Chương 9: Tìm nhà
auduongminhi
07/08/2017
Cô đi vào khách sạn( vì 2 cái vali được người xách rùi). Cô ở quầy tiếp tân trao đổi với cô nhân viên về chuyện đặt phòng
Trong lúc cô đang tìm thẻ tín dụng. Thì 1 cơn gió rất nhẹ nhàng nhưng khiến người ta cảm thấy mất mát thổi vào. Mọi hoạt động gần như dừng lại
*Tại sao lại là mất mác nhỉ? Bản thân mình suy nghĩ đâu đâu rồi. Thôi không quan tâm nữa* Nghĩ vậy, cô liền lấy thẻ tín dụng đưa cho cô nhân viên. Thanh toán xong cô đi lên phòng
Nào biết lúc đi lên phòng, cô và 1 người đã đi lướt ngang qua nhau. Nhưng họ chẳng quay lại nhìn nhau dù chỉ 1 cái. Dù người kia đem lại cảm giác cho họ
Đến khi 2 người họ đi được 1 quãng đường xa. 1 người ở cửa thang máy quay đầu nhìn lại. Đến khi thang máy đóng người còn lại mới quay đầu. Nhưng.... họ chẳng nhìn thấy nhau. Họ chỉ nghĩ người kia là 1 cơn gió buồn mùa thu mà thôi
Nếu chỉ là nếu mà thôi. Họ chịu quay lại nhìn nhau dù chỉ là sớm hơn 1 chút có phải mọi chuyện sẽ thay đổi. Phải không nhỉ?
Gió chỉ là 1 quy luật tự nhiên chẳng ai nắm được nó cả, nó đến rồi cũng sẽ đi. Vì vậy, có biết bao cơn gió trên đời mà ta để vụt mất nhưng chúng ta không biết ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phòng 1709
Có 1 người bước từ phòng tắm ra. Là 1 cô gái. Cô mặc 1 bộ áo tắm màu trắng. Khuôn mặt xinh đẹp bị hơi nước làm cho đỏ lên, mái tóc ướt được xỏa tung. Cô gái này toát ra 1 khí chất yêu dị nhưng không kém phần cao quý( t/g: chị Dạ đấy)
Mở toang cửa sổ và bước ra ban công. Ngắm nhìn thành phố dưới chân mình lúc về đêm. Những ánh đèn đường màu vàng chớp nhoáng
Từ trên cao nhìn xuống như 1 bức tranh vẽ bầu trời đêm và những con đom đóm( ở đây đom đóm chính là ánh đèn đường). Những con đom đóm khổng lồ này như lạc vào 1 thành phố rộng lớn. Dù đơn giản nhưng cũng rất sinh động
Vài tiếng sau, cửa sổ ban công đóng lại và cũng kết thúc 1 ngày dằng dẳng này
~~~~~~1 tuần sau~~~~~
Cũng tại phòng 1709
1 cô gái mặc áo sơ mi trắng và quần đùi, tóc được quấn lên. Cô nàng đang cầm Ipad lên xem. Đến gần nữa xem nào, bên trong Ipad là hình những căn biệt thự
Đúng vậy, cô đang có ý định mua nhà đây. Ngón tay trắng nõn thon dài lướt lên lướt xuống xem hết căn biệt thự này lại tới căn biệt thự khác. Rồi ngón tay dừng lại.* Cô đã chọn biệt thự này rồi*. Cầm điện thoại, gọi điện kêu ông chủ căn biệt thự để nó lại cho cô. Một lát cô sẽ tới xem
Cô vào phòng tắm thay đồ. Bước ra với 1 áo thun trắng tay ngắn có in vài con mèo nhỏ màu đen trước ngực kết hợp với quần jeans short màu xanh mực và 1 đôi giày thể thao cổ cao màu trắng. Tóc đuôi ngựa như thường và 1 cặp kính to bản đen
Đi thang máy ra quầy tiếp tân. Rồi đi bộ đi thẳng ra cửa khách sạn. Đón taxi đến khu trung tâm mua sắm JH( chẳng tồn tại) ( t/g: các nàng thông cảm ta lười suy nghĩ tên lắm nên lấy đại 2 chữ cái cho nó dễ).
JH là trung tâm mua sắm lớn nhất nước và vị hôn phu *đại nhân* đã* rộng lượng* từ hôn cô chính là chủ khu trung tâm này
Đến trung tâm JH. Cô đến đây là để mua xe. Chớ ngày nào cũng đi taxi thì mệt lắm. Vào khu mua bán xe hơi. Cô chọn em Maybach Exelero trắng. Thanh toán xong. Cô liền lấy em Maybach Exelero chạy đến nơi đặt mua căn biệt thự
Đến đường X số nhà Z. Đây là 1 khu đường giành cho những nhà giàu có. An ninh rất chặt chẽ vì ở đây có 1 khu biệt thự của thượng tá.
Ông chủ biệt thự dẫn cô đi lòng vòng căn biệt thự. Đây là căn biệt thự không gian mở. Ở trước căn nhà có 1 cái hồ bơi. Biệt thự có 2 màu trắng nâu kết hợp khá đặc sắc. Biệt thự có 2 lầu, 3 gian, 3 căn phòng. 1 gian là phòng bếp, 1 gian là phòng khách, gian còn lại là phòng ngủ. Ở lầu 2 có ban công có thể nhìn qua biệt thự bên cạnh và nhìn xuống hồ bơi( như ảnh đầu chương). Trong đây đồ đạt nội thất đầy đủ cô chỉ cần dọn đồ tới thôi
Ok cô quyết định mua căn biệt thự này. Kí hợp đồng, trao tiền, trao chìa khóa nhà. Và nhờ ông chủ nhà gọi điện kêu người tới dọn dẹp luôn. Mọi thứ xong xuôi.
Cô lên chiếc xe Maybach Exelero chạy về khách sạn. Dọn đồ đạt rồi cô đi xuống quầy tiếp tân trả phòng. Lúc cô đi ra đến cửa cũng là lúc có 1 người đi vào.
Vẫn là cơn gió đó. Vẫn là cảm giác đó. Vẫn quay đầu lại. Chỉ là khác ở chỗ là nơi ngăn cách bọn họ là cánh cửa ra vào( không phải là kính trong suốt). Và cũng như lần đầu, họ không thấy nhau dù quay lại nhìn nhau cùng 1 thời điểm nhưng thứ ngăn cách họ không phải trong suốt. Họ cũng không nhìn thấy nụ cười mất mát của nhau
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nếu 2 người chạm mặt nhau 3 lần thì được gọi là duyên phận. Vậy 2 người lướt qua nhau 3 lần *chỉ là lướt qua thui nhé* và khi họ lướt qua nhau trong tâm họ dậy sống và 1 cảm giác mất mát, cảm giác của họ là mình đã quên hay đã bỏ qua 1 thứ gì đó. Vậy trường hợp này được gọi là gì? Duyên phận sao? Đúng như vậy chứ?
Họ vẫn tiếp tục đi về 2 hướng trái ngược nhau chứ? Định mệnh sẽ cho họ gặp nhau 1 lần nữa sao? Và lần này họ sẽ nắm bắt cơ hội đó chứ? Hay là sẽ để vụt mất đây? Thật đáng mong đợi!!! ~~~~~~~~~~~~~~~~
Quay lại với cô, cô đang trên đường đến nhà mới. Dọn hết đống đồ đạt lên phòng ngủ của mình là 18h
Cô vừa ăn đồ vừa lên máy tính chơi chứng khoáng.
Đúng 20h
“ Azzz.... Xong rồi”
Bước vào phòng, tắm rửa, rồi ra ban công ngắm sao. Giờ cô mới chú ý, căn biệt thự kế bên nhà cô thật lớn và có gì đó rất là lạ. Là lạ ở chỗ....
We don't talk anymore!
We don't talk anymore!
We don't talk anymore!
Like we used to do...
We don't love anymore
What was all of it for?
Tiếng chuông điện thoại reo cô giật mình, bất máy
“Alô“....
Trong lúc cô đang tìm thẻ tín dụng. Thì 1 cơn gió rất nhẹ nhàng nhưng khiến người ta cảm thấy mất mát thổi vào. Mọi hoạt động gần như dừng lại
*Tại sao lại là mất mác nhỉ? Bản thân mình suy nghĩ đâu đâu rồi. Thôi không quan tâm nữa* Nghĩ vậy, cô liền lấy thẻ tín dụng đưa cho cô nhân viên. Thanh toán xong cô đi lên phòng
Nào biết lúc đi lên phòng, cô và 1 người đã đi lướt ngang qua nhau. Nhưng họ chẳng quay lại nhìn nhau dù chỉ 1 cái. Dù người kia đem lại cảm giác cho họ
Đến khi 2 người họ đi được 1 quãng đường xa. 1 người ở cửa thang máy quay đầu nhìn lại. Đến khi thang máy đóng người còn lại mới quay đầu. Nhưng.... họ chẳng nhìn thấy nhau. Họ chỉ nghĩ người kia là 1 cơn gió buồn mùa thu mà thôi
Nếu chỉ là nếu mà thôi. Họ chịu quay lại nhìn nhau dù chỉ là sớm hơn 1 chút có phải mọi chuyện sẽ thay đổi. Phải không nhỉ?
Gió chỉ là 1 quy luật tự nhiên chẳng ai nắm được nó cả, nó đến rồi cũng sẽ đi. Vì vậy, có biết bao cơn gió trên đời mà ta để vụt mất nhưng chúng ta không biết ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phòng 1709
Có 1 người bước từ phòng tắm ra. Là 1 cô gái. Cô mặc 1 bộ áo tắm màu trắng. Khuôn mặt xinh đẹp bị hơi nước làm cho đỏ lên, mái tóc ướt được xỏa tung. Cô gái này toát ra 1 khí chất yêu dị nhưng không kém phần cao quý( t/g: chị Dạ đấy)
Mở toang cửa sổ và bước ra ban công. Ngắm nhìn thành phố dưới chân mình lúc về đêm. Những ánh đèn đường màu vàng chớp nhoáng
Từ trên cao nhìn xuống như 1 bức tranh vẽ bầu trời đêm và những con đom đóm( ở đây đom đóm chính là ánh đèn đường). Những con đom đóm khổng lồ này như lạc vào 1 thành phố rộng lớn. Dù đơn giản nhưng cũng rất sinh động
Vài tiếng sau, cửa sổ ban công đóng lại và cũng kết thúc 1 ngày dằng dẳng này
~~~~~~1 tuần sau~~~~~
Cũng tại phòng 1709
1 cô gái mặc áo sơ mi trắng và quần đùi, tóc được quấn lên. Cô nàng đang cầm Ipad lên xem. Đến gần nữa xem nào, bên trong Ipad là hình những căn biệt thự
Đúng vậy, cô đang có ý định mua nhà đây. Ngón tay trắng nõn thon dài lướt lên lướt xuống xem hết căn biệt thự này lại tới căn biệt thự khác. Rồi ngón tay dừng lại.* Cô đã chọn biệt thự này rồi*. Cầm điện thoại, gọi điện kêu ông chủ căn biệt thự để nó lại cho cô. Một lát cô sẽ tới xem
Cô vào phòng tắm thay đồ. Bước ra với 1 áo thun trắng tay ngắn có in vài con mèo nhỏ màu đen trước ngực kết hợp với quần jeans short màu xanh mực và 1 đôi giày thể thao cổ cao màu trắng. Tóc đuôi ngựa như thường và 1 cặp kính to bản đen
Đi thang máy ra quầy tiếp tân. Rồi đi bộ đi thẳng ra cửa khách sạn. Đón taxi đến khu trung tâm mua sắm JH( chẳng tồn tại) ( t/g: các nàng thông cảm ta lười suy nghĩ tên lắm nên lấy đại 2 chữ cái cho nó dễ).
JH là trung tâm mua sắm lớn nhất nước và vị hôn phu *đại nhân* đã* rộng lượng* từ hôn cô chính là chủ khu trung tâm này
Đến trung tâm JH. Cô đến đây là để mua xe. Chớ ngày nào cũng đi taxi thì mệt lắm. Vào khu mua bán xe hơi. Cô chọn em Maybach Exelero trắng. Thanh toán xong. Cô liền lấy em Maybach Exelero chạy đến nơi đặt mua căn biệt thự
Đến đường X số nhà Z. Đây là 1 khu đường giành cho những nhà giàu có. An ninh rất chặt chẽ vì ở đây có 1 khu biệt thự của thượng tá.
Ông chủ biệt thự dẫn cô đi lòng vòng căn biệt thự. Đây là căn biệt thự không gian mở. Ở trước căn nhà có 1 cái hồ bơi. Biệt thự có 2 màu trắng nâu kết hợp khá đặc sắc. Biệt thự có 2 lầu, 3 gian, 3 căn phòng. 1 gian là phòng bếp, 1 gian là phòng khách, gian còn lại là phòng ngủ. Ở lầu 2 có ban công có thể nhìn qua biệt thự bên cạnh và nhìn xuống hồ bơi( như ảnh đầu chương). Trong đây đồ đạt nội thất đầy đủ cô chỉ cần dọn đồ tới thôi
Ok cô quyết định mua căn biệt thự này. Kí hợp đồng, trao tiền, trao chìa khóa nhà. Và nhờ ông chủ nhà gọi điện kêu người tới dọn dẹp luôn. Mọi thứ xong xuôi.
Cô lên chiếc xe Maybach Exelero chạy về khách sạn. Dọn đồ đạt rồi cô đi xuống quầy tiếp tân trả phòng. Lúc cô đi ra đến cửa cũng là lúc có 1 người đi vào.
Vẫn là cơn gió đó. Vẫn là cảm giác đó. Vẫn quay đầu lại. Chỉ là khác ở chỗ là nơi ngăn cách bọn họ là cánh cửa ra vào( không phải là kính trong suốt). Và cũng như lần đầu, họ không thấy nhau dù quay lại nhìn nhau cùng 1 thời điểm nhưng thứ ngăn cách họ không phải trong suốt. Họ cũng không nhìn thấy nụ cười mất mát của nhau
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nếu 2 người chạm mặt nhau 3 lần thì được gọi là duyên phận. Vậy 2 người lướt qua nhau 3 lần *chỉ là lướt qua thui nhé* và khi họ lướt qua nhau trong tâm họ dậy sống và 1 cảm giác mất mát, cảm giác của họ là mình đã quên hay đã bỏ qua 1 thứ gì đó. Vậy trường hợp này được gọi là gì? Duyên phận sao? Đúng như vậy chứ?
Họ vẫn tiếp tục đi về 2 hướng trái ngược nhau chứ? Định mệnh sẽ cho họ gặp nhau 1 lần nữa sao? Và lần này họ sẽ nắm bắt cơ hội đó chứ? Hay là sẽ để vụt mất đây? Thật đáng mong đợi!!! ~~~~~~~~~~~~~~~~
Quay lại với cô, cô đang trên đường đến nhà mới. Dọn hết đống đồ đạt lên phòng ngủ của mình là 18h
Cô vừa ăn đồ vừa lên máy tính chơi chứng khoáng.
Đúng 20h
“ Azzz.... Xong rồi”
Bước vào phòng, tắm rửa, rồi ra ban công ngắm sao. Giờ cô mới chú ý, căn biệt thự kế bên nhà cô thật lớn và có gì đó rất là lạ. Là lạ ở chỗ....
We don't talk anymore!
We don't talk anymore!
We don't talk anymore!
Like we used to do...
We don't love anymore
What was all of it for?
Tiếng chuông điện thoại reo cô giật mình, bất máy
“Alô“....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.