Chương 59: Trở mặt
Thiên Sơn Hồng Diệp
30/08/2018
Sau khi đi theo Phạm tổng vào nhà, Phạm tổng cười nói: "Tiểu Cổ, tôi còn bận rộn rất nhiều công việc, cậu muốn đến chỗ nào chơi, tôi sẽ gọi vệ
sĩ dẫn cậu đi."
Phạm tổng đi vào thư phòng, vệ sĩ dẫn Cổ Khánh Nhất đi một vòng trong khu vực.
Vệ sĩ vừa đi, vừa giới thiệu với hắn cảnh trí xung quanh, thật sự xem hắn như là người chưa bao giờ bước vào nơi cửa lớn nhà giàu vậy.
Cổ Khánh Nhất nhìn quanh bốn phía, khu biệt thự này có hơn một trăm biệt thự, muốn tìm hai mẹ con bọn họ chắc không phải là việc khó.
Mỗi biệt thự cách nhau rất xa, nó mang lối kiến trúc Châu Âu vừa cao quý lại trang nhã, dù là chỉnh thể hay mỗi bố cục đều hoàn mỹ xa hoa.
Nhìn ngôi biệt thự thấp thoáng ở dưới bóng cây xanh râm mát, lòng Cổ Khánh Nhất sinh ra cảm giác bùi ngùi, sự chênh lệch giữa người với người là do bẩm sinh, kiếp này, hắn là không có được số mệnh ấy.
Đi được một đoạn, bọn họ bị người ngăn cản, muốn hắn đi sang lối khác, vệ sĩ vừa vội vàng giải thích vừa kéo Cổ Khánh Nhất đi.
Cổ Khánh Nhất nghĩ đến chiến hữu ở cửa lúc nãy, trong nội tâm khẽ động, có chút sáng tỏ: "Chẳng lẽ đây là nhà của người mới tới?"
Vệ sĩ nhìn thoáng qua Cổ Khánh Nhất với vẻ kỳ quái, lời này của Cổ Khánh Nhất để lộ ra một tin tức, hắn ta không tới đây chơi mà nhằm vào những người này, hoặc là tới dò thăm tin tức, anh còn tưởng rằng người này cũng giống như mình..... là một vệ sĩ.
Vệ sĩ không khỏi hỏi một câu, theo quy định thì bọn họ tuyệt đối không được dò xét bạn bè của ông chủ, Cổ Khánh Nhất có một chút đắc ý nói cho anh biết, mình là cảnh sát.
Vệ sĩ lập tức nhớ tới Tiêu San liền hiểu ngay, thì ra người đứng trước mắt này là tình nhân của cô ta, vì vậy, một tia cung kính trong đáy mắt lại biến thành khinh bỉ thật sâu, mặc dù anh chỉ là vệ sĩ nhưng cũng dựa vào bản lĩnh của mình kiếm cơm, tuyệt đối không bỏ vợ của mình rồi dựa vào người đàn bà khác, huống chi, còn là một người đàn bà không đàng hoàng, mặc dù ngoài mặt ông chủ của anh rất nhiệt tình với Tiêu San nhưng trong thâm tâm lại xem thường cô ta, nên biết những người rành tin tức bát quái nhất trong xã hội thượng lưu, một là tài xế, một người khác chính là vệ sĩ.
Vệ sĩ vẫn rất nhiệt tình không thể nhận ra một chút phai nhạt nào, hơn một trăm căn nhà, đi chưa tới một phần ba, vệ sĩ liền quyết định quay về, muốn trở về, có rất nhiều lý do.
Sao Cổ Khánh Nhất chịu trở về được, hắn bảo vệ sĩ tự mình đi về trước, hắn còn phải đi dạo.
Nhiệm vụ của vệ sĩ chính là đi theo hắn, hắn không về làm sao vệ sĩ dám bỏ mặc hắn đi lòng vòng quanh đây, huống chi gia đình của căn biệt thự này cũng đã thông báo, không thể tùy ý tiếp đãi người xa lạ tiến vào đó.
Những thứ khác thì không nói, thời gian xe cảnh sát từ trụ sở tuần tra cũng dài hơn, xe lạ không cho phép vào biệt thự, tất cả đủ để chứng minh, hộ gia đình mới tới này không đơn giản.
Vệ sĩ này cũng là một binh sĩ xuất ngũ, sau đó lại được đào tạo ở công ty bảo an rồi mới phân đến nhà Phạm tổng, một thời gian sau, đối với mấy thứ cong cong quẹo quẹo của nhà giàu anh rất rõ ràng.
Cho nên, mặc kệ Cổ Khánh Nhất nói thế nào, chỉ cần Cổ Khánh Nhất không về thì anh sẽ không rời đi.
Hơn nữa, anh đã xác định Cổ Khánh Nhất đến tìm người, bởi vì khi đi qua một biệt thự, hắn ta hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn ta không phải là cảnh sát vùng này, cũng không giống đi tra án, rốt cuộc người này tới làm gì, có lẽ, anh nên nói với Phạm tổng một tiếng, không thôi đến lúc có chuyện xảy ra lại liên lụy tới Phạm tổng.
Anh lén gửi tin nhắn cho Phạm tổng, Phạm tổng gọi đến rất nhanh, mời Cổ Khánh Nhất đi qua uống chút trà.
Cổ Khánh Nhất không từ chối được đành phải trở về.
Cổ Khánh Nhất ngồi xuống còn chưa tới năm phút, điện thoại của Phạm tổng vang lên liên tục, xem ra Phạm tổng muốn ra cửa, sau đó, Phạm tổng khách khí sai vệ sĩ tiễn Cổ Khánh Nhất ra khỏi biệt thự. ( Hạ Y Lan)
Cổ Khánh Nhất ngồi vào xe, hận đến tay nắm chặt, ánh mắt của vệ sĩ, Phạm tổng giả vờ khách sáo muốn tiễn khách sao hắn không nhìn ra chứ, chỉ là lần này ra ngoài rồi, lần sau muốn tiến vào nữa sợ là khó khăn.
Tầm mắt của hắn rơi vào người chiến hữu, Cổ Khánh Nhất lấy một bao thuốc lá đến trước mặt anh ta, đưa một điếu thuốc, hai người dựa vào bờ tường khu biệt thự nói chuyện.
Ánh mặt trời chiếu rọi trên từng tán cây in trên đại lộ tĩnh lặng, nơi này cách nội thành không xa lại cùng một thành phố nhộn nhịp như chia thành hai thái cực, bầu không khí yên tĩnh và thanh bình khiến cho những người ở thành phố B luôn ồn ào náo nhiệt không quen được.
Hai người thấp giọng trò chuyện, chuyện của Cổ Khánh Nhất, anh cũng từng nghe thấy, nhưng quan hệ của anh và Cổ Khánh Nhất cũng bình thường, cho nên, anh không chủ động hỏi đến gia đình Cổ Khánh Nhất và cũng cố gắng tránh mấy đề tài liên quan.
"Quảng Tùng, thời gian này cậu đều tuần tra ở đây sao?"
Quảng Tùng gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, lịch của tôi đến hết tháng sau đều tuần tra ở đây, mặc dù người ta nói gió thổi nắng chiếu, nhưng so với tuần tra mấy nơi khác thì nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, hơn nữa, khi nào mệt có thể đến cửa khu bảo an ngồi một chút."
"Quảng Tùng, cậu có biết mấy người ở đây không?"
"Tôi nào có mệnh đó chứ, chính tôi ở trong sở cũng chỉ là một cảnh vệ trông nom trị an, đâu như Cảnh Giác..... Đúng rồi, chắc cậu biết Cảnh Giác, người đi cùng một lượt với chúng ta, ba của cậu ta là trưởng phòng cục điện lực, nếu không phải chị của cậu ta đã được phân ở cục điện lực, không chừng cậu ta cũng vào đó rồi."
Cổ Khánh Nhất lắc đầu, hắn rất ít tới bên này nên không nghĩ ra.
"Trương Thu Sơn, cậu biết không?"
Cổ Khánh Nhất nghĩ nghĩ, cười nói: "Là cậu ta à, mấy anh em lâu rồi không gặp nhau nên xa lạ hết rồi, phải nói tôi và Trương Thu Sơn còn cùng một liên đội đấy."
Quảng Tùng cười nói: "Mười ngày nữa cậu ta kết hôn, chắc giờ cũng phát thiệp mời hết rồi nhỉ? Người này kết hôn cũng rất phô trương, tổ chức trong hội sở của khu này, tôi nghe nói bình thường hai người ăn một bữa cơm trong đó còn hơn ngàn người, xem ra, có vợ rồi nên cũng mở nhãn tình to hơn một chút."
Trong lòng Cổ Khánh Nhất khẽ động, kết hôn ở khu biệt thự này, đây chẳng phải là có cơ hội rồi sao, mới vừa rồi vào cửa hắn đã chú ý, không có người bên trong dẫn đường, người ngoài đừng mơ tưởng đi vào.
Hôm đó kết hôn sẽ không giống như mọi ngày, chỉ cần có thiệp mời, nhất định có thể đi vào, mấu chốt là, Trương Thu Sơn có thể đưa hắn thiệp mời hay không.
"Vợ cậu ta cũng ở nơi này sao?"
"Vợ cậu ta là thiên kim nhà giàu trong khu biệt thự này, người tỉnh thành, nghe nói nhà bọn họ làm buôn bán xuất khẩu, trong nhà có hai anh em, anh trai thì cưới một thẩm phán cấp cao trên tỉnh, bối cảnh không đơn giản, cô em gái thì có chút khờ khạo như trẻ con, nhìn không kỹ sẽ không nhận ra, không biết làm sao, hai người xem mắt quen nhau không tới một năm liền muốn kết hôn."
Cổ Khánh Nhất thở dài một tiếng: "Thật là tốt số, sao tôi lại không có mệnh này nhỉ?"
Quảng Tùng trêu nói: "Được rồi, mặc dù tôi chưa gặp mặt vợ cậu, nhưng nghe Trác Lãng nói cậu cưới đúng vợ, muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, mệnh của cậu không tốt số còn ai tốt đây."
Cổ Khánh Nhất lúng túng cười cười, chuyện của hắn, khẳng định đã sớm truyền ra mọi người đều biết rồi, hắn cũng chỉ giả vờ ngớ ngẩn cho qua, vào giờ phút này, hắn mới cảm thấy ở cùng Tiêu San, hắn chẳng còn chút tự tôn nào nữa.
Hai người hàn huyên một lát, Cổ Khánh Nhất lơ đãng hỏi: "Điện thoại của Trương Thu Sơn là số mấy? Tôi phải gọi cho cậu ta một cú mới được, chiến hữu kết hôn, nếu biết rồi thì không thể không chúc."
"138......" Quảng Tùng nói số của Trương Thu Sơn, sau đó cười nói: "Bây giờ cậu tìm cậu ta sao? Lát nữa chúng tôi tan ca trở về trụ sở rồi cùng đi luôn."
Điện thoại của Cổ Khánh Nhất rung lên rất nhiều lần, hắn biết là Tiêu San gọi tới, chỉ là ở trước mặt chiến hữu, hắn không tiện nghe máy cho nên vẫn nhịn không nghe.
"Không cần đâu, tôi còn chút chuyện, Quảng Tùng, đợi ngày nào đó tôi mời cậu ăn cơm."
Quảng Tùng cũng không giữ hắn lại, hai người nói tạm biệt, Cổ Khánh Nhất mới lái xe đi.
Quảng Tùng nhìn hắn lái xe rời đi, lắc đầu bĩu môi nói: "Tên đại ngốc." Quan hệ của anh và Trác Lãng rất tốt, cho nên Trác Lãng đã nói hết chuyện ngày đó cho anh nghe, nếu như vợ chồng Cổ Khánh Nhất chung sống hài hòa, dựa vào công lao của vợ thì cơ hội Cổ Khánh Nhất thăng chức là rất cao.
Trong khoảng thời gian này, chuyện ầm ĩ mà Cổ Khánh Nhất làm ra mọi người đều biết, Trác Lãng có nói riêng với Quảng Tùng, nhất định sau lưng vợ của Cổ Khánh Nhất có chỗ dựa, nếu không làm sao đến tai sở cảnh sát được, hoa viên Đạm Đài gia càng là một minh chứng lớn, nhà của cư dân cần cải thiện ở thành phố B này nhiều lắm, vì sao chỉ động vào hoa viên Đạm Đài, nhưng mà chuyện này động đến cái mũ trên đầu bọn họ, dù trong lòng vỡ vụn cũng không có người dám nói ra ngoài, uổng công trước kia Cổ Khánh Nhất còn khoe khoang khắp nơi, vợ hắn là con cháu duy nhất của Đạm Đài gia. ( Hạ Y Lan)
Cổ Khánh Nhất vừa về tới nhà, Tiêu San đã sớm biết kết quả, bởi vì Phạm tổng gọi điện thoại tới hỏi Cổ Khánh Nhất muốn đến thăm Minh Châu Hào Đình hay là có mưu đồ khác, mọi người đều là bạn nhưng cũng đừng mong ngáng chân hắn, mặc dù hắn làm ăn ở thành phố B nhưng hắn không phải là người địa phương, cho nên, phàm là có chuyện phiền phức, hắn luôn một mực trốn tránh.
Tiêu San hiểu, Cổ Khánh Nhất làm việc quá lộ liễu, nhưng cũng đúng, hai người đàn ông vòng tới vòng lui trong biệt thự, không chọc người chú ý là không thể nào.
"Cổ Khánh Nhất, anh định làm thế nào?"
"Trên đường về anh đã gọi cho một đồng nghiệp, mười ngày sau cậu ta cử hành hôn lễ ở Minh Châu Hào Đình, ngày mai anh đến chỗ cậu ta lấy thiệp mời, lúc tham gia hôn lễ anh sẽ tranh thủ tìm người, cũng sẽ không gây chú ý cho người khác."
Tiêu San hừ lạnh một tiếng: "Tôi nói này, anh làm cảnh sát thế nào vậy? Không phải từng phá vài vụ án rồi sao? Sao tìm người lại tốn công như vậy hay căn bản là anh không muốn tìm, nếu anh không muốn tìm ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện phá cái thai này, chúng ta không cần vất vả nữa, anh đừng tưởng rằng tôi không gả cho anh thì không có ai lấy, nếu không phải là ban đầu tôi thấy anh cũng thành thật, nói gì cũng không sinh con cho anh."
Cổ Khánh Nhất nhìn Tiêu San không chớp mắt, trong lòng lại âm thầm tính toán nếu cô ta thật sự xóa sạch đứa bé, bọn họ cắt đứt quan hệ cũng là chuyện tốt, hắn đã thông báo cho các anh em nhìn chằm chằm vào Minh Châu Hào Đình, nếu như vợ con hắn có ở đó, mười ngày sau, hắn nhất định có biện pháp tìm được bọn họ.
Từ trước đến giờ Kiều Vi Nhã đều mềm lòng nhẹ dạ, chỉ cần dỗ dành một chút, tất cả sẽ qua thôi, huống chi cô quan tâm Đồng Đồng còn hơn tính mạng của mình, có Đồng Đồng ở đây, nhà này không đổ vỡ được.
Nghĩ đến đây, Cổ Khánh Nhất lạnh nhạt nói: "Tiêu San, cô đừng luôn lấy đứa bé ra dọa tôi...lúc chúng ta mới quen nhau cô không phải là người thế này, bây giờ chúng ta còn chưa có giấy kết hôn, cô đừng nhân việc này mà đè đầu tôi, dầu gì tôi cũng là một người đàn ông, cô phải....."
Tiêu San dùng sức vỗ bàn trà, điện thoại cũng bị cô ta vỗ văng trên đất.
"Cổ Khánh Nhất, có phải anh chứa tâm tư khác không, có phải anh thấy hối hận rồi, nói cho anh biết, bà đây không phải không rời xa anh được, đi, bây giờ chúng ta đến bệnh viện phá thai, anh trả xe hơi lại cho tôi, tất cả những gì tôi mua cho anh đều phải trả lại, còn có đồ tôi cho mẹ anh, em gái anh cũng lấy về đây, chúng ta dứt khoát chia tay!"
Tiêu San đứng lên về phòng cầm túi xách, lôi kéo Cổ Khánh Nhất ra ngoài.
Cổ Khánh Nhất có chút ngượng ngùng, lúc này, thật sự không nên khiến Tiêu San nổi giận, ngộ nhỡ Kiều Vi Nhã cố ý ly hôn, không phải mình gà bay trứng vỡ rồi sao? Nhất định mẹ hắn không tha cho hắn.
Nhưng Tiêu San nhất quyết không tha, từng bước từng bước ép sát, mặc hắn nói hết lời ngon ngọt cũng không cho hắn mặt mũi lại cầm chìa khóa xuống lầu.
Cổ Khánh Nhất ngoan ngoãn đi sau, mềm lời nhỏ giọng lấy lòng cô ta.
Tiêu San vẫn không để ý tới hắn, ra khỏi thang máy, Tiêu San gọi cho bác sĩ Đào, bác sĩ Đào đang ở nhà nghỉ ngơi, nghe Tiêu San tìm mình, cười nói nửa tiếng sau sẽ đến bệnh viện.
Không làm sao được, Cổ Khánh Nhất đành lái xe đưa Tiêu San đến bệnh viện, trên đường, không tránh được lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô ta, chỉ ngóng trông trước khi đến bệnh viện cô ta có thể thay đổi ý định, nếu không, nhà không có ngày lành.
Phạm tổng đi vào thư phòng, vệ sĩ dẫn Cổ Khánh Nhất đi một vòng trong khu vực.
Vệ sĩ vừa đi, vừa giới thiệu với hắn cảnh trí xung quanh, thật sự xem hắn như là người chưa bao giờ bước vào nơi cửa lớn nhà giàu vậy.
Cổ Khánh Nhất nhìn quanh bốn phía, khu biệt thự này có hơn một trăm biệt thự, muốn tìm hai mẹ con bọn họ chắc không phải là việc khó.
Mỗi biệt thự cách nhau rất xa, nó mang lối kiến trúc Châu Âu vừa cao quý lại trang nhã, dù là chỉnh thể hay mỗi bố cục đều hoàn mỹ xa hoa.
Nhìn ngôi biệt thự thấp thoáng ở dưới bóng cây xanh râm mát, lòng Cổ Khánh Nhất sinh ra cảm giác bùi ngùi, sự chênh lệch giữa người với người là do bẩm sinh, kiếp này, hắn là không có được số mệnh ấy.
Đi được một đoạn, bọn họ bị người ngăn cản, muốn hắn đi sang lối khác, vệ sĩ vừa vội vàng giải thích vừa kéo Cổ Khánh Nhất đi.
Cổ Khánh Nhất nghĩ đến chiến hữu ở cửa lúc nãy, trong nội tâm khẽ động, có chút sáng tỏ: "Chẳng lẽ đây là nhà của người mới tới?"
Vệ sĩ nhìn thoáng qua Cổ Khánh Nhất với vẻ kỳ quái, lời này của Cổ Khánh Nhất để lộ ra một tin tức, hắn ta không tới đây chơi mà nhằm vào những người này, hoặc là tới dò thăm tin tức, anh còn tưởng rằng người này cũng giống như mình..... là một vệ sĩ.
Vệ sĩ không khỏi hỏi một câu, theo quy định thì bọn họ tuyệt đối không được dò xét bạn bè của ông chủ, Cổ Khánh Nhất có một chút đắc ý nói cho anh biết, mình là cảnh sát.
Vệ sĩ lập tức nhớ tới Tiêu San liền hiểu ngay, thì ra người đứng trước mắt này là tình nhân của cô ta, vì vậy, một tia cung kính trong đáy mắt lại biến thành khinh bỉ thật sâu, mặc dù anh chỉ là vệ sĩ nhưng cũng dựa vào bản lĩnh của mình kiếm cơm, tuyệt đối không bỏ vợ của mình rồi dựa vào người đàn bà khác, huống chi, còn là một người đàn bà không đàng hoàng, mặc dù ngoài mặt ông chủ của anh rất nhiệt tình với Tiêu San nhưng trong thâm tâm lại xem thường cô ta, nên biết những người rành tin tức bát quái nhất trong xã hội thượng lưu, một là tài xế, một người khác chính là vệ sĩ.
Vệ sĩ vẫn rất nhiệt tình không thể nhận ra một chút phai nhạt nào, hơn một trăm căn nhà, đi chưa tới một phần ba, vệ sĩ liền quyết định quay về, muốn trở về, có rất nhiều lý do.
Sao Cổ Khánh Nhất chịu trở về được, hắn bảo vệ sĩ tự mình đi về trước, hắn còn phải đi dạo.
Nhiệm vụ của vệ sĩ chính là đi theo hắn, hắn không về làm sao vệ sĩ dám bỏ mặc hắn đi lòng vòng quanh đây, huống chi gia đình của căn biệt thự này cũng đã thông báo, không thể tùy ý tiếp đãi người xa lạ tiến vào đó.
Những thứ khác thì không nói, thời gian xe cảnh sát từ trụ sở tuần tra cũng dài hơn, xe lạ không cho phép vào biệt thự, tất cả đủ để chứng minh, hộ gia đình mới tới này không đơn giản.
Vệ sĩ này cũng là một binh sĩ xuất ngũ, sau đó lại được đào tạo ở công ty bảo an rồi mới phân đến nhà Phạm tổng, một thời gian sau, đối với mấy thứ cong cong quẹo quẹo của nhà giàu anh rất rõ ràng.
Cho nên, mặc kệ Cổ Khánh Nhất nói thế nào, chỉ cần Cổ Khánh Nhất không về thì anh sẽ không rời đi.
Hơn nữa, anh đã xác định Cổ Khánh Nhất đến tìm người, bởi vì khi đi qua một biệt thự, hắn ta hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn ta không phải là cảnh sát vùng này, cũng không giống đi tra án, rốt cuộc người này tới làm gì, có lẽ, anh nên nói với Phạm tổng một tiếng, không thôi đến lúc có chuyện xảy ra lại liên lụy tới Phạm tổng.
Anh lén gửi tin nhắn cho Phạm tổng, Phạm tổng gọi đến rất nhanh, mời Cổ Khánh Nhất đi qua uống chút trà.
Cổ Khánh Nhất không từ chối được đành phải trở về.
Cổ Khánh Nhất ngồi xuống còn chưa tới năm phút, điện thoại của Phạm tổng vang lên liên tục, xem ra Phạm tổng muốn ra cửa, sau đó, Phạm tổng khách khí sai vệ sĩ tiễn Cổ Khánh Nhất ra khỏi biệt thự. ( Hạ Y Lan)
Cổ Khánh Nhất ngồi vào xe, hận đến tay nắm chặt, ánh mắt của vệ sĩ, Phạm tổng giả vờ khách sáo muốn tiễn khách sao hắn không nhìn ra chứ, chỉ là lần này ra ngoài rồi, lần sau muốn tiến vào nữa sợ là khó khăn.
Tầm mắt của hắn rơi vào người chiến hữu, Cổ Khánh Nhất lấy một bao thuốc lá đến trước mặt anh ta, đưa một điếu thuốc, hai người dựa vào bờ tường khu biệt thự nói chuyện.
Ánh mặt trời chiếu rọi trên từng tán cây in trên đại lộ tĩnh lặng, nơi này cách nội thành không xa lại cùng một thành phố nhộn nhịp như chia thành hai thái cực, bầu không khí yên tĩnh và thanh bình khiến cho những người ở thành phố B luôn ồn ào náo nhiệt không quen được.
Hai người thấp giọng trò chuyện, chuyện của Cổ Khánh Nhất, anh cũng từng nghe thấy, nhưng quan hệ của anh và Cổ Khánh Nhất cũng bình thường, cho nên, anh không chủ động hỏi đến gia đình Cổ Khánh Nhất và cũng cố gắng tránh mấy đề tài liên quan.
"Quảng Tùng, thời gian này cậu đều tuần tra ở đây sao?"
Quảng Tùng gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, lịch của tôi đến hết tháng sau đều tuần tra ở đây, mặc dù người ta nói gió thổi nắng chiếu, nhưng so với tuần tra mấy nơi khác thì nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, hơn nữa, khi nào mệt có thể đến cửa khu bảo an ngồi một chút."
"Quảng Tùng, cậu có biết mấy người ở đây không?"
"Tôi nào có mệnh đó chứ, chính tôi ở trong sở cũng chỉ là một cảnh vệ trông nom trị an, đâu như Cảnh Giác..... Đúng rồi, chắc cậu biết Cảnh Giác, người đi cùng một lượt với chúng ta, ba của cậu ta là trưởng phòng cục điện lực, nếu không phải chị của cậu ta đã được phân ở cục điện lực, không chừng cậu ta cũng vào đó rồi."
Cổ Khánh Nhất lắc đầu, hắn rất ít tới bên này nên không nghĩ ra.
"Trương Thu Sơn, cậu biết không?"
Cổ Khánh Nhất nghĩ nghĩ, cười nói: "Là cậu ta à, mấy anh em lâu rồi không gặp nhau nên xa lạ hết rồi, phải nói tôi và Trương Thu Sơn còn cùng một liên đội đấy."
Quảng Tùng cười nói: "Mười ngày nữa cậu ta kết hôn, chắc giờ cũng phát thiệp mời hết rồi nhỉ? Người này kết hôn cũng rất phô trương, tổ chức trong hội sở của khu này, tôi nghe nói bình thường hai người ăn một bữa cơm trong đó còn hơn ngàn người, xem ra, có vợ rồi nên cũng mở nhãn tình to hơn một chút."
Trong lòng Cổ Khánh Nhất khẽ động, kết hôn ở khu biệt thự này, đây chẳng phải là có cơ hội rồi sao, mới vừa rồi vào cửa hắn đã chú ý, không có người bên trong dẫn đường, người ngoài đừng mơ tưởng đi vào.
Hôm đó kết hôn sẽ không giống như mọi ngày, chỉ cần có thiệp mời, nhất định có thể đi vào, mấu chốt là, Trương Thu Sơn có thể đưa hắn thiệp mời hay không.
"Vợ cậu ta cũng ở nơi này sao?"
"Vợ cậu ta là thiên kim nhà giàu trong khu biệt thự này, người tỉnh thành, nghe nói nhà bọn họ làm buôn bán xuất khẩu, trong nhà có hai anh em, anh trai thì cưới một thẩm phán cấp cao trên tỉnh, bối cảnh không đơn giản, cô em gái thì có chút khờ khạo như trẻ con, nhìn không kỹ sẽ không nhận ra, không biết làm sao, hai người xem mắt quen nhau không tới một năm liền muốn kết hôn."
Cổ Khánh Nhất thở dài một tiếng: "Thật là tốt số, sao tôi lại không có mệnh này nhỉ?"
Quảng Tùng trêu nói: "Được rồi, mặc dù tôi chưa gặp mặt vợ cậu, nhưng nghe Trác Lãng nói cậu cưới đúng vợ, muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, mệnh của cậu không tốt số còn ai tốt đây."
Cổ Khánh Nhất lúng túng cười cười, chuyện của hắn, khẳng định đã sớm truyền ra mọi người đều biết rồi, hắn cũng chỉ giả vờ ngớ ngẩn cho qua, vào giờ phút này, hắn mới cảm thấy ở cùng Tiêu San, hắn chẳng còn chút tự tôn nào nữa.
Hai người hàn huyên một lát, Cổ Khánh Nhất lơ đãng hỏi: "Điện thoại của Trương Thu Sơn là số mấy? Tôi phải gọi cho cậu ta một cú mới được, chiến hữu kết hôn, nếu biết rồi thì không thể không chúc."
"138......" Quảng Tùng nói số của Trương Thu Sơn, sau đó cười nói: "Bây giờ cậu tìm cậu ta sao? Lát nữa chúng tôi tan ca trở về trụ sở rồi cùng đi luôn."
Điện thoại của Cổ Khánh Nhất rung lên rất nhiều lần, hắn biết là Tiêu San gọi tới, chỉ là ở trước mặt chiến hữu, hắn không tiện nghe máy cho nên vẫn nhịn không nghe.
"Không cần đâu, tôi còn chút chuyện, Quảng Tùng, đợi ngày nào đó tôi mời cậu ăn cơm."
Quảng Tùng cũng không giữ hắn lại, hai người nói tạm biệt, Cổ Khánh Nhất mới lái xe đi.
Quảng Tùng nhìn hắn lái xe rời đi, lắc đầu bĩu môi nói: "Tên đại ngốc." Quan hệ của anh và Trác Lãng rất tốt, cho nên Trác Lãng đã nói hết chuyện ngày đó cho anh nghe, nếu như vợ chồng Cổ Khánh Nhất chung sống hài hòa, dựa vào công lao của vợ thì cơ hội Cổ Khánh Nhất thăng chức là rất cao.
Trong khoảng thời gian này, chuyện ầm ĩ mà Cổ Khánh Nhất làm ra mọi người đều biết, Trác Lãng có nói riêng với Quảng Tùng, nhất định sau lưng vợ của Cổ Khánh Nhất có chỗ dựa, nếu không làm sao đến tai sở cảnh sát được, hoa viên Đạm Đài gia càng là một minh chứng lớn, nhà của cư dân cần cải thiện ở thành phố B này nhiều lắm, vì sao chỉ động vào hoa viên Đạm Đài, nhưng mà chuyện này động đến cái mũ trên đầu bọn họ, dù trong lòng vỡ vụn cũng không có người dám nói ra ngoài, uổng công trước kia Cổ Khánh Nhất còn khoe khoang khắp nơi, vợ hắn là con cháu duy nhất của Đạm Đài gia. ( Hạ Y Lan)
Cổ Khánh Nhất vừa về tới nhà, Tiêu San đã sớm biết kết quả, bởi vì Phạm tổng gọi điện thoại tới hỏi Cổ Khánh Nhất muốn đến thăm Minh Châu Hào Đình hay là có mưu đồ khác, mọi người đều là bạn nhưng cũng đừng mong ngáng chân hắn, mặc dù hắn làm ăn ở thành phố B nhưng hắn không phải là người địa phương, cho nên, phàm là có chuyện phiền phức, hắn luôn một mực trốn tránh.
Tiêu San hiểu, Cổ Khánh Nhất làm việc quá lộ liễu, nhưng cũng đúng, hai người đàn ông vòng tới vòng lui trong biệt thự, không chọc người chú ý là không thể nào.
"Cổ Khánh Nhất, anh định làm thế nào?"
"Trên đường về anh đã gọi cho một đồng nghiệp, mười ngày sau cậu ta cử hành hôn lễ ở Minh Châu Hào Đình, ngày mai anh đến chỗ cậu ta lấy thiệp mời, lúc tham gia hôn lễ anh sẽ tranh thủ tìm người, cũng sẽ không gây chú ý cho người khác."
Tiêu San hừ lạnh một tiếng: "Tôi nói này, anh làm cảnh sát thế nào vậy? Không phải từng phá vài vụ án rồi sao? Sao tìm người lại tốn công như vậy hay căn bản là anh không muốn tìm, nếu anh không muốn tìm ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện phá cái thai này, chúng ta không cần vất vả nữa, anh đừng tưởng rằng tôi không gả cho anh thì không có ai lấy, nếu không phải là ban đầu tôi thấy anh cũng thành thật, nói gì cũng không sinh con cho anh."
Cổ Khánh Nhất nhìn Tiêu San không chớp mắt, trong lòng lại âm thầm tính toán nếu cô ta thật sự xóa sạch đứa bé, bọn họ cắt đứt quan hệ cũng là chuyện tốt, hắn đã thông báo cho các anh em nhìn chằm chằm vào Minh Châu Hào Đình, nếu như vợ con hắn có ở đó, mười ngày sau, hắn nhất định có biện pháp tìm được bọn họ.
Từ trước đến giờ Kiều Vi Nhã đều mềm lòng nhẹ dạ, chỉ cần dỗ dành một chút, tất cả sẽ qua thôi, huống chi cô quan tâm Đồng Đồng còn hơn tính mạng của mình, có Đồng Đồng ở đây, nhà này không đổ vỡ được.
Nghĩ đến đây, Cổ Khánh Nhất lạnh nhạt nói: "Tiêu San, cô đừng luôn lấy đứa bé ra dọa tôi...lúc chúng ta mới quen nhau cô không phải là người thế này, bây giờ chúng ta còn chưa có giấy kết hôn, cô đừng nhân việc này mà đè đầu tôi, dầu gì tôi cũng là một người đàn ông, cô phải....."
Tiêu San dùng sức vỗ bàn trà, điện thoại cũng bị cô ta vỗ văng trên đất.
"Cổ Khánh Nhất, có phải anh chứa tâm tư khác không, có phải anh thấy hối hận rồi, nói cho anh biết, bà đây không phải không rời xa anh được, đi, bây giờ chúng ta đến bệnh viện phá thai, anh trả xe hơi lại cho tôi, tất cả những gì tôi mua cho anh đều phải trả lại, còn có đồ tôi cho mẹ anh, em gái anh cũng lấy về đây, chúng ta dứt khoát chia tay!"
Tiêu San đứng lên về phòng cầm túi xách, lôi kéo Cổ Khánh Nhất ra ngoài.
Cổ Khánh Nhất có chút ngượng ngùng, lúc này, thật sự không nên khiến Tiêu San nổi giận, ngộ nhỡ Kiều Vi Nhã cố ý ly hôn, không phải mình gà bay trứng vỡ rồi sao? Nhất định mẹ hắn không tha cho hắn.
Nhưng Tiêu San nhất quyết không tha, từng bước từng bước ép sát, mặc hắn nói hết lời ngon ngọt cũng không cho hắn mặt mũi lại cầm chìa khóa xuống lầu.
Cổ Khánh Nhất ngoan ngoãn đi sau, mềm lời nhỏ giọng lấy lòng cô ta.
Tiêu San vẫn không để ý tới hắn, ra khỏi thang máy, Tiêu San gọi cho bác sĩ Đào, bác sĩ Đào đang ở nhà nghỉ ngơi, nghe Tiêu San tìm mình, cười nói nửa tiếng sau sẽ đến bệnh viện.
Không làm sao được, Cổ Khánh Nhất đành lái xe đưa Tiêu San đến bệnh viện, trên đường, không tránh được lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô ta, chỉ ngóng trông trước khi đến bệnh viện cô ta có thể thay đổi ý định, nếu không, nhà không có ngày lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.