Đêm Trúng Xuân Dược Cùng Tổng Tài
Chương 6: Không tìm được việc
Hương Ngọc Lani
22/07/2022
Trương Hải chạy sang anh và Mạnh Nhân nhìn nhau cũng khó hiểu. Mạnh Nhân đập đập tay vào thùng xe, Nhược Hân đang ngủ say xưa bỗng nghe tiếng ầm ầm mà tỉnh giấc. cô ngồi dậy mắt mũi mở nhặp nhèm, nhìn ra thấy có hai người đàn ông đứng ở trước thùng xe, cô hoảng hốt co người lại cúi mặt xuống. Trương Hải cất tiếng nói.
" cô đừng sợ chúng tôi đều là người tốt.
cô hé mắt nhìn vào hai người đứng trước mặt, một người có dáng không quá cao, nhưng mặt mũi cùng hiền lành. còn người đứng bên cạnh thì vóc dáng chuẩn soái ca, điển trai khó tìm. lại còn mang theo dáng dấp của một quý ông. Trương Hải cất tiếng hỏi.
" cô là người ở đâu, tại sao lại ngủ trong thùng xe tải như thế này?
Trương Hải vừa hỏi cô xong, cô chưa kịp trả lời cái bụng đói meo của cô kêu lên.ồm ộp. Trương Hải nghe vậy nên cất tiếng nói.
" có vẻ như cô đã đói rồi, vào nhà tôi kêu người làm đồ ăn cho cô, ăn xong rồi hãy nói chuyện sau.
nghe vậy cô khẽ bước xuống xe, dáng người mềm mại thướt tha, mái tóc dài đen huyền óng ả suôn mượt chấm ngang lưng, làn da trắng nõn mày phượng mắt bồ câu với hàng mi dài cong vút, cái mũi nhỏ nhắn cao thẳng đôi môi anh đào đẹp đến mê hồn. chiếc váy màu hồng phấn dài qua gối, thiết kế rất kín đáo nhưng vẫn không kém phần sang trọng. bộ trang sức bạch kim, được gắn bởi những viên kim cương xanh có xuất xứ từ Pháp. nhìn sơ qua là biết cô là một thiên kim tiểu thư, nhưng tại sao lại ngủ trong thùng xe tải, không lẽ là có người muốn bắt cóc nên cô trốn vào thùng xe tải hay sao.
ngồi trước bàn ăn do Trương Hải kêu người chuẩn bị. anh mới xuống máy bay về nhà ngay nên giờ cũng đói, ngồi vào bàn ăn cùng với cô, Mạnh Nhân mới về đến chưa ăn gì bởi vậy anh kêu Mạnh Nhân vào cùng ngồi ăn. Mạnh Nhân thấy rất ngại khi mà ngồi ăn cơm cùng cậu chủ. nên anh từ chối, rồi xới cho mình một tô cơm và bỏ thức ăn vào đó bưng đi ra ngoài xích đu ở vườn hoa ngồi. vừa ăn vừa thư giãn.
cái bụng đói meo của cô vẫn cứ kêu ồm ộp. cô cầm đũa lên gắp từng miếng thức ăn cho vào miệng. đồ ăn rất ngon, trong lúc đói như thế này lại càng ngon hơn. tuy đói bụng nhưng cách ăn uống của cô vẫn rất thần thái. Trương Hải nhìn cô mà không muốn dời mắt. hai người ăn cơm xong ra ngoài ghế sofa phòng khách nói chuyện.
" năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?
" dạ năm nay tôi 18 tuổi.
" có chuyện gì xảy ra mà cô lại ngủ ở trong thùng xe tải như vậy?
Nhược Hân cúi đầu không biết để phải trả lời như thế nào. hai tay cô cứ đan chặt vào nhau, ngượng ngùng không nói nên lời. nhìn thấy cô thực sự có chuyện khó nói. anh cất tiếng.
" nhà cô ở đâu để tôi cho người đưa cô về.
cô vội xua tay. " không không tôi không muốn về, anh cho tôi ở lại đây được không? tôi sẽ làm việc chỉ cần cho tôi ăn cơm là được.
" không được tôi không thể cho cô ở lại đây, vì tôi đâu có biết cô là người tốt hay người xấu.
" nhưng tôi không biết phải đi đâu cả.
" nếu như vậy tôi có một căn hộ chung cư, không dùng tới cô có thể đến đó ở, mọi thứ ở đó rất đầy đủ. KHÔ????G QUẢ????G CÁO, đọc ????????u????ện ????ại ⩵ TRu????TRU????e????.????n ⩵
" nhưng giờ tôi không có tiền làm sao tôi có thể sống.
anh lấy trong túi ra một cái thẻ để trên bàn. " trong thẻ này có 10 vạn nếu cô biết dùng tiết kiệm thì hai năm cô sống thoải mái.
là một người làm ăn bởi vậy anh luôn rất đề phòng và cảnh giác. bởi vì bạn thân của anh không cảnh giác mà xa vào cạm bẫy của người đẹp, kết quả người đẹp chính là gián điệp, của một công ty đối thủ, chuyến đó người bạn kia xuýt bị phá sản. bởi vậy bây giờ anh rất đề phòng những người đẹp tìm cách tiếp cận mình. Trương Hải cho người đưa cô tới căn hộ chung cư. từ cửa sổ nhìn ra có thể ngắm được toàn cảnh của thành phố. cô nhìn vào chiếc thẻ ở trên tay, thầm nghĩ bây giờ mình phải tìm việc làm, còn chiếc thẻ này là phải để dành những lúc ốm đau.
nhưng với nhan sắc của mình cô rất sợ đi ra ngoài làm việc sẽ gặp chuyện không hay. bởi vậy cô nãy ra một ý nghĩ, sẽ hóa trang cho mình xấu đi. sáng hôm sau cô hóa trang xong, cô cầm túi xách đi tìm việc. do cô không có hồ sơ nên đi cả ngày trời mà không tìm được công việc gì. cô nhớ đến món trứng nướng khi ở nhà hay được gì ba làm cho cô ăn. cô nãy ra ý nghĩ làm trứng nướng để bán, cô bắt đầu đi mua đồ về làm. trong nhà có bếp nướng sẵn, cô mở cửa rồi kéo điện ra ngoài để cắm bếp nướng. ngày đầu tiên cô chỉ làm có 30 quả. vì cô làm ở nhà nên không cần phải hóa trang, mọi người nhìn thấy cô xinh đẹp đứng nhìn, lại thấy cô làm trứng nướng để bán. ai nấy đều ủng hộ.
" các cô các gì ăn thấy ngon thì mai ủng hộ cháu với nhé.
Nhược Hân cười típ mắt vì đã bán được 30 quả trứng đầu tiên. cô thu dọn đồ rồi đóng cửa, bước vào nhà cô ngồi bệt xuống đất để đếm tiền. tổng cộng được 75 đô. trừ gốc đi vẫn còn được lời 35 đô, như vậy là đủ tiền ăn ngày hôm nay rồi.
" cô đừng sợ chúng tôi đều là người tốt.
cô hé mắt nhìn vào hai người đứng trước mặt, một người có dáng không quá cao, nhưng mặt mũi cùng hiền lành. còn người đứng bên cạnh thì vóc dáng chuẩn soái ca, điển trai khó tìm. lại còn mang theo dáng dấp của một quý ông. Trương Hải cất tiếng hỏi.
" cô là người ở đâu, tại sao lại ngủ trong thùng xe tải như thế này?
Trương Hải vừa hỏi cô xong, cô chưa kịp trả lời cái bụng đói meo của cô kêu lên.ồm ộp. Trương Hải nghe vậy nên cất tiếng nói.
" có vẻ như cô đã đói rồi, vào nhà tôi kêu người làm đồ ăn cho cô, ăn xong rồi hãy nói chuyện sau.
nghe vậy cô khẽ bước xuống xe, dáng người mềm mại thướt tha, mái tóc dài đen huyền óng ả suôn mượt chấm ngang lưng, làn da trắng nõn mày phượng mắt bồ câu với hàng mi dài cong vút, cái mũi nhỏ nhắn cao thẳng đôi môi anh đào đẹp đến mê hồn. chiếc váy màu hồng phấn dài qua gối, thiết kế rất kín đáo nhưng vẫn không kém phần sang trọng. bộ trang sức bạch kim, được gắn bởi những viên kim cương xanh có xuất xứ từ Pháp. nhìn sơ qua là biết cô là một thiên kim tiểu thư, nhưng tại sao lại ngủ trong thùng xe tải, không lẽ là có người muốn bắt cóc nên cô trốn vào thùng xe tải hay sao.
ngồi trước bàn ăn do Trương Hải kêu người chuẩn bị. anh mới xuống máy bay về nhà ngay nên giờ cũng đói, ngồi vào bàn ăn cùng với cô, Mạnh Nhân mới về đến chưa ăn gì bởi vậy anh kêu Mạnh Nhân vào cùng ngồi ăn. Mạnh Nhân thấy rất ngại khi mà ngồi ăn cơm cùng cậu chủ. nên anh từ chối, rồi xới cho mình một tô cơm và bỏ thức ăn vào đó bưng đi ra ngoài xích đu ở vườn hoa ngồi. vừa ăn vừa thư giãn.
cái bụng đói meo của cô vẫn cứ kêu ồm ộp. cô cầm đũa lên gắp từng miếng thức ăn cho vào miệng. đồ ăn rất ngon, trong lúc đói như thế này lại càng ngon hơn. tuy đói bụng nhưng cách ăn uống của cô vẫn rất thần thái. Trương Hải nhìn cô mà không muốn dời mắt. hai người ăn cơm xong ra ngoài ghế sofa phòng khách nói chuyện.
" năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?
" dạ năm nay tôi 18 tuổi.
" có chuyện gì xảy ra mà cô lại ngủ ở trong thùng xe tải như vậy?
Nhược Hân cúi đầu không biết để phải trả lời như thế nào. hai tay cô cứ đan chặt vào nhau, ngượng ngùng không nói nên lời. nhìn thấy cô thực sự có chuyện khó nói. anh cất tiếng.
" nhà cô ở đâu để tôi cho người đưa cô về.
cô vội xua tay. " không không tôi không muốn về, anh cho tôi ở lại đây được không? tôi sẽ làm việc chỉ cần cho tôi ăn cơm là được.
" không được tôi không thể cho cô ở lại đây, vì tôi đâu có biết cô là người tốt hay người xấu.
" nhưng tôi không biết phải đi đâu cả.
" nếu như vậy tôi có một căn hộ chung cư, không dùng tới cô có thể đến đó ở, mọi thứ ở đó rất đầy đủ. KHÔ????G QUẢ????G CÁO, đọc ????????u????ện ????ại ⩵ TRu????TRU????e????.????n ⩵
" nhưng giờ tôi không có tiền làm sao tôi có thể sống.
anh lấy trong túi ra một cái thẻ để trên bàn. " trong thẻ này có 10 vạn nếu cô biết dùng tiết kiệm thì hai năm cô sống thoải mái.
là một người làm ăn bởi vậy anh luôn rất đề phòng và cảnh giác. bởi vì bạn thân của anh không cảnh giác mà xa vào cạm bẫy của người đẹp, kết quả người đẹp chính là gián điệp, của một công ty đối thủ, chuyến đó người bạn kia xuýt bị phá sản. bởi vậy bây giờ anh rất đề phòng những người đẹp tìm cách tiếp cận mình. Trương Hải cho người đưa cô tới căn hộ chung cư. từ cửa sổ nhìn ra có thể ngắm được toàn cảnh của thành phố. cô nhìn vào chiếc thẻ ở trên tay, thầm nghĩ bây giờ mình phải tìm việc làm, còn chiếc thẻ này là phải để dành những lúc ốm đau.
nhưng với nhan sắc của mình cô rất sợ đi ra ngoài làm việc sẽ gặp chuyện không hay. bởi vậy cô nãy ra một ý nghĩ, sẽ hóa trang cho mình xấu đi. sáng hôm sau cô hóa trang xong, cô cầm túi xách đi tìm việc. do cô không có hồ sơ nên đi cả ngày trời mà không tìm được công việc gì. cô nhớ đến món trứng nướng khi ở nhà hay được gì ba làm cho cô ăn. cô nãy ra ý nghĩ làm trứng nướng để bán, cô bắt đầu đi mua đồ về làm. trong nhà có bếp nướng sẵn, cô mở cửa rồi kéo điện ra ngoài để cắm bếp nướng. ngày đầu tiên cô chỉ làm có 30 quả. vì cô làm ở nhà nên không cần phải hóa trang, mọi người nhìn thấy cô xinh đẹp đứng nhìn, lại thấy cô làm trứng nướng để bán. ai nấy đều ủng hộ.
" các cô các gì ăn thấy ngon thì mai ủng hộ cháu với nhé.
Nhược Hân cười típ mắt vì đã bán được 30 quả trứng đầu tiên. cô thu dọn đồ rồi đóng cửa, bước vào nhà cô ngồi bệt xuống đất để đếm tiền. tổng cộng được 75 đô. trừ gốc đi vẫn còn được lời 35 đô, như vậy là đủ tiền ăn ngày hôm nay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.