Chương 7: Xuất phát
auduongminhi
07/08/2017
Bữa nay, cô mặc 1 chiếc áo cổ yếm màu trắng kết hợp với váy lưng cao
cách điệu màu đen và túi sách Chanel Maxi Super cũng cùng 1 màu đen. Như thường ngày hôm nay cô cũng cột tóc đuôi ngựa
《 áo nè》
《 váy nè》
《Túi sách nè》à to hơn cái này 1 chút
Bước trên những bậc cầu thang. Đi đến cửa chính, mang giày boot cổ cao vào
Xong rồi cô nhìn đồng hồ 8h15'. Cô khóa cửa, khóa cổng bỏ chìa khóa vào túi cẩn thận. À xém nữa là quên còn khẩu trang nữa. Rồi cô mới 1 đường đi thẳng đến trường. Cô không ăn sáng vì lười quá lại nhà cô hết đồ ăn rồi.
Hôm nay cô không phải học chỉ cần lên nhận bằng mà thôi. Bước vào trường, sân trường khá vắng. Giờ này là giờ học mà. Cô đây là cố tình đi cái giờ này để khỏi đụng mặt 3 tên khốn đó
Sau 1 hồi độc thoại nội tâm cô cũng nhớ ra vấn đề chính mà mình phải tới đây ngày hôm nay. Cô lật đật tháo khẩu trang ra và bước vào phòng hiệu trưởng
Cùng ông trao đổi 1 vài vấn đề và giải quyết 1 số thủ tục cần thiết. Giải quyết xong hết mọi thứ, cô nhìn đồng hồ là 10h8'. Bước đến chỗ thầy hiệu trưởng đang ngồi nhận tấm bằng từ tay ông cô cúi đầu chào ông rồi ra về
Cô bước nhanh ra về sợ 3 tên kia thấy và lôi lại lúc đó thì khổ. Về đến nhà, lôi vali ra sắp xếp toàn bộ đồ đạt vào vali. À cô định đi đâu đó 1 thời gian. Sắp xếp xong nhìn lại thành quả là 2 cái vali to này.
À cô đi đâu? Có lẽ là về nước. Sao cô không qua những nước khác? Cô không sợ kịch tình sẽ xảy ra ak? - Đã gọi là kịch tình thì có tránh cũng trách không được, trốn có lẽ cũng không xong. Lẽ nào vì kịch tình đó cả đời cô cũng không đặt chân về đất nước của mình như vậy không được ak. Đã vậy thà giải quyết cho xong sớm còn hơn là để sau này mới giải quyết. Biết đâu để lau kịch tình sẽ xảy ra hiệu ứng bươm bướm thay đổi gì đó lúc đó cô không biết lại khó lòng đoán trước được thì lại càng chết hơn nữa
Nên cô mới quyết định về nước sớm cũng là để chuẩn bị cho chuyện này. Lại 1 phần là trước khi cô xuyên qua đây, không 1 nước nào là cô chưa từng đi qua. Đi nhiều rồi đâm ra chán. Nói chung là không nơi nào tốt bằng quê hương mình cả.
Cô không sợ nam chủ ak? Mắc mớ gì cô phải sợ họ, bọn họ cũng là cũng là người và cũng chẳng phải là người nắm hết quyền lực và tiền tài của thế giới này. Vẫn còn có 1 vài người ngang ngưởng với họ như cô và 3 tên kia chẳng hạn. Cô thật sự không tin mình không đấu lại bọn họ( t/g: rồi con sẽ phải hối hận)
Sau 1 thời gian hồi tưởng, nhìn đồng hồ trên tường là 11h45. Cô xoa bụng - đói bụng quá* cô nghĩ*. Khóa cửa, đeo khẩu trang cẩn thận cô bước đến quán ăn Quietness( quán ăn xuất hiện trong chương 3)
Bước vào quán, khá là vắng người. Cũng đúng, giờ này chắc chỉ có cô mới đi ăn - nói hơi quá nhỉ! Cô bỏ khẩu trang ra.
Bác quản lí bước tới bàn cô, nói chuyện với cô 1 chút rồi vô làm đồ ăn cho cô. Cô tới quán này ăn cả trăm lần rùi mà cô tới toàn giờ thiên giờ địa không. Vào những giờ đó quán rất vắng khách
Nên bác quản lí nhớ tên và nhớ mặt cô cũng chẳng có gì là lạ cả. Cộng lẫn cô để ý anh phục vụ ở đây lúc nào nhìn thấy cô lúc nào cũng đỏ mặt. Nói tới mới để ý hôm nay anh chàng phục vụ này đi đâu mắc tiêu rồi mà cô không thấy. Thôi không bận tâm nữa
Kết thúc dòng suy nghĩ của cô là tiếng khay đồ ăn được đặt lên bàn cô cười rồi cảm ơn bác. Bác quản lí ở đây rất hiền lại rất tốt Nghĩ lại cô sắp phải về nước rồi không thể đến quán này nữa cũng buồn thật
Vừa ăn vừa suy nghĩ. Kết thúc bữa ăn, cô chào bác quản lí rồi, về nhà. Cô ngủ 1 giấc đến 14h15'. Cô thức dậy dộc nước cho tỉnh ngủ. Dắt vali xuống dưới nhà, khóa cửa xong rồi bắt taxi
Đến sân bay, cô làm xong thủ tục là lúc 14h50'. Chuyến bay của cô là lúc 15h. Cô ngồi trên máy bay được 1 lúc thì máy bay cất cánh. Nhìn qua cửa sổ trên máy bay. Một nụ cười nửa miệng được nhếch lên trên môi cô
Không ai biết chuyến bay này sẽ thay đổi hoàn toàn bánh xe vận mệnh của mỗi người dù là người qua đường hay nam nữ phụ hay chủ
Bầu trời hôm nay thật trong xanh nhưng ai biết được ngày mai là như thế nào?
Sau mấy tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh....
《 áo nè》
《 váy nè》
《Túi sách nè》à to hơn cái này 1 chút
Bước trên những bậc cầu thang. Đi đến cửa chính, mang giày boot cổ cao vào
Xong rồi cô nhìn đồng hồ 8h15'. Cô khóa cửa, khóa cổng bỏ chìa khóa vào túi cẩn thận. À xém nữa là quên còn khẩu trang nữa. Rồi cô mới 1 đường đi thẳng đến trường. Cô không ăn sáng vì lười quá lại nhà cô hết đồ ăn rồi.
Hôm nay cô không phải học chỉ cần lên nhận bằng mà thôi. Bước vào trường, sân trường khá vắng. Giờ này là giờ học mà. Cô đây là cố tình đi cái giờ này để khỏi đụng mặt 3 tên khốn đó
Sau 1 hồi độc thoại nội tâm cô cũng nhớ ra vấn đề chính mà mình phải tới đây ngày hôm nay. Cô lật đật tháo khẩu trang ra và bước vào phòng hiệu trưởng
Cùng ông trao đổi 1 vài vấn đề và giải quyết 1 số thủ tục cần thiết. Giải quyết xong hết mọi thứ, cô nhìn đồng hồ là 10h8'. Bước đến chỗ thầy hiệu trưởng đang ngồi nhận tấm bằng từ tay ông cô cúi đầu chào ông rồi ra về
Cô bước nhanh ra về sợ 3 tên kia thấy và lôi lại lúc đó thì khổ. Về đến nhà, lôi vali ra sắp xếp toàn bộ đồ đạt vào vali. À cô định đi đâu đó 1 thời gian. Sắp xếp xong nhìn lại thành quả là 2 cái vali to này.
À cô đi đâu? Có lẽ là về nước. Sao cô không qua những nước khác? Cô không sợ kịch tình sẽ xảy ra ak? - Đã gọi là kịch tình thì có tránh cũng trách không được, trốn có lẽ cũng không xong. Lẽ nào vì kịch tình đó cả đời cô cũng không đặt chân về đất nước của mình như vậy không được ak. Đã vậy thà giải quyết cho xong sớm còn hơn là để sau này mới giải quyết. Biết đâu để lau kịch tình sẽ xảy ra hiệu ứng bươm bướm thay đổi gì đó lúc đó cô không biết lại khó lòng đoán trước được thì lại càng chết hơn nữa
Nên cô mới quyết định về nước sớm cũng là để chuẩn bị cho chuyện này. Lại 1 phần là trước khi cô xuyên qua đây, không 1 nước nào là cô chưa từng đi qua. Đi nhiều rồi đâm ra chán. Nói chung là không nơi nào tốt bằng quê hương mình cả.
Cô không sợ nam chủ ak? Mắc mớ gì cô phải sợ họ, bọn họ cũng là cũng là người và cũng chẳng phải là người nắm hết quyền lực và tiền tài của thế giới này. Vẫn còn có 1 vài người ngang ngưởng với họ như cô và 3 tên kia chẳng hạn. Cô thật sự không tin mình không đấu lại bọn họ( t/g: rồi con sẽ phải hối hận)
Sau 1 thời gian hồi tưởng, nhìn đồng hồ trên tường là 11h45. Cô xoa bụng - đói bụng quá* cô nghĩ*. Khóa cửa, đeo khẩu trang cẩn thận cô bước đến quán ăn Quietness( quán ăn xuất hiện trong chương 3)
Bước vào quán, khá là vắng người. Cũng đúng, giờ này chắc chỉ có cô mới đi ăn - nói hơi quá nhỉ! Cô bỏ khẩu trang ra.
Bác quản lí bước tới bàn cô, nói chuyện với cô 1 chút rồi vô làm đồ ăn cho cô. Cô tới quán này ăn cả trăm lần rùi mà cô tới toàn giờ thiên giờ địa không. Vào những giờ đó quán rất vắng khách
Nên bác quản lí nhớ tên và nhớ mặt cô cũng chẳng có gì là lạ cả. Cộng lẫn cô để ý anh phục vụ ở đây lúc nào nhìn thấy cô lúc nào cũng đỏ mặt. Nói tới mới để ý hôm nay anh chàng phục vụ này đi đâu mắc tiêu rồi mà cô không thấy. Thôi không bận tâm nữa
Kết thúc dòng suy nghĩ của cô là tiếng khay đồ ăn được đặt lên bàn cô cười rồi cảm ơn bác. Bác quản lí ở đây rất hiền lại rất tốt Nghĩ lại cô sắp phải về nước rồi không thể đến quán này nữa cũng buồn thật
Vừa ăn vừa suy nghĩ. Kết thúc bữa ăn, cô chào bác quản lí rồi, về nhà. Cô ngủ 1 giấc đến 14h15'. Cô thức dậy dộc nước cho tỉnh ngủ. Dắt vali xuống dưới nhà, khóa cửa xong rồi bắt taxi
Đến sân bay, cô làm xong thủ tục là lúc 14h50'. Chuyến bay của cô là lúc 15h. Cô ngồi trên máy bay được 1 lúc thì máy bay cất cánh. Nhìn qua cửa sổ trên máy bay. Một nụ cười nửa miệng được nhếch lên trên môi cô
Không ai biết chuyến bay này sẽ thay đổi hoàn toàn bánh xe vận mệnh của mỗi người dù là người qua đường hay nam nữ phụ hay chủ
Bầu trời hôm nay thật trong xanh nhưng ai biết được ngày mai là như thế nào?
Sau mấy tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.