Chương 41: Muốn khóc
auduongminhi
21/05/2018
Reng..... Reng.... Reng
Tiếng chuông trường vang lên. Kết thúc một buổi chiều dài lê thê
Giọng nói đầy dõng dạc của cô giáo vang lên. Vẫn là 1 câu nói muôn thuở:
"Nhớ làm bài tập cô giao đầy đủ. Bữa sau cô sẽ kiểm tra"
Cô liền cười thầm trong lòng:
* Toàn dụ dỗ, lừa lọc học sinh được bao nhiêu lần kiểm tra chứ"
Tiếng cả lớp vang lên:
"Dạ thưa cô"
Tâm trạng chiều nay của cô không tệ a. Dù mới cúp học nguyên 1 buổi sáng và gặp toàn chuyện gì đâu. Nhưng không sao buổi chiều này lại rất là bình yên a
"Xoạt.... Xoạt...."
"Roạc.... Roạc..."
Tiếng cất sách vở vang lên
( T/g: ta bó tay nhớ các nàng tự hình dung a)
Cô liền đứng dậy. Thu dọn đồ đạc. Thì một giọng nói cất lên:
"À Nguyệt. Buổi trưa, cậu....."
Không quay mặt cô tiếp tục thu dọn đồ đạc. Giọng cô điềm nhiên cất giọng lên trả lời câu hỏi vừa nãy:
"Sao vậy?"
Thấy cô hỏi vậy hắn liền lúng túng hỏi cô:
"À à.... Cậu.. 1 mình đi gặp thầy Nhan à?"
Cô liền ngước mặt lên nhìn Thế Tuấn, hỏi:
"Không hẳn. Mà có chuyện gì sao?"
Hắn liền quay mặt đi tránh ánh mắt dò xét từ phía cô, nói tiếp:
"Không có gì đâu. Cậu đừng để tâm quá. Mình chỉ hỏi vậy thôi"
Nếu như hiện tại hắn quay đầu nói chuyện với cô có lẽ hắn sẽ thấy được đôi mắt thất vọng cô dành cho hắn. Và biết đâu được khi thấy được đôi mắt đó...... hắn sẽ thay đổi.... mọi chuyện sẽ thay đổi
Chỉ tiếc là hắn không thấy được. Không như những lần trước khi ra về hắn quay lại nhìn cô chào tạm biệt hay tiễn cô về, lần này hắn 1 mình bỏ đi
Khi hắn bước qua cánh cửa lớp học thì hắn dường như không biết mình đã đánh mất 1 thứ gì đó
1 tiếng thở dài trong không gian yên ắng vang lên. Tiếng thở dài đó xuất phát từ..... Dạ Nguyệt:
"Haz......"
Cô đang nhìn thấy 1 tương lai phía trước
Tình bạn không còn....
Tình yêu mới chớm nở, liền không thương tiếc, bị vùi dập....
Gia đình bị dày xéo...
Âm mưu, thủ đoạn, hận thù,....
Cô liền nghi ngờ bản thân mình sẽ thay đổi được mọi thứ không?
Hay nữ phụ đến cùng vẫn là nữ phụ đây
Những suy nghĩ đó cứ vang lên trong đầu cô đến khi cô đến nhà xe thì 1 bóng hình đầy quen thuộc hiện lên đang đứng cạnh 1 chiếc BMW
Môi cô liền câu lên 1 nụ cười, cô cất tiếng gọi người đó:
" Thẩm Quân"
Cô bước nhanh đến chỗ người con trai đó và hỏi:
"Đợi em lâu không?"
Bàn tay như ngọc liền giơ lên chỉnh lại chỗ tóc rối trên trán cô, nói:
"Không lâu"
Cô liền cười nghĩ *Anh vẫn quan tâm em như vậy. Lỡ nếu như....* nghĩ đến đó nụ cười trên môi chợt tắt và cô chẳng dám nghĩ thêm gì nữa
"Lên xe đi"
"Nhưng xe em....."
"Không sao sẽ có người đem về cho em. Giờ thì lên xe đi"
Giọng nói đầy thâm trầm hữu lực vang lên bên cạnh cô và cửa xe BMW được mở ra
~~~~~phân cách tuyến chạy xe ra khỏi cổng trường~~~~~~~~
Trong xe, hiện tại ngoài tiếng máy móc chính là tiếng điện thoại bầu không gian thật yên ắng
Yên ắng đến ngột ngạt. Để phá tan cái bầu không khí khó chịu kia. Dạ Nguyệt liền cất tiếng hỏi:
"Ly, Nguyên đâu? Sao em không thấy họ?"
"Em muốn gặp họ hơn gặp anh à"
Nghe như vậy cô liền cuống cuồng lắc đầu, giải thích:
"Không phải đâu. Anh đừng hiểu lầm. Chỉ tại em thấy lạ thôi"
Anh liền cười, nói:
"Không cần cuống lên như vậy. Họ bận công việc. Anh chỉ định trêu em 1 chút thôi. Về tính cách em anh vẫn hiểu rõ hơn ai hết nên đừng lo"
Gần như không tin vào những gì mình nghe cô liền nhìn anh chằm chằm* cô không nghe nhằm chứ. Dark.... À không Thẩm Quân anh ấy cũng biết trêu người sao. Không thể tin nổi a*
"Dạo này mọi chuyện ổn chứ?"
Cô hiểu ý anh nói a:
"Ổn. Cuộc sống bình thường lắm"
Khi nghe cô nói xong anh liền nhìn cô 1 chút rồi lại tập trung vào việc lái xe
Một lúc lâu cô cứ nghĩ là anh không muốn nói gì nữa thì giọng của anh lại vang lên
"Nguyệt. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì báo cho anh đi. Đừng tự mình giải quyết như vậy"
Cô liền im lặng không trả lời anh
Xe liền dừng ngay nhà cô. Anh liền bước xuống xe mở cửa cho cô. Cô liền thắc mắc hỏi anh:
"Sao anh biết đây là nhà em"
Anh liền cười nhìn cô. Tự dưng cô cảm thấy mình ngu ngốc thật. Anh là ai chứ!!! Cô sẽ trốn được anh sao nếu như anh không cố tình để cô về nước và ở đây
Cô gãi đầu định bỏ vào nhà thì anh liền lên tiếng:
"Anh không biết có chuyện gì lại khiến em bỏ về đây. Anh biết em có lý do riêng. Nếu em không nói thì anh cũng không ép. Nhưng... đừng để bản thân mình bị thương. Nếu khó quá thì bỏ đi chúng ta quay về Mĩ sống như trước. An an, ổn ổn sống mãi về sau"
Nghe anh nói như vậy tự dưng cô thật muốn khóc, thật muốn nói:
* Được bỏ hết đi. Chúng ta quay về Mĩ sống. Mặc họ tranh đấu, chém giết nhau đến chết đi cũng không phải chuyện của chúng ta a. Trả thù làm cái quái gì chứ? Thay đổi làm quái gì chứ? Chúng ta về Mĩ đi a!"
Mọi thứ tua lại như 1 đoạn phim. Nguyên chủ đã chịu những chuyện như thế nào? Ba mẹ cô sau này là hại chết?
Nó như nhắc nhở cô: Nếu muốn có cuộc sống bình yên thật sự thì phải tự đấu tranh, tự mình giành lấy
Vì vậy, đợi em, kiên nhẫn đợi em, em nhất định sẽ giành lại những vốn dĩ nó là của em, của 1 người gọi là Âu Dương Dạ Nguyệt
Tiếng chuông trường vang lên. Kết thúc một buổi chiều dài lê thê
Giọng nói đầy dõng dạc của cô giáo vang lên. Vẫn là 1 câu nói muôn thuở:
"Nhớ làm bài tập cô giao đầy đủ. Bữa sau cô sẽ kiểm tra"
Cô liền cười thầm trong lòng:
* Toàn dụ dỗ, lừa lọc học sinh được bao nhiêu lần kiểm tra chứ"
Tiếng cả lớp vang lên:
"Dạ thưa cô"
Tâm trạng chiều nay của cô không tệ a. Dù mới cúp học nguyên 1 buổi sáng và gặp toàn chuyện gì đâu. Nhưng không sao buổi chiều này lại rất là bình yên a
"Xoạt.... Xoạt...."
"Roạc.... Roạc..."
Tiếng cất sách vở vang lên
( T/g: ta bó tay nhớ các nàng tự hình dung a)
Cô liền đứng dậy. Thu dọn đồ đạc. Thì một giọng nói cất lên:
"À Nguyệt. Buổi trưa, cậu....."
Không quay mặt cô tiếp tục thu dọn đồ đạc. Giọng cô điềm nhiên cất giọng lên trả lời câu hỏi vừa nãy:
"Sao vậy?"
Thấy cô hỏi vậy hắn liền lúng túng hỏi cô:
"À à.... Cậu.. 1 mình đi gặp thầy Nhan à?"
Cô liền ngước mặt lên nhìn Thế Tuấn, hỏi:
"Không hẳn. Mà có chuyện gì sao?"
Hắn liền quay mặt đi tránh ánh mắt dò xét từ phía cô, nói tiếp:
"Không có gì đâu. Cậu đừng để tâm quá. Mình chỉ hỏi vậy thôi"
Nếu như hiện tại hắn quay đầu nói chuyện với cô có lẽ hắn sẽ thấy được đôi mắt thất vọng cô dành cho hắn. Và biết đâu được khi thấy được đôi mắt đó...... hắn sẽ thay đổi.... mọi chuyện sẽ thay đổi
Chỉ tiếc là hắn không thấy được. Không như những lần trước khi ra về hắn quay lại nhìn cô chào tạm biệt hay tiễn cô về, lần này hắn 1 mình bỏ đi
Khi hắn bước qua cánh cửa lớp học thì hắn dường như không biết mình đã đánh mất 1 thứ gì đó
1 tiếng thở dài trong không gian yên ắng vang lên. Tiếng thở dài đó xuất phát từ..... Dạ Nguyệt:
"Haz......"
Cô đang nhìn thấy 1 tương lai phía trước
Tình bạn không còn....
Tình yêu mới chớm nở, liền không thương tiếc, bị vùi dập....
Gia đình bị dày xéo...
Âm mưu, thủ đoạn, hận thù,....
Cô liền nghi ngờ bản thân mình sẽ thay đổi được mọi thứ không?
Hay nữ phụ đến cùng vẫn là nữ phụ đây
Những suy nghĩ đó cứ vang lên trong đầu cô đến khi cô đến nhà xe thì 1 bóng hình đầy quen thuộc hiện lên đang đứng cạnh 1 chiếc BMW
Môi cô liền câu lên 1 nụ cười, cô cất tiếng gọi người đó:
" Thẩm Quân"
Cô bước nhanh đến chỗ người con trai đó và hỏi:
"Đợi em lâu không?"
Bàn tay như ngọc liền giơ lên chỉnh lại chỗ tóc rối trên trán cô, nói:
"Không lâu"
Cô liền cười nghĩ *Anh vẫn quan tâm em như vậy. Lỡ nếu như....* nghĩ đến đó nụ cười trên môi chợt tắt và cô chẳng dám nghĩ thêm gì nữa
"Lên xe đi"
"Nhưng xe em....."
"Không sao sẽ có người đem về cho em. Giờ thì lên xe đi"
Giọng nói đầy thâm trầm hữu lực vang lên bên cạnh cô và cửa xe BMW được mở ra
~~~~~phân cách tuyến chạy xe ra khỏi cổng trường~~~~~~~~
Trong xe, hiện tại ngoài tiếng máy móc chính là tiếng điện thoại bầu không gian thật yên ắng
Yên ắng đến ngột ngạt. Để phá tan cái bầu không khí khó chịu kia. Dạ Nguyệt liền cất tiếng hỏi:
"Ly, Nguyên đâu? Sao em không thấy họ?"
"Em muốn gặp họ hơn gặp anh à"
Nghe như vậy cô liền cuống cuồng lắc đầu, giải thích:
"Không phải đâu. Anh đừng hiểu lầm. Chỉ tại em thấy lạ thôi"
Anh liền cười, nói:
"Không cần cuống lên như vậy. Họ bận công việc. Anh chỉ định trêu em 1 chút thôi. Về tính cách em anh vẫn hiểu rõ hơn ai hết nên đừng lo"
Gần như không tin vào những gì mình nghe cô liền nhìn anh chằm chằm* cô không nghe nhằm chứ. Dark.... À không Thẩm Quân anh ấy cũng biết trêu người sao. Không thể tin nổi a*
"Dạo này mọi chuyện ổn chứ?"
Cô hiểu ý anh nói a:
"Ổn. Cuộc sống bình thường lắm"
Khi nghe cô nói xong anh liền nhìn cô 1 chút rồi lại tập trung vào việc lái xe
Một lúc lâu cô cứ nghĩ là anh không muốn nói gì nữa thì giọng của anh lại vang lên
"Nguyệt. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì báo cho anh đi. Đừng tự mình giải quyết như vậy"
Cô liền im lặng không trả lời anh
Xe liền dừng ngay nhà cô. Anh liền bước xuống xe mở cửa cho cô. Cô liền thắc mắc hỏi anh:
"Sao anh biết đây là nhà em"
Anh liền cười nhìn cô. Tự dưng cô cảm thấy mình ngu ngốc thật. Anh là ai chứ!!! Cô sẽ trốn được anh sao nếu như anh không cố tình để cô về nước và ở đây
Cô gãi đầu định bỏ vào nhà thì anh liền lên tiếng:
"Anh không biết có chuyện gì lại khiến em bỏ về đây. Anh biết em có lý do riêng. Nếu em không nói thì anh cũng không ép. Nhưng... đừng để bản thân mình bị thương. Nếu khó quá thì bỏ đi chúng ta quay về Mĩ sống như trước. An an, ổn ổn sống mãi về sau"
Nghe anh nói như vậy tự dưng cô thật muốn khóc, thật muốn nói:
* Được bỏ hết đi. Chúng ta quay về Mĩ sống. Mặc họ tranh đấu, chém giết nhau đến chết đi cũng không phải chuyện của chúng ta a. Trả thù làm cái quái gì chứ? Thay đổi làm quái gì chứ? Chúng ta về Mĩ đi a!"
Mọi thứ tua lại như 1 đoạn phim. Nguyên chủ đã chịu những chuyện như thế nào? Ba mẹ cô sau này là hại chết?
Nó như nhắc nhở cô: Nếu muốn có cuộc sống bình yên thật sự thì phải tự đấu tranh, tự mình giành lấy
Vì vậy, đợi em, kiên nhẫn đợi em, em nhất định sẽ giành lại những vốn dĩ nó là của em, của 1 người gọi là Âu Dương Dạ Nguyệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.