Chương 11
Mỹ bảo
04/07/2013
Sau khi quan hệ của Phùng Hiểu Nhiễm cùng Đoạn Quyết
tốt hơn, cũng thường xuyên mời Linh Tố ăn cơm. Trên đường Phùng Hiểu Nhiễm lặng
lẽ hỏi Linh Tố: “Có phải anh ấy hay không?”
Tất nhiên Linh Tố không có khả năng vạch trần, chỉ nói: “Nhân duyên của bạn, nếu bạn cho rằng đúng, thì tất nhiên là đúng.”
Phùng Hiểu Nhiễm cười đấm cô: “Giảo hoạt như cá chạch!”
Đoạn Quyết thật sự là người thành thật. Bình thường mọi việc đều nghe theo Phùng Hiểu Nhiễm chỉ huy, Phùng Hiểu Nhiễm là vầng thái dương của hắn, là phương hướng cách mạng của hắn. Lời nói của Phùng Hiểu Nhiễm chính là văn kiện của Trung ương Đảng, chính là thần hiển linh. Linh Tố thông thường vừa vỗ Phùng Hiểu Nhiễm một cái thật vang, Đoạn Quyết liền tiến lên vì bạn gái đấm lưng xoa vai.
Linh Tố rất thông cảm hắn, nhưng chính hắn tựa hồ còn thích thú.
Người như vậy lại là giảng viên của môn tâm lý tội phạm học, trên lớp mặt mày vui vẻ thao thao bất tuyệt, viết nghiên cứu luận văn được nhiều lần đăng báo.
Phùng Hiểu Nhiễm có được hạnh phúc, cũng muốn thay Linh Tố tìm một người bạn trai. Cô không cảm thấy Linh Tố không phải là người bình thường, ngược lại thấy Linh Tố thông minh xinh đẹp có năng lực, đàn ông bình thường cũng không xứng với Linh Tố.
Linh Tố cảm giác được tình nghĩa phát ra từ nội tâm này, có điều vẫn thờ ơ với loại chuyện tình cảm lứa đôi.
Phùng Hiểu Nhiễm đuổi theo hỏi: “Rốt cuộc bạn thích bộ dạng gì? Trong trường mình có rất nhiều nghiên cứu sinh, tiến sĩ, các hạng mục tiêu chuẩn rất phù hợp, đều viết ở trên đây cho bạn chọn nè!”
Linh Tố bịép buộc bất đắc dĩ, đành phải nói: “Trước kia mình từng chịu khổ rồi.”
Phùng Hiểu Nhiễm a một tiếng, hơn nửa ngày mới nói: “Vậy đó nhất định là một vương bát đản.” (Vương bát đản – là một câu chửi thường được dùng trong dân gian. Trên thực tế vốn là do đọc chệch từ “vong bát đoan” – 忘八端. Thời cổ “bátđoan” gồm có “hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, khiên, sỉ”, “bát đoan” này là cái gốc làm người, quên đi “bát đoan” tức là quên đi cái căn bản để làm người, người quênđi “bát đoan” bị mắng là “vong bát đoan”. Có lẽ là do “Vương bát đản” càng thông tục dễ hiểu hơn so với “vong bát đoan”, sau này, câu tục ngữ “vong bát đoan” đãbiến thành “Vương bát đản”)
Linh Tố nở nụ cười, nói: “Hắn anh tuấn tiêu sái lại nhiều tiền, giống như nam chính trong ngôn tình tiểu thuyết vậy.”
Phùng Hiểu Nhiễm còn nói: “Vậy khẳng định hắn không phải là kẻ chung thủy.”
“Không, hắn một mực thâm tình.”
“Vậy vì sao?”
Linh Tố chua sót cười: “Đối tượng thâm tình không phải là mình thôi…”
Phùng Hiểu Nhiễm trầm mặc, chuyện mai mối tạm thời buông bỏ.
***
Làm một sinh viên, Linh Tố là người bình thường. Cô có thành tích rất tốt, nhưng không hay tham gia hoạt động tập thể. Thầy cô thích cô, nhưng không quan tâm đặc biệt tới cô. Bạn học nữ ngẫu nhiên cũng sẽ đàm tiếu sau lưng cô, nhưng trên cơ bản mọi người đều có thể hòa bình ở chung.
Mà làm một pháp sư thông linh, Linh Tố lại cô lập tịch mịch.
Cô cũng từng gặp được nhân sĩ dị năng khác, có một lần chỉ thấy một nam sinh ở phòng thí nghiệm cũ trong trường học thu giữ một con mèo yêu, còn lần khác là một lão già đùa trên tay một hồn chim.
Nhìn thấy nhau, gật gật đầu, hiểu trong lòng là đủ, cũng không nói chuyện với nhau.
Tuy rằng Linh Tố khát vọng có thể tiếp xúc với bọn họ, nhưng lại không biết nói cái gì. Trong lĩnh vực này cô yếu đuối tựa như trẻ con mới sinh.
Một ngày vào đông, Linh Tố cùng Phùng Hiểu Nhiễm đi qua sân thể dục. Trên sân có một đám nam sinh chơi bóng rổ, đang trong tình huống kịch liệt, tiếng người ồn ào.
Đột nhiên một quả bóng rổ bay qua lưới sắt cao, từ trên trời giáng xuống, hướng tới mấy người Linh Tố.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Linh Tố đẩy Phùng Hiểu Nhiễm, bóng va vào vai cô, sau đó văng ra.
Chỉ là một quả bóng rổ, Linh Tố cũng không thấy đau. Phùng Hiểu Nhiễm lại lập tức kiễng chân bắt đầu mắng chửi người.
Một nam sinh cao lớn vội vàng chạy ra, nhặt bóng lên, không khỏi cúi đầu xin lỗi.
Đúng là một người con trai anh tuấn. Mày rậm, mắt hoa đào, mũi cao thẳng, làn da ngăm ngăm, cười rộ lên, hàm răng trắng như tuyết. Quả thực giống như ngôi sao điện ảnh.
Phùng Hiểu Nhiễm ngậm miệng. Đối diện với khuôn mặt tươi cười này, có tức giận đến mấy cũng không thể phát tác.
Miệng của nam sinh này cũng ngọt: “Hai vị mỹ nữ, muốn mình xin lỗi thế nào? Mời các bạn uống nước có ga được không?”
Phùng Hiểu Nhiễm đã hoàn toàn hết giận. Bên cạnh Linh Tố không nói được một lời, vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm nam sinh kia.
Nam sinh nhìn về phía Linh Tố, đầu tiên trông thấy là một đôi mắt đen láy, như ngọc lưu ly đặt trong nước suối. Trong lòng hắn kinh diễm, liếc mắt nhìn hướng qua cô.
Lập tức Linh Tố dùng tay vuốt tóc.
Nam sinh chỉ cho rằng cô thẹn thùng, ha ha cười rộ lên.
Bên kia lưới sắt có cô gái không kiên nhẫn kêu lên: “Vương Trị Bình, chỉ đi lấy bóng mà lâu như vậy sao?”
Lúc này Vương Trị Bình mới chạy trở lại sân bóng.
Phùng Hiểu Nhiễm cười túm áo Linh Tố: “Bạn sẽ không coi trọng một cái gối thêu hoa như vậy đúng không?”
Linh Tố lạnh lùng cười: “Hắn có bóng chồng.”
“Cái gì?”
“Mình nói, sau lưng hắn có linh hồn.”
Phùng Hiểu Nhiễm không lên tiếng.
Linh Tố gặp lại Vương Trị Bình, là nửa tháng sau.
Ngày ấy cô ở thư viện tự học, vùi đầu chăm chú đọc sách, bỗng nhiên cảm giác một cơn gió lạnh thổi tới.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một nam sinh cao lớn đội gió đội tuyết vội vàng đi vào trong phòng học. Người nọ đúng là Vương Trị Bình. Ngày ấy phòng học cơ bản đã đủ người, thật khéo, đối diện với Linh Tố còn một chỗ trống. Vương Trị Bình hợp tình hợp lý đi tới ngồi xuống.
Có lẽ hắn mới vận động xong, mồ hôi đầy mặt, khiến khuôn mặt tuấn tú ửng hồng càng có vẻ sinh động tươi tắn. Bên cạnh đã có nữ sinh hướng bên này chỉ trỏ.
Linh Tố nhìn hắn lấy sách vở từ trong túi xách, mở ra trên bàn, sau đó bắt đầu viết lách.
Một bóng ma đen thùi biến ảo vẫn bám vào phía sau hắn, một cánh tay trắng bệch gầy trơ cả xương vươn ra, ôm lấy cổ Vương Trị Bình. Sau đó gương mặt khô quắt dò xét nhìn lại, tơ máu phủ kín đôi mắt, con ngươi đen đặc quay tròn loạn chuyển, cuối cùng nhìn thấy Linh Tố, hung ác trừng mắt một cái, giống như đang cảnh cáo gì đó.
Linh Tố chỉ ngồi yên ở đó liếc nhìn, cũng không có hành động gì.
Vương Trị Bình cảm giác được ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên.
Hắn còn nhớ rõ nữ sinh thanh lệ này, lại thấy cô nhìn mình không dời, trong ánh mắt tựa hồ có lời muốn nói. Hắn cảm thấy vui sướng, theo thói quen ngả ngớn cười nói với Linh Tố: “Bạn học, giống như đã từng quen biết, phải không?”
Linh Tố âm thầm buồn cười. Sắp chết đến nơi còn không biết, luôn đùa giỡn với con gái, xứng đáng bị quỷ bám mà.
Cô cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Vương Trị Bình chỉ cho rằng cô thẹn thùng, cảm thấy hứng thú liền nói: “Mình gọi là Vương Trị Bình, học ngành kinh tế, bạn thì sao?”
Linh Tố cảm thấy âm phong đối diện càng mạnh, chắc hẳn nữ quỷ tức giận. Cô không muốn gặp phiền toái, kiên quyết không để ý tới Vương Trị Bình.
Không nghĩ tới Vương Trị Bình này không biết phân biệt đúng sai, càng làm mọi việc trầm trọng thêm. Hắn liếc thấy tên của Linh Tố trên sách giáo khoa, tự mình phát huy đáp: “Linh Tố? Tên này thật sự là linh khí xinh đẹp tuyệt trần, mồm miệng tỏa hương. Mình đoán, bạn học văn học đúng không? Hay là ngành nghệ thuật?”
Linh Tố chỉ liếc nhìn ba ngón tay khô quắt đặt lên sách của cô, ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt thê lương của nữ quỷ, đối phương phun ra hơi thở tanh tưởi.
Cô chán ghét cau mày, khép lại ngón trỏ cùng ngón giữa, điểm trên mi tâm của nữ quỷ.
Một tia sáng trắng hiện lên, nữ quỷ bị đau hét lên một tiếng, rụt trở về, chiếm cứ trên cổ Vương Trị Bình, ác độc nhìn chằm chằm Linh Tố, tựa như một con rắn độc.
Vương Trị Bình chỉ nhìn thấy Linh Tố làm một động tác kỳ quái, bỗng nhiên cảm thấy cổ thực lạnh, liền lôi kéo áo.
Linh Tố sầm mặt thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi ra ngoài.
Vương Trị Bình không hề nghĩ ngợi, lập tức đuổi theo.
Bên ngoài rất lạnh, hắn vừa thấy gió ập tới, lập tức lạnh run cả người. Linh Tố đi rất nhanh, đảo mắt đã đến gần cuối đường, Vương Trị Bình vừa gọi, vừa chạy tới.
Đổi thành người khác, được một nam sinh như Vương Trị Bình đuổi theo, không biết sẽ cao hứng đến đâu. Linh Tố lại dở khóc dở cười, cô còn chưa bao giờ biết hóa ra có người so với quỷ còn khó chơi hơn.
Vương Trị Bình vừa chạy vừa gọi, người qua đường đều ghé mắt nhìn.
Linh Tố không kiên nhẫn, quay đầu trừng hắn. Cô thấy Vương Trị Bình chạy trên đường, trên cổ nữ quỷ bám vào đó tựa như khăn lụa quàng cổ màu đen đang đón gió tung bay.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc chân Vương Trị Bình vừa bước trên đường, dây điện bỗng nhiên đứt ra từ trên trời giáng xuống, nện thẳng xuống đầu hắn.
Người bên ngoài kinh hô, bóng người Linh Tố chợt lóe. Vương Trị Bình chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ đẩy hắn một cái, làm cho hắn bị ngã ngửa mặt lên trời, cái mông đau nhức.
Vừa hồi thần lại, dây điện kia rơi xuống cách chân hắn chỉ tầm một thước, còn đang keng keng rung động. Nhất thời hắn đổ một thân mồ hôi lạnh.
Linh Tố liền đứng bên cạnh hắn, trên gương mặt thanh tú không có biểu tình gì, giọng nói trầm thấp: “Vốn thấy ngươi đáng thương, không đành lòng diệt trừ ngươi. Nhưng ngươi lại không biết tốt xấu, muốn làm hại tính mạng của người khác. Vậy đừng trách ta không lưu tình.”
Vương Trị Bình nghe mà không hiểu ra sao, còn tưởng rằng Linh Tố chỉ trích hành động vừa rồi của hắn, muốn dạy dỗ hắn, vội vàng kêu lên: “Đừng đừng! Bạn học! Chuyện gì cũng từ từ đã!”
Linh Tố dừng lại: “Bạn còn cầu tình cho cô ta sao?”
“Cô ta? Ai? Bạn nói cái gì?” Vương Trị Bình hoàn toàn hồ đồ.
Linh Tố cười, như mặt trời ló mây: “Chờ mình thu phục cô ta rồi, tất nhiên bạn sẽ rõ.”
Cô khẽ giơ tay lên, Vương Trị Bình cảm thấy đầu váng mắt hoa, đang hoài nghi có phải bản thân thiếu máu hay không, thì đã hôn mê bất tỉnh. Oan hồn quấn quanh cổ hắn kêu một tiếng, bay lên trời, mang theo gió lạnh xông về phía Linh Tố.
Linh Tố cười lạnh một tiếng, bàn tay phát sáng, thong dong nghênh đón, vẽ một vòng tròn trong không trung, đánh văng oan hồn ra. Oan hồn thét lên chói tai, định tìm chỗ để trốn, nhưng dù thế nào cũng không thể bay ra khỏi phạm vi năm thước. Vòng sáng kia gắt gao đuổi theo nó, mạnh mẽ xông tới, bao bọc quanh nó, co rút lại rất nhanh.
Oan hồn rơi xuống đất, huỵch một cái, biến thành một cô gái mặc váy dài màu xanh lam nhạt. Cô gái rơi lệ đầy mặt, vô cùng ủy khuất.
Linh Tố nhìn, thở dài, bắn ngón tay.
Vương Trị Bình dần dần tỉnh lại, thấy cô gái váy màu lam kia. Hắn còn chưa kịp nghi hoặc, chính là xuất phát từ bản năng thương hương tiếc ngọc thân thiết hỏi: “Bạn học, bạn làm sao vậy? Bị ngã sao?”
Linh Tố cười lạnh.
Vương Trị Bình vươn tay đỡ cô gái kia. Cô gái đột nhiên ngẩng mặt lên, điềm đạm đáng yêu hỏi: “Bạn không biết mình sao?”
Vương Trị Bình gãi gãi đầu: “Bạn học… Bạn là ai?”
Cô gái lại bi thiết, ôm mặt khóc lóc, không trả lời hắn. Vương Trị Bình chỉ có thể hướng tới Linh Tố ở bên cạnh xin giúp đỡ.
Trên gương mặt Linh Tố hàm chứa chút châm chọc, nói: “Bạn quay đầu nhìn xem phía sau sẽ biết.”
Vương Trị Bình theo lời xoay người sang chỗ khác. Phía sau hắn là một ảo ảnh: nam sinh anh tuấn hăng hái chạy trên sân bóng. Bỗng nhiên bóng rời tay, lăn đến bên chân một nữ sinh. Hắn đuổi theo, tiếp nhận bóng trên tay nữ sinh kia, thuận miệng khen một câu: “Bạn học, bộ quần áo này của bạn thật là đẹp mắt.”
Chỉ vì một câu này của hắn, nữ sinh kia ngày ngày mặc váy dài màu lam đi qua sân thể dục, nhưng nam sinh này lại không chú ý tới cô.
Một ngày, nam sinh lại lỡ tay trượt bóng, bóng tung đi rất xa. Nữ sinh lập tức đuổi theo, một lòng muốn nhặt lại bóng, tìm cơ hội nói chuyện với nam sinh đó. Cô một lòng một dạ chạy theo, không để ý một chiếc ô tô đang nhanh chóng lao tới…
Nam sinh đuổi theo sau, chỉ thấy tai nạn xe cộ, không biết nguyên do, tự nhặt bóng lên, thương cảm một lát liền rời đi.
Ảo ảnh dần dần ẩn biến mất. Vương Trị Bình ngẩn người ngốc nghếch. Hắn vốn chính là người vô tâm vô phế, nào biết đâu rằng bản thân vô tình chọc vào tình trái máu chảy đầm đìa như vậy.
Linh Tố nói với cô gái kia: “Bạn xem xem, người như vậy, đáng giá sao? Bạn trì hoãn thời gian đầu thai, chịu thiệt vẫn là chính mình. Dù là làm người hay là thành quỷ, đều rời khỏi đây thôi.”
Cô gái lau nước mắt, gật gật đầu.
“Bạn đi đi.” Ánh sáng nhạt dần. Cô gái hướng Linh Tố cúi mình vái chào, lưu luyến không rời nhìn Vương Trị Bình, bóng dáng dần dần biến mất.
Vương Trị Bình thật lâu mới bừng tỉnh lại từ trong mộng, run run, lại ngã ngồi dưới đất.
Linh Tố khinh thường nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.
Nhưng mà chuyện này vẫn chưa chấm dứt.
Cuối kỳ hôm thi xong môn cuối cùng, Phùng Hiểu Nhiễm gọi Linh Tố đến chỗ Đoạn Quyết, mọi người tụ tập ăn một bữa cơm.
Ngày ấy cực lạnh, vừa có mưa vừa có tuyết rơi. Linh Tố nộp bài thi đi ra, cảm giác khí lạnh ùa vào người. Cô kéo nhanh áo khoác, đội gió tuyết đi ở trên đường.
Mới vừa đi đến một chỗ hẻo lánh, có người gọi cô lại. Xoay người sang chỗ đó, cô nhìn thấy Vương Trị Bình.
Nửa tháng không gặp Vương Trị Bình, tựa hồ hắn đã gầy đi, có chút tiều tụy, không biết là vì ai hại cho tương tư. Bên cạnh hắn có một người đàn ông trung niên. Người đàn ông này tướng mạo bình thường, đeo kính râm, mặt lộ vẻ hung thần.
Linh Tố nhìn thấy quanh thân người đàn ông bao phủ một tầng khí xanh. Cô thở dài một hơi.
Vương Trị Bình chỉ vào Linh Tố nói với người đàn ông kia: “Chính là cô ta. Đại sư, ngày đó chính là cô ta thi triển pháp thuật với tôi!”
Người đàn ông gật gật đầu, chậm rãi đi tới, đánh giá Linh Tố từ cao xuống thấp.
“Không sai, quả thật là yêu tinh!”
Linh Tố cảm thấy buồn cười, không biết nên mắng hắn, hay là nên tạ hắn khích lệ đây.
Vẻ mặt Vương Trị Bình ngây thơ, hỏi: “Là yêu tinh gì?”
Linh Tố cũng hiếu kỳ. Chợt nghe “Đại sư” nói: “Là hồ ly tinh ngàn năm đạo hạnh!”
Linh Tố rốt cục không nhịn được phì cười một tiếng. Thú vị, cô cũng không phải hồng nhan họa thủy bình thường!
Vương Trị Bình thực khẩn trương: “Đại sư, cô ta đã thi triển mị thuật với tôi đúng không? Ngài mau thu phục cô ta đi!”
“Đại sư” lắc đầu, nói: “Yêu tinh này đạo hạnh cao siêu, không phải pháp thuật bình thường là có thể đối phó.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Vương Trị Bình quá sợ hãi.
“Không sợ.” Đại sư vung tay lên: “Vốn không có yêu quái nào mà Trương thiên sư ta không thu thập nổi!”
Linh Tố nhìn hai người ngươi một câu ta một câu diễn đến đây, rốt cục mở miệng nói: “Vị tiên sinh này, có phải chúng ta đã có gì hiểu lầm hay không?”
Người đàn ông sầm mặt, hừ lạnh một tiếng: “Không cần nói sạo, hôm nay nhất định phải thu phục ngươi, không để ngươi ở trường học làm xằng làm bậy!”
Linh Tố cảm thấy hoang đường, liếc mắt nhìn hắn một cái, không thèm cáo từ, xoay người rời đi.
Người đàn ông thấy thế, lấy ra mấy tấm phù ở trong túi, miệng khẽ niệm rì rầm. Lá bùa bốc cháy, mang theo ngọn lửa ánh xanh xông tới phía Linh Tố.
Linh Tố xoay người vung tay lên, ngọn lửa lập tức tắt lụi, lá bùa bay xuống đất. Tư thế của cô lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, tóc dài đen nhánh bay tán loạn trong gió tuyết, xinh đẹp lại mang theo vài phần lạnh lẽo thấu xương, không thể xâm phạm.
Người đàn ông kinh hãi, kêu lên: “Lợi hại!” Ngay sau đó lại từ trong túi lấy ra một con dao nhỏ bằng gỗ đào, vung lên, ngay lập tức, nó dài ra thành một thanh kiếm ba thước, chỉ thấy toàn thân nó phát sáng, hàn khí bức người.
Lúc này Vương Trị Bình kéo hắn lại.
“Đại sư, ngài không thể giết người đâu! Giết người là phạm pháp!”
Người đàn ông sát khí đỏ cả mắt, đẩy hắn ra: “Ta giết không phải là người, là yêu! Để cho ngươi xem nguyên hình của cô ta đây!”
Hắn hét lớn một tiếng, vọt lên, định đâm cho thiếu nữ kia một kiếm xuyên tim.
Linh Tố thản nhiên cười: “Đúng là kiếm tốt.”
Cô tùy tay lấy ra một trang giấy, ném lên không trung, hóa thành một con hạc. Kiếm đã đâm đến, ngay chính giữa hạc giấy. Hạc giấy nhất thời hóa thành bột mịn lóe sáng, rồi sau đó hoàn toàn tan biến. Người đàn ông kia cũng bị lực lượng đó tác động lui về phía sau vài bước.
Linh Tố không có tính ham chiến, vốn muốn tránh ra. Không nghĩ tới người đàn ông kia còn không bỏ qua, quát to: “Mơ tưởng muốn trốn sao”, một bên lấy ra một cái bình, mở ra hắt về phía Linh Tố.
Linh Tố lúc này mới biến sắc, vội vàng lui về phía sau. Nhưng không để ý dưới chân va phải tảng đá, thân thể mất cân bằng, sắp sửa ngã xuống đất.
Ngay tại tình cảnh chỉ mành treo chuông, một bàn tay đỡ sau lưng Linh Tố, một thứ gì đó từ phía cô bay đến, mở ra kết giới, cản lại toàn bộ chất lỏng không sạch sẽ kia, hắt trở lại vào người Vương Trị Bình đứng đó.
Linh Tố thở phào một hơi.
Giọng nói sau lưng vang lên: “Này! Bắt nạt một cô gái như vậy, rất tổn hại âm đức mà, không phải sao?”
Vương Trị Bình bị sặc nước, ngũ quan đều nhăn nhó. Vị “Trương thiên sư” kia càng cổ quái, sắc mặt xanh trắng, run run dường như thấy quỷ, hai mắt trắng dã, bùm một tiếng té trên mặt đất.
Linh Tố kinh ngạc “A?” Một tiếng.
Nam sinh phía sau cười nói: “Tôi bỏ thêm chút thứ, để xem hắn chịu được không.”
Đó là một nam sinh cao gầy, đeo kính đen sì, lại có vẻ tuấn tú nhã nhặn, khiến người ta có cảm tình. Hắn chớp mắt vài cái với Linh Tố, nói: “Bạn học, tâm địa của em quá thiện lương rồi, đối với mấy thứ này, tuyệt đối không thể thủ hạ lưu tình.”
Khi nói chuyện, “Trương thiên sư” kêu lên, lăn lộn trên mặt đất, thân mình càng lúc càng nhỏ lại. Linh Tố cho tới bây giờ chưa thấy qua tình cảnh này, tò mò xem xét. Chỉ thấy tựa như trong phim, cơ thể của hắn co rút dần vào trong quần áo, run rẩy một lúc, sau đó một con chuột cực lớn từ trong cổ áo chạy ra, kinh hoảng rên vài tiếng, nhanh chóng chạy trốn.
Nam sinh cười ha hả, vẫy tay bắn ra cái gì đó, đánh trúng con chuột. Con chuột kêu thảm vài cái, trốn vào trong lùm cây.
Vương Trị Bình cũng thấy toàn bộ quá trình, sợ tới mức mặt không còn chút máu, liên thanh hỏi: “Đây là cái gì? Đây là cái gì vậy?”
Nam sinh châm biếm: “Con chuột mà cậu cũng không nhận ra à?”
Linh Tố cũng nở nụ cười.
Vương Trị Bình chỉ vào bọn họ, kinh hãi nói: “Các ngươi là ai? Các ngươi không được giết tôi!”
Linh Tố cười nhạt: “Giết bạn làm cái gì? Bạn đi đi, về sau tôi không muốn gặp lại bạn nữa.”
Vương Trị Bình như được đại xá, ù té chạy đi. Ngày thường thì phong lưu tiêu sái, lúc này lại chật vật không chịu nổi.
Linh Tố thở dài. Lần này, sợ là lời đồn sẽ nổi lên bốn phía đây. Cô không gây chuyện, thị phi lại luôn đến tìm cô.
Cô khom người nói với nam sinh kia: “Cám ơn anh.”
Nam sinh cười cười: “Nhấc tay chi lao, đều là đồng bọn, nên làm vậy.”
Tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên Linh Tố tiếp xúc với đồng đạo trong nghề.
Chưa bao giờ mẹ lui tới với những người này, cũng chưa bao giờ đề cập đến. Trong miệng mẹ nữ tử Thẩm gia luôn mang theo cảm xúc hối lỗi sống yên lặng tại tòa nhà ở phía nam đô thị kia. Sau đó bà mất, để lại một bản ghi chú, chỉ có vài nét bút ít ỏi nhắc tới: “Tổ tiên Thẩm gia từ phía nam đến tận đây. Bà ngoại ngẫu nhiên sẽ nhớ lại khi còn bé thường hay chơi đùa trong đình viện cùng núi rừng xanh tươi. Trong trí nhớ của bà, từ đường hương khói không tan, hương thơm tẩm nhập vào vạt áo…”
Có từ đường, thì phải là của mọi người, nhưng về gia mạch truyền thừa dị năng, lại không đề cập nửa chữ.
Linh Tố nhìn nam sinh trước mắt nhiệt tình dào dạt, không khỏi sinh ra vài phần thân thiết, liền hướng hắn cười nói: “Anh có ơn giúp tôi, còn không biết nên cảm tạ thế nào.”
Nam sinh vừa nghe, cười vang, nói: “Muốn cảm tạ thật ra rất dễ dàng.”
Linh Tố cảm thấy mới lạ, hỏi lại: “Cảm tạ ra sao?”
Nam sinh há mồm nói: “Em có thể cho tôi mượn chút tiền không?”
“A?”
Rốt cuộc nam sinh có chút ngượng ngùng: “Vừa rồi tôi quýnh quáng, dùng hai đồng tiền xu cuối cùng đánh con chuột. Hiện giờ không có tiền ngồi xe công cộng rồi.”
Linh Tố qua một lát mới “A” một tiếng thật dài, không khỏi cười rộ lên.
Nam sinh mặc đồ có chút đơn bạc, run rẩy trong gió lạnh. Linh Tố nhìn anh ta đáng thương, đáy lòng vừa động, nói: “Tôi mời anh ăn cơm.”
Khi Phùng Hiểu Nhiễm nhìn thấy nam sinh phía sau Linh Tố, biểu tình có thể hình dung bằng hai từ khiếp sợ. Linh Tố bình thường yên yên lặng lặng, lại cho cô một kinh ngạc lớn thế này.
Nam sinh tươi cười vui vẻ với cô, giống như người quen thân, cởi giầy, đi vào phòng theo mùi thơm của đồ ăn.
Phùng Hiểu Nhiễm giữ chặt Linh Tố: “Sao lại thế này?”
Linh Tố vừa lạnh vừa đói, thở dài một tiếng: “Một lời khó nói hết.”
Phùng Hiểu Nhiễm hưng trí: “Mình thấy anh ta rất suất, học ở viện nào? Sao các bạn lại quen nhau?”
“Bạn nghĩ đi đâu vậy?” Linh Tố sẵng giọng: “Vào rồi sẽ nói sau. Bạn không để cho mình vào, mình đông lạnh chết mất!”
Phùng Hiểu Nhiễm lôi kéo cô không buông: “Nói rõ ràng mới cho đi vào! Không có lương tâm, yêu đương cũng không nói cho mình biết! Mắt nhìn rất khá, tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong, tao nhã…”
Chưa dứt miệng, chợt nghe khẩu khí dạy đời của nam sinh kia vang lên ở trong phòng: “Nồi lẩu thịt dê, thích hợp cho thêm chút hành tây. Cải củ, hồ tiêu rau thơm. Đến đây, đại ca, tôi muốn khối thịt này.”
Phùng Hiểu Nhiễm cứng họng, nhìn về phía Linh Tố.
Linh Tố mệt mỏi thở dài, đi vào bên trong.
Trong phòng, trên bếp từ nóng hầm hập có một nồi lẩu dê, nam sinh kia đã sớm ngồi xuống múc một bát lớn, ngửa đầu uống cạn bát canh nóng. Xong rồi lau miệng, nói: “Cuối cùng cũng được ấm áp.”
Đoạn Quyết nhìn mà buồn cười, nói: “Huynh đệ, hôm nay mới ba độ, cậu lại ăn mặc mát mẻ như thế.”
“Không có cách nào cả. Lão bản nói tháng này sẽ phát trợ cấp, kết quả lại nợ rồi.”
“Cậu làm nghành gì, lão bản là ai?”
“Tôi học đại học C, ngành ngoại ngữ, hiện tại là nghiên cứu sinh văn học cổ đại.” Còn nói ra tên một người. Đoạn Quyết gật gật đầu, nói đã nghe qua, rất nổi danh.
Nam sinh cười nói: “Trong hệ anh ta trẻ tuổi nhất, cũng hay bực tức nhất. Nghiên cứu văn học cổ, tuổi trẻ luôn chịu thiệt, càng lỗi thời lại càng có quyền uy.”
Phùng Hiểu Nhiễm ngồi đối diện, nhiệt tình hô: “Tận lực ăn đi, đừng khách khí. Bạn bè của Linh Tố chính là bạn bè của mình. Đúng rồi, xưng hô với bạn như thế nào?”
Linh Tố vừa nhấc tay lên cầm bát, lại cảm thấy buồn cười.
Hắn gọi là gì?
Nam sinh đang ngậm củ cải trong miệng, vội vàng nuốt xuống, nói: “Mình gọi là Hoa Thanh. Thanh Hoa đảo lại vẫn chính là mình đó.”
Hắn quay đầu hỏi Linh Tố: “Bạn tên gì?”
Cằm Phùng Hiểu Nhiễm như rớt xuống đất. Linh Tố ôn hòa nói: “Mình họ Thẩm, Thẩm Linh Tố.”
Hoa Thanh đột nhiên ngừng đôi đũa trong tay: “Bạn họ Thẩm?”
“Đúng vậy.” Linh Tố gật gật đầu.
“Thẩm… Thẩm Tuệ Quân là gì của bạn?”
Linh Tố giật mình: “Thẩm Tuệ Quân là gia mẫu.”
“Khó trách a.” Hoa Thanh chậm rãi buông bát đũa, đối với Linh Tố trang trọng gật gật đầu: “Hiện tại bạn là nữ chủ nhân của Thẩm gia đúng không?”
Linh Tố lông mày nhướn lên, cười nói: “Nay Thẩm gia chỉ còn một mình mình.”
“Phải không?” Hoa Thanh nghe xong, sắc mặt ưu thương: “Còn đến mức thế này sao.”
Linh Tố nghĩ đến kế tiếp hắn sẽ hỏi một chút về việc của Thẩm gia, không nghĩ tới bạn học Hoa Thanh cảm thán xong, lại nâng lên bát cơm lang thôn hổ yết ăn vèo vèo.
Trong chốc lát dùng xong cơm, trên mặt Phùng Hiểu Nhiễm đã tràn đầy hắc tuyến. Linh Tố cũng thực ngượng ngùng, lại lo lắng bị Phùng Hiểu Nhiễm tra khảo, lấy cớ tiễn người, nhanh chóng bỏ chạy theo Hoa Thanh.
Tất nhiên Linh Tố không có khả năng vạch trần, chỉ nói: “Nhân duyên của bạn, nếu bạn cho rằng đúng, thì tất nhiên là đúng.”
Phùng Hiểu Nhiễm cười đấm cô: “Giảo hoạt như cá chạch!”
Đoạn Quyết thật sự là người thành thật. Bình thường mọi việc đều nghe theo Phùng Hiểu Nhiễm chỉ huy, Phùng Hiểu Nhiễm là vầng thái dương của hắn, là phương hướng cách mạng của hắn. Lời nói của Phùng Hiểu Nhiễm chính là văn kiện của Trung ương Đảng, chính là thần hiển linh. Linh Tố thông thường vừa vỗ Phùng Hiểu Nhiễm một cái thật vang, Đoạn Quyết liền tiến lên vì bạn gái đấm lưng xoa vai.
Linh Tố rất thông cảm hắn, nhưng chính hắn tựa hồ còn thích thú.
Người như vậy lại là giảng viên của môn tâm lý tội phạm học, trên lớp mặt mày vui vẻ thao thao bất tuyệt, viết nghiên cứu luận văn được nhiều lần đăng báo.
Phùng Hiểu Nhiễm có được hạnh phúc, cũng muốn thay Linh Tố tìm một người bạn trai. Cô không cảm thấy Linh Tố không phải là người bình thường, ngược lại thấy Linh Tố thông minh xinh đẹp có năng lực, đàn ông bình thường cũng không xứng với Linh Tố.
Linh Tố cảm giác được tình nghĩa phát ra từ nội tâm này, có điều vẫn thờ ơ với loại chuyện tình cảm lứa đôi.
Phùng Hiểu Nhiễm đuổi theo hỏi: “Rốt cuộc bạn thích bộ dạng gì? Trong trường mình có rất nhiều nghiên cứu sinh, tiến sĩ, các hạng mục tiêu chuẩn rất phù hợp, đều viết ở trên đây cho bạn chọn nè!”
Linh Tố bịép buộc bất đắc dĩ, đành phải nói: “Trước kia mình từng chịu khổ rồi.”
Phùng Hiểu Nhiễm a một tiếng, hơn nửa ngày mới nói: “Vậy đó nhất định là một vương bát đản.” (Vương bát đản – là một câu chửi thường được dùng trong dân gian. Trên thực tế vốn là do đọc chệch từ “vong bát đoan” – 忘八端. Thời cổ “bátđoan” gồm có “hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, khiên, sỉ”, “bát đoan” này là cái gốc làm người, quên đi “bát đoan” tức là quên đi cái căn bản để làm người, người quênđi “bát đoan” bị mắng là “vong bát đoan”. Có lẽ là do “Vương bát đản” càng thông tục dễ hiểu hơn so với “vong bát đoan”, sau này, câu tục ngữ “vong bát đoan” đãbiến thành “Vương bát đản”)
Linh Tố nở nụ cười, nói: “Hắn anh tuấn tiêu sái lại nhiều tiền, giống như nam chính trong ngôn tình tiểu thuyết vậy.”
Phùng Hiểu Nhiễm còn nói: “Vậy khẳng định hắn không phải là kẻ chung thủy.”
“Không, hắn một mực thâm tình.”
“Vậy vì sao?”
Linh Tố chua sót cười: “Đối tượng thâm tình không phải là mình thôi…”
Phùng Hiểu Nhiễm trầm mặc, chuyện mai mối tạm thời buông bỏ.
***
Làm một sinh viên, Linh Tố là người bình thường. Cô có thành tích rất tốt, nhưng không hay tham gia hoạt động tập thể. Thầy cô thích cô, nhưng không quan tâm đặc biệt tới cô. Bạn học nữ ngẫu nhiên cũng sẽ đàm tiếu sau lưng cô, nhưng trên cơ bản mọi người đều có thể hòa bình ở chung.
Mà làm một pháp sư thông linh, Linh Tố lại cô lập tịch mịch.
Cô cũng từng gặp được nhân sĩ dị năng khác, có một lần chỉ thấy một nam sinh ở phòng thí nghiệm cũ trong trường học thu giữ một con mèo yêu, còn lần khác là một lão già đùa trên tay một hồn chim.
Nhìn thấy nhau, gật gật đầu, hiểu trong lòng là đủ, cũng không nói chuyện với nhau.
Tuy rằng Linh Tố khát vọng có thể tiếp xúc với bọn họ, nhưng lại không biết nói cái gì. Trong lĩnh vực này cô yếu đuối tựa như trẻ con mới sinh.
Một ngày vào đông, Linh Tố cùng Phùng Hiểu Nhiễm đi qua sân thể dục. Trên sân có một đám nam sinh chơi bóng rổ, đang trong tình huống kịch liệt, tiếng người ồn ào.
Đột nhiên một quả bóng rổ bay qua lưới sắt cao, từ trên trời giáng xuống, hướng tới mấy người Linh Tố.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Linh Tố đẩy Phùng Hiểu Nhiễm, bóng va vào vai cô, sau đó văng ra.
Chỉ là một quả bóng rổ, Linh Tố cũng không thấy đau. Phùng Hiểu Nhiễm lại lập tức kiễng chân bắt đầu mắng chửi người.
Một nam sinh cao lớn vội vàng chạy ra, nhặt bóng lên, không khỏi cúi đầu xin lỗi.
Đúng là một người con trai anh tuấn. Mày rậm, mắt hoa đào, mũi cao thẳng, làn da ngăm ngăm, cười rộ lên, hàm răng trắng như tuyết. Quả thực giống như ngôi sao điện ảnh.
Phùng Hiểu Nhiễm ngậm miệng. Đối diện với khuôn mặt tươi cười này, có tức giận đến mấy cũng không thể phát tác.
Miệng của nam sinh này cũng ngọt: “Hai vị mỹ nữ, muốn mình xin lỗi thế nào? Mời các bạn uống nước có ga được không?”
Phùng Hiểu Nhiễm đã hoàn toàn hết giận. Bên cạnh Linh Tố không nói được một lời, vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm nam sinh kia.
Nam sinh nhìn về phía Linh Tố, đầu tiên trông thấy là một đôi mắt đen láy, như ngọc lưu ly đặt trong nước suối. Trong lòng hắn kinh diễm, liếc mắt nhìn hướng qua cô.
Lập tức Linh Tố dùng tay vuốt tóc.
Nam sinh chỉ cho rằng cô thẹn thùng, ha ha cười rộ lên.
Bên kia lưới sắt có cô gái không kiên nhẫn kêu lên: “Vương Trị Bình, chỉ đi lấy bóng mà lâu như vậy sao?”
Lúc này Vương Trị Bình mới chạy trở lại sân bóng.
Phùng Hiểu Nhiễm cười túm áo Linh Tố: “Bạn sẽ không coi trọng một cái gối thêu hoa như vậy đúng không?”
Linh Tố lạnh lùng cười: “Hắn có bóng chồng.”
“Cái gì?”
“Mình nói, sau lưng hắn có linh hồn.”
Phùng Hiểu Nhiễm không lên tiếng.
Linh Tố gặp lại Vương Trị Bình, là nửa tháng sau.
Ngày ấy cô ở thư viện tự học, vùi đầu chăm chú đọc sách, bỗng nhiên cảm giác một cơn gió lạnh thổi tới.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một nam sinh cao lớn đội gió đội tuyết vội vàng đi vào trong phòng học. Người nọ đúng là Vương Trị Bình. Ngày ấy phòng học cơ bản đã đủ người, thật khéo, đối diện với Linh Tố còn một chỗ trống. Vương Trị Bình hợp tình hợp lý đi tới ngồi xuống.
Có lẽ hắn mới vận động xong, mồ hôi đầy mặt, khiến khuôn mặt tuấn tú ửng hồng càng có vẻ sinh động tươi tắn. Bên cạnh đã có nữ sinh hướng bên này chỉ trỏ.
Linh Tố nhìn hắn lấy sách vở từ trong túi xách, mở ra trên bàn, sau đó bắt đầu viết lách.
Một bóng ma đen thùi biến ảo vẫn bám vào phía sau hắn, một cánh tay trắng bệch gầy trơ cả xương vươn ra, ôm lấy cổ Vương Trị Bình. Sau đó gương mặt khô quắt dò xét nhìn lại, tơ máu phủ kín đôi mắt, con ngươi đen đặc quay tròn loạn chuyển, cuối cùng nhìn thấy Linh Tố, hung ác trừng mắt một cái, giống như đang cảnh cáo gì đó.
Linh Tố chỉ ngồi yên ở đó liếc nhìn, cũng không có hành động gì.
Vương Trị Bình cảm giác được ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên.
Hắn còn nhớ rõ nữ sinh thanh lệ này, lại thấy cô nhìn mình không dời, trong ánh mắt tựa hồ có lời muốn nói. Hắn cảm thấy vui sướng, theo thói quen ngả ngớn cười nói với Linh Tố: “Bạn học, giống như đã từng quen biết, phải không?”
Linh Tố âm thầm buồn cười. Sắp chết đến nơi còn không biết, luôn đùa giỡn với con gái, xứng đáng bị quỷ bám mà.
Cô cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Vương Trị Bình chỉ cho rằng cô thẹn thùng, cảm thấy hứng thú liền nói: “Mình gọi là Vương Trị Bình, học ngành kinh tế, bạn thì sao?”
Linh Tố cảm thấy âm phong đối diện càng mạnh, chắc hẳn nữ quỷ tức giận. Cô không muốn gặp phiền toái, kiên quyết không để ý tới Vương Trị Bình.
Không nghĩ tới Vương Trị Bình này không biết phân biệt đúng sai, càng làm mọi việc trầm trọng thêm. Hắn liếc thấy tên của Linh Tố trên sách giáo khoa, tự mình phát huy đáp: “Linh Tố? Tên này thật sự là linh khí xinh đẹp tuyệt trần, mồm miệng tỏa hương. Mình đoán, bạn học văn học đúng không? Hay là ngành nghệ thuật?”
Linh Tố chỉ liếc nhìn ba ngón tay khô quắt đặt lên sách của cô, ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt thê lương của nữ quỷ, đối phương phun ra hơi thở tanh tưởi.
Cô chán ghét cau mày, khép lại ngón trỏ cùng ngón giữa, điểm trên mi tâm của nữ quỷ.
Một tia sáng trắng hiện lên, nữ quỷ bị đau hét lên một tiếng, rụt trở về, chiếm cứ trên cổ Vương Trị Bình, ác độc nhìn chằm chằm Linh Tố, tựa như một con rắn độc.
Vương Trị Bình chỉ nhìn thấy Linh Tố làm một động tác kỳ quái, bỗng nhiên cảm thấy cổ thực lạnh, liền lôi kéo áo.
Linh Tố sầm mặt thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi ra ngoài.
Vương Trị Bình không hề nghĩ ngợi, lập tức đuổi theo.
Bên ngoài rất lạnh, hắn vừa thấy gió ập tới, lập tức lạnh run cả người. Linh Tố đi rất nhanh, đảo mắt đã đến gần cuối đường, Vương Trị Bình vừa gọi, vừa chạy tới.
Đổi thành người khác, được một nam sinh như Vương Trị Bình đuổi theo, không biết sẽ cao hứng đến đâu. Linh Tố lại dở khóc dở cười, cô còn chưa bao giờ biết hóa ra có người so với quỷ còn khó chơi hơn.
Vương Trị Bình vừa chạy vừa gọi, người qua đường đều ghé mắt nhìn.
Linh Tố không kiên nhẫn, quay đầu trừng hắn. Cô thấy Vương Trị Bình chạy trên đường, trên cổ nữ quỷ bám vào đó tựa như khăn lụa quàng cổ màu đen đang đón gió tung bay.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc chân Vương Trị Bình vừa bước trên đường, dây điện bỗng nhiên đứt ra từ trên trời giáng xuống, nện thẳng xuống đầu hắn.
Người bên ngoài kinh hô, bóng người Linh Tố chợt lóe. Vương Trị Bình chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ đẩy hắn một cái, làm cho hắn bị ngã ngửa mặt lên trời, cái mông đau nhức.
Vừa hồi thần lại, dây điện kia rơi xuống cách chân hắn chỉ tầm một thước, còn đang keng keng rung động. Nhất thời hắn đổ một thân mồ hôi lạnh.
Linh Tố liền đứng bên cạnh hắn, trên gương mặt thanh tú không có biểu tình gì, giọng nói trầm thấp: “Vốn thấy ngươi đáng thương, không đành lòng diệt trừ ngươi. Nhưng ngươi lại không biết tốt xấu, muốn làm hại tính mạng của người khác. Vậy đừng trách ta không lưu tình.”
Vương Trị Bình nghe mà không hiểu ra sao, còn tưởng rằng Linh Tố chỉ trích hành động vừa rồi của hắn, muốn dạy dỗ hắn, vội vàng kêu lên: “Đừng đừng! Bạn học! Chuyện gì cũng từ từ đã!”
Linh Tố dừng lại: “Bạn còn cầu tình cho cô ta sao?”
“Cô ta? Ai? Bạn nói cái gì?” Vương Trị Bình hoàn toàn hồ đồ.
Linh Tố cười, như mặt trời ló mây: “Chờ mình thu phục cô ta rồi, tất nhiên bạn sẽ rõ.”
Cô khẽ giơ tay lên, Vương Trị Bình cảm thấy đầu váng mắt hoa, đang hoài nghi có phải bản thân thiếu máu hay không, thì đã hôn mê bất tỉnh. Oan hồn quấn quanh cổ hắn kêu một tiếng, bay lên trời, mang theo gió lạnh xông về phía Linh Tố.
Linh Tố cười lạnh một tiếng, bàn tay phát sáng, thong dong nghênh đón, vẽ một vòng tròn trong không trung, đánh văng oan hồn ra. Oan hồn thét lên chói tai, định tìm chỗ để trốn, nhưng dù thế nào cũng không thể bay ra khỏi phạm vi năm thước. Vòng sáng kia gắt gao đuổi theo nó, mạnh mẽ xông tới, bao bọc quanh nó, co rút lại rất nhanh.
Oan hồn rơi xuống đất, huỵch một cái, biến thành một cô gái mặc váy dài màu xanh lam nhạt. Cô gái rơi lệ đầy mặt, vô cùng ủy khuất.
Linh Tố nhìn, thở dài, bắn ngón tay.
Vương Trị Bình dần dần tỉnh lại, thấy cô gái váy màu lam kia. Hắn còn chưa kịp nghi hoặc, chính là xuất phát từ bản năng thương hương tiếc ngọc thân thiết hỏi: “Bạn học, bạn làm sao vậy? Bị ngã sao?”
Linh Tố cười lạnh.
Vương Trị Bình vươn tay đỡ cô gái kia. Cô gái đột nhiên ngẩng mặt lên, điềm đạm đáng yêu hỏi: “Bạn không biết mình sao?”
Vương Trị Bình gãi gãi đầu: “Bạn học… Bạn là ai?”
Cô gái lại bi thiết, ôm mặt khóc lóc, không trả lời hắn. Vương Trị Bình chỉ có thể hướng tới Linh Tố ở bên cạnh xin giúp đỡ.
Trên gương mặt Linh Tố hàm chứa chút châm chọc, nói: “Bạn quay đầu nhìn xem phía sau sẽ biết.”
Vương Trị Bình theo lời xoay người sang chỗ khác. Phía sau hắn là một ảo ảnh: nam sinh anh tuấn hăng hái chạy trên sân bóng. Bỗng nhiên bóng rời tay, lăn đến bên chân một nữ sinh. Hắn đuổi theo, tiếp nhận bóng trên tay nữ sinh kia, thuận miệng khen một câu: “Bạn học, bộ quần áo này của bạn thật là đẹp mắt.”
Chỉ vì một câu này của hắn, nữ sinh kia ngày ngày mặc váy dài màu lam đi qua sân thể dục, nhưng nam sinh này lại không chú ý tới cô.
Một ngày, nam sinh lại lỡ tay trượt bóng, bóng tung đi rất xa. Nữ sinh lập tức đuổi theo, một lòng muốn nhặt lại bóng, tìm cơ hội nói chuyện với nam sinh đó. Cô một lòng một dạ chạy theo, không để ý một chiếc ô tô đang nhanh chóng lao tới…
Nam sinh đuổi theo sau, chỉ thấy tai nạn xe cộ, không biết nguyên do, tự nhặt bóng lên, thương cảm một lát liền rời đi.
Ảo ảnh dần dần ẩn biến mất. Vương Trị Bình ngẩn người ngốc nghếch. Hắn vốn chính là người vô tâm vô phế, nào biết đâu rằng bản thân vô tình chọc vào tình trái máu chảy đầm đìa như vậy.
Linh Tố nói với cô gái kia: “Bạn xem xem, người như vậy, đáng giá sao? Bạn trì hoãn thời gian đầu thai, chịu thiệt vẫn là chính mình. Dù là làm người hay là thành quỷ, đều rời khỏi đây thôi.”
Cô gái lau nước mắt, gật gật đầu.
“Bạn đi đi.” Ánh sáng nhạt dần. Cô gái hướng Linh Tố cúi mình vái chào, lưu luyến không rời nhìn Vương Trị Bình, bóng dáng dần dần biến mất.
Vương Trị Bình thật lâu mới bừng tỉnh lại từ trong mộng, run run, lại ngã ngồi dưới đất.
Linh Tố khinh thường nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.
Nhưng mà chuyện này vẫn chưa chấm dứt.
Cuối kỳ hôm thi xong môn cuối cùng, Phùng Hiểu Nhiễm gọi Linh Tố đến chỗ Đoạn Quyết, mọi người tụ tập ăn một bữa cơm.
Ngày ấy cực lạnh, vừa có mưa vừa có tuyết rơi. Linh Tố nộp bài thi đi ra, cảm giác khí lạnh ùa vào người. Cô kéo nhanh áo khoác, đội gió tuyết đi ở trên đường.
Mới vừa đi đến một chỗ hẻo lánh, có người gọi cô lại. Xoay người sang chỗ đó, cô nhìn thấy Vương Trị Bình.
Nửa tháng không gặp Vương Trị Bình, tựa hồ hắn đã gầy đi, có chút tiều tụy, không biết là vì ai hại cho tương tư. Bên cạnh hắn có một người đàn ông trung niên. Người đàn ông này tướng mạo bình thường, đeo kính râm, mặt lộ vẻ hung thần.
Linh Tố nhìn thấy quanh thân người đàn ông bao phủ một tầng khí xanh. Cô thở dài một hơi.
Vương Trị Bình chỉ vào Linh Tố nói với người đàn ông kia: “Chính là cô ta. Đại sư, ngày đó chính là cô ta thi triển pháp thuật với tôi!”
Người đàn ông gật gật đầu, chậm rãi đi tới, đánh giá Linh Tố từ cao xuống thấp.
“Không sai, quả thật là yêu tinh!”
Linh Tố cảm thấy buồn cười, không biết nên mắng hắn, hay là nên tạ hắn khích lệ đây.
Vẻ mặt Vương Trị Bình ngây thơ, hỏi: “Là yêu tinh gì?”
Linh Tố cũng hiếu kỳ. Chợt nghe “Đại sư” nói: “Là hồ ly tinh ngàn năm đạo hạnh!”
Linh Tố rốt cục không nhịn được phì cười một tiếng. Thú vị, cô cũng không phải hồng nhan họa thủy bình thường!
Vương Trị Bình thực khẩn trương: “Đại sư, cô ta đã thi triển mị thuật với tôi đúng không? Ngài mau thu phục cô ta đi!”
“Đại sư” lắc đầu, nói: “Yêu tinh này đạo hạnh cao siêu, không phải pháp thuật bình thường là có thể đối phó.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Vương Trị Bình quá sợ hãi.
“Không sợ.” Đại sư vung tay lên: “Vốn không có yêu quái nào mà Trương thiên sư ta không thu thập nổi!”
Linh Tố nhìn hai người ngươi một câu ta một câu diễn đến đây, rốt cục mở miệng nói: “Vị tiên sinh này, có phải chúng ta đã có gì hiểu lầm hay không?”
Người đàn ông sầm mặt, hừ lạnh một tiếng: “Không cần nói sạo, hôm nay nhất định phải thu phục ngươi, không để ngươi ở trường học làm xằng làm bậy!”
Linh Tố cảm thấy hoang đường, liếc mắt nhìn hắn một cái, không thèm cáo từ, xoay người rời đi.
Người đàn ông thấy thế, lấy ra mấy tấm phù ở trong túi, miệng khẽ niệm rì rầm. Lá bùa bốc cháy, mang theo ngọn lửa ánh xanh xông tới phía Linh Tố.
Linh Tố xoay người vung tay lên, ngọn lửa lập tức tắt lụi, lá bùa bay xuống đất. Tư thế của cô lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, tóc dài đen nhánh bay tán loạn trong gió tuyết, xinh đẹp lại mang theo vài phần lạnh lẽo thấu xương, không thể xâm phạm.
Người đàn ông kinh hãi, kêu lên: “Lợi hại!” Ngay sau đó lại từ trong túi lấy ra một con dao nhỏ bằng gỗ đào, vung lên, ngay lập tức, nó dài ra thành một thanh kiếm ba thước, chỉ thấy toàn thân nó phát sáng, hàn khí bức người.
Lúc này Vương Trị Bình kéo hắn lại.
“Đại sư, ngài không thể giết người đâu! Giết người là phạm pháp!”
Người đàn ông sát khí đỏ cả mắt, đẩy hắn ra: “Ta giết không phải là người, là yêu! Để cho ngươi xem nguyên hình của cô ta đây!”
Hắn hét lớn một tiếng, vọt lên, định đâm cho thiếu nữ kia một kiếm xuyên tim.
Linh Tố thản nhiên cười: “Đúng là kiếm tốt.”
Cô tùy tay lấy ra một trang giấy, ném lên không trung, hóa thành một con hạc. Kiếm đã đâm đến, ngay chính giữa hạc giấy. Hạc giấy nhất thời hóa thành bột mịn lóe sáng, rồi sau đó hoàn toàn tan biến. Người đàn ông kia cũng bị lực lượng đó tác động lui về phía sau vài bước.
Linh Tố không có tính ham chiến, vốn muốn tránh ra. Không nghĩ tới người đàn ông kia còn không bỏ qua, quát to: “Mơ tưởng muốn trốn sao”, một bên lấy ra một cái bình, mở ra hắt về phía Linh Tố.
Linh Tố lúc này mới biến sắc, vội vàng lui về phía sau. Nhưng không để ý dưới chân va phải tảng đá, thân thể mất cân bằng, sắp sửa ngã xuống đất.
Ngay tại tình cảnh chỉ mành treo chuông, một bàn tay đỡ sau lưng Linh Tố, một thứ gì đó từ phía cô bay đến, mở ra kết giới, cản lại toàn bộ chất lỏng không sạch sẽ kia, hắt trở lại vào người Vương Trị Bình đứng đó.
Linh Tố thở phào một hơi.
Giọng nói sau lưng vang lên: “Này! Bắt nạt một cô gái như vậy, rất tổn hại âm đức mà, không phải sao?”
Vương Trị Bình bị sặc nước, ngũ quan đều nhăn nhó. Vị “Trương thiên sư” kia càng cổ quái, sắc mặt xanh trắng, run run dường như thấy quỷ, hai mắt trắng dã, bùm một tiếng té trên mặt đất.
Linh Tố kinh ngạc “A?” Một tiếng.
Nam sinh phía sau cười nói: “Tôi bỏ thêm chút thứ, để xem hắn chịu được không.”
Đó là một nam sinh cao gầy, đeo kính đen sì, lại có vẻ tuấn tú nhã nhặn, khiến người ta có cảm tình. Hắn chớp mắt vài cái với Linh Tố, nói: “Bạn học, tâm địa của em quá thiện lương rồi, đối với mấy thứ này, tuyệt đối không thể thủ hạ lưu tình.”
Khi nói chuyện, “Trương thiên sư” kêu lên, lăn lộn trên mặt đất, thân mình càng lúc càng nhỏ lại. Linh Tố cho tới bây giờ chưa thấy qua tình cảnh này, tò mò xem xét. Chỉ thấy tựa như trong phim, cơ thể của hắn co rút dần vào trong quần áo, run rẩy một lúc, sau đó một con chuột cực lớn từ trong cổ áo chạy ra, kinh hoảng rên vài tiếng, nhanh chóng chạy trốn.
Nam sinh cười ha hả, vẫy tay bắn ra cái gì đó, đánh trúng con chuột. Con chuột kêu thảm vài cái, trốn vào trong lùm cây.
Vương Trị Bình cũng thấy toàn bộ quá trình, sợ tới mức mặt không còn chút máu, liên thanh hỏi: “Đây là cái gì? Đây là cái gì vậy?”
Nam sinh châm biếm: “Con chuột mà cậu cũng không nhận ra à?”
Linh Tố cũng nở nụ cười.
Vương Trị Bình chỉ vào bọn họ, kinh hãi nói: “Các ngươi là ai? Các ngươi không được giết tôi!”
Linh Tố cười nhạt: “Giết bạn làm cái gì? Bạn đi đi, về sau tôi không muốn gặp lại bạn nữa.”
Vương Trị Bình như được đại xá, ù té chạy đi. Ngày thường thì phong lưu tiêu sái, lúc này lại chật vật không chịu nổi.
Linh Tố thở dài. Lần này, sợ là lời đồn sẽ nổi lên bốn phía đây. Cô không gây chuyện, thị phi lại luôn đến tìm cô.
Cô khom người nói với nam sinh kia: “Cám ơn anh.”
Nam sinh cười cười: “Nhấc tay chi lao, đều là đồng bọn, nên làm vậy.”
Tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên Linh Tố tiếp xúc với đồng đạo trong nghề.
Chưa bao giờ mẹ lui tới với những người này, cũng chưa bao giờ đề cập đến. Trong miệng mẹ nữ tử Thẩm gia luôn mang theo cảm xúc hối lỗi sống yên lặng tại tòa nhà ở phía nam đô thị kia. Sau đó bà mất, để lại một bản ghi chú, chỉ có vài nét bút ít ỏi nhắc tới: “Tổ tiên Thẩm gia từ phía nam đến tận đây. Bà ngoại ngẫu nhiên sẽ nhớ lại khi còn bé thường hay chơi đùa trong đình viện cùng núi rừng xanh tươi. Trong trí nhớ của bà, từ đường hương khói không tan, hương thơm tẩm nhập vào vạt áo…”
Có từ đường, thì phải là của mọi người, nhưng về gia mạch truyền thừa dị năng, lại không đề cập nửa chữ.
Linh Tố nhìn nam sinh trước mắt nhiệt tình dào dạt, không khỏi sinh ra vài phần thân thiết, liền hướng hắn cười nói: “Anh có ơn giúp tôi, còn không biết nên cảm tạ thế nào.”
Nam sinh vừa nghe, cười vang, nói: “Muốn cảm tạ thật ra rất dễ dàng.”
Linh Tố cảm thấy mới lạ, hỏi lại: “Cảm tạ ra sao?”
Nam sinh há mồm nói: “Em có thể cho tôi mượn chút tiền không?”
“A?”
Rốt cuộc nam sinh có chút ngượng ngùng: “Vừa rồi tôi quýnh quáng, dùng hai đồng tiền xu cuối cùng đánh con chuột. Hiện giờ không có tiền ngồi xe công cộng rồi.”
Linh Tố qua một lát mới “A” một tiếng thật dài, không khỏi cười rộ lên.
Nam sinh mặc đồ có chút đơn bạc, run rẩy trong gió lạnh. Linh Tố nhìn anh ta đáng thương, đáy lòng vừa động, nói: “Tôi mời anh ăn cơm.”
Khi Phùng Hiểu Nhiễm nhìn thấy nam sinh phía sau Linh Tố, biểu tình có thể hình dung bằng hai từ khiếp sợ. Linh Tố bình thường yên yên lặng lặng, lại cho cô một kinh ngạc lớn thế này.
Nam sinh tươi cười vui vẻ với cô, giống như người quen thân, cởi giầy, đi vào phòng theo mùi thơm của đồ ăn.
Phùng Hiểu Nhiễm giữ chặt Linh Tố: “Sao lại thế này?”
Linh Tố vừa lạnh vừa đói, thở dài một tiếng: “Một lời khó nói hết.”
Phùng Hiểu Nhiễm hưng trí: “Mình thấy anh ta rất suất, học ở viện nào? Sao các bạn lại quen nhau?”
“Bạn nghĩ đi đâu vậy?” Linh Tố sẵng giọng: “Vào rồi sẽ nói sau. Bạn không để cho mình vào, mình đông lạnh chết mất!”
Phùng Hiểu Nhiễm lôi kéo cô không buông: “Nói rõ ràng mới cho đi vào! Không có lương tâm, yêu đương cũng không nói cho mình biết! Mắt nhìn rất khá, tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong, tao nhã…”
Chưa dứt miệng, chợt nghe khẩu khí dạy đời của nam sinh kia vang lên ở trong phòng: “Nồi lẩu thịt dê, thích hợp cho thêm chút hành tây. Cải củ, hồ tiêu rau thơm. Đến đây, đại ca, tôi muốn khối thịt này.”
Phùng Hiểu Nhiễm cứng họng, nhìn về phía Linh Tố.
Linh Tố mệt mỏi thở dài, đi vào bên trong.
Trong phòng, trên bếp từ nóng hầm hập có một nồi lẩu dê, nam sinh kia đã sớm ngồi xuống múc một bát lớn, ngửa đầu uống cạn bát canh nóng. Xong rồi lau miệng, nói: “Cuối cùng cũng được ấm áp.”
Đoạn Quyết nhìn mà buồn cười, nói: “Huynh đệ, hôm nay mới ba độ, cậu lại ăn mặc mát mẻ như thế.”
“Không có cách nào cả. Lão bản nói tháng này sẽ phát trợ cấp, kết quả lại nợ rồi.”
“Cậu làm nghành gì, lão bản là ai?”
“Tôi học đại học C, ngành ngoại ngữ, hiện tại là nghiên cứu sinh văn học cổ đại.” Còn nói ra tên một người. Đoạn Quyết gật gật đầu, nói đã nghe qua, rất nổi danh.
Nam sinh cười nói: “Trong hệ anh ta trẻ tuổi nhất, cũng hay bực tức nhất. Nghiên cứu văn học cổ, tuổi trẻ luôn chịu thiệt, càng lỗi thời lại càng có quyền uy.”
Phùng Hiểu Nhiễm ngồi đối diện, nhiệt tình hô: “Tận lực ăn đi, đừng khách khí. Bạn bè của Linh Tố chính là bạn bè của mình. Đúng rồi, xưng hô với bạn như thế nào?”
Linh Tố vừa nhấc tay lên cầm bát, lại cảm thấy buồn cười.
Hắn gọi là gì?
Nam sinh đang ngậm củ cải trong miệng, vội vàng nuốt xuống, nói: “Mình gọi là Hoa Thanh. Thanh Hoa đảo lại vẫn chính là mình đó.”
Hắn quay đầu hỏi Linh Tố: “Bạn tên gì?”
Cằm Phùng Hiểu Nhiễm như rớt xuống đất. Linh Tố ôn hòa nói: “Mình họ Thẩm, Thẩm Linh Tố.”
Hoa Thanh đột nhiên ngừng đôi đũa trong tay: “Bạn họ Thẩm?”
“Đúng vậy.” Linh Tố gật gật đầu.
“Thẩm… Thẩm Tuệ Quân là gì của bạn?”
Linh Tố giật mình: “Thẩm Tuệ Quân là gia mẫu.”
“Khó trách a.” Hoa Thanh chậm rãi buông bát đũa, đối với Linh Tố trang trọng gật gật đầu: “Hiện tại bạn là nữ chủ nhân của Thẩm gia đúng không?”
Linh Tố lông mày nhướn lên, cười nói: “Nay Thẩm gia chỉ còn một mình mình.”
“Phải không?” Hoa Thanh nghe xong, sắc mặt ưu thương: “Còn đến mức thế này sao.”
Linh Tố nghĩ đến kế tiếp hắn sẽ hỏi một chút về việc của Thẩm gia, không nghĩ tới bạn học Hoa Thanh cảm thán xong, lại nâng lên bát cơm lang thôn hổ yết ăn vèo vèo.
Trong chốc lát dùng xong cơm, trên mặt Phùng Hiểu Nhiễm đã tràn đầy hắc tuyến. Linh Tố cũng thực ngượng ngùng, lại lo lắng bị Phùng Hiểu Nhiễm tra khảo, lấy cớ tiễn người, nhanh chóng bỏ chạy theo Hoa Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.