Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 29: Màn Gặp Mặt Ấn Tượng

Gấu Vy ( Di Tường)

07/01/2017

Đôi điều nhắn nhủ: Để đánh dấu sự trưởng thành và bước ngoặc mới từ chương sau các nhân vật sẽ được đổi đại từ xưng hô nhé!

Mùa hè cuối cùng của năm cấp 2 trôi qua khá buồn, sau khi Hồng Nhung đi Hân Di lặng lẽ hơn, thỉnh thoảng nhỏ sẽ ngồi tĩnh lặng một mình, thỉnh thoảng vẫn hay lén khóc vì nhớ Hồng Nhung.

- Di à... ngủ sớm đi con, mai còn đi học. Ngày đầu tiên mà đi học muộn không hay đâu.

Tiếng nhắc nhở của mễ vọng từ cửa vào, Hân Di đang mải mê xem phim cùng Linh Đan liền yểu xìu, đang đến đoạn cao trào mà sao nhỏ nỡ tắt để đi ngủ đây, không coi hết thế nào cũng mất ngủ vì tò mò cho xem.

- Thôi đi ngủ đi Di! - Đăng Nguyên gấp quyển sách đang đọc dở nói.

- Một chút nữa đi...

Nhận được cái lắc đầu của Đăng Nguyên nhỏ xụ mặt, Linh Đan ở bên cạnh nháy nháy mắt ra ám hiệu gì đó Hân Di liền hiểu gật đấu đáp lại rồi giở chiêu cũ.

- Một chút nữa thôi... năn nỉ mà... 20 phút thôi... à không 15 phút... không không... 10 phút... chỉ 10 phút thôi mà... đi... đi mà...

Chiêu cũ của nhỏ chính là “năn nỉ siêu thục nữ”, nhỏ vừa nói vừa lắc cánh tay vừa chớp chớp mắt, nói chung là tất cả những gì mà Linh Đan cho là dễ thương có thể làm đối phương đổ gục nhỏ đều tung ra hết và....

- Được rồi... được rồi 15 phút nữa.. sợ Di luôn.

Và lần nào Đăng Nguyên cũng xiêu lòng thế mới khổ, cậu nhắn nhó vì bị Hân Di lắc cho hồn bay phách lạc.

- Bây giờ là 22 giờ 30 phút, 15 phút sau Di không tắt Nguyên sẽ....

Cậu lườm lườm cảnh cáo nhỏ, Linh Đan cười khúc khích, Đăng Nguyên lại dọa sẽ phạt Hân Di giải 10 đề toán nữa rồi thế mà Hân Di lại sợ kinh khủng ấy chứ.

Mười lăm phút sau....

- Biết ngay mà... đếm đến 10 Di và Đan không đi ngủ thì 10 đề toán đấy nhé! 1... 2... - Đăng Nguyên đứng dựa vào cửa phòng khách nhìn vào cằn nhắn rồi bắt đầu đếm.

- Ơ đi ngay đây!

- Em cũng đi ngay đây ạ! Anh Nguyên ngủ ngon nha nha!

Tiếng bước chân lịt bịt của hai đứa truyền đến Đăng Nguyên hài lòng tắt đèn rồi cũng đi ngủ.

Sáng Đăng Nguyên lại ngán ngẩm với cái điệp khúc mà ngày nào mình cũng hát thế mà Hân Di vẫn không chán và không có dấu hiệu sẽ chán.

- Di dậy đi trễ giờ học rồi kìa!

- Ưm... còn sớm mà... 5 phút nữa đi...

Đấy là điệp khúc này đây, nhỏ trùm chăn hòa hoãn với cậu. Đăng Nguyên hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về chiếc giường đang có Hân Di nằm đó với ánh mắt bất lực.

- 6h35 rồi.... sẽ trễ thật đó!



- Aaaaaa... chán thật, tại sao cứ phải là học buổi sáng chứ!

Cuối cùng nhỏ cũng chịu bật dậy miệng càm ràm rồi đi vào nhà vệ sinh với vẻ mặt mơ ngủ, đầu tóc rồi bù, trông mất hình tượng chết đi được. Nhỏ gật gà gật gù trong nhà vệ sinh hết 10 phút, Đăng Nguyên sốt ruột lại hối thúc.

- 6h45 rồi đó Di ơi... xong chưa?

Cạch...

Cánh cửa mở, Hân Di bước ra với hình ảnh tươm tất khác xa so với lúc nãy.

- Đi thôi!

Hai đứa lại đèo nhau trên chiếc xe đạp năm nào, đến nơi Hân Di bước xuống xe ngẩng đầu lên nhìn tấm biển hiệu màu xanh lấp lánh dưới ánh ban mai buổi sáng. “Trường THPT chuyên Lê Hồng Phong” đón chào hai đứa, Hân Di cười nhẹ “Bắt đầu một năm học mới tại một môi trường mới, nơi sẽ chắp cánh ước mơ của mình, Nhung à chờ mình đến tìm Nhung nhé!”.

Thông qua kết quả kì thi cho thấy Đăng Nguyên học lớp 10A1 là lớp chuyên toán còn Hân Di học lớp 10A4 - lớp chuyên Anh. Nhỏ có hơi buồn vì không được học cùng cậu và càng buồn hơn khi phát hiện Thanh Thanh cũng học lớp 10A1, nhỏ thật sự lấy làm lạ chẳng phải Thanh Thanh học giỏi văn hay sao, nhỏ phải học lớp 10A2- lớp chuyên văn mới đúng chứ đằng này lại được xếp học lớp chuyên toán, nhưng dù sao cũng thật ghen tị. Thật ra Hân Di vốn không biết để thi đậu vào lớp chuyên toán Thanh Thanh đã cố gắng đến thế nào, nhỏ phải học thêm toán vào dịp hè, học ngày học đêm, khi bước vào phòng thi nhỏ đã bỏ 2/3 câu hỏi trong đề văn mặc dù nhỏ có thể làm hết. Nhỏ cố gắng nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn học cùng lớp với Đăng Nguyên. Phải, nhỏ thích Đăng Nguyên, rất rất thích cậu, để học cùng lớp với cậu, ngày ngày nhìn thấy cậu nhỏ chấp nhận từ bỏ thứ mình đam mê nhất đó là văn học thay vào đó là cấm đầu giải liên tục những bài toán khô khan khó nuốt.

“Thật ra con gái khi bắt đầu trót thích một người đã tự biến mình thành kẻ ngốc ngếch mất rồi...”





- Nguyên vào lớp nhé, lúc về nhớ đợi Nguyên ở nhà xe!

- Biết rồi, biết rồi vào lớp đi!

Hân Di đẩy cậu vào trong rồi vẫy tay còn mình thì bước về phía trước, lớp Hân Di cách lớp Đăng Nguyên một dãy hành lang. Nhỏ vừa đi vừa ca hát vui vẻ, khi đã đứng trước cửa lớp học nhỏ hít một hơi dài rồi thở mạnh ra bước vào. Mấy đứa trong lớp nhìn thấy Hân Di bước vào thì đưa mắt nhìn, đó là phản ứng tự nhiên nhỏ cũng không bận tâm nhiều chỉ mỉm cười nhẹ một cái rồi tiến về phía bàn trống ở dãy thứ tư. Nhìn sang chỗ trống bên cạnh bây giờ nhỏ mới thấy có một cái cặp để sẵn chẳng biết là của ai, nhưng hình như cái cặp là của nam thì phải, thầm lắc đầu một cái đầy vẻ hối hận, sao nhỏ lại ngồi đúng cái bàn của nam chứ. Lại nhìn quanh lớp học, gần vào tiết nên chẳng còn bàn nào trống cả trừ bàn nhỏ đang ngồi, thế là sao một hồi đắn đo có nên đổi chỗ hay không nhỏ quyết định “Thôi ngồi đại!”. Tiếng trống báo vào tiết, chỗ bên cạnh của Hân Di vẫn trống trơn, cậu bạn cùng bàn vẫn chưa vào lớp, thật là tác phong ngày đầu đi học tệ thật, dám trốn tiết cơ đấy. Tiết đầu tiên là tiết Vật Lí, giáo viên lớp nhỏ là một thầy giáo khoảng tầm 30 tuổi, thầy khá hiền lại hài hước khiến không khí lớp học bớt nặng nề hơn.

Đang ngồi học bụng Hân Di tự nhiên biểu tình dữ dội, nhỏ ôm bụng nhắn nhó nghĩ lại xem tối qua mình đã ăn gì, chịu hết nổi nhỏ đứng dậy đi đến bàn giáo viên.

- Thầy ơi em xin đi toilet ạ!

Nhận được cái gật đầu , Hân Di bay ra khỏi lớp như tên lửa mặc kệ ánh nhìn chằm chằm của mấy đứa trong lớp. Giờ nhỏ mới phát hiện mình không biết cái nhà vệ sinh nó nằm ở đâu cả, ôm cái bụng đau chạy vòng vòng cuối cùng cũng tìm được cái nhà vệ sinh nhỏ lao vào không một chút do dự. Đang giải quyết nỗi buồn tự nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân chạy lịt bịt của ai đó ngày một gần, rồi lại đến tiếng bước chân khe khẽ và bỗng nhiên biến mất. Nhỏ lắc đầu phũ nhận chắc có lẽ mình nghe nhầm. Giải quyết xong việc trọng đại, Hân Di mở cửa ra ngoài trở về lớp học nhưng mà ngay giây phút nhỏ mở cửa bước ra liền nhìn thấy bóng dáng ai đó đang nấp ở phía trước ló đầu ra ngoài. Cái dáng người này, cái bộ đồng phục này là.... nam mà. Não của nhỏ xác định lại thông tin “Là nam... nam... đây là nhà vệ sinh nữ... chẳng lẽ... chẳng lẽ....”

- Aaaaaa..... tên biến thái.....

Bỗng nhỏ hét lên làm người phía trước giật mình ngảng đầu lại, cậu ta nhanh chân chạy lại bịt miệng nhỏ lùi vào trong. Cậu ta nói giọng thì thầm chỉ đủ cho hai đứa nghe.

- Không phải như cậu nghĩ đâu.... im lặng, một chút thôi.... xin cậu đấy...

Hân Di tròn xoe mắt nhìn người trước mặt, cậu ta có làn da trắng, đôi mắt đen nhánh trông rất tĩnh lặng, gương mặt cũng không phải thuộc dạng quá đẹp trai nhưng cực kì cuốn hút. Ánh mắt cậu ta nhìn nhỏ cầu khẩn. Tiếc là dù cậu ta có cuốn hút cỡ nào ở trong tình huống này cũng không khiến nhỏ rung động. Nhỏ gật gật đồng ý rồi lấy tay chỉ chỉ vào miệng hiện đang bị cậu bịt chặt.

- Cậu bảo tôi bỏ tay ra hả?



Lại gật gật.

- Nhưng cậu phải hứa đừng la lên đấy.

Nhận được cái gật đầu chắc chắn của Hân Di cậu ta từ từ bỏ tay ra, ai ngờ...

- ĐỒ BIẾN THÁI, TÔI ĐÂU CÓ NGU MÀ IM LẶNG, TÔI PHẢI HÉT LÊN ĐỂ MỌI NGƯỜI PHÁT HIỆN RA TÊN BIẾN THÁI CẬU ĐANG TRỐN TRONG NÀY CHỨ... AAAAAAAA....

Mặt cậu ta trong phút chốc trở nên ngơ ngác, thật đúng là sao lại để con nhóc này lừa chứ, Hân Di vừa dứt tiếng hét bên ngoài liền truyền đến tiếng chạy cùng tiếng nói, hình như không phải của một người mà rất nhiều người. Cậu ta liếc nhìn Hân Di buông một tiếng chửi khẽ.

- Bị cậu hại rồi! Chiết tiệt!

Rồi cậu ta nhanh chân chạy ra ngoài, Hân Di trợn mắt nhìn theo.

- NÓ KÌA MAU ĐUỔI THEO!

Nhỏ nhìn từng tên cao to, mập mạp chạy qua đuổi theo tên biến thái lúc nãy lòng chợt bối rối, chẳng lẽ nhỏ hiểu lầm cậu ta sao?Thôi mặc kệ vậy. Thế là nhỏ dung dăng dung dẻ đi về lớp học.

Nhưng mà chưa bước đến trước cửa lớp học thì nhỏ lại có linh cảm chuyện sắp xảy ra trong tương lai, lần này sẽ là ai đây? Hân Di nhắm mắt từng hình ảnh lướt qua rồi chầm chậm lại, nhỏ thấy một tên nào đó trên người mặc đồng phục học sinh đang chạy về phía trước phía sau có bảy hay tám tên cao to đuổi theo. Hử? Tình huống này trông quen vậy.... khi hình ảnh rõ ràng nhỏ mới kịp á lên một tiếng. Chẳng phải là tên biến thái nhỏ gặp ở trong nhà vệ sinh lúc nãy sao, đúng là có duyên với cái tên này thật. Sau một hồi rượt đuổi cuối cùng cậu ta cũng bị bắt được, lần này cậu ta không còn cơ hội tẩu thoát nữa cuối cùng đành lao vào đánh nhau với bọn chúng. “Woa... đánh hay lắm... đánh đẹp lắm... cố lên!”. Hân Di đứng lầm bẩm một mình nếu giờ phút này mà có ai đi ngang qua thế nào cũng nói nhỏ thần kinh chắc luôn. Nhỏ nhìn thấy cậu ta đánh cho ba tên nằm bẹp dưới đất không ngóc đầu dậy nổi mà lòng ngưỡng mộ vô cùng, còn những năm tên, hình như tên nào cũng có võ lại cao to hơn cậu ta, sức lực của cậu ta có phần hao hụt bằng chứng là trán và lưng ướt đẫm mồ hôi. Cuộc chiến vẫn diễn ra, bỗng tên phía sau cậu nhặt cây gậy gần đó đánh vào đầu cậu ta một phát khiến cậu ta khụy xuống, lại thêm một cú nữa khiến cậu ta nằm thụp hẳn xuống đất, năm tên kia lao vào đấm đá liên tục.... Nhìn thấy đến đây Hân Di đưa tay lên che miệng hình ảnh kia cũng biến mất, nhỏ có phần thẫn thờ sau những hình ảnh vừa rồi.

Nhỏ bước vào lớp tiếp tục học. Ngồi trong lớp mà Hân Di không tài nào tập trung vào bài học, tâm hồn và suy nghĩ của nhỏ đều hướng về cậu ta- người mà nhỏ đã gặp lúc nãy, nhất là hình ảnh cậu ta bị tên kia đánh cho hai phát vào đầu cứ lởn vỡn quanh tâm trí nhỏ.

Tiếng trống vừa điểm đến giờ ra chơi cũng là lúc Hân Di đưa ra quyết định, nhỏ không thể thấy chết mà không cứu.

Đăng Nguyên định qua lớp rủ Hân Di đi mua gì đó ăn, nào ngờ qua tìm đã không thấy bóng dáng nhỏ đâu cả,cậu có hơi thắc mắc nhưng rồi cũng trở về lớp học.

Hân Di dựa theo khung cảnh mình nhìn thấy mà lần mò tìm kiếm nơi cậu ta sẽ giao đấu với bọn kia, sau 15 phút tìm kiếm nhỏ đứng lại thở dốc vì mệt.

- Thật ra chỗ đó là ở đâu kia chứ!

Chợt nhỏ nhìn thấy bóng cây lớn.... ngẫm nghĩ “Hình như mình có nhìn thấy cái cây này thì phải... đúng rồi sân sau.” Thế là Hân Di nhanh chân chạy về sân sau, tiếng trống vào lớp cũng vừa điểm, nhỏ chính thức trễ giờ và trở thành học sinh cúp tiết, tệ thật.

Đúng như dự đoán, khi Hân Di đến nơi cậu ta đang đánh nhau với bọn kia, cậu ta mới hạ được một tên có lẽ cuộc chiến mới bắt đầu không lâu. Hân Di đang suy nghĩ mình nên làm gì để ngăn chuyện đấy xảy ra, mãi đứng suy nghĩ nhỏ không để ý cậu ta đã hạ được ba tên đến khi ngẩng lên đã quá muộn, nhỏ chỉ kịp hét và lao nhanh đến.

- NÀY CẨN THẬN!

Bụp....

Nghe tiếng hét cậu vội quay đầu lại, một thân hình thanh mãnh ngã xuống trước mặt cậu, phải Hân Di đã bị tên kia giáng một gậy vào sau gáy, nhỏ ngã xuống bất tỉnh. Tên kia định vung gậy đánh thêm một cú về phía cậu nhưng cậu đã nhanh chân né và đánh cho tên đó nằm bẹp xuống đất, sau khi xử lí hết bốn tên còn lại cậu mới nhanh chân chạy đến chỗ cô gái đã đỡ dùm mình một gậy lúc nãy.

- Này cậu có sao không? tỉnh lại đi...

Đỡ người Hân Di lên cậu mới phát hiện thì ra là cô gái ban nãy mình gặp ở nhà vệ sinh. Cậu nhanh chóng bế ngang người Hân Di chạy ra xe, cậu phải đưa nhỏ vào bệnh viện.

Đố vui mọi người một chút! Nhân vật “ cậu ta” trong chương là ai? Cmt trả lời xem đúng không nhé! Đáp án sẽ được giải đáp ở chương tiếp theo, đón chờ thôi nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Bao Giờ Có Nắng?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook