Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 74: Cuộc họp mặt gia đình (2)

Gấu Vy ( Di Tường)

03/06/2017

Vừa ngồi xuống nhìn bàn ăn trước mặt Hân Di đã thản thốt. Trời ạ, sao lại nhiều món đến thế? Món nào cũng đều rất hấp dẫn. Cô vô thức ngẩng lên nhìn Hiểu Nhi và Khắc Huy đang loay hoay bát đĩa và mấy chai rượu vang ở phía sau mà than thầm. Vợ chồng họ tài thật.

Rượu vang đều được rót đầy ly, mọi người nâng ly lên kính rượu nhau, riêng Vy chỉ được uống nước hoa quả vì đang mang thai. Không khí trong phòng bếp náo nhiệt hơn bao giờ hết. Hiểu Nhi mỉm cười với Hân Di chỉ về đĩa sườn xào chua ngọt nói.

- Em nếm thử đi, chị có gọi điện hỏi Đăng Nguyên xem em thích món gì, cậu ấy bảo sườn xào chua ngọt. Không biết vừa miệng em không? Chị người nam nên sợ khẩu vị hơi khác.

Nghe cô ấy nói vậy Hân Di gắp một miếng sườn bỏ vào miệng liền xua tay đáp.

- Không... rất ngon! Chị nấu ngon hơn em nhiều!

Hiểu Nhi cười lớn, chỉ tay vào Khắc Huy ngồi bên cạnh.

- Món đó anh Huy nấu đấy, anh ấy có bí quyết mà chị đòi học hoài cũng không chỉ nên chị nhường anh ấy nấu!

Tất cả mọi người đều cười phá lên, Khắc Huy gắp miếng thịt nhét vào miệng Hiểu Nhi bông đùa một câu.

- Em nói nhiều thật!

Mọi người rất hòa đồng vui vẻ, bát của Hân Di bị Vy và Linh gắp đến đầy ắp thức ăn. Cô liên tục từ chối khi thấy Vy đưa đũa gắp tiếp. Hân Di ngồi gần nghe Vy và Linh kể đủ thứ chuyện, chủ yếu là mấy chuyện ngày xưa của họ, lúc còn đi học, kể cả chuyện tình đẫm nước mắt của Khắc Huy và Hiểu Nhi. Nghe xong Hân Di càng thêm trân trọng tình yêu của họ, cô thấy mình so với họ cũng chưa đến mức đau đớn tột cùng, vì họ từng đứng bên bờ giữa sống và chết. Tình yêu của họ thật đẹp cũng thật cảm động. Hân Di vô thức ngẩng đầu nhìn Đăng Nguyên sau đó không tự chủ mà gắp thức ăn bỏ vào bát anh nhẹ giọng nhắc nhở.

- Anh ăn gì đó rồi hãy uống tiếp nếu không lại đau dạ dày!

Đăng Nguyên mỉm cười ngọt ngào với cô cũng ăn mấy thứ trong bát mà cô gắp cho.

- Chị nhìn thấy cậu ba rất yêu em đấy!

Tiếng nói của Vy như rót vào tai Hân Di. Bọn họ không uống nữa ăn xong thì để mặc mấy ông chồng cạn ly ở đó, kéo nhau ra phòng khách ngồi ăn trái cây tâm sự. Hân Di di chuyển tầm mắt về phía Đăng Nguyên đang ngồi cách đó không xa, cười hạnh phúc.

- Vâng, em đã bỏ lỡ anh ấy mất 10 năm. Em sẽ không để lỡ anh ấy nữa.

- Duyên phận vốn dĩ mảnh như sợi chỉ, em phải biết nắm lấy. Bây giờ chị cảm thấy điều đáng trân trọng nhất vẫn là mái ấm gia đình, có chồng con bên cạnh đã hạnh phúc lắm rồi.

Vy nói khóe môi cong lên một nụ cười mãn nguyện, cô ấy đưa tay vuốt ve Sushi đang gối đầu lên chân mình ngủ ngon lành. Hân Di cảm thấy niềm hạnh phúc của cô ấy cũng lan sang cả mình. Đúng rồi, bình yên chỉ đơn giản thế thôi. Đến lúc bôn ba mệt mỏi, con gái rồi cũng cần một chỗ dựa, một ngôi nhà che nắng che mưa để mình trở về sau những mỏi mệt, một người chồng thương mình hết mực. Đời người phụ nữ có được như thế xem như viên mãn lắm rồi.

Hiểu Nhi sau khi đưa Thiên Hương về phòng ngủ cũng đi tới bên cạnh cô và Vy, cô ấy nhìn ngó rồi hỏi.

- Linh đâu rồi?

- Nó về rồi, ở nhà có chút việc! - Vy đáp lời.

- Ừm... mà Di này, tuần sau nhớ đến Pháp tham dự buổi đấu giá nhé, đây là vé máy bay, còn đây là danh thiếp của chị. Sang đến nơi nhớ gọi điện chị sẽ sắp xếp người ra đón em.

Hân Di nhận lấy tấm danh thiếp và vé máy bay gật đầu cười.

- Vâng, em sẽ đến đúng giờ.



Buổi tiệc náo nhiệt kéo dài đến tận khuya, ai nấy đều say khướt, Đăng Nguyên cũng say căn bản không thể lái xe nên đành nghe lời bác cả ngủ lại một đêm và dĩ nhiên Hân Di cũng phải ngủ lại.

Cô dìu anh lên phòng ngủ ở tầng hai, vừa mở cửa phòng liền thả anh xuống giường lớn, đứng thở không ra hơi. Sao Đăng Nguyên nặng thế không biết? Mệt chết cô rồi. Hân Di cởi giày ra giúp anh, còn mở bung hai cúc áo sơ mi để anh dễ thở, cô chỉnh lại điều hòa rồi đi vào nhà vệ sinh. Ít phút sau Hân Di trở lại với chiếc khăn mặt đã thấm ướt. Cô ngồi xuống nhẹ nhàng lau mặt giúp Đăng Nguyên, anh say cũng thật yên tĩnh, nằm xuống là chẳng biết trời trăng gì. Hân Di bất giác cười, cô đặt khăn mặt lên bàn rồi lại quay sang ngồi yên ngắm nhìn anh. Cô đưa tay phát họa từng đường nét nghiêm nghị trên khuôn mặt ấy, chiếc cằm nhọn giờ phút này thả lỏng lại khiến anh trở nên hiền hòa và dễ thương lượng, chiếc mũi thẳng tấp, hàng lông mày đen và rậm, đôi môi mỏng này nữa. Tất cả thuộc về anh đều khiến cô nhìn không thể rời mắt, Hân Di đưa tay chạm vào gò má rồi miết nhẹ. Cô thấy anh kêu lên một tiếng khẽ khàng như không hài lòng, còn chưa kịp phản ứng anh đã mở mắt ra nhìn cô. Ánh mắt sớm đã mờ mịt màn sương, thấm đẫm màu của rượu vang đỏ, anh chỉ yên lặng nhìn cô như thế rồi cười nhẹ. Hân Di cũng cười rồi cuối thấp người áp sát mặt mình vào mặt anh, nhẹ nhàng nằm xuống chỗ trống bên cạnh. Cô rút vào trong vòng ôm rắn chắc và mạnh mẽ ấy, sau đó nghiêng đầu tựa lên lồng ngực vững chãi, cảm nhận từng nhịp đập ổn định mà mạnh mẽ.

- Đăng Nguyên có phải em đang mơ không? Chúng ta thực sự ở bên cạnh nhau rồi sao?

- Không phải, là thật!

Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có mấy tia sáng yếu ớt của ánh trăng len vào, giọng anh đều đều vang lên có một chút trầm khàn quyến rũ chết người.

- Ừm... đúng là thật... cảm giác chân thực, thật tuyệt!

Hân Di có lẽ cũng bị anh làm cho say mất rồi mặc dù cô chỉ nhấp có mấy ngụm rượu, cô nói năng lộn xộn. Đăng Nguyên chỉ cười khẽ ôm chặt cô không đáp.

- Ngày mai chúng ta về Hà Nội sao?

Cô nghe tiếng Đăng Nguyên ừ khẽ trên đỉnh đầu, lại nói tiếp.

- Cảnh quay của em cũng xong hết rồi! Em muốn ở lại Sài Gòn vài hôm, vẫn còn chưa chơi đã mà...

- Không được. - Đăng Nguyên kháng nghị rất nhanh.

- Tại sao?

Cô định ngẩng đầu lên rời khỏi vòng ôm của anh, nào ngờ anh nhanh tay hơn giữ chặt cô. Hân Di không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt anh, chỉ biết đoán già đoán non.

- Em phải ở trong phạm vi mà anh nhìn thấy, nếu không... anh chẳng tài nào làm nổi việc gì.

Câu trả lời ấy thật khiến Hân Di sung sướng mà tủm tỉm cười mãi, cô vòng tay lại càng ôm chặt anh hơn.

Giờ phút này thật tuyệt biết bao. Anh ở đây ngay bên cô, người đàn ông của cô giờ phút này chỉ thuộc về cô mà thôi, không ai quấy rầy, không ai phiền nhiễu.

Rất lâu sau, tiếng Hân Di thủ thỉ vang lên.

- Đăng Nguyên...

- Hử?

Nghe tiếng cô gọi anh chỉ lười biếng đáp còn không buồn mở mắt, cô ngước nhìn anh thấp giọng nói.

- Tuần sau em phải sang Pháp cùng chị Nhi.

- Ừm...

- Anh ừm cái gì chứ? Em phải đi một tuần đấy, không nhớ em sao?



Cái vẻ lười biếng của anh khiến cô xù lông nhím lên, bực bội chất vấn. Đăng Nguyên đưa tay vuốt nhẹ lên mấy sợi tóc của cô đáp lời.

- Tất nhiên là nhớ.

- Vậy anh đi Pháp cùng em nhé, ừm... đợi em xong việc chúng ta làm một chuyến du lịch đi. - Hân Di phấn khích, nghịch mấy cúc áo sơ mi của anh lên tiếng đề nghị.

Anh nhìn cô trong mắt chỉ còn vẻ dịu dàng như nước. Ở một nơi nào đó trong tim như có dòng nước ngọt ngào chảy qua, cái ngọt ngào đó lan ra từng tế bào cơ thể, anh không do dự đáp.

- Được!

Đêm lại càng yên tĩnh hơn, chỉ còn tiếng lá xào xạc bên ngoài khung cửa. Bên trong hai người từ từ chìm vào trong giấc mộng đẹp, vòng tay vẫn ôm chặt lấy nhau, không buông.

Chuyến bay khởi hành lúc 9 giờ sáng. Thế nên mới 7 giờ, Đăng Nguyên đã lôi Hân Di ra khỏi giường đánh răng rửa mặt rồi tạm biệt mọi người. Cả hai về khách sạn thu dọn lại hành lí. Để tiết kiệm thời gian Đăng Nguyên và Hân Di quyết định ăn sáng tại nhà hàng trong khách sạn luôn. Cô đã lệnh cho cô trợ lý về trước, Khải cũng về theo. Đăng Nguyên cắt một miếng thịt đưa lên miệng Hân Di, cô cười há miệng ăn ngon lành.

- Về Hà Nội, chúng ta quay thêm một vài cảnh nhỏ. Khoảng hai ngày sau sẽ mở một buổi họp báo ra mắt phim.

Đăng Nguyên từ tốn nói, anh không ngẩng lên chỉ tập trung vào phần ăn của mình. Hân Di chật lưỡi một cái, thở dài.

- Nhanh thật, mới đấy đã quay xong rồi. Em còn nhớ cái ngày mình đi casting bị ai đó làm cho bẽ mặt trước giới truyền thông. - Cô nín cười chờ xem phản ứng của ai kia.

Quả nhiên Hân Di vừa nói xong động tác cắt thịt của Đăng Nguyên chợt khựng lại. Anh ngẩng lên nhìn cô, nở một nụ cười khó xử, nhẹ giọng đáp.

- Anh xin lỗi! Lúc đó nhìn thấy em anh đã rất kích động.

- Anh kích động rồi mắng em như thế à? - Hân Di không chịu thua nhìn anh nói, cô nghiến răng kèn kẹt.

Đăng Nguyên buông bộ đồ ăn xuống, đưa tay nắm lấy tay cô, cười cười.

- Được rồi đừng tức giận nữa, nếu muốn buổi họp báo ba ngày sau anh để em mắng, thế nào?

Hân Di hừ nhẹ lườm lườm anh, đúng là giỏi giở trò dụ dỗ người khác, cô không kiên nể nói chắc như đinh đóng cột.

- Được, anh cứ chờ đó!

Bữa sáng diễn ra trong không khí sặc mùi thuốc súng như thế mà người châm ngòi không ai khác chính là Hân Di.

Ăn sáng xong cả hai di chuyển ra sân bay, vừa đúng giờ làm thủ tục. Đúng 9h chuyến bay cất cánh đưa cả hai rời khỏi Sài Gòn trở về với Thủ đô thân yêu. Ở trên máy bay, Hân Di vẫn còn buồn ngủ, cô gật gà gật gù. Đăng Nguyên cười lắc đầu kéo cô tựa vào vai mình.

- Mệt thì dựa vào anh ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi!

Cô cũng không từ chối thản nhiên dựa vào người anh dần chìm vào giấc mộng đẹp. Trong mơ cô thấy mình nắm tay anh bước vào lễ đường, ở đó có hoa có nhạc và có anh. Lúc cô cầm tay anh bước vào mọi người ngồi ở hai bên đứng lên vỗ tay kịch liệt. Cô và anh trao nhẫn cho nhau và một nụ hôn nồng cháy.

Đăng Nguyên nhìn tay mình đang bị cô nắm chặt, lại quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay kia, không biết mơ thấy gì mà cười mãn nguyện như thế.

Ánh nắng xuyên qua vòm mây điểm xuyến lên khung cảnh người đàn ông cuối xuống hôn nhẹ lên trán cô gái đang nằm trong lòng mình, một nụ hôn mang hàm ý nâng niu và trân trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Bao Giờ Có Nắng?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook