Chương 72: Sớm biết
Thiên Sơn Hồng Diệp
22/10/2018
"Mẹ, mẹ nói bậy gì vậy, đừng hù dọa con gái của con!" Cổ Khánh Nhất
quýnh lên, ở trước mắt hắn còn rống con gái hắn như vậy, không trách con bé không thích ông bà nội.
Cổ Khánh Nhất ôm Đồng Đồng, dịu dàng nói: "Đồng Đồng, không có việc gì, xe hư rồi thì chúng ta mua một chiếc khác, lát nữa ba dẫn con đi mua."
Đồng Đồng núp trong lòng ba, cũng không thèm nhìn mẹ Cổ, vểnh môi nói: "Ba, xe điều khiển này và ba chiếc khác là một bộ, đây là quà dì Vân mua từ nước ngoài cho con, có tiền cũng không mua được."
Vừa nghe đến Mã Vân, vốn là hừ một tiếng chuẩn bị xoay người đi, mẹ Cổ lại vòng trở lại.
"Mày đấy, theo mẹ mày tìm thằng đàn ông hoang dã bên ngoài đi, tao thấy mày lớn lên cũng giống y như mẹ mày thôi, đặc biệt tìm mấy thằng như thế! Ở cùng với Mã Vân thì không phải thứ hàng tốt gì!"
Đồng Đồng đã biết đàn ông hoang dã là có ý gì, bạn nhỏ ở nhà trẻ từng nói cho bé biết.
Cổ Khánh Nhất quýnh lên, hét lớn một tiếng: "Mẹ, đây là cháu gái ruột của mẹ! Mẹ có thể nói như vậy sao?"
Đồng Đồng im lặng không lên tiếng nhặt hộp điều khiển lên, chiếc hộp này rất lớn, so với mấy hộp điều khiển bình thường thì lớn hơn rất nhiều, bé ngẩng đầu cười ha ha, nắm hộp điều khiển nhắm ngay mặt bà ta ném tới: "Bà không xứng đáng làm bà nội của tôi, tôi thà không có bà nội, cũng không cần bà già như bà làm bà nội!"
Bà ta bị bất ngờ nên không tránh kịp, bị ném trúng, bụm mặt hô to một tiếng.
Cổ Khánh Nhất ngẩn ngơ, chiêu này của con gái, căn bản hắn không nghĩ đến.
Đồng Đồng đứng trước mặt Cổ Khánh Nhất nói: "Ba, dì Elaine nói, làm người không thể quá mềm yếu, người khác khi dễ con...con nhất định phải trả trở về, nếu không sẽ bị khi dễ nhiều hơn, con cho ba hai lựa chọn, muốn bà già này hay là muốn con, nếu như ba chọn bà ấy, con cũng thấy không sao cả, bởi vì con cũng sẽ không vì người khác rời bỏ mẹ con."
Bà ta bụm mặt bước ra cửa, ở trước cửa thuận tay cầm chổi lên, xoay người đi vào, xem bộ dáng là chuẩn bị muốn đánh người.
Đồng Đồng không trốn không tránh, quyệt miệng nói: "Ba, ba chọn đi!"
Cổ Khánh Nhất ôm Đồng Đồng, đặt bé ngồi trên sofa, ngăn bà ta lại: "Mẹ, dừng lại đi, được không?"
Cổ Lễ vừa mới vào cửa liền thấy bà ta nhắm vào con trai mà đánh, Đồng Đồng ngồi ở trên ghế sofa, ánh mắt vô cùng tỉnh táo, khiến người ta phải sợ.
Cổ Lễ đoạt cây chổi, nghiêm nghị trách mắng: "Bà đang làm cái gì vậy?"
Bà ta ngẩng mặt lên khóc: "Ông xem đi, đây là do thứ hàng lỗ vốn đánh tôi, mẹ nó sẽ không dạy nó thành thứ tốt lành gì, ông xem đi, đánh ông bà cũng không sợ bị trời đánh!”
Đồng Đồng nhìn chằm chằm Cổ Lễ mới vào, chợt than một tiếng, không đầu không đuôi nói một câu: "Ông nội, cháu thấy bi ai cho ông."
Cổ Lễ vừa nghe đã hiểu, mặt già đỏ lên, đứa cháu gái này của ông thật sự rất thông minh.
"Ba, thu dọn xong rồi thì dẫn con về nhà." Hai cánh tay Đồng Đồng chống sofa, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lúng túng của Cổ Khánh Nhất, thủ đoạn của bà nội bé đã sớm nhìn ra, bà già này sẽ không đánh con trai mình thật đâu.
Bà ta chợt ngồi trên mặt đất, khóc lớn lên, từng câu kẹp thương đeo gậy mắng Đồng Đồng và Kiều Vi Nhã. Cổ Lễ và Cổ Khánh Nhất túm bà ta, cũng không kéo bà ta dậy mà thuận thế để bà ta nằm xuống đất.
Đồng Đồng nhìn quanh bốn phía, thấy đống quần áo bên cạnh bàn, bé cầm chúng đến trước mặt Cổ Khánh Nhất: "Ba, ba để bà ấy mắng con và mẹ như vậy, đây là cách ba bảo vệ con sao? Con đối với ba rất thất vọng....." Bé thả đống quần áo chất chồng trước mặt bà ta, Cổ Lễ nhìn thấy cũng sợ hết hồn.
Đồng Đồng vừa đi ra ngoài vừa nói: "Đây là lần cuối cùng cháu gọi hai người là ông bà nội, trước kia cháu rất hâm mộ những bạn khác có ông bà, nhưng sau này không cần nữa, bạn học của cháu – Đổng Lượng, ba mẹ cậu ấy đã ly hôn, Đổng Lượng nói, sau này cậu ấy sẽ cố gắng, sẽ khiến ba phải hối hận vì đã bỏ rơi cậu ấy, bà già, bà hãy nhớ, sau này tôi cũng sẽ là trở thành một người tài giỏi, để bà phải hối hận cả đời!"
Đồng Đồng ngẩng cao đầu, cùng với ánh sáng chiếu trên chiếc váy công chúa khiến bé rất giống một con thiên nga trắng kiêu ngạo, bé tự nói với lòng, không được khóc, tuyệt đối không được khóc. ( Hạ Y Lan)
Lúc bé ở Minh Châu Hào Đình cũng đã mơ hồ biết một ít chuyện.
Có một lần, bé và anh Đồng Đồng chơi trốn tìm, núp ở thư phòng, Elaine vào thư phòng gọi điện thoại, bé nghe được dì Elaine nói với ai đó là chuyện ly hôn của ba mẹ sẽ có kết quả nhanh thôi, sau khi ly hôn bọn họ sẽ trở về Bắc Kinh.
Bé núp ở dưới bàn đọc sách, liều mạng che miệng, không để cho mình khóc lên.
Bé yêu ba, cũng yêu mẹ, bé muốn một ngôi nhà hoàn chỉnh, không muốn có mẹ mà không có ba, tại sao không thể có cả ba và mẹ.
Sợ bị người khác thấy bé khóc, bé lôi kéo chú Khắc Lạp Luân Tư và chú Cố đi bơi, khi bơi, bé xuống nước và khóc rất nhiều, người khác nhìn cũng không thấy được.
Thật ra thì, cô giáo nhà trẻ đã gọi điện thoại hỏi mẹ, đã khai giảng rồi sao bé còn chưa đi học, mẹ hỏi bé có muốn đi hay không?
Dì Elaine nói, bây giờ mẹ là quân nhân, so với lúc kinh doanh sẽ bận hơn rất nhiều, nếu bé muốn đến nhà trẻ, chú Khắc Lạp Luân Tư có thể giúp một tay đưa đón.
Bé không muốn đi, bé không muốn để đàn ông đưa đón bé, sẽ bị bạn học hiểu lầm bé đổi ba, bé không muốn giống như Đổng Lượng, bị bạn bè khi dễ, cô lập.
Rốt cuộc đợi mẹ hết bận có thể dẫn bé về nhà, bé cũng gặp được ba, nhưng trường hợp giữa ba và mẹ như vậy, trước kia bé chưa từng thấy, xem ra, dì Elaine nói là sự thật, ba mẹ đang chuẩn bị ly hôn.
Ở trong sân, Đồng Đồng nghe được tiếng ba rống giận dữ, còn nghe được bà nội khóc thảm thiết thê lương muốn cháu trai, tựa như âm thanh trong phim ma vậy.
Cổ Khánh Nhất mang theo ba túi đồi chơi lớn nhỏ đuổi theo, Đồng Đồng quay đầu lại liếc mắt nhìn ba, nước mắt không ngừng được: "Ba, ba thật sự muốn ly hôn với mẹ sao? Còn nhớ ngày đó khi chúng con gặp được hồ ly tinh kia, ba đã hứa với con điều gì không? Ba nói chắc chắn ba muốn Đồng Đồng, sẽ không ly hôn với mẹ, nhưng ba, con còn có thể tin tưởng ba sao?"
Cổ Khánh Nhất vọt lên nắm tay Đồng Đồng, thấy nước mắt con gái, hắn giống như rơi vào vực sâu rét lạnh, cả người như đóng băng.
Lạnh như vậy, đau như vậy, khiến hắn nói không ra lời, cho đến hôm nay, hắn mới biết, tất cả, có lẽ đã không cách nào vãn hồi.
Hắn để túi xuống, ngồi xổm xuống ôm con gái, khóc hỏi: "Đồng Đồng, ba không muốn rời xa con, cũng không muốn rời xa mẹ con, Đồng Đồng, con nói với mẹ, là lỗi lầm của ba, sau này ba sẽ thay đổi, bảo mẹ tha thứ cho ba có được không?"
Đồng Đồng thút thít gật đầu.
Mẹ Cổ khập khiễng vọt ra, đẩy hai cha con ra: "Không được, anh nói lời khốn khiếp gì vậy, tôi muốn cháu trai, tôi muốn cháu trai, tôi một vốc cứt một vốc đái nuôi anh khôn lớn, vì chuyện hôm nay giận tôi sao? Tôi muốn cháu trai!"
Hai cha con bé bị bà ta đẩy ngã xuống đất, bà ta níu lấy Đồng Đồng, dùng sức đẩy: "Nếu không phải vì mày, ngôi nhà này có thể tan rã sao? Ba mẹ mày ly hôn cũng vì mày...mày là sao chổi, giống mẹ mày đều là sao chổi."
Cổ Khánh Nhất đẩy bà ta ra, cũng không kịp lấy mấy túi đồ chơi, ôm lấy Đồng Đồng bỏ chạy, vừa chạy vừa giận kêu: "Mẹ, sau này con sẽ không quay lại nữa!"
Ra khỏi đầu ngõ, Cổ Khánh Nhất mới nhớ tới mấy túi đồ chơi, áy náy nhìn thoáng qua Đồng Đồng: "Đồng Đồng, con chờ ba, ba đi lấy đồ chơi."
Đồng Đồng lắc đầu: "Ba, không cần chúng nữa, sau này ba lấy tiền lương mua cho con, được không?"
Cổ Khánh Nhất gật đầu: "Đồng Đồng, sau này tất cả tiền lương của ba đều cho con."
Đồng Đồng nở nụ cười: "Không phải ba cho bà nội rồi sao?"
"Ba đi báo mất giấy tờ, báo mất giấy tờ sẽ bổ sung một sổ tiết kiệm, sau đó đưa sổ tiết kiệm cho con, được không?"
Đồng Đồng nhìn hai bên một chút, chỉ vào ngân hàng phố đối diện nói: "Ba, chúng ta đi bây giờ, ba làm sổ tiết kiệm xong, chúng ta giao cho mẹ, nhất định mẹ sẽ vui mừng." ( Hạ Y Lan)
Hai cha con nói đến vui vẻ, một chiếc xe hơi dừng trước mặt bọn họ, trong lòng Cổ Khánh Nhất rơi lộp bộp, là vợ chồng Tả Quân về.
Bọn họ đưa Tiêu San về quê, ở lại mấy ngày rồi mới trở về.
Tả Quân mở cửa xe, thở ra một hơi: "Anh cả, mệt chết đi được."
Đồng Đồng mím môi, nhìn cô cả và dượng cả, vẫn là Tả Quân gọi một tiếng Đồng Đồng, mí mắt Cổ Khánh Mẫn cũng không thèm nâng, đối với cô cháu gái này, hiện tại cô ta không có hảo cảm.
Đồng Đồng kéo tay của ba, Tả Quân mở cửa sau xe, hô: "Anh cả, bọn em mang rất nhiều đồ từ quê lên, anh mau tới giúp một tay."
Cổ Khánh Nhất khom người nói: "Đồng Đồng, chờ ba một chút."
Đồng Đồng gật đầu, đứng ở chân tường ven đường, chờ ba giúp dượng khuân đồ.
Đồ bày đầy đất, Cổ Khánh Mẫn ôm một mớ rồi vào nhà, Tả Quân nhìn Cổ Khánh Nhất không động, nghi ngờ nói: "Anh cả, sao anh không giúp một tay?"
Cổ Khánh Nhất chần chờ chốc lát, nói: "Anh thấy mấy đồ này bọn em quay lại mang vào là được."
Tả Quân ngẩn ra: "Anh cả, anh làm sao vậy, em còn có chuyện còn chưa nói với anh đấy."
Tầm mắt Tả Quân quét đến Đồng Đồng, có chút hiểu ra, cười nói: "Chỉ là một đứa trẻ, có thể biết cái gì, đi thôi."
Lúc này, Cổ Khánh Mẫn và Cổ Lễ cũng vừa tới, Cổ Lễ nặng nề nhìn thoáng qua con trai, trong giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi: "Mẹ con mắc bệnh, vào nhà trước đi, nói tốt với bà ấy vài câu, con cũng không thể trơ mắt nhìn bà ấy tức đến chết."
Cổ Khánh Nhất gật đầu, cúi đầu nhìn con gái nãy giờ không nói gì, nhất thời khó xử.
Đột nhiên Đồng Đồng ngẩng đầu, cười nói: "Ba, con trông đồ, trước tiên mọi người mang đồ vào nhà đi."
Cổ Khánh Nhất chần chừ, thay đổi của con gái khiến hắn không hiểu được.
Mấy người khuân đồ đi, Cổ Khánh Nhất dặn dò con gái không nên chạy loạn, lúc này mới theo mọi người vào nhà, trước khi vào cửa, hắn còn thấy Đồng Đồng vẫy tay với hắn, Cổ Khánh Nhất cười an ủi.
Đồng Đồng nhìn ba vào cửa, đi vài bước, đưa tay gọi một chiếc taxi, tài xế xe taxi sửng sốt, sao chỉ có một đứa bé, còn tưởng là có người lớn đi theo.
Đôi tay Đồng Đồng dùng sức kéo cửa ra, nhanh chóng ngồi xuống, nói địa chỉ nhà mình.
"Chú à, nhanh lên một chút!" Nhìn thấy tài xế taxi không có động tĩnh, Đồng Đồng tự chủ trương nhấn lộ trình.
Tài xế cười, đạp cần ga lên đường.
"Người bạn nhỏ, sao chỉ có mình cháu? Không sợ chú bắt cóc cháu đi bán sao?"
Đồng Đồng rất ung dung nói: "Chú à, ba cháu là cảnh sát, mẹ cháu là sĩ quan, cho nên, chú không cần có ý đồ với cháu, cháu đã nhớ biển số xe của chú, hơn nữa, nơi cháu mới lên xe có camera giám sát, chú đem cháu đi bán sẽ bị ngồi tù."
Tài xế Taxi nghẹn họng nhìn Đồng Đồng trân trối, sửng sốt chốc lát, cười lên ha hả, đứa nhỏ này thật sự là đáng yêu.
Lái một đoạn đường, Đồng Đồng mới nhớ tới mình không có tiền, Đồng Đồng đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Chú à, chú có thể cho cháu mượn điện thoại dùng một chút không?"
"Bạn nhỏ nhanh nhảu của chú, cháu muốn gọi điện thoại sao?" Tài xế không chút do dự lấy điện thoại tổng đài đưa cho Đồng Đồng: "Đây."
Đồng Đồng gọi một dãy số, Kiều Vi Nhã ngờ ngợ nhìn số điện thoại, nhận điện thoại liền nghe ra tiếng con gái, bảo cô cầm tiền đến đầu hẻm đón người, nói như vậy, một mình con bé quay về?
Kiều Vi Nhã vội vàng buông đồ trong tay, rửa tay, cầm ví tiền ra cửa chờ Đồng Đồng, trong lòng gấp đến độ giống như là bắt lửa, rồi lại không còn cách nào chỉ có thể chờ vô ích, không ngừng lẩm nhẩm hi vọng con gái gặp được tài xế là người tốt.
Đồng Đồng xuống xe, Kiều Vi Nhã đến đưa tiền, thấy gương mặt tài xế, ngây ngẩn cả người, cô rất có ấn tượng với người này.
Lần này, đúng là lần đầu gặp mặt.
Đời trước, ngay khi cô ra khỏi cục dân chính đã gặp được tài xế này, bởi vì trên mặt tài xế có một đớt bỏ hình đồng tiền rất lớn, cho nên, cô nhớ rất rõ ràng, thời điểm đó cô giống như cọc gỗ không hồn phách, bảo tài xế lái xe đến bờ biển, mặc dù tài xế chở cô đến đó cũng không rời đi, vẫn nhìn cô cho đến tối, anh ta mới gọi cô, dọc theo đường đi, bắt đầu an ủi cô, chờ đến cửa nhà, cô xuống xe rồi mới nhớ tới, không có đưa người ta tiền xe, cũng không nhớ bảng số xe.
Kiều Vi Nhã mở ví tiền ra, lấy năm trăm tệ đưa cho tài xế: "Sư phụ, cám ơn anh."
"Ôi, đây là làm gì, 12 là đủ rồi."
"Sư phụ, anh cầm đi, cám ơn anh đã đưa đứa nhỏ về bình an." Kiều Vi Nhã đặt tiền trên đài.
Tài xế nói gì cũng không chịu thu tiền, Kiều Vi Nhã đành thanh toán theo lộ trình, sau đó nhớ kỹ bảng số xe và tên tuổi tài xế, chờ sau này tìm cơ hội, nhất định phải báo đáp.
Hai mẹ con trở về nhà, hỏi: "Đồng Đồng, sao con về một mình? Rất là nguy hiểm."
Vẻ mặt Đồng Đồng trịnh trọng nhìn Kiều Vi Nhã, giống như không có nghe được câu trước đó: "Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện, mẹ ngồi xuống, một chuyện rất nghiêm trọng."
Kiều Vi Nhã hồi hộp, thận trọng hỏi: "Đồng Đồng, bà nội mắng con ư?"
"Dạ" Đồng Đồng gật đầu: "Mẹ, con đều biết, thật ra thì, con đã biết từ sớm, mẹ và ba muốn ly hôn, đúng không?"
Nói xong câu đó, Đồng Đồng cắn môi, trong đôi mắt đã sương mù mờ mịt.
Bên trong phòng lập tức lâm vào yên tĩnh, cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Cô chuyên chú nhìn con gái, ánh mắt của bé đã đỏ lên, lại nhịn không rơi nước mắt, trong lòng rất đau, dùng sức níu chặt bé, cô đứng lên cầm lấy bàn tay mập mạp bé nhỏ của con, vỗ nhè nhẹ, muốn ôm chặt bé nhưng bé lại đẩy cô ra: "Mẹ, con hiểu có thể ba đã làm sai chuyện, là sai lầm rất lớn mới khiến mẹ không thể tha thứ cho ba, cho nên, mẹ mới muốn ly hôn với ba, nhưng ba đã bảo đảm với con, ba sẽ thay đổi, sau này ba không phạm sai lầm nữa, mẹ, mẹ có thể nể tình con, tha thứ cho ba một lần không? Hôm nay ba đã vì con mà cãi nhau với bà nội, bà già đó tức đến bệnh."
Bé cố gắng giả bộ nghịch ngợm vui vẻ cười, trên mặt rất thỏa mãn, nhưng bé làm bộ chỉ khiến Kiều Vi Nhã càng thêm khó chịu.
Lông mi Đồng Đồng đã thấm ướt, con ngươi đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào mẹ, tim đập bịch bịch, thấp thỏm chờ mẹ trả lời.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần bé yêu cầu, rất ít khi bị mẹ bác bỏ, lần này, thì như thế nào đây?
Kiều Vi Nhã hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, mặc dù sau khi cô sống lại, so với trước kia đã gặp may mắn hơn nhiều, nhưng kết cục thì không cách nào thay đổi.
"Đồng Đồng, ba con...... Hắn......" Kiều Vi Nhã khó có thể mở miệng.
Trong đầu Đồng Đồng thoáng qua một bóng người, hai tay nắm thành quyền, oán hận nói: "Có phải do hồ ly tinh chúng ta gặp lần trước, ba và hồ ly tinh đó ở cùng nhau?"
Kiều Vi Nhã gian nan gật đầu, Đồng Đồng trở tay ôm lấy mẹ: "Mẹ, đừng đau lòng, con hiểu bây giờ mẹ còn đau lòng hơn con, mẹ, con theo mẹ, sau này con sẽ học thật giỏi, lớn lên làm người có tiền đồ, để ba hối hận suốt đời!"
Kiều Vi Nhã kinh ngạc nhìn con gái, Đồng Đồng gật đầu: "Mẹ, con nghe dì Elaine gọi điện thoại có nói đến, nhưng con không muốn ba mẹ ly hôn, cho nên, con liền lừa gạt mình, con không có nghe thấy, hôm nay lúc con từ nhà bà nội về vẫn luôn nghĩ, có ba giúp con, con còn bị bà nội mắng, mẹ không có ai bảo vệ, nhất định bà nội sẽ mắng khó nghe hơn, con không muốn nghe bà nội mắng mẹ, mẹ của con, không thể bị người ta khi dễ. Mặc dù con rất muốn ba mẹ ở chung một chỗ, nhưng nếu chỉ có thể lựa chọn một người, con sẽ chọn mẹ, bởi vì ba có rất nhiều người thương, mà mẹ chỉ có mình con."
Dừng một chút, Đồng Đồng lau nước mắt: "Mẹ, nếu như mẹ cảm thấy không vui, chúng ta có thể không ở đây nữa, chúng ta có thể theo dì Elaine đi Bắc Kinh, mặc dù chỗ đó không có biển rộng, nhưng không có người biết con, sẽ không ai biết con không có ba." Rốt cuộc Đồng Đồng lớn tiếng khóc.
"Đồng Đồng, xin lỗi, mẹ chưa bao giờ muốn thương tổn con, nhưng mẹ....." Hai mẹ con cùng ôm nhau khóc không thành tiếng.
Chú Lâm, thím Lâm nghe được động tĩnh, đẩy cửa vào phòng: "Này, hai mẹ con sao thế?"
"Bà nội, ba mẹ của cháu muốn ly hôn rồi......" Đồng Đồng xoay người nhào vào lòng thím Lâm, khóc thút thít không ngừng, trong lòng bé, thím Lâm tốt hơn bà nội nhiều.
"Đồng Đồng, đừng khóc, cháu còn có mẹ, còn có ông bà nội, sau này chúng ta sẽ là ông bà nội của cháu."
"Đồng Đồng, không khóc, đi, ông nội dẫn cháu đi mua kem." Chú Lâm ôm lấy Đồng Đồng, nháy mắt với bạn già, ý là để bà khuyên nhủ Kiều Vi Nhã.
Đồng Đồng ôm cổ chú Lâm, hai ông cháu lên đường mua kem. ( Hạ Y Lan)
Thím Lâm lấy khăn nhúng nước, vắt khô đưa cho Kiều Vi Nhã: "Mẹ Đồng Đồng, đừng khóc, ly hôn thì ly hôn, khóc cái gì, khóc có hại thân thể, còn để cho người khác chế giễu, cháu có tay có chân, bây giờ lại trở thành quan quân, sau này tìm ai mà không được, giờ cũng không phải là xã hội cũ, ly hôn không mất mặt."
Kiều Vi Nhã nhận lấy khăn, lau sạch mặt, nức nở nói: "Chỉ là cháu không nghĩ đến Đồng Đồng...... Thím Lâm, cháu nghe con bé nói như vậy, lòng đau lắm."
Thím Lâm thở dài, đứa nhỏ này hiểu chuyện quá sớm cũng không phải là chuyện tốt: "Mẹ Đồng Đồng, đây là chuyện tốt, sớm muộn gì con bé cũng biết, đưa đầu là một đao, rụt đầu là một đao, chẳng bằng sảng khoái một chút."
Nhờ thím Lâm khuyên lơn, cảm xúc Kiều Vi Nhã dần chuyển biến tốt, nhưng vẫn không thấy chú Lâm trở lại, Kiều Vi Nhã muốn đi ra ngoài tìm, thím Lâm cười nói: "Hai mẹ con còn chưa ăn cơm, thím thấy trong bếp con còn bày ra một đống đồ, cháu đi nấu cơm, thím đi tìm."
Thím Lâm mới vừa bước ra cửa, thì thấy Cổ Khánh Nhất hấp tấp trở lại: "Thím Lâm, thím thấy Đồng Đồng nhà cháu không?"
Thím Lâm gật đầu, lạnh nhạt nói: "Chú Lâm của cậu ôm con bé ra ngoài mua kem rồi."
Cổ Khánh Nhất thở dài một hơi, mới vừa rồi trở lại đầu hẻm, không thấy con bé đâu nữa, trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Chờ hắn tỉnh táo lại, gọi Đồng Đồng khắp nơi, giống như bị người khoét một khối thịt đi, đau không thể chịu được.
Ở đồn cảnh sát thường có người báo lại án, đứa bé mất tích, hắn không cảm thấy gì, chỉ xem nó là một loại công việc thôi, bây giờ mới biết, cha mẹ thất lạc con cái, tâm tình nóng nảy lo lắng đều giống nhau, đều đau đến tê tâm liệt phế.
Hắn muốn vào nhà gọi điện, mới nhớ tới điện thoại đã hư, điện thoại của Kiều Vi Nhã vẫn luôn ở trạng thái tắt máy, điện thoại nhà thím Lâm, đã từng nhớ, hiện tại chết sống không nhớ ra.
Không để ý mẹ Cổ ở trên giường hừ hừ từng tiếng, hắn cầm chìa khóa xe chạy thẳng về nhà.
Xuyên qua rèm cửa sổ, hắn lờ mờ thấy Kiều Vi Nhã ngồi trên sofa, trầm ngâm chốc lát, hắn đi vào: "Tiểu Nhã, xin lỗi, nhất thời anh không chú ý, Đồng Đồng liền tự mình chạy về."
"Không có gì, không phải con bé trở về bình an rồi sao? Cổ Khánh Nhất, đợi cơm nước xong xuôi chúng ta nói chuyện một chút, anh ngồi đi, tôi đi nấu cơm."
"Đừng, Tiểu Nhã, anh đi nấu, em nghỉ ngơi đi." Cổ Khánh Nhất không tự chủ được bắt cổ tay Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã tránh ra, lạnh lùng nói: "Thôi, tôi đi nấu."
Điện thoại không ngừng rung, Cổ Khánh Nhất nhận điện thoại, là Cổ Lễ gọi đến, Cổ Khánh Nhất cười một tiếng nói: "Ba, con tìm được Đồng Đồng rồi, con bé về nhà."
"Con mau trở lại, mẹ con không xong!"
Cổ Khánh Nhất vừa đi hai bước, quay đầu lại, nhìn gương mặt không chút thay đổi của Kiều Vi Nhã, khẩn cầu nói: "Tiểu Nhã, anh đi xem rồi sẽ trở lại, anh muốn về nhà mình ở, được không?"
Kiều Vi Nhã không hé răng, lạnh lùng nhìn hắn.
Giờ khắc này, dài giống như qua một thập kỷ, Cổ Khánh Nhất sốt ruột nhưng lại muốn nghe đáp án của Kiều Vi Nhã.
Rốt cục, Kiều Vi Nhã mở miệng nói: "Cổ Khánh Nhất, trong khoảng thời gian này, tốt nhất anh nên ở bên Hà Lý, chuyện của chúng ta, anh so với ai khác càng rõ ràng hơn, lời của Lý Bác Cừ anh không nghe, hiện tại chúng ta cũng có thể nhận giấy ly hôn."
"Không! Tiểu Nhã, anh...... Ngày mai anh qua tiếp."
--- ------ ------ ---------
Bé Đồng Đồng rất hiểu chuyện, tội bé, thương ba nhưng càng hiểu và thương mẹ.
Cổ Khánh Nhất ôm Đồng Đồng, dịu dàng nói: "Đồng Đồng, không có việc gì, xe hư rồi thì chúng ta mua một chiếc khác, lát nữa ba dẫn con đi mua."
Đồng Đồng núp trong lòng ba, cũng không thèm nhìn mẹ Cổ, vểnh môi nói: "Ba, xe điều khiển này và ba chiếc khác là một bộ, đây là quà dì Vân mua từ nước ngoài cho con, có tiền cũng không mua được."
Vừa nghe đến Mã Vân, vốn là hừ một tiếng chuẩn bị xoay người đi, mẹ Cổ lại vòng trở lại.
"Mày đấy, theo mẹ mày tìm thằng đàn ông hoang dã bên ngoài đi, tao thấy mày lớn lên cũng giống y như mẹ mày thôi, đặc biệt tìm mấy thằng như thế! Ở cùng với Mã Vân thì không phải thứ hàng tốt gì!"
Đồng Đồng đã biết đàn ông hoang dã là có ý gì, bạn nhỏ ở nhà trẻ từng nói cho bé biết.
Cổ Khánh Nhất quýnh lên, hét lớn một tiếng: "Mẹ, đây là cháu gái ruột của mẹ! Mẹ có thể nói như vậy sao?"
Đồng Đồng im lặng không lên tiếng nhặt hộp điều khiển lên, chiếc hộp này rất lớn, so với mấy hộp điều khiển bình thường thì lớn hơn rất nhiều, bé ngẩng đầu cười ha ha, nắm hộp điều khiển nhắm ngay mặt bà ta ném tới: "Bà không xứng đáng làm bà nội của tôi, tôi thà không có bà nội, cũng không cần bà già như bà làm bà nội!"
Bà ta bị bất ngờ nên không tránh kịp, bị ném trúng, bụm mặt hô to một tiếng.
Cổ Khánh Nhất ngẩn ngơ, chiêu này của con gái, căn bản hắn không nghĩ đến.
Đồng Đồng đứng trước mặt Cổ Khánh Nhất nói: "Ba, dì Elaine nói, làm người không thể quá mềm yếu, người khác khi dễ con...con nhất định phải trả trở về, nếu không sẽ bị khi dễ nhiều hơn, con cho ba hai lựa chọn, muốn bà già này hay là muốn con, nếu như ba chọn bà ấy, con cũng thấy không sao cả, bởi vì con cũng sẽ không vì người khác rời bỏ mẹ con."
Bà ta bụm mặt bước ra cửa, ở trước cửa thuận tay cầm chổi lên, xoay người đi vào, xem bộ dáng là chuẩn bị muốn đánh người.
Đồng Đồng không trốn không tránh, quyệt miệng nói: "Ba, ba chọn đi!"
Cổ Khánh Nhất ôm Đồng Đồng, đặt bé ngồi trên sofa, ngăn bà ta lại: "Mẹ, dừng lại đi, được không?"
Cổ Lễ vừa mới vào cửa liền thấy bà ta nhắm vào con trai mà đánh, Đồng Đồng ngồi ở trên ghế sofa, ánh mắt vô cùng tỉnh táo, khiến người ta phải sợ.
Cổ Lễ đoạt cây chổi, nghiêm nghị trách mắng: "Bà đang làm cái gì vậy?"
Bà ta ngẩng mặt lên khóc: "Ông xem đi, đây là do thứ hàng lỗ vốn đánh tôi, mẹ nó sẽ không dạy nó thành thứ tốt lành gì, ông xem đi, đánh ông bà cũng không sợ bị trời đánh!”
Đồng Đồng nhìn chằm chằm Cổ Lễ mới vào, chợt than một tiếng, không đầu không đuôi nói một câu: "Ông nội, cháu thấy bi ai cho ông."
Cổ Lễ vừa nghe đã hiểu, mặt già đỏ lên, đứa cháu gái này của ông thật sự rất thông minh.
"Ba, thu dọn xong rồi thì dẫn con về nhà." Hai cánh tay Đồng Đồng chống sofa, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lúng túng của Cổ Khánh Nhất, thủ đoạn của bà nội bé đã sớm nhìn ra, bà già này sẽ không đánh con trai mình thật đâu.
Bà ta chợt ngồi trên mặt đất, khóc lớn lên, từng câu kẹp thương đeo gậy mắng Đồng Đồng và Kiều Vi Nhã. Cổ Lễ và Cổ Khánh Nhất túm bà ta, cũng không kéo bà ta dậy mà thuận thế để bà ta nằm xuống đất.
Đồng Đồng nhìn quanh bốn phía, thấy đống quần áo bên cạnh bàn, bé cầm chúng đến trước mặt Cổ Khánh Nhất: "Ba, ba để bà ấy mắng con và mẹ như vậy, đây là cách ba bảo vệ con sao? Con đối với ba rất thất vọng....." Bé thả đống quần áo chất chồng trước mặt bà ta, Cổ Lễ nhìn thấy cũng sợ hết hồn.
Đồng Đồng vừa đi ra ngoài vừa nói: "Đây là lần cuối cùng cháu gọi hai người là ông bà nội, trước kia cháu rất hâm mộ những bạn khác có ông bà, nhưng sau này không cần nữa, bạn học của cháu – Đổng Lượng, ba mẹ cậu ấy đã ly hôn, Đổng Lượng nói, sau này cậu ấy sẽ cố gắng, sẽ khiến ba phải hối hận vì đã bỏ rơi cậu ấy, bà già, bà hãy nhớ, sau này tôi cũng sẽ là trở thành một người tài giỏi, để bà phải hối hận cả đời!"
Đồng Đồng ngẩng cao đầu, cùng với ánh sáng chiếu trên chiếc váy công chúa khiến bé rất giống một con thiên nga trắng kiêu ngạo, bé tự nói với lòng, không được khóc, tuyệt đối không được khóc. ( Hạ Y Lan)
Lúc bé ở Minh Châu Hào Đình cũng đã mơ hồ biết một ít chuyện.
Có một lần, bé và anh Đồng Đồng chơi trốn tìm, núp ở thư phòng, Elaine vào thư phòng gọi điện thoại, bé nghe được dì Elaine nói với ai đó là chuyện ly hôn của ba mẹ sẽ có kết quả nhanh thôi, sau khi ly hôn bọn họ sẽ trở về Bắc Kinh.
Bé núp ở dưới bàn đọc sách, liều mạng che miệng, không để cho mình khóc lên.
Bé yêu ba, cũng yêu mẹ, bé muốn một ngôi nhà hoàn chỉnh, không muốn có mẹ mà không có ba, tại sao không thể có cả ba và mẹ.
Sợ bị người khác thấy bé khóc, bé lôi kéo chú Khắc Lạp Luân Tư và chú Cố đi bơi, khi bơi, bé xuống nước và khóc rất nhiều, người khác nhìn cũng không thấy được.
Thật ra thì, cô giáo nhà trẻ đã gọi điện thoại hỏi mẹ, đã khai giảng rồi sao bé còn chưa đi học, mẹ hỏi bé có muốn đi hay không?
Dì Elaine nói, bây giờ mẹ là quân nhân, so với lúc kinh doanh sẽ bận hơn rất nhiều, nếu bé muốn đến nhà trẻ, chú Khắc Lạp Luân Tư có thể giúp một tay đưa đón.
Bé không muốn đi, bé không muốn để đàn ông đưa đón bé, sẽ bị bạn học hiểu lầm bé đổi ba, bé không muốn giống như Đổng Lượng, bị bạn bè khi dễ, cô lập.
Rốt cuộc đợi mẹ hết bận có thể dẫn bé về nhà, bé cũng gặp được ba, nhưng trường hợp giữa ba và mẹ như vậy, trước kia bé chưa từng thấy, xem ra, dì Elaine nói là sự thật, ba mẹ đang chuẩn bị ly hôn.
Ở trong sân, Đồng Đồng nghe được tiếng ba rống giận dữ, còn nghe được bà nội khóc thảm thiết thê lương muốn cháu trai, tựa như âm thanh trong phim ma vậy.
Cổ Khánh Nhất mang theo ba túi đồi chơi lớn nhỏ đuổi theo, Đồng Đồng quay đầu lại liếc mắt nhìn ba, nước mắt không ngừng được: "Ba, ba thật sự muốn ly hôn với mẹ sao? Còn nhớ ngày đó khi chúng con gặp được hồ ly tinh kia, ba đã hứa với con điều gì không? Ba nói chắc chắn ba muốn Đồng Đồng, sẽ không ly hôn với mẹ, nhưng ba, con còn có thể tin tưởng ba sao?"
Cổ Khánh Nhất vọt lên nắm tay Đồng Đồng, thấy nước mắt con gái, hắn giống như rơi vào vực sâu rét lạnh, cả người như đóng băng.
Lạnh như vậy, đau như vậy, khiến hắn nói không ra lời, cho đến hôm nay, hắn mới biết, tất cả, có lẽ đã không cách nào vãn hồi.
Hắn để túi xuống, ngồi xổm xuống ôm con gái, khóc hỏi: "Đồng Đồng, ba không muốn rời xa con, cũng không muốn rời xa mẹ con, Đồng Đồng, con nói với mẹ, là lỗi lầm của ba, sau này ba sẽ thay đổi, bảo mẹ tha thứ cho ba có được không?"
Đồng Đồng thút thít gật đầu.
Mẹ Cổ khập khiễng vọt ra, đẩy hai cha con ra: "Không được, anh nói lời khốn khiếp gì vậy, tôi muốn cháu trai, tôi muốn cháu trai, tôi một vốc cứt một vốc đái nuôi anh khôn lớn, vì chuyện hôm nay giận tôi sao? Tôi muốn cháu trai!"
Hai cha con bé bị bà ta đẩy ngã xuống đất, bà ta níu lấy Đồng Đồng, dùng sức đẩy: "Nếu không phải vì mày, ngôi nhà này có thể tan rã sao? Ba mẹ mày ly hôn cũng vì mày...mày là sao chổi, giống mẹ mày đều là sao chổi."
Cổ Khánh Nhất đẩy bà ta ra, cũng không kịp lấy mấy túi đồ chơi, ôm lấy Đồng Đồng bỏ chạy, vừa chạy vừa giận kêu: "Mẹ, sau này con sẽ không quay lại nữa!"
Ra khỏi đầu ngõ, Cổ Khánh Nhất mới nhớ tới mấy túi đồ chơi, áy náy nhìn thoáng qua Đồng Đồng: "Đồng Đồng, con chờ ba, ba đi lấy đồ chơi."
Đồng Đồng lắc đầu: "Ba, không cần chúng nữa, sau này ba lấy tiền lương mua cho con, được không?"
Cổ Khánh Nhất gật đầu: "Đồng Đồng, sau này tất cả tiền lương của ba đều cho con."
Đồng Đồng nở nụ cười: "Không phải ba cho bà nội rồi sao?"
"Ba đi báo mất giấy tờ, báo mất giấy tờ sẽ bổ sung một sổ tiết kiệm, sau đó đưa sổ tiết kiệm cho con, được không?"
Đồng Đồng nhìn hai bên một chút, chỉ vào ngân hàng phố đối diện nói: "Ba, chúng ta đi bây giờ, ba làm sổ tiết kiệm xong, chúng ta giao cho mẹ, nhất định mẹ sẽ vui mừng." ( Hạ Y Lan)
Hai cha con nói đến vui vẻ, một chiếc xe hơi dừng trước mặt bọn họ, trong lòng Cổ Khánh Nhất rơi lộp bộp, là vợ chồng Tả Quân về.
Bọn họ đưa Tiêu San về quê, ở lại mấy ngày rồi mới trở về.
Tả Quân mở cửa xe, thở ra một hơi: "Anh cả, mệt chết đi được."
Đồng Đồng mím môi, nhìn cô cả và dượng cả, vẫn là Tả Quân gọi một tiếng Đồng Đồng, mí mắt Cổ Khánh Mẫn cũng không thèm nâng, đối với cô cháu gái này, hiện tại cô ta không có hảo cảm.
Đồng Đồng kéo tay của ba, Tả Quân mở cửa sau xe, hô: "Anh cả, bọn em mang rất nhiều đồ từ quê lên, anh mau tới giúp một tay."
Cổ Khánh Nhất khom người nói: "Đồng Đồng, chờ ba một chút."
Đồng Đồng gật đầu, đứng ở chân tường ven đường, chờ ba giúp dượng khuân đồ.
Đồ bày đầy đất, Cổ Khánh Mẫn ôm một mớ rồi vào nhà, Tả Quân nhìn Cổ Khánh Nhất không động, nghi ngờ nói: "Anh cả, sao anh không giúp một tay?"
Cổ Khánh Nhất chần chờ chốc lát, nói: "Anh thấy mấy đồ này bọn em quay lại mang vào là được."
Tả Quân ngẩn ra: "Anh cả, anh làm sao vậy, em còn có chuyện còn chưa nói với anh đấy."
Tầm mắt Tả Quân quét đến Đồng Đồng, có chút hiểu ra, cười nói: "Chỉ là một đứa trẻ, có thể biết cái gì, đi thôi."
Lúc này, Cổ Khánh Mẫn và Cổ Lễ cũng vừa tới, Cổ Lễ nặng nề nhìn thoáng qua con trai, trong giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi: "Mẹ con mắc bệnh, vào nhà trước đi, nói tốt với bà ấy vài câu, con cũng không thể trơ mắt nhìn bà ấy tức đến chết."
Cổ Khánh Nhất gật đầu, cúi đầu nhìn con gái nãy giờ không nói gì, nhất thời khó xử.
Đột nhiên Đồng Đồng ngẩng đầu, cười nói: "Ba, con trông đồ, trước tiên mọi người mang đồ vào nhà đi."
Cổ Khánh Nhất chần chừ, thay đổi của con gái khiến hắn không hiểu được.
Mấy người khuân đồ đi, Cổ Khánh Nhất dặn dò con gái không nên chạy loạn, lúc này mới theo mọi người vào nhà, trước khi vào cửa, hắn còn thấy Đồng Đồng vẫy tay với hắn, Cổ Khánh Nhất cười an ủi.
Đồng Đồng nhìn ba vào cửa, đi vài bước, đưa tay gọi một chiếc taxi, tài xế xe taxi sửng sốt, sao chỉ có một đứa bé, còn tưởng là có người lớn đi theo.
Đôi tay Đồng Đồng dùng sức kéo cửa ra, nhanh chóng ngồi xuống, nói địa chỉ nhà mình.
"Chú à, nhanh lên một chút!" Nhìn thấy tài xế taxi không có động tĩnh, Đồng Đồng tự chủ trương nhấn lộ trình.
Tài xế cười, đạp cần ga lên đường.
"Người bạn nhỏ, sao chỉ có mình cháu? Không sợ chú bắt cóc cháu đi bán sao?"
Đồng Đồng rất ung dung nói: "Chú à, ba cháu là cảnh sát, mẹ cháu là sĩ quan, cho nên, chú không cần có ý đồ với cháu, cháu đã nhớ biển số xe của chú, hơn nữa, nơi cháu mới lên xe có camera giám sát, chú đem cháu đi bán sẽ bị ngồi tù."
Tài xế Taxi nghẹn họng nhìn Đồng Đồng trân trối, sửng sốt chốc lát, cười lên ha hả, đứa nhỏ này thật sự là đáng yêu.
Lái một đoạn đường, Đồng Đồng mới nhớ tới mình không có tiền, Đồng Đồng đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Chú à, chú có thể cho cháu mượn điện thoại dùng một chút không?"
"Bạn nhỏ nhanh nhảu của chú, cháu muốn gọi điện thoại sao?" Tài xế không chút do dự lấy điện thoại tổng đài đưa cho Đồng Đồng: "Đây."
Đồng Đồng gọi một dãy số, Kiều Vi Nhã ngờ ngợ nhìn số điện thoại, nhận điện thoại liền nghe ra tiếng con gái, bảo cô cầm tiền đến đầu hẻm đón người, nói như vậy, một mình con bé quay về?
Kiều Vi Nhã vội vàng buông đồ trong tay, rửa tay, cầm ví tiền ra cửa chờ Đồng Đồng, trong lòng gấp đến độ giống như là bắt lửa, rồi lại không còn cách nào chỉ có thể chờ vô ích, không ngừng lẩm nhẩm hi vọng con gái gặp được tài xế là người tốt.
Đồng Đồng xuống xe, Kiều Vi Nhã đến đưa tiền, thấy gương mặt tài xế, ngây ngẩn cả người, cô rất có ấn tượng với người này.
Lần này, đúng là lần đầu gặp mặt.
Đời trước, ngay khi cô ra khỏi cục dân chính đã gặp được tài xế này, bởi vì trên mặt tài xế có một đớt bỏ hình đồng tiền rất lớn, cho nên, cô nhớ rất rõ ràng, thời điểm đó cô giống như cọc gỗ không hồn phách, bảo tài xế lái xe đến bờ biển, mặc dù tài xế chở cô đến đó cũng không rời đi, vẫn nhìn cô cho đến tối, anh ta mới gọi cô, dọc theo đường đi, bắt đầu an ủi cô, chờ đến cửa nhà, cô xuống xe rồi mới nhớ tới, không có đưa người ta tiền xe, cũng không nhớ bảng số xe.
Kiều Vi Nhã mở ví tiền ra, lấy năm trăm tệ đưa cho tài xế: "Sư phụ, cám ơn anh."
"Ôi, đây là làm gì, 12 là đủ rồi."
"Sư phụ, anh cầm đi, cám ơn anh đã đưa đứa nhỏ về bình an." Kiều Vi Nhã đặt tiền trên đài.
Tài xế nói gì cũng không chịu thu tiền, Kiều Vi Nhã đành thanh toán theo lộ trình, sau đó nhớ kỹ bảng số xe và tên tuổi tài xế, chờ sau này tìm cơ hội, nhất định phải báo đáp.
Hai mẹ con trở về nhà, hỏi: "Đồng Đồng, sao con về một mình? Rất là nguy hiểm."
Vẻ mặt Đồng Đồng trịnh trọng nhìn Kiều Vi Nhã, giống như không có nghe được câu trước đó: "Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện, mẹ ngồi xuống, một chuyện rất nghiêm trọng."
Kiều Vi Nhã hồi hộp, thận trọng hỏi: "Đồng Đồng, bà nội mắng con ư?"
"Dạ" Đồng Đồng gật đầu: "Mẹ, con đều biết, thật ra thì, con đã biết từ sớm, mẹ và ba muốn ly hôn, đúng không?"
Nói xong câu đó, Đồng Đồng cắn môi, trong đôi mắt đã sương mù mờ mịt.
Bên trong phòng lập tức lâm vào yên tĩnh, cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Cô chuyên chú nhìn con gái, ánh mắt của bé đã đỏ lên, lại nhịn không rơi nước mắt, trong lòng rất đau, dùng sức níu chặt bé, cô đứng lên cầm lấy bàn tay mập mạp bé nhỏ của con, vỗ nhè nhẹ, muốn ôm chặt bé nhưng bé lại đẩy cô ra: "Mẹ, con hiểu có thể ba đã làm sai chuyện, là sai lầm rất lớn mới khiến mẹ không thể tha thứ cho ba, cho nên, mẹ mới muốn ly hôn với ba, nhưng ba đã bảo đảm với con, ba sẽ thay đổi, sau này ba không phạm sai lầm nữa, mẹ, mẹ có thể nể tình con, tha thứ cho ba một lần không? Hôm nay ba đã vì con mà cãi nhau với bà nội, bà già đó tức đến bệnh."
Bé cố gắng giả bộ nghịch ngợm vui vẻ cười, trên mặt rất thỏa mãn, nhưng bé làm bộ chỉ khiến Kiều Vi Nhã càng thêm khó chịu.
Lông mi Đồng Đồng đã thấm ướt, con ngươi đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào mẹ, tim đập bịch bịch, thấp thỏm chờ mẹ trả lời.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần bé yêu cầu, rất ít khi bị mẹ bác bỏ, lần này, thì như thế nào đây?
Kiều Vi Nhã hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, mặc dù sau khi cô sống lại, so với trước kia đã gặp may mắn hơn nhiều, nhưng kết cục thì không cách nào thay đổi.
"Đồng Đồng, ba con...... Hắn......" Kiều Vi Nhã khó có thể mở miệng.
Trong đầu Đồng Đồng thoáng qua một bóng người, hai tay nắm thành quyền, oán hận nói: "Có phải do hồ ly tinh chúng ta gặp lần trước, ba và hồ ly tinh đó ở cùng nhau?"
Kiều Vi Nhã gian nan gật đầu, Đồng Đồng trở tay ôm lấy mẹ: "Mẹ, đừng đau lòng, con hiểu bây giờ mẹ còn đau lòng hơn con, mẹ, con theo mẹ, sau này con sẽ học thật giỏi, lớn lên làm người có tiền đồ, để ba hối hận suốt đời!"
Kiều Vi Nhã kinh ngạc nhìn con gái, Đồng Đồng gật đầu: "Mẹ, con nghe dì Elaine gọi điện thoại có nói đến, nhưng con không muốn ba mẹ ly hôn, cho nên, con liền lừa gạt mình, con không có nghe thấy, hôm nay lúc con từ nhà bà nội về vẫn luôn nghĩ, có ba giúp con, con còn bị bà nội mắng, mẹ không có ai bảo vệ, nhất định bà nội sẽ mắng khó nghe hơn, con không muốn nghe bà nội mắng mẹ, mẹ của con, không thể bị người ta khi dễ. Mặc dù con rất muốn ba mẹ ở chung một chỗ, nhưng nếu chỉ có thể lựa chọn một người, con sẽ chọn mẹ, bởi vì ba có rất nhiều người thương, mà mẹ chỉ có mình con."
Dừng một chút, Đồng Đồng lau nước mắt: "Mẹ, nếu như mẹ cảm thấy không vui, chúng ta có thể không ở đây nữa, chúng ta có thể theo dì Elaine đi Bắc Kinh, mặc dù chỗ đó không có biển rộng, nhưng không có người biết con, sẽ không ai biết con không có ba." Rốt cuộc Đồng Đồng lớn tiếng khóc.
"Đồng Đồng, xin lỗi, mẹ chưa bao giờ muốn thương tổn con, nhưng mẹ....." Hai mẹ con cùng ôm nhau khóc không thành tiếng.
Chú Lâm, thím Lâm nghe được động tĩnh, đẩy cửa vào phòng: "Này, hai mẹ con sao thế?"
"Bà nội, ba mẹ của cháu muốn ly hôn rồi......" Đồng Đồng xoay người nhào vào lòng thím Lâm, khóc thút thít không ngừng, trong lòng bé, thím Lâm tốt hơn bà nội nhiều.
"Đồng Đồng, đừng khóc, cháu còn có mẹ, còn có ông bà nội, sau này chúng ta sẽ là ông bà nội của cháu."
"Đồng Đồng, không khóc, đi, ông nội dẫn cháu đi mua kem." Chú Lâm ôm lấy Đồng Đồng, nháy mắt với bạn già, ý là để bà khuyên nhủ Kiều Vi Nhã.
Đồng Đồng ôm cổ chú Lâm, hai ông cháu lên đường mua kem. ( Hạ Y Lan)
Thím Lâm lấy khăn nhúng nước, vắt khô đưa cho Kiều Vi Nhã: "Mẹ Đồng Đồng, đừng khóc, ly hôn thì ly hôn, khóc cái gì, khóc có hại thân thể, còn để cho người khác chế giễu, cháu có tay có chân, bây giờ lại trở thành quan quân, sau này tìm ai mà không được, giờ cũng không phải là xã hội cũ, ly hôn không mất mặt."
Kiều Vi Nhã nhận lấy khăn, lau sạch mặt, nức nở nói: "Chỉ là cháu không nghĩ đến Đồng Đồng...... Thím Lâm, cháu nghe con bé nói như vậy, lòng đau lắm."
Thím Lâm thở dài, đứa nhỏ này hiểu chuyện quá sớm cũng không phải là chuyện tốt: "Mẹ Đồng Đồng, đây là chuyện tốt, sớm muộn gì con bé cũng biết, đưa đầu là một đao, rụt đầu là một đao, chẳng bằng sảng khoái một chút."
Nhờ thím Lâm khuyên lơn, cảm xúc Kiều Vi Nhã dần chuyển biến tốt, nhưng vẫn không thấy chú Lâm trở lại, Kiều Vi Nhã muốn đi ra ngoài tìm, thím Lâm cười nói: "Hai mẹ con còn chưa ăn cơm, thím thấy trong bếp con còn bày ra một đống đồ, cháu đi nấu cơm, thím đi tìm."
Thím Lâm mới vừa bước ra cửa, thì thấy Cổ Khánh Nhất hấp tấp trở lại: "Thím Lâm, thím thấy Đồng Đồng nhà cháu không?"
Thím Lâm gật đầu, lạnh nhạt nói: "Chú Lâm của cậu ôm con bé ra ngoài mua kem rồi."
Cổ Khánh Nhất thở dài một hơi, mới vừa rồi trở lại đầu hẻm, không thấy con bé đâu nữa, trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Chờ hắn tỉnh táo lại, gọi Đồng Đồng khắp nơi, giống như bị người khoét một khối thịt đi, đau không thể chịu được.
Ở đồn cảnh sát thường có người báo lại án, đứa bé mất tích, hắn không cảm thấy gì, chỉ xem nó là một loại công việc thôi, bây giờ mới biết, cha mẹ thất lạc con cái, tâm tình nóng nảy lo lắng đều giống nhau, đều đau đến tê tâm liệt phế.
Hắn muốn vào nhà gọi điện, mới nhớ tới điện thoại đã hư, điện thoại của Kiều Vi Nhã vẫn luôn ở trạng thái tắt máy, điện thoại nhà thím Lâm, đã từng nhớ, hiện tại chết sống không nhớ ra.
Không để ý mẹ Cổ ở trên giường hừ hừ từng tiếng, hắn cầm chìa khóa xe chạy thẳng về nhà.
Xuyên qua rèm cửa sổ, hắn lờ mờ thấy Kiều Vi Nhã ngồi trên sofa, trầm ngâm chốc lát, hắn đi vào: "Tiểu Nhã, xin lỗi, nhất thời anh không chú ý, Đồng Đồng liền tự mình chạy về."
"Không có gì, không phải con bé trở về bình an rồi sao? Cổ Khánh Nhất, đợi cơm nước xong xuôi chúng ta nói chuyện một chút, anh ngồi đi, tôi đi nấu cơm."
"Đừng, Tiểu Nhã, anh đi nấu, em nghỉ ngơi đi." Cổ Khánh Nhất không tự chủ được bắt cổ tay Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã tránh ra, lạnh lùng nói: "Thôi, tôi đi nấu."
Điện thoại không ngừng rung, Cổ Khánh Nhất nhận điện thoại, là Cổ Lễ gọi đến, Cổ Khánh Nhất cười một tiếng nói: "Ba, con tìm được Đồng Đồng rồi, con bé về nhà."
"Con mau trở lại, mẹ con không xong!"
Cổ Khánh Nhất vừa đi hai bước, quay đầu lại, nhìn gương mặt không chút thay đổi của Kiều Vi Nhã, khẩn cầu nói: "Tiểu Nhã, anh đi xem rồi sẽ trở lại, anh muốn về nhà mình ở, được không?"
Kiều Vi Nhã không hé răng, lạnh lùng nhìn hắn.
Giờ khắc này, dài giống như qua một thập kỷ, Cổ Khánh Nhất sốt ruột nhưng lại muốn nghe đáp án của Kiều Vi Nhã.
Rốt cục, Kiều Vi Nhã mở miệng nói: "Cổ Khánh Nhất, trong khoảng thời gian này, tốt nhất anh nên ở bên Hà Lý, chuyện của chúng ta, anh so với ai khác càng rõ ràng hơn, lời của Lý Bác Cừ anh không nghe, hiện tại chúng ta cũng có thể nhận giấy ly hôn."
"Không! Tiểu Nhã, anh...... Ngày mai anh qua tiếp."
--- ------ ------ ---------
Bé Đồng Đồng rất hiểu chuyện, tội bé, thương ba nhưng càng hiểu và thương mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.