Đến Cuối Cùng Người Đó Vẫn Là Em
Chương 34: Xót xa
Trúc Mây❤️
12/06/2023
Phòng cấp cứu bệnh viện X.
"Bác sĩ cô ấy sao rồi ạ?"_anh lo lắng hỏi
"Hiện tại tình trạng cô ấy khá ổn. Chúng tôi đã chụp CT phần đầu và Xquang phần chân. Bệnh nhân bị chấn động não nhẹ, rạn xương chân trái. Ngoài ra cô ấy còn xay sát nhẹ, anh hãy làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân nhé cô ấy cần quan sát hết đêm nay."_một bác sĩ trẻ giải thích tình hình của cô với anh.
"Cảm ơn bác sĩ."_nói xong anh chạy đến bên giường bệnh nắm chặt tay cô. truyện kiếm hiệp hay
Sau khi hoàn thành thủ tục nhập viện cô được đưa đến phòng VIP để theo dỗi, Vũ Phong vẫn luôn ở đó cầm chặt tay cô. Bỗng di động của anh vang lên là Henry.
"Tôi nghe đây"_anh lạnh lùng nói
"Thưa sếp tôi đã điều tra chiếc xe anh đã gửi đó rồi. Biển số xe là giả. Chúng ta có nên báo cảnh sát không ạ, có lẽ chuyện này không phải là sự cố."_Henry báo cáo.
"Lại là Diệp Anh nữa sao?"_anh ngầm đoán được
"Khả năng cao là như vậy? Bây giờ cô ấy không có được anh nên sẽ tiếp tục những chiêu trò đã từng làm với chị Khả Hân."
"Vậy thì cậu cứ báo cảnh sát đi. Lần này tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt."
"Vâng thưa sếp."
"Hôm nay cậu và Vũ Uyên chăm sóc LeO giúp tôi nhé, tôi sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc cô ấy."
"Vâng thưa sếp. Tôi sẽ xử lý tốt việc anh giao, anh cứ chăm sóc chị Khả Hân đi ạ."
Sau khi tắt máy anh nhìn cô đang ngủ say, tay anh nắm chặt tay cô như đang sợ đánh mất gì đó. Tâm trí Vũ Phong lúc này chỉ có mỗi cô, chuyện hôm nay xảy ra càng khiến anh hiểu rõ anh không thể đánh mất cô. Bỗng tay cô cử động, cô từ từ mở mắt ra nhìn thấy anh đang nắm chặt tay cô đưa lên trán anh.
"Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?"_cô thều thào nói.
Nghe giọng cô, anh vội đến gần cô hơn
"Đây là bệnh viện, em bị chấn đọng não nhẹ và rạn xương chân. Bác sĩ yêu cầu em phải nằm viện theo dõi."_anh dịu dàng nói.
"Còn LeO, thằng bé đang đợi tôi, tôi phải về bới thằng bé."_vừa nói cô vừa ngồi dậy nhưng không được bởi vết thương.
"Em bình tĩnh lại, LeO không sao, có Vũ Uyên chăm sóc thằng bé rồi nên em yên tâm đi."_anh vội trấn an cô.
Nghe anh nói cô yên vị nằm xuống giường.
"Tôi đã báo cảnh sát rồi, em yên tâm đi chắc chắn cảnh sát sẽ bắt được người gây tai nạn rồi bỏ chạy thôi."_anh nhẹ nhàng nói
"Tôi không sao rồi, anh về nghỉ ngơi đi, cuộc thi cũng sắp được diễn ra rồi anh còn nhiều việc phải làm lắm."
"Em quên tôi là CEO của An Lâm sao? Tôi có có thể điều phối thời gian làm việc của mình được, em yên tâm."
"Nhưng sức khoẻ của anh...."
"Tôi không sao. Tối nay tôi sẽ ở lại cùng em. Bây giờ việc của em là nghỉ ngơi thật nhiều, được chứ?"
Vừa nói Vũ Phong vừa hạ giường xuống đắp chăn cho cô. Thấy vậy cô cũng ngoan ngoãn làm theo lời anh, nhắm mắt và từ từ chìm vào giấc ngủ.
...****************...
Tiếng nhạc du dương của một quán bar tiếng nhạc du dương có hai người đang vừa thưởng thức rượu và trò chuyện.
"Chuyện hôm nay mình đã sắp xếp ổn thoả rồi. Tên tài xế lái mô tô đó cũng đã ra khỏi thành phố rồi nên cậu yên tâm cho dù cô ta có báo cảnh sát cũng không tra được gì đâu?"_Hy Vấn tóm tắt tình hình.
"Vậy cô ta bây giờ sao rồi?"_vừa nói Diệp Anh vừa nhâm nhi ly rượu.
"Nghe nói là bị thương cũng không nhẹ, coi như cho cô ta một bài học trước. Kịch hay vẫn còn dài mà."_vừa nói Hy Vấn vừa mỉm cười.
"Sắp tới là cuộc thi của dư án mà cô ta chịu trách nhiệm. Tới lúc đó khách mời chắc chắn sẽ có ba vủa mình, mình sẽ đến đó tham gia cậu đi cùng mình và sắp xếp phóng viên như đã nói, tung tất cả hình anh cô ta từng lên giường với giám đốc bânhj viện X. Mình muốn xem cô ta còn mặt mũi nào ở đó không?"
"Nhưng cậu không sợ anh Phong bảo vệ cô ta mà tung các bằng chứng để minh oan cho cô ta sao? Lúc đó chúng ta sẽ bị liên luỵ đấy."
"Cậu yên tâm đi, có ba mình ở đó anh ấy không dám làm bừa đâu vì dù sao anh ấy cũng rất coi trọng ba mẹ mình, không làm cho ba mẹ mình mất mặt đâu."_Diệp Anh tự tin nói.
"Được thôi. Nếu cậu đã chắc chắn như vậy thì chúng ta làm theo kế hoạch nhé."_Hy Vấn mỉm cười
"Được thôi bây giờ chúng ta chúc mừng trước nhé. Cạn ly."_vừa nói Diệp Anh vừa đưa ly rượu ra phía trước
"Cạn ly"_Hy Vấn cũng đưa ly về phía Diệp Anh.
Chung cư A.
"Tại sao đến bây giờ cả ba và mẹ của von lại chưa về vậy cô út."_LeO thắc mắc.
"Ba mẹ đang bận việc mà nên LeO ngoan nhé, tối nay LeO ngủ cùng cô ít được chứ?"_Vũ Uyên giải thích.
"Cô nói dối, mẹ chưa bao giờ để con một mình lâu như vậy cho dù công việc có bận rộn đến đâu thì buổi tối cũng chưa bao giờ như vậy."_LeO phản bác
"LeO ngoan nhé, con uống thuốc rồi đi ngủ có được không?_Henry phụ giúp Vũ Uyên khi thấy cô bất lực với LeO.
"Không đâu, con không uống, trừ khi hai người nói cho con biết ba mẹ con đang ở đâu?"_LeO giận dỗi
"Thì chẳng phải cô út nói bới con rồi sao khi nào xong việc chắc chắn ba mẹ của LeO sẽ về cùng con mà."_Vũ Uyên nhẹ nhàng giải thích.
"Cô lại nói dối nữa rồi. Mẹ con dạy rằng con nít không được nói dối người lớn thì càng không được. Ba mẹ đã hứa chơi cùng con rồi thì không bao giờ hai ngượi họ thất hứa đâu trừ khi họ gặp chuyện gì thôi."_LeO phân tích
"Wow! LeO thông minh thật đấy. Quả là con trai của sếp."_Henry khá bị thuyết phục bởi lời nói của LeO
"Cháu trai của ai mà lại thông minh như vậy"_vừa nói Vũ Uyên vừa nhìn LeO mỉm cười.
"Cháu trai của cô, nếu như cô nói cho con biết thì cô phải hứa ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn đi ngủ được không?"
"Vâng ạ"
"Thật ra thì hôm nay mẹ của con không may bị tai nạn giao thông nên giờ ba con đang ở bệnh viện chăm sóc mẹ con đấy."_Vũ Uyên nhẹ nhàng giải thích
"Vậy cô út mau đưa con đến bệnh viện đi con muốn xem mẹ có làm sao không?"_LeO lo lắng đứng dậy kéo tay Vũ Uyên.
"LeO ngoan chẳng phải con đã hứa với cô là khi cô nói cho con biết con sẽ phải ngoan ngoãn uống thuốc và đi ngủ sao."
"Nhưng...nhưng LeO rất lo cho mẹ"
"LeO ngoan nghe lời cô út nhé. Lúc nãy chú có gọi cho ba con rồi, mẹ con không sao nên LeO yên tâm nhé. Ngày mai chú sẽ đưa LeO đi gặp ba mẹ, được không?"_Henry nhẹ nhàng nói.
"Vậng ạ. Chú hứa rồi nhé"_vừa nói LeO vừa đưa tay ngoắc tay cùng Henry.
Sau khi LeO ngủ say, Vũ Uyên nhìn LeO mỉm cười.
"Anh xem, anh trai em ngốc nghếch như vậy tại sao lại có một đứa con trai vừa thông minh vừa hiểu chuyện như vậy được."_vừa nói Vũ Uyên vừa mỉm cười.
"Có lẽ thằng bé giống em nên mới đáng yêu như vậy."_vừa nói Henry vừa khoác vai Vũ Uyên.
"Câu này anh nói đúng rồi. Sau này em cũng muốn có một đứa con trai như LeO."
"Em yên tâm đi. Em thì thông minh xinh đẹp sẵn rồi, anh thì cũng không kém. Sau này con của chúng ta nhất định sẽ rất xuất chúng."
"Ai nói em sinh con với anh"_Vũ Uyên trêu Henry
"Em không sinh với anh vậy em định sinh với ai."_vừa nói vừa đến gần Vũ Uyên
"Em đùa thôi. Vào chuyện chính này. Tai nạn của chị Khả Hân có liên quan tới Diệp Anh không?"_Vũ Uyên nghiêm túc.
"Ừm. Nhưng chúng ta không đủ bằng chứng. Có lẽ cô ta đã xử lý hết rồi."
"Em biết ngay mà. Lần này nhất định em sẽ không để cô ấy làm càng đâu. Lần này em nhất định phải bảo vệ chị Khả Hân thật tốt."
Henry nhìn khẩu khí của cô bật cười
"Anh cười gì chứ?"
"Vì em quá đáng yêu"_vừa nói Henry vừa đến chủ động ôm Vũ Uyên.
"Chúng ta làm tiếp tục chuyện khi nãy chưa làm xong đi."_Vừa ôm Vũ Uyên Henry vừa nói khiến cô bất ngờ.
"Chuyện...chuyện gì?"_Vũ Uyên ấp úng
"Thì là..."
Chưa nói hết câu Henry đã đỡ lấy cằm Vũ Uyên hôn lên bờ môi mền mại của cô, nụ hôn không quá sâu nhưng Vũ Uyên cũng có thể cảm nhận được timhf têu mà Henry dành cho cô.
"Bác sĩ cô ấy sao rồi ạ?"_anh lo lắng hỏi
"Hiện tại tình trạng cô ấy khá ổn. Chúng tôi đã chụp CT phần đầu và Xquang phần chân. Bệnh nhân bị chấn động não nhẹ, rạn xương chân trái. Ngoài ra cô ấy còn xay sát nhẹ, anh hãy làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân nhé cô ấy cần quan sát hết đêm nay."_một bác sĩ trẻ giải thích tình hình của cô với anh.
"Cảm ơn bác sĩ."_nói xong anh chạy đến bên giường bệnh nắm chặt tay cô. truyện kiếm hiệp hay
Sau khi hoàn thành thủ tục nhập viện cô được đưa đến phòng VIP để theo dỗi, Vũ Phong vẫn luôn ở đó cầm chặt tay cô. Bỗng di động của anh vang lên là Henry.
"Tôi nghe đây"_anh lạnh lùng nói
"Thưa sếp tôi đã điều tra chiếc xe anh đã gửi đó rồi. Biển số xe là giả. Chúng ta có nên báo cảnh sát không ạ, có lẽ chuyện này không phải là sự cố."_Henry báo cáo.
"Lại là Diệp Anh nữa sao?"_anh ngầm đoán được
"Khả năng cao là như vậy? Bây giờ cô ấy không có được anh nên sẽ tiếp tục những chiêu trò đã từng làm với chị Khả Hân."
"Vậy thì cậu cứ báo cảnh sát đi. Lần này tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt."
"Vâng thưa sếp."
"Hôm nay cậu và Vũ Uyên chăm sóc LeO giúp tôi nhé, tôi sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc cô ấy."
"Vâng thưa sếp. Tôi sẽ xử lý tốt việc anh giao, anh cứ chăm sóc chị Khả Hân đi ạ."
Sau khi tắt máy anh nhìn cô đang ngủ say, tay anh nắm chặt tay cô như đang sợ đánh mất gì đó. Tâm trí Vũ Phong lúc này chỉ có mỗi cô, chuyện hôm nay xảy ra càng khiến anh hiểu rõ anh không thể đánh mất cô. Bỗng tay cô cử động, cô từ từ mở mắt ra nhìn thấy anh đang nắm chặt tay cô đưa lên trán anh.
"Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?"_cô thều thào nói.
Nghe giọng cô, anh vội đến gần cô hơn
"Đây là bệnh viện, em bị chấn đọng não nhẹ và rạn xương chân. Bác sĩ yêu cầu em phải nằm viện theo dõi."_anh dịu dàng nói.
"Còn LeO, thằng bé đang đợi tôi, tôi phải về bới thằng bé."_vừa nói cô vừa ngồi dậy nhưng không được bởi vết thương.
"Em bình tĩnh lại, LeO không sao, có Vũ Uyên chăm sóc thằng bé rồi nên em yên tâm đi."_anh vội trấn an cô.
Nghe anh nói cô yên vị nằm xuống giường.
"Tôi đã báo cảnh sát rồi, em yên tâm đi chắc chắn cảnh sát sẽ bắt được người gây tai nạn rồi bỏ chạy thôi."_anh nhẹ nhàng nói
"Tôi không sao rồi, anh về nghỉ ngơi đi, cuộc thi cũng sắp được diễn ra rồi anh còn nhiều việc phải làm lắm."
"Em quên tôi là CEO của An Lâm sao? Tôi có có thể điều phối thời gian làm việc của mình được, em yên tâm."
"Nhưng sức khoẻ của anh...."
"Tôi không sao. Tối nay tôi sẽ ở lại cùng em. Bây giờ việc của em là nghỉ ngơi thật nhiều, được chứ?"
Vừa nói Vũ Phong vừa hạ giường xuống đắp chăn cho cô. Thấy vậy cô cũng ngoan ngoãn làm theo lời anh, nhắm mắt và từ từ chìm vào giấc ngủ.
...****************...
Tiếng nhạc du dương của một quán bar tiếng nhạc du dương có hai người đang vừa thưởng thức rượu và trò chuyện.
"Chuyện hôm nay mình đã sắp xếp ổn thoả rồi. Tên tài xế lái mô tô đó cũng đã ra khỏi thành phố rồi nên cậu yên tâm cho dù cô ta có báo cảnh sát cũng không tra được gì đâu?"_Hy Vấn tóm tắt tình hình.
"Vậy cô ta bây giờ sao rồi?"_vừa nói Diệp Anh vừa nhâm nhi ly rượu.
"Nghe nói là bị thương cũng không nhẹ, coi như cho cô ta một bài học trước. Kịch hay vẫn còn dài mà."_vừa nói Hy Vấn vừa mỉm cười.
"Sắp tới là cuộc thi của dư án mà cô ta chịu trách nhiệm. Tới lúc đó khách mời chắc chắn sẽ có ba vủa mình, mình sẽ đến đó tham gia cậu đi cùng mình và sắp xếp phóng viên như đã nói, tung tất cả hình anh cô ta từng lên giường với giám đốc bânhj viện X. Mình muốn xem cô ta còn mặt mũi nào ở đó không?"
"Nhưng cậu không sợ anh Phong bảo vệ cô ta mà tung các bằng chứng để minh oan cho cô ta sao? Lúc đó chúng ta sẽ bị liên luỵ đấy."
"Cậu yên tâm đi, có ba mình ở đó anh ấy không dám làm bừa đâu vì dù sao anh ấy cũng rất coi trọng ba mẹ mình, không làm cho ba mẹ mình mất mặt đâu."_Diệp Anh tự tin nói.
"Được thôi. Nếu cậu đã chắc chắn như vậy thì chúng ta làm theo kế hoạch nhé."_Hy Vấn mỉm cười
"Được thôi bây giờ chúng ta chúc mừng trước nhé. Cạn ly."_vừa nói Diệp Anh vừa đưa ly rượu ra phía trước
"Cạn ly"_Hy Vấn cũng đưa ly về phía Diệp Anh.
Chung cư A.
"Tại sao đến bây giờ cả ba và mẹ của von lại chưa về vậy cô út."_LeO thắc mắc.
"Ba mẹ đang bận việc mà nên LeO ngoan nhé, tối nay LeO ngủ cùng cô ít được chứ?"_Vũ Uyên giải thích.
"Cô nói dối, mẹ chưa bao giờ để con một mình lâu như vậy cho dù công việc có bận rộn đến đâu thì buổi tối cũng chưa bao giờ như vậy."_LeO phản bác
"LeO ngoan nhé, con uống thuốc rồi đi ngủ có được không?_Henry phụ giúp Vũ Uyên khi thấy cô bất lực với LeO.
"Không đâu, con không uống, trừ khi hai người nói cho con biết ba mẹ con đang ở đâu?"_LeO giận dỗi
"Thì chẳng phải cô út nói bới con rồi sao khi nào xong việc chắc chắn ba mẹ của LeO sẽ về cùng con mà."_Vũ Uyên nhẹ nhàng giải thích.
"Cô lại nói dối nữa rồi. Mẹ con dạy rằng con nít không được nói dối người lớn thì càng không được. Ba mẹ đã hứa chơi cùng con rồi thì không bao giờ hai ngượi họ thất hứa đâu trừ khi họ gặp chuyện gì thôi."_LeO phân tích
"Wow! LeO thông minh thật đấy. Quả là con trai của sếp."_Henry khá bị thuyết phục bởi lời nói của LeO
"Cháu trai của ai mà lại thông minh như vậy"_vừa nói Vũ Uyên vừa nhìn LeO mỉm cười.
"Cháu trai của cô, nếu như cô nói cho con biết thì cô phải hứa ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn đi ngủ được không?"
"Vâng ạ"
"Thật ra thì hôm nay mẹ của con không may bị tai nạn giao thông nên giờ ba con đang ở bệnh viện chăm sóc mẹ con đấy."_Vũ Uyên nhẹ nhàng giải thích
"Vậy cô út mau đưa con đến bệnh viện đi con muốn xem mẹ có làm sao không?"_LeO lo lắng đứng dậy kéo tay Vũ Uyên.
"LeO ngoan chẳng phải con đã hứa với cô là khi cô nói cho con biết con sẽ phải ngoan ngoãn uống thuốc và đi ngủ sao."
"Nhưng...nhưng LeO rất lo cho mẹ"
"LeO ngoan nghe lời cô út nhé. Lúc nãy chú có gọi cho ba con rồi, mẹ con không sao nên LeO yên tâm nhé. Ngày mai chú sẽ đưa LeO đi gặp ba mẹ, được không?"_Henry nhẹ nhàng nói.
"Vậng ạ. Chú hứa rồi nhé"_vừa nói LeO vừa đưa tay ngoắc tay cùng Henry.
Sau khi LeO ngủ say, Vũ Uyên nhìn LeO mỉm cười.
"Anh xem, anh trai em ngốc nghếch như vậy tại sao lại có một đứa con trai vừa thông minh vừa hiểu chuyện như vậy được."_vừa nói Vũ Uyên vừa mỉm cười.
"Có lẽ thằng bé giống em nên mới đáng yêu như vậy."_vừa nói Henry vừa khoác vai Vũ Uyên.
"Câu này anh nói đúng rồi. Sau này em cũng muốn có một đứa con trai như LeO."
"Em yên tâm đi. Em thì thông minh xinh đẹp sẵn rồi, anh thì cũng không kém. Sau này con của chúng ta nhất định sẽ rất xuất chúng."
"Ai nói em sinh con với anh"_Vũ Uyên trêu Henry
"Em không sinh với anh vậy em định sinh với ai."_vừa nói vừa đến gần Vũ Uyên
"Em đùa thôi. Vào chuyện chính này. Tai nạn của chị Khả Hân có liên quan tới Diệp Anh không?"_Vũ Uyên nghiêm túc.
"Ừm. Nhưng chúng ta không đủ bằng chứng. Có lẽ cô ta đã xử lý hết rồi."
"Em biết ngay mà. Lần này nhất định em sẽ không để cô ấy làm càng đâu. Lần này em nhất định phải bảo vệ chị Khả Hân thật tốt."
Henry nhìn khẩu khí của cô bật cười
"Anh cười gì chứ?"
"Vì em quá đáng yêu"_vừa nói Henry vừa đến chủ động ôm Vũ Uyên.
"Chúng ta làm tiếp tục chuyện khi nãy chưa làm xong đi."_Vừa ôm Vũ Uyên Henry vừa nói khiến cô bất ngờ.
"Chuyện...chuyện gì?"_Vũ Uyên ấp úng
"Thì là..."
Chưa nói hết câu Henry đã đỡ lấy cằm Vũ Uyên hôn lên bờ môi mền mại của cô, nụ hôn không quá sâu nhưng Vũ Uyên cũng có thể cảm nhận được timhf têu mà Henry dành cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.