Chương 88: Không thể nào
Thiên Sơn Hồng Diệp
25/02/2019
Nghe nói Kiều Vi Nhã muốn đi thăm Bảo Mặc, Đồng Đồng cũng quấn mẹ muốn đi
thăm chú Bảo, bé rất thích chú, trẻ nhỏ thích một ai đó đều bằng trực
giác, không có lý do gì, càng không vì lợi ích.
Đài lão tiên sinh bảo Đài Lộ đưa hai mẹ con đi.
Ba người lái xe đến tỉnh thành, lúc đi là Kiều Vi Nhã lái xe.
Đài Lộ đã đến thăm Bảo Mặc, cho nên quen việc dễ làm, dẫn Kiều Vi Nhã đi thẳng vào khu nội trú.
Ba người đẩy cửa đi vào, Bảo Mặc mới vừa tỉnh, đang xem tin tức tài chính, Đồng Đồng là người đầu tiên bước vào, làm Bảo Mặc sợ ngây người.
Đài Lộ hỏi mấy câu, lấy cớ dẫn Đồng Đồng đi siêu thị mua kem, liền rời đi.
Kiều Vi Nhã cắm hoa vào bình, ngồi trên ghế sofa đối diện giường bệnh, hai người lâm vào trầm mặc, cũng không biết nên nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Kiều Vi Nhã nói trước: "Bảo Mặc, em hy vọng anh có thể dưỡng bệnh thật tốt, miễn bản thân còn sống, đó chính là hạnh phúc, anh cũng biết, em đã từng vượt qua một đoạn thời gian thế nào, cho tới bây giờ, em vẫn luôn cảm kích anh, đã cùng em vượt qua năm tháng gian nan nhất của cuộc đời. . . . . . Ba mẹ của anh. . . . . ." Kiều Vi Nhã thở dài một tiếng.
"Bảo Mặc, anh chưa có con nên sẽ không hiểu được đứa con trong lòng ba mẹ có vị trí thế nào, em chỉ hy vọng anh có thể trở thành người có đủ bản lĩnh, ba của em… là người đàn ông không thể gánh vác trách nhiệm, Cổ Khánh Nhất cũng như thế, nếu như. . . . . . Bảo Mặc, anh không thể mãi sống trong ảo tưởng, anh là một người ưu tú, cậu nói, M76 của anh, phần lớn đều là tự mình nghiên cứu phát triển ra ngoài, anh có thể làm ra một sản phẩm xuất sắc như vậy, tại sao không thể đối mặt với thực tế, sự kiên định của anh đâu rồi? Trên thế gian này có rất nhiều cô gái tốt hơn em, sau khi em rời xa anh không phải cũng kết hôn sinh con, đi lên một con đường khác sao? Hơn nữa, em nghe nói anh ở nước ngoài cũng không phải sống thanh tâm quả dục, giờ anh làm như vậy có mục đích gì? Anh muốn chứng minh với em điều gì? Hay là muốn chứng tỏ gì cho ba mẹ anh xem? Anh đừng nhìn em như vậy, có lẽ anh cảm thấy em nói vậy có chút gay gắt, nhưng từ khi em được sống lại đã hiểu ra một chuyện, lòng người không thể bị mê muội, lẽ phải luôn ở trong lòng mỗi người."
Kiều Vi Nhã đứng lên: "Bảo Mặc, đây là lần cuối cùng em gặp anh, sau này chúng ta không có cơ hội gặp nhau nữa, nhà máy của anh, em sẽ nghĩ cách thuyết phục cậu trả lại cho anh, một lần nữa cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho em, thời gian của mỗi người trôi qua rất nhanh, lo lắng ưu phiền chiếm hết hai phần ba cuộc đời, trong đó thảnh thơi nở nụ cười có được mấy ngày? Tâm nguyện của em đã xong, từ nay về sau, em chỉ muốn mỗi ngày được vui vẻ, em hy vọng anh cũng như vậy."
"Tiểu Vi, em không hận mẹ anh sao?" Bảo Mặc lên tiếng.
Kiều Vi Nhã gật đầu, trịnh trọng nói: "Nếu em nói em đã tha thứ cho mẹ anh, ngay cả em cũng không tin được, nhưng mẹ anh và anh là hai người khác nhau, cho nên, giữa chúng ta, chỉ có thể không bao giờ gặp lại. Nhưng em hy vọng anh có thể bước ra ngoài bóng tối, mặc dù mỗi người đều hiểu rõ nhưng không muốn thừa nhận mà thôi, dứt khoát giải quyết nó thì mọi việc sẽ kết thúc."
Bảo Mặc gật đầu, buồn bã nhìn Kiều Vi Nhã, cô đã thay đổi, so với lần đầu gặp nhau khi anh về nước đã thay đổi rất nhiều, cô bây giờ, như thay da đổi thịt, toàn thân tản ra sự tự tin thành thục, khí chất tự nhiên như ánh mặt trời, giống như viên ngọc được mài dũa, óng ánh trong suốt, sáng rọi rực rỡ, nhất là đôi mắt trong trẻo kia, dường như đã trải qua một cuộc đời dài, niết bàn sống lại.
Cho nên, cô mới nói mình sống lại lần nữa.
Bảo Mặc biết, khoảnh khắc cô xoay người đi, giữa bọn họ đã trở thành hai đường thẳng song song.
Không phải luôn tự nói với mình, chỉ cần cô ấy hạnh phúc vui vẻ liền buông tay, luôn tự nhủ như vậy, cớ sao khi cô ấy xoay người, tim mình lại đau đớn thế này.
Ngay cả khi muốn bù đắp cho cô ấy, nhưng mà…muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng cô ấy, nói dễ hơn làm.
Kiều Vi Nhã vừa đi mấy bước, Đồng Đồng và Đài Lộ đẩy cửa tiến vào, Đồng Đồng cầm kem trong tay, thấy mẹ, le lưỡi: "Mẹ, con còn chưa nói chuyện với chú Bảo nữa, ngồi một lát đi?"
Không đợi mẹ đồng ý, Đồng Đồng đã nằm ở đầu giường, nghiêng đầu nhìn Bảo Mặc: "Chú Bảo, hình như chú gầy đi, có phải thức ăn ở bệnh viện không ngon không? Chú nhanh khỏe lên, con nói mẹ mời chú đến nhà ăn cơm, mẹ con nấu ăn là ngon nhất, con còn có dì Vân, dì ấy làm cơm Tây rất siêu, đúng rồi, chú có biết làm cơm Tây không?"
Bảo Mặc gật đầu: "Biết."
"Vậy chú có biết làm mỳ Ý không? Còn có canh gà nữa, con thích ăn mỳ Ý nhất, chờ chú khỏe rồi, mời con ăn mỳ Ý được không?"
Bảo Mặc gật đầu.
"Vậy chúng ta móc tay."
Bảo Mặc đưa tay, giọng nói trong trẻo của Đồng Đồng vang lên trong phòng: "Ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không thay đổi."
Kiều Vi Nhã dẫn Đồng Đồng đi trước, Đài Lộ thở dài: "Bảo Mặc, giữ gìn sức khỏe, em tôi không dễ dàng theo đuổi được."
Bảo Mặc cười khổ: "Lộ, tôi đã không còn cơ hội, nhưng mà tôi sẽ đứng lên, những việc trong nước sau này đều nhờ vào anh, tôi tính sau khi xuất viện sẽ trở về Mỹ, tôi nghĩ nơi thích hợp với tôi nhất chính là phòng thí nghiệm."
Đài Lộ vỗ vỗ bờ vai anh, người ngoài cuộc sáng tỏ hơn, nhưng anh không thể ra sức, chuyện tình cảm, không phải việc người ngoài có thể giúp được.
Ba người ra cửa không bao lâu, vợ chồng chủ nhiệm Bảo cũng tới bệnh viện.
Vừa vào cửa, Hạ Thanh thấy con trai đang ăn cơm, cảm thấy nhẹ lòng thở dài một hơi, ảnh hưởng của Kiều Vi Nhã đã quá lớn.
"Bảo Mặc, chờ con xuất viện rồi thì thương lượng với nhà họ Đài một chút, lấy nhà máy về, cần bao nhiêu tiền, ba mẹ sẽ ra, nhà chúng ta, tuyệt đối không thể có bất kỳ liên hệ gì với bọn họ!" Chủ nhiệm Bảo trầm mặt, ánh mắt rất tức giận.
Bảo Mặc hừ một tiếng: "Đó là chuyện của con, ba không có quyền can thiệp."
Những lời này giống như thêm dầu vào lửa, chủ nhiệm Bảo dùng sức vỗ tay vịn ghế sofa: "Tôi nói không được là không được, nếu như anh còn cố chấp nữa, chúng ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con!"
Chủ nhiệm Bảo luôn có tác phong nhanh nhẹn, thong dong bình tĩnh, mà bây giờ, trên mặt ông phồng đầy gân xanh, vẻ mặt vặn vẹo khó coi, cả căn phòng đều là tiếng quát lớn của ông.
Nghe ba rống giận khàn cả giọng, Bảo Mặc nhíu mày, suy nghĩ lại lời Đài Lộ mới vừa nói, mọi việc có nguyên nhân mới có kết quả, trước khi đi, anh nhất định phải mở ra bí mật này, anh sẽ không nghe lời từ một phía.
Hạ Thanh vội vàng đỡ ông ngồi xuống, vuốt ngực cho ông nhuận tức: "Được rồi, Mặc đã ra nông nổi này, ông còn ép nó, chúng ta chỉ có một đứa con trai, chẳng lẽ ông muốn ép nó đi luôn sao?" Hạ Thanh rơi nước mắt, ân oán này cứ dây dưa quấn quýt mãi, để con trai bà nhận hết khổ, sao ông trời không báo ứng lên bà, sao lại để con bà gánh chịu.
Hai cha con giằng co, không khí trong phòng đông cứng lại, đè nén làm người ta hít thở không thông.
Chủ nhiệm Bảo cảm thấy tay chân mình lạnh lẽo, thở hổn hển từng ngụm, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hạ Thanh bị dọa sợ, vội đi ấn chuông, ý tá đến đỡ ông ra khỏi phòng bệnh đi đến phòng trống kế bên.
Cuộc giằng co của hai người cứ thế kết thúc.
Mặc dù Bảo Mặc rất giận ông, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho ông, đợi một lát thì Hạ Thanh trở lại.
"Ba không sao chứ?"
"Không sao, là bị con chọc giận làm tăng huyết áp." Hạ Thanh ngồi xuống, nhìn con một chút: "Kiều Vi Nhã đã tới?"
Bảo Mặc gật đầu, ánh mắt càng thêm ảm đạm.
Sự im lặng chiếm cứ mỗi góc trong căn phòng.
"Mặc, Kiều Vi Nhã không thích hợp với con, mẹ thừa nhận, thật ra nó là một cô gái tốt, nhưng quan hệ của hai nhà chúng ta chỉ có thể như vậy."
Bảo Mặc nhìn chằm chằm Hạ Thanh, hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình trấn tĩnh lại, nhắm hai mắt, chậm rãi nói: "Mẹ, nếu như lúc mới bắt đầu, ba mẹ nói cho con biết chân tướng, có lẽ đã không xảy ra chuyện như hôm nay, Vi Vi có tội gì lại để cô ấy chịu nổi khổ không thuộc về mình, nếu như cô ấy yếu ớt một chút, vào năm mẹ bức bách cô ấy cũng nhảy lầu tự sát, mẹ, mẹ còn có thể thản nhiên nói giữa chúng con không thích hợp sao?"
Đột nhiên Hạ Thanh không rét mà run, nhìn con trai đau khổ như vậy, một câu cũng không nói được.
Bảo Mặc như lầm bầm lầu bầu, hoặc có thể là đang nói với bà: "Nếu như có thể quay lại, con tình nguyện không quen biết cô ấy." Nói như vậy, trong đầu lại hiện ra hình ảnh lần đầu tiên gặp Kiều Vi Nhã, một bím tóc đen bóng, giống như ánh sáng mở ra cánh cửa tình yêu của anh, nhưng cũng để anh rơi xuống vực thẳm của nỗi đau.
Ba người về đến nhà đã là buổi chiều, ngày mai còn phải đi làm, Kiều Vi Nhã giặt quần áo, mới vừa giặt xong, Mã Vân điện tới, cô ấy phải ra khỏi nước một thời gian, chuyện trong cửa hàng muốn nhờ cô giúp đỡ một tay, Kiều Vi Nhã suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Vì vậy, cô đổi một bộ quần áo, cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra cửa.
Đài Thế Văn và Đài Tử Khiêm đang ngồi dưới lầu nói chuyện phiếm với Đài lão tiên sinh, thấy Kiều Vi Nhã chuẩn bị ra cửa, Đài lão tiên sinh hỏi: "Tiểu Vi, con đi đâu vậy?"
"Con đến chỗ một người bạn, hai ngày nữa cô ấy phải ra nước ngoài một thời gian, muốn con giúp xử lý chuyện buôn bán, thật ra thì cũng không bận rộn gì đâu, cửa hàng của cô ấy buôn bán rất tốt, chỉ cần thu tiền mỗi ngày cho đúng sổ sách."
Đột nhiên Kiều Vi Nhã nhớ đến hình như cậu còn chưa ăn qua mỳ sợi Lan Châu: "Cậu, cậu đi với con được không? Con mời cậu ăn mỳ Lan Châu, cô ấy có bảy cửa hàng, buôn bán cũng rất tốt."
"Được không? Có làm trễ nãi con không?" Hiển nhiên Đài lão tiên sinh rất có hứng thú.
Kiều Vi Nhã cười nói: "Không đâu, chỉ là chuyện nhỏ, anh họ, Tử Khiêm, hai người có đi không?"
Đài Lộ và Đài lão phu nhân dẫn Đồng Đồng ra bờ biển tản bộ, sau khi hai người Đài Thế Văn xuống sân bay, luôn ngủ do lệch múi giờ nên chưa ra khỏi cửa.
Đài Tử Khiêm có hứng thú nhất: "Ông nội, con cũng muốn đi."
"Được, vậy chúng ta cùng đi."
Chờ bọn họ thay quần áo, Kiều Vi Nhã nói với bảo mẫu bọn họ phải ra ngoài, ông cháu ba đời cùng nhau ra khỏi cửa.
Kiều Vi Nhã cười: "Vân Vân là bạn tốt của con, cô ấy rất giỏi giang."
Đài lão tiên sinh cười cười: "Còn giỏi hơn Tiểu Vi nhà chúng ta?"
Kiều Vi Nhã đỏ mặt, lắc đầu nói: "Con còn kém xa cô ấy, lúc cô ấy tới thành phố, chỉ mới học năm nhất trung học, tự học lên thẳng tới đại học, còn mở ra cửa hàng thức ăn, tiếng Anh, tiếng Ý của cô ấy cũng rất giỏi, con còn muốn khi nào có thời gian sẽ học một ít tiếng Ý từ cô ấy, tiếng Ý rất khó học."
Đài Thế Văn cười: "Tiểu Vi, em tính ba năm nữa mới xuất ngũ sao? Ở lại quân đội xem như nhân tài không được trọng dụng rồi, anh thấy em nên xin xuất ngũ về nhà làm, khách sạn La Mã đã được mua lại, bọn anh còn tính đầu tư rất nhiều kế hoạch, em . . . . ."
"Thế Văn, quan trọng là Tiểu Vi thấy vui." Đài lão tiên sinh nói: "Tiểu Vi, cháu nghĩ gì thì cứ làm, cậu sẽ luôn ủng hộ cháu."
Kiều Vi Nhã thấy lòng ấm áp, yên lặng hai giây, nói: "Cậu, anh họ, nếu ban đầu con không làm lính, bọn họ sẽ không có kết quả như hôm nay, luật sư Gia Cát nói, cho dù chống án cũng không thay đổi được gì, cho nên, con không thể ngay lúc mọi việc kết thúc mà cởi bỏ quân trang, con đã hứa ba năm thì phải công tác ba năm rồi tính tiếp, chờ sau khi con xuất ngũ, con cũng sẽ tính toán cẩn thận kế hoạch cho tương lai, ở Bách Hóa Trung Đại con có hai cửa hàng, con còn ký kết hợp đồng với cửa hàng quần áo và cửa hàng đồ uống, đợi đến khi hai cửa hàng đó khai trương sẽ kiếm lợi nhuận rất nhiều, đối với con thế là đủ, huống chi, con đã mua hai ngôi nhà ở Bắc Kinh, sau khi ly hôn con cũng không tổn thất gì."
"Bách Hóa Trung Đại?"
"Đúng vậy ạ? Bây giờ chúng ta sẽ đến Bách Hóa Trung Đại, Vân Vân đang ở cửa hàng bên kia chờ con, lát nữa con sẽ dẫn mọi người đi dạo một vòng, đó là một thị trường buôn bán rất tốt, tàu thuyền ngoại quốc cập bến ở càng đều biết Bách Hóa Trung Đại rất tiện nghi, bọn họ rất thích đến đây mua đồ."
Cha con Đài Thế Văn nhìn nhau cười, trong lòng hai cha con này nghĩ gì Đài lão tiên sinh rõ nhất.
Đến bãi đậu xe, Kiều Vi Nhã đỗ xe xong, người một nhà vào cửa hàng của Mã Vân.
Bởi vì không phải thời gian ăn trưa nên cũng không có nhiều người, Mã Vân đang ở văn phòng, nghe được có người thông báo họ đến, vội vàng ra đón.
Kiều Vi Nhã giới thiệu xong, Mã Vân cười: "Mời cậu ngồi, cậu trở lại thật tốt, sau này Tiểu Vi không cô đơn nữa."
Đài lão tiên sinh âm thầm gật đầu, vừa nhìn Mã Vân cũng biết, đây là một người bạn chân chính, Tiểu Vi có được người bạn như vậy ông cũng thấy vui mừng: "Mã tiểu thư, gây phiền toái cho cô."
"Cậu nói như vậy thì khách khí quá rồi, cậu cứ gọi con là Vân Vân, nghe Tiểu Vi nói cậu muốn ăn mỳ, cậu chờ một chút, con tự mình xuống bếp làm cho cậu một tô."
Mã Vân đi ra sau, Kiều Vi Nhã rót trà cho mọi người: "Cậu nhìn cửa hàng của cô ấy xem, rất sạch sẽ, cửa hàng thức ăn buôn bán tốt nhất ở Trung Đại chính là ở đây, giá hợp lý mà đồ ăn cũng ngon."
Đài lão tiên sinh cười: "Khi chúng ta còn nhỏ, làm gì có nhiều quán ăn như vậy, khi đó ông ngoại con luôn không cho phép cậu làm này làm kia, lúc ra cửa, sau lưng luôn có hai người đi theo, giờ thì hay rồi, khoảng cách xa hơn nữa chỉ tốn mấy tiếng là tới."
Chỉ chốc lát sau, Mã Vân bưng ba tô mỳ lên, còn có mấy món khác.
"Cậu, anh họ, mọi người mau nếm thử." Kiều Vi Nhã lấy một tô để trước mặt ông.
Ba người nhìn nước súp trong vắt, bề mặt tinh tế, đỏ trắng xanh xen kẽ, còn có mùi thịt bò phát ra, không thể không động đũa.
"Tiểu Vi, hai đứa cứ lo việc của mình, không cần để ý tới chúng ta đâu."
"Vậy chúng con đi trước."
"Ừ, đi đi."
Mã Vân và Kiều Vi Nhã vào văn phòng xử lý công việc, Mã Vân đưa sổ sách và mấy món đồ linh tinh cho cô, sau đó ngồi xuống: "Tiểu Vi, có thể một thời gian dài em không về được, ba của Steven bị bệnh, em phải đi chăm sóc ông một thời gian, ung thư thời kỳ cuối, có thể sống không đến một năm, trước khi đi, trừ gửi chị mấy cửa hàng, còn có một việc, em muốn nói với chị."
"Em nói đi, chỉ cần chị làm được, nhất định sẽ làm hết khả năng."
Mã Vân thu lại nụ cười, bắt đầu nói: "Chị Vi, không phải em, là một người khác, em phải phòng ngừa cho chị trước, sau khi nghe xong, không thể quay đầu nữa."
Kiều Vi Nhã ngớ ra, đây là ý gì?
Mã Vân cắn môi do dự một chút, mở miệng nói: "Vốn là em đã hứa với một người phải giữ bí mật, nhưng em cảm thấy như vậy thì đối với anh ấy không công bằng, cho nên vẫn quyết định nói ra, chị Vi, từ khi Bảo Mặc trở về, anh ấy vẫn luôn bảo vệ chị, anh ấy biết em và chị có quan hệ tốt, cầu xin em một tuần, muốn thông qua em hiểu hết mọi chuyện của chị, anh ấy hy vọng có thể giúp chị, bởi vì làm trực tiếp thì luôn bị chị cự tuyệt, sau đó em đồng ý, thật ra thì, luật sư Gia Cát là do anh ấy tìm đến, bọn họ ở Mỹ đã là bạn tốt của nhau, cho nên, luật sư Gia Cát vẫn tận hết sức lực trợ giúp chị, anh ấy mua lại ngôi nhà của ba mẹ chị, sửa lại y như hình dáng ban đầu, ngôi nhà đó cũng để lại cho chị, kỳ thật, mỗi ngày anh ấy đều đi theo sau chị, anh ấy sợ Cổ Khánh Nhất và Tiêu San gây bất lợi cho chị, ngày hôm qua, anh ấy gọi cho em, nhờ em đưa chìa khóa nhà cho chị, chờ anh ấy xuất viện sẽ trực tiếp về Mỹ, không bao giờ trở lại nữa. Chị Vi, em không biết ân oán của hai nhà, nhưng mà chị hãy tách Bảo Mặc và người nhà anh ấy ra xem, Bảo Mặc thật lòng yêu chị, giờ chị tìm được cậu, vật chất và tình thân đều có, nhưng hạnh phúc của chị thì sao? Trong lòng chị có thật sự vui vẻ không? Không ai hiểu chị hơn em, chẳng qua bây giờ lòng chị cứng rắn hơn trước kia, bởi vì chị không tin tình yêu, nhưng em muốn nói cho chị biết, tình yêu chân thật vẫn tồn tại, chị xem em bây giờ không phải là ví dụ sống sờ sờ sao?"
Kiều Vi Nhã cúi đầu, Mã Vân không thấy được vẻ mặt của cô, chỉ biết là môi của cô mím chặt lại, cô cho là dù kết cục sau này của Bảo Mặc và Kiều Vi Nhã thế nào, cô cũng không thể tiếp tục im lặng.
Kiều Vi Nhã ngẩng đầu lên, dùng khăn tay lau nước mắt, lắc đầu: "Vân Vân, em không hiểu, chị và Bảo Mặc là tuyệt đối không thể nào, anh ấy làm vì chị, chị rất cảm kích, nhưng… chuyện này quá phức tạp, sáng nay chị có đến bệnh viện thăm anh ấy, chị đã nói rõ sau này bọn chị không gặp nhau nữa, ngay cả người xa lạ cũng không phải, chị không tin tình yêu và chị cũng không thể bỏ xuống tất cả vì tình yêu, Vân Vân, chị chỉ có thể nói cảm ơn em."
Đài lão tiên sinh bảo Đài Lộ đưa hai mẹ con đi.
Ba người lái xe đến tỉnh thành, lúc đi là Kiều Vi Nhã lái xe.
Đài Lộ đã đến thăm Bảo Mặc, cho nên quen việc dễ làm, dẫn Kiều Vi Nhã đi thẳng vào khu nội trú.
Ba người đẩy cửa đi vào, Bảo Mặc mới vừa tỉnh, đang xem tin tức tài chính, Đồng Đồng là người đầu tiên bước vào, làm Bảo Mặc sợ ngây người.
Đài Lộ hỏi mấy câu, lấy cớ dẫn Đồng Đồng đi siêu thị mua kem, liền rời đi.
Kiều Vi Nhã cắm hoa vào bình, ngồi trên ghế sofa đối diện giường bệnh, hai người lâm vào trầm mặc, cũng không biết nên nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Kiều Vi Nhã nói trước: "Bảo Mặc, em hy vọng anh có thể dưỡng bệnh thật tốt, miễn bản thân còn sống, đó chính là hạnh phúc, anh cũng biết, em đã từng vượt qua một đoạn thời gian thế nào, cho tới bây giờ, em vẫn luôn cảm kích anh, đã cùng em vượt qua năm tháng gian nan nhất của cuộc đời. . . . . . Ba mẹ của anh. . . . . ." Kiều Vi Nhã thở dài một tiếng.
"Bảo Mặc, anh chưa có con nên sẽ không hiểu được đứa con trong lòng ba mẹ có vị trí thế nào, em chỉ hy vọng anh có thể trở thành người có đủ bản lĩnh, ba của em… là người đàn ông không thể gánh vác trách nhiệm, Cổ Khánh Nhất cũng như thế, nếu như. . . . . . Bảo Mặc, anh không thể mãi sống trong ảo tưởng, anh là một người ưu tú, cậu nói, M76 của anh, phần lớn đều là tự mình nghiên cứu phát triển ra ngoài, anh có thể làm ra một sản phẩm xuất sắc như vậy, tại sao không thể đối mặt với thực tế, sự kiên định của anh đâu rồi? Trên thế gian này có rất nhiều cô gái tốt hơn em, sau khi em rời xa anh không phải cũng kết hôn sinh con, đi lên một con đường khác sao? Hơn nữa, em nghe nói anh ở nước ngoài cũng không phải sống thanh tâm quả dục, giờ anh làm như vậy có mục đích gì? Anh muốn chứng minh với em điều gì? Hay là muốn chứng tỏ gì cho ba mẹ anh xem? Anh đừng nhìn em như vậy, có lẽ anh cảm thấy em nói vậy có chút gay gắt, nhưng từ khi em được sống lại đã hiểu ra một chuyện, lòng người không thể bị mê muội, lẽ phải luôn ở trong lòng mỗi người."
Kiều Vi Nhã đứng lên: "Bảo Mặc, đây là lần cuối cùng em gặp anh, sau này chúng ta không có cơ hội gặp nhau nữa, nhà máy của anh, em sẽ nghĩ cách thuyết phục cậu trả lại cho anh, một lần nữa cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho em, thời gian của mỗi người trôi qua rất nhanh, lo lắng ưu phiền chiếm hết hai phần ba cuộc đời, trong đó thảnh thơi nở nụ cười có được mấy ngày? Tâm nguyện của em đã xong, từ nay về sau, em chỉ muốn mỗi ngày được vui vẻ, em hy vọng anh cũng như vậy."
"Tiểu Vi, em không hận mẹ anh sao?" Bảo Mặc lên tiếng.
Kiều Vi Nhã gật đầu, trịnh trọng nói: "Nếu em nói em đã tha thứ cho mẹ anh, ngay cả em cũng không tin được, nhưng mẹ anh và anh là hai người khác nhau, cho nên, giữa chúng ta, chỉ có thể không bao giờ gặp lại. Nhưng em hy vọng anh có thể bước ra ngoài bóng tối, mặc dù mỗi người đều hiểu rõ nhưng không muốn thừa nhận mà thôi, dứt khoát giải quyết nó thì mọi việc sẽ kết thúc."
Bảo Mặc gật đầu, buồn bã nhìn Kiều Vi Nhã, cô đã thay đổi, so với lần đầu gặp nhau khi anh về nước đã thay đổi rất nhiều, cô bây giờ, như thay da đổi thịt, toàn thân tản ra sự tự tin thành thục, khí chất tự nhiên như ánh mặt trời, giống như viên ngọc được mài dũa, óng ánh trong suốt, sáng rọi rực rỡ, nhất là đôi mắt trong trẻo kia, dường như đã trải qua một cuộc đời dài, niết bàn sống lại.
Cho nên, cô mới nói mình sống lại lần nữa.
Bảo Mặc biết, khoảnh khắc cô xoay người đi, giữa bọn họ đã trở thành hai đường thẳng song song.
Không phải luôn tự nói với mình, chỉ cần cô ấy hạnh phúc vui vẻ liền buông tay, luôn tự nhủ như vậy, cớ sao khi cô ấy xoay người, tim mình lại đau đớn thế này.
Ngay cả khi muốn bù đắp cho cô ấy, nhưng mà…muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng cô ấy, nói dễ hơn làm.
Kiều Vi Nhã vừa đi mấy bước, Đồng Đồng và Đài Lộ đẩy cửa tiến vào, Đồng Đồng cầm kem trong tay, thấy mẹ, le lưỡi: "Mẹ, con còn chưa nói chuyện với chú Bảo nữa, ngồi một lát đi?"
Không đợi mẹ đồng ý, Đồng Đồng đã nằm ở đầu giường, nghiêng đầu nhìn Bảo Mặc: "Chú Bảo, hình như chú gầy đi, có phải thức ăn ở bệnh viện không ngon không? Chú nhanh khỏe lên, con nói mẹ mời chú đến nhà ăn cơm, mẹ con nấu ăn là ngon nhất, con còn có dì Vân, dì ấy làm cơm Tây rất siêu, đúng rồi, chú có biết làm cơm Tây không?"
Bảo Mặc gật đầu: "Biết."
"Vậy chú có biết làm mỳ Ý không? Còn có canh gà nữa, con thích ăn mỳ Ý nhất, chờ chú khỏe rồi, mời con ăn mỳ Ý được không?"
Bảo Mặc gật đầu.
"Vậy chúng ta móc tay."
Bảo Mặc đưa tay, giọng nói trong trẻo của Đồng Đồng vang lên trong phòng: "Ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không thay đổi."
Kiều Vi Nhã dẫn Đồng Đồng đi trước, Đài Lộ thở dài: "Bảo Mặc, giữ gìn sức khỏe, em tôi không dễ dàng theo đuổi được."
Bảo Mặc cười khổ: "Lộ, tôi đã không còn cơ hội, nhưng mà tôi sẽ đứng lên, những việc trong nước sau này đều nhờ vào anh, tôi tính sau khi xuất viện sẽ trở về Mỹ, tôi nghĩ nơi thích hợp với tôi nhất chính là phòng thí nghiệm."
Đài Lộ vỗ vỗ bờ vai anh, người ngoài cuộc sáng tỏ hơn, nhưng anh không thể ra sức, chuyện tình cảm, không phải việc người ngoài có thể giúp được.
Ba người ra cửa không bao lâu, vợ chồng chủ nhiệm Bảo cũng tới bệnh viện.
Vừa vào cửa, Hạ Thanh thấy con trai đang ăn cơm, cảm thấy nhẹ lòng thở dài một hơi, ảnh hưởng của Kiều Vi Nhã đã quá lớn.
"Bảo Mặc, chờ con xuất viện rồi thì thương lượng với nhà họ Đài một chút, lấy nhà máy về, cần bao nhiêu tiền, ba mẹ sẽ ra, nhà chúng ta, tuyệt đối không thể có bất kỳ liên hệ gì với bọn họ!" Chủ nhiệm Bảo trầm mặt, ánh mắt rất tức giận.
Bảo Mặc hừ một tiếng: "Đó là chuyện của con, ba không có quyền can thiệp."
Những lời này giống như thêm dầu vào lửa, chủ nhiệm Bảo dùng sức vỗ tay vịn ghế sofa: "Tôi nói không được là không được, nếu như anh còn cố chấp nữa, chúng ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con!"
Chủ nhiệm Bảo luôn có tác phong nhanh nhẹn, thong dong bình tĩnh, mà bây giờ, trên mặt ông phồng đầy gân xanh, vẻ mặt vặn vẹo khó coi, cả căn phòng đều là tiếng quát lớn của ông.
Nghe ba rống giận khàn cả giọng, Bảo Mặc nhíu mày, suy nghĩ lại lời Đài Lộ mới vừa nói, mọi việc có nguyên nhân mới có kết quả, trước khi đi, anh nhất định phải mở ra bí mật này, anh sẽ không nghe lời từ một phía.
Hạ Thanh vội vàng đỡ ông ngồi xuống, vuốt ngực cho ông nhuận tức: "Được rồi, Mặc đã ra nông nổi này, ông còn ép nó, chúng ta chỉ có một đứa con trai, chẳng lẽ ông muốn ép nó đi luôn sao?" Hạ Thanh rơi nước mắt, ân oán này cứ dây dưa quấn quýt mãi, để con trai bà nhận hết khổ, sao ông trời không báo ứng lên bà, sao lại để con bà gánh chịu.
Hai cha con giằng co, không khí trong phòng đông cứng lại, đè nén làm người ta hít thở không thông.
Chủ nhiệm Bảo cảm thấy tay chân mình lạnh lẽo, thở hổn hển từng ngụm, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hạ Thanh bị dọa sợ, vội đi ấn chuông, ý tá đến đỡ ông ra khỏi phòng bệnh đi đến phòng trống kế bên.
Cuộc giằng co của hai người cứ thế kết thúc.
Mặc dù Bảo Mặc rất giận ông, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho ông, đợi một lát thì Hạ Thanh trở lại.
"Ba không sao chứ?"
"Không sao, là bị con chọc giận làm tăng huyết áp." Hạ Thanh ngồi xuống, nhìn con một chút: "Kiều Vi Nhã đã tới?"
Bảo Mặc gật đầu, ánh mắt càng thêm ảm đạm.
Sự im lặng chiếm cứ mỗi góc trong căn phòng.
"Mặc, Kiều Vi Nhã không thích hợp với con, mẹ thừa nhận, thật ra nó là một cô gái tốt, nhưng quan hệ của hai nhà chúng ta chỉ có thể như vậy."
Bảo Mặc nhìn chằm chằm Hạ Thanh, hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình trấn tĩnh lại, nhắm hai mắt, chậm rãi nói: "Mẹ, nếu như lúc mới bắt đầu, ba mẹ nói cho con biết chân tướng, có lẽ đã không xảy ra chuyện như hôm nay, Vi Vi có tội gì lại để cô ấy chịu nổi khổ không thuộc về mình, nếu như cô ấy yếu ớt một chút, vào năm mẹ bức bách cô ấy cũng nhảy lầu tự sát, mẹ, mẹ còn có thể thản nhiên nói giữa chúng con không thích hợp sao?"
Đột nhiên Hạ Thanh không rét mà run, nhìn con trai đau khổ như vậy, một câu cũng không nói được.
Bảo Mặc như lầm bầm lầu bầu, hoặc có thể là đang nói với bà: "Nếu như có thể quay lại, con tình nguyện không quen biết cô ấy." Nói như vậy, trong đầu lại hiện ra hình ảnh lần đầu tiên gặp Kiều Vi Nhã, một bím tóc đen bóng, giống như ánh sáng mở ra cánh cửa tình yêu của anh, nhưng cũng để anh rơi xuống vực thẳm của nỗi đau.
Ba người về đến nhà đã là buổi chiều, ngày mai còn phải đi làm, Kiều Vi Nhã giặt quần áo, mới vừa giặt xong, Mã Vân điện tới, cô ấy phải ra khỏi nước một thời gian, chuyện trong cửa hàng muốn nhờ cô giúp đỡ một tay, Kiều Vi Nhã suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Vì vậy, cô đổi một bộ quần áo, cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra cửa.
Đài Thế Văn và Đài Tử Khiêm đang ngồi dưới lầu nói chuyện phiếm với Đài lão tiên sinh, thấy Kiều Vi Nhã chuẩn bị ra cửa, Đài lão tiên sinh hỏi: "Tiểu Vi, con đi đâu vậy?"
"Con đến chỗ một người bạn, hai ngày nữa cô ấy phải ra nước ngoài một thời gian, muốn con giúp xử lý chuyện buôn bán, thật ra thì cũng không bận rộn gì đâu, cửa hàng của cô ấy buôn bán rất tốt, chỉ cần thu tiền mỗi ngày cho đúng sổ sách."
Đột nhiên Kiều Vi Nhã nhớ đến hình như cậu còn chưa ăn qua mỳ sợi Lan Châu: "Cậu, cậu đi với con được không? Con mời cậu ăn mỳ Lan Châu, cô ấy có bảy cửa hàng, buôn bán cũng rất tốt."
"Được không? Có làm trễ nãi con không?" Hiển nhiên Đài lão tiên sinh rất có hứng thú.
Kiều Vi Nhã cười nói: "Không đâu, chỉ là chuyện nhỏ, anh họ, Tử Khiêm, hai người có đi không?"
Đài Lộ và Đài lão phu nhân dẫn Đồng Đồng ra bờ biển tản bộ, sau khi hai người Đài Thế Văn xuống sân bay, luôn ngủ do lệch múi giờ nên chưa ra khỏi cửa.
Đài Tử Khiêm có hứng thú nhất: "Ông nội, con cũng muốn đi."
"Được, vậy chúng ta cùng đi."
Chờ bọn họ thay quần áo, Kiều Vi Nhã nói với bảo mẫu bọn họ phải ra ngoài, ông cháu ba đời cùng nhau ra khỏi cửa.
Kiều Vi Nhã cười: "Vân Vân là bạn tốt của con, cô ấy rất giỏi giang."
Đài lão tiên sinh cười cười: "Còn giỏi hơn Tiểu Vi nhà chúng ta?"
Kiều Vi Nhã đỏ mặt, lắc đầu nói: "Con còn kém xa cô ấy, lúc cô ấy tới thành phố, chỉ mới học năm nhất trung học, tự học lên thẳng tới đại học, còn mở ra cửa hàng thức ăn, tiếng Anh, tiếng Ý của cô ấy cũng rất giỏi, con còn muốn khi nào có thời gian sẽ học một ít tiếng Ý từ cô ấy, tiếng Ý rất khó học."
Đài Thế Văn cười: "Tiểu Vi, em tính ba năm nữa mới xuất ngũ sao? Ở lại quân đội xem như nhân tài không được trọng dụng rồi, anh thấy em nên xin xuất ngũ về nhà làm, khách sạn La Mã đã được mua lại, bọn anh còn tính đầu tư rất nhiều kế hoạch, em . . . . ."
"Thế Văn, quan trọng là Tiểu Vi thấy vui." Đài lão tiên sinh nói: "Tiểu Vi, cháu nghĩ gì thì cứ làm, cậu sẽ luôn ủng hộ cháu."
Kiều Vi Nhã thấy lòng ấm áp, yên lặng hai giây, nói: "Cậu, anh họ, nếu ban đầu con không làm lính, bọn họ sẽ không có kết quả như hôm nay, luật sư Gia Cát nói, cho dù chống án cũng không thay đổi được gì, cho nên, con không thể ngay lúc mọi việc kết thúc mà cởi bỏ quân trang, con đã hứa ba năm thì phải công tác ba năm rồi tính tiếp, chờ sau khi con xuất ngũ, con cũng sẽ tính toán cẩn thận kế hoạch cho tương lai, ở Bách Hóa Trung Đại con có hai cửa hàng, con còn ký kết hợp đồng với cửa hàng quần áo và cửa hàng đồ uống, đợi đến khi hai cửa hàng đó khai trương sẽ kiếm lợi nhuận rất nhiều, đối với con thế là đủ, huống chi, con đã mua hai ngôi nhà ở Bắc Kinh, sau khi ly hôn con cũng không tổn thất gì."
"Bách Hóa Trung Đại?"
"Đúng vậy ạ? Bây giờ chúng ta sẽ đến Bách Hóa Trung Đại, Vân Vân đang ở cửa hàng bên kia chờ con, lát nữa con sẽ dẫn mọi người đi dạo một vòng, đó là một thị trường buôn bán rất tốt, tàu thuyền ngoại quốc cập bến ở càng đều biết Bách Hóa Trung Đại rất tiện nghi, bọn họ rất thích đến đây mua đồ."
Cha con Đài Thế Văn nhìn nhau cười, trong lòng hai cha con này nghĩ gì Đài lão tiên sinh rõ nhất.
Đến bãi đậu xe, Kiều Vi Nhã đỗ xe xong, người một nhà vào cửa hàng của Mã Vân.
Bởi vì không phải thời gian ăn trưa nên cũng không có nhiều người, Mã Vân đang ở văn phòng, nghe được có người thông báo họ đến, vội vàng ra đón.
Kiều Vi Nhã giới thiệu xong, Mã Vân cười: "Mời cậu ngồi, cậu trở lại thật tốt, sau này Tiểu Vi không cô đơn nữa."
Đài lão tiên sinh âm thầm gật đầu, vừa nhìn Mã Vân cũng biết, đây là một người bạn chân chính, Tiểu Vi có được người bạn như vậy ông cũng thấy vui mừng: "Mã tiểu thư, gây phiền toái cho cô."
"Cậu nói như vậy thì khách khí quá rồi, cậu cứ gọi con là Vân Vân, nghe Tiểu Vi nói cậu muốn ăn mỳ, cậu chờ một chút, con tự mình xuống bếp làm cho cậu một tô."
Mã Vân đi ra sau, Kiều Vi Nhã rót trà cho mọi người: "Cậu nhìn cửa hàng của cô ấy xem, rất sạch sẽ, cửa hàng thức ăn buôn bán tốt nhất ở Trung Đại chính là ở đây, giá hợp lý mà đồ ăn cũng ngon."
Đài lão tiên sinh cười: "Khi chúng ta còn nhỏ, làm gì có nhiều quán ăn như vậy, khi đó ông ngoại con luôn không cho phép cậu làm này làm kia, lúc ra cửa, sau lưng luôn có hai người đi theo, giờ thì hay rồi, khoảng cách xa hơn nữa chỉ tốn mấy tiếng là tới."
Chỉ chốc lát sau, Mã Vân bưng ba tô mỳ lên, còn có mấy món khác.
"Cậu, anh họ, mọi người mau nếm thử." Kiều Vi Nhã lấy một tô để trước mặt ông.
Ba người nhìn nước súp trong vắt, bề mặt tinh tế, đỏ trắng xanh xen kẽ, còn có mùi thịt bò phát ra, không thể không động đũa.
"Tiểu Vi, hai đứa cứ lo việc của mình, không cần để ý tới chúng ta đâu."
"Vậy chúng con đi trước."
"Ừ, đi đi."
Mã Vân và Kiều Vi Nhã vào văn phòng xử lý công việc, Mã Vân đưa sổ sách và mấy món đồ linh tinh cho cô, sau đó ngồi xuống: "Tiểu Vi, có thể một thời gian dài em không về được, ba của Steven bị bệnh, em phải đi chăm sóc ông một thời gian, ung thư thời kỳ cuối, có thể sống không đến một năm, trước khi đi, trừ gửi chị mấy cửa hàng, còn có một việc, em muốn nói với chị."
"Em nói đi, chỉ cần chị làm được, nhất định sẽ làm hết khả năng."
Mã Vân thu lại nụ cười, bắt đầu nói: "Chị Vi, không phải em, là một người khác, em phải phòng ngừa cho chị trước, sau khi nghe xong, không thể quay đầu nữa."
Kiều Vi Nhã ngớ ra, đây là ý gì?
Mã Vân cắn môi do dự một chút, mở miệng nói: "Vốn là em đã hứa với một người phải giữ bí mật, nhưng em cảm thấy như vậy thì đối với anh ấy không công bằng, cho nên vẫn quyết định nói ra, chị Vi, từ khi Bảo Mặc trở về, anh ấy vẫn luôn bảo vệ chị, anh ấy biết em và chị có quan hệ tốt, cầu xin em một tuần, muốn thông qua em hiểu hết mọi chuyện của chị, anh ấy hy vọng có thể giúp chị, bởi vì làm trực tiếp thì luôn bị chị cự tuyệt, sau đó em đồng ý, thật ra thì, luật sư Gia Cát là do anh ấy tìm đến, bọn họ ở Mỹ đã là bạn tốt của nhau, cho nên, luật sư Gia Cát vẫn tận hết sức lực trợ giúp chị, anh ấy mua lại ngôi nhà của ba mẹ chị, sửa lại y như hình dáng ban đầu, ngôi nhà đó cũng để lại cho chị, kỳ thật, mỗi ngày anh ấy đều đi theo sau chị, anh ấy sợ Cổ Khánh Nhất và Tiêu San gây bất lợi cho chị, ngày hôm qua, anh ấy gọi cho em, nhờ em đưa chìa khóa nhà cho chị, chờ anh ấy xuất viện sẽ trực tiếp về Mỹ, không bao giờ trở lại nữa. Chị Vi, em không biết ân oán của hai nhà, nhưng mà chị hãy tách Bảo Mặc và người nhà anh ấy ra xem, Bảo Mặc thật lòng yêu chị, giờ chị tìm được cậu, vật chất và tình thân đều có, nhưng hạnh phúc của chị thì sao? Trong lòng chị có thật sự vui vẻ không? Không ai hiểu chị hơn em, chẳng qua bây giờ lòng chị cứng rắn hơn trước kia, bởi vì chị không tin tình yêu, nhưng em muốn nói cho chị biết, tình yêu chân thật vẫn tồn tại, chị xem em bây giờ không phải là ví dụ sống sờ sờ sao?"
Kiều Vi Nhã cúi đầu, Mã Vân không thấy được vẻ mặt của cô, chỉ biết là môi của cô mím chặt lại, cô cho là dù kết cục sau này của Bảo Mặc và Kiều Vi Nhã thế nào, cô cũng không thể tiếp tục im lặng.
Kiều Vi Nhã ngẩng đầu lên, dùng khăn tay lau nước mắt, lắc đầu: "Vân Vân, em không hiểu, chị và Bảo Mặc là tuyệt đối không thể nào, anh ấy làm vì chị, chị rất cảm kích, nhưng… chuyện này quá phức tạp, sáng nay chị có đến bệnh viện thăm anh ấy, chị đã nói rõ sau này bọn chị không gặp nhau nữa, ngay cả người xa lạ cũng không phải, chị không tin tình yêu và chị cũng không thể bỏ xuống tất cả vì tình yêu, Vân Vân, chị chỉ có thể nói cảm ơn em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.