Chương 38:
Mặc Vi Đạm
27/05/2024
Cô khó khăn đứng dậy, đi theo Hứa Đồng Chu vào trong cửa hàng, cô tháo dây cột tóc ra, rũ tóc che gần hết đôi mắt hồng vừa rơi lệ, Hứa Đồng Chu không để ý, đứng chờ cô cùng về.
Cậu mua rất nhiều thứ, nếu là trước đây cậu sẽ không dám mua như thế này, tiền bán đậu phải tiết kiệm cẩn thận, em gái cần tiền để mua sách, khi cha cậu mất, gia đình đã vay rất nhiều tiền, cậu vẫn phải trả dần dần.
Nhưng sau khi Trình Nặc đến, thế giới của cậu đã khác, tuy cô chưa bao giờ yêu cầu nhưng không biết tại sao nhưng cậu luôn muốn đưa cho cô, ngoài khay nhang muỗi, anh còn mua đồ uống màu xanh, loại đồ uống màu sắc rực rỡ đó cậu cũng chưa từng nếm thử... Lần này cậu mua mấy chai, bởi vì cậu có thể nhìn ra Trình Nặc không quá nguyện ý uống nước trong ống tre.
Cậu khuy một chai ra đưa cho Trình Nặc, trời nóng quá, cậu sợ Trình Nặc sẽ bị say nắng như ngày đầu cô mới tới.
Trình Nạc ngơ ra vì trước mặt đốt nhiên có chai trà đen đá, hơi ngơ ngác nhìn Hứa Đồng Chu, cái nhìn này làm chàng trai trẻ giật mình.
Đôi mắt cô hồng hồng, mí mắt sưng lên, hơi nheo lại dưới ánh nắng chói chang, nhìn cô hơi kỳ lại.
"Chị Trình... Có chuyện gì sao?" Hứa Đồng Chu hơi hoảng hốt, mặt cô gái trắng như tuyết, khiến đôi mắt đỏ càng thêm rõ ràng.
Trình Dạ nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, "Chị không sao..."
Cô chỉ nghĩ mình đã dọa đến Hứa Đồng Chu, nhưng cô không biết phải giải thích thế nào với chàng trai miền núi chất phác này như thế nào, đây là một vấn đề riêng tư, hơn nữa thiếu niên trước mặt cô cũng không phải là người thân thiết để cô phải kể cho cậu nghe.
Nhưng Hứa Đồng Chu tâm loạn như ma, chị khóc, tại sao chị lại khóc? Có phải vừa rồi cậu để lại cô một mình ở cửa hàng, cô bị người ta ăn hiếp hay không? Hay cô nghe điện thoại ai đó và muốn về nhà? Vậy là cô ấy sắp rời đi sao?
Cậu không muốn để cô đi...
"Chị... đừng làm em sợ, đã xảy ra chuyện gì sao, chị nói cho em đi, em... em có cách." Cậu bấn loạn an ủi, thực tế cậu chỉ là một thiếu niên ở miền núi nghèo, cậu có thể làm được gì?
Tâm trí Trình Nặc cũng đang rối bời, không có tâm tư đi an ủi cậu,chỉ có thể đưa tay xoa đầu cậu, "Chị không sao... Thật sự không có việc gì."
Cậu mua rất nhiều thứ, nếu là trước đây cậu sẽ không dám mua như thế này, tiền bán đậu phải tiết kiệm cẩn thận, em gái cần tiền để mua sách, khi cha cậu mất, gia đình đã vay rất nhiều tiền, cậu vẫn phải trả dần dần.
Nhưng sau khi Trình Nặc đến, thế giới của cậu đã khác, tuy cô chưa bao giờ yêu cầu nhưng không biết tại sao nhưng cậu luôn muốn đưa cho cô, ngoài khay nhang muỗi, anh còn mua đồ uống màu xanh, loại đồ uống màu sắc rực rỡ đó cậu cũng chưa từng nếm thử... Lần này cậu mua mấy chai, bởi vì cậu có thể nhìn ra Trình Nặc không quá nguyện ý uống nước trong ống tre.
Cậu khuy một chai ra đưa cho Trình Nặc, trời nóng quá, cậu sợ Trình Nặc sẽ bị say nắng như ngày đầu cô mới tới.
Trình Nạc ngơ ra vì trước mặt đốt nhiên có chai trà đen đá, hơi ngơ ngác nhìn Hứa Đồng Chu, cái nhìn này làm chàng trai trẻ giật mình.
Đôi mắt cô hồng hồng, mí mắt sưng lên, hơi nheo lại dưới ánh nắng chói chang, nhìn cô hơi kỳ lại.
"Chị Trình... Có chuyện gì sao?" Hứa Đồng Chu hơi hoảng hốt, mặt cô gái trắng như tuyết, khiến đôi mắt đỏ càng thêm rõ ràng.
Trình Dạ nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, "Chị không sao..."
Cô chỉ nghĩ mình đã dọa đến Hứa Đồng Chu, nhưng cô không biết phải giải thích thế nào với chàng trai miền núi chất phác này như thế nào, đây là một vấn đề riêng tư, hơn nữa thiếu niên trước mặt cô cũng không phải là người thân thiết để cô phải kể cho cậu nghe.
Nhưng Hứa Đồng Chu tâm loạn như ma, chị khóc, tại sao chị lại khóc? Có phải vừa rồi cậu để lại cô một mình ở cửa hàng, cô bị người ta ăn hiếp hay không? Hay cô nghe điện thoại ai đó và muốn về nhà? Vậy là cô ấy sắp rời đi sao?
Cậu không muốn để cô đi...
"Chị... đừng làm em sợ, đã xảy ra chuyện gì sao, chị nói cho em đi, em... em có cách." Cậu bấn loạn an ủi, thực tế cậu chỉ là một thiếu niên ở miền núi nghèo, cậu có thể làm được gì?
Tâm trí Trình Nặc cũng đang rối bời, không có tâm tư đi an ủi cậu,chỉ có thể đưa tay xoa đầu cậu, "Chị không sao... Thật sự không có việc gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.