Chương 19: Chào anh
auduongminhi
07/08/2017
Cô quyết định rồi
Dù kết quả là như thế nào đi chăng nữa cô vẫn sẽ quay đầu lại
Nhìn lại dù chỉ 1 chút để chính bản thân mình không phải hối hận thêm 1 lần nào nữa
Nhưng...
Xem ra ông trời cũng không bạc đãi hay phụ lòng cô đâu nhỉ?
Lúc cô quay đầu lại
Cô nhìn thấy 1 bóng lưng cao gầy đang đứng im mặc Âu phục đen quay lưng lại với cô
Bóng lưng đó cũng dần dần quay đầu lại nhìn cô
Cảm giác mắt đối mắt đó. Khiến trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả. Vui mừng có sung sướng có càng nhiều hơn tất cả cô cảm thấy mình may mắn
Không biết có 1 thứ gì đó như thôi thúc. Mà cô và anh dần dần lại kéo khoảng cách của mình lại gần nhau hơn
Chỉ còn cách nhau vài bước nữa
Gần như vậy sao. Thật khiến cô có 1 chút cảm xúc gì đó. Ừ.... sao nhỉ? Xao xuyến chăng? Tham luyến? Hay là quen thuộc nhỉ? Thật không biết làm sao diễn tả sao nữa? Cái cảm xúc không tên đó
Ngước mặt lên. Cô nhìn được thật rõ khuôn mặt anh. Thật sự anh rất đẹp trai. Cô không biết dùng từ ngữ thế nào để hình dung gương mặt đó. Gương mặt của anh đem lại cho cô nhớ tới câu *anh hàng xóm nhà bên*
Người đàn ông này cho người ở bên cạnh cảm giác mình là 1 cơn gió mùa thu. Thật ôn hòa cũng thật ấm áp a
Hai người im lặng một lúc nhìn nhau nhưng không nói gì
Thoát khỏi những suy nghĩ chẳng quan trọng gì. Lúc này cô cảm giác được không khí của anh và cô rất là lạ
Điều chỉnh lại cảm xúc cô quyết định lấy lại tinh thần bắt chuyện với anh, nở một nụ cười được coi là đúng chuẩn thân thiện nhất và nói:
“ Chào anh, cho em làm quen nhé”
Anh hơi ngẩn người và bất ngờ khi nghe câu nói của cô nhưng cũng cười và đáp lại:
“ Được thôi”
“ Để em giới thiệu trước. Em tên là Âu Dương Dạ Nguyệt. Nhà em ở kia* chỉ tay vào căn nhà trắng nâu chỉ còn cách vài bước chân nữa*. Còn anh?”
Cô khá bất ngờ vì bản thân mình a. Từ trước đến giờ cô vẫn luôn đối xử lạnh đạm và đúng mực nhất có thể đối với một ai đó, nhất là đối với nam nhân
Vậy mà hiện tại đối với 1 nam nhân xa lạ. Cô không tiếc hay ngại ngùng đi làm quen và giới thiệu tên của mình
Cô cảm thấy mình thật không biết tính toán mà. Không biết trong đầu anh nghĩ về cô thế nào nữa. Một nữ nhân bạo gan hay là háo sắc đây
Không biết anh có chán ghét cô không nữa đây?
Dù gương mặt của cô không hề biểu hiện dư thừa 1 cảm xúc nào. Nhưng trong lòng cô đã rất bồn chồn lo lắng với những suy nghĩ kia
Hình như cô đã quên mất 1 chuyện. Nếu như anh mà nghĩ cô là người như vậy thì ngay từ đầu cô nói làm quen anh đã không đồng ý rồiNhưng mà không sao chi tiết này cô có nhớ hay không cũng đã không còn quan trọng nữa rồi. Khi anh nói:
“ Anh tên là Hứa Duật Thần. Nhà anh không ở đây. Anh tới đây là vì công việc”
“ Xem như anh và em có duyên mới gặp được nhau ở đây. Anh cho em xin số điện thoại nhé”
Nếu anh đã nói như vậy thì cô sẽ làm tới luôn. Cô và anh không ở gần nhà thì cô nhất định phải xin được số điện thoại của anh
Không thì mọi chuyện cô làm từ nãy đến giờ là đổ sông đổ biển và đổ bể hết
Cô không muốn trải nghiệm cái cảm giác mất mát, lưu luyến khi quay đầu lại chỉ thấy khoảng không vô tận đang mở rộng đó thêm 1 lần nào nữa
Nên dù anh có nghĩ sao đi chăng nữa cô cũng quyết tâm có được một chút thông tin gì đó về anh a
Đưa cho anh chiếc điện thoại của mình. Anh nhận và bấm 1 dãy số rồi bấm nút gọi
Điện trong túi quần anh rung lên 1 lúc rồi tắt. Anh đưa điện thoại lại cho cô rồi nói:
“ Số điện thoại anh đây lưu lại nhé”
“ Dạ”
Cô vừa nói xong một chiếc ferrari đen chạy tới đậu gần chỗ cô và anh nói chuyện
“ Anh có việc phải đi rồi. Có chuyện gì cứ liên lạc với anh nhé. Tạm biệt”
“ Tạm biệt”
Chiếc xe lăn bánh bỏ đi. Cô loay hoay 1 chút với điện thoại rồi cũng bỏ nó vào túi. Bước từng bước chân về nhà
Đôi mắt của cô dấu không nổi sự vui mừng a
~~~~~~~~~~~~~
(T/g: Ta sẽ xưng với Thần ca là “hắn“. Còn Nguyệt tỷ sẽ xưng là “anh” nhớ)
Hôm nay hắn phải đến nhà 1 *người bạn* của hắn ở khu phố này để xử lí 1 chút công việc
Bàn công việc xong. Hắn ngồi nói chuyện lại bạn hắn 1 chút rồi đi về. Lúc về không biết tại sao hắn lại không muốn đi xe
Mà chỉ muốn đi bộ. Hắn nghĩ trong lòng là* có lẽ cảnh ở đây cũng đẹp dạo bộ 1 chút cũng không sao*
Cũng muốn nhờ cái *tự dưng muốn đi bộ* đó của hắn mà hắn gặp cô trên đườngNgười con gái mà hắn cứ nghĩ cô *không tồn tại* lại 1 lần nữa lướt qua hắn. Hắn phải mất 1 lúc để lấy lại cảm xúc của mình. Rồi mới quay đầu lại
Hắn thấy 1 cô gái rất là xinh đẹp đang nhìn hắn. Cô gái có dáng người khá nhỏ nhắn dù vậy nhưng vẫn rất chuẩn. Cô có 1 mái tóc đen, môi trái tim không son nhưng vẫn đỏ khiến hắn thật muốn cắn cho 1 cái
Và đẹp nhất mà hắn phải nói đến chính là đôi mắt phượng màu xanh biển của cô gái này. Đôi mắt giống như có ma lực hút cả linh hồn của bất kì người nào khi nhìn vào nó vậy
Hắn thực sự bất ngờ với suy nghĩ trên của mình a. Càng không ngờ là mình lại nghĩ như vậy về cô gái xa lạ
Cô gái này thật sự rất bạo gan khi dám đến làm quen với hắn. Cô gần như không sợ hắn *đánh giá* những cái hành động của cô a
Trong lòng không hề có cảm giác là cô * vồ vập* hay là *thô thiển*. Ngược lại hắn thật rất thích tính cách này và nụ cười của cô. Chân thật, và rất là đáng yêu
Khuôn mặt của hắn giản ra rất nhiều khi nghĩ đến sự việc lúc nãy. Môi còn nở nụ cười nữa
*Thật dọa người*. Đây là ý nghĩ hiện tại của cái tên tài xế ngồi đằng trước khi nhìn qua *đại boss* của mình
Cũng không thể trách hắn tại sao lại nghĩ như thế với chủ của mình a.
Trong giới thương trường ai chẳng biết đến thiếu gia Duật Thần. Thiếu gia Duật Thần lúc 18 tuổi là đã tiếp quản công ty của gia tộc và tự 1 tay đưa công ty lên mức quốc tế a. Dù là người có 1 khuôn mặt cực kì ôn hòa nhưng tiếp xúc rồi sẽ thấy thiếu gia là kẻ ít cười và rất kiệm lời a. Còn nữa thiếu gia là 1 người rất ít khi tiếp xúc với nữ nhân thậm chí là chán ghét
Chính vì điều này mà không ít người đồn thiếu gia bị đồng tính
Vậy mà hôm nay hắn lại thấy thiếu gia nói chuyện với 1 cô gái rất xinh đẹp, còn ngồi trên xe cười nữa chớ. Đúng thật sự là dọa chết hắn a
Nói trong lòng thui hắn làm sao dám bép xép gì chứ. Hzzz thiếu gia rất ghét người nhiều chuyện, nói ra có khi cái mạng không còn nữa quá
Nên tốt nhất cứ giả vờ như không biết chuyện gì vậy a
~~~~~~~~~~~~~~~~
Về đến nhà
Bước vào phòng tắm. Ngăm mình trong nước nóng
Thật thoải mái
Quấn khăn đi ra ngoài
Đêm đôi vai em run lên
Đêm đôi mi hoen cay cay
Bỗng thức giấc
trống vắng không có ai
Chợt tỉnh giấc mới hay,
Người đã mãi xa khuất rồi
mà sao nỗi nhớ vẫn đầy vơi
“Alô”
“Em là Âu Dương Dạ Nguyệt”
“ Dạ”
“ Ừm. Theo báo cáo khảo sát hồi chiều em làm thì em được 100/100 điểm và được xếp vào 12A”
“ Dạ. Vậy khi nào em phải vào học ạ?”
“ Thứ tư tuần này nhé. Còn đầm phục ngày mai cô sẽ kêu người gửi qua cho em”
“ Dạ em cảm ơn cô. Chào cô ạ”
Nằm dài trên chiếc giường êm ái của mình được 1 lúc. Tiếng run phát ra từ điện thoại
Tin nhắn của Duật Thần
- Chào em
- Chào anh
- Em đang làm gì đấy
- Đang ngồi không thôi. Còn anh?
- Anh cũng vậy
......
Bầu trời đêm hôm nay thật đẹp
Sao thật nhiều!
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay có lẽ sẽ làm thay đổi rất nhiều chuyện
Nhưng những con người đó lại không biết
Sẽ ra sao đây?
Đây cũng là chuyện của sau này a
Dù kết quả là như thế nào đi chăng nữa cô vẫn sẽ quay đầu lại
Nhìn lại dù chỉ 1 chút để chính bản thân mình không phải hối hận thêm 1 lần nào nữa
Nhưng...
Xem ra ông trời cũng không bạc đãi hay phụ lòng cô đâu nhỉ?
Lúc cô quay đầu lại
Cô nhìn thấy 1 bóng lưng cao gầy đang đứng im mặc Âu phục đen quay lưng lại với cô
Bóng lưng đó cũng dần dần quay đầu lại nhìn cô
Cảm giác mắt đối mắt đó. Khiến trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả. Vui mừng có sung sướng có càng nhiều hơn tất cả cô cảm thấy mình may mắn
Không biết có 1 thứ gì đó như thôi thúc. Mà cô và anh dần dần lại kéo khoảng cách của mình lại gần nhau hơn
Chỉ còn cách nhau vài bước nữa
Gần như vậy sao. Thật khiến cô có 1 chút cảm xúc gì đó. Ừ.... sao nhỉ? Xao xuyến chăng? Tham luyến? Hay là quen thuộc nhỉ? Thật không biết làm sao diễn tả sao nữa? Cái cảm xúc không tên đó
Ngước mặt lên. Cô nhìn được thật rõ khuôn mặt anh. Thật sự anh rất đẹp trai. Cô không biết dùng từ ngữ thế nào để hình dung gương mặt đó. Gương mặt của anh đem lại cho cô nhớ tới câu *anh hàng xóm nhà bên*
Người đàn ông này cho người ở bên cạnh cảm giác mình là 1 cơn gió mùa thu. Thật ôn hòa cũng thật ấm áp a
Hai người im lặng một lúc nhìn nhau nhưng không nói gì
Thoát khỏi những suy nghĩ chẳng quan trọng gì. Lúc này cô cảm giác được không khí của anh và cô rất là lạ
Điều chỉnh lại cảm xúc cô quyết định lấy lại tinh thần bắt chuyện với anh, nở một nụ cười được coi là đúng chuẩn thân thiện nhất và nói:
“ Chào anh, cho em làm quen nhé”
Anh hơi ngẩn người và bất ngờ khi nghe câu nói của cô nhưng cũng cười và đáp lại:
“ Được thôi”
“ Để em giới thiệu trước. Em tên là Âu Dương Dạ Nguyệt. Nhà em ở kia* chỉ tay vào căn nhà trắng nâu chỉ còn cách vài bước chân nữa*. Còn anh?”
Cô khá bất ngờ vì bản thân mình a. Từ trước đến giờ cô vẫn luôn đối xử lạnh đạm và đúng mực nhất có thể đối với một ai đó, nhất là đối với nam nhân
Vậy mà hiện tại đối với 1 nam nhân xa lạ. Cô không tiếc hay ngại ngùng đi làm quen và giới thiệu tên của mình
Cô cảm thấy mình thật không biết tính toán mà. Không biết trong đầu anh nghĩ về cô thế nào nữa. Một nữ nhân bạo gan hay là háo sắc đây
Không biết anh có chán ghét cô không nữa đây?
Dù gương mặt của cô không hề biểu hiện dư thừa 1 cảm xúc nào. Nhưng trong lòng cô đã rất bồn chồn lo lắng với những suy nghĩ kia
Hình như cô đã quên mất 1 chuyện. Nếu như anh mà nghĩ cô là người như vậy thì ngay từ đầu cô nói làm quen anh đã không đồng ý rồiNhưng mà không sao chi tiết này cô có nhớ hay không cũng đã không còn quan trọng nữa rồi. Khi anh nói:
“ Anh tên là Hứa Duật Thần. Nhà anh không ở đây. Anh tới đây là vì công việc”
“ Xem như anh và em có duyên mới gặp được nhau ở đây. Anh cho em xin số điện thoại nhé”
Nếu anh đã nói như vậy thì cô sẽ làm tới luôn. Cô và anh không ở gần nhà thì cô nhất định phải xin được số điện thoại của anh
Không thì mọi chuyện cô làm từ nãy đến giờ là đổ sông đổ biển và đổ bể hết
Cô không muốn trải nghiệm cái cảm giác mất mát, lưu luyến khi quay đầu lại chỉ thấy khoảng không vô tận đang mở rộng đó thêm 1 lần nào nữa
Nên dù anh có nghĩ sao đi chăng nữa cô cũng quyết tâm có được một chút thông tin gì đó về anh a
Đưa cho anh chiếc điện thoại của mình. Anh nhận và bấm 1 dãy số rồi bấm nút gọi
Điện trong túi quần anh rung lên 1 lúc rồi tắt. Anh đưa điện thoại lại cho cô rồi nói:
“ Số điện thoại anh đây lưu lại nhé”
“ Dạ”
Cô vừa nói xong một chiếc ferrari đen chạy tới đậu gần chỗ cô và anh nói chuyện
“ Anh có việc phải đi rồi. Có chuyện gì cứ liên lạc với anh nhé. Tạm biệt”
“ Tạm biệt”
Chiếc xe lăn bánh bỏ đi. Cô loay hoay 1 chút với điện thoại rồi cũng bỏ nó vào túi. Bước từng bước chân về nhà
Đôi mắt của cô dấu không nổi sự vui mừng a
~~~~~~~~~~~~~
(T/g: Ta sẽ xưng với Thần ca là “hắn“. Còn Nguyệt tỷ sẽ xưng là “anh” nhớ)
Hôm nay hắn phải đến nhà 1 *người bạn* của hắn ở khu phố này để xử lí 1 chút công việc
Bàn công việc xong. Hắn ngồi nói chuyện lại bạn hắn 1 chút rồi đi về. Lúc về không biết tại sao hắn lại không muốn đi xe
Mà chỉ muốn đi bộ. Hắn nghĩ trong lòng là* có lẽ cảnh ở đây cũng đẹp dạo bộ 1 chút cũng không sao*
Cũng muốn nhờ cái *tự dưng muốn đi bộ* đó của hắn mà hắn gặp cô trên đườngNgười con gái mà hắn cứ nghĩ cô *không tồn tại* lại 1 lần nữa lướt qua hắn. Hắn phải mất 1 lúc để lấy lại cảm xúc của mình. Rồi mới quay đầu lại
Hắn thấy 1 cô gái rất là xinh đẹp đang nhìn hắn. Cô gái có dáng người khá nhỏ nhắn dù vậy nhưng vẫn rất chuẩn. Cô có 1 mái tóc đen, môi trái tim không son nhưng vẫn đỏ khiến hắn thật muốn cắn cho 1 cái
Và đẹp nhất mà hắn phải nói đến chính là đôi mắt phượng màu xanh biển của cô gái này. Đôi mắt giống như có ma lực hút cả linh hồn của bất kì người nào khi nhìn vào nó vậy
Hắn thực sự bất ngờ với suy nghĩ trên của mình a. Càng không ngờ là mình lại nghĩ như vậy về cô gái xa lạ
Cô gái này thật sự rất bạo gan khi dám đến làm quen với hắn. Cô gần như không sợ hắn *đánh giá* những cái hành động của cô a
Trong lòng không hề có cảm giác là cô * vồ vập* hay là *thô thiển*. Ngược lại hắn thật rất thích tính cách này và nụ cười của cô. Chân thật, và rất là đáng yêu
Khuôn mặt của hắn giản ra rất nhiều khi nghĩ đến sự việc lúc nãy. Môi còn nở nụ cười nữa
*Thật dọa người*. Đây là ý nghĩ hiện tại của cái tên tài xế ngồi đằng trước khi nhìn qua *đại boss* của mình
Cũng không thể trách hắn tại sao lại nghĩ như thế với chủ của mình a.
Trong giới thương trường ai chẳng biết đến thiếu gia Duật Thần. Thiếu gia Duật Thần lúc 18 tuổi là đã tiếp quản công ty của gia tộc và tự 1 tay đưa công ty lên mức quốc tế a. Dù là người có 1 khuôn mặt cực kì ôn hòa nhưng tiếp xúc rồi sẽ thấy thiếu gia là kẻ ít cười và rất kiệm lời a. Còn nữa thiếu gia là 1 người rất ít khi tiếp xúc với nữ nhân thậm chí là chán ghét
Chính vì điều này mà không ít người đồn thiếu gia bị đồng tính
Vậy mà hôm nay hắn lại thấy thiếu gia nói chuyện với 1 cô gái rất xinh đẹp, còn ngồi trên xe cười nữa chớ. Đúng thật sự là dọa chết hắn a
Nói trong lòng thui hắn làm sao dám bép xép gì chứ. Hzzz thiếu gia rất ghét người nhiều chuyện, nói ra có khi cái mạng không còn nữa quá
Nên tốt nhất cứ giả vờ như không biết chuyện gì vậy a
~~~~~~~~~~~~~~~~
Về đến nhà
Bước vào phòng tắm. Ngăm mình trong nước nóng
Thật thoải mái
Quấn khăn đi ra ngoài
Đêm đôi vai em run lên
Đêm đôi mi hoen cay cay
Bỗng thức giấc
trống vắng không có ai
Chợt tỉnh giấc mới hay,
Người đã mãi xa khuất rồi
mà sao nỗi nhớ vẫn đầy vơi
“Alô”
“Em là Âu Dương Dạ Nguyệt”
“ Dạ”
“ Ừm. Theo báo cáo khảo sát hồi chiều em làm thì em được 100/100 điểm và được xếp vào 12A”
“ Dạ. Vậy khi nào em phải vào học ạ?”
“ Thứ tư tuần này nhé. Còn đầm phục ngày mai cô sẽ kêu người gửi qua cho em”
“ Dạ em cảm ơn cô. Chào cô ạ”
Nằm dài trên chiếc giường êm ái của mình được 1 lúc. Tiếng run phát ra từ điện thoại
Tin nhắn của Duật Thần
- Chào em
- Chào anh
- Em đang làm gì đấy
- Đang ngồi không thôi. Còn anh?
- Anh cũng vậy
......
Bầu trời đêm hôm nay thật đẹp
Sao thật nhiều!
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay có lẽ sẽ làm thay đổi rất nhiều chuyện
Nhưng những con người đó lại không biết
Sẽ ra sao đây?
Đây cũng là chuyện của sau này a
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.