Chương 31
Tử Kim Trần
29/11/2021
Mấy ngày tiếp theo, Giang Dương gọi vào điện thoại di động của Chu Vĩ mấy lần liền, nhưng anh toàn tắt máy, chỉ có một lần trả lời là anh đang dẫn quân rình phục ngày đêm chờ bắt nhóm tội phạm, mấy hôm nữa sẽ qua gặp Giang Dương.
Sau khi từ xã Diệu Cao trở về, biết được cái tên Tôn Hồng Vận, ngày nào trên đường đi làm, Giang Dương cũng vòng một quãng xa, đi qua toà nhà của tập đoàn Ca Ân.
Anh không hề hi vọng sẽ phát hiện được manh mối gì khi nhòm ngó vào trong đó, chỉ là từ khi biết Tôn Hồng Vận liên quan đến vụ án, theo bản năng, anh muốn tận mắt nhìn xem rốt cuộc Tôn Hồng Vận là người như thế nào.
Có điều, không như anh mong muốn, chưa lần nào anh nhìn thấy Tôn Hồng Vận, nhưng một hôm trên đường đi làm, anh nhìn thấy Nhạc Quân ôm đứa bé nghi là bị bắt cóc đi ra từ toà nhà Ca Ân, trong lòng anh có một dự cảm chẳng lành.
Ngày hôm sau, anh lên xe khách trở lại xã Diệu Cao, tìm đến quán hàng nhỏ của Đinh Xuân Muội, thì thấy quán hàng đóng cửa, gõ cửa một hồi, không có ai, hỏi thăm nhà hàng xóm bên cạnh, được cho biết mấy hôm nay Đinh Xuân Muội đều không mở quán hàng, hình như không có nhà.
Bỏ trốn vì sợ tội?
Anh vội lôi điện thoại di động ra gọi cho Chu Vĩ, may sao lúc đó Chu Vĩ lại không tắt máy.
"Nhà Đinh Xuân Muội không có người, hàng xóm bên cạnh nói là mấy hôm nay cô ta đều không có nhà, e là bỏ trốn rồi!"
Chu Vĩ có nằm mơ cũng không ngờ được là Đinh Xuân Muội lại chọn con đường bỏ trốn, mặc dù cô ta báo án giả, nhưng không phải là cô ta gϊếŧ Hầu Quý Bình, hôm đó họ cũng đã phổ biến chính sách với cô ta là hành vi của cô ta đã phạm tội, tạo chứng cứ giả, nhưng tính chất không nghiêm trọng, về mặt chủ quan, cô ta hoàn toàn không dự đoán được kết quả là Hầu Quý Bình sẽ chết, đồng thời lại có tình tiết chủ động khai báo, chỉ cần sau này cô ta ra toà làm chứng, viện kiểm sát sẽ đề nghị toà án xử nhẹ.
Nhưng không ngờ cô ta lại bỏ trốn!
Một nhân chứng có thể được xử nhẹ, lại chọn con đường ngu ngốc nhất, bỏ trốn!
Chu Vĩ vội dặn: "Cậu cứ đợi ở đó, đừng đi đâu, tôi đưa người tới ngay bây giờ!"
Một tiếng đồng hồ sau, Chu Vĩ lái xe cảnh sát, dẫn theo hai cảnh sát hình sự và Trần Minh Chương đến cửa nhà Đinh Xuân Muội.
Giang Dương lấy làm lạ, hỏi: "Bác sĩ pháp y Trần đến để."
Chu Vĩ nói giọng lạnh băng: "Nói chuyện điện thoại với cậu xong, tôi suy ngẫm thấy chuyện này rất khả nghi, tôi không tin là Đinh Xuân Muội vì việc này mà bỏ trốn, trở thành tội phạm bị truy nã, nghe xong sự việc, anh Trần bảo anh ấy đến hiện trường xem thế nào."
Chu Vĩ điện thoại gọi hai cảnh sát ở đồn công an thị trấn đến làm chứng, họ cậy tung cánh cửa gỗ của quán hàng, vừa nhìn họ đã thấy có vấn đề.
Trên chiếc giá để hàng trong quán, có một miếng thủy tinh bị rạn, vết rạn lan ra từ một điểm, một tấm khác bị gỡ bỏ, không biết đi đâu mất.
Trần Minh Chương chậm rãi bước vào trong căn phòng, đứng nguyên tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt, nói: "Kính vốn đã như thế này à?"
Giang Dương và Chu Vĩ đồng thanh đáp: "Không phải."
Trần Minh Chương sờ tay lên trán, chậm rãi đi một vòng xung quanh căn phòng, giảng giải: "Nhìn tù dấu vết trên nền nhà, căn phòng này mới có người dùng chổi quét."
Anh đi đến khoảng tường bên cạnh chiếc giá để hàng, ở đó có một chiếc móc treo, anh cúi đầu nhìn kĩ chiếc móc treo, chặc lưỡi: "Có máu."
Giang Dương và mấy người còn lại vội bước tới quan sát, quả nhiên, khúc phía trước của chiếc móc treo có một tí vết màu đỏ nhạt, không chú ý sẽ không thể phát hiện ra được.
Chu Vĩ cau mày hỏi: "Ông khẳng định là máu?"
Trần Minh Chương cười đáp: "Trình độ chuyên môn của tôi không thể lẫn giữa máu và sơn, là máu, thời gian chưa lâu lắm, chỉ vài ngày."
Lúc này, Giang Dương kể ra chuyện tối hôm trước, sau khi hết giờ làm việc, anh đi qua toà nhà Ca Ân, nhìn thấy Nhạc Quân bê cậu bé đó từ trong đi ra, cậu bé vốn được Đinh Xuân Muội nuôi dưỡng, giờ Nhạc Quân bê trong tay, cho nên anh mới có dự cảm chẳng lành.
Chu Vĩ nghiến răng, một lúc lâu sau, anh đấm mạnh một cú vào tường, giận dữ nói: "Bắt Nhạc Quân, đưa về!"
Anh quay xe rời khỏi quán hàng, ra đến ngoài, dặn hai cảnh sát hình sự đến cùng đi hỏi những người xung quanh xem có gì bất thường xảy ra trong mấy hôm vừa rồi. Còn anh dẫn công an đến thẳng nhà Nhạc Quân.
Sau khi từ xã Diệu Cao trở về, biết được cái tên Tôn Hồng Vận, ngày nào trên đường đi làm, Giang Dương cũng vòng một quãng xa, đi qua toà nhà của tập đoàn Ca Ân.
Anh không hề hi vọng sẽ phát hiện được manh mối gì khi nhòm ngó vào trong đó, chỉ là từ khi biết Tôn Hồng Vận liên quan đến vụ án, theo bản năng, anh muốn tận mắt nhìn xem rốt cuộc Tôn Hồng Vận là người như thế nào.
Có điều, không như anh mong muốn, chưa lần nào anh nhìn thấy Tôn Hồng Vận, nhưng một hôm trên đường đi làm, anh nhìn thấy Nhạc Quân ôm đứa bé nghi là bị bắt cóc đi ra từ toà nhà Ca Ân, trong lòng anh có một dự cảm chẳng lành.
Ngày hôm sau, anh lên xe khách trở lại xã Diệu Cao, tìm đến quán hàng nhỏ của Đinh Xuân Muội, thì thấy quán hàng đóng cửa, gõ cửa một hồi, không có ai, hỏi thăm nhà hàng xóm bên cạnh, được cho biết mấy hôm nay Đinh Xuân Muội đều không mở quán hàng, hình như không có nhà.
Bỏ trốn vì sợ tội?
Anh vội lôi điện thoại di động ra gọi cho Chu Vĩ, may sao lúc đó Chu Vĩ lại không tắt máy.
"Nhà Đinh Xuân Muội không có người, hàng xóm bên cạnh nói là mấy hôm nay cô ta đều không có nhà, e là bỏ trốn rồi!"
Chu Vĩ có nằm mơ cũng không ngờ được là Đinh Xuân Muội lại chọn con đường bỏ trốn, mặc dù cô ta báo án giả, nhưng không phải là cô ta gϊếŧ Hầu Quý Bình, hôm đó họ cũng đã phổ biến chính sách với cô ta là hành vi của cô ta đã phạm tội, tạo chứng cứ giả, nhưng tính chất không nghiêm trọng, về mặt chủ quan, cô ta hoàn toàn không dự đoán được kết quả là Hầu Quý Bình sẽ chết, đồng thời lại có tình tiết chủ động khai báo, chỉ cần sau này cô ta ra toà làm chứng, viện kiểm sát sẽ đề nghị toà án xử nhẹ.
Nhưng không ngờ cô ta lại bỏ trốn!
Một nhân chứng có thể được xử nhẹ, lại chọn con đường ngu ngốc nhất, bỏ trốn!
Chu Vĩ vội dặn: "Cậu cứ đợi ở đó, đừng đi đâu, tôi đưa người tới ngay bây giờ!"
Một tiếng đồng hồ sau, Chu Vĩ lái xe cảnh sát, dẫn theo hai cảnh sát hình sự và Trần Minh Chương đến cửa nhà Đinh Xuân Muội.
Giang Dương lấy làm lạ, hỏi: "Bác sĩ pháp y Trần đến để."
Chu Vĩ nói giọng lạnh băng: "Nói chuyện điện thoại với cậu xong, tôi suy ngẫm thấy chuyện này rất khả nghi, tôi không tin là Đinh Xuân Muội vì việc này mà bỏ trốn, trở thành tội phạm bị truy nã, nghe xong sự việc, anh Trần bảo anh ấy đến hiện trường xem thế nào."
Chu Vĩ điện thoại gọi hai cảnh sát ở đồn công an thị trấn đến làm chứng, họ cậy tung cánh cửa gỗ của quán hàng, vừa nhìn họ đã thấy có vấn đề.
Trên chiếc giá để hàng trong quán, có một miếng thủy tinh bị rạn, vết rạn lan ra từ một điểm, một tấm khác bị gỡ bỏ, không biết đi đâu mất.
Trần Minh Chương chậm rãi bước vào trong căn phòng, đứng nguyên tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt, nói: "Kính vốn đã như thế này à?"
Giang Dương và Chu Vĩ đồng thanh đáp: "Không phải."
Trần Minh Chương sờ tay lên trán, chậm rãi đi một vòng xung quanh căn phòng, giảng giải: "Nhìn tù dấu vết trên nền nhà, căn phòng này mới có người dùng chổi quét."
Anh đi đến khoảng tường bên cạnh chiếc giá để hàng, ở đó có một chiếc móc treo, anh cúi đầu nhìn kĩ chiếc móc treo, chặc lưỡi: "Có máu."
Giang Dương và mấy người còn lại vội bước tới quan sát, quả nhiên, khúc phía trước của chiếc móc treo có một tí vết màu đỏ nhạt, không chú ý sẽ không thể phát hiện ra được.
Chu Vĩ cau mày hỏi: "Ông khẳng định là máu?"
Trần Minh Chương cười đáp: "Trình độ chuyên môn của tôi không thể lẫn giữa máu và sơn, là máu, thời gian chưa lâu lắm, chỉ vài ngày."
Lúc này, Giang Dương kể ra chuyện tối hôm trước, sau khi hết giờ làm việc, anh đi qua toà nhà Ca Ân, nhìn thấy Nhạc Quân bê cậu bé đó từ trong đi ra, cậu bé vốn được Đinh Xuân Muội nuôi dưỡng, giờ Nhạc Quân bê trong tay, cho nên anh mới có dự cảm chẳng lành.
Chu Vĩ nghiến răng, một lúc lâu sau, anh đấm mạnh một cú vào tường, giận dữ nói: "Bắt Nhạc Quân, đưa về!"
Anh quay xe rời khỏi quán hàng, ra đến ngoài, dặn hai cảnh sát hình sự đến cùng đi hỏi những người xung quanh xem có gì bất thường xảy ra trong mấy hôm vừa rồi. Còn anh dẫn công an đến thẳng nhà Nhạc Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.