Chương 18: Vấn đề vụng trộm
Phong Vy
15/01/2024
[Anh hiểu không?]
Trạch Kha trầm mặt:
[Tỉnh với say nó có khác nhau không?]
[Có. Nhưng mà hỏi câu đó là có ý gì đây? Muốn ăn thịt hay gì?]
Lan Nhi cáu kỉnh, cau mày tỏ vẻ thắc mắc. Nhưng đáp lại câu hỏi của cô là một khoảng không im lặng.
Một tiếng sau, làm bài tập xong cô quay lại kiểm tra điện thoại, vẫn là một mảnh im lặng. Nhưng khác ở chỗ là anh đã xem tin nhắn.
[Hỏi xong không thèm trả lời luôn?]
[Kha?]
[Không nhận được tin nhắn luôn?!]
[Đừng nói là điện thoại hết pin nữa đi?!]
Lan Nhi cười trừ, không hiểu chuyện gì đang xẩy ra. Bỗng nhiên nhận được một nhẫn dán mèo khóc kiểu hờn dỗi nhưng không dám thể hiện, kèm câu:
[Thương chồng không?]
[Tất nhiên là có rồi. Hỏi vậy thôi hử?]
[…]
Lại biến mất, Lan Nhi tuy mặt đang cười nhưng bên trong thì đã dạy sóng tự bao giờ. Hiện tại cô rất muốn đưa tay qua điện thoại để túm cổ áo anh, hỏi cho rõ ràng chuyện này.
Cô kiên nhẫn, tiếp tục trả lời:
[Không thương có thể phát triển tới bây giờ sao? Rồi sao im lặng luôn vậy trời? Hôm nay hơi bị lạ nghen.]
[Lạ chỗ nào?]
[Nói là im lặng. Đọc xong không nói không rằng.]
[Có không?]
[Có.]
[Không có đâu!]
[Không thấy em nhắc hoài đó hả? Hay là lại cố ý?]
[Cố ý hồi nào? Làm gì có?]
Thấy anh chối thẳng chối thừng, cô lôi lại tin nhắn làm bằng chứng ra để “dằn mặt” bạn trai.
[Toàn thấy xem xong mà chả rep. Là em nói nhiều quá hử?]
[Có xem mô?]
[Có. Thấy xem mà chả reply, sốt ruột mới phải nói chứ không đã chả nói rồi.]
[Rảnh tay là nhắn thôi.]
[Trước giờ anh có chờ tin nhắn em không? Không có đúng không? Toàn trả lời liền, lâu lâu mới ngủ quên.]
[Chờ tin nhắn anh được rồi.]
Trời má ơi là trời, Lan Nhi đọc được câu đó mà tức đến no ngang. Cô không biết tên này là đang gợi đòn hay gì trời?
[Ăn gì khôn vậy?]
[Để người ta đợi không ngại hả?]
Thật là hết cứu!
…
“Hy… là anh đúng không?”
Nữa đêm, lúc ngủ cô mơ thấy anh. Nhưng anh lại xoay lưng về phía cô. Lan Nhi rất tò mò về gương mặt ấy. Cô chậm rãi bước đến, vơ tay định chạm vào vai anh thì hình bóng ấy đột nhiên lại biến mất khiến cô hốt hoảng.
“Hy… anh ở đâu?”
“Đừng doạ em có được không?”
“Hy!!”
Đang gọi anh thì bỗng nhiên điện thoại trong tay liền phát sáng.
“Ting”
Lão công đã gửi tin nhắn cho bạn…
Lan Nhi giật mình tỉnh giấc với gương mặt đậm nét gấp gáp. Cầm điện thoại lên, nhìn đoạn chat vẫn lặng thinh thì liền hụt hẫng…
[Mong sớm được gặp chồng… để khỏi phải chờ nữa.]
[Đến ngủ cũng mơ thấy anh reply tin nhắn, liền giật mình bật dậy.]
Gửi lời nhắn xong cô liền buồn bã nằm xuống giường, tiếp tục vào giấc ngủ để có sức hôm sau đi học.
Ba giờ sáng, khi được ngơi tay thì Trạch Kha liền lấy điện thoại ra xem tin nhắn của bạn gái. Thấy cô như thế thì anh cũng không biết mình phải nên buồn hay vui.
[Bé ngoan, chồng có quà cho em đây.]
Anh liền gửi sang cho cô một tấm ảnh. Vì ngoài ảnh ra thì anh không biết mình có thể dùng cách gì để dỗ cô vui được nữa. Bởi anh biết rõ bé nhà mình “mê trai”.
…
Trưa hôm sau, đi học về Lan Nhi xem điện thoại. Nhìn tấm ảnh anh gửi đang ôm một bé mèo khiến cô dấy lên nghi vấn.
[Mèo nhà ai đây? Nhớ hôm trước chụp đâu phải nó đâu?]
[Mèo nhà hàng xóm đấy.]
Trạch Kha đang ngủ mà bị vợ réo, tuy hơi cáu nhưng vẫn cố gắng dịu xuống mà trả lời. Lan Nhi đọc được lời ấy thì chán chả muốn nói.
Bỗng nhiên cô phát hiện chiếc id ở góc cuối ảnh khiến bản thân lại tiếp tục trở nên ngờ vực, hỏi anh:
[Cái đây là gì thế chồng?]
[Cho chồng ngủ.]
[Gấp mà.]
[Tít tít tít tít bên tai.]
[Dậy ăn trưa được rồi đó.]
[Id trong ứng dụng chụp và đăng ảnh.]
[Ứng dụng mô chụp đẹp dị, chỉ tải với đi, vợ cũng muốn đẹp.]
Hừ, lần này cô quyết phải moi ra được sự thật. Lan Nhi muốn xem rốt cuộc thì anh có che giấu cô điều gì về thân phận của mình hay không.
Nhưng mà khi nhận được chiếc nhãn dán mệt chả buồn làm gì của anh thì cô tự khắc hiểu ra, lần này không moi được gì rồi.
…
[Vợ! Rảnh không?]
[Ai thế nhợ? Lâu quá không gặp, lúc nào cũng rảnh.]
Trạch Kha bất lực. Anh chỉ là buồn ngủ, lười để ý đến cô mấy tiếng thôi mà đã dỗi thành ra thế này rồi, haiz.
[Sao nào? Có chuyện gì nói vợ nghe xem! Kêu xong vứt người ta thế à?]
Lão công đã gửi cho bạn một ảnh.
Lan Nhi nhìn ảnh anh yêu gửi mà cạn lời. Ông này lại đi biển để check in nữa rồi, không biết liệu có nhớ cái điều hôm trước cô bảo không nữa.
[Đâu? Chụp thế thôi à? Cái vợ nói đâu? Đừng bảo là không nhớ nha!?]
[Chụp rồi, cắt hình ghép luôn rồi. Không gửi đâu, dấu.]
[Gửi đây! Không vợ dỗi bây giờ.]
[Nào gặp cho coi.]
[Lão cônggggg!!!]
[Đừng dụ!]
Dỗi dụ này không được thì cô kiếm dụ khác mà móc méo.
[Cái tấm chụp vẽ trái tim, viết tên tui không chụp đúng không?]
[No! Không cho xem!]
[Không chụp hay là không cho xem?]
[Không cho xem!]
[Chơi xấu, chơi một mình đi.]
[Lêu lêu!]
[Chỉ biết bắt nạt người ta, ngoài ra còn biết làm gì khác không hả?]
[Làm tình!]
[Phắn! Nói bậy bà đây chém giờ.]
Tên này đúng là không bao giờ nói chuyện cho đứng đắn được lâu cả. Cứ sơ hở là lại trêu cô, tức chết Lan Nhi mất thôi.
Cô ghét không thèm nói chuyện với anh nữa, mở Facebook lên cô thấy một status đăng rằng:
“Yêu nhau là phải cho nhau bóp v.ú”
Lan Nhi đọc comment mà cười không ngớt, xong cô nhớ trực đến chuyện gì đó liền nhắn tin hỏi anh người yêu.
[Chồng! Vợ hỏi cái này.]
[Sao?]
[Có bao giờ làm cái ấy ấy chưa?]
Làm cái ấy ấy… Lan Nhi chỉ nghĩ thôi đã ngượng hết cả ra. Trạch Kha cau mày thắc mắc, không biết hôm nay nhỏ này ăn phải gì mà lại hỏi như thế.
[Hỏi làm gì?]
[Hỏi thử?]
[Hỏi là hỏi, sao phải thử?]
[Do thấy người ta bảo thời buổi này ai mà chưa quan hệ.]
Nghe cô người yêu nói thế thì anh cũng đến cạn lời. Chả có ai mà thẳng thừng về vấn đề đó bao giờ cả. Đúng là nàng ngốc!
[Còn tem.]
[Đợi vợ bóc hở?]
Lan Nhi biết vậy vẻ mặt liền hớn hở mong chờ. Nhưng câu trả lời của anh lại khiến cô tắt nắng ngang.
[Hên xui!]
[Ơ? Sao lại nói thế?]
[Biết đâu chị hàng xóm kêu qua sửa ống nước.]
[Thử xem!]
Lan Nhi đọc tin nhắn mà cáu ra mặt. Cô không ngờ anh lại dám có cái suy nghĩ đó sau lưng cô, thật quá đáng!
[Biết đâu lại thành anh thợ sửa ống nước may mắn thì sao?!]
[Muốn vậy hử?]
[Cho không ăn người ta gọi là… NGU!]
[Muốn ăn?]
[Cho thì ăn, không thui. Nói thật á, nói dối mệt lắm.]
[Vậy ăn đi, em cũng muốn đi ăn vụng.]
Hừ, dám hó hé sau lưng bà thì bà cũng không vừa đâu. Lan Nhi cười lạnh.
[Thui anh không ăn đâu.]
[Sao thế? Nãy mạnh miệng lắm mà.]
[Đàn ông ong bướm vẫn thương một người. Phụ nữ tìm cột thì thương nhiều người.]
[Chắc không? Người ta nói đàn ông đi còn về, phụ nữ là đi luôn. Đàn ông đi thoả mãn sinh lí, phụ nữ là sinh lí lẫn tình cảm. Nên có vợ thì ráng mà giữ, không mất vợ ráng chịu.]
[Vậy thì tiễn hai đứa luôn.]
Mé ông nội này nói cái quãi gì vậy trời?! Lan Nhi đọc mà hãi ngang, Trạch Kha có tư tưởng này là không ổn rồi. Phải xử lý gấp thôi!!!
…
[Chồng có từng bị sắc dụ chưa?]
#phongvy
Trạch Kha trầm mặt:
[Tỉnh với say nó có khác nhau không?]
[Có. Nhưng mà hỏi câu đó là có ý gì đây? Muốn ăn thịt hay gì?]
Lan Nhi cáu kỉnh, cau mày tỏ vẻ thắc mắc. Nhưng đáp lại câu hỏi của cô là một khoảng không im lặng.
Một tiếng sau, làm bài tập xong cô quay lại kiểm tra điện thoại, vẫn là một mảnh im lặng. Nhưng khác ở chỗ là anh đã xem tin nhắn.
[Hỏi xong không thèm trả lời luôn?]
[Kha?]
[Không nhận được tin nhắn luôn?!]
[Đừng nói là điện thoại hết pin nữa đi?!]
Lan Nhi cười trừ, không hiểu chuyện gì đang xẩy ra. Bỗng nhiên nhận được một nhẫn dán mèo khóc kiểu hờn dỗi nhưng không dám thể hiện, kèm câu:
[Thương chồng không?]
[Tất nhiên là có rồi. Hỏi vậy thôi hử?]
[…]
Lại biến mất, Lan Nhi tuy mặt đang cười nhưng bên trong thì đã dạy sóng tự bao giờ. Hiện tại cô rất muốn đưa tay qua điện thoại để túm cổ áo anh, hỏi cho rõ ràng chuyện này.
Cô kiên nhẫn, tiếp tục trả lời:
[Không thương có thể phát triển tới bây giờ sao? Rồi sao im lặng luôn vậy trời? Hôm nay hơi bị lạ nghen.]
[Lạ chỗ nào?]
[Nói là im lặng. Đọc xong không nói không rằng.]
[Có không?]
[Có.]
[Không có đâu!]
[Không thấy em nhắc hoài đó hả? Hay là lại cố ý?]
[Cố ý hồi nào? Làm gì có?]
Thấy anh chối thẳng chối thừng, cô lôi lại tin nhắn làm bằng chứng ra để “dằn mặt” bạn trai.
[Toàn thấy xem xong mà chả rep. Là em nói nhiều quá hử?]
[Có xem mô?]
[Có. Thấy xem mà chả reply, sốt ruột mới phải nói chứ không đã chả nói rồi.]
[Rảnh tay là nhắn thôi.]
[Trước giờ anh có chờ tin nhắn em không? Không có đúng không? Toàn trả lời liền, lâu lâu mới ngủ quên.]
[Chờ tin nhắn anh được rồi.]
Trời má ơi là trời, Lan Nhi đọc được câu đó mà tức đến no ngang. Cô không biết tên này là đang gợi đòn hay gì trời?
[Ăn gì khôn vậy?]
[Để người ta đợi không ngại hả?]
Thật là hết cứu!
…
“Hy… là anh đúng không?”
Nữa đêm, lúc ngủ cô mơ thấy anh. Nhưng anh lại xoay lưng về phía cô. Lan Nhi rất tò mò về gương mặt ấy. Cô chậm rãi bước đến, vơ tay định chạm vào vai anh thì hình bóng ấy đột nhiên lại biến mất khiến cô hốt hoảng.
“Hy… anh ở đâu?”
“Đừng doạ em có được không?”
“Hy!!”
Đang gọi anh thì bỗng nhiên điện thoại trong tay liền phát sáng.
“Ting”
Lão công đã gửi tin nhắn cho bạn…
Lan Nhi giật mình tỉnh giấc với gương mặt đậm nét gấp gáp. Cầm điện thoại lên, nhìn đoạn chat vẫn lặng thinh thì liền hụt hẫng…
[Mong sớm được gặp chồng… để khỏi phải chờ nữa.]
[Đến ngủ cũng mơ thấy anh reply tin nhắn, liền giật mình bật dậy.]
Gửi lời nhắn xong cô liền buồn bã nằm xuống giường, tiếp tục vào giấc ngủ để có sức hôm sau đi học.
Ba giờ sáng, khi được ngơi tay thì Trạch Kha liền lấy điện thoại ra xem tin nhắn của bạn gái. Thấy cô như thế thì anh cũng không biết mình phải nên buồn hay vui.
[Bé ngoan, chồng có quà cho em đây.]
Anh liền gửi sang cho cô một tấm ảnh. Vì ngoài ảnh ra thì anh không biết mình có thể dùng cách gì để dỗ cô vui được nữa. Bởi anh biết rõ bé nhà mình “mê trai”.
…
Trưa hôm sau, đi học về Lan Nhi xem điện thoại. Nhìn tấm ảnh anh gửi đang ôm một bé mèo khiến cô dấy lên nghi vấn.
[Mèo nhà ai đây? Nhớ hôm trước chụp đâu phải nó đâu?]
[Mèo nhà hàng xóm đấy.]
Trạch Kha đang ngủ mà bị vợ réo, tuy hơi cáu nhưng vẫn cố gắng dịu xuống mà trả lời. Lan Nhi đọc được lời ấy thì chán chả muốn nói.
Bỗng nhiên cô phát hiện chiếc id ở góc cuối ảnh khiến bản thân lại tiếp tục trở nên ngờ vực, hỏi anh:
[Cái đây là gì thế chồng?]
[Cho chồng ngủ.]
[Gấp mà.]
[Tít tít tít tít bên tai.]
[Dậy ăn trưa được rồi đó.]
[Id trong ứng dụng chụp và đăng ảnh.]
[Ứng dụng mô chụp đẹp dị, chỉ tải với đi, vợ cũng muốn đẹp.]
Hừ, lần này cô quyết phải moi ra được sự thật. Lan Nhi muốn xem rốt cuộc thì anh có che giấu cô điều gì về thân phận của mình hay không.
Nhưng mà khi nhận được chiếc nhãn dán mệt chả buồn làm gì của anh thì cô tự khắc hiểu ra, lần này không moi được gì rồi.
…
[Vợ! Rảnh không?]
[Ai thế nhợ? Lâu quá không gặp, lúc nào cũng rảnh.]
Trạch Kha bất lực. Anh chỉ là buồn ngủ, lười để ý đến cô mấy tiếng thôi mà đã dỗi thành ra thế này rồi, haiz.
[Sao nào? Có chuyện gì nói vợ nghe xem! Kêu xong vứt người ta thế à?]
Lão công đã gửi cho bạn một ảnh.
Lan Nhi nhìn ảnh anh yêu gửi mà cạn lời. Ông này lại đi biển để check in nữa rồi, không biết liệu có nhớ cái điều hôm trước cô bảo không nữa.
[Đâu? Chụp thế thôi à? Cái vợ nói đâu? Đừng bảo là không nhớ nha!?]
[Chụp rồi, cắt hình ghép luôn rồi. Không gửi đâu, dấu.]
[Gửi đây! Không vợ dỗi bây giờ.]
[Nào gặp cho coi.]
[Lão cônggggg!!!]
[Đừng dụ!]
Dỗi dụ này không được thì cô kiếm dụ khác mà móc méo.
[Cái tấm chụp vẽ trái tim, viết tên tui không chụp đúng không?]
[No! Không cho xem!]
[Không chụp hay là không cho xem?]
[Không cho xem!]
[Chơi xấu, chơi một mình đi.]
[Lêu lêu!]
[Chỉ biết bắt nạt người ta, ngoài ra còn biết làm gì khác không hả?]
[Làm tình!]
[Phắn! Nói bậy bà đây chém giờ.]
Tên này đúng là không bao giờ nói chuyện cho đứng đắn được lâu cả. Cứ sơ hở là lại trêu cô, tức chết Lan Nhi mất thôi.
Cô ghét không thèm nói chuyện với anh nữa, mở Facebook lên cô thấy một status đăng rằng:
“Yêu nhau là phải cho nhau bóp v.ú”
Lan Nhi đọc comment mà cười không ngớt, xong cô nhớ trực đến chuyện gì đó liền nhắn tin hỏi anh người yêu.
[Chồng! Vợ hỏi cái này.]
[Sao?]
[Có bao giờ làm cái ấy ấy chưa?]
Làm cái ấy ấy… Lan Nhi chỉ nghĩ thôi đã ngượng hết cả ra. Trạch Kha cau mày thắc mắc, không biết hôm nay nhỏ này ăn phải gì mà lại hỏi như thế.
[Hỏi làm gì?]
[Hỏi thử?]
[Hỏi là hỏi, sao phải thử?]
[Do thấy người ta bảo thời buổi này ai mà chưa quan hệ.]
Nghe cô người yêu nói thế thì anh cũng đến cạn lời. Chả có ai mà thẳng thừng về vấn đề đó bao giờ cả. Đúng là nàng ngốc!
[Còn tem.]
[Đợi vợ bóc hở?]
Lan Nhi biết vậy vẻ mặt liền hớn hở mong chờ. Nhưng câu trả lời của anh lại khiến cô tắt nắng ngang.
[Hên xui!]
[Ơ? Sao lại nói thế?]
[Biết đâu chị hàng xóm kêu qua sửa ống nước.]
[Thử xem!]
Lan Nhi đọc tin nhắn mà cáu ra mặt. Cô không ngờ anh lại dám có cái suy nghĩ đó sau lưng cô, thật quá đáng!
[Biết đâu lại thành anh thợ sửa ống nước may mắn thì sao?!]
[Muốn vậy hử?]
[Cho không ăn người ta gọi là… NGU!]
[Muốn ăn?]
[Cho thì ăn, không thui. Nói thật á, nói dối mệt lắm.]
[Vậy ăn đi, em cũng muốn đi ăn vụng.]
Hừ, dám hó hé sau lưng bà thì bà cũng không vừa đâu. Lan Nhi cười lạnh.
[Thui anh không ăn đâu.]
[Sao thế? Nãy mạnh miệng lắm mà.]
[Đàn ông ong bướm vẫn thương một người. Phụ nữ tìm cột thì thương nhiều người.]
[Chắc không? Người ta nói đàn ông đi còn về, phụ nữ là đi luôn. Đàn ông đi thoả mãn sinh lí, phụ nữ là sinh lí lẫn tình cảm. Nên có vợ thì ráng mà giữ, không mất vợ ráng chịu.]
[Vậy thì tiễn hai đứa luôn.]
Mé ông nội này nói cái quãi gì vậy trời?! Lan Nhi đọc mà hãi ngang, Trạch Kha có tư tưởng này là không ổn rồi. Phải xử lý gấp thôi!!!
…
[Chồng có từng bị sắc dụ chưa?]
#phongvy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.