Chương 54: Trúng bẫy
Thiên Sơn Hồng Diệp
13/08/2018
Cổ Khánh Nhất luôn nói gì nghe nấy đối với lời căn dặn của ba mình, từ
nhỏ đến lớn, mỗi đường đi ba chỉ dẫn đều chính xác, hắn luôn tin rằng
tất cả mọi người trên thế giới này có thể hại hắn, chỉ có ba mẹ thì
không.
Ra khỏi nhà, hắn lái xe đến nhà Mã Vân.
Hỏi bảo an mới biết xe của Kiều Vi Nhã vẫn chưa ra ngoài, Cổ Khánh Nhất yên lòng, không ra ngoài là tốt rồi.
Nhấn chuông cửa, người mở cửa là bảo mẫu, câu trả lời của bảo mẫu khiến hắn cảm thấy thật kỳ quái, không phải nói Kiều Vi Nhã chưa ra khỏi nhà sao?
Bảo mẫu để hắn chờ ở cửa một lát, Mã Vân ở nhà.
Mã Vân đi xuống, trầm mặt hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
"Tôi tới tìm Tiểu Nhã, cô ấy đi khi nào? Đi đâu vậy?"
Mã Vân lắc đầu, cười lạnh: "Chị ấy đi đâu làm sao tôi biết, Cổ Khánh Nhất, anh em các người vừa có chuyện là đến nhà tôi, tôi và Kiều Vi Nhã là bạn nhưng không phải là bạn của các người, nhà chúng tôi không hoan nghênh các người, sau này mời anh đừng tới nữa, anh muốn tìm chị ấy thì tự đi tìm."
Mã Vân liền lên lầu, cô vừa lên lầu vừa phân phó bảo mẫu tiễn khách.
Cổ Khánh Nhất lái xe đến cửa tiểu khu, vừa hỏi mới biết có một người ra khỏi chung cư, vậy mà bảo an không để ý.
Suy nghĩ một chút, chỉ có cách lấy máy giám sát xem phương hướng xe của Kiều Vi Nhã đi, sau đó sẽ nhờ người đến đội giao thông xem chiếc xe đi nơi nào?(.com)
Không biết Cổ Khánh Nhất làm thế nào để tìm Kiều Vi Nhã đây.
Cổ Khánh Nhất vừa đi, Mã Vân liền gọi cho Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã nghe Mã Vân nói Cổ Khánh Nhất tìm mình, cười nói: "Vậy cứ để cho hắn tìm đi, Vân Vân, lại gây phiền toái cho em rồi, trong khoảng thời gian này, chị sẽ không rời khỏi thành phố B, có chuyện thì em cứ gọi điện cho chị."
"Chị Vi, chị phải cẩn thận, loại người như Cổ Khánh Nhất, chúng ta không chọc được."
"Được rồi Vân Vân, chị sẽ cẩn thận."
Cúp điện thoại, Kiều Vi Nhã dừng xe ở bên đường, cả Tiểu Vương và A Thái đều gọi cho cô, A Thái nói Từ Linh đã gặp mặt Cổ Khánh Nhất, Từ Linh đã nói ra một chút chuyện không nên nói, sau khi Cổ Khánh Nhất biết, nhất định không ngồi yên.
A Thái còn nói, cửa hàng bên kia và hợp đồng Tiêu San ký đã được luật sư thẩm duyệt qua, sẽ không có vấn đề, bảo cô không cần lo.
Cổ Khánh Nhất biết mất tiền nhất định không cam lòng, không có tiền, sao Tiêu San cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn, cùng hắn sống qua ngày chứ, nhất định Tiêu San sẽ nghĩ biện pháp bức bách Cổ Khánh Nhất.
Mà bây giờ Cổ Khánh Nhất vội vã tìm mình, mục đích duy nhất của hắn chính là muốn cô nhả tiền ra, Kiều Vi Nhã bất giác hừ lạnh một tiếng, lần này, tuyệt đối không để Cổ Khánh Nhất lấy đi một xu.
Chuông điện thoại chói tai vang lên, đây là tiếng chuông riêng biệt mà Kiều Vi Nhã cài cho Cổ Khánh Nhất.
"Tiểu Nhã, em ở đâu? Chúng ta nói chuyện một chút."
"Nói trong điện thoại cũng như nhau, nói đi."
"Tiểu Nhã, anh lấy tiền bán căn nhà đưa cho em, em để lại cửa hàng cho anh, xe cũng thuộc về em, còn nữa, mấy món đồ trong thư phòng, mỗi người chúng ta một nửa, chúng ta sẽ ly hôn, hơn nữa, con cũng theo em, nhưng có một điều kiện là em phải rời khỏi thành phố B, được không?"
Kiều Vi Nhã cười to lên, cô đột nhiên phát hiện Cổ Khánh Nhất lại ngây thơ như thế, đây là đang bố thí cho cô sao?
"Em cười cái gì?" Mặc dù Cổ Khánh Nhất không thấy được nét mặt của cô nhưng hắn lại cảm thấy mất tự nhiên, Kiều Vi Nhã chưa từng cười to như vậy, cô luôn khẽ mím môi, lời nói nhẹ nhàng cười yếu ớt, giống như cô gái cổ đại trong những bức tranh cổ xưa, dịu dàng xinh đẹp, thanh nhã lại tươi mới.
"Cổ Khánh Nhất, dĩ nhiên ly hôn rồi thì tôi sẽ mang con đi, nhưng điều kiện của anh thì tôi không đồng ý, đã vậy chúng ta cứ nói rõ, anh phải dựa theo điều kiện của tôi, thứ nhất, tiền bán nhà là của tôi, thứ hai, quyền chi phối cửa hàng cũng thuộc về tôi, thứ ba, đưa tôi một nửa tiền lương của anh, về phần anh nói đến mấy món đồ của ông ngoại tôi, đó là đồ của người khác, không liên quan gì tới tôi, lại càng không liên quan đến anh, cho nên, anh đừng si tâm vọng tưởng, đồng ý điều kiện của tôi thì anh gọi lại cho tôi, lúc nào tôi cũng có thể ký đơn ly hôn." Nói xong, cô cúp điện thoại, tháo pin thay một chiếc sim khác.
Cổ Khánh Nhất nghe xong liền nổi trận lôi đình, gọi lại nhưng thay đổi người nhận, vẫn lặp lại câu nói kia, thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Cổ Khánh Nhất nắm thành quyền nện lên tay lái, bởi vì hắn dùng sức nhiều mà xe phát ra tiếng kêu to.
Nếu như Cổ Khánh Nhất biết, xe của Kiều Vi Nhã đang dừng ở đường cái đối diện, không biết sẽ có cảm tưởng gì.(editor: Hạ Y Lan)
Đồng Đồng gọi điện thoại đến bảo sáng ngày mai, bọn họ sẽ trở lại thành phố B, con gái hi vọng cô ra sân bay đón, Elaine nói không cần đi đón, cứ đến biệt thự chờ bọn họ, Khắc Lạp Luân Tư cùng tới đây, đồng thời, bọn họ cũng mời được luật sư nổi danh nhất Bắc Kinh đến giúp cô giải quyết phiên tòa ly hôn này.
Thật ra thì, Kiều Vi Nhã cảm thấy, luật sư Gia Cát đã rất tốt, cô định để luật sư Gia Cát giải quyết phiên tòa này, kết quả hỏi lại thì cùng một người.
Nghĩ đến những chuyện cô gặp phải trước khi sống lại, Kiều Vi Nhã dùng sức cắn môi, nếu Cổ Khánh Nhất trước sau vẫn tham lam như vậy thì đừng trách cô lòng dạ ác độc, đi tới bước đường như hôm nay, cô muốn những người đã từng nhục nhã, bức bách cô phải trả giá thật lớn, ông nội bảo cô phải cúi đầu, mẹ bảo cô phải nhẫn nại, cúi đầu nhẫn nại thì sao? Đổi lấy được gì? Nếu trời cao đã cho cô cơ hội sống lại, nhất định sẽ không để cô đi theo con đường cũ, cô sẽ không như vậy, Cổ Khánh Nhất, Tiêu San, chúng ta còn nhiều thời gian.
Không tìm được Kiều Vi Nhã, Cổ Khánh Nhất uể oải, hắn nhờ đồng nghiệp đi thăm dò màn hình giám sát, kết quả phát hiện Kiều Vi Nhã vẫn luôn ở cùng một khu vực với hắn, điểm cuối cùng Kiều Vi Nhã dừng chân lại là khách sạn Davis, sau khi xe cô vào khách sạn thì cô chưa từng xuất hiện.
Khách sạn Davis là khách sạn ngoại giao cấp năm sao, hắn không có khả năng vào đó tìm người, rốt cuộc là ai đang chống lưng cho Kiều Vi Nhã?
Không theo dõi được người, Cổ Khánh Nhất quyết định đến chỗ Tiêu San xem cô ta có biện pháp gì?
Phản ứng có thai của Tiêu San rất lớn, trong khoảng thời gian này, cô ta ít đi đến khách sạn, sắc mặt hơi tiều tụy, người có chút hiểu biết cũng biết cô ta đã mang thai.
Cổ Khánh Nhất chậm chạp không ly hôn càng làm cô ta thêm nổi giận.
Sau khi người Đài Loan đó đi, mặc dù quản lý việc hằng ngày của khách sạn đều giao cho cô ta, nhưng phương diện về tài vụ thì người Đài Loan lại chỉ định văn phòng luật sư xử lý, tuy có con trai nhưng về việc tiêu tiền, người Đài Loan không cho cô ta vượt quá giới hạn, phương diện quần áo trang điểm cũng tốn một ít tiền, thỉnh thoảng đi Hongkong mua đồ, một năm tiêu xài không hơn một trăm vạn.
Mấy bất động sản cô ta đưa cho ba mẹ và em trai, cộng lại cũng không đến trăm vạn.
Con gái đi học ở trường quý tộc trên Tỉnh, chỉ có ngày nghỉ mới có thể trở lại nhưng cũng không thân thiết với cô ta, cô ta biết mặc dù người Đài Loan đi, nhưng cũng không phải hoàn toàn bỏ mặc con gái, thường cách một thời gian, hắn sẽ từ Đài Loan bay đến Hongkong thăm con gái.
Cô ta có thể có được khách sạn này cũng nhờ dính hào quang của con gái, một khi con gái trưởng thành, cô ta phải trả khách sạn này lại cho con, cô ta chịu đau khổ cay đắng sinh đôi trai gái này cũng chỉ được như thế.
Mặc dù cô ta ở trong xã hội thượng lưu, ở một số trường hợp mọi người đều xoay quanh cô ta, nhưng cảm xúc bên trong chỉ có cô ta hiểu, trong đáy mắt của bọn họ vẫn chứa sự khinh thường và miệt thị, cô ta có thể thấy rất rõ ràng, cho dù sau này cô ta ở bên một quan chức cấp cao cũng không cách nào thoát khỏi ánh mắt ấy, sau khi ông ta đi rồi, cô ta đột nhiên hiểu rõ, những mong ước của bản thân cả đời này cô ta cũng không đạt được, cho dù có tiền cũng không ai coi trọng cô ta, bởi vì cô ta ở trong mắt người khác chỉ là công cụ sinh con thôi, hơn nữa còn là một công cụ đã vô dụng.
Sau đó cô ta biết Cổ Khánh Nhất, ở trước mặt Cổ Khánh Nhất cô ta đã tìm được cái gọi là tự tôn, loại cảm giác cao cao tại thượng như nữ vương làm cô ta biết được, phụ nữ có xinh đẹp đến đâu cũng phải có người thưởng thức, mới có thể nở rộ hết vẻ đẹp.
Cuối cùng cô ta cũng chỉ là người phụ nữ, giống như mẹ cô ta nói, phụ nữ linh hoạt xinh đẹp cũng không thể kéo dài suốt cả đời, tìm một người đàn ông kết hôn mới là kết thúc viên mãn, Cổ Khánh Nhất khiến cô ta có ý muốn kết hôn.
Không chỉ vì Cổ Khánh Nhất đối với cô ta nói gì nghe nấy mà vợ của hắn ta còn là người sở hữu duy nhất tài sản của Đạm Đài gia, nghe giọng điệu của Cổ Khánh Nhất thì biết vợ chồng bọn họ không để ý mấy món đồ đó, thậm chí Cổ Khánh Nhất còn không biết giá trị của chúng.
Chỉ cần lấy được đồ thì nửa đời sau của cô ta có thể sống trong cơm ngon áo đẹp, thậm chí còn xa hoa hơn bây giờ, hơn nữa, cô ta có thể trải qua ngày bình thường, tránh cho ba mẹ tới đây liền lải nhải thúc giục cô ta nhanh chóng tìm người gả.
Ai ngờ, chuyện này cũng không suôn sẻ lắm, lần đầu tiên gặp mặt Kiều Vi Nhã, một câu đã lâu không gặp khó hiểu kia làm cô ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Sau đó gắn xong rèm cửa sổ, cô ta mời hàng xóm tới đây thưởng thức, hàng xóm liền cười bảo cô ta coi tiền như rác, ít nhất phải tốn gấp hai lần giá tiền, huống chi là lấy theo bán sỉ với giá thị trường thì phải rẻ hơn mới đúng.
Tiếp đến khách sạn đặt rèm cửa và mấy thứ khác, giá tiền cũng cao hơn giá thị trường rất nhiều, vốn cô ta còn do dự, nhưng sau đó nhớ đến lời Cổ Khánh Nhất nói, khoản tiền kia có thể không trả, chỉ nói hắn đã cầm đi, cô ta liền nổi lên ý định đó, mặc dù Phó tổng và mấy quản lý đều nói với cô ta phải suy tính chuyện này kỹ càng, phương diện giá tiền nên làm cho đối phương nhượng bộ, cô ta còn là quả quyết ký tên.
Lần ký tên này là bước cờ sai nhất của cô ta, mỗi ngày Tiểu Vương đều đến đại sảnh của khách sạn ngồi, cả người đều mặc đồ lao động, đối với khách sạn sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Đợi đến khi Cổ Khánh Nhất gọi đến bảo với cô ta, khoản tiền kia không phải của Kiều Vi Nhã, đột nhiên Tiêu San cảm thấy cô ta không khiến Kiều Vi Nhã rơi vào cạm bẫy, ngược lại đã rơi vào cái bẫy Kiều Vi Nhã đã sắp đặt. (.com Hạ Y Lan)
Trong khi đang suy nghĩ, Cổ Khánh Nhất vào cửa.
Tiêu San nằm nghiêng trên ghế quý phi, mắt lạnh nhìn hắn, người đàn ông cao lớn này, trừ phương diện kia mạnh hơn hai người đàn ông trước, nhắc tới đầu óc còn không bằng một phần mười của bọn họ.
Hai người bọn họ nhất định đã bị Kiều Vi Nhã tính toán, chỉ tại tính cảnh giác của cô ta quá thấp, từ khi Kiều Vi Nhã nói câu kia ‘ đã lâu ’ kia cô ta nên đề phòng mới đúng.
Còn có một việc vô cùng kỳ quái, em trai của cô ta tìm người theo dõi Kiều Vi Nhã, tại sao báo tới tin tức Kiều Vi Nhã và Cổ Khánh Nhất lại ra vào cùng một khu nhà, trong này rốt cuộc có mờ ám gì, người nào đang nói thật, người nào nói láo đây?
Ra khỏi nhà, hắn lái xe đến nhà Mã Vân.
Hỏi bảo an mới biết xe của Kiều Vi Nhã vẫn chưa ra ngoài, Cổ Khánh Nhất yên lòng, không ra ngoài là tốt rồi.
Nhấn chuông cửa, người mở cửa là bảo mẫu, câu trả lời của bảo mẫu khiến hắn cảm thấy thật kỳ quái, không phải nói Kiều Vi Nhã chưa ra khỏi nhà sao?
Bảo mẫu để hắn chờ ở cửa một lát, Mã Vân ở nhà.
Mã Vân đi xuống, trầm mặt hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
"Tôi tới tìm Tiểu Nhã, cô ấy đi khi nào? Đi đâu vậy?"
Mã Vân lắc đầu, cười lạnh: "Chị ấy đi đâu làm sao tôi biết, Cổ Khánh Nhất, anh em các người vừa có chuyện là đến nhà tôi, tôi và Kiều Vi Nhã là bạn nhưng không phải là bạn của các người, nhà chúng tôi không hoan nghênh các người, sau này mời anh đừng tới nữa, anh muốn tìm chị ấy thì tự đi tìm."
Mã Vân liền lên lầu, cô vừa lên lầu vừa phân phó bảo mẫu tiễn khách.
Cổ Khánh Nhất lái xe đến cửa tiểu khu, vừa hỏi mới biết có một người ra khỏi chung cư, vậy mà bảo an không để ý.
Suy nghĩ một chút, chỉ có cách lấy máy giám sát xem phương hướng xe của Kiều Vi Nhã đi, sau đó sẽ nhờ người đến đội giao thông xem chiếc xe đi nơi nào?(.com)
Không biết Cổ Khánh Nhất làm thế nào để tìm Kiều Vi Nhã đây.
Cổ Khánh Nhất vừa đi, Mã Vân liền gọi cho Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã nghe Mã Vân nói Cổ Khánh Nhất tìm mình, cười nói: "Vậy cứ để cho hắn tìm đi, Vân Vân, lại gây phiền toái cho em rồi, trong khoảng thời gian này, chị sẽ không rời khỏi thành phố B, có chuyện thì em cứ gọi điện cho chị."
"Chị Vi, chị phải cẩn thận, loại người như Cổ Khánh Nhất, chúng ta không chọc được."
"Được rồi Vân Vân, chị sẽ cẩn thận."
Cúp điện thoại, Kiều Vi Nhã dừng xe ở bên đường, cả Tiểu Vương và A Thái đều gọi cho cô, A Thái nói Từ Linh đã gặp mặt Cổ Khánh Nhất, Từ Linh đã nói ra một chút chuyện không nên nói, sau khi Cổ Khánh Nhất biết, nhất định không ngồi yên.
A Thái còn nói, cửa hàng bên kia và hợp đồng Tiêu San ký đã được luật sư thẩm duyệt qua, sẽ không có vấn đề, bảo cô không cần lo.
Cổ Khánh Nhất biết mất tiền nhất định không cam lòng, không có tiền, sao Tiêu San cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn, cùng hắn sống qua ngày chứ, nhất định Tiêu San sẽ nghĩ biện pháp bức bách Cổ Khánh Nhất.
Mà bây giờ Cổ Khánh Nhất vội vã tìm mình, mục đích duy nhất của hắn chính là muốn cô nhả tiền ra, Kiều Vi Nhã bất giác hừ lạnh một tiếng, lần này, tuyệt đối không để Cổ Khánh Nhất lấy đi một xu.
Chuông điện thoại chói tai vang lên, đây là tiếng chuông riêng biệt mà Kiều Vi Nhã cài cho Cổ Khánh Nhất.
"Tiểu Nhã, em ở đâu? Chúng ta nói chuyện một chút."
"Nói trong điện thoại cũng như nhau, nói đi."
"Tiểu Nhã, anh lấy tiền bán căn nhà đưa cho em, em để lại cửa hàng cho anh, xe cũng thuộc về em, còn nữa, mấy món đồ trong thư phòng, mỗi người chúng ta một nửa, chúng ta sẽ ly hôn, hơn nữa, con cũng theo em, nhưng có một điều kiện là em phải rời khỏi thành phố B, được không?"
Kiều Vi Nhã cười to lên, cô đột nhiên phát hiện Cổ Khánh Nhất lại ngây thơ như thế, đây là đang bố thí cho cô sao?
"Em cười cái gì?" Mặc dù Cổ Khánh Nhất không thấy được nét mặt của cô nhưng hắn lại cảm thấy mất tự nhiên, Kiều Vi Nhã chưa từng cười to như vậy, cô luôn khẽ mím môi, lời nói nhẹ nhàng cười yếu ớt, giống như cô gái cổ đại trong những bức tranh cổ xưa, dịu dàng xinh đẹp, thanh nhã lại tươi mới.
"Cổ Khánh Nhất, dĩ nhiên ly hôn rồi thì tôi sẽ mang con đi, nhưng điều kiện của anh thì tôi không đồng ý, đã vậy chúng ta cứ nói rõ, anh phải dựa theo điều kiện của tôi, thứ nhất, tiền bán nhà là của tôi, thứ hai, quyền chi phối cửa hàng cũng thuộc về tôi, thứ ba, đưa tôi một nửa tiền lương của anh, về phần anh nói đến mấy món đồ của ông ngoại tôi, đó là đồ của người khác, không liên quan gì tới tôi, lại càng không liên quan đến anh, cho nên, anh đừng si tâm vọng tưởng, đồng ý điều kiện của tôi thì anh gọi lại cho tôi, lúc nào tôi cũng có thể ký đơn ly hôn." Nói xong, cô cúp điện thoại, tháo pin thay một chiếc sim khác.
Cổ Khánh Nhất nghe xong liền nổi trận lôi đình, gọi lại nhưng thay đổi người nhận, vẫn lặp lại câu nói kia, thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Cổ Khánh Nhất nắm thành quyền nện lên tay lái, bởi vì hắn dùng sức nhiều mà xe phát ra tiếng kêu to.
Nếu như Cổ Khánh Nhất biết, xe của Kiều Vi Nhã đang dừng ở đường cái đối diện, không biết sẽ có cảm tưởng gì.(editor: Hạ Y Lan)
Đồng Đồng gọi điện thoại đến bảo sáng ngày mai, bọn họ sẽ trở lại thành phố B, con gái hi vọng cô ra sân bay đón, Elaine nói không cần đi đón, cứ đến biệt thự chờ bọn họ, Khắc Lạp Luân Tư cùng tới đây, đồng thời, bọn họ cũng mời được luật sư nổi danh nhất Bắc Kinh đến giúp cô giải quyết phiên tòa ly hôn này.
Thật ra thì, Kiều Vi Nhã cảm thấy, luật sư Gia Cát đã rất tốt, cô định để luật sư Gia Cát giải quyết phiên tòa này, kết quả hỏi lại thì cùng một người.
Nghĩ đến những chuyện cô gặp phải trước khi sống lại, Kiều Vi Nhã dùng sức cắn môi, nếu Cổ Khánh Nhất trước sau vẫn tham lam như vậy thì đừng trách cô lòng dạ ác độc, đi tới bước đường như hôm nay, cô muốn những người đã từng nhục nhã, bức bách cô phải trả giá thật lớn, ông nội bảo cô phải cúi đầu, mẹ bảo cô phải nhẫn nại, cúi đầu nhẫn nại thì sao? Đổi lấy được gì? Nếu trời cao đã cho cô cơ hội sống lại, nhất định sẽ không để cô đi theo con đường cũ, cô sẽ không như vậy, Cổ Khánh Nhất, Tiêu San, chúng ta còn nhiều thời gian.
Không tìm được Kiều Vi Nhã, Cổ Khánh Nhất uể oải, hắn nhờ đồng nghiệp đi thăm dò màn hình giám sát, kết quả phát hiện Kiều Vi Nhã vẫn luôn ở cùng một khu vực với hắn, điểm cuối cùng Kiều Vi Nhã dừng chân lại là khách sạn Davis, sau khi xe cô vào khách sạn thì cô chưa từng xuất hiện.
Khách sạn Davis là khách sạn ngoại giao cấp năm sao, hắn không có khả năng vào đó tìm người, rốt cuộc là ai đang chống lưng cho Kiều Vi Nhã?
Không theo dõi được người, Cổ Khánh Nhất quyết định đến chỗ Tiêu San xem cô ta có biện pháp gì?
Phản ứng có thai của Tiêu San rất lớn, trong khoảng thời gian này, cô ta ít đi đến khách sạn, sắc mặt hơi tiều tụy, người có chút hiểu biết cũng biết cô ta đã mang thai.
Cổ Khánh Nhất chậm chạp không ly hôn càng làm cô ta thêm nổi giận.
Sau khi người Đài Loan đó đi, mặc dù quản lý việc hằng ngày của khách sạn đều giao cho cô ta, nhưng phương diện về tài vụ thì người Đài Loan lại chỉ định văn phòng luật sư xử lý, tuy có con trai nhưng về việc tiêu tiền, người Đài Loan không cho cô ta vượt quá giới hạn, phương diện quần áo trang điểm cũng tốn một ít tiền, thỉnh thoảng đi Hongkong mua đồ, một năm tiêu xài không hơn một trăm vạn.
Mấy bất động sản cô ta đưa cho ba mẹ và em trai, cộng lại cũng không đến trăm vạn.
Con gái đi học ở trường quý tộc trên Tỉnh, chỉ có ngày nghỉ mới có thể trở lại nhưng cũng không thân thiết với cô ta, cô ta biết mặc dù người Đài Loan đi, nhưng cũng không phải hoàn toàn bỏ mặc con gái, thường cách một thời gian, hắn sẽ từ Đài Loan bay đến Hongkong thăm con gái.
Cô ta có thể có được khách sạn này cũng nhờ dính hào quang của con gái, một khi con gái trưởng thành, cô ta phải trả khách sạn này lại cho con, cô ta chịu đau khổ cay đắng sinh đôi trai gái này cũng chỉ được như thế.
Mặc dù cô ta ở trong xã hội thượng lưu, ở một số trường hợp mọi người đều xoay quanh cô ta, nhưng cảm xúc bên trong chỉ có cô ta hiểu, trong đáy mắt của bọn họ vẫn chứa sự khinh thường và miệt thị, cô ta có thể thấy rất rõ ràng, cho dù sau này cô ta ở bên một quan chức cấp cao cũng không cách nào thoát khỏi ánh mắt ấy, sau khi ông ta đi rồi, cô ta đột nhiên hiểu rõ, những mong ước của bản thân cả đời này cô ta cũng không đạt được, cho dù có tiền cũng không ai coi trọng cô ta, bởi vì cô ta ở trong mắt người khác chỉ là công cụ sinh con thôi, hơn nữa còn là một công cụ đã vô dụng.
Sau đó cô ta biết Cổ Khánh Nhất, ở trước mặt Cổ Khánh Nhất cô ta đã tìm được cái gọi là tự tôn, loại cảm giác cao cao tại thượng như nữ vương làm cô ta biết được, phụ nữ có xinh đẹp đến đâu cũng phải có người thưởng thức, mới có thể nở rộ hết vẻ đẹp.
Cuối cùng cô ta cũng chỉ là người phụ nữ, giống như mẹ cô ta nói, phụ nữ linh hoạt xinh đẹp cũng không thể kéo dài suốt cả đời, tìm một người đàn ông kết hôn mới là kết thúc viên mãn, Cổ Khánh Nhất khiến cô ta có ý muốn kết hôn.
Không chỉ vì Cổ Khánh Nhất đối với cô ta nói gì nghe nấy mà vợ của hắn ta còn là người sở hữu duy nhất tài sản của Đạm Đài gia, nghe giọng điệu của Cổ Khánh Nhất thì biết vợ chồng bọn họ không để ý mấy món đồ đó, thậm chí Cổ Khánh Nhất còn không biết giá trị của chúng.
Chỉ cần lấy được đồ thì nửa đời sau của cô ta có thể sống trong cơm ngon áo đẹp, thậm chí còn xa hoa hơn bây giờ, hơn nữa, cô ta có thể trải qua ngày bình thường, tránh cho ba mẹ tới đây liền lải nhải thúc giục cô ta nhanh chóng tìm người gả.
Ai ngờ, chuyện này cũng không suôn sẻ lắm, lần đầu tiên gặp mặt Kiều Vi Nhã, một câu đã lâu không gặp khó hiểu kia làm cô ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Sau đó gắn xong rèm cửa sổ, cô ta mời hàng xóm tới đây thưởng thức, hàng xóm liền cười bảo cô ta coi tiền như rác, ít nhất phải tốn gấp hai lần giá tiền, huống chi là lấy theo bán sỉ với giá thị trường thì phải rẻ hơn mới đúng.
Tiếp đến khách sạn đặt rèm cửa và mấy thứ khác, giá tiền cũng cao hơn giá thị trường rất nhiều, vốn cô ta còn do dự, nhưng sau đó nhớ đến lời Cổ Khánh Nhất nói, khoản tiền kia có thể không trả, chỉ nói hắn đã cầm đi, cô ta liền nổi lên ý định đó, mặc dù Phó tổng và mấy quản lý đều nói với cô ta phải suy tính chuyện này kỹ càng, phương diện giá tiền nên làm cho đối phương nhượng bộ, cô ta còn là quả quyết ký tên.
Lần ký tên này là bước cờ sai nhất của cô ta, mỗi ngày Tiểu Vương đều đến đại sảnh của khách sạn ngồi, cả người đều mặc đồ lao động, đối với khách sạn sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Đợi đến khi Cổ Khánh Nhất gọi đến bảo với cô ta, khoản tiền kia không phải của Kiều Vi Nhã, đột nhiên Tiêu San cảm thấy cô ta không khiến Kiều Vi Nhã rơi vào cạm bẫy, ngược lại đã rơi vào cái bẫy Kiều Vi Nhã đã sắp đặt. (.com Hạ Y Lan)
Trong khi đang suy nghĩ, Cổ Khánh Nhất vào cửa.
Tiêu San nằm nghiêng trên ghế quý phi, mắt lạnh nhìn hắn, người đàn ông cao lớn này, trừ phương diện kia mạnh hơn hai người đàn ông trước, nhắc tới đầu óc còn không bằng một phần mười của bọn họ.
Hai người bọn họ nhất định đã bị Kiều Vi Nhã tính toán, chỉ tại tính cảnh giác của cô ta quá thấp, từ khi Kiều Vi Nhã nói câu kia ‘ đã lâu ’ kia cô ta nên đề phòng mới đúng.
Còn có một việc vô cùng kỳ quái, em trai của cô ta tìm người theo dõi Kiều Vi Nhã, tại sao báo tới tin tức Kiều Vi Nhã và Cổ Khánh Nhất lại ra vào cùng một khu nhà, trong này rốt cuộc có mờ ám gì, người nào đang nói thật, người nào nói láo đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.