Chương 27:
Mặc Vi Đạm
27/05/2024
Bất kể cơn váng đầu sốt hành Trình Nặc đã ngủ một giấc say đến sáng, trên người đã được thay quần áo sách sẽ, cô đánh một giấc đến rạng sáng.
Gá gáy và những âm thanh ồn ào bên ngoài đánh vào dây thần kinh thính giác của cô, dù vẫn thấy mệt nhưng cô vẫn cố vươn người ngồi dậy, hôm nay là buổi dạy đầu tiên của mình, cô không thể vắng mặt được.
Sau khi rời giường cô nhận ra quần áo trên người đã được đổi, bộ đồ ngủ màu xanh nhạt trên người thì có vấn đề gì nhưng ngực lại hơi đau, đầu cô hơi đau, không thể nhớ ra tối qua có chuyện gì xảy ra... Cô hơi do dự, định khi nào có thời gian sẽ hỏi Hứa Đồng Nhạc thử, có lẽ cô bé thay quần áo giúp mình.
Chân cô vẫn còn đau, đặc biệt là ở đầu gối, mỗi lần cúi xuống là đau không chịu nổi, nhưng đã đến ngày khai giảng, cô cũng không muốn lấy cớ xin nghỉ. Trình Nặc hơi khó xử, muốn cùng đến trường với Hứa Đồng Nhạc, dù sao trên đường có người đi chung cũng sẽ đỡ vất vả.
Cô nói với Hứa Đồng Nhạc, tất nhiên cô bé liền đồng ý, nhưng hiện tại chân cô đi lại thực sự rất bất tiện.
Hứa Đồng Chu cũng dậy muộn bước ra khỏi lán nhỏ, thấy cậu có vẻ ngủ không ngon giấc, sắc mặc buồn bực, dưới bọng mắt còn có quầng thâm chưa tan.
Cậu luôn luôn dậy sớm, có khi đã rạng sáng đã ra ngoài, trên vai gánh trọng trách chăm sóc cả nhà, dù sao Vương Quý Chi cũng là phụ nữ nên cũng chỉ có thể làm được bấy nhiêu, Hứa Đồng Chu tự giác gánh vác rất nhiều, nhưng hôm nay là một ngoại lệ, cậu không những chưa ra ngoài mà có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, tinh thần cũng uể oải.
Trình Nặc thấy cậu bước ra, nghĩ đến hôm qua mưa to cậu đã cõng mình về nhà, mặt cô hơi đỏ, trong lòng cảm kích, ngượng ngùng cười chào cậu.
Ai ngờ Hứa Đồng Chu lại không nhìn cô một cái, nghiêng đầu khẽ "ừ" rồi đi ngang qua Trình Nặc.
Không hiểu sao cậu lại bất chợt lạnh lùng như vậy, Trình Nặc hơi không quen nhưng cũng không để trong lòng, tiếp tục bàn chuyện cùng đi đến trường với Hứa Đồng Nhạc.
Gá gáy và những âm thanh ồn ào bên ngoài đánh vào dây thần kinh thính giác của cô, dù vẫn thấy mệt nhưng cô vẫn cố vươn người ngồi dậy, hôm nay là buổi dạy đầu tiên của mình, cô không thể vắng mặt được.
Sau khi rời giường cô nhận ra quần áo trên người đã được đổi, bộ đồ ngủ màu xanh nhạt trên người thì có vấn đề gì nhưng ngực lại hơi đau, đầu cô hơi đau, không thể nhớ ra tối qua có chuyện gì xảy ra... Cô hơi do dự, định khi nào có thời gian sẽ hỏi Hứa Đồng Nhạc thử, có lẽ cô bé thay quần áo giúp mình.
Chân cô vẫn còn đau, đặc biệt là ở đầu gối, mỗi lần cúi xuống là đau không chịu nổi, nhưng đã đến ngày khai giảng, cô cũng không muốn lấy cớ xin nghỉ. Trình Nặc hơi khó xử, muốn cùng đến trường với Hứa Đồng Nhạc, dù sao trên đường có người đi chung cũng sẽ đỡ vất vả.
Cô nói với Hứa Đồng Nhạc, tất nhiên cô bé liền đồng ý, nhưng hiện tại chân cô đi lại thực sự rất bất tiện.
Hứa Đồng Chu cũng dậy muộn bước ra khỏi lán nhỏ, thấy cậu có vẻ ngủ không ngon giấc, sắc mặc buồn bực, dưới bọng mắt còn có quầng thâm chưa tan.
Cậu luôn luôn dậy sớm, có khi đã rạng sáng đã ra ngoài, trên vai gánh trọng trách chăm sóc cả nhà, dù sao Vương Quý Chi cũng là phụ nữ nên cũng chỉ có thể làm được bấy nhiêu, Hứa Đồng Chu tự giác gánh vác rất nhiều, nhưng hôm nay là một ngoại lệ, cậu không những chưa ra ngoài mà có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, tinh thần cũng uể oải.
Trình Nặc thấy cậu bước ra, nghĩ đến hôm qua mưa to cậu đã cõng mình về nhà, mặt cô hơi đỏ, trong lòng cảm kích, ngượng ngùng cười chào cậu.
Ai ngờ Hứa Đồng Chu lại không nhìn cô một cái, nghiêng đầu khẽ "ừ" rồi đi ngang qua Trình Nặc.
Không hiểu sao cậu lại bất chợt lạnh lùng như vậy, Trình Nặc hơi không quen nhưng cũng không để trong lòng, tiếp tục bàn chuyện cùng đi đến trường với Hứa Đồng Nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.