Chương 16: Buộc Phải Chuyển Lớp
Gấu Vy ( Di Tường)
23/09/2016
Cả lớp võ thuật thực hiện động tác chào nhanh nhẹn với huấn luyện
viên, trông thầy Quang hôm nay tươi tắn quá có lẽ vừa đi hẹn hò với
người yêu về bọn nhóc ở bên dưới nghĩ vậy vì hôm trước chúng nó bắt gặp
thầy chở một cô nào đó rất xinh. Hân Di nhanh miệng chọc.
- Thầy hôm nay đi hẹn hò vui quá cơ.
Thầy Quang nhìn con bé mặt nhăn nhó lần nào cũng bị con bé này nói đến không biết đường trả lời, nó hay gọi thầy là sư phụ nhưng thầy thấy nó mới là sư phụ thì có.
- Sao em biết thầy đi hẹn hò?
- Vậy thầy nghĩ vì sao em lại biết thầy đi hẹn hò?
Đấy, vẫn luôn là như thế con bé này chẳng bao giờ xem người đứng trên đó là thầy mà vẫn luôn xem người đó là đối tượng công kích. Ấy vậy mà thầy Quang lại cực kì thích con bé mới lạ chứ, Đăng Nguyên và Hân Di là đệ tử ruột của thầy Quang trong lớp võ thuật này. Nhớ những ngày đầu hai đứa ấy đã rất hăng say tập võ có gì không biết là bám riết theo thầy hỏi cho bằng được. Trước niềm đam mê võ thuật của hai đứa đã làm thầy cảm động nên luôn chăm chút cho hai đứa để có sự tiến bộ vượt bậc như ngày hôm nay. Hân Di và Đăng Nguyên đã lên đai xanh hai vạch cũng học được không ít các thế võ khác nhau. Hai đứa nhỏ là niềm vinh dự của thầy Quang.
- Thầy chịu, làm sao biết được.
Cô bé lại cười lém lỉnh thầm nghĩ " Mặt thầy đỏ thế kia mà!", buổi tập luyện bắt đầu như thường lệ.
- Đá cao lên!
Thầy Quang đi đến chỗ từng đứa chỉnh lại tư thế võ, trong tất cả mấy đứa con gái ở đây Hân Di là đứa mạnh dạn nhất, cô bé không ngại ngùng mà tập rất tự nhiên.
Kết thúc buổi tập cũng đã xế chiều, Đăng Nguyên và Hân Di đeo ba lô lên đi bộ về cô nhi viện. Trong ráng chiều bóng hai đứa đổ xuống mặt đường, chậm rãi di chuyển bên Cạnh nhau.
Ngày hôm sau có buổi thể dục, ăn trưa xong Hân Di và Hồng Nhung cãi nhau chí chóe tranh cái nhà tắm.
- Mình đến trước mà! - Hân Di hất mặt.
- Ai nói, mình mới là người tới trước. - Hồng Nhung cũng không vừa cãi lại.
- Nhung ngang ngược nó vừa thôi, rõ ràng là mình ăn xong mình tới trước mà.
Hân Di phụng phịu, trái tim bé nhỏ của Hồng Nhung cũng hơi xiêu lòng trước bộ dạng ấy rồi nhưng mà lí trí đã nhanh chóng phản bác.
- Không biết, không biết đâu.... Á.
Hồng Nhung đột nhiên ôm bụng, Hân Di nghi hoặc.
- Nhung làm sao thế?
- Đau.. mình... á... mình đau bụng quá!
Thấy Hồng Nhung mặt nhăn nhó trông rất khó coi Hân Di tưởng thật hốt hoảng.
- Nhung đau lắm không? Để mình đi lấy dầu...
- Không cần đâu, hình như tào tháo rượt, Di tránh ra... mình phải vào trong ngay!
- Hả?? Ờ.. ờ... vào đi!
Hân Di né qua một bên Hồng Nhung ôm bụng chạy thẳng vào trong, chốt cửa lại cái cạch cô nhóc cười lớn.
- Haha... bị dụ rồi! Cứ thong thả chờ ở ngoài đi nhé! Di yêu dấu.
Nghe đến đây Hân Di mới hiểu ra mình bị lừa, mặt xám xịt nghiến răng nghiến lợi.
- Giỏi lắm! Nhung ra đây thì biết tay với mình.
Lại có một tiếng cười thích thú khác, cô bé ngó nghiêng thì Đăng Nguyên đi tới.
- Di bị Nhung lừa bao nhiêu lần rồi?
- Cả Nguyên cũng đến chọc Di hả?
Cô bé giơ nắm đấm lên, Đăng Nguyên chuồn mất.
Ba đứa đến trường đã thấy Mai Anh chờ trước phòng tập.
- Cậu đến sớm vậy? - Hân Di hỏi.
- Hôm nay cha chở nên đến sớm.
- Thôi vào trong đi! - Hồng Nhung kéo cả đám vào.
Sau khi tập hợp khởi động xong xui thầy giáo bảo.
- Nam nữ chia nhau ra, mỗi nhóm 5 bạn. Hôm nay các em học truyền bóng.
Thế là mỗi nhóm nam và nữ tự phân chia, sau cùng Hân Di, Hồng Nhung, Mai Anh, Đinh Lan và Trúc Ly một nhóm.
Tất cả bắt đầu buổi tập, mỗi người sẽ bắt bóng lên rồi truyền cao tay cho người khác trong nhóm của mình. Mọi chuyện diễn ra rất bình thường cho đến khi Đinh Lan truyền bóng cho Mai Anh, hình như lực khá mạnh làm cô nhóc chới với. Hân Di nhận ra nụ cười hả hê của Đinh Lan thì tức lắm vì biết cô nhóc cố ý, đều là bạn cùng lớp mà Đinh Lan lại như thế, thật xấu xa. Thế là Hân Di quyết định dạy cho cô nhóc kia một bài học. Quả bóng truyền qua truyền lại đều tay cho đến khi nó rơi vào tay Hân Di, cô bé nhìn thẳng vào Đinh Lan đứng phía trước mặt, rồi lùi một bước lấy đà ném thật mạnh về phía trước. Quả bóng bay thẳng về phía Đinh Lan rất nhanh, thật không may là trúng ngay đầu khiến cô nhóc ngã xuống sàn bất tỉnh.
- Đinh Lan....
Trúc Ly hét lên rồi nhào tới lay người Đinh Lan. Tiếng hét khiến cả lớp dừng lại động tác chạy về phía đấy, thầy giáo cũng vội vàng đi tới.
- Chuyện gì thế này? Mau tránh ra để thầy đưa bạn xuống phòng y tế.
Thầy bế Đinh Lan chạy nhanh xuống phòng y tế, trước khi đi không quên dặn lại.
- Bốn em còn lại xuống phòng hội đồng gặp thầy.
Bốn đứa ngồi im chờ thầy giáo, Hân Di có hơi lo không biết Đinh Lan thế nào rồi, cô bé chỉ định dọa cho Đinh Lan sợ thôi không ngờ lại như vậy.... giờ phải làm sao đây? Sơ mà biết cô bé chắc chắn bị mắng te tua luôn.
Ít phút sau thầy giáo đẩy cửa bước vào, thầy ngồi xuống trước mặt bốn đứa cất giọng nghiêm nghị.
- Nói cho thầy nghe chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Đinh Lan lại té?
Cả bốn đứa đều im lặng, Hân Di đang suy nghĩ không biết phải giải thích với thầy giáo như thế nào thì Trúc Ly đã nhanh nhẹn nói.
- Là tại bạn Hân Di đó thầy,bạn ấy ném quả bóng về phía Đinh Lan rất mạnh mới khiến Đinh Lan té ngất xỉu đó thầy.
Hồng Nhung liếc Trúc Ly một cái " Đúng là con bé mách lẻo.. hừ!"
- Hân Di em có gì để giải thích không?
- Dạ... không ạ!
Việc đã như vậy cô bé biết giải thích gì đây, dù sao cũng là lỗi của mình nên cô bé không nói gì thêm.
- Được rồi thầy sẽ bàn với giáo viên chủ nhiệm xem nên xử phạt em thế nào. Về lớp hết đi!
Mang bộ dạng ủ rũ trở về lớp, đến cửa đã gặp Đăng Nguyên.
- Sao rồi? - thấy bốn đứa trở về liền chạy tới hỏi.
Hân Di buồn bã đi thẳng về chỗ ngồi, Cả ba nhìn theo cô bé lo lắng.
- Chuyện gì thế Nhung?
- Trúc Ly nói Hân Di cố tình ném bóng về phía Đinh Lan, con bé cũng không giải thích nên chờ bị phạt đó.
Đăng Nguyên lại ngồi cạnh Hân Di, cậu nhóc không nói gì, cũng không hỏi gì chỉ đơn giản là ngồi cạnh cô bé như thế.
Hôm sau cả lớp quyết định đi thăm Đinh Lan vì nghe nói cô nhóc đã tỉnh. Khi vào phòng bệnh Đinh Lan đã khóc nấc lên chỉ tay về phía Hân Di.
- Ba mẹ, là cậu ấy, cậu ấy cố tình ném trái bóng thật mạnh vào con..
Cả lớp căng thẳng dõi mắt nhìn Hân Di và Đinh Lan. Hân Di sau một hồi yên lặng thì bước lên phía trước.
- Xin lỗi cậu, tất cả đều tại mình! Mong cậu bỏ qua.
- Không, không bỏ qua gì hết! Cậu tưởng xin lỗi là xong sao?
Đinh Lan giận dữ, không chịu nhượng bộ. Thầy Hiệu trưởng vốn là ba của Đinh Lan nói.
- Đều là bạn cùng lớp có gì thì từ từ nói với nhau sao em lại ném bóng vào người Đinh Lan khiến con bé bất tỉnh chứ! Em thật là, ba mẹ ở nhà dạy bảo em như thế hả?
Lại một không gian im lặng đáng sợ. Ba mẹ ư? Hân Di làm gì có ba mẹ.. à có nhưng cô bé nào biết ba mẹ mình là ai, cô bé bị bỏ rơi mà... câu nói ấy như nhát dao cứa vào da thịt rát buốt, nước mắt Hân Di rơi xuống, họ đã chạm vào nỗi đau của cô bé. Đăng Nguyên đau lòng đáp lại lời của thầy hiệu trưởng.
- Mặc dù Hân Di sai nhưng mong thầy rút lại lời vừa nói, thầy đang chạm đến nỗi đau của Di và cả bọn em nữa. Bọn em là trẻ mồ côi!
Nghe vậy thầy hiệu trưởng không nói gì nữa, Đinh Lan vẫn không chịu để yên.
- Con không muốn học cùng lớp với cậu ta. Ba đuổi học Đường Hân Di đi.
- Cậu đừng có quá đáng! - Hồng Nhung bực dọc.
- Đều là bạn bè cả mà Lan! - Mai Anh khuyên.
Không ngờ Đinh Lan lại nói.
- Mình có nói xem cậu ta là bạn bao giờ đâu.
Câu nói ấy khiến mọi người bất ngờ, Hân Di lại chẳng lấy làm lạ, cô bé đã chuẩn bị chịu phạt rồi, phạt gì cũng được.
- Thì ra cậu là người như vậy! - Đăng Nguyên nhìn thẳng Đinh Lan lắc đầu, cậu nhóc không giỏi đoán biết tâm tư, bấy lâu cũng không bận tâm nhiều về Đinh Lan, giờ cậu nhóc mới hiểu không phải tự nhiên mà Hồng Nhung lại ghét cô nhóc ấy như thế.
- Nguyên là lỗi của Hân Di mà. - Đinh Lan có hơi sợ ánh mắt của Đăng Nguyên.
- Thôi đủ rồi! Từ ngày mai Đường Hân Di chuyển sang lớp khác đi. Còn lớp nào là do giáo viên chủ nhiệm sắp xếp. Các em về đi!
Hân Di chạy ra khỏi bệnh viện, Đăng Nguyên lo lắng nhanh chân đuổi theo. Suốt dọc đường Hân Di đi trước, Đăng Nguyên đi theo sau, cả hai cứ im lặng đi như thế cho đến khi Hân Di òa lên khóc nức nở Đăng Nguyên mới đến bên cạnh an ủi.
- Ngoan nào... đừng khóc!
- Nguyên à... hức... Di không cố tình làm Đinh Lan ngất đâu... chỉ là... chỉ là.. huhu... cậu ấy xấu tính... muốn ức hiếp Mai Anh nên Di... muốn dọa cậu ấy thôi!..
- Di thật sự... thật sự không cố tình đâu...
Đăng Nguyên vỗ nhẹ vào vai cô bé chậm rãi mở lời.
- Nguyên biết!
- Nguyên biết thật không? Nguyên tin Di không?
- Thật, Nguyên luôn tin lời Di nói và sẽ không hỏi lại.
Nhận được cái gật đầu ấy lòng Hân Di cảm thấy được an ủi.
Trở về cô nhi viện khi trời đã chiều tối, Hân Di lo lắng nếu sơ biết chuyện sẽ mắng cô bé nên cứ nấp sau lưng Đăng Nguyên.
- Hân Di vào đây gặp sơ.
Cô bé sợ sệt nhìn Đăng Nguyên.
- Di vào đi không sao đâu.
Hân Di từ từ bước vào, thấy cô bé sơ chỉ tay vào cái ghế trước mặt.
- Ngồi xuống nghe sơ hỏi.
- Vâng.
- Con thật sự cố tình ném bóng sao?
Hân Di đắn đo cuối cùng quyết định gật đầu.
- Tại sao?
- Vì cậu ấy ức hiếp Mai Anh.
- Có nhiều cách để giải quyết sao con lại chọn cách ấy, con có biết như vậy là sai không?
Cô bé đan hai tay lại, cuối mặt gật đầu.
- Thưa sơ con biết, con sai rồi!
Sơ nhỏ giọng lại.
- Vậy con đã xin lỗi chưa?
- Rồi ạ!
Ban đầu nghe chuyện sơ rất giận nhưng bây giờ lại thấy hài lòng, Hân Di mặc dù có sai nhưng không hề nói dối mà luôn thẳng thắng nhận lỗi, có lẽ cũng nên tha lỗi cho cô bé một lần.
- Lần sau không được như vậy nữa. Đi tắm ăn cơm đi sơ có chừa cơm cho con và Đăng Nguyên đó.
- Vâng.
Hân Di vui vẻ chạy ngay ra ngoài, Đăng Nguyên vẫn còn đứng đấy.
Cả hai cùng ăn tối cười đùa vui vẻ, Hồng Nhung cũng ngồi bên cạnh góp vui.
- Thầy hôm nay đi hẹn hò vui quá cơ.
Thầy Quang nhìn con bé mặt nhăn nhó lần nào cũng bị con bé này nói đến không biết đường trả lời, nó hay gọi thầy là sư phụ nhưng thầy thấy nó mới là sư phụ thì có.
- Sao em biết thầy đi hẹn hò?
- Vậy thầy nghĩ vì sao em lại biết thầy đi hẹn hò?
Đấy, vẫn luôn là như thế con bé này chẳng bao giờ xem người đứng trên đó là thầy mà vẫn luôn xem người đó là đối tượng công kích. Ấy vậy mà thầy Quang lại cực kì thích con bé mới lạ chứ, Đăng Nguyên và Hân Di là đệ tử ruột của thầy Quang trong lớp võ thuật này. Nhớ những ngày đầu hai đứa ấy đã rất hăng say tập võ có gì không biết là bám riết theo thầy hỏi cho bằng được. Trước niềm đam mê võ thuật của hai đứa đã làm thầy cảm động nên luôn chăm chút cho hai đứa để có sự tiến bộ vượt bậc như ngày hôm nay. Hân Di và Đăng Nguyên đã lên đai xanh hai vạch cũng học được không ít các thế võ khác nhau. Hai đứa nhỏ là niềm vinh dự của thầy Quang.
- Thầy chịu, làm sao biết được.
Cô bé lại cười lém lỉnh thầm nghĩ " Mặt thầy đỏ thế kia mà!", buổi tập luyện bắt đầu như thường lệ.
- Đá cao lên!
Thầy Quang đi đến chỗ từng đứa chỉnh lại tư thế võ, trong tất cả mấy đứa con gái ở đây Hân Di là đứa mạnh dạn nhất, cô bé không ngại ngùng mà tập rất tự nhiên.
Kết thúc buổi tập cũng đã xế chiều, Đăng Nguyên và Hân Di đeo ba lô lên đi bộ về cô nhi viện. Trong ráng chiều bóng hai đứa đổ xuống mặt đường, chậm rãi di chuyển bên Cạnh nhau.
Ngày hôm sau có buổi thể dục, ăn trưa xong Hân Di và Hồng Nhung cãi nhau chí chóe tranh cái nhà tắm.
- Mình đến trước mà! - Hân Di hất mặt.
- Ai nói, mình mới là người tới trước. - Hồng Nhung cũng không vừa cãi lại.
- Nhung ngang ngược nó vừa thôi, rõ ràng là mình ăn xong mình tới trước mà.
Hân Di phụng phịu, trái tim bé nhỏ của Hồng Nhung cũng hơi xiêu lòng trước bộ dạng ấy rồi nhưng mà lí trí đã nhanh chóng phản bác.
- Không biết, không biết đâu.... Á.
Hồng Nhung đột nhiên ôm bụng, Hân Di nghi hoặc.
- Nhung làm sao thế?
- Đau.. mình... á... mình đau bụng quá!
Thấy Hồng Nhung mặt nhăn nhó trông rất khó coi Hân Di tưởng thật hốt hoảng.
- Nhung đau lắm không? Để mình đi lấy dầu...
- Không cần đâu, hình như tào tháo rượt, Di tránh ra... mình phải vào trong ngay!
- Hả?? Ờ.. ờ... vào đi!
Hân Di né qua một bên Hồng Nhung ôm bụng chạy thẳng vào trong, chốt cửa lại cái cạch cô nhóc cười lớn.
- Haha... bị dụ rồi! Cứ thong thả chờ ở ngoài đi nhé! Di yêu dấu.
Nghe đến đây Hân Di mới hiểu ra mình bị lừa, mặt xám xịt nghiến răng nghiến lợi.
- Giỏi lắm! Nhung ra đây thì biết tay với mình.
Lại có một tiếng cười thích thú khác, cô bé ngó nghiêng thì Đăng Nguyên đi tới.
- Di bị Nhung lừa bao nhiêu lần rồi?
- Cả Nguyên cũng đến chọc Di hả?
Cô bé giơ nắm đấm lên, Đăng Nguyên chuồn mất.
Ba đứa đến trường đã thấy Mai Anh chờ trước phòng tập.
- Cậu đến sớm vậy? - Hân Di hỏi.
- Hôm nay cha chở nên đến sớm.
- Thôi vào trong đi! - Hồng Nhung kéo cả đám vào.
Sau khi tập hợp khởi động xong xui thầy giáo bảo.
- Nam nữ chia nhau ra, mỗi nhóm 5 bạn. Hôm nay các em học truyền bóng.
Thế là mỗi nhóm nam và nữ tự phân chia, sau cùng Hân Di, Hồng Nhung, Mai Anh, Đinh Lan và Trúc Ly một nhóm.
Tất cả bắt đầu buổi tập, mỗi người sẽ bắt bóng lên rồi truyền cao tay cho người khác trong nhóm của mình. Mọi chuyện diễn ra rất bình thường cho đến khi Đinh Lan truyền bóng cho Mai Anh, hình như lực khá mạnh làm cô nhóc chới với. Hân Di nhận ra nụ cười hả hê của Đinh Lan thì tức lắm vì biết cô nhóc cố ý, đều là bạn cùng lớp mà Đinh Lan lại như thế, thật xấu xa. Thế là Hân Di quyết định dạy cho cô nhóc kia một bài học. Quả bóng truyền qua truyền lại đều tay cho đến khi nó rơi vào tay Hân Di, cô bé nhìn thẳng vào Đinh Lan đứng phía trước mặt, rồi lùi một bước lấy đà ném thật mạnh về phía trước. Quả bóng bay thẳng về phía Đinh Lan rất nhanh, thật không may là trúng ngay đầu khiến cô nhóc ngã xuống sàn bất tỉnh.
- Đinh Lan....
Trúc Ly hét lên rồi nhào tới lay người Đinh Lan. Tiếng hét khiến cả lớp dừng lại động tác chạy về phía đấy, thầy giáo cũng vội vàng đi tới.
- Chuyện gì thế này? Mau tránh ra để thầy đưa bạn xuống phòng y tế.
Thầy bế Đinh Lan chạy nhanh xuống phòng y tế, trước khi đi không quên dặn lại.
- Bốn em còn lại xuống phòng hội đồng gặp thầy.
Bốn đứa ngồi im chờ thầy giáo, Hân Di có hơi lo không biết Đinh Lan thế nào rồi, cô bé chỉ định dọa cho Đinh Lan sợ thôi không ngờ lại như vậy.... giờ phải làm sao đây? Sơ mà biết cô bé chắc chắn bị mắng te tua luôn.
Ít phút sau thầy giáo đẩy cửa bước vào, thầy ngồi xuống trước mặt bốn đứa cất giọng nghiêm nghị.
- Nói cho thầy nghe chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Đinh Lan lại té?
Cả bốn đứa đều im lặng, Hân Di đang suy nghĩ không biết phải giải thích với thầy giáo như thế nào thì Trúc Ly đã nhanh nhẹn nói.
- Là tại bạn Hân Di đó thầy,bạn ấy ném quả bóng về phía Đinh Lan rất mạnh mới khiến Đinh Lan té ngất xỉu đó thầy.
Hồng Nhung liếc Trúc Ly một cái " Đúng là con bé mách lẻo.. hừ!"
- Hân Di em có gì để giải thích không?
- Dạ... không ạ!
Việc đã như vậy cô bé biết giải thích gì đây, dù sao cũng là lỗi của mình nên cô bé không nói gì thêm.
- Được rồi thầy sẽ bàn với giáo viên chủ nhiệm xem nên xử phạt em thế nào. Về lớp hết đi!
Mang bộ dạng ủ rũ trở về lớp, đến cửa đã gặp Đăng Nguyên.
- Sao rồi? - thấy bốn đứa trở về liền chạy tới hỏi.
Hân Di buồn bã đi thẳng về chỗ ngồi, Cả ba nhìn theo cô bé lo lắng.
- Chuyện gì thế Nhung?
- Trúc Ly nói Hân Di cố tình ném bóng về phía Đinh Lan, con bé cũng không giải thích nên chờ bị phạt đó.
Đăng Nguyên lại ngồi cạnh Hân Di, cậu nhóc không nói gì, cũng không hỏi gì chỉ đơn giản là ngồi cạnh cô bé như thế.
Hôm sau cả lớp quyết định đi thăm Đinh Lan vì nghe nói cô nhóc đã tỉnh. Khi vào phòng bệnh Đinh Lan đã khóc nấc lên chỉ tay về phía Hân Di.
- Ba mẹ, là cậu ấy, cậu ấy cố tình ném trái bóng thật mạnh vào con..
Cả lớp căng thẳng dõi mắt nhìn Hân Di và Đinh Lan. Hân Di sau một hồi yên lặng thì bước lên phía trước.
- Xin lỗi cậu, tất cả đều tại mình! Mong cậu bỏ qua.
- Không, không bỏ qua gì hết! Cậu tưởng xin lỗi là xong sao?
Đinh Lan giận dữ, không chịu nhượng bộ. Thầy Hiệu trưởng vốn là ba của Đinh Lan nói.
- Đều là bạn cùng lớp có gì thì từ từ nói với nhau sao em lại ném bóng vào người Đinh Lan khiến con bé bất tỉnh chứ! Em thật là, ba mẹ ở nhà dạy bảo em như thế hả?
Lại một không gian im lặng đáng sợ. Ba mẹ ư? Hân Di làm gì có ba mẹ.. à có nhưng cô bé nào biết ba mẹ mình là ai, cô bé bị bỏ rơi mà... câu nói ấy như nhát dao cứa vào da thịt rát buốt, nước mắt Hân Di rơi xuống, họ đã chạm vào nỗi đau của cô bé. Đăng Nguyên đau lòng đáp lại lời của thầy hiệu trưởng.
- Mặc dù Hân Di sai nhưng mong thầy rút lại lời vừa nói, thầy đang chạm đến nỗi đau của Di và cả bọn em nữa. Bọn em là trẻ mồ côi!
Nghe vậy thầy hiệu trưởng không nói gì nữa, Đinh Lan vẫn không chịu để yên.
- Con không muốn học cùng lớp với cậu ta. Ba đuổi học Đường Hân Di đi.
- Cậu đừng có quá đáng! - Hồng Nhung bực dọc.
- Đều là bạn bè cả mà Lan! - Mai Anh khuyên.
Không ngờ Đinh Lan lại nói.
- Mình có nói xem cậu ta là bạn bao giờ đâu.
Câu nói ấy khiến mọi người bất ngờ, Hân Di lại chẳng lấy làm lạ, cô bé đã chuẩn bị chịu phạt rồi, phạt gì cũng được.
- Thì ra cậu là người như vậy! - Đăng Nguyên nhìn thẳng Đinh Lan lắc đầu, cậu nhóc không giỏi đoán biết tâm tư, bấy lâu cũng không bận tâm nhiều về Đinh Lan, giờ cậu nhóc mới hiểu không phải tự nhiên mà Hồng Nhung lại ghét cô nhóc ấy như thế.
- Nguyên là lỗi của Hân Di mà. - Đinh Lan có hơi sợ ánh mắt của Đăng Nguyên.
- Thôi đủ rồi! Từ ngày mai Đường Hân Di chuyển sang lớp khác đi. Còn lớp nào là do giáo viên chủ nhiệm sắp xếp. Các em về đi!
Hân Di chạy ra khỏi bệnh viện, Đăng Nguyên lo lắng nhanh chân đuổi theo. Suốt dọc đường Hân Di đi trước, Đăng Nguyên đi theo sau, cả hai cứ im lặng đi như thế cho đến khi Hân Di òa lên khóc nức nở Đăng Nguyên mới đến bên cạnh an ủi.
- Ngoan nào... đừng khóc!
- Nguyên à... hức... Di không cố tình làm Đinh Lan ngất đâu... chỉ là... chỉ là.. huhu... cậu ấy xấu tính... muốn ức hiếp Mai Anh nên Di... muốn dọa cậu ấy thôi!..
- Di thật sự... thật sự không cố tình đâu...
Đăng Nguyên vỗ nhẹ vào vai cô bé chậm rãi mở lời.
- Nguyên biết!
- Nguyên biết thật không? Nguyên tin Di không?
- Thật, Nguyên luôn tin lời Di nói và sẽ không hỏi lại.
Nhận được cái gật đầu ấy lòng Hân Di cảm thấy được an ủi.
Trở về cô nhi viện khi trời đã chiều tối, Hân Di lo lắng nếu sơ biết chuyện sẽ mắng cô bé nên cứ nấp sau lưng Đăng Nguyên.
- Hân Di vào đây gặp sơ.
Cô bé sợ sệt nhìn Đăng Nguyên.
- Di vào đi không sao đâu.
Hân Di từ từ bước vào, thấy cô bé sơ chỉ tay vào cái ghế trước mặt.
- Ngồi xuống nghe sơ hỏi.
- Vâng.
- Con thật sự cố tình ném bóng sao?
Hân Di đắn đo cuối cùng quyết định gật đầu.
- Tại sao?
- Vì cậu ấy ức hiếp Mai Anh.
- Có nhiều cách để giải quyết sao con lại chọn cách ấy, con có biết như vậy là sai không?
Cô bé đan hai tay lại, cuối mặt gật đầu.
- Thưa sơ con biết, con sai rồi!
Sơ nhỏ giọng lại.
- Vậy con đã xin lỗi chưa?
- Rồi ạ!
Ban đầu nghe chuyện sơ rất giận nhưng bây giờ lại thấy hài lòng, Hân Di mặc dù có sai nhưng không hề nói dối mà luôn thẳng thắng nhận lỗi, có lẽ cũng nên tha lỗi cho cô bé một lần.
- Lần sau không được như vậy nữa. Đi tắm ăn cơm đi sơ có chừa cơm cho con và Đăng Nguyên đó.
- Vâng.
Hân Di vui vẻ chạy ngay ra ngoài, Đăng Nguyên vẫn còn đứng đấy.
Cả hai cùng ăn tối cười đùa vui vẻ, Hồng Nhung cũng ngồi bên cạnh góp vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.