Chương 9: ''Anh sẽ bảo vệ cho em!!''
Bo
18/06/2013
Em là Hàn Đông Nhi? - Cô giáo trẻ đứng trên bục giảng hướng mắt về phía Đông Nhi khẽ cười. Sau đó cô chỉ về chiếc bàn trống phía cuối lớp, cất
giọng - Đó là chỗ của em, mau về chỗ đi!
Rốt cuộc thì cả buổi học hôm đó, trong đầu Đông Nhi không có lấy một chữ. Trong khi, trong lớp nặng nề mùi ám khí từ các bạn học sinh, nhưng đa số là nữ. Họ đều nhìn về phía cuối lớp chỗ Đông Nhi ngồi với ánh mắt dò xét mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, dù chỉ là một chút.
Tại sao ư?
Vì Minh Vũ là thần tượng của họ, và họ là ''vệ tinh'' chuyên đeo bám gây rối cho Minh Vũ. Tin đồn Minh Vũ có vợ lan rộng ra khắp trường. Một vài trái tim yếu đuối, bé nhỏ đau lòng khi biết được tin này. Và tất nhiên, đối tượng họ sẽ nhắm đến bây giờ đích thị chính là Đông Nhi - cô vợ của Minh Vũ. Họ sẽ tự hỏi, cô gái này là ai mà khiến cho Minh Vũ muốn lấy làm vợ. Cô gái này có gì lại khiến cho Minh Vũ rung động. Mặc dù trước đó, Minh Vũ nổi tiếng trong trường vì đào hoa, dáng vẻ lạnh lùng, và luôn luôn hút hồn với gương mặt điển trai. Nhưng Minh Vũ đều lắc đầu trước những lời tỏ tình dễ thương từ các cô gái.
Về phía nam sinh, Đông Nhi lại khiến họ thèm thuồng với sắc đẹp tuyệt mỹ, và một chút ghen ghét với Minh Vũ vì ''vớt'' được cô vợ tuyệt thế giai nhân này. Nhưng họ cũng không quá ngu ngốc khi gây ra các cuộc bạo loạn hay những gì đại khái như thế, họ chỉ biết ghen tức trong lòng khi ông trời quá bất công. Vì họ biết quá rõ, sắc đẹp của họ không thể nào có thể sánh ngang với Minh Vũ. Nhưng có lẽ quan trọng hơn hết, họ biết Minh Vũ lại là một thủ lĩnh cầm đầu băng đản Mafia ở thế giới ngầm. Không may nhúng tay vào thì chỉ còn một con đường duy nhất cho họ - là chết!!
Cuối cùng thì cái tiếng chuông reo hết giờ cũng cất lên. Như một hồi chuông trong thánh đường vừa kịp cứu rỗi những tâm hồn đang chán chường với các tiết học. Tất nhiên chẳng thể thiếu Đông Nhi.
Cô nhanh chóng thu dọn sách vở cho vào ba lô thì bắt gặp ánh mắt của Minh Vũ đang đợi cô ngoài cửa lớp, chẳng biết anh đến lúc nào nhưng Đông Nhi không quan tâm. Phải thoát khỏi đây trước đã.
Chiếc BMW dừng hẳn trước căn nhà biệt thự màu trắng to đùng. Đông Nhi tự mở cửa xe cho mình mà không chờ Minh Vũ như mọi khi nữa. Cô bước xuống xe rồi nhanh chóng chạy băng qua khoảng sân rộng chạy vào nhà. Tiếp tục vượt qua mấy bậc cầu thang cầu kì và tiến về phòng mình. Đông Nhi ngã người thoải mái ra chiếc giường yêu quý. Nếu không phải đi học thì có lẽ giờ này cô vẫn còn đang ngủ nướng trên giường rồi.
- Sướng nhỉ? Cả ba lô cũng chẳng thèm xách!! - Minh Vũ cất giọng chế giễu nhưng khuôn âm vẫn lành lạnh. Anh quẳng cái ba lô màu xanh lên giường, không phải là anh vứt đồ lung tung đâu, mà là nhắm thẳng vào mục tiêu để mà ném. Chẳng ai khác chính là chủ nhân của cái ba lô ấy.
Đón nhận một khối lượng sách vở lên người nhờ sức ném của Minh Vũ. Đông Nhi ngồi bật dậy, gương mặt đỏ bừng vì tức giận, vơ đại mấy cái gối ném trở ngược lại, quát:
- Nè, anh có phải là chồng không vậy??? Xách giùm cái ba lô cũng làm anh hao tốn calo hay sao?? - Vừa quát vừa ném mấy cái gối như ném bom. Nó làm cô mệt đi. Vậy mà chẳng trúng Minh Vũ cái nào. Hầu hết anh đều chụp lấy, còn không chụp được thì né.
- Muốn đánh nhau à? - Minh Vũ giơ cao cánh tay có cái gối đang cầm chặt tiến đến gần Đông Nhi, nhưng thay vì đập vào người cô thì anh lại đập mạnh nó xuống giường. Còn anh tranh thủ lúc Đông Nhi đang còn ngơ ngác thì cuối người hôn vội lên môi cô một cái như gió thoảng qua. Sau đó anh nở nụ cười đắc chí - ... 1 - 0 nhé! Anh thắng!!
Nói xong anh bước vào nhà tắm. Trong khi Đông Nhi tức muốn thổ huyết. Cô khôn ngoan đấm thùm thụp xuống đệm giường vì nó không làm cho tay cô đau Ai đời lại canh ngay lúc người ta không cảnh giác để hôn trộm. Tự dặn lòng chờ cho Minh Vũ tắm xong, cô sẽ tự tay phanh thây chồng mình ra. Được một lúc thì cô ngủ thiếp đi trên giường lúc nào không hay, thế là coi như lời nói khi nãy giờ đi vào dĩ vãng.
....
- Thiếu gia, phu nhân cho gọi cậu và cô Đông Nhi!
Minh Vũ lại rợn da gà khi nghe đến tên phu nhân. Bây giờ trời đã tối mà bà ấy còn đến đây, chắc chắn lại có mưu mô gì đó hại Đông Nhi rồi.
- Minh Vũ, anh không đi sao?
- Đi chứ... - Minh Vũ nheo mắt nhìn Đông Nhi, cô đã đứng trước cửa phòng đợi anh trong khi anh đang mê man suy nghĩ. Anh cũng đứng vội dậy, bước ra khỏi cửa phòng rồi đóng nó lại. Sau đó anh đưa mắt nhìn mông lung đâu đó trong không khí, cất khuôn giọng trầm nói với Đông Nhi - Bà ấy có nói gì thì em cũng đừng lên tiếng, chỉ cần đứng sau lưng anh là được, biết chưa?
Đông Nhi cô nghe giống như là một lời răn đe hơn là dặn dò, nhưng cũng gật đầu mấy cái. ''Minh Vũ... anh ấy đang dè chừng mẹ mình sao?''. Trong lòng Đông Nhi lại dấy lên một thứ cảm xúc khó tả. Vừa lo lắng, hồi hộp xen lẫn cả sợ sệt, nhưng cũng lại rất an tâm khi có Minh Vũ.
- Có chuyện gì? - Minh Vũ bất cần cho một tay vào túi quần, dáng vẻ ngạo mạn đứng trước mặt Đằng phu nhân. Anh thật không hiểu nổi bà ấy muốn gì.
- Ngồi xuống đã nào! Con làm gì mà phải sốt sắng lên như thế? - Đằng phu nhân hớp ngụm trà, bà bắt chéo chân cất cái giọng khàn khàn, đôi môi lại nở nụ cười quỷ quyệt - Cha con nhờ ta sang đây nói với con rằng đang có đứa cần con ''xử lí'' bên nước ngoài!
- Chỉ có vậy thôi sao?... Tốt, xong rồi thì mời bà về giùm cho! - Thanh âm trong con người Minh Vũ trầm xuống, đôi mắt hổ phách ánh lên nhìn Đằng phu nhân, bất chợt bắt gặp ánh mắt y hệt mình trong ấy.
- Khoan... Có thể cuộc ''xử lí'' này kéo dài vài ngày. Ta muốn Đông Nhi sẽ sang ở bên nhà ta. Con cũng sẽ an tâm khi không phải để vợ con bơ vơ lại một mình! - Vừa nói vừa nở nụ cười đắc thắng trên đôi môi đỏ chóe, Đằng phu nhân hớp ngụm trà nóng chờ đợi câu trả lời từ Minh Vũ.
- Không... không được!! - Đông Nhi bước tới, buông hẳn cánh tay Minh Vũ mà lúc nãy cô còn nắm chặt lấy. Cô cất giọng phản đối, chưa bao giờ cô gan dạ như bây giờ. Đằng phu nhân đang cố chia cắt hai người ra hai phương để dễ bề khiến cho cô biến mất khỏi nơi này - Minh Vũ, em....
Minh Vũ dang tay ôm lấy Đông Nhi, úp mặt cô vào lòng ngực mình. Anh biết cô đang sợ hãi. Nhưng cũng không phải là anh không biết mẹ anh đang muốn gì. Minh Vũ cắn chặt môi, đôi lông mày đen nhíu lại vẻ khó chịu. Anh không thể không đi, nhưng còn Đông Nhi thì sao? Mẹ anh sẽ nhân cơ hội này mà trừ khử cô ấy.
Đằng lão gia ngày xưa cũng là một tên Mafia tài giỏi không kém gì Minh Vũ bây giờ. Bởi thế Đằng phu nhân chẳng những không dám giết mà còn dễ dàng là đằng khác.
Tại sao... cứ mỗi lần mẹ anh xuất hiện lại gây ra rắc rối cho anh...? Bà ấy khôn ngoan, độc đoán. Chẳng phải Minh Vũ anh được thừa hưởng các yếu tố đó từ chính mẹ mình hay sao.
Đêm ấy Minh Vũ không ngủ được. Cứ nằm trở người, trong khi Đông Nhi nằm ngủ ngon lành bên cạnh anh. Ngày mai anh phải cất chuyến bay sang Anh Quốc. Bên ấy có một tập đoàn lớn do mẹ anh quản lí và điều hành. Chỉ có điều, anh đang phân vân không biết phải sao với Đông Nhi. Giá như.... không có ngày mai thì hay biết mấy.
....
Sáng, Đông Nhi cô dậy sớm hơn mọi ngày, còn sớm hơn cả Minh Vũ. Không như mọi ngày, cô sẽ nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bong to sụ ấm áp kia, để đến gần trưa, cô mới thức dậy. Vì cô biết, hôm nay là ngày Minh Vũ sẽ bay sang Anh Quốc. Cô đang lo sợ, liệu khi Minh Vũ đi rồi, cô có còn được an toàn cho đến khi Minh Vũ trở về.
Cô đang làm một công việc của một ''người vợ'' phải làm: sắp xếp đồ đạc cho Minh Vũ khi anh ra nước ngoài. Hoặc có thể, đây là lần cuối Đông Nhi có thể làm gì đó cho Minh Vũ. Cô không khóc, cô biết Đằng phu nhân ghê gớm, xảo quyệt đến đâu. Có khóc cũng chẳng thay đổi được gì.
Tiễn Minh Vũ ra đến tận cổng của căn biệt thự. Đông Nhi đứng dựa vào cổng với các mặt buồn hiu, nhìn xem các tên mặc áo đen xếp vali vào cốp xe. Cô thật sự không muốn phải xa Minh Vũ. Nhưng chắc chắn cô phải nói, cô phải nói Minh Vũ nhất định phải bảo trọng.
- Đông Nhi.... - Minh Vũ từ khoảng sân rộng bước tới. Vẫn cái vẻ bất cần, Minh Vũ vẫn giữ được phong thái điềm đạm trong mọi tình huống. Đó là thứ anh đã học được từ cái thế giới Mafia đầy rẫy những nguy hiểm.
Vừa lúc đó một chiếc BMW khác dừng trước cổng nhà Minh Vũ. Từ trong xe, Đằng lão gia và phu nhân bước ra. Minh Vũ giật mình khi nhận ra nụ cười thấp thoáng trên môi Đằng phu nhân. Nụ cười thỏa mãn, hài lòng và đắc chí. Đến đón Đông Nhi đây mà.
- Minh Vũ, con đi đi kẻo trễ. Ta đến đưa Đông Nhi về nhà! - Đằng lão gia cất tiếng. Lời nói lẫn hành động đều nghiêm nghị.
- Đông Nhi... sẽ chẳng cần đi đâu cả... - Trong khi Đằng lão gia cùng phu nhân và Đông Nhi đang còn ngơ ngác không hiểu Minh Vũ đang nói gì, anh bước đến chiếc BMW bóng loáng của mình rồi quay người lại, dang rộng cả hai cánh tay đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn Đông Nhi - Đông Nhi, em đã chuẩn bị đi cùng anh chưa?
- Minh Vũ...
- Chỉ cần em ở bên cạnh anh. Anh sẽ bảo vệ cho em! Nếu em tin tưởng thì hãy theo anh, Đông Nhi!! - Minh Vũ vẫn còn dang cánh tay chờ đợi Đông Nhi. Anh không biết đây là quyết định đúng hay sai, nhưng chỉ cần Đông Nhi còn bên cạnh anh, anh nhất định sẽ không để cô ấy vụt mất.
Đông Nhi nắm chặt hai cánh tay đến mức run rẩy. Hai bả vai run nhẹ lên, cô đã bật khóc. Nước mắt cứ ùa ra không ngớt. Không phải cô khóc vì sợ, mà là vì Minh Vũ đã không bỏ mặc cô. Bước chân chậm chạp cứ từ từ bước để xác định rằng mình không mơ, sau đó nhanh chóng chạy về phía trước Minh Vũ ôm chầm lấy anh.
- Minh Vũ, con định đưa con bé này đi theo sao? - Đằng lão gia lên tiếng hỏi. Không phải ông sợ sẽ nguy hiểm cho Đông Nhi, ông biết cô gái ấy sẽ còn giúp đỡ rất nhiều cho Minh Vũ con ông. Ông chỉ sợ, Đông Nhi có thể làm ngáng bước chân của Minh Vũ.
Về phía Đằng phu nhân, bà không nói lời nào. Chỉ chăm chăm đôi mắt màu hổ phách nhìn Đông Nhi. Tức giận tột cùng, nhưng con người độc đoán như bà, kiềm chế cảm xúc là một việc hết sức dễ dàng. Đằng phu nhân vẫn còn thông suốt để hiểu ra rằng, cái thế giới Mafia luôn luôn tồn tại định nghĩa: "Một sống hai chết". Nếu Đông Nhi đi theo, làm vướng tay vướng chân Minh Vũ thì đến bà cũng không cần ra tay mà vẫn ''một mũi tên trúng hai con chim''.
- Phải, nếu có chết thì sẽ chết cùng tôi! - Minh Vũ ôm Đông Nhi bằng một tay, tay còn lại cho vào túi quần. Anh đưa mắt quay sang Đằng phu nhân, khóe môi cong lên thành một đường cong hoàn hảo. Một nụ cười nửa miệng đẹp mê hồn đáp trả lại Đằng phu nhân, thanh âm như quỷ dữ đang gầm thét - Bà đừng mong sẽ đụng đến vợ tôi. Tôi chưa cho phép thì bà đừng hòng!!
Chiếc xe BMW lăn bánh về hướng sân bay. Mang theo cả một tương lai gần mà chẳng ai có thể đoán được nó sẽ ra sao.
Đằng phu nhân rút chiếc Iphone mới toanh ra, lướt lướt trên màn hình rồi bấm nút gọi:
- Đi theo nó cho tôi!
Rốt cuộc thì cả buổi học hôm đó, trong đầu Đông Nhi không có lấy một chữ. Trong khi, trong lớp nặng nề mùi ám khí từ các bạn học sinh, nhưng đa số là nữ. Họ đều nhìn về phía cuối lớp chỗ Đông Nhi ngồi với ánh mắt dò xét mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, dù chỉ là một chút.
Tại sao ư?
Vì Minh Vũ là thần tượng của họ, và họ là ''vệ tinh'' chuyên đeo bám gây rối cho Minh Vũ. Tin đồn Minh Vũ có vợ lan rộng ra khắp trường. Một vài trái tim yếu đuối, bé nhỏ đau lòng khi biết được tin này. Và tất nhiên, đối tượng họ sẽ nhắm đến bây giờ đích thị chính là Đông Nhi - cô vợ của Minh Vũ. Họ sẽ tự hỏi, cô gái này là ai mà khiến cho Minh Vũ muốn lấy làm vợ. Cô gái này có gì lại khiến cho Minh Vũ rung động. Mặc dù trước đó, Minh Vũ nổi tiếng trong trường vì đào hoa, dáng vẻ lạnh lùng, và luôn luôn hút hồn với gương mặt điển trai. Nhưng Minh Vũ đều lắc đầu trước những lời tỏ tình dễ thương từ các cô gái.
Về phía nam sinh, Đông Nhi lại khiến họ thèm thuồng với sắc đẹp tuyệt mỹ, và một chút ghen ghét với Minh Vũ vì ''vớt'' được cô vợ tuyệt thế giai nhân này. Nhưng họ cũng không quá ngu ngốc khi gây ra các cuộc bạo loạn hay những gì đại khái như thế, họ chỉ biết ghen tức trong lòng khi ông trời quá bất công. Vì họ biết quá rõ, sắc đẹp của họ không thể nào có thể sánh ngang với Minh Vũ. Nhưng có lẽ quan trọng hơn hết, họ biết Minh Vũ lại là một thủ lĩnh cầm đầu băng đản Mafia ở thế giới ngầm. Không may nhúng tay vào thì chỉ còn một con đường duy nhất cho họ - là chết!!
Cuối cùng thì cái tiếng chuông reo hết giờ cũng cất lên. Như một hồi chuông trong thánh đường vừa kịp cứu rỗi những tâm hồn đang chán chường với các tiết học. Tất nhiên chẳng thể thiếu Đông Nhi.
Cô nhanh chóng thu dọn sách vở cho vào ba lô thì bắt gặp ánh mắt của Minh Vũ đang đợi cô ngoài cửa lớp, chẳng biết anh đến lúc nào nhưng Đông Nhi không quan tâm. Phải thoát khỏi đây trước đã.
Chiếc BMW dừng hẳn trước căn nhà biệt thự màu trắng to đùng. Đông Nhi tự mở cửa xe cho mình mà không chờ Minh Vũ như mọi khi nữa. Cô bước xuống xe rồi nhanh chóng chạy băng qua khoảng sân rộng chạy vào nhà. Tiếp tục vượt qua mấy bậc cầu thang cầu kì và tiến về phòng mình. Đông Nhi ngã người thoải mái ra chiếc giường yêu quý. Nếu không phải đi học thì có lẽ giờ này cô vẫn còn đang ngủ nướng trên giường rồi.
- Sướng nhỉ? Cả ba lô cũng chẳng thèm xách!! - Minh Vũ cất giọng chế giễu nhưng khuôn âm vẫn lành lạnh. Anh quẳng cái ba lô màu xanh lên giường, không phải là anh vứt đồ lung tung đâu, mà là nhắm thẳng vào mục tiêu để mà ném. Chẳng ai khác chính là chủ nhân của cái ba lô ấy.
Đón nhận một khối lượng sách vở lên người nhờ sức ném của Minh Vũ. Đông Nhi ngồi bật dậy, gương mặt đỏ bừng vì tức giận, vơ đại mấy cái gối ném trở ngược lại, quát:
- Nè, anh có phải là chồng không vậy??? Xách giùm cái ba lô cũng làm anh hao tốn calo hay sao?? - Vừa quát vừa ném mấy cái gối như ném bom. Nó làm cô mệt đi. Vậy mà chẳng trúng Minh Vũ cái nào. Hầu hết anh đều chụp lấy, còn không chụp được thì né.
- Muốn đánh nhau à? - Minh Vũ giơ cao cánh tay có cái gối đang cầm chặt tiến đến gần Đông Nhi, nhưng thay vì đập vào người cô thì anh lại đập mạnh nó xuống giường. Còn anh tranh thủ lúc Đông Nhi đang còn ngơ ngác thì cuối người hôn vội lên môi cô một cái như gió thoảng qua. Sau đó anh nở nụ cười đắc chí - ... 1 - 0 nhé! Anh thắng!!
Nói xong anh bước vào nhà tắm. Trong khi Đông Nhi tức muốn thổ huyết. Cô khôn ngoan đấm thùm thụp xuống đệm giường vì nó không làm cho tay cô đau Ai đời lại canh ngay lúc người ta không cảnh giác để hôn trộm. Tự dặn lòng chờ cho Minh Vũ tắm xong, cô sẽ tự tay phanh thây chồng mình ra. Được một lúc thì cô ngủ thiếp đi trên giường lúc nào không hay, thế là coi như lời nói khi nãy giờ đi vào dĩ vãng.
....
- Thiếu gia, phu nhân cho gọi cậu và cô Đông Nhi!
Minh Vũ lại rợn da gà khi nghe đến tên phu nhân. Bây giờ trời đã tối mà bà ấy còn đến đây, chắc chắn lại có mưu mô gì đó hại Đông Nhi rồi.
- Minh Vũ, anh không đi sao?
- Đi chứ... - Minh Vũ nheo mắt nhìn Đông Nhi, cô đã đứng trước cửa phòng đợi anh trong khi anh đang mê man suy nghĩ. Anh cũng đứng vội dậy, bước ra khỏi cửa phòng rồi đóng nó lại. Sau đó anh đưa mắt nhìn mông lung đâu đó trong không khí, cất khuôn giọng trầm nói với Đông Nhi - Bà ấy có nói gì thì em cũng đừng lên tiếng, chỉ cần đứng sau lưng anh là được, biết chưa?
Đông Nhi cô nghe giống như là một lời răn đe hơn là dặn dò, nhưng cũng gật đầu mấy cái. ''Minh Vũ... anh ấy đang dè chừng mẹ mình sao?''. Trong lòng Đông Nhi lại dấy lên một thứ cảm xúc khó tả. Vừa lo lắng, hồi hộp xen lẫn cả sợ sệt, nhưng cũng lại rất an tâm khi có Minh Vũ.
- Có chuyện gì? - Minh Vũ bất cần cho một tay vào túi quần, dáng vẻ ngạo mạn đứng trước mặt Đằng phu nhân. Anh thật không hiểu nổi bà ấy muốn gì.
- Ngồi xuống đã nào! Con làm gì mà phải sốt sắng lên như thế? - Đằng phu nhân hớp ngụm trà, bà bắt chéo chân cất cái giọng khàn khàn, đôi môi lại nở nụ cười quỷ quyệt - Cha con nhờ ta sang đây nói với con rằng đang có đứa cần con ''xử lí'' bên nước ngoài!
- Chỉ có vậy thôi sao?... Tốt, xong rồi thì mời bà về giùm cho! - Thanh âm trong con người Minh Vũ trầm xuống, đôi mắt hổ phách ánh lên nhìn Đằng phu nhân, bất chợt bắt gặp ánh mắt y hệt mình trong ấy.
- Khoan... Có thể cuộc ''xử lí'' này kéo dài vài ngày. Ta muốn Đông Nhi sẽ sang ở bên nhà ta. Con cũng sẽ an tâm khi không phải để vợ con bơ vơ lại một mình! - Vừa nói vừa nở nụ cười đắc thắng trên đôi môi đỏ chóe, Đằng phu nhân hớp ngụm trà nóng chờ đợi câu trả lời từ Minh Vũ.
- Không... không được!! - Đông Nhi bước tới, buông hẳn cánh tay Minh Vũ mà lúc nãy cô còn nắm chặt lấy. Cô cất giọng phản đối, chưa bao giờ cô gan dạ như bây giờ. Đằng phu nhân đang cố chia cắt hai người ra hai phương để dễ bề khiến cho cô biến mất khỏi nơi này - Minh Vũ, em....
Minh Vũ dang tay ôm lấy Đông Nhi, úp mặt cô vào lòng ngực mình. Anh biết cô đang sợ hãi. Nhưng cũng không phải là anh không biết mẹ anh đang muốn gì. Minh Vũ cắn chặt môi, đôi lông mày đen nhíu lại vẻ khó chịu. Anh không thể không đi, nhưng còn Đông Nhi thì sao? Mẹ anh sẽ nhân cơ hội này mà trừ khử cô ấy.
Đằng lão gia ngày xưa cũng là một tên Mafia tài giỏi không kém gì Minh Vũ bây giờ. Bởi thế Đằng phu nhân chẳng những không dám giết mà còn dễ dàng là đằng khác.
Tại sao... cứ mỗi lần mẹ anh xuất hiện lại gây ra rắc rối cho anh...? Bà ấy khôn ngoan, độc đoán. Chẳng phải Minh Vũ anh được thừa hưởng các yếu tố đó từ chính mẹ mình hay sao.
Đêm ấy Minh Vũ không ngủ được. Cứ nằm trở người, trong khi Đông Nhi nằm ngủ ngon lành bên cạnh anh. Ngày mai anh phải cất chuyến bay sang Anh Quốc. Bên ấy có một tập đoàn lớn do mẹ anh quản lí và điều hành. Chỉ có điều, anh đang phân vân không biết phải sao với Đông Nhi. Giá như.... không có ngày mai thì hay biết mấy.
....
Sáng, Đông Nhi cô dậy sớm hơn mọi ngày, còn sớm hơn cả Minh Vũ. Không như mọi ngày, cô sẽ nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bong to sụ ấm áp kia, để đến gần trưa, cô mới thức dậy. Vì cô biết, hôm nay là ngày Minh Vũ sẽ bay sang Anh Quốc. Cô đang lo sợ, liệu khi Minh Vũ đi rồi, cô có còn được an toàn cho đến khi Minh Vũ trở về.
Cô đang làm một công việc của một ''người vợ'' phải làm: sắp xếp đồ đạc cho Minh Vũ khi anh ra nước ngoài. Hoặc có thể, đây là lần cuối Đông Nhi có thể làm gì đó cho Minh Vũ. Cô không khóc, cô biết Đằng phu nhân ghê gớm, xảo quyệt đến đâu. Có khóc cũng chẳng thay đổi được gì.
Tiễn Minh Vũ ra đến tận cổng của căn biệt thự. Đông Nhi đứng dựa vào cổng với các mặt buồn hiu, nhìn xem các tên mặc áo đen xếp vali vào cốp xe. Cô thật sự không muốn phải xa Minh Vũ. Nhưng chắc chắn cô phải nói, cô phải nói Minh Vũ nhất định phải bảo trọng.
- Đông Nhi.... - Minh Vũ từ khoảng sân rộng bước tới. Vẫn cái vẻ bất cần, Minh Vũ vẫn giữ được phong thái điềm đạm trong mọi tình huống. Đó là thứ anh đã học được từ cái thế giới Mafia đầy rẫy những nguy hiểm.
Vừa lúc đó một chiếc BMW khác dừng trước cổng nhà Minh Vũ. Từ trong xe, Đằng lão gia và phu nhân bước ra. Minh Vũ giật mình khi nhận ra nụ cười thấp thoáng trên môi Đằng phu nhân. Nụ cười thỏa mãn, hài lòng và đắc chí. Đến đón Đông Nhi đây mà.
- Minh Vũ, con đi đi kẻo trễ. Ta đến đưa Đông Nhi về nhà! - Đằng lão gia cất tiếng. Lời nói lẫn hành động đều nghiêm nghị.
- Đông Nhi... sẽ chẳng cần đi đâu cả... - Trong khi Đằng lão gia cùng phu nhân và Đông Nhi đang còn ngơ ngác không hiểu Minh Vũ đang nói gì, anh bước đến chiếc BMW bóng loáng của mình rồi quay người lại, dang rộng cả hai cánh tay đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn Đông Nhi - Đông Nhi, em đã chuẩn bị đi cùng anh chưa?
- Minh Vũ...
- Chỉ cần em ở bên cạnh anh. Anh sẽ bảo vệ cho em! Nếu em tin tưởng thì hãy theo anh, Đông Nhi!! - Minh Vũ vẫn còn dang cánh tay chờ đợi Đông Nhi. Anh không biết đây là quyết định đúng hay sai, nhưng chỉ cần Đông Nhi còn bên cạnh anh, anh nhất định sẽ không để cô ấy vụt mất.
Đông Nhi nắm chặt hai cánh tay đến mức run rẩy. Hai bả vai run nhẹ lên, cô đã bật khóc. Nước mắt cứ ùa ra không ngớt. Không phải cô khóc vì sợ, mà là vì Minh Vũ đã không bỏ mặc cô. Bước chân chậm chạp cứ từ từ bước để xác định rằng mình không mơ, sau đó nhanh chóng chạy về phía trước Minh Vũ ôm chầm lấy anh.
- Minh Vũ, con định đưa con bé này đi theo sao? - Đằng lão gia lên tiếng hỏi. Không phải ông sợ sẽ nguy hiểm cho Đông Nhi, ông biết cô gái ấy sẽ còn giúp đỡ rất nhiều cho Minh Vũ con ông. Ông chỉ sợ, Đông Nhi có thể làm ngáng bước chân của Minh Vũ.
Về phía Đằng phu nhân, bà không nói lời nào. Chỉ chăm chăm đôi mắt màu hổ phách nhìn Đông Nhi. Tức giận tột cùng, nhưng con người độc đoán như bà, kiềm chế cảm xúc là một việc hết sức dễ dàng. Đằng phu nhân vẫn còn thông suốt để hiểu ra rằng, cái thế giới Mafia luôn luôn tồn tại định nghĩa: "Một sống hai chết". Nếu Đông Nhi đi theo, làm vướng tay vướng chân Minh Vũ thì đến bà cũng không cần ra tay mà vẫn ''một mũi tên trúng hai con chim''.
- Phải, nếu có chết thì sẽ chết cùng tôi! - Minh Vũ ôm Đông Nhi bằng một tay, tay còn lại cho vào túi quần. Anh đưa mắt quay sang Đằng phu nhân, khóe môi cong lên thành một đường cong hoàn hảo. Một nụ cười nửa miệng đẹp mê hồn đáp trả lại Đằng phu nhân, thanh âm như quỷ dữ đang gầm thét - Bà đừng mong sẽ đụng đến vợ tôi. Tôi chưa cho phép thì bà đừng hòng!!
Chiếc xe BMW lăn bánh về hướng sân bay. Mang theo cả một tương lai gần mà chẳng ai có thể đoán được nó sẽ ra sao.
Đằng phu nhân rút chiếc Iphone mới toanh ra, lướt lướt trên màn hình rồi bấm nút gọi:
- Đi theo nó cho tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.