Chương 42: Suy nghĩ thầm kín
Thiên Sơn Hồng Diệp
29/07/2018
Máy bay hạ cánh, mới vừa đi ra sân bay, mưa to đã rơi tầm tả.
Kiều Vi Nhã bất đắc dĩ cười cười, chuẩn bị đi mua một cái dù, thành phố B là thành phố ven biển nên hay có mưa to gió lớn.
Lần này cô về lại gặp phải cơn mưa to này, có phải báo hiệu cho cuộc đời bão táp của cô sắp lặp lại lần nữa?
"Kiều tiểu thư phải không?"
Kiều Vi Nhã quay đầu lại……. là A Thái.
A Thái cười nói: "Kiều tiểu thư, cô cũng vừa xuống máy bay à?"
"Phải. Xin chào. A Thái tiên sinh."
"Kiều tiểu thư, chúng ta cùng đi đi, tài xế của tôi cũng đã đến rồi."
Kiều Vi Nhã muốn cự tuyệt, ngẩng đầu nhìn trời, mây đen đang kéo đến, có lẽ cơn mưa này sẽ kéo dài suốt hôm nay không ngừng.
"Vậy thì làm phiền A Thái tiên sinh."
A Thái cười cười, mang theo Kiều Vi Nhã ra ngoài, tài xế thấy A Thái, vẫy vẫy tay, hai người đi tới.
Lên xe, A Thái ngồi ở tay lái phụ, Kiều Vi Nhã thở phào nhẹ nhõm, A Thái cười hỏi: "Kiều tiểu thư, bây giờ cô đang làm gì?"
"Tôi mới từ nơi khác về."
A Thái thấy cô không chịu nói, nên cũng không hỏi nữa, thay đổi đề tài, dọc theo đường đi, đều là A Thái nói chuyện, Kiều Vi Nhã chỉ là cười nhạt đáp lại.
A Thái hiểu rõ Kiều Vi Nhã hơn những gì cô nghĩ, chỉ là, bây giờ hắn không thể biểu lộ quá nhiều, công ty của Bảo Mặc cũng ở gần bên hắn, hai người thường hay chạm mặt nhau.
Theo suy nghĩ của hắn, tỷ lệ Bảo Mặc muốn đoạt Kiều Vi Nhã trở về là con số không, cho nên, hắn không nóng nảy, tin tưởng Tiêu San sẽ rất nhanh yêu cầu Cổ Khánh Nhất ly hôn.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan dien£$%dan£$£le”%£quy£%£don.com
Từ Linh nói với hắn chuyện nhận đơn hàng làm rèm cửa cho khách sạn, hắn liền mơ hồ cảm thấy đây là kế hoạch của Tiêu San, về phần ván này, ai thua ai thắng, cả trời cũng không biết.
Kiều Vi Nhã có thể trước khi ký kết hợp đồng với Tiêu San mà chuyển nhượng cửa hàng cho Từ Linh, đã chứng tỏ cô có sự chuẩn bị, chỉ là, hắn cũng có chút lo lắng cho Kiều Vi Nhã, với thủ đoạn và quan hệ giao tiếp của Tiêu San ở thành phố B……Kiều Vi Nhã sẽ không theo kịp.
Nếu hắn là Cổ Khánh Nhất, tuyệt đối sẽ không muốn một người phụ nữ như vậy, nghe Từ Linh nói, ba mẹ của Cổ Khánh Nhất có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, cho nên, cuộc hôn nhân này của bọn họ dù không có Tiêu San, cũng sẽ xuất hiện Vương San, Lý San, con dâu thì có thể thay đổi bất cứ lúc nào, còn cháu trai mới là quan trọng nhất.
Cái thai của Tiêu San chính là vũ khí để cô ta lấy được Cổ Khánh Nhất, cô ta là một người rất thông minh, cô ta biết, dựa vào danh tiếng của mình, tuyệt đối không thể nào gả cho một người có địa vị xã hội xứng đôi với cô ta, không có ai nguyện ý trở thành trò cười cho thiên hạ, nhưng là phụ nữ thì cuối cùng vẫn muốn có một gia đình.
Hôn nhân đầu tiên của hắn rất môn đăng hộ đối, là do ba mẹ sắp xếp.
Có lẽ là hắn may mắn, trong lòng của đàn gái đã có người khác, trăm phương ngàn kế ly hôn với hắn, ba mẹ áy náy nên đồng ý cuộc hôn nhân thứ hai sẽ không can thiệp chuyện của hắn nữa, chỉ cần diện mạo nhân phẩm của đối phương được thì sẽ không ngăn ngăn.
Từ Linh là người phụ nữ hắn quen biết trong quán bar, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cưới Từ Linh, làm bạn trên giường cũng tạm được, chỉ cần đối phương yêu cầu không quá phận, hắn sẽ không keo kiệt.
Thời điểm gặp được Kiều Vi Nhã, hắn biết ……mình đã động lòng.
Suy nghĩ một chút, hắn đã cảm thấy buồn cười, đến ba mươi mấy tuổi mới hiểu yêu là gì, mới biết yêu một người là như thế nào.
Thì ra mặc kệ hắn bao nhiêu tuổi, chỉ cần yêu, trái tim sẽ tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống như thời niên thiếu.
"Kiều tiểu thư, cô xuống xe ở đâu?"
Kiều Vi Nhã báo địa chỉ nhà của Mã Vân.
A Thái không hỏi nhiều, hắn tin tưởng, rất nhanh thôi Kiều Vi Nhã sẽ là người độc thân, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Lúc gần đến, Kiều Vi Nhã gọi cho Mã Vân, Mã Vân đã cầm sẵn dù đứng trước chung cư chờ cô.
Xe lái đến cửa chung cư, Kiều Vi Nhã quay cửa kính xe xuống, Mã Vân cười đi tới, Kiều Vi Nhã nói cám ơn với A Thái, mở cửa xe vào nhà cùng Mã Vân.
A Thái nhìn bóng dáng của Kiều Vi Nhã qua kính chiếu hậu, khẽ thở dài một hơi, trong lòng sáng như gương, chuyện này, không thể gấp gáp.
Kiều Vi Nhã cùng Mã Vân vào nhà.
Kiều Vi Nhã cười nói: "Vân Vân, hai đứa con của em không có ở đây, em không nhớ sao?"
"Nhớ cái gì, hai đứa không có ở đây, em có thể an tĩnh được một ngày, em cầu còn không được. Đến khi chị có hai đứa chị mới biết nỗi khổ trong đó."
Nụ cười trên mặt Mã Vân cùng với lời cô oán trách, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, cho dù ai vừa thấy, cũng biết cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Cơm đã chuẩn bị rồi, chúng ta ăn cơm trước, sau đó chị nghỉ ngơi một lát, dù sao bây giờ trong nhà chỉ có hai chúng ta."
Hai người vào phòng ăn, Kiều Vi Nhã mới vừa xuống máy bay nên không có khẩu vị, chỉ ăn một chén cơm nhỏ thì không ăn nữa.
Mã Vân cười nói: "Chị Vi, đừng vì mấy chuyện kia mà buồn phiền, ăn nhiều một chút thân thể mới khỏe mạnh, mới có sức lực đấu với bọn họ."
Kiều Vi Nhã cười nói: "Không phải đâu Vân Vân, vì trên máy bay chị đã ăn một chút rồi, tối nay để chị làm cơm."
"Đương nhiên cầu còn không được, Chị Vi, đừng để ý, để lát nữa rửa chén, chúng ta đi lên lầu."
Kiều Vi Nhã cùng Mã Vân lên lầu, đẩy cửa vào thư phòng.
"Vân Vân, sao em không về cùng mấy cha con bọn họ?"
Mã Vân cười: "Bận việc buôn bán nên chưa đi được, cha con bọn họ trở về, em cũng thuận tiện nghỉ ngơi một chút. Chị cũng biết, em không thích ngồi máy bay đường dài, bay mười mấy tiếng buồn nôn muốn chết."
Kiều Vi Nhã hơi lo lắng, cô cảm thấy lần này Mã Vân chưa theo chồng về nước là vì cô, bởi vì chỉ có Mã Vân biết cô sắp ly hôn.
Trước khi sống lại, Mã Vân không có đến giúp đỡ cô, khi đó, cô ấy đang ở nước ngoài, lúc quay về đây đã là chuyện một năm sau rồi.
Mã Vân vừa nhìn nét mặt của Kiều Vi Nhã đã biết là chị ấy suy nghĩ nhiều, làm bạn tốt của Vi Nhã, Mã Vân mới biết thực ra chị ấy rất nhạy cảm, luôn sợ mang đến phiền toái cho người khác, nhìn ngoài mặt, chị ấy là người rất dịu dàng, tiếp xúc thời gian dài sẽ phát hiện, xung quanh chị ấy như có một tầng chân không bao phủ, mặc dù cố gắng thế nào, cũng không thể nào đi vào thế giới nội tâm của chị ấy, trừ phi, chị ấy chủ động mở lòng.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan dien$%£dan£%£le£quy$%&don.com
Hai người dần dà quen thân, Mã Vân ngày càng đau lòng cho cô gái này, Mạnh Kỳ và cô vẫn còn lui tới, tiền riêng của Mạnh Kỳ đang ở trong tay cô, chồng cô cũng biết nhưng Mạnh Kỳ chưa bao giờ tìm cô gặp riêng, khi cần thì đến trường học tìm chồng của cô, bây giờ cô và Mạnh Kỳ giống như anh em vậy.
Có mấy lần Mạnh Kỳ nói với cô chuyện của Kiều Vi Nhã, cũng chỉ thở dài không dứt, người nhà họ Cổ liên hiệp với nhau, chỉ vì muốn Cổ Khánh Nhất nhanh chóng ly hôn, để bọn họ có thể sớm ẵm cháu trai.
Mã Vân hiểu Kiều Vi Nhã, vì đứa con nhất định chị ấy sẽ nhẫn nhịn, cho dù là cắn răng nuốt máu vào trong, cũng chỉ vì muốn con gái có ba mà tiếp tục chịu đựng.
Tên Cổ Khánh Nhất chết tiệt đó, ngàn sai vạn sai, nhưng đối xử với con gái rất tốt, cho nên, nên đứa bé nhạy cảm kia vẫn dùng tâm tư của mình, thận trọng duy trì ngôi nhà đã bấp bênh, chỉ là bé không biết, bé không có đủ sức mạnh, không thể ngăn được cơn sóng dữ, ngôi nhà này nhất định phải tan vỡ.
Cũng may, Kiều Vi Nhã nghĩ thông suốt, hơn nữa đã có chuẩn bị, nếu không, cô thật không dám nghĩ, sau khi ly hôn với Cổ Khánh Nhất, hai mẹ con sẽ chịu đả kích thế nào.
Dù cô thông minh, có năng lực đi nữa, chung quy chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể chiến thắng hậu thuẫn cứng rắn sau lưng Cổ Khánh Nhất, từ xưa tới nay, dân không đấu với quan, đó là chân lý bất diệt.
"Chị Vi, nhà đã bán rồi, chị định làm như thế nào?"
"Làm thế nào? Căn nhà đó là do chị mua, ngày đó sang tên nhà cũng là do chị và Cổ Khánh Nhất cùng làm, mặc dù bất động sản đều do hắn ta đứng tên nhưng vẫn là tài sản chung, cho nên, dù hắn bán hết cũng vô ích, chị vẫn sẽ lấy lại căn nhà đó, cho dù bỏ trống cũng không để cho Cổ Khánh Nhất chiếm hời."
"Chị Vi, em không hiểu, không phải Tiêu San có một khách sạn ba sao ư? Căn nhà này có đáng bao nhiêu tiền, sao hắn lại còn băn khoăn tiền bạc? Người đàn ông này, quá đáng lắm rồi."
Kiều Vi Nhã cười lạnh: "Chuyện này thì có gì lạ, quyền sở hữu khách sạn thuộc về con gái của Tiêu San, đó là đồ cưới người đàn ông Đài Loan kia để lại cho con gái của mình, nếu Tiêu San không kết hôn thì tiền của khách sạn cô ta có thể chi phối được, một khi cô ta muốn kết hôn, khách sạn chỉ chi trả một vạn phí sinh hoạt cho cô ta thôi, một vạn không phải là số nhỏ, nhưng đối với Tiêu San mà nói, tuyệt đối không đủ dùng, cho nên, hắn mới nghĩ tất cả biện pháp dựa dẫm vào chị để moi tiền."
Kiều Vi Nhã đứng trước cửa sổ, mưa to vẫn còn ở kéo dài trút như thác nước, chảy xuống từ mái hiên, chặn lại tầm mắt của cô, thế giới bên ngoài là một mảnh mơ hồ không thấy rõ, giống như tâm trạng bây giờ của cô, không biết tương lai như thế nào, Kiều Vi Nhã cũng không bàng hoàng, bởi vì cô biết, mưa lớn hơn nữa cũng sẽ có lúc ngừng lại, cơn mưa đi qua sẽ có cầu vòng xinh đẹp xuất hiện.
Mã Vân nhìn bóng dáng Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã trước mắt làm cô cảm nhận được sự thay đổi như lời Mạnh Kỳ nói, Mạnh Kỳ bảo Kiều Vi Nhã thay đổi rất nhiều, bóng lưng chị ấy mang rất nhiều gánh nặng, nhưng cô gái ẩn nhẫn nhịn nhục vì con đã không còn thấy nữa.
"Đúng rồi, chị Vi, khi nào Đồng Đồng trở về?"
"Đồng Đồng đang ở cùng gia đình một người bạn, hai ngày nữa mới về, chị còn nghĩ em sẽ không hỏi đến."
"Vừa rồi là do tức giận cho nên quên hỏi, chị Vi, em thật sự thấy rất vui vì sự thay đổi của chị, kỳ thật em thấy ly hôn và thất tình cũng không khác nhau bao nhiêu, khi đó, em cũng từng mê mang như vậy, có một lần em nghĩ, không có Mạnh Kỳ thì cả thế thới của em đều sụp đổ, chị xem, không phải bây giờ em sống rất tốt sao? Ngược lại em còn phải cảm ơn Mạnh Kỳ, anh ấy giúp em tìm được tình yêu đích thực của mình, Mạnh Kỳ nói, tất cả đều là báo ứng của anh ấy."
Kiều Vi Nhã yên lặng quay đầu, nhìn Mã Vân: "Vân Vân, có một số việc, trải qua cái chết một lần, mới có thể kiểm chứng, mới có thể tin tưởng."
"Chết một lần?" Mã Vân cười nói: "Làm một người đàn ông lại không đáng mặt đàn ông, em sẽ không như vậy, chị Vi, chị phải tiến về phía trước."
Kiều Vi Nhã bất đắc dĩ cười cười, chuẩn bị đi mua một cái dù, thành phố B là thành phố ven biển nên hay có mưa to gió lớn.
Lần này cô về lại gặp phải cơn mưa to này, có phải báo hiệu cho cuộc đời bão táp của cô sắp lặp lại lần nữa?
"Kiều tiểu thư phải không?"
Kiều Vi Nhã quay đầu lại……. là A Thái.
A Thái cười nói: "Kiều tiểu thư, cô cũng vừa xuống máy bay à?"
"Phải. Xin chào. A Thái tiên sinh."
"Kiều tiểu thư, chúng ta cùng đi đi, tài xế của tôi cũng đã đến rồi."
Kiều Vi Nhã muốn cự tuyệt, ngẩng đầu nhìn trời, mây đen đang kéo đến, có lẽ cơn mưa này sẽ kéo dài suốt hôm nay không ngừng.
"Vậy thì làm phiền A Thái tiên sinh."
A Thái cười cười, mang theo Kiều Vi Nhã ra ngoài, tài xế thấy A Thái, vẫy vẫy tay, hai người đi tới.
Lên xe, A Thái ngồi ở tay lái phụ, Kiều Vi Nhã thở phào nhẹ nhõm, A Thái cười hỏi: "Kiều tiểu thư, bây giờ cô đang làm gì?"
"Tôi mới từ nơi khác về."
A Thái thấy cô không chịu nói, nên cũng không hỏi nữa, thay đổi đề tài, dọc theo đường đi, đều là A Thái nói chuyện, Kiều Vi Nhã chỉ là cười nhạt đáp lại.
A Thái hiểu rõ Kiều Vi Nhã hơn những gì cô nghĩ, chỉ là, bây giờ hắn không thể biểu lộ quá nhiều, công ty của Bảo Mặc cũng ở gần bên hắn, hai người thường hay chạm mặt nhau.
Theo suy nghĩ của hắn, tỷ lệ Bảo Mặc muốn đoạt Kiều Vi Nhã trở về là con số không, cho nên, hắn không nóng nảy, tin tưởng Tiêu San sẽ rất nhanh yêu cầu Cổ Khánh Nhất ly hôn.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan dien£$%dan£$£le”%£quy£%£don.com
Từ Linh nói với hắn chuyện nhận đơn hàng làm rèm cửa cho khách sạn, hắn liền mơ hồ cảm thấy đây là kế hoạch của Tiêu San, về phần ván này, ai thua ai thắng, cả trời cũng không biết.
Kiều Vi Nhã có thể trước khi ký kết hợp đồng với Tiêu San mà chuyển nhượng cửa hàng cho Từ Linh, đã chứng tỏ cô có sự chuẩn bị, chỉ là, hắn cũng có chút lo lắng cho Kiều Vi Nhã, với thủ đoạn và quan hệ giao tiếp của Tiêu San ở thành phố B……Kiều Vi Nhã sẽ không theo kịp.
Nếu hắn là Cổ Khánh Nhất, tuyệt đối sẽ không muốn một người phụ nữ như vậy, nghe Từ Linh nói, ba mẹ của Cổ Khánh Nhất có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, cho nên, cuộc hôn nhân này của bọn họ dù không có Tiêu San, cũng sẽ xuất hiện Vương San, Lý San, con dâu thì có thể thay đổi bất cứ lúc nào, còn cháu trai mới là quan trọng nhất.
Cái thai của Tiêu San chính là vũ khí để cô ta lấy được Cổ Khánh Nhất, cô ta là một người rất thông minh, cô ta biết, dựa vào danh tiếng của mình, tuyệt đối không thể nào gả cho một người có địa vị xã hội xứng đôi với cô ta, không có ai nguyện ý trở thành trò cười cho thiên hạ, nhưng là phụ nữ thì cuối cùng vẫn muốn có một gia đình.
Hôn nhân đầu tiên của hắn rất môn đăng hộ đối, là do ba mẹ sắp xếp.
Có lẽ là hắn may mắn, trong lòng của đàn gái đã có người khác, trăm phương ngàn kế ly hôn với hắn, ba mẹ áy náy nên đồng ý cuộc hôn nhân thứ hai sẽ không can thiệp chuyện của hắn nữa, chỉ cần diện mạo nhân phẩm của đối phương được thì sẽ không ngăn ngăn.
Từ Linh là người phụ nữ hắn quen biết trong quán bar, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cưới Từ Linh, làm bạn trên giường cũng tạm được, chỉ cần đối phương yêu cầu không quá phận, hắn sẽ không keo kiệt.
Thời điểm gặp được Kiều Vi Nhã, hắn biết ……mình đã động lòng.
Suy nghĩ một chút, hắn đã cảm thấy buồn cười, đến ba mươi mấy tuổi mới hiểu yêu là gì, mới biết yêu một người là như thế nào.
Thì ra mặc kệ hắn bao nhiêu tuổi, chỉ cần yêu, trái tim sẽ tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống như thời niên thiếu.
"Kiều tiểu thư, cô xuống xe ở đâu?"
Kiều Vi Nhã báo địa chỉ nhà của Mã Vân.
A Thái không hỏi nhiều, hắn tin tưởng, rất nhanh thôi Kiều Vi Nhã sẽ là người độc thân, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Lúc gần đến, Kiều Vi Nhã gọi cho Mã Vân, Mã Vân đã cầm sẵn dù đứng trước chung cư chờ cô.
Xe lái đến cửa chung cư, Kiều Vi Nhã quay cửa kính xe xuống, Mã Vân cười đi tới, Kiều Vi Nhã nói cám ơn với A Thái, mở cửa xe vào nhà cùng Mã Vân.
A Thái nhìn bóng dáng của Kiều Vi Nhã qua kính chiếu hậu, khẽ thở dài một hơi, trong lòng sáng như gương, chuyện này, không thể gấp gáp.
Kiều Vi Nhã cùng Mã Vân vào nhà.
Kiều Vi Nhã cười nói: "Vân Vân, hai đứa con của em không có ở đây, em không nhớ sao?"
"Nhớ cái gì, hai đứa không có ở đây, em có thể an tĩnh được một ngày, em cầu còn không được. Đến khi chị có hai đứa chị mới biết nỗi khổ trong đó."
Nụ cười trên mặt Mã Vân cùng với lời cô oán trách, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, cho dù ai vừa thấy, cũng biết cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Cơm đã chuẩn bị rồi, chúng ta ăn cơm trước, sau đó chị nghỉ ngơi một lát, dù sao bây giờ trong nhà chỉ có hai chúng ta."
Hai người vào phòng ăn, Kiều Vi Nhã mới vừa xuống máy bay nên không có khẩu vị, chỉ ăn một chén cơm nhỏ thì không ăn nữa.
Mã Vân cười nói: "Chị Vi, đừng vì mấy chuyện kia mà buồn phiền, ăn nhiều một chút thân thể mới khỏe mạnh, mới có sức lực đấu với bọn họ."
Kiều Vi Nhã cười nói: "Không phải đâu Vân Vân, vì trên máy bay chị đã ăn một chút rồi, tối nay để chị làm cơm."
"Đương nhiên cầu còn không được, Chị Vi, đừng để ý, để lát nữa rửa chén, chúng ta đi lên lầu."
Kiều Vi Nhã cùng Mã Vân lên lầu, đẩy cửa vào thư phòng.
"Vân Vân, sao em không về cùng mấy cha con bọn họ?"
Mã Vân cười: "Bận việc buôn bán nên chưa đi được, cha con bọn họ trở về, em cũng thuận tiện nghỉ ngơi một chút. Chị cũng biết, em không thích ngồi máy bay đường dài, bay mười mấy tiếng buồn nôn muốn chết."
Kiều Vi Nhã hơi lo lắng, cô cảm thấy lần này Mã Vân chưa theo chồng về nước là vì cô, bởi vì chỉ có Mã Vân biết cô sắp ly hôn.
Trước khi sống lại, Mã Vân không có đến giúp đỡ cô, khi đó, cô ấy đang ở nước ngoài, lúc quay về đây đã là chuyện một năm sau rồi.
Mã Vân vừa nhìn nét mặt của Kiều Vi Nhã đã biết là chị ấy suy nghĩ nhiều, làm bạn tốt của Vi Nhã, Mã Vân mới biết thực ra chị ấy rất nhạy cảm, luôn sợ mang đến phiền toái cho người khác, nhìn ngoài mặt, chị ấy là người rất dịu dàng, tiếp xúc thời gian dài sẽ phát hiện, xung quanh chị ấy như có một tầng chân không bao phủ, mặc dù cố gắng thế nào, cũng không thể nào đi vào thế giới nội tâm của chị ấy, trừ phi, chị ấy chủ động mở lòng.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan dien$%£dan£%£le£quy$%&don.com
Hai người dần dà quen thân, Mã Vân ngày càng đau lòng cho cô gái này, Mạnh Kỳ và cô vẫn còn lui tới, tiền riêng của Mạnh Kỳ đang ở trong tay cô, chồng cô cũng biết nhưng Mạnh Kỳ chưa bao giờ tìm cô gặp riêng, khi cần thì đến trường học tìm chồng của cô, bây giờ cô và Mạnh Kỳ giống như anh em vậy.
Có mấy lần Mạnh Kỳ nói với cô chuyện của Kiều Vi Nhã, cũng chỉ thở dài không dứt, người nhà họ Cổ liên hiệp với nhau, chỉ vì muốn Cổ Khánh Nhất nhanh chóng ly hôn, để bọn họ có thể sớm ẵm cháu trai.
Mã Vân hiểu Kiều Vi Nhã, vì đứa con nhất định chị ấy sẽ nhẫn nhịn, cho dù là cắn răng nuốt máu vào trong, cũng chỉ vì muốn con gái có ba mà tiếp tục chịu đựng.
Tên Cổ Khánh Nhất chết tiệt đó, ngàn sai vạn sai, nhưng đối xử với con gái rất tốt, cho nên, nên đứa bé nhạy cảm kia vẫn dùng tâm tư của mình, thận trọng duy trì ngôi nhà đã bấp bênh, chỉ là bé không biết, bé không có đủ sức mạnh, không thể ngăn được cơn sóng dữ, ngôi nhà này nhất định phải tan vỡ.
Cũng may, Kiều Vi Nhã nghĩ thông suốt, hơn nữa đã có chuẩn bị, nếu không, cô thật không dám nghĩ, sau khi ly hôn với Cổ Khánh Nhất, hai mẹ con sẽ chịu đả kích thế nào.
Dù cô thông minh, có năng lực đi nữa, chung quy chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể chiến thắng hậu thuẫn cứng rắn sau lưng Cổ Khánh Nhất, từ xưa tới nay, dân không đấu với quan, đó là chân lý bất diệt.
"Chị Vi, nhà đã bán rồi, chị định làm như thế nào?"
"Làm thế nào? Căn nhà đó là do chị mua, ngày đó sang tên nhà cũng là do chị và Cổ Khánh Nhất cùng làm, mặc dù bất động sản đều do hắn ta đứng tên nhưng vẫn là tài sản chung, cho nên, dù hắn bán hết cũng vô ích, chị vẫn sẽ lấy lại căn nhà đó, cho dù bỏ trống cũng không để cho Cổ Khánh Nhất chiếm hời."
"Chị Vi, em không hiểu, không phải Tiêu San có một khách sạn ba sao ư? Căn nhà này có đáng bao nhiêu tiền, sao hắn lại còn băn khoăn tiền bạc? Người đàn ông này, quá đáng lắm rồi."
Kiều Vi Nhã cười lạnh: "Chuyện này thì có gì lạ, quyền sở hữu khách sạn thuộc về con gái của Tiêu San, đó là đồ cưới người đàn ông Đài Loan kia để lại cho con gái của mình, nếu Tiêu San không kết hôn thì tiền của khách sạn cô ta có thể chi phối được, một khi cô ta muốn kết hôn, khách sạn chỉ chi trả một vạn phí sinh hoạt cho cô ta thôi, một vạn không phải là số nhỏ, nhưng đối với Tiêu San mà nói, tuyệt đối không đủ dùng, cho nên, hắn mới nghĩ tất cả biện pháp dựa dẫm vào chị để moi tiền."
Kiều Vi Nhã đứng trước cửa sổ, mưa to vẫn còn ở kéo dài trút như thác nước, chảy xuống từ mái hiên, chặn lại tầm mắt của cô, thế giới bên ngoài là một mảnh mơ hồ không thấy rõ, giống như tâm trạng bây giờ của cô, không biết tương lai như thế nào, Kiều Vi Nhã cũng không bàng hoàng, bởi vì cô biết, mưa lớn hơn nữa cũng sẽ có lúc ngừng lại, cơn mưa đi qua sẽ có cầu vòng xinh đẹp xuất hiện.
Mã Vân nhìn bóng dáng Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã trước mắt làm cô cảm nhận được sự thay đổi như lời Mạnh Kỳ nói, Mạnh Kỳ bảo Kiều Vi Nhã thay đổi rất nhiều, bóng lưng chị ấy mang rất nhiều gánh nặng, nhưng cô gái ẩn nhẫn nhịn nhục vì con đã không còn thấy nữa.
"Đúng rồi, chị Vi, khi nào Đồng Đồng trở về?"
"Đồng Đồng đang ở cùng gia đình một người bạn, hai ngày nữa mới về, chị còn nghĩ em sẽ không hỏi đến."
"Vừa rồi là do tức giận cho nên quên hỏi, chị Vi, em thật sự thấy rất vui vì sự thay đổi của chị, kỳ thật em thấy ly hôn và thất tình cũng không khác nhau bao nhiêu, khi đó, em cũng từng mê mang như vậy, có một lần em nghĩ, không có Mạnh Kỳ thì cả thế thới của em đều sụp đổ, chị xem, không phải bây giờ em sống rất tốt sao? Ngược lại em còn phải cảm ơn Mạnh Kỳ, anh ấy giúp em tìm được tình yêu đích thực của mình, Mạnh Kỳ nói, tất cả đều là báo ứng của anh ấy."
Kiều Vi Nhã yên lặng quay đầu, nhìn Mã Vân: "Vân Vân, có một số việc, trải qua cái chết một lần, mới có thể kiểm chứng, mới có thể tin tưởng."
"Chết một lần?" Mã Vân cười nói: "Làm một người đàn ông lại không đáng mặt đàn ông, em sẽ không như vậy, chị Vi, chị phải tiến về phía trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.