Chương 57
Tử Kim Trần
29/11/2021
Tháng 4 năm 2012
Tiết xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, vạn vật sinh sôi.
Chánh văn phòng viện Kiểm sát Ngô cầm trong tay một phong bì thư to, đến một con phố rất náo nhiệt.
Trong dòng người qua lại tấp nập, ánh mắt ông nhìn về phía một cửa tiệm nhỏ cách đó không xa, cửa tiệm chỉ chừng ba bốn mét vuông, được ngăn ra từ cửa hàng bên cạnh để cho thuê, bên ngoài treo một tấm biển hiệu in dòng chữ "Sửa chữa, dán màn hình điện thoại di động, mua bán điện thoại di động cũ, sạc nhanh". Phía ngoài cửa được ngăn bằng một chiếc tủ kính trưng bày hàng, phía sau chiếc tủ, một người đàn ông đang cúi đầu chăm chú sửa điện thoại di động.
Chánh văn phòng Ngô dừng chân, nhìn về phía người đó rất lâu, dường như vô cùng quyết tâm, chậm rãi bước về phía anh ta. Đên bên chiếc tủ trưng bày hàng, ông dừng chân và đứng yên tại chỗ, im lặng chăm chú ngắm nhìn người đàn ông ở bên trong.
Một lúc sau, người đàn ông chú ý thấy ánh nắng mặt trời hắt bóng một người lên mình, bóng người đứng yên rất lâu, lúc này anh mới ngẩng đầu lên, phải mất một lúc mới nhận ra, nụ cười hiện ra trên gương mặt vẫn rạng rỡ như xưa: "Chánh văn phòng Ngô!"
"Cậu Giang!" Ánh mắt chánh văn phòng Ngô chứa chan tình cảm, ông nhìn người thanh niên này, anh mới hơn ba mươi tuổi, nhưng tóc đã bạc nhiều đến mức chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra, anh đang cười, những nếp nhăn hằn sâu trên trán và vết chân chim nơi khóe mắt lộ rõ, anh không còn trai trẻ nữa, cũng không còn là chàng trai mang tên Giang Dương đẹp trai, cương nghị, chín chắn giỏi giang, luôn tràn đầy năng lượng ngày nào.
Giang Dương đẩy chiếc tủ trưng bày ra, nhiệt tình mời ông vào.
Chánh văn phòng Ngô ngồi dựa vào tường, ngắm một lượt khắp gian tiệm nhỏ, rồi lại đưa mắt nhìn người kiểm sát viên đã từng làm việc với mình nhiều năm, do dự hồi lâu, cuối cùng ông chậm rãi lên tiếng hỏi: "Nửa năm nay, sau khi ra tù, cuộc sống của cậu có ổn không?"
Giang Dương gãi gãi đầu, thủng thẳng đáp lời: "Cũng tàm tạm, trong thời gian chịu án có được học nghề, cháu đã học được kĩ thuật sửa điện thoại di động, dù sao cũng biết một nghề."
"Cậu, sinh viên ưu tú của trường đại học Chiết Giang..." chánh văn phòng Ngô nuốt nước bọt, giọng nghèn nghẹn.
Giang Dương thản nhiên mỉm cười: "Cái này thì có liên quan gì đến trình độ học vấn đâu, ai bảo là tốt nghiệp đại học Chiết Giang thì không sửa điện thoại di động được, người ta tốt nghiệp đại học Bắc Kinh còn đi gϊếŧ lợn kia kìa, dù sao bây giờ cũng nuôi sống được mình, cuộc sống cũng tạm ổn."
"Cậu vào tù đúng là..." Chánh văn phòng Ngô bóp bóp khớp tay. "Tôi nghe nói cậu vẫn đang kháng cáo lên viện Kiểm sát thành phố và viện Kiểm sát cao cấp tỉnh."
Nụ cười trên mặt Giang Dương tắt ngấm, anh nghiêm nghị nói: "Cháu đã mất ba năm tù oan, cháu bị người ta hãm hại, còn bị lừa viết đơn nhận tội, cháu nhất định phải cố gắng giành lại sự công bằng, cho dù có bị bác lại hết lần này sang lần khác, cháu vẫn sẽ cố gắng."
"Đây là quyết định tuyên án có sự phối hợp của cả ba bên - công an, viện Kiểm sát và toà án, cậu muốn lật án, khó vô cùng, khó vô cùng..."
Ánh mắt Giang Dương thoáng vẻ đề phòng, giọng anh trở nên rất lạnh lùng: "Chánh văn phòng Ngô, chú đến để khuyên cháu từ bỏ không kháng cáo nữa đúng không?"
Chánh văn phòng Ngô cúi đầu không nói gì.
"Làm sao có thể!" Giang Dương cười nhạt lắc đầu. "Tuyệt đối không thể, lật án tù oan của mình chỉ là bước thứ nhất, cháu hoàn toàn không phải là vì bản thân mình..."
Chánh văn phòng Ngô xua tay, chậm rãi gật đầu: "Tôi biết, cậu không phải là vì bản thân mình, cậu muốn bắt bọn Tôn Hồng Vận phải chịu tội trước pháp luật."
Giang Dương không kìm nén được cảm xúc: "Nhưng cháu không có chứng cứ, những chứng cứ điều tra được trong những năm qua đi đâu cả rồi?" Mắt anh bỗng đỏ hoe. "Điều tra ra nhân chứng, bị gϊếŧ luôn; điều tra ra hung thủ, chết trong cục công an; tình cảnh của cháu và Chu Vĩ thì thế nào? Cháu không cố gắng sao được? Những việc như thế này nếu không lấy lại được công lí, cháu còn học Luật làm gì!"
Chánh văn phòng Ngô đứng dậy, nắm lấy vai Giang Dương, bóp mạnh, một lúc lâu sau, nói một cách rất khó nhọc: "Tháng này là tôi về hưu, những năm vừa rồi, có một việc tôi giấu mãi trong lòng, từng ngày trôi qua, tôi đều nghĩ ngợi có phải năm xưa mình đã đưa ra một quyết định sai lầm?"
Giang Dương ngẩng đầu lên, phát hiện thấy ông đã giàn giụa nước mắt.
"Tôi đang giữ mấy tấm ảnh của Hầu Quý Bình. Hầu Quý Bình đến viện Kiểm sát tố cáo Nhạc Quân xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái ba lần, đều là tôi tiếp đón. Lần cuối cùng, cậu ấy nói với tôi, cậu ấy đến cục Công an tố giác, cục công an nói đã cho điều tra từ lâu rồi, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong cơ thể cô bé tự sát không trùng khớp với Nhạc Quân, không phải là Nhạc Quân gây ra, không lập án. Cậu ấy không tin, nên đã mang máy ảnh đi theo dõi, cuối cùng có một lần, cậu ấy theo dõi thấy Nhạc Quân lái xe đưa một cô bé đến khách sạn Ca Ân, ở cửa khách sạn, Nhạc Quân giao cô bé cho mấy người đàn ông khác, một trong số đó dẫn cô bé vào khách sạn. Đợi mấy người còn lại rời đi, Hầu Quý Bình liền xông vào khách sạn định giải cứu cô bé đó, nhưng bị bảo vệ đuổi ra. Quá trình Nhạc Quân giao cô bé cho mấy người đó và một trong bọn họ đưa cô bé vào khách sạn, đều bị cậu ấy chụp ảnh lại, cậu ấy nói mặc dù không trực tiếp chứng minh được sự thực là cô bé bị ép bán dâm, nhưng manh mối này đủ để công an triển khai điều tra. Nhưng sau khi cậu ấy nộp ảnh cho cục công an, họ vẫn không lập án điều tra. Cậu ấy đành rửa thêm mấy tấm, mang đến viện Kiểm sát chúng ta."
Chánh văn phòng Ngô sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nhớ lại cảnh hôm Hầu Quý Bình đến gặp ông, nhớ lại người thầy giáo tình nguyện trẻ tuổi đầy nhiệt huyết đó, không cầm được nước mắt.
"Sau đó thế nào?" Giang Dương cau mày, lật xem mấy tấm ảnh, toàn bộ số ảnh đều là chụp ngoài trời, dường như không có thông tin nào có thể chứng minh được một cách thực chất về hành vi phạm tội của bọn chúng.
"Ngoài những bức ảnh này, Hầu Quý Bình còn mang đến một danh sách ghi tên mấy cô bé, nói là mấy cô bé đó đều bị Nhạc Quân đưa đi và bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, danh sách không chắc hoàn toàn chính xác, là cậu ấy thăm dò qua những học sinh khác, nhưng nếu căn cứ vào đó để điều tra, trong số đó chắc chắn có đối tượng bị hại."
Giang Dương sốt ruột hỏi luôn vấn đề rõ ràng nhất: "Thế chú có cử người đi điều tra không?"
Chánh văn phòng Ngô mím môi hồi lâu, cuối cùng cúi đầu: "Không, tôi khuyên Hầu Quý Bình đừng quản việc này nữa, không tốt cho cậu ấy, cậu ấy rất giận, rất rất giận, rồi đi luôn."
Giang Dương đau khổ kêu lên: "Tại sao chú không điều tra, có ảnh, có danh sách, manh mối như vậy còn chưa đủ sao! Nếu lúc đó chú điều tra luôn, thì còn có người phải chết không! Còn có người phải ngồi tù không!"
"Tôi..." Chánh văn phòng Ngô buông một tiếng thở dài, cảm giác vô cùng có lỗi, "Tôi không dũng cảm như cậu, người trong ảnh, quá quyền lực, tôi... tôi không dám..." Ông đưa hai tay bưng mặt, bật khóc đau khổ.
Đây là lần đầu tiên Giang Dương thấy chánh văn phòng Ngô trong trạng thái như vậy, một người già đã sắp về hưu đau khổ khóc nghẹn, anh cũng không nỡ lòng trách cứ thêm nữa, anh vỗ vai đối phương, chợt cảm thấy kiệt sức vì bất lực.
Tiết xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, vạn vật sinh sôi.
Chánh văn phòng viện Kiểm sát Ngô cầm trong tay một phong bì thư to, đến một con phố rất náo nhiệt.
Trong dòng người qua lại tấp nập, ánh mắt ông nhìn về phía một cửa tiệm nhỏ cách đó không xa, cửa tiệm chỉ chừng ba bốn mét vuông, được ngăn ra từ cửa hàng bên cạnh để cho thuê, bên ngoài treo một tấm biển hiệu in dòng chữ "Sửa chữa, dán màn hình điện thoại di động, mua bán điện thoại di động cũ, sạc nhanh". Phía ngoài cửa được ngăn bằng một chiếc tủ kính trưng bày hàng, phía sau chiếc tủ, một người đàn ông đang cúi đầu chăm chú sửa điện thoại di động.
Chánh văn phòng Ngô dừng chân, nhìn về phía người đó rất lâu, dường như vô cùng quyết tâm, chậm rãi bước về phía anh ta. Đên bên chiếc tủ trưng bày hàng, ông dừng chân và đứng yên tại chỗ, im lặng chăm chú ngắm nhìn người đàn ông ở bên trong.
Một lúc sau, người đàn ông chú ý thấy ánh nắng mặt trời hắt bóng một người lên mình, bóng người đứng yên rất lâu, lúc này anh mới ngẩng đầu lên, phải mất một lúc mới nhận ra, nụ cười hiện ra trên gương mặt vẫn rạng rỡ như xưa: "Chánh văn phòng Ngô!"
"Cậu Giang!" Ánh mắt chánh văn phòng Ngô chứa chan tình cảm, ông nhìn người thanh niên này, anh mới hơn ba mươi tuổi, nhưng tóc đã bạc nhiều đến mức chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra, anh đang cười, những nếp nhăn hằn sâu trên trán và vết chân chim nơi khóe mắt lộ rõ, anh không còn trai trẻ nữa, cũng không còn là chàng trai mang tên Giang Dương đẹp trai, cương nghị, chín chắn giỏi giang, luôn tràn đầy năng lượng ngày nào.
Giang Dương đẩy chiếc tủ trưng bày ra, nhiệt tình mời ông vào.
Chánh văn phòng Ngô ngồi dựa vào tường, ngắm một lượt khắp gian tiệm nhỏ, rồi lại đưa mắt nhìn người kiểm sát viên đã từng làm việc với mình nhiều năm, do dự hồi lâu, cuối cùng ông chậm rãi lên tiếng hỏi: "Nửa năm nay, sau khi ra tù, cuộc sống của cậu có ổn không?"
Giang Dương gãi gãi đầu, thủng thẳng đáp lời: "Cũng tàm tạm, trong thời gian chịu án có được học nghề, cháu đã học được kĩ thuật sửa điện thoại di động, dù sao cũng biết một nghề."
"Cậu, sinh viên ưu tú của trường đại học Chiết Giang..." chánh văn phòng Ngô nuốt nước bọt, giọng nghèn nghẹn.
Giang Dương thản nhiên mỉm cười: "Cái này thì có liên quan gì đến trình độ học vấn đâu, ai bảo là tốt nghiệp đại học Chiết Giang thì không sửa điện thoại di động được, người ta tốt nghiệp đại học Bắc Kinh còn đi gϊếŧ lợn kia kìa, dù sao bây giờ cũng nuôi sống được mình, cuộc sống cũng tạm ổn."
"Cậu vào tù đúng là..." Chánh văn phòng Ngô bóp bóp khớp tay. "Tôi nghe nói cậu vẫn đang kháng cáo lên viện Kiểm sát thành phố và viện Kiểm sát cao cấp tỉnh."
Nụ cười trên mặt Giang Dương tắt ngấm, anh nghiêm nghị nói: "Cháu đã mất ba năm tù oan, cháu bị người ta hãm hại, còn bị lừa viết đơn nhận tội, cháu nhất định phải cố gắng giành lại sự công bằng, cho dù có bị bác lại hết lần này sang lần khác, cháu vẫn sẽ cố gắng."
"Đây là quyết định tuyên án có sự phối hợp của cả ba bên - công an, viện Kiểm sát và toà án, cậu muốn lật án, khó vô cùng, khó vô cùng..."
Ánh mắt Giang Dương thoáng vẻ đề phòng, giọng anh trở nên rất lạnh lùng: "Chánh văn phòng Ngô, chú đến để khuyên cháu từ bỏ không kháng cáo nữa đúng không?"
Chánh văn phòng Ngô cúi đầu không nói gì.
"Làm sao có thể!" Giang Dương cười nhạt lắc đầu. "Tuyệt đối không thể, lật án tù oan của mình chỉ là bước thứ nhất, cháu hoàn toàn không phải là vì bản thân mình..."
Chánh văn phòng Ngô xua tay, chậm rãi gật đầu: "Tôi biết, cậu không phải là vì bản thân mình, cậu muốn bắt bọn Tôn Hồng Vận phải chịu tội trước pháp luật."
Giang Dương không kìm nén được cảm xúc: "Nhưng cháu không có chứng cứ, những chứng cứ điều tra được trong những năm qua đi đâu cả rồi?" Mắt anh bỗng đỏ hoe. "Điều tra ra nhân chứng, bị gϊếŧ luôn; điều tra ra hung thủ, chết trong cục công an; tình cảnh của cháu và Chu Vĩ thì thế nào? Cháu không cố gắng sao được? Những việc như thế này nếu không lấy lại được công lí, cháu còn học Luật làm gì!"
Chánh văn phòng Ngô đứng dậy, nắm lấy vai Giang Dương, bóp mạnh, một lúc lâu sau, nói một cách rất khó nhọc: "Tháng này là tôi về hưu, những năm vừa rồi, có một việc tôi giấu mãi trong lòng, từng ngày trôi qua, tôi đều nghĩ ngợi có phải năm xưa mình đã đưa ra một quyết định sai lầm?"
Giang Dương ngẩng đầu lên, phát hiện thấy ông đã giàn giụa nước mắt.
"Tôi đang giữ mấy tấm ảnh của Hầu Quý Bình. Hầu Quý Bình đến viện Kiểm sát tố cáo Nhạc Quân xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái ba lần, đều là tôi tiếp đón. Lần cuối cùng, cậu ấy nói với tôi, cậu ấy đến cục Công an tố giác, cục công an nói đã cho điều tra từ lâu rồi, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong cơ thể cô bé tự sát không trùng khớp với Nhạc Quân, không phải là Nhạc Quân gây ra, không lập án. Cậu ấy không tin, nên đã mang máy ảnh đi theo dõi, cuối cùng có một lần, cậu ấy theo dõi thấy Nhạc Quân lái xe đưa một cô bé đến khách sạn Ca Ân, ở cửa khách sạn, Nhạc Quân giao cô bé cho mấy người đàn ông khác, một trong số đó dẫn cô bé vào khách sạn. Đợi mấy người còn lại rời đi, Hầu Quý Bình liền xông vào khách sạn định giải cứu cô bé đó, nhưng bị bảo vệ đuổi ra. Quá trình Nhạc Quân giao cô bé cho mấy người đó và một trong bọn họ đưa cô bé vào khách sạn, đều bị cậu ấy chụp ảnh lại, cậu ấy nói mặc dù không trực tiếp chứng minh được sự thực là cô bé bị ép bán dâm, nhưng manh mối này đủ để công an triển khai điều tra. Nhưng sau khi cậu ấy nộp ảnh cho cục công an, họ vẫn không lập án điều tra. Cậu ấy đành rửa thêm mấy tấm, mang đến viện Kiểm sát chúng ta."
Chánh văn phòng Ngô sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nhớ lại cảnh hôm Hầu Quý Bình đến gặp ông, nhớ lại người thầy giáo tình nguyện trẻ tuổi đầy nhiệt huyết đó, không cầm được nước mắt.
"Sau đó thế nào?" Giang Dương cau mày, lật xem mấy tấm ảnh, toàn bộ số ảnh đều là chụp ngoài trời, dường như không có thông tin nào có thể chứng minh được một cách thực chất về hành vi phạm tội của bọn chúng.
"Ngoài những bức ảnh này, Hầu Quý Bình còn mang đến một danh sách ghi tên mấy cô bé, nói là mấy cô bé đó đều bị Nhạc Quân đưa đi và bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, danh sách không chắc hoàn toàn chính xác, là cậu ấy thăm dò qua những học sinh khác, nhưng nếu căn cứ vào đó để điều tra, trong số đó chắc chắn có đối tượng bị hại."
Giang Dương sốt ruột hỏi luôn vấn đề rõ ràng nhất: "Thế chú có cử người đi điều tra không?"
Chánh văn phòng Ngô mím môi hồi lâu, cuối cùng cúi đầu: "Không, tôi khuyên Hầu Quý Bình đừng quản việc này nữa, không tốt cho cậu ấy, cậu ấy rất giận, rất rất giận, rồi đi luôn."
Giang Dương đau khổ kêu lên: "Tại sao chú không điều tra, có ảnh, có danh sách, manh mối như vậy còn chưa đủ sao! Nếu lúc đó chú điều tra luôn, thì còn có người phải chết không! Còn có người phải ngồi tù không!"
"Tôi..." Chánh văn phòng Ngô buông một tiếng thở dài, cảm giác vô cùng có lỗi, "Tôi không dũng cảm như cậu, người trong ảnh, quá quyền lực, tôi... tôi không dám..." Ông đưa hai tay bưng mặt, bật khóc đau khổ.
Đây là lần đầu tiên Giang Dương thấy chánh văn phòng Ngô trong trạng thái như vậy, một người già đã sắp về hưu đau khổ khóc nghẹn, anh cũng không nỡ lòng trách cứ thêm nữa, anh vỗ vai đối phương, chợt cảm thấy kiệt sức vì bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.