Chương 12:
Mặc Vi Đạm
10/05/2024
Trình Nặc ngây ra, nói không muốn tắm là giả, lúc ở nhà mỗi ngày cô đều tắm, bất kể là mùa hè hay mùa đông, không sót ngày nào.
Nhưng khi đến đây, cô đã tận mắt nhìn thấy một lần tắm rửa là phiền toái ra sao, sau khi tắm xong cô thì cảm thấy thoải mái, nhưng Hứa Đồng Chu lại như làm trâu làm ngựa vô cùng bận rộn, mồ hôi đầm đìa, sao cô có để mình hưởng thụ thoái mái trên đầu trên cổ người khác?
Trình Nặc suy nghĩ rồi uyển chuyển từ chối, lại dặn dò cô bé về chuyện học hành, sau đó Hứa Đồng Nhạc rời đi.
Thời tiết quá nóng nên muỗi càng nhiều, cô nằm trong phòng nhỏ vô cùng khó chịu, nhang muỗi cô mang theo không tìm được lỗ cắm, bị nhét vào đáy vali một cách vô ích, trên người cô đã bị cắn hết bao nhiêu đốt.
Sau gáy cũng bị đốt, ngứa tê rần đến dây thần kinh nhưng cô cố gãi thế nào cũng không với tới được, vừa khó chịu và mất kiên nhẫn.
Đúng lúc này Hứa Đồng Ch đứng bên ngoài gõ cửa, có vẻ như cậu có chuyện gì muốn nói với cô, Trình Nặc đứng dậy, chịu đựng cơn ngứa như tra tấn giả vờ như không có gì, gọi cậu vào.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau Hứa Đồng Chu đã vô thức lảng tránh, đồng tử đen láy lập tức dời đi nơi khác, "Đồng Nhạc nói hôm nay chị không muốn tắm, nhưng em đã mang rất nhiêu củi về, phòng bếp sắp đầy không có chỗ chứa, chị có muốn em đốt củi nấu nước cho vơi bớt củi không ạ?"
Trình Nặc không ngờ cậu đến đây để nói chuyện này, thật ra cô rất muốn tắm nhưng lại cảm thấy phiền cậu quá nên lại từ chối ý tốt của cậu, nhưng Hứa Đồng Chu tựa như đã ra quyết định, tiếp tục khuyên cô: "Không phiền đâu ạ, chị chỉ cần ngồi chờ một chút, bây giờ em đẩy bồn tắm qua ngay."
Nói xong cậu liền ra ngoài, Trình Nặc cũng không gọi cậu lại nữa, cô đúng thật là đang không thoải mái lắm, quần áo dính đầy mồ hôi cứ dính dính, mấy chỗ bị muỗi đốt có vẻ như vì mồ hôi thấm ướt mà càng ngứa hơn.
Trong lúc chờ nước sôi, Trình Nặc bắt đầu gãi những chỗ đang ngứa, cào đến đâu đã đến đó, nhưng có một chỗ ở sau lưng cô gãi không tới làm cô hơi bực bội.
Cô cuốn chiếc vở lại, thò ra phìa sau lưng, tìm được nơi ngứa kinh người đó, bắt đầu cọ.
Vào lúc này Hứa Đồng Chu mang thùng nước bước vào, thấy tư thế của cô hơi kỳ lạ, cậu hơi ngạc nhiên.
Trình Nặc cũng nhìn thấy cậu, mặt đỏ bừng, vội vàng rút tay cầm quyển vở đang cọ sau lưng xuống, xấu hổ cười: "Tôi... Lưng tôi có nơi ngứa... Tay không với tới được."
Cô muốn chui xuống hố quá, sao đúng lúc này lại bị cậu ấy nhìn thấy?
Hứa Đồng Chu bỏ thùng nước xuống, đi tới gần cô, "Ngứa ở đâu? Để em xem thử." Cậu không dám nhìn thẳng Trình Nặc, chỉ dám nhìn vào cổ cô.
Tất nhiên là Trình Nặc từ chối, nói đã ổn rồi.
Nhưng lần này Hứa Đồng Chu không nghe theo cô, cậu muốn chính mắt xem cho bằng được, "Chắc chị không biết muỗi ở quê rất độc, nếu không để ý sẽ dễ biến thành mủ."
Hứa Đồng Chu đến gần, lúc này Trình Nặc nhận ra chàng trai ấy cao hơn cô nghĩ nhiều, cô cao 1m65, không hẳn là chiều cao vàng, nhưng ở phương nam quê cô cũng không thể coi là thấp, vậy mà khi đứng chung một chỗ với cậu thì cô chỉ đứng tới môi cậu.
Dáng người cao lớn của cậu làm cô cảm giác bị áp bách, lại thêm chỗ bị đôt kia như quyết tâm khiêu khích cô, cơn ngứa hận không thể chui thẳng vào não cô, cô ngại ngùng quay người lại, "Ở dưới cổ xích xuống một chút..."
Nhưng khi đến đây, cô đã tận mắt nhìn thấy một lần tắm rửa là phiền toái ra sao, sau khi tắm xong cô thì cảm thấy thoải mái, nhưng Hứa Đồng Chu lại như làm trâu làm ngựa vô cùng bận rộn, mồ hôi đầm đìa, sao cô có để mình hưởng thụ thoái mái trên đầu trên cổ người khác?
Trình Nặc suy nghĩ rồi uyển chuyển từ chối, lại dặn dò cô bé về chuyện học hành, sau đó Hứa Đồng Nhạc rời đi.
Thời tiết quá nóng nên muỗi càng nhiều, cô nằm trong phòng nhỏ vô cùng khó chịu, nhang muỗi cô mang theo không tìm được lỗ cắm, bị nhét vào đáy vali một cách vô ích, trên người cô đã bị cắn hết bao nhiêu đốt.
Sau gáy cũng bị đốt, ngứa tê rần đến dây thần kinh nhưng cô cố gãi thế nào cũng không với tới được, vừa khó chịu và mất kiên nhẫn.
Đúng lúc này Hứa Đồng Ch đứng bên ngoài gõ cửa, có vẻ như cậu có chuyện gì muốn nói với cô, Trình Nặc đứng dậy, chịu đựng cơn ngứa như tra tấn giả vờ như không có gì, gọi cậu vào.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau Hứa Đồng Chu đã vô thức lảng tránh, đồng tử đen láy lập tức dời đi nơi khác, "Đồng Nhạc nói hôm nay chị không muốn tắm, nhưng em đã mang rất nhiêu củi về, phòng bếp sắp đầy không có chỗ chứa, chị có muốn em đốt củi nấu nước cho vơi bớt củi không ạ?"
Trình Nặc không ngờ cậu đến đây để nói chuyện này, thật ra cô rất muốn tắm nhưng lại cảm thấy phiền cậu quá nên lại từ chối ý tốt của cậu, nhưng Hứa Đồng Chu tựa như đã ra quyết định, tiếp tục khuyên cô: "Không phiền đâu ạ, chị chỉ cần ngồi chờ một chút, bây giờ em đẩy bồn tắm qua ngay."
Nói xong cậu liền ra ngoài, Trình Nặc cũng không gọi cậu lại nữa, cô đúng thật là đang không thoải mái lắm, quần áo dính đầy mồ hôi cứ dính dính, mấy chỗ bị muỗi đốt có vẻ như vì mồ hôi thấm ướt mà càng ngứa hơn.
Trong lúc chờ nước sôi, Trình Nặc bắt đầu gãi những chỗ đang ngứa, cào đến đâu đã đến đó, nhưng có một chỗ ở sau lưng cô gãi không tới làm cô hơi bực bội.
Cô cuốn chiếc vở lại, thò ra phìa sau lưng, tìm được nơi ngứa kinh người đó, bắt đầu cọ.
Vào lúc này Hứa Đồng Chu mang thùng nước bước vào, thấy tư thế của cô hơi kỳ lạ, cậu hơi ngạc nhiên.
Trình Nặc cũng nhìn thấy cậu, mặt đỏ bừng, vội vàng rút tay cầm quyển vở đang cọ sau lưng xuống, xấu hổ cười: "Tôi... Lưng tôi có nơi ngứa... Tay không với tới được."
Cô muốn chui xuống hố quá, sao đúng lúc này lại bị cậu ấy nhìn thấy?
Hứa Đồng Chu bỏ thùng nước xuống, đi tới gần cô, "Ngứa ở đâu? Để em xem thử." Cậu không dám nhìn thẳng Trình Nặc, chỉ dám nhìn vào cổ cô.
Tất nhiên là Trình Nặc từ chối, nói đã ổn rồi.
Nhưng lần này Hứa Đồng Chu không nghe theo cô, cậu muốn chính mắt xem cho bằng được, "Chắc chị không biết muỗi ở quê rất độc, nếu không để ý sẽ dễ biến thành mủ."
Hứa Đồng Chu đến gần, lúc này Trình Nặc nhận ra chàng trai ấy cao hơn cô nghĩ nhiều, cô cao 1m65, không hẳn là chiều cao vàng, nhưng ở phương nam quê cô cũng không thể coi là thấp, vậy mà khi đứng chung một chỗ với cậu thì cô chỉ đứng tới môi cậu.
Dáng người cao lớn của cậu làm cô cảm giác bị áp bách, lại thêm chỗ bị đôt kia như quyết tâm khiêu khích cô, cơn ngứa hận không thể chui thẳng vào não cô, cô ngại ngùng quay người lại, "Ở dưới cổ xích xuống một chút..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.