Đêm Trúng Xuân Dược Cùng Tổng Tài
Chương 23: Thân vận thật của anh
Hương Ngọc Lani
22/07/2022
Trương Hải đang ở Đài Loan thì nhận được tin báo, Lâm thiếu gia bay đến Anh Quốc. thật không ngờ Lâm thiếu lại si tình với Nhược Hân đến như vậy. anh không phải là người quá tồi về nhân cách, nhưng với chuyện này thì cần phải tàn nhẫn hơn một chút thôi. anh gọi điện báo cho nhân viên cấp dưới ở bên London.
" alô thưa chủ tịch ngài có chuyện gì cần dặn dò ạ?
" có Lâm Khởi Tâm ở Đài Loan đến cậu hãy ra sân bay giả dạng tài xế taxi, đón về khách sạn. sau cậu hãy liên hệ với khách sạn đó, toàn bộ chi phí của Lâm Khởi Tâm đều do FMZ bao trả.
" dạ vâng thưa ngài tôi đã nghe rõ.
nói xong anh cúp máy trầm tư một chút, anh chỉ muốn Lâm thiếu gia kia không còn tơ tưởng gì đến Nhược Hân nữa. Nhược Hân muốn đến trường đi học, vậy thì cần phải cắt đứt cái đuôi Lâm thiếu kia đi. có như vậy Nhược Hân mới dám đi ra khỏi nhà. anh thấy xốt ruột và cũng nhớ hai mẹ con Nhược Hân, vậy nên kêu trợ lý chuẩn bị sáng mai bay về London sớm.
Khởi Tâm đón taxi đến một khách sạn. khi bước xuống xe anh lấy ví ra để thanh toán tiền xe cho tài xế, thì người tài xế bảo để anh ta xách valy đến quầy tiếp tân đăng ký phòng rồi tính luôn. đến bên quầy tiếp tân tài xế bước lên phía trước nói với cô nhân viên tiếp tân.
" phòng VIP còn không? hãy thu xếp cho vị khách này một phòng VIP. phí tất cả đều do FMZ chi trả.
nghe người tài xế taxi nói đến đây, thì anh đã hiểu tất cả mọi hành động của mình đều nằm trong sự kiểm soát của người đàn ông kia. tay nắm chặt thành quyền, anh cố gắng nén lại cảm xúc để có thể nói chuyện bình tĩnh với người tài xế taxi kia.
" hãy nói với chủ tịch của anh, tôi cảm ơn nhưng mà tôi cũng là người có tiền, vậy nên mọi chi phí sinh hoạt của tôi, không cần anh ta phải bao chi. nhờ anh chuyển lời với anh ta: tôi muốn gặp anh ta một lần, là đàn ông với nhau cần phải đối diện nhau để nói cho rõ mọi chuyện.
" vâng tôi sẽ chuyển lời đến ngài ấy, vậy tôi không làm viền đến Lâm thiếu gia nữa.
nói xong người tài xế taxi kia qoay đầu dời khỏi khách sạn. ra khỏi khách sạn anh ta lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
" alô thưa ngài.
" vậy việc tôi giao cho cậu, thu xếp đã ổn thỏa chưa?
" Lâm thiếu gia muốn được gặp mặt ngài.
" được rồi hãy để cho anh ta nghỉ ngơi đi đã, còn gặp mặt thì tôi đi công tác về sẽ cho anh ta một cái hẹn cụ thể.
" dạ thưa ngài tôi đã rõ.
đăng ký xong Khởi Tâm đi thẳng lên phòng, anh cũng không đi đến khách sạn nào khác, bởi vì dù sao đi đâu thì cũng sẽ bị theo dõi. đặt vali qua một bên anh nặng nề đặt lưng xuống giường. chỉ cần người đàn ông đó có thể yêu thương và chăm lo cho Nhược Hân được cả đời thì anh cũng không còn phải lo gì nữa. vì tâm trí đã quá mệt mỏi từ lâu, anh miên man suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi.
ngày hôm sau Trương Hải cũng lên máy bay về London. ra khỏi sân bay anh kêu lái xe chạy thẳng về nhà. đi Đài Loan mới có mấy ngày mà thấy nhớ hai mẹ con Bình Minh vô cùng. anh giống như một người đàn ông đi công tác xa nhà, giờ trở về bên ngôi nhà nhỏ của mình ấy. mua bao là đồ từ Đài Loan mang về cho cô. bước vào nhà anh đi thẳng lên phòng của cô.
" cọc cọc cọc.
" vào đi."
anh đẩy cửa bước vào, Nhược Hân thì ngồi ở trên giường, bé Bình Minh thì nằm một mình trong nôi. thấy cô hờ hững với Bình Minh như vậy lại khiến cho anh thấy đau xót và thương Bình Minh nhiều hơn. cô thấy anh về bất chợt mà không báo trước, cô rất lo lắng vội hỏi.
" anh về lâu chưa? vậy cha em thế nào rồi Khang Vũ thế nào rồi?
" mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa hết rồi cha em không sao anh đã báo cho cha em biết là em vẫn khỏe, khi nào ổn rồi em mới về thăm ông ấy.
nghe anh nói lại như vậy cô mới thở phào nhẹ nhõm. cô lại chợt nhớ đến ngày hôm qua anh gọi điện có nói cho cô biết, chuyện hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà Lâm - Vũ cô nhìn anh rồi hỏi tiếp.
" hôm qua anh nói hôn ước của em đã được hủy bỏ vậy có thật không?
" là thật đấy anh sợ em không tin nên cầm luôn một tờ báo đem về cho em đây này.
anh đưa tờ báo cho Nhược Hân cô cầm lấy tờ báo anh đưa cho. tin tức được đăng ngay trang Nhất tiểu thư họ Vũ cùng thiếu gia họ Lâm đã được hủy bỏ hôn ước. cô nhìn vào tờ báo mà nở một nụ cười tươi như hoa, ngước lên nhìn anh thì lại thấy anh đang nhìn mình khó hiểu.
" chuyện hủy bỏ hôn ước là do người lớn hai nhà tự quyết định, còn Lâm thiếu gia vẫn muốn được gặp mặt em một lần. anh ta đã đến London ngày hôm qua, em có muốn gặp để nói cho rõ ràng hơn không?
" không em thấy không cần thiết để phải gặp đâu, em không muốn có dính dáng gì đến nhà họ Lâm chút nào cả.
" anh ta cũng muốn gặp anh, để nói rõ về chuyện của em.
" em thấy để em thu một đoạn video nói cho rõ về quyết định của em, như vậy thì anh ta sẽ tin hơn là khi nghe anh nói lại.
" ừ anh thấy vậy cũng được.
" Ồ... mà làm sao anh lại có thể giải quyết chuyện Khang Vũ nhanh như vậy? anh lấy hết vốn của công ty ra để lo cho Khang Vũ, không may có chuyện gì xảy ra với công ty của anh thì sao?
" em đừng quá lo lắng cho anh công ty giày da KEANGNAM là công ty nhà họ Trương, ông bà nội để lại cho anh, và biệt thự nhà họ Trương mà chúng ta hay ở đó là nơi mà anh lớn lên, và cũng là ngôi nhà chính mà anh ở. còn ở đây thì thi thoảng anh qua đây công việc thì anh mới ở lại. nhưng giờ có hai mẹ con em nên nó cũng đã trở nên ngôi nhà chính rồi."
" em đang hỏi là anh lấy đâu ra tiền mà lo cho Khang Vũ như thế, sao anh không trả lời em?
" à là chuyện này ấy à khi anh đang học ở bên Mỹ có người bạn, anh ta rất thích thị trường phố wall bởi vậy hùa theo bạn anh cũng tham gia vào đó không rõ là do may mắn hay là do sự nhạy bén của chính mình, đầu tư đã rất thành công khi có được một số vốn khá lớn. lại thêm chứng kiến cảnh khá nhiều người bị thất bại, bởi vậy anh đã dừng lại cùng mấy người bạn qua London mở một ngân hàng tiêu dùng, đặt tên là FMZ cổ phần của anh chiếm đến 48% vốn hóa của ngân hàng, bởi vậy anh nắm quyền chủ tịch."
" là ngân hàng tiêu dùng?
" đúng vậy là ngân hàng tiêu dùng có nghĩa là khách hàng của anh là những người mua sắm trả góp. họ muốn mua sắm nhưng không có tiền mặt, bởi vậy ngân hàng của anh đứng ra trả tiền đó cho nơi bán hàng đó, và khách hàng đó ký nợ bên ngân hàng của anh, họ sẽ trả góp từng tháng một cả gốc lẫn lãi."
" à vậy à.
" tại vì em không thiếu tiền bao giờ, nên mới không biết đến kiểu thanh toán bằng hình thức này là đúng rồi.
" vậy có ổn không anh?
" không những ổn, mà rất là ổn, ngân hàng của anh lãi suất thấp hơn các ngân hàng khác, thời gian trả nợ dài hơn bởi vậy rất được sự tin tưởng và hưởng ứng của khách hàng.
" alô thưa chủ tịch ngài có chuyện gì cần dặn dò ạ?
" có Lâm Khởi Tâm ở Đài Loan đến cậu hãy ra sân bay giả dạng tài xế taxi, đón về khách sạn. sau cậu hãy liên hệ với khách sạn đó, toàn bộ chi phí của Lâm Khởi Tâm đều do FMZ bao trả.
" dạ vâng thưa ngài tôi đã nghe rõ.
nói xong anh cúp máy trầm tư một chút, anh chỉ muốn Lâm thiếu gia kia không còn tơ tưởng gì đến Nhược Hân nữa. Nhược Hân muốn đến trường đi học, vậy thì cần phải cắt đứt cái đuôi Lâm thiếu kia đi. có như vậy Nhược Hân mới dám đi ra khỏi nhà. anh thấy xốt ruột và cũng nhớ hai mẹ con Nhược Hân, vậy nên kêu trợ lý chuẩn bị sáng mai bay về London sớm.
Khởi Tâm đón taxi đến một khách sạn. khi bước xuống xe anh lấy ví ra để thanh toán tiền xe cho tài xế, thì người tài xế bảo để anh ta xách valy đến quầy tiếp tân đăng ký phòng rồi tính luôn. đến bên quầy tiếp tân tài xế bước lên phía trước nói với cô nhân viên tiếp tân.
" phòng VIP còn không? hãy thu xếp cho vị khách này một phòng VIP. phí tất cả đều do FMZ chi trả.
nghe người tài xế taxi nói đến đây, thì anh đã hiểu tất cả mọi hành động của mình đều nằm trong sự kiểm soát của người đàn ông kia. tay nắm chặt thành quyền, anh cố gắng nén lại cảm xúc để có thể nói chuyện bình tĩnh với người tài xế taxi kia.
" hãy nói với chủ tịch của anh, tôi cảm ơn nhưng mà tôi cũng là người có tiền, vậy nên mọi chi phí sinh hoạt của tôi, không cần anh ta phải bao chi. nhờ anh chuyển lời với anh ta: tôi muốn gặp anh ta một lần, là đàn ông với nhau cần phải đối diện nhau để nói cho rõ mọi chuyện.
" vâng tôi sẽ chuyển lời đến ngài ấy, vậy tôi không làm viền đến Lâm thiếu gia nữa.
nói xong người tài xế taxi kia qoay đầu dời khỏi khách sạn. ra khỏi khách sạn anh ta lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
" alô thưa ngài.
" vậy việc tôi giao cho cậu, thu xếp đã ổn thỏa chưa?
" Lâm thiếu gia muốn được gặp mặt ngài.
" được rồi hãy để cho anh ta nghỉ ngơi đi đã, còn gặp mặt thì tôi đi công tác về sẽ cho anh ta một cái hẹn cụ thể.
" dạ thưa ngài tôi đã rõ.
đăng ký xong Khởi Tâm đi thẳng lên phòng, anh cũng không đi đến khách sạn nào khác, bởi vì dù sao đi đâu thì cũng sẽ bị theo dõi. đặt vali qua một bên anh nặng nề đặt lưng xuống giường. chỉ cần người đàn ông đó có thể yêu thương và chăm lo cho Nhược Hân được cả đời thì anh cũng không còn phải lo gì nữa. vì tâm trí đã quá mệt mỏi từ lâu, anh miên man suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi.
ngày hôm sau Trương Hải cũng lên máy bay về London. ra khỏi sân bay anh kêu lái xe chạy thẳng về nhà. đi Đài Loan mới có mấy ngày mà thấy nhớ hai mẹ con Bình Minh vô cùng. anh giống như một người đàn ông đi công tác xa nhà, giờ trở về bên ngôi nhà nhỏ của mình ấy. mua bao là đồ từ Đài Loan mang về cho cô. bước vào nhà anh đi thẳng lên phòng của cô.
" cọc cọc cọc.
" vào đi."
anh đẩy cửa bước vào, Nhược Hân thì ngồi ở trên giường, bé Bình Minh thì nằm một mình trong nôi. thấy cô hờ hững với Bình Minh như vậy lại khiến cho anh thấy đau xót và thương Bình Minh nhiều hơn. cô thấy anh về bất chợt mà không báo trước, cô rất lo lắng vội hỏi.
" anh về lâu chưa? vậy cha em thế nào rồi Khang Vũ thế nào rồi?
" mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa hết rồi cha em không sao anh đã báo cho cha em biết là em vẫn khỏe, khi nào ổn rồi em mới về thăm ông ấy.
nghe anh nói lại như vậy cô mới thở phào nhẹ nhõm. cô lại chợt nhớ đến ngày hôm qua anh gọi điện có nói cho cô biết, chuyện hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà Lâm - Vũ cô nhìn anh rồi hỏi tiếp.
" hôm qua anh nói hôn ước của em đã được hủy bỏ vậy có thật không?
" là thật đấy anh sợ em không tin nên cầm luôn một tờ báo đem về cho em đây này.
anh đưa tờ báo cho Nhược Hân cô cầm lấy tờ báo anh đưa cho. tin tức được đăng ngay trang Nhất tiểu thư họ Vũ cùng thiếu gia họ Lâm đã được hủy bỏ hôn ước. cô nhìn vào tờ báo mà nở một nụ cười tươi như hoa, ngước lên nhìn anh thì lại thấy anh đang nhìn mình khó hiểu.
" chuyện hủy bỏ hôn ước là do người lớn hai nhà tự quyết định, còn Lâm thiếu gia vẫn muốn được gặp mặt em một lần. anh ta đã đến London ngày hôm qua, em có muốn gặp để nói cho rõ ràng hơn không?
" không em thấy không cần thiết để phải gặp đâu, em không muốn có dính dáng gì đến nhà họ Lâm chút nào cả.
" anh ta cũng muốn gặp anh, để nói rõ về chuyện của em.
" em thấy để em thu một đoạn video nói cho rõ về quyết định của em, như vậy thì anh ta sẽ tin hơn là khi nghe anh nói lại.
" ừ anh thấy vậy cũng được.
" Ồ... mà làm sao anh lại có thể giải quyết chuyện Khang Vũ nhanh như vậy? anh lấy hết vốn của công ty ra để lo cho Khang Vũ, không may có chuyện gì xảy ra với công ty của anh thì sao?
" em đừng quá lo lắng cho anh công ty giày da KEANGNAM là công ty nhà họ Trương, ông bà nội để lại cho anh, và biệt thự nhà họ Trương mà chúng ta hay ở đó là nơi mà anh lớn lên, và cũng là ngôi nhà chính mà anh ở. còn ở đây thì thi thoảng anh qua đây công việc thì anh mới ở lại. nhưng giờ có hai mẹ con em nên nó cũng đã trở nên ngôi nhà chính rồi."
" em đang hỏi là anh lấy đâu ra tiền mà lo cho Khang Vũ như thế, sao anh không trả lời em?
" à là chuyện này ấy à khi anh đang học ở bên Mỹ có người bạn, anh ta rất thích thị trường phố wall bởi vậy hùa theo bạn anh cũng tham gia vào đó không rõ là do may mắn hay là do sự nhạy bén của chính mình, đầu tư đã rất thành công khi có được một số vốn khá lớn. lại thêm chứng kiến cảnh khá nhiều người bị thất bại, bởi vậy anh đã dừng lại cùng mấy người bạn qua London mở một ngân hàng tiêu dùng, đặt tên là FMZ cổ phần của anh chiếm đến 48% vốn hóa của ngân hàng, bởi vậy anh nắm quyền chủ tịch."
" là ngân hàng tiêu dùng?
" đúng vậy là ngân hàng tiêu dùng có nghĩa là khách hàng của anh là những người mua sắm trả góp. họ muốn mua sắm nhưng không có tiền mặt, bởi vậy ngân hàng của anh đứng ra trả tiền đó cho nơi bán hàng đó, và khách hàng đó ký nợ bên ngân hàng của anh, họ sẽ trả góp từng tháng một cả gốc lẫn lãi."
" à vậy à.
" tại vì em không thiếu tiền bao giờ, nên mới không biết đến kiểu thanh toán bằng hình thức này là đúng rồi.
" vậy có ổn không anh?
" không những ổn, mà rất là ổn, ngân hàng của anh lãi suất thấp hơn các ngân hàng khác, thời gian trả nợ dài hơn bởi vậy rất được sự tin tưởng và hưởng ứng của khách hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.