Chương 47: Xứng Đôi
Nguyễn Nhiễm
03/04/2021
Nghi thức hôn lễ chính thức bắt dầu.
Linh Mục hỏi.
"Hàn Cảnh Văn con có đồng ý lấy Lệ Doanh làm vợ, dù thịnh vượng hay gian khổ, đều yêu thương, tôn trọng cô ấy suốt đời không?"
"Con đồng ý." Hàn Cảnh Văn cười tươi đáp.
Linh mục cũng quay sang hỏi Lệ Doanh như vậy
Lệ Doanh cũng nói. "Con đồng ý."
Cả hai cùng trao nhẫn.
"Ta tuyên bố, hai con chính thức là vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu của con rồi."
Bên dưới, đám Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi, Lý Nam Tước, Hạ Tuyết và Hàn Cảnh Viêm hét hên háo hức.
"Hôn đi, hôn đi, hôn đi...."
Hàn Cảnh Văn nhìn vợ anh, ánh mắt đầy yêu thương, hôn lên đôi môi của cô một nụ hôn.
"Doanh Doanh, em đã chính thức là vợ anh rồi nhé."
"Ừm, chúc mừng Hàn tổng từ nay chính thức từ bỏ cuộc chơi để theo vợ.." Cô trêu chọc anh.
"Tiểu yêu tinh. " Anh nhéo má cô một cái. Cả hai cười rạng rỡ, hạnh phúc ngập tràn.
Cả trang viên Hàn Gia, vui như hội. Tiếng cười nói xôn xao, tiếng cụng ly leng keng nghe vui tai. Cả đám khách khứa, hôm nay đúng là không say sẽ không được về....
....
Đến chiều thì tiệc tàn. Kết thúc một ngày mệt mỏi. Hàn Cảnh Văn đưa Lệ Doanh về Thục Uyển.
Cả hai đang cùng xem lại quà cưới hôm nay. Cô thay một bộ váy màu hồng nhạt dài qua gối. Rồi ngồi xuống cùng anh.
Bóc giấy gói quà, cô hỏi, " Cảnh Văn à, chuyện về ông Louis, ông ấy là...cô ngập ngừng không dám hỏi tiếp, cô không dám tin chuyện ban nãy là sự thật..
"Là cha em." Anh nói.
"Sao anh biết?" Ánh mắt cô không tin lắm nhìn anh.
"Anh biết từ một tháng trước rồi, chỉ là muốn giành bất ngờ cho em." Cảnh Văn vừa nói vừa cầm một hộp đàn piano phiên bản nhỏ trong suốt như pha lê nhìn ngắm.
Cô đơ ra, "anh biết cả một tháng rồi sao?"
Ừm. Anh gật đầu tiếp tục bóc mấy hộp quà kia để kiểm tra.
Thấy anh cứ nửa thật nửa đùa, cô bực mình kéo mặt anh lại, gan lớn cắn vào môi anh một phát..rõ đau.
A...anh cau mày nhìn cô. "Doanh Doanh, em cắn anh."
"Hử, thì sao, đáng đời lại lừa em lâu như thế, còn làm ra vẻ nửa đùa nửa thật." Cô dẩu môi lên mà nói.
"Em..."
Cảnh Văn cười khổ, rõ ràng cái cô vợ này của anh bây giờ mới chính thức bộc lộ bản tính trước kia của cô. Hung dữ vô cùng.
Anh lập tức kéo cô lại, đè môi cô hôn ngấu nghiến.
Ưm...cô bị anh kéo bất ngờ, chả kịp phản ứng, bị anh hôn sâu, cả người phút chốc mềm nhũn, đỏ như tôm hấp.
"Doanh Doanh, là em gây trước nha, để xem anh trừng phạt em thế nào?" Anh cười gian ta nhìn cô.
Dút lời, anh ôm cô lên, đi thẳng về phòng ngủ.
Aaa....Cảnh Văn, buông em xuống. Cô hét rầm lên. Cả biệt thự có mỗi hai vợ chồng mà ồn ào chết được.
Hahaha...anh cười càng lớn..
"không thả, không thả...em hôm nay không xong với anh đâu..!! "
"Aaa..cái tên này..."
"Còn chuyện về cha em, anh mau nói nha," cô lại hỏi anh.
"Bỏ đi, ngày mai, anh đưa em đến dinh thự của ônh ấy." Anh nói xong lại gặm cắn, trêu chọc cô, không cho cô phản kháng.
Cả hai vợ chồng đùa giỡn trong phòng một hồi, dĩ nhiên là ân ân ái ái, tim hồng lại bay đầy phòng....
Vì hôm nay là tân hôn chính thức của họ mà.
.....
Hôm sau.
Dinh Thự của Louis.
Nơi đây được xây dựng y hệt nước Ý. Bên trong khuân viên, toàn bộ đều là cỏ nhung xanh mềm. Tuyệt đẹp.
Bên ngoài cổng lớn. Chiếc Benlley do Hàn Cảnh Văn lái đang từ tiến vào dinh thự.
Sáng hôm nay, anh đưa Lệ Doanh đến gặp cha cô như đã hứa. Lệ Doanh bước xuống xe, cô hôm nay rõ ràng xinh đẹp diễm lệ hơn mọi ngày.
Từ dánh vẻ đến khí chất đều toát lên sự tao nhã, quý phái. Đúng mức một phu nhân danh gia vọng tộc. Tóc búi cao lên, gọn gàng.
Khắp người hầu trong dinh thự của Louis đều phải hướng tầm mắt về phía vị tiểu thư con gái mới nhận lại của ông chủ nhà họ.
Hàn Cảnh Văn nắm tay vợ mình đi vào. Dưới sự ngưỡng mộ của hạ nhân.
Đẹp quá a, cô chủ cậu chủ đều ưu tú, trai tài gái sắc. Xứng đôi.
Vào đến bên trong gặp quản gia của Louis, là Lưu Phúc. Hàn Cảnh Văn lịch sự chào ông một cái. Rồi hỏi,
"Bác Phúc, tụi cháu đến gặp cha cháu. Ông ấy có ở bên trong không?"
Lưu Phúc nở nụ cười thân thiện, quan sát đôi vợ chồng trẻ. Nhìn Lệ Doanh, ông cười.
"Có, có..ông chủ đang đợi cô chủ và cậu chủ ở bên trong. Cả hai mau vào trong đi.."
Hai người cùng theo Lưu Phúc vào bên trong. Tâm trạng hôm nay quả không tệ.
Từ xa, vừa trông thấy con gái và con rể. Louis cười hiền từ, ông đánh giá cả hai vợ chồng trẻ một lượt.
Nhìn Lệ Doanh, ông liền nhớ đến người phụ nữ của ông. Từ hôn lễ hôm qua, ông chưa thấy bà. Lần này qua Đài Trung ngoài việc hợp tác với Hàn Thị. Còn lại chính là tìm kiếm vợ của ông và cô con gái thất lạc hơn hai mươi năm.
Thật trùng hợp, ông không ngờ, con gái ông lại là vị hôn thê của Hàn Cảnh Văn. Tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thị.
Nhìn con gái, con rể đi cạnh nhau, ông cảm thán không ngừng.
"Hai đứa này, vậy mà lại xứng đôi thế nhỉ?"
"Cha," Hàn Cảnh Văn tự nhiên gọi. Còn Lệ Doanh, cô ngập ngừng..miệng lắp bắp không dám gọi...
Cha cô, ông Louis đó, thương nhân giàu có bậc nhất, nổi tiếng đó, tự nhiên cô một bước bay lên tới thiên đường, trở thành thiên nga. Cao sang, tôn quý.
Là con gái của Tập Đoàn Sanwell. Do Louis làm chủ, lại còn thêm cái danh Thái Thái của tập đoàn Hàn Thị..
Cô vẫn là có chưa tiêu hóa hết một lúc được hai cái tin động trời này đâu...
Linh Mục hỏi.
"Hàn Cảnh Văn con có đồng ý lấy Lệ Doanh làm vợ, dù thịnh vượng hay gian khổ, đều yêu thương, tôn trọng cô ấy suốt đời không?"
"Con đồng ý." Hàn Cảnh Văn cười tươi đáp.
Linh mục cũng quay sang hỏi Lệ Doanh như vậy
Lệ Doanh cũng nói. "Con đồng ý."
Cả hai cùng trao nhẫn.
"Ta tuyên bố, hai con chính thức là vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu của con rồi."
Bên dưới, đám Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi, Lý Nam Tước, Hạ Tuyết và Hàn Cảnh Viêm hét hên háo hức.
"Hôn đi, hôn đi, hôn đi...."
Hàn Cảnh Văn nhìn vợ anh, ánh mắt đầy yêu thương, hôn lên đôi môi của cô một nụ hôn.
"Doanh Doanh, em đã chính thức là vợ anh rồi nhé."
"Ừm, chúc mừng Hàn tổng từ nay chính thức từ bỏ cuộc chơi để theo vợ.." Cô trêu chọc anh.
"Tiểu yêu tinh. " Anh nhéo má cô một cái. Cả hai cười rạng rỡ, hạnh phúc ngập tràn.
Cả trang viên Hàn Gia, vui như hội. Tiếng cười nói xôn xao, tiếng cụng ly leng keng nghe vui tai. Cả đám khách khứa, hôm nay đúng là không say sẽ không được về....
....
Đến chiều thì tiệc tàn. Kết thúc một ngày mệt mỏi. Hàn Cảnh Văn đưa Lệ Doanh về Thục Uyển.
Cả hai đang cùng xem lại quà cưới hôm nay. Cô thay một bộ váy màu hồng nhạt dài qua gối. Rồi ngồi xuống cùng anh.
Bóc giấy gói quà, cô hỏi, " Cảnh Văn à, chuyện về ông Louis, ông ấy là...cô ngập ngừng không dám hỏi tiếp, cô không dám tin chuyện ban nãy là sự thật..
"Là cha em." Anh nói.
"Sao anh biết?" Ánh mắt cô không tin lắm nhìn anh.
"Anh biết từ một tháng trước rồi, chỉ là muốn giành bất ngờ cho em." Cảnh Văn vừa nói vừa cầm một hộp đàn piano phiên bản nhỏ trong suốt như pha lê nhìn ngắm.
Cô đơ ra, "anh biết cả một tháng rồi sao?"
Ừm. Anh gật đầu tiếp tục bóc mấy hộp quà kia để kiểm tra.
Thấy anh cứ nửa thật nửa đùa, cô bực mình kéo mặt anh lại, gan lớn cắn vào môi anh một phát..rõ đau.
A...anh cau mày nhìn cô. "Doanh Doanh, em cắn anh."
"Hử, thì sao, đáng đời lại lừa em lâu như thế, còn làm ra vẻ nửa đùa nửa thật." Cô dẩu môi lên mà nói.
"Em..."
Cảnh Văn cười khổ, rõ ràng cái cô vợ này của anh bây giờ mới chính thức bộc lộ bản tính trước kia của cô. Hung dữ vô cùng.
Anh lập tức kéo cô lại, đè môi cô hôn ngấu nghiến.
Ưm...cô bị anh kéo bất ngờ, chả kịp phản ứng, bị anh hôn sâu, cả người phút chốc mềm nhũn, đỏ như tôm hấp.
"Doanh Doanh, là em gây trước nha, để xem anh trừng phạt em thế nào?" Anh cười gian ta nhìn cô.
Dút lời, anh ôm cô lên, đi thẳng về phòng ngủ.
Aaa....Cảnh Văn, buông em xuống. Cô hét rầm lên. Cả biệt thự có mỗi hai vợ chồng mà ồn ào chết được.
Hahaha...anh cười càng lớn..
"không thả, không thả...em hôm nay không xong với anh đâu..!! "
"Aaa..cái tên này..."
"Còn chuyện về cha em, anh mau nói nha," cô lại hỏi anh.
"Bỏ đi, ngày mai, anh đưa em đến dinh thự của ônh ấy." Anh nói xong lại gặm cắn, trêu chọc cô, không cho cô phản kháng.
Cả hai vợ chồng đùa giỡn trong phòng một hồi, dĩ nhiên là ân ân ái ái, tim hồng lại bay đầy phòng....
Vì hôm nay là tân hôn chính thức của họ mà.
.....
Hôm sau.
Dinh Thự của Louis.
Nơi đây được xây dựng y hệt nước Ý. Bên trong khuân viên, toàn bộ đều là cỏ nhung xanh mềm. Tuyệt đẹp.
Bên ngoài cổng lớn. Chiếc Benlley do Hàn Cảnh Văn lái đang từ tiến vào dinh thự.
Sáng hôm nay, anh đưa Lệ Doanh đến gặp cha cô như đã hứa. Lệ Doanh bước xuống xe, cô hôm nay rõ ràng xinh đẹp diễm lệ hơn mọi ngày.
Từ dánh vẻ đến khí chất đều toát lên sự tao nhã, quý phái. Đúng mức một phu nhân danh gia vọng tộc. Tóc búi cao lên, gọn gàng.
Khắp người hầu trong dinh thự của Louis đều phải hướng tầm mắt về phía vị tiểu thư con gái mới nhận lại của ông chủ nhà họ.
Hàn Cảnh Văn nắm tay vợ mình đi vào. Dưới sự ngưỡng mộ của hạ nhân.
Đẹp quá a, cô chủ cậu chủ đều ưu tú, trai tài gái sắc. Xứng đôi.
Vào đến bên trong gặp quản gia của Louis, là Lưu Phúc. Hàn Cảnh Văn lịch sự chào ông một cái. Rồi hỏi,
"Bác Phúc, tụi cháu đến gặp cha cháu. Ông ấy có ở bên trong không?"
Lưu Phúc nở nụ cười thân thiện, quan sát đôi vợ chồng trẻ. Nhìn Lệ Doanh, ông cười.
"Có, có..ông chủ đang đợi cô chủ và cậu chủ ở bên trong. Cả hai mau vào trong đi.."
Hai người cùng theo Lưu Phúc vào bên trong. Tâm trạng hôm nay quả không tệ.
Từ xa, vừa trông thấy con gái và con rể. Louis cười hiền từ, ông đánh giá cả hai vợ chồng trẻ một lượt.
Nhìn Lệ Doanh, ông liền nhớ đến người phụ nữ của ông. Từ hôn lễ hôm qua, ông chưa thấy bà. Lần này qua Đài Trung ngoài việc hợp tác với Hàn Thị. Còn lại chính là tìm kiếm vợ của ông và cô con gái thất lạc hơn hai mươi năm.
Thật trùng hợp, ông không ngờ, con gái ông lại là vị hôn thê của Hàn Cảnh Văn. Tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thị.
Nhìn con gái, con rể đi cạnh nhau, ông cảm thán không ngừng.
"Hai đứa này, vậy mà lại xứng đôi thế nhỉ?"
"Cha," Hàn Cảnh Văn tự nhiên gọi. Còn Lệ Doanh, cô ngập ngừng..miệng lắp bắp không dám gọi...
Cha cô, ông Louis đó, thương nhân giàu có bậc nhất, nổi tiếng đó, tự nhiên cô một bước bay lên tới thiên đường, trở thành thiên nga. Cao sang, tôn quý.
Là con gái của Tập Đoàn Sanwell. Do Louis làm chủ, lại còn thêm cái danh Thái Thái của tập đoàn Hàn Thị..
Cô vẫn là có chưa tiêu hóa hết một lúc được hai cái tin động trời này đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.