lan ngược lại thấy nghẹn trong cổ họng, không nuốt xuống được.
Điền Tây vừa đi, nàng liền ngừng hất váy lên, đây là ý gì?
Thi Linh Âm xuống giường, vuốt lại mái tóc chút rối loạn, sợi tóc mềm mại theo động tác của nàng vung lên, rồi lại rơi xuống trên tấm lưng tinh tế.
Nàng quay đầu lại nhìn Cố Triều Lan, vẻ mặt rất sạch sẽ: "Muốn ta giúp ngươi tắm rửa không? Nếu không cần, thì ngươi tắm trước hay ta tắm trước?"
Cố Triều Lan không nói tiếng nào, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Thi Linh Âm nhìn bóng lưng của cô, mím môi nở nụ cười, ngâm nga đi tắm rửa.
Buổi tối hai người mỗi người nằm một bên, trong phòng mở đèn ngủ sáng yếu ớt.
Đèn nằm ở phía Cố Triều Lan, vì lẽ đó bóng của Cố Triều Lan in lên bức tường bên phía Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm dùng tay chạm vào cái bóng trên tường, lại nhanh chóng thu tay lại, hỏi Cố Triều Lan: "Ngươi chuẩn bị khi nào cùng ta đi dạo ở khu một?"
Cố Triều Lan không trả lời, cũng không có cách nào trả lời.
Bên trong hành trình mà cô sắp xếp không có thời gian dư thừa để bồi Thi Linh Âm đi dạo chơi cố hương. Cô hiện tại vẫn không hiểu tại sao buổi sáng mình lại đáp ứng chuyện đó với Thi Linh Âm.
Sự trầm mặc đã nói cho Thi Linh Âm biết đáp án.
Thi Linh Âm không truy hỏi, cũng không hỏi tại sao, nàng trở mình, quay lưng lại với Cố Triều Lan.
Mấy giây sau, Cố Triều Lan ở bên kia truyền đến âm thanh: "Ngày mai nếu như có thời gian rảnh rỗi..."
Thi Linh Âm lập tức xoay người, chống tay dựa về phía Cố Triều Lan: "Có thật không?"
Cố Triều Lan không nhìn đôi mắt sáng ngời tràn đầy chờ mong của nàng, lảng tránh tầm mắt nói: "Điều kiện đầu tiên là phải có thời gian rảnh rỗi."
"Vậy cũng được rồi." Thi Linh Âm cười đến mặt mày rạng rỡ, nhìn Cố Triều Lan một hồi, nàng đột nhiên nhích người gần về phía trước, đè thấp giọng nói, "Muốn làm không, Cố Thượng tướng?"
Tác giả có lời muốn nói:
Có ai không, cầu bình luận ríu rít ríu rít
Hết chương 12
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.