Chương 8
Mỹ bảo
04/07/2013
Mưa to giàn giụa, trắng xoá một mảnh, ngoài cửa sổ
cảnh phố mơ hồ, như là tranh màu nước bị nước tẩy trắng xóa.
Linh Tố theo xe nhẹ nhàng lắc lư, không biết vì sao nhớ tới một câu đồng dao.
Bay a bay, bay a bay, bay đến chỗ bà ngoại.
Bà ngoại của cô ở nơi nào đây?
Mỗi khi hát đến chỗ này, liền cảm thấy đặc biệt cô tịch.
Tựa hồ luôn nghe thấy một người con gái đang khóc?
Linh Tố nhìn xung quanh mọi nơi, trong xe hành khách rất thưa thớt, lộ ra vẻ chết lặng đặc hữu của người đô thị. Không hề nhìn thấy người con gái nào đang khóc.
Cũng thế, không nhìn thấy chính là không nhìn thấy. Lâu cũng thành thói quen.
Nhắm mắt lại, Linh Tố có thể rõ ràng thấy một cảnh kia.
Một thiếu nữ còn mặc trang phục bệnh nhân đi vào thư viện, tái nhợt tiều tụy, giống như tim đã tan nát hết.
Cô lấy ra một quyển sách, đề bút viết xuống di chúc, sau đó kéo xuống trang giấy kia, gập lại. Lặp lại châm chước suy tư, rốt cục nhét vào bệ của mô hình địa cầu, rồi để lại ký hiệu trên sách.
Cô được ăn cả ngã về không, cuối cùng đánh bạc một phen. Hy vọng di chúc này có thể thay đổi hiện trạng bi thương.
Cô đã dùng hết toàn lực. Hơn nữa cô cũng không ý thức được sinh mạng của mình không lâu sau đó cũng đi tới hồi kết.
Quan Lâm Lang, ba ngàn sủng ái cho một người, nhìn như phong quang vô hạn, kỳ thật nhân sinh cũng là một hồi bi kịch.
Khi xuống xe, mưa lớn đến tột đỉnh. Linh Tố ôm túi tiền nơi ngực trái, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đi vào bên trong nhà.
Hàng hiên nhỏ hẹp yên tĩnh u ám, một giọng nam bỗng nhiên vang lên, Linh Tố sợ tới mức trong lòng cả kinh.
“Là tôi.” Bạch Sùng Quang từ một góc đi ra.
Linh Tố lạnh run, ánh mắt đề phòng lui một bước.
Bạch Sùng Quang bật cười: “Bạch Khôn Nguyên rốt cuộc đã làm pháp thuật gì với em, mà em coi tôi là ngưu quỷ xà thần vậy?”
Linh Tố mím miệng không nói lời nào, vẻ mặt âm u. Trên người cô có thể nói đều là ẩm ướt, chỉ có túi tiền trước ngực vẫn khô ráo. Tờ giấy mỏng manh ở nơi đó giờ phút này như là lửa nóng, thiêu đốt ngực cô phát đau.
Bạch Sùng Quang thấy cô không đáp, cao thấp đánh giá cô, có vài phần thương tiếc hỏi: “Đi đâu vậy? Sao lại ướt sũng như vậy?”
Linh Tố gục đầu xuống: “Đi đến nhà bạn học …”
“Có phải đến thư viện không?”
Linh Tố nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Bạch Sùng Quang thở dài một hơi: “Em thích Bạch Khôn Nguyên đến vậy sao?”
Mặt Linh Tố nóng lên, không hề hé răng.
“Tôi cuối cùng vẫn là làm người ác. Theo lý thuyết, em và Lâm Lang đều đã trưởng thành, tự mình phải chịu trách nhiệm, gánh vác mọi hậu quả.”
Linh Tố mạnh mẽ ngẩng đầu, cứng rắn đáp trả: “Không cần phải uy hiếp tôi!”
Bạch Sùng Quang cả giận nói: “Tôi uy hiếp em làm cái gì? Chính em cũng đã nói, đây là ân oán của Bạch gia chúng tôi. Tôi chính là không muốn em bị lôi kéo vào đó, em không cảm kích thì thôi!”
“Anh hai lần ba lượt chuyển đề tới tới nguyên nhân cái chết của Lâm Lang. Bạch Sùng Quang, nếu anh thật sự cho rằng cái chết của cô ấy có điều kỳ quái, anh có thể đi báo án mà.”
“Không phải tôi không dám tin, mà là không muốn tin!”
Linh Tố muốn nói lại thôi một lát, nhẹ nhàng tiếp lời: “Sùng Quang, anh và Khôn Nguyên… Kỳ thật là anh em đúng không…”
Bạch Sùng Quang trong nháy mắt trở nên cứng ngắc. Trên trời bỗng có một tia chớp, tia sáng chói mắt rọi xuống khiến hắn thống khổ nhắm mắt lại.
Linh Tố khẽ dịch từng bước một, hướng tới sát thang lầu, lúc tay cô chạm đến tay vịn, nhanh chóng xoay người chạy lên lầu, nhanh nhẹn như một chú nai con. Tiếng bước chân nhỏ vụn rời đi, hàng hiên trở về bình tĩnh.
Mưa bên ngoài còn rơi xuống, tiếng sấm ù ù, không hề có dấu hiệu ngừng lại. Bạch Sùng Quang chậm rãi mở mắt, cười khổ một cái, dựng thẳng cổ áo vùi đầu đi dưới màn mưa.
Linh Tố về nhà, lập tức bật hết tất cả ngọn đèn, đứng ở chính giữa phòng, thấp giọng kêu gọi: “Mẹ, để cho con thấy mặt một lần thôi. Mẹ, con cần ý kiến của mẹ, giúp con đi.”
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ầm vang, thường thường có tia chớp ở phía chân trời sáng lên, bên trong không có chút hồi âm. Linh Tố chờ đợi thật lâu, trên mặt dần dần lộ ra thần sắc tuyệt vọng mỏi mệt.
Cô chậm rãi ngồi xuống, từ trong túi tiền lấy ra di chúc. Trang giấy hơi thấm ướt, cô thật cẩn thận cầm lấy, hít sâu một hơi, mở tờ giấy ra.
Ngoài cửa sổ một tia chớp chói mắt hiện lên, như một cây kiếm cắt qua bầu trời.
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, trong tiếng mưa rơi rào rào giọng nói này có vẻ hơi mỏng manh. Là đại thẩm cửa hàng ăn đối diện, bà gọi: “Linh Tố, cháu có ở nhà không? Bệnh viện điện báo nói, em gái của cháu…”
Một tiếng nổ vang, chấn đắc khiến sàn nhà dưới chân cũng run lên. Tờ giấy trong bàn tay trắng bệch của Linh Tố lặng yên rơi xuống đất.
Thời điểm chạy tới bệnh viện, trời vẫn còn đang mưa, không hề có dấu hiệu sắp tạnh.
Linh Tịnh đeo máy hít thở, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt, dưới đôi mắt là quầng thâm màu xanh đậm. Linh Tố nhìn mà trong lòng đau đớn.
“Làm sao có thể cảm mạo đây?”
Bác sỹ nói: “Hôm nay thay đổi thời tiết. Tóm lại, giải phẫu chậm lại, chờ cô bé hết cảm mạo rồi nói sau.”
Linh Tịnh bỗng nhiên ho khan, nằm trên giường thở hào hển. Mắt Linh Tố chỉ nháy mắt đã ẩm ướt.
Hai chị em nắm chặt tay nhau.
Linh Tịnh cố hết sức nói: “Đừng lo, chờ chị thi đỗ vào đại học rồi, em sẽ khỏe lên. Học kỳ sau chúng ta có thể trở lại trường đi học thôi.”
Linh Tố chôn mặt ở trong chăn. Linh Tịnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu và bả vai em gái, giống như chủ nhân đang âu yếm một chú chó nhỏ sợ hãi.
“Chị, người đàn ông lần trước đi cùng chị đâu?”
Linh Tố ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh ấy? Làm sao vậy?”
Linh Tịnh nhìn chị chăm chú: “Bây giờ chị còn lui tới với anh ấy không?”
Trong óc Linh Tố lập tức nhảy ra khuôn mặt tươi cười dường như có thể hòa tan núi băng kia của Đồng Bội Hoa, ngực cảm thấy đau đớn.
“Anh ấy chỉ là một người ủy thác thôi.” Cô thản nhiên nói.
Tay lạnh lẽo của Linh Tịnh cầm lấy tay của chị: “Chị, em có dự cảm, em sẽ không qua được.”
“Nói bậy!” Linh Tố quát lớn.
Linh Tịnh lắc đầu: “Chị thấy được Quỷ Hồn, em biết trước được một ít chuyện tương lai. Chị, em giấu giếm đã lâu.”
Linh Tố khiếp sợ lại kích động: “Em nói cái gì. Em là đứa nhỏ bình thường mà.”
“Chị, em không giống chị, nhưng cũng nhận được một chút di truyền của mẹ. Có điều mọi người đều nói người biết tiên đoán thường không biết trước vận mệnh của chính mình, nay em lại có thể, chứng tỏ rằng em sẽ không qua được.”
“Em không nên suy nghĩ bậy bạ.” Mắt Linh Tố đỏ lên: “Em chỉ bị cảm mạo, nhất định có thể khỏe lại.”
Linh Tịnh cũng khóc òa lên: “Chị, em sắp được giải thoát rồi, chị phải làm sao bây giờ? Bọn họ đều muốn bắt nạt chị. Chị rất thiện lương mà.”
Bác sỹ lại đây nói: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”
Tuy rằng Linh Tố không muốn, vẫn bị thúc giục rời khỏi bệnh viện.
Về nhà, đã là buổi tối. Hết mưa, một vòng trăng tròn treo ở trên trời. Trong ngõ nhỏ con đường đầy nước, một vũng rồi lại một vũng, cô không thể không đi thật chậm.
Xa xa nhìn thấy dưới ánh trăng có bóng dáng của một người cao lớn ở dưới lầu. Linh Tố đứng lại, bất đắc dĩ cười rộ lên.
Một Lâm Lang, khiến cho người ngoài như cô bỗng nhiên chạm vào chỗ phỏng tay thế này, hai vị công tử của Bạch gia thay phiên nhau đến canh gác dưới lầu nhà cô.
Bạch Khôn Nguyên tắt điếu thuốc trong tay, đi tới hỏi: “Đi đâu vậy? Sao trễ như vậy mới trở về, giáo huấn lần trước còn chưa đủ sao?”
Linh Tố không đáp, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Em còn chưa nói em đi đâu?”
“Em gái của em bị cảm.” Linh Tố nói.
“Giải phẫu bị dời ngày rồi sao?” Bạch Khôn Nguyên nói: “Trái tim bệnh nhân sợ nhất là bị cảm. Qua vài ngày sẽ thi vào đại học, còn phải phân tán tâm tư. Đúng rồi, có đủ tiền không?”
Linh Tố nhíu mày: “Tiền không cần lo lắng.”
Bạch Khôn Nguyên nhìn cô chăm chú một lát, tay đặt lên vai cô: “Ăn cơm tôi chưa? Chúng ta đi ra ngoài tiệm. Hôm nay trăng sáng, đi bộ với anh một chút.”
Linh Tố bôn ba một ngày, vừa mệt vừa đói, thầm nghĩ ngã vào trên giường ngủ một lúc. Nhưng nghe giọng nói ôn nhu của Bạch Khôn Nguyên, chân không tự chủ được lại hoạt động.
Bạch Khôn Nguyên mang theo cô lên núi.
Linh Tố đã từng tuổi này nhưng chỉ có thời điểm trước đây mẹ còn sống từng mang cô đến đài thiên văn ngắm sao vào ngày sinh nhật của cô. Mấy năm nay, đài thiên văn đóng cửa, đổi thành nhà ăn xa hoa, Linh Tố cũng không còn lý do lên núi.
Nhưng Bạch Khôn Nguyên đỗ ở bãi đỗ xe, dặn Linh Tố chớ đi, rời khỏi đây, rồi trở lại với một cặp lồng cơm. Linh Tố kinh dị nhìn hắn trải thảm nhựa trên mặt đất, mở ra cặp lồng cơm.
Bụng của cô vang lên tiếng lột rột.
Bạch Khôn Nguyên hướng cô cười vươn tay: “Lại đây đi.”
Cô đặt tay vào trong tay hắn, cũng ngồi xuống.
Bạch Khôn Nguyên hướng về phía trên đầu nghếch cằm: “Như thế nào? Cảnh đêm đẹp không?”
Linh Tố nhìn ra xa. Ngọn đèn thành thị trên núi như sao đầy trời, lóe ra không ngừng. Cô không khỏi ngây ngốc.
Bạch Khôn Nguyên bưng một chén canh gà đưa qua: “Ăn đi, anh biết em đói bụng.”
Trong mắt hắn là ánh đèn đuốc, Linh Tô cảm thấy hai mắt mình đau nhức.
Trên núi có gió, gió lớn thổi qua, Linh Tố run run, há mồm hắt xì một cái.
Một chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể khoác lên trên vai, một đôi tay phủ lại quần áo, sau đó kéo vào trong lòng.
Trong lúc yên tĩnh Linh Tố có thể rõ ràng nghe được tiếng đập bồn chồn của trái tim. Thân nhiệt ấm áp của người phía sau truyền lại trên người cô, cô nhắm hai mắt.
Bạch Khôn Nguyên nói: “Mỗi lần tâm phiền ý loạn, anh đều thích đến nơi đây ngắm đèn đuốc. Nhìn xem chúng sinh bên dưới bận rộn, mới cảm thấy phù sinh nửa đời nhàn rỗi không dễ dàng. Khi đó cũng rất hâm mộ Sùng Quang, trên vai chú ấy không đeo trách nhiệm nặng nề, tiêu diêu tự tại, luôn có một con đường lùi, sống rất thoải mái.”
Linh Tố chăm chú nhìn hắn.
Bạch Khôn Nguyên thản nhiên cười với cô: “Em đã nhận ra đúng không? Anh đã từng yêu Lâm Lang.”
Linh Tố ngượng ngùng cúi đầu.
“Em ấy vẫn nói anh thực không vui vẻ, không chỉ một lần khuyên anh buông ra một chút. Gia phụ qua đời, anh liền bắt đầu thu lại ý niệm trong đầu. Mới trước đây anh cũng rất thích biển lớn, giấc mộng có một con thuyền trắng toát, thuận gió cất cánh. Anh còn nhớ rõ trước đây một trưởng bối từng tặng cho anh một bộ thuyền khuông, anh vô cùng yêu thích, nhưng gia phụ vứt nó đi sau lưng anh, còn nghiêm khắc răn dạy một phen. Sinh ý sản nghiệp trong nhà, đều không chấp nhận được việc anh buông tay.”
Bạch Khôn Nguyên bất đắc dĩ cười cười: “Anh cũng từng nói với Lâm Lang, tương lai có một ngày, có thể cùng em ấy dạo chơi ở biển. Xây một nhà gỗ nhỏ, nuôi một con chó con. Nhưng sau đó Lâm Lang đã chết. Đột nhiên như thế. Thẳng đến khi hạ táng em ấy, anh vẫn không thể tin được.”
“Ngày đó anh không nên cãi nhau với em ấy. Em ấy có bệnh, buổi tối không biết chạy đi nơi đâu một mình. Lúc trước em ấy mới hiểu lầm quan hệ của anh và Bội Hoa, làm ầm ỹ với anh. Anh nói em ấy vài câu, em ấy lại nổi giận. Anh cũng vậy, anh tức em ấy không tín nhiệm anh, không hề nhường nhịn em ấy. Em ấy cứ như vậy đột nhiên ôm ngực ngã xuống, nằm trong lòng của anh nhắm mắt lại… Sau đó không còn mở ra nữa.”
Linh Tố cầm tay hắn.
Giọng nói của Bạch Khôn Nguyên dần dần thấp xuống: “Không có em ấy, từng ngày trôi qua không có sức sống. Hiện tại dì Diêu cũng bị bệnh, Sùng Quang lại ở trong công ty cãi lộn. Qua mấy ngày chính là đại hội cổ đông, còn không biết sẽ tạo nên phong ba gì đây. Nếu Lâm Lang trên trời có linh, nhìn thấy cảnh tượng trong nhà sau khi mình mất như thế, cũng không biết sẽ thất vọng đau khổ đến đâu. Anh cũng coi như là trụ cột trong nhà, phải chịu trách nhiệm thôi.”
Trầm mặc một lát, sau đó Bạch Khôn Nguyên khẽ hít một tiếng: “Đối với em, anh luôn đặc biệt nói nhiều.”
Linh Tố cũng nhẹ nhàng mở miệng: “Mới trước đây, mẹ mang em đến ngắm đèn, nói với em mọi ồn ào rầm rĩ trên thế gian này đều không liên quan đến chúng ta. Chúng ta đều là người quan sát đứng ở xa xa. Em vẫn rất nhớ.”
“Bác gái cũng giống em…”
Linh Tố cười cười: “Sùng Quang nói anh ấy không tin quái lực loạn thần. Anh thì sao?”
Khôn Nguyên như trước thân mật ôm cô: “Thông linh sao? Cái khác không biết, nhưng anh cảm thấy anh tin tưởng em.”
Linh Tố cúi đầu nhìn hai tay vòng trước người mình, rất muốn đẩy ra, lại thủy chung không có dũng khí này. Cô dần dần dựa trọng tâm vào phía sau, thả lỏng tiến vào trong ngực hắn. Hơi thở của Bạch Khôn Nguyên khe khẽ phất qua bên tai cô.
Sau đó cô ngủ quên, thời điểm tỉnh lại, xe đang đi vào đường cao tốc.
Bạch Khôn Nguyên thấy cô tỉnh, quay đầu cười với cô. Linh Tố cũng cười đáp lại.
Bạch Khôn Nguyên bỗng nhiên nói: “Lâm Lang qua đời ba năm cũng sắp đến ngày giỗ rồi, trong nhà sẽ tổ chức tiệc nhỏ, em có thể tới không?”
Linh Tố lập tức gật đầu.
Bạch Khôn Nguyên cười: “Cám ơn em, Lâm Lang trên trời có linh cũng sẽ cao hứng.”
Linh Tố si ngốc nhìn đèn đuốc xẹt qua ngoài cửa sổ, ma xui quỷ khiến nói: “Em… tìm được một phần di chúc do Lâm Lang kí tên…”
Tốc độ xe chậm dần, dừng lại ở ven đường.
Bạch Khôn Nguyên quay đầu nhìn thẳng cô: “Di chúc của Lâm Lang? Em ấy có di chúc?”
Linh Tố gật gật đầu: “Tìm được ở thư viện, em… còn chưa xem, cho nên không biết có phải là thật hay không, cũng không biết có hiệu quả và lợi ích pháp luật hay không.”
Bạch Khôn Nguyên lắc đầu: “Em ấy bị bệnh, nói với anh muốn viết di chúc. Khi đó anh chỉ sợ em ấy miên man suy nghĩ, khuyên em ấy bỏ ý niệm này trong đầu. Chẳng lẽ sau đó em ấy đã thật sự viết?”
Linh Tố hỏi: “Anh muốn thế nào? Thứ này về nhà là có thể đưa cho anh.”
“Không cần.” Bạch Khôn Nguyên khoát tay: “Nếu di chúc giao ra từ tay anh, Sùng Quang khẳng định không tin, để em cầm vẫn tốt hơn. Ngày mai em cầm đến chỗ công ty, anh sẽ gọi mọi người tới, mời luật sư đến công chứng. Tranh cãi từ trước đến nay, cũng là thời điểm nên giải quyết.”
Linh Tố nhất nhất đáp ứng. Lần này, cô biết chính mình rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng ho khan kia nữa.
***
Đêm hôm đó, Linh Tố hiếm khi ngủ sâu như vậy, một đêm không mộng mị. Ngày hôm sau thức dậy, nhìn thấy ánh mặt trời màu vàng lười biếng chiếu vào tờ giấy trên bàn học trước cửa sổ.
Tờ giấy trên bàn học đúng là di chúc của Lâm Lang, cô cầm lấy, thận trọng bỏ vào trong túi sách.
Thu dọn xong xuống lầu, không nghĩ rằng đã có xe Bạch gia đang chờ cô. Một người đàn ông bộ dáng nhã nhặn trẻ tuổi khách khách khí khí mời cô lên xe.
Linh Tố trước khi lên xe nhìn hắn một cái, thấy trong mắt hắn chợt lóe tia sáng.
Cô lắc đầu, quá mức khẩn trương rồi.
Người đàn ông kia cung kính hộ tống cô đến công ty, chỉ đường cho cô. Một bên nhân viên đều kinh ngạc.
Linh Tố có chút ngượng ngùng.
Vừa đi vào phòng họp, trận thế thực tại làm cho Linh Tố lắp bắp kinh hãi. Vốn tưởng rằng chỉ là vài người liên quan tiến hành nghi thức kết giao, không nghĩ rằng trong phòng ngồi đầy người, ánh mắt nhất tề hướng lên người cô. Nam nữ già trẻ, người người áo mũ chỉnh tề, cầm đầu đúng là anh em Bạch gia.
Bạch Sùng Quang vừa thấy là cô, đứng lên: “Quả thật là em.”
Vẻ mặt của hắn phẫn nộ. Linh Tố đột nhiên có cảm giác cùng người ta cấu kết làm việc xấu, hãm hại trung lương.
Linh Tố nhìn về phía Bạch Khôn Nguyên, hắn hướng cô gật gật đầu.
Cô lấy ra phong thư từ trong túi xách, người đàn ông đưa cô đến vội tiếp nhận, qua tay đưa tới đặt trên bàn. Bên cạnh bàn có vài người đàn ông bộ dạng chuyên nghiệp thật cẩn thận mở dấu niêm phong, rút ra trang giấy, đặt ở trên bàn, vây quanh nghiên cứu.
Bạch Sùng Quang lạnh lùng nhìn Linh Tố, hỏi: “Linh Tố, sao em lại tìm thấy di chúc này?”
Linh Tố không chút hoang mang đáp: “Lúc sống Lâm Lang để lại manh mối, tôi tìm hiểu nguồn gốc.”
“Cố tình để em tìm thấy sao.”
Linh Tố cười lạnh: “Không phải tôi là bán tiên sao?”
Đồng Bội Hoa đi ra nói: “Lúc này Linh Tố là người có ơn với chúng ta.”
Bạch Sùng Quang cười nhạo: “Linh Tố làm sao biết cái gì mà chúng ta?”
Người con gái bên cạnh gọi là Bạch Khôn Phương kéo hắn một cái.
Bạch Khôn Nguyên quát khẽ: “Chú nói mấy lời lạnh nhạt với Linh Tố làm cái gì. Liên quan gì đến cô ấy?”
Linh Tố bình tĩnh, cúi đầu tĩnh tọa, bỗng nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng thở dài. Cô nghiêng đầu đi, bên người trống trơn.
Nhân viên xem xét rốt cục ngẩng đầu lên: “Bạch tiên sinh, xác định là bút ký của tiểu thư Bạch Lâm Lang, thời gian viết đại khái là ba năm trước đây.”
Một người khác tiếp lời: “Bạch tiên sinh, thật sự là tiểu thư Bạch Lâm Lang tự tay viết, như vậy di chúc này xác thực có tính pháp lý.”
Nét mặt Đồng Bội Hoa lập tức giãn ra, Bạch Sùng Quang lại mặt nhăn mày nhó.
Mặt Bạch Khôn Nguyên không chút thay đổi: “Vậy trước mặt các vị tiền bối, tuyên đọc đi.”
Không khí nháy mắt căng thẳng. Linh Tố không ngẩng đầu, hít sâu một hơi.
Luật sư thanh thanh yết hầu, thì thầm: “Tôi, Quan Lâm Lang. Thần trí thanh minh, ý nghĩ rõ ràng, lúc này lập hạ di chúc. Sau khi tôi chết, đem 5% cổ phần danh nghĩa của công ty Bạch thị tặng cho mẹ, cảm tạ ơn dưỡng dục của bà.”
Tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đột nhiên vang lên tiếng ghế dựa ngã xuống đất, Bạch Sùng Quang đứng lên, sắc mặt xanh mét, mắt lộ hồng quang.
Hắn thô cổ họng đặt câu hỏi: “Đây là thứ vớ vẩn gì vậy?”
Bạch Khôn Nguyên thản nhiên nói: “Đây không phải thứ vớ vẩn, đây là di chúc của Lâm Lang.”
Hắn cẩn thận cầm tờ giấy kia lên, nhẹ nhàng bỏ vào văn kiện.
“Sùng Quang, đừng vì thua cuộc mà không chịu nổi!” Đồng Bội Hoa cười tủm tỉm nói: “Các vị chuyên gia ở đây không phải đã chứng minh rồi sao? Này quả thật là Lâm Lang tự tay viết ra.”
Bạch Sùng Quang đẩy ra Bạch Khôn Phương đang muốn kéo áo hắn, vọt tới trước mặt Bạch Khôn Nguyên: “Chú không tin, thời điểm kia Lâm Lang…”
“Tuy rằng thời điểm kia Lâm Lang bị bệnh, nhưng trái tim bị bệnh không ảnh hưởng tới việc em ấy lập di chúc!” Bạch Khôn Nguyên lớn tiếng ngắt lời hắn.
Đồng Bội Hoa nói: “Sùng Quang, Lâm Lang đem công ty cổ phần cho dì, kia cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà.”
Bạch Sùng Quang nheo mắt: “Vừa rồi không phải mới tìm bác sỹ chứng minh chị dâu si ngốc, dựa theo quy củ Bạch gia, cổ phần công ty tạm thời do Bạch Khôn Nguyên chi phối sao? Lâm Lang viết như thế không phải là cho chính Bạch Khôn Nguyên sao?”
Bạch Khôn Phương không nhịn được nữa, cũng đứng lên: “Bạch Sùng Quang, anh đừng nói nữa, để lại chút thể diện cho mình đi!”
Sắc mặt Bạch Khôn Nguyên xanh mét, mím chặt môi. Đồng Bội Hoa cười nói: “Sùng Quang, cái gì Lâm Lang Khôn Nguyên, đều không phải là Bạch gia sao? Đây là người một nhà…”
“Đúng vậy!” Bạch Sùng Quang ngắt lời cô ta: “Cô cũng mau chóng trở thành người nhà họ Bạch đi, sẽ có thể nhắc tới người một nhà với tôi.”
Linh Tố chậm rãi ngẩng đầu lên.
Dù cho Đồng Bội Hoa nhẫn nhịn giỏi, rốt cục vẫn cảm thấy bị đắc tội: “Bạch Sùng Quang, được làm vua thua làm giặc, anh có chút phong độ được không?”
Bạch Sùng Quang lấy lại danh dự về: “Các ngươi là đôi cẩu nam nữ, sao các ngươi có thể khiến Lâm Lang trên trời có linh thiêng thất vọng!”
“Bạch Sùng Quang!” Bạch Khôn Nguyên hét lớn một tiếng.
“Chú đúng mực một chút cho cháu. Trước mặt nhiều trưởng bối như vậy, chú có nỗi khổ gì thì cứ nói ra, đừng để đến lúc đó khiến cháu rơi vào tội danh hãm hãi chú mình. Bạch Khôn Nguyên tôi làm việc luôn luôn đàng hoàng!”
Có trưởng bối mở miệng: “A Quang, tội gì phải vậy. Bạch gia cũng không bạc đãi cháu. Điều này sao biến thành giống như đuổi tận giết tuyệt vậy.”
Vẻ mặt Bạch Sùng Quang bi phẫn, cắn răng không đáp.
Đồng Bội Hoa nói: “Di chúc do Thẩm tiểu thư là người ngoài cuộc lấy ra, chứng thật tính chân thật và pháp lý. Còn có lỗ hổng nào nữa?”
Ánh mắt Bạch Sùng Quang rốt cục rơi xuống trên người Linh Tố: “Thẩm Linh Tố?”
Ba chữ này hắn gọi nghiến răng nghiến lợi, làm cho Linh Tố cảm thấy rét lạnh.
“Làm sao cô ta lại là người ngoài chứ? Cô rõ ràng là một thiếu nữ bị Bạch Khôn Nguyên mê hoặc mà! Cái gì thông linh, cái gì dị năng? Không phải tất cả đều là một tuồng kịch do Bạch Khôn Nguyên tự biên tự diễn sao! Lai lịch không rõ, yêu ngôn hoặc chúng…”
“Đủ rồi!” Bạch Khôn Nguyên vỗ mạnh cái bàn, khiến mọi người ngồi đầy phòng sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Vũ Sinh.”
“Có mặt.” Người đàn ông đi cùng Linh Tố đáp.
“Cậu dẫn hắn đi ra ngoài.”
Bạch Sùng Quang giành trước cười rộ lên: “Đuổi người sao? Thật sự là quyết đoán. Tôi không cần người lôi đi, tôi có chân sẽ tự mình đi!”
Hắn chỉnh lại caravat, thẳng lưng ngẩng đầu mà bước đi ra ngoài, không thèm nhìn một ai.
Bạch Khôn Phương thở dài một tiếng, đứng dậy đuổi theo.
Trong phòng hội nghị không khí rốt cục đã dịu đi, tiếng nghị luận vang lên, Bạch Khôn Nguyên lại bắt đầu dặn dò.
Giọng nói này rơi vào trong tai của Linh Tố, tất cả đều thành từng tiếng ong ong, giống như có một đàn ong mật bay quanh lỗ tai cô vậy. Cô nhắm mắt lại, nhưng dù thế nào cũng không thể giảm bớt được cảm giác choáng váng kia. Mồ hôi trên lưng đã ướt đẫm quần áo, mồ hôi từ thái dương cũng chảy xuống gáy.
Cô dùng hết khí lực toàn thân, chậm rãi buông ra tay đang nắm chặt thành quyền. Lòng bàn tay cảm thấy đau đớn.
Giọng nói thân thiết của Đồng Bội Hoa gọi khiến cô có lại một chút thần trí: “Linh Tố, em không thoải mái sao?”
Linh Tố mờ mịt ngẩng đầu, gương mặt phóng đại của Đồng Bội Hoa làm cho cô không tự chủ lui ra phía sau một chút.
“Làm sao vậy? Chảy nhiều mồ hôi như thế.” Tay Đồng Bội Hoa đã vươn ra sờ lên trán cô: “Ôi! Nóng quá, phát sốt rồi!”
Bạch Khôn Nguyên dừng nghị luận, đi tới. Linh Tố còn chưa kịp co rúm lại, đã bị hắn sờ trán.
“Đúng là hơi nóng, không phải là ngày hôm qua bị cảm lạnh chứ? Cô bé này, không thoải mái cũng không nói một tiếng. Mau gọi bác sỹ đi?”
“Không cần!” Linh Tố không biết làm sao có được sức lực, đẩy ra hai người đứng lên: “Tôi về nhà ngủ một giấc thì tốt rồi. Tôi đi đây.”
Cô tông cửa xông ra ngoài. Bạch Khôn Nguyên vội vàng dặn dò trợ thủ đi tiễn cô, người nọ đuổi theo ra cửa nhưng đã sớm không thấy bóng dáng của cô đâu.
Linh Tố theo xe nhẹ nhàng lắc lư, không biết vì sao nhớ tới một câu đồng dao.
Bay a bay, bay a bay, bay đến chỗ bà ngoại.
Bà ngoại của cô ở nơi nào đây?
Mỗi khi hát đến chỗ này, liền cảm thấy đặc biệt cô tịch.
Tựa hồ luôn nghe thấy một người con gái đang khóc?
Linh Tố nhìn xung quanh mọi nơi, trong xe hành khách rất thưa thớt, lộ ra vẻ chết lặng đặc hữu của người đô thị. Không hề nhìn thấy người con gái nào đang khóc.
Cũng thế, không nhìn thấy chính là không nhìn thấy. Lâu cũng thành thói quen.
Nhắm mắt lại, Linh Tố có thể rõ ràng thấy một cảnh kia.
Một thiếu nữ còn mặc trang phục bệnh nhân đi vào thư viện, tái nhợt tiều tụy, giống như tim đã tan nát hết.
Cô lấy ra một quyển sách, đề bút viết xuống di chúc, sau đó kéo xuống trang giấy kia, gập lại. Lặp lại châm chước suy tư, rốt cục nhét vào bệ của mô hình địa cầu, rồi để lại ký hiệu trên sách.
Cô được ăn cả ngã về không, cuối cùng đánh bạc một phen. Hy vọng di chúc này có thể thay đổi hiện trạng bi thương.
Cô đã dùng hết toàn lực. Hơn nữa cô cũng không ý thức được sinh mạng của mình không lâu sau đó cũng đi tới hồi kết.
Quan Lâm Lang, ba ngàn sủng ái cho một người, nhìn như phong quang vô hạn, kỳ thật nhân sinh cũng là một hồi bi kịch.
Khi xuống xe, mưa lớn đến tột đỉnh. Linh Tố ôm túi tiền nơi ngực trái, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đi vào bên trong nhà.
Hàng hiên nhỏ hẹp yên tĩnh u ám, một giọng nam bỗng nhiên vang lên, Linh Tố sợ tới mức trong lòng cả kinh.
“Là tôi.” Bạch Sùng Quang từ một góc đi ra.
Linh Tố lạnh run, ánh mắt đề phòng lui một bước.
Bạch Sùng Quang bật cười: “Bạch Khôn Nguyên rốt cuộc đã làm pháp thuật gì với em, mà em coi tôi là ngưu quỷ xà thần vậy?”
Linh Tố mím miệng không nói lời nào, vẻ mặt âm u. Trên người cô có thể nói đều là ẩm ướt, chỉ có túi tiền trước ngực vẫn khô ráo. Tờ giấy mỏng manh ở nơi đó giờ phút này như là lửa nóng, thiêu đốt ngực cô phát đau.
Bạch Sùng Quang thấy cô không đáp, cao thấp đánh giá cô, có vài phần thương tiếc hỏi: “Đi đâu vậy? Sao lại ướt sũng như vậy?”
Linh Tố gục đầu xuống: “Đi đến nhà bạn học …”
“Có phải đến thư viện không?”
Linh Tố nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Bạch Sùng Quang thở dài một hơi: “Em thích Bạch Khôn Nguyên đến vậy sao?”
Mặt Linh Tố nóng lên, không hề hé răng.
“Tôi cuối cùng vẫn là làm người ác. Theo lý thuyết, em và Lâm Lang đều đã trưởng thành, tự mình phải chịu trách nhiệm, gánh vác mọi hậu quả.”
Linh Tố mạnh mẽ ngẩng đầu, cứng rắn đáp trả: “Không cần phải uy hiếp tôi!”
Bạch Sùng Quang cả giận nói: “Tôi uy hiếp em làm cái gì? Chính em cũng đã nói, đây là ân oán của Bạch gia chúng tôi. Tôi chính là không muốn em bị lôi kéo vào đó, em không cảm kích thì thôi!”
“Anh hai lần ba lượt chuyển đề tới tới nguyên nhân cái chết của Lâm Lang. Bạch Sùng Quang, nếu anh thật sự cho rằng cái chết của cô ấy có điều kỳ quái, anh có thể đi báo án mà.”
“Không phải tôi không dám tin, mà là không muốn tin!”
Linh Tố muốn nói lại thôi một lát, nhẹ nhàng tiếp lời: “Sùng Quang, anh và Khôn Nguyên… Kỳ thật là anh em đúng không…”
Bạch Sùng Quang trong nháy mắt trở nên cứng ngắc. Trên trời bỗng có một tia chớp, tia sáng chói mắt rọi xuống khiến hắn thống khổ nhắm mắt lại.
Linh Tố khẽ dịch từng bước một, hướng tới sát thang lầu, lúc tay cô chạm đến tay vịn, nhanh chóng xoay người chạy lên lầu, nhanh nhẹn như một chú nai con. Tiếng bước chân nhỏ vụn rời đi, hàng hiên trở về bình tĩnh.
Mưa bên ngoài còn rơi xuống, tiếng sấm ù ù, không hề có dấu hiệu ngừng lại. Bạch Sùng Quang chậm rãi mở mắt, cười khổ một cái, dựng thẳng cổ áo vùi đầu đi dưới màn mưa.
Linh Tố về nhà, lập tức bật hết tất cả ngọn đèn, đứng ở chính giữa phòng, thấp giọng kêu gọi: “Mẹ, để cho con thấy mặt một lần thôi. Mẹ, con cần ý kiến của mẹ, giúp con đi.”
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ầm vang, thường thường có tia chớp ở phía chân trời sáng lên, bên trong không có chút hồi âm. Linh Tố chờ đợi thật lâu, trên mặt dần dần lộ ra thần sắc tuyệt vọng mỏi mệt.
Cô chậm rãi ngồi xuống, từ trong túi tiền lấy ra di chúc. Trang giấy hơi thấm ướt, cô thật cẩn thận cầm lấy, hít sâu một hơi, mở tờ giấy ra.
Ngoài cửa sổ một tia chớp chói mắt hiện lên, như một cây kiếm cắt qua bầu trời.
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, trong tiếng mưa rơi rào rào giọng nói này có vẻ hơi mỏng manh. Là đại thẩm cửa hàng ăn đối diện, bà gọi: “Linh Tố, cháu có ở nhà không? Bệnh viện điện báo nói, em gái của cháu…”
Một tiếng nổ vang, chấn đắc khiến sàn nhà dưới chân cũng run lên. Tờ giấy trong bàn tay trắng bệch của Linh Tố lặng yên rơi xuống đất.
Thời điểm chạy tới bệnh viện, trời vẫn còn đang mưa, không hề có dấu hiệu sắp tạnh.
Linh Tịnh đeo máy hít thở, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt, dưới đôi mắt là quầng thâm màu xanh đậm. Linh Tố nhìn mà trong lòng đau đớn.
“Làm sao có thể cảm mạo đây?”
Bác sỹ nói: “Hôm nay thay đổi thời tiết. Tóm lại, giải phẫu chậm lại, chờ cô bé hết cảm mạo rồi nói sau.”
Linh Tịnh bỗng nhiên ho khan, nằm trên giường thở hào hển. Mắt Linh Tố chỉ nháy mắt đã ẩm ướt.
Hai chị em nắm chặt tay nhau.
Linh Tịnh cố hết sức nói: “Đừng lo, chờ chị thi đỗ vào đại học rồi, em sẽ khỏe lên. Học kỳ sau chúng ta có thể trở lại trường đi học thôi.”
Linh Tố chôn mặt ở trong chăn. Linh Tịnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu và bả vai em gái, giống như chủ nhân đang âu yếm một chú chó nhỏ sợ hãi.
“Chị, người đàn ông lần trước đi cùng chị đâu?”
Linh Tố ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh ấy? Làm sao vậy?”
Linh Tịnh nhìn chị chăm chú: “Bây giờ chị còn lui tới với anh ấy không?”
Trong óc Linh Tố lập tức nhảy ra khuôn mặt tươi cười dường như có thể hòa tan núi băng kia của Đồng Bội Hoa, ngực cảm thấy đau đớn.
“Anh ấy chỉ là một người ủy thác thôi.” Cô thản nhiên nói.
Tay lạnh lẽo của Linh Tịnh cầm lấy tay của chị: “Chị, em có dự cảm, em sẽ không qua được.”
“Nói bậy!” Linh Tố quát lớn.
Linh Tịnh lắc đầu: “Chị thấy được Quỷ Hồn, em biết trước được một ít chuyện tương lai. Chị, em giấu giếm đã lâu.”
Linh Tố khiếp sợ lại kích động: “Em nói cái gì. Em là đứa nhỏ bình thường mà.”
“Chị, em không giống chị, nhưng cũng nhận được một chút di truyền của mẹ. Có điều mọi người đều nói người biết tiên đoán thường không biết trước vận mệnh của chính mình, nay em lại có thể, chứng tỏ rằng em sẽ không qua được.”
“Em không nên suy nghĩ bậy bạ.” Mắt Linh Tố đỏ lên: “Em chỉ bị cảm mạo, nhất định có thể khỏe lại.”
Linh Tịnh cũng khóc òa lên: “Chị, em sắp được giải thoát rồi, chị phải làm sao bây giờ? Bọn họ đều muốn bắt nạt chị. Chị rất thiện lương mà.”
Bác sỹ lại đây nói: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”
Tuy rằng Linh Tố không muốn, vẫn bị thúc giục rời khỏi bệnh viện.
Về nhà, đã là buổi tối. Hết mưa, một vòng trăng tròn treo ở trên trời. Trong ngõ nhỏ con đường đầy nước, một vũng rồi lại một vũng, cô không thể không đi thật chậm.
Xa xa nhìn thấy dưới ánh trăng có bóng dáng của một người cao lớn ở dưới lầu. Linh Tố đứng lại, bất đắc dĩ cười rộ lên.
Một Lâm Lang, khiến cho người ngoài như cô bỗng nhiên chạm vào chỗ phỏng tay thế này, hai vị công tử của Bạch gia thay phiên nhau đến canh gác dưới lầu nhà cô.
Bạch Khôn Nguyên tắt điếu thuốc trong tay, đi tới hỏi: “Đi đâu vậy? Sao trễ như vậy mới trở về, giáo huấn lần trước còn chưa đủ sao?”
Linh Tố không đáp, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Em còn chưa nói em đi đâu?”
“Em gái của em bị cảm.” Linh Tố nói.
“Giải phẫu bị dời ngày rồi sao?” Bạch Khôn Nguyên nói: “Trái tim bệnh nhân sợ nhất là bị cảm. Qua vài ngày sẽ thi vào đại học, còn phải phân tán tâm tư. Đúng rồi, có đủ tiền không?”
Linh Tố nhíu mày: “Tiền không cần lo lắng.”
Bạch Khôn Nguyên nhìn cô chăm chú một lát, tay đặt lên vai cô: “Ăn cơm tôi chưa? Chúng ta đi ra ngoài tiệm. Hôm nay trăng sáng, đi bộ với anh một chút.”
Linh Tố bôn ba một ngày, vừa mệt vừa đói, thầm nghĩ ngã vào trên giường ngủ một lúc. Nhưng nghe giọng nói ôn nhu của Bạch Khôn Nguyên, chân không tự chủ được lại hoạt động.
Bạch Khôn Nguyên mang theo cô lên núi.
Linh Tố đã từng tuổi này nhưng chỉ có thời điểm trước đây mẹ còn sống từng mang cô đến đài thiên văn ngắm sao vào ngày sinh nhật của cô. Mấy năm nay, đài thiên văn đóng cửa, đổi thành nhà ăn xa hoa, Linh Tố cũng không còn lý do lên núi.
Nhưng Bạch Khôn Nguyên đỗ ở bãi đỗ xe, dặn Linh Tố chớ đi, rời khỏi đây, rồi trở lại với một cặp lồng cơm. Linh Tố kinh dị nhìn hắn trải thảm nhựa trên mặt đất, mở ra cặp lồng cơm.
Bụng của cô vang lên tiếng lột rột.
Bạch Khôn Nguyên hướng cô cười vươn tay: “Lại đây đi.”
Cô đặt tay vào trong tay hắn, cũng ngồi xuống.
Bạch Khôn Nguyên hướng về phía trên đầu nghếch cằm: “Như thế nào? Cảnh đêm đẹp không?”
Linh Tố nhìn ra xa. Ngọn đèn thành thị trên núi như sao đầy trời, lóe ra không ngừng. Cô không khỏi ngây ngốc.
Bạch Khôn Nguyên bưng một chén canh gà đưa qua: “Ăn đi, anh biết em đói bụng.”
Trong mắt hắn là ánh đèn đuốc, Linh Tô cảm thấy hai mắt mình đau nhức.
Trên núi có gió, gió lớn thổi qua, Linh Tố run run, há mồm hắt xì một cái.
Một chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể khoác lên trên vai, một đôi tay phủ lại quần áo, sau đó kéo vào trong lòng.
Trong lúc yên tĩnh Linh Tố có thể rõ ràng nghe được tiếng đập bồn chồn của trái tim. Thân nhiệt ấm áp của người phía sau truyền lại trên người cô, cô nhắm hai mắt.
Bạch Khôn Nguyên nói: “Mỗi lần tâm phiền ý loạn, anh đều thích đến nơi đây ngắm đèn đuốc. Nhìn xem chúng sinh bên dưới bận rộn, mới cảm thấy phù sinh nửa đời nhàn rỗi không dễ dàng. Khi đó cũng rất hâm mộ Sùng Quang, trên vai chú ấy không đeo trách nhiệm nặng nề, tiêu diêu tự tại, luôn có một con đường lùi, sống rất thoải mái.”
Linh Tố chăm chú nhìn hắn.
Bạch Khôn Nguyên thản nhiên cười với cô: “Em đã nhận ra đúng không? Anh đã từng yêu Lâm Lang.”
Linh Tố ngượng ngùng cúi đầu.
“Em ấy vẫn nói anh thực không vui vẻ, không chỉ một lần khuyên anh buông ra một chút. Gia phụ qua đời, anh liền bắt đầu thu lại ý niệm trong đầu. Mới trước đây anh cũng rất thích biển lớn, giấc mộng có một con thuyền trắng toát, thuận gió cất cánh. Anh còn nhớ rõ trước đây một trưởng bối từng tặng cho anh một bộ thuyền khuông, anh vô cùng yêu thích, nhưng gia phụ vứt nó đi sau lưng anh, còn nghiêm khắc răn dạy một phen. Sinh ý sản nghiệp trong nhà, đều không chấp nhận được việc anh buông tay.”
Bạch Khôn Nguyên bất đắc dĩ cười cười: “Anh cũng từng nói với Lâm Lang, tương lai có một ngày, có thể cùng em ấy dạo chơi ở biển. Xây một nhà gỗ nhỏ, nuôi một con chó con. Nhưng sau đó Lâm Lang đã chết. Đột nhiên như thế. Thẳng đến khi hạ táng em ấy, anh vẫn không thể tin được.”
“Ngày đó anh không nên cãi nhau với em ấy. Em ấy có bệnh, buổi tối không biết chạy đi nơi đâu một mình. Lúc trước em ấy mới hiểu lầm quan hệ của anh và Bội Hoa, làm ầm ỹ với anh. Anh nói em ấy vài câu, em ấy lại nổi giận. Anh cũng vậy, anh tức em ấy không tín nhiệm anh, không hề nhường nhịn em ấy. Em ấy cứ như vậy đột nhiên ôm ngực ngã xuống, nằm trong lòng của anh nhắm mắt lại… Sau đó không còn mở ra nữa.”
Linh Tố cầm tay hắn.
Giọng nói của Bạch Khôn Nguyên dần dần thấp xuống: “Không có em ấy, từng ngày trôi qua không có sức sống. Hiện tại dì Diêu cũng bị bệnh, Sùng Quang lại ở trong công ty cãi lộn. Qua mấy ngày chính là đại hội cổ đông, còn không biết sẽ tạo nên phong ba gì đây. Nếu Lâm Lang trên trời có linh, nhìn thấy cảnh tượng trong nhà sau khi mình mất như thế, cũng không biết sẽ thất vọng đau khổ đến đâu. Anh cũng coi như là trụ cột trong nhà, phải chịu trách nhiệm thôi.”
Trầm mặc một lát, sau đó Bạch Khôn Nguyên khẽ hít một tiếng: “Đối với em, anh luôn đặc biệt nói nhiều.”
Linh Tố cũng nhẹ nhàng mở miệng: “Mới trước đây, mẹ mang em đến ngắm đèn, nói với em mọi ồn ào rầm rĩ trên thế gian này đều không liên quan đến chúng ta. Chúng ta đều là người quan sát đứng ở xa xa. Em vẫn rất nhớ.”
“Bác gái cũng giống em…”
Linh Tố cười cười: “Sùng Quang nói anh ấy không tin quái lực loạn thần. Anh thì sao?”
Khôn Nguyên như trước thân mật ôm cô: “Thông linh sao? Cái khác không biết, nhưng anh cảm thấy anh tin tưởng em.”
Linh Tố cúi đầu nhìn hai tay vòng trước người mình, rất muốn đẩy ra, lại thủy chung không có dũng khí này. Cô dần dần dựa trọng tâm vào phía sau, thả lỏng tiến vào trong ngực hắn. Hơi thở của Bạch Khôn Nguyên khe khẽ phất qua bên tai cô.
Sau đó cô ngủ quên, thời điểm tỉnh lại, xe đang đi vào đường cao tốc.
Bạch Khôn Nguyên thấy cô tỉnh, quay đầu cười với cô. Linh Tố cũng cười đáp lại.
Bạch Khôn Nguyên bỗng nhiên nói: “Lâm Lang qua đời ba năm cũng sắp đến ngày giỗ rồi, trong nhà sẽ tổ chức tiệc nhỏ, em có thể tới không?”
Linh Tố lập tức gật đầu.
Bạch Khôn Nguyên cười: “Cám ơn em, Lâm Lang trên trời có linh cũng sẽ cao hứng.”
Linh Tố si ngốc nhìn đèn đuốc xẹt qua ngoài cửa sổ, ma xui quỷ khiến nói: “Em… tìm được một phần di chúc do Lâm Lang kí tên…”
Tốc độ xe chậm dần, dừng lại ở ven đường.
Bạch Khôn Nguyên quay đầu nhìn thẳng cô: “Di chúc của Lâm Lang? Em ấy có di chúc?”
Linh Tố gật gật đầu: “Tìm được ở thư viện, em… còn chưa xem, cho nên không biết có phải là thật hay không, cũng không biết có hiệu quả và lợi ích pháp luật hay không.”
Bạch Khôn Nguyên lắc đầu: “Em ấy bị bệnh, nói với anh muốn viết di chúc. Khi đó anh chỉ sợ em ấy miên man suy nghĩ, khuyên em ấy bỏ ý niệm này trong đầu. Chẳng lẽ sau đó em ấy đã thật sự viết?”
Linh Tố hỏi: “Anh muốn thế nào? Thứ này về nhà là có thể đưa cho anh.”
“Không cần.” Bạch Khôn Nguyên khoát tay: “Nếu di chúc giao ra từ tay anh, Sùng Quang khẳng định không tin, để em cầm vẫn tốt hơn. Ngày mai em cầm đến chỗ công ty, anh sẽ gọi mọi người tới, mời luật sư đến công chứng. Tranh cãi từ trước đến nay, cũng là thời điểm nên giải quyết.”
Linh Tố nhất nhất đáp ứng. Lần này, cô biết chính mình rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng ho khan kia nữa.
***
Đêm hôm đó, Linh Tố hiếm khi ngủ sâu như vậy, một đêm không mộng mị. Ngày hôm sau thức dậy, nhìn thấy ánh mặt trời màu vàng lười biếng chiếu vào tờ giấy trên bàn học trước cửa sổ.
Tờ giấy trên bàn học đúng là di chúc của Lâm Lang, cô cầm lấy, thận trọng bỏ vào trong túi sách.
Thu dọn xong xuống lầu, không nghĩ rằng đã có xe Bạch gia đang chờ cô. Một người đàn ông bộ dáng nhã nhặn trẻ tuổi khách khách khí khí mời cô lên xe.
Linh Tố trước khi lên xe nhìn hắn một cái, thấy trong mắt hắn chợt lóe tia sáng.
Cô lắc đầu, quá mức khẩn trương rồi.
Người đàn ông kia cung kính hộ tống cô đến công ty, chỉ đường cho cô. Một bên nhân viên đều kinh ngạc.
Linh Tố có chút ngượng ngùng.
Vừa đi vào phòng họp, trận thế thực tại làm cho Linh Tố lắp bắp kinh hãi. Vốn tưởng rằng chỉ là vài người liên quan tiến hành nghi thức kết giao, không nghĩ rằng trong phòng ngồi đầy người, ánh mắt nhất tề hướng lên người cô. Nam nữ già trẻ, người người áo mũ chỉnh tề, cầm đầu đúng là anh em Bạch gia.
Bạch Sùng Quang vừa thấy là cô, đứng lên: “Quả thật là em.”
Vẻ mặt của hắn phẫn nộ. Linh Tố đột nhiên có cảm giác cùng người ta cấu kết làm việc xấu, hãm hại trung lương.
Linh Tố nhìn về phía Bạch Khôn Nguyên, hắn hướng cô gật gật đầu.
Cô lấy ra phong thư từ trong túi xách, người đàn ông đưa cô đến vội tiếp nhận, qua tay đưa tới đặt trên bàn. Bên cạnh bàn có vài người đàn ông bộ dạng chuyên nghiệp thật cẩn thận mở dấu niêm phong, rút ra trang giấy, đặt ở trên bàn, vây quanh nghiên cứu.
Bạch Sùng Quang lạnh lùng nhìn Linh Tố, hỏi: “Linh Tố, sao em lại tìm thấy di chúc này?”
Linh Tố không chút hoang mang đáp: “Lúc sống Lâm Lang để lại manh mối, tôi tìm hiểu nguồn gốc.”
“Cố tình để em tìm thấy sao.”
Linh Tố cười lạnh: “Không phải tôi là bán tiên sao?”
Đồng Bội Hoa đi ra nói: “Lúc này Linh Tố là người có ơn với chúng ta.”
Bạch Sùng Quang cười nhạo: “Linh Tố làm sao biết cái gì mà chúng ta?”
Người con gái bên cạnh gọi là Bạch Khôn Phương kéo hắn một cái.
Bạch Khôn Nguyên quát khẽ: “Chú nói mấy lời lạnh nhạt với Linh Tố làm cái gì. Liên quan gì đến cô ấy?”
Linh Tố bình tĩnh, cúi đầu tĩnh tọa, bỗng nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng thở dài. Cô nghiêng đầu đi, bên người trống trơn.
Nhân viên xem xét rốt cục ngẩng đầu lên: “Bạch tiên sinh, xác định là bút ký của tiểu thư Bạch Lâm Lang, thời gian viết đại khái là ba năm trước đây.”
Một người khác tiếp lời: “Bạch tiên sinh, thật sự là tiểu thư Bạch Lâm Lang tự tay viết, như vậy di chúc này xác thực có tính pháp lý.”
Nét mặt Đồng Bội Hoa lập tức giãn ra, Bạch Sùng Quang lại mặt nhăn mày nhó.
Mặt Bạch Khôn Nguyên không chút thay đổi: “Vậy trước mặt các vị tiền bối, tuyên đọc đi.”
Không khí nháy mắt căng thẳng. Linh Tố không ngẩng đầu, hít sâu một hơi.
Luật sư thanh thanh yết hầu, thì thầm: “Tôi, Quan Lâm Lang. Thần trí thanh minh, ý nghĩ rõ ràng, lúc này lập hạ di chúc. Sau khi tôi chết, đem 5% cổ phần danh nghĩa của công ty Bạch thị tặng cho mẹ, cảm tạ ơn dưỡng dục của bà.”
Tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đột nhiên vang lên tiếng ghế dựa ngã xuống đất, Bạch Sùng Quang đứng lên, sắc mặt xanh mét, mắt lộ hồng quang.
Hắn thô cổ họng đặt câu hỏi: “Đây là thứ vớ vẩn gì vậy?”
Bạch Khôn Nguyên thản nhiên nói: “Đây không phải thứ vớ vẩn, đây là di chúc của Lâm Lang.”
Hắn cẩn thận cầm tờ giấy kia lên, nhẹ nhàng bỏ vào văn kiện.
“Sùng Quang, đừng vì thua cuộc mà không chịu nổi!” Đồng Bội Hoa cười tủm tỉm nói: “Các vị chuyên gia ở đây không phải đã chứng minh rồi sao? Này quả thật là Lâm Lang tự tay viết ra.”
Bạch Sùng Quang đẩy ra Bạch Khôn Phương đang muốn kéo áo hắn, vọt tới trước mặt Bạch Khôn Nguyên: “Chú không tin, thời điểm kia Lâm Lang…”
“Tuy rằng thời điểm kia Lâm Lang bị bệnh, nhưng trái tim bị bệnh không ảnh hưởng tới việc em ấy lập di chúc!” Bạch Khôn Nguyên lớn tiếng ngắt lời hắn.
Đồng Bội Hoa nói: “Sùng Quang, Lâm Lang đem công ty cổ phần cho dì, kia cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà.”
Bạch Sùng Quang nheo mắt: “Vừa rồi không phải mới tìm bác sỹ chứng minh chị dâu si ngốc, dựa theo quy củ Bạch gia, cổ phần công ty tạm thời do Bạch Khôn Nguyên chi phối sao? Lâm Lang viết như thế không phải là cho chính Bạch Khôn Nguyên sao?”
Bạch Khôn Phương không nhịn được nữa, cũng đứng lên: “Bạch Sùng Quang, anh đừng nói nữa, để lại chút thể diện cho mình đi!”
Sắc mặt Bạch Khôn Nguyên xanh mét, mím chặt môi. Đồng Bội Hoa cười nói: “Sùng Quang, cái gì Lâm Lang Khôn Nguyên, đều không phải là Bạch gia sao? Đây là người một nhà…”
“Đúng vậy!” Bạch Sùng Quang ngắt lời cô ta: “Cô cũng mau chóng trở thành người nhà họ Bạch đi, sẽ có thể nhắc tới người một nhà với tôi.”
Linh Tố chậm rãi ngẩng đầu lên.
Dù cho Đồng Bội Hoa nhẫn nhịn giỏi, rốt cục vẫn cảm thấy bị đắc tội: “Bạch Sùng Quang, được làm vua thua làm giặc, anh có chút phong độ được không?”
Bạch Sùng Quang lấy lại danh dự về: “Các ngươi là đôi cẩu nam nữ, sao các ngươi có thể khiến Lâm Lang trên trời có linh thiêng thất vọng!”
“Bạch Sùng Quang!” Bạch Khôn Nguyên hét lớn một tiếng.
“Chú đúng mực một chút cho cháu. Trước mặt nhiều trưởng bối như vậy, chú có nỗi khổ gì thì cứ nói ra, đừng để đến lúc đó khiến cháu rơi vào tội danh hãm hãi chú mình. Bạch Khôn Nguyên tôi làm việc luôn luôn đàng hoàng!”
Có trưởng bối mở miệng: “A Quang, tội gì phải vậy. Bạch gia cũng không bạc đãi cháu. Điều này sao biến thành giống như đuổi tận giết tuyệt vậy.”
Vẻ mặt Bạch Sùng Quang bi phẫn, cắn răng không đáp.
Đồng Bội Hoa nói: “Di chúc do Thẩm tiểu thư là người ngoài cuộc lấy ra, chứng thật tính chân thật và pháp lý. Còn có lỗ hổng nào nữa?”
Ánh mắt Bạch Sùng Quang rốt cục rơi xuống trên người Linh Tố: “Thẩm Linh Tố?”
Ba chữ này hắn gọi nghiến răng nghiến lợi, làm cho Linh Tố cảm thấy rét lạnh.
“Làm sao cô ta lại là người ngoài chứ? Cô rõ ràng là một thiếu nữ bị Bạch Khôn Nguyên mê hoặc mà! Cái gì thông linh, cái gì dị năng? Không phải tất cả đều là một tuồng kịch do Bạch Khôn Nguyên tự biên tự diễn sao! Lai lịch không rõ, yêu ngôn hoặc chúng…”
“Đủ rồi!” Bạch Khôn Nguyên vỗ mạnh cái bàn, khiến mọi người ngồi đầy phòng sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Vũ Sinh.”
“Có mặt.” Người đàn ông đi cùng Linh Tố đáp.
“Cậu dẫn hắn đi ra ngoài.”
Bạch Sùng Quang giành trước cười rộ lên: “Đuổi người sao? Thật sự là quyết đoán. Tôi không cần người lôi đi, tôi có chân sẽ tự mình đi!”
Hắn chỉnh lại caravat, thẳng lưng ngẩng đầu mà bước đi ra ngoài, không thèm nhìn một ai.
Bạch Khôn Phương thở dài một tiếng, đứng dậy đuổi theo.
Trong phòng hội nghị không khí rốt cục đã dịu đi, tiếng nghị luận vang lên, Bạch Khôn Nguyên lại bắt đầu dặn dò.
Giọng nói này rơi vào trong tai của Linh Tố, tất cả đều thành từng tiếng ong ong, giống như có một đàn ong mật bay quanh lỗ tai cô vậy. Cô nhắm mắt lại, nhưng dù thế nào cũng không thể giảm bớt được cảm giác choáng váng kia. Mồ hôi trên lưng đã ướt đẫm quần áo, mồ hôi từ thái dương cũng chảy xuống gáy.
Cô dùng hết khí lực toàn thân, chậm rãi buông ra tay đang nắm chặt thành quyền. Lòng bàn tay cảm thấy đau đớn.
Giọng nói thân thiết của Đồng Bội Hoa gọi khiến cô có lại một chút thần trí: “Linh Tố, em không thoải mái sao?”
Linh Tố mờ mịt ngẩng đầu, gương mặt phóng đại của Đồng Bội Hoa làm cho cô không tự chủ lui ra phía sau một chút.
“Làm sao vậy? Chảy nhiều mồ hôi như thế.” Tay Đồng Bội Hoa đã vươn ra sờ lên trán cô: “Ôi! Nóng quá, phát sốt rồi!”
Bạch Khôn Nguyên dừng nghị luận, đi tới. Linh Tố còn chưa kịp co rúm lại, đã bị hắn sờ trán.
“Đúng là hơi nóng, không phải là ngày hôm qua bị cảm lạnh chứ? Cô bé này, không thoải mái cũng không nói một tiếng. Mau gọi bác sỹ đi?”
“Không cần!” Linh Tố không biết làm sao có được sức lực, đẩy ra hai người đứng lên: “Tôi về nhà ngủ một giấc thì tốt rồi. Tôi đi đây.”
Cô tông cửa xông ra ngoài. Bạch Khôn Nguyên vội vàng dặn dò trợ thủ đi tiễn cô, người nọ đuổi theo ra cửa nhưng đã sớm không thấy bóng dáng của cô đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.