Demon Father

Chương 20: Grimoire Trí Tuệ (8)

Thần Vong Xỉ Hàn

04/07/2020

“Wolfgang, tại sao nhà anh cứ luôn xuất hiện một ít vấn đề kỳ kỳ quái quái nhỉ? Nhà sụp thì cũng thôi, coi nó là thiên tai đi, nhưng bây giờ trên địa chỉ nhà anh đột nhiên xuất hiện ba người toàn thân là thương tích, căn cứ cách nói của công nhân kiến trúc, ba người bọn hắn là “đột nhiên bẵng không xuất hiện”. Tôi cũng muốn xem xem lần này anh giải thích thế nào.”

Trong cảnh cục trấn Maple Valley, trong tay cảnh sát trị an đang kẹp bút bi, có tiết tấu mà đập cuốn sổ ghi chép khẩu cung.

Wolfgang Shiller ngồi đối diện hắn, kinh kinh hoàng hoàng mà nói, “Là vòi rồng.”

“…Hả?”

“Anh khi ấy cũng nhìn thấy rồi chứ! Rõ ràng một giây trước còn là trời trong, một giây tiếp theo liền mây đen giăng đầy, cuồng phong gào thét, đây nhất định là vòi rồng a!” Wolfgang nói, “Anh xem trấn chúng ta dựa núi mà xây, nói không chừng tạo thành kết cấu địa lý đặc thù nào đó, dẫn tới vòi rồng phát sinh liên tiếp, nên để cho chương trình khám phá tới đây thăm dò một chút!”

Cảnh sát trị an híp mắt.

Trước đây không lâu, cảnh sát trị an nhận được điện thoại báo nguy đến từ bệnh viện, nói là thu nhận ba người bị thương. Ba người họ là được người ta phát hiện ở số 16 đường White, cả người rải đầy vết thương kỳ quái, hơn nữa thân phận đặc thù, một là cảnh sát của Lakeside City, một là cảnh sát về hưu của Lakeside City, còn có một là nghi phạm đào thoát từ cảnh cục Lakeside City. Ngoài ra, cảnh cục Lakeside City truyền tới tin tức, một cảnh thám bị sát hại, nghi phạm chính là cảnh sát về hưu Woolley. Người chết khi còn sống từng tiếp xúc với cả nhà Shiller, còn mang theo Dominique cùng anh bạn trai của cậu đi cảnh cục Lakeside City. Không bao lâu hắn liền không hiểu sao mà chết, cơ hồ trong cùng một thời gian, phòng giam bị xâm nhập, khi các cảnh sát vọt vào phòng giam, vừa lúc nhìn thấy Dominique cùng bạn trai cậu dưới sự trợ giúp của một cô gái cưỡi xe gắn máy chạy trốn. Cuối cùng nhóm người này còn tề tụ ở trong hố nhà Shiller, sau khi tỉnh lại trăm miệng một lời nói mình cái gì cũng không nhớ. Lời đồn đãi trong cảnh cục nói đây là ác ma bám xác. Bảo người ta làm sao không hoài nghi chứ!

Cảnh sát trị an cho là, cái này nhất định là sự kiện phạm tội cùng trải qua sắp đặt tỉ mỉ, mỗi một mắt xích tuy rằng nhìn như không giải thích được, nhưng trong toàn bộ sự kiện nhất định có ý nghĩa không như bình thường. Theo lý thuyết, Woolley hẳn khởi tố theo tội mưu sát, Dominique cùng Chris có hiềm nghi hiệp trợ nghi phạm trốn chạy, nhưng Wolfgang một miệng chắc chắc “là vòi rồng”, còn tìm một luật sư không tồi, vì vậy sau khi tất cả mọi người hành sử theo quyền im lặng luật pháp ban cho, cũng bởi vì chứng cớ chưa đủ không cách nào khởi tố mà được thả. Đầu tiên là vụ án Gorman, Woolley cùng Gorman cùng nhau đi vào phòng vật chứng, có video giám sát cùng chứng từ của cảnh sát trông coi phòng vật chứng có thể chứng minh, sau đó thi thể Gorman ở trong phòng vật chứng được phát hiện, như vậy chiếu theo lẽ thường suy đoán, sát hại hắn khẳng định chính là Woolley, vậy mà video giám sát không ghi được hình ảnh Woolley rời đi, người trông phòng vật chứng cũng làm chứng chỉ nhìn thấy bọn họ đi vào không nhìn thấy bọn họ đi ra, hiện trường không có dấu vết ẩu đả. Woolley tuổi già sức suy có thể một cú giết chết Gorman tuổi trẻ sức tráng được hay không, cái này trước bất luận, nếu Woolley có thể lấy phương pháp “vừa không bị máy theo dõi quay tới lại không dẫn người chú ý” nào đó thoát ly phòng vật chứng, như vậy người khác chắc hẳn cũng có thể làm được, không cách nào chắc chắn Woolley nhất định là hung thủ. Huống chi trong cảnh cục rất nhiều người cũng biết Woolley đang cùng Gorman hợp tác phá án, ông ta không có động cơ sát hại Gorman. Tiếp theo, vụ Dominique cùng Chris từ phòng giam đào tẩu, tất cả người mục kích cũng chỉ có thể chứng minh một sự thực, đó chính là Dominique cùng Chris ngồi lên một chiếc mô tô do một người nữ điều khiển, coi thường mệnh lệnh dừng lại cảnh sát yêu cầu bọn họ, từ lỗ hổng trên tường phòng giam chạy trốn. Vừa không có chứng cứ chứng minh cái lỗ chính là bọn họ làm ra (căn cứ tình huống hiện trường, rõ ràng cho thấy từ bên ngoài xâm lấn mà không phải là nội bộ), cũng không có chứng cứ có mặt bọn họ hiệp trợ nghi phạm chạy trốn, nhiều lắm chỉ có thể nói bọn họ chống cự. Cuối cùng, tên nghi phạm kia chạy trốn lại là sự thật, trách thì trách ở có chứng cớ xác thực chứng minh, hắn và cảnh sát trông coi phòng giam cùng nhau rời khỏi cảnh cục, lúc ấy cái cớ của tên cảnh sát kia là “Phải đưa hắn di chuyển đến nơi khác”, tuy nói tên này nghi phạm chiều hôm đó đúng là phải bị đưa đi, nhưng cũng không phải di chuyển đến trấn Maple Valley… Tên cảnh sát trẻ cùng nghi phạm đều nói mình cái gì cũng không nhớ nữa, lại thêm cái cớ vòi rồng, có lẽ trên đời thực có loại chuyện lạ này, bọn họ bị vòi rồng cuốn bay?

Phía sau đủ loại dị tượng tất nhiên có nguyên do khác, nhưng nhất thời không người nào có thể tìm ra nó, chỉ có thể mặc nó biến thành một vụ huyền án. Vì vậy, lịch sử cảnh cục Lakeside City lại thêm một câu chuyện linh dị liên quan đến ác ma.

Scott nằm ở trên giường, đưa mắt nhìn tay trái của mình.

Sau khi cậu hôn mê, được Wolfgang chạy tới mang đi. Trừ vết thương trên mặt kia, trên người cậu không có ngoại thương, cho nên Wolfgang không đưa cậu vào bệnh viện, mà là mang về nhà nghỉ. Cậu hôn mê ba ngày mới tỉnh lại, khi đó Dominique cùng Chris đã thoát khỏi sự dây dưa của cảnh sát, thật cao hứng trở lại Mapple Valley.

“Cảm giác thế nào hả Scott? Trên người đau không?” Dominique mang theo trái cây cùng hoa tươi tới thăm cậu.

“Không đau. Chính là cả người nhức mỏi, không có khí lực.” Scott ốm yếu nói.

“Đó là đương nhiên, em cơ hồ đem tất cả lực lượng đều tiêu hao hết rồi. Em cũng là rất liều đó.” Anh trai tẫn chức tẫn trách bóc một quả cam cho em trai.



Scott nhìn tay trái mình. Hoa văn hình xăm dán dán lên rất dễ dàng phai màu, hiện tại hình xăm của cậu đã mờ nhạt không rõ. Cậu hạ quyết định, chờ sau khi thân thể khỏe lại, đi ngay tiệm xăm người chính thức xăm một cái giống y hệt. Cứ dùng hình xăm dán mãi, cậu không yên tâm lắm.

“Kết quả Abaddon cuối cùng vẫn là tự do.” Cậu buồn bực mà nói.

“Em không sao là được! Đừng quản Abaddon gì đó nữa!” Dominique bổ cam ra, đem một miếng thịt quả mọng nước đút vào trong miệng Scott.

Scott nhai cam, lại chẳng thấy ngọt chút nào, chỉ cảm thấy chua sót. Cảnh thám Gorman cũng đã chết. Mặc dù Woolley là hung thủ giết hắn, nhưng ông ta bị ác ma bám xác, không thể trách ông ta. Muốn trách cũng chỉ có thể trách ác ma kia, còn cả Abaddon.

Cửa phòng mở ra, Wolfgang đi tới, cầm trong tay một quyển sách lớn bìa da màu đen, “Đó là…Grimoire?”

“Tìm được từ trong đám phế tích của nhà chúng ta.” Wolfgang đem Grimoire ném lên trên bụng Scott. Dominique trợn mắt nhìn hắn một cái, giống như đang nói “Cha làm sao có thể làm như vậy, Scott là bệnh nhân, đập hư nó làm sao bây giờ”.

Scott gắng sức mở Grimoire ra, kinh ngạc phát hiện văn tự bên trong thế nhưng toàn bộ biến mất, cả quyển sách chỉ còn lại những trang giấy trống không.

“Xem ra sau khi Abaddon hồi phục, nội dung trong Grimoire cũng biến mất” Wolfgang nói.

Scott “phịch” một tiếng khép lại Grimoire, nghiến răng nghiến lợi, “Một ngày nào đó con phải phong ấn hắn lại!”

Nhưng mà khi thấy Grimoire, trong lòng cậu lại dâng lên một tia bất an. Abaddon nói bọn họ rất nhanh sẽ gặp nhau ở địa ngục, đó là ý gì, chẳng lẽ cậu rất nhanh sẽ chết sao? Abaddon tại sao muốn hỏi cha đỡ đầu cậu là ai? Hắn biết cha đỡ đầu? Đồng thời là ác ma, bọn họ biết nhau cũng rất bình thường, nhưng hắn tại sao muốn nói cha đỡ đầu là “tướng của đám bại quân”? Trên người cha đỡ đầu có phải giấu giếm bí mật gì hay không?

Tiếng gõ cửa vang lên. Tất cả mọi người cảnh giác mà nhìn về phía cửa phòng. Cả nhà bọn họ bây giờ đều ở đây mà, người nào sẽ tìm đến bọn họ?

Wolfgang không vui nói, “Tôi không gọi phục vụ phòng.”

“Không phải là phục vụ phòng.” Ngoài cửa một giọng nữ trả lời.

“Vậy thì cô là ai?”



“Ầy, xem mấy người sợ kìa, ngay cả cửa cũng không dám mở ra. Cái này nhất định là lỗi của tôi, tôi đúng là hồng nhan họa thủy a…”

Dominique giống như một con chuột túi khỏe mạnh, đôi ba cái liền từ trước giường nhảy đến cạnh cửa, hét lớn, “Cái này cùng hồng nhan họa thủy có quan hệ gì a!!! Là ai đó cũng sẽ không tùy tiện mở cửa cho người xa lạ đâu!!!”

Cậu mở cửa. Đứng ngoài cửa là một cô gái trên người mặc đồ đỏ, tay ôm bó hoa. Scott cả đời cũng chưa từng gặp được nữ giới nào mỹ lệ như vậy, ngay cả những ngôi sao nữ Hollywood được ngàn vạn người theo đuổi, lấy mỹ mạo quyến rũ nổi tiếng, cũng không xinh đẹp bằng một phần mười cô gái này. Trong lòng cậu có một thanh âm nhắc nhở, loại vẻ đẹp này tuyệt đối không thuộc về người phàm! Nghĩ như thế, trên người cô gái xinh đẹp liền thêm mấy phần quỷ dị!

“Thế nào lại là cô!” Wolfgang thất thanh nói.

Cô gái thướt thướt tha tha đi tới, trược tiếp lướt qua bên người hắn, đem bó hoa trong tay đưa cho Scott, “Hi vọng cậu sớm ngày bình phục, con của Chúa a.”

“Hả? À…” Scott ngơ ngác mà nhận lấy bó hoa.

Cô gái nhìn cậu, lại nhìn nhìn Wolfgang, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Một phòng toàn gay. Chợt cảm thấy không thú vị.”

Wolfgang hoảng sợ nói, “Tôi thì cũng thôi đi, cô là thế nào nhìn ra tính hướng của Scott?” Hắn quay sang con đỡ đầu, “Scott, con kia là cái biểu lộ gì a? Chẳng lẽ bị cô ta nói trúng?”

Scott không để ý cha đỡ đầu, cảnh giác hỏi cô gái, “Cô đến tột cùng là ai? Cô… không phải là loài người?” Cậu theo thứ tự nhìn về phía cha đỡ đầu, anh trai cùng bạn trai của anh trai, “Mọi người đều biết cô ấy đúng không?”

Dominique giới thiệu, “Vị này chính là tuyệt thế mỹ nữ dẫn phát cuộc chiến thành Troy trong truyền thuyết…”

Chris nói tiếp, “Cũng là tai tinh đi tới nơi nào, nơi đó sẽ phát sinh chiến loạn…”

Wolfgang đỡ trán, vô lực nói, “Kỵ sĩ War trong bốn kỵ sĩ Khải Huyền…”

“Cậu có thể gọi tôi Helen.” Cô gái mỉm cười nói.Note: Khải Huyền (hay còn gọi là Thiên Khải – tiếng Anh: Apocalypse/tiếng Hi Lạp: Apokalypsis), ý trên mặt chữ có nghĩa vén lên bức màn để thấy được điều bên trong, nội dung trong sách là một tương lai nhất định xảy ra chứ ko phải tương lai bất định, sách Khải Thị (cũng gọi là sách Khải Huyền) là cuốn sách cuối cùng trong Tân Ước, tuy nhiên trong đó có nhiều nội dung phụ thuộc Cựu Ước. Sách Khải Huyền là cuốn sách cần thiết để củng cố và làm vững mạnh Giáo Hội thuở ban sơ trong thời kỳ cuồng nộ (thế kỷ I-TCN). [Sơ sơ là thế, hiểu thế là đủ rồi, biết nhiều hơn sẽ loạn đó]

Bốn kỵ sĩ Khải Huyền: Kỵ sĩ Chiến tranh – War (cưỡi ngựa đỏ), Kỵ sĩ Đói khát – Famine (cưỡi ngựa đen), Kỵ sĩ Tử vong – Death (cưỡi ngựa xám), Kỵ sĩ Bệnh dịch [có khi gọi là Kỵ sĩ Chinh phục – Conquest] – Pestilence (cưỡi ngựa trắng). Trong truyện tui sẽ để hết tên tiếng Anh, ngoài ra thì ai đọc kỹ thì thấy Kỵ sĩ Death xuất hiện rồi đấy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Demon Father

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook