Chương 20: Yêu Em Thật Tâm Rồi
Nguyễn Nhiễm
03/04/2021
\_\_\_\_
Văn Phòng Lý Nam Tước.
Trong phòng, một vị bác sĩ trẻ tuổi đang ngồi trước bàn làm việc. Đôi mắt đang chăm chú đọc một cuốn sách y khoa về phẫu thuật chỉnh hình. Bên cạnh đặt một chồng sách nghiên cứu về phục hồi xương chân và tay vừa được anh đọc xong.
Không ai khác, anh chính là Lý Nam Tước. Bác sĩ trưởng khoa của phòng phẫu thuật chỉnh hình, phục hồi đa chấn thương.
Bên ngoài, ba người Hàn Cảnh Văn, Lệ Doanh và Hạ Tuyết cùng đẩy cửa đi vào bên trong phòng. Nghe tiếng bước chân, Lý Nam Tước mới ngẩng mặt lên nhìn.
Trước mặt anh là Hàn Cảnh Văn, Hạ Tuyết vợ anh, và một cô gái xinh đẹp, gần giống như người tây đang ngồi trên xe lăn.
Lý Nam Tước vội đứng dậy rồi vui vẻ nói :
"Cảnh Văn, cậu đến rồi, thật lâu mới thấy cậu đấy. Tên khốn nhà cậu nếu không có việc nhờ tôi thì cả năm cũng không được nhìn thấy cậu."
Hàn Cảnh Văn cười rồi nói : "Bác sĩ Lý à, bây giờ cậu đã nhìn thấy tôi rồi đấy. Có thể kiểm tra chân cho vợ tôi hay chưa?"
Lý Nam Tước chỉ tay vào Lệ Doanh, rồi hỏi Hàn Cảnh Văn, "cô gái này là vợ cậu sao?"
"Đúng vậy, cô ấy là vợ tôi, tên là Lệ Doanh. Hôm trước tôi có nói với cậu rồi đấy." Hàn Cảnh Văn thừa nhận thẳng thắn.
"À, thì ra Lệ Doanh chính là cô gái bị cậu..."còn chưa nói hết câu, Lý Nam Tước lập tức liền ngậm miệng lại, vì nhận được ánh mắt sắc lạnh như dao găm của Hàn Cảnh Văn phi thẳng về phía mình.
"Được rồi, được rồi, xin lỗi Hàn Tổng, là tôi nhiều chuyện, cậu đừng có giận tôi a!" Lý Nam Tước nói xong liền quay qua Hạ Tuyết rồi hỏi :
"Tiểu Tuyết, em đến phòng anh làm gì, có chuyện gì nữa sao? Em lúc nãy vừa đi rồi cơ mà, sao lại quay lại thế?"
Hạ Tuyết lườm anh một cái, cô tức giận nói :
"Lý Nam Tước, vợ anh phải có việc mới gặp được chồng của mình sao? Hứ bà đây không thèm nhìn mặt anh nữa." Hạ Tuyết quay mặt đi không để ý đến anh chồng của cô nữa.
"Haizz..Lý Nam Tước thở dài, khẽ day mi tâm, thật không hiểu vì sao anh lại yêu cô vợ trẻ con này của anh nữa chứ?"
Lúc này Lệ Doanh mới cất tiếng nói : "Xin chào bác sĩ Lý, em là Lệ Doanh, lần đầu gặp anh, mong anh chiếu cố ạ."
Lý Nam Tước cũng gật đầu chào Lệ Doanh. "Ồ, anh cũng rất hân hạnh được gặp mặt em." Còn chưa kịp bắt tay làm quen với Lệ Doanh thì Hàn Cảnh Văn đã đẩy xe lăn đưa cô ra ngoài. Chỉ để lại một câu ngắn gọn :
"Lý Nam Tước, cậu mau kiểm tra chân cho Doanh Doanh đi, tôi không có thời gian."
Hạ Tuyết và Lý Nam Tước cùng nhau vội đi ra theo. Thế là bốn người cùng đến phòng chụp X\- Quang. Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh đi trước. Hai vợ chồng Hạ Tuyết cũng đi phía sau.
"Tiểu Tuyết à, sao em lại đi chung với họ thế? Em quen với Hàn Cảnh Văn sao?" Lý Nam Tước tò mò hỏi vợ mình.
Hạ Tuyết đưa hai tay vào trong túi áo, cô liếc chồng mình một cái rồi nói :
"Quen cái đầu anh í, vợ anh lần đầu mới gặp mặt của Hàn Tổng thôi. Nhưng mà vợ của anh ta là bạn thân của em đó."
"Cái gì???" Lý Nam Tước đơ mặt ba giây, cái quái gì vậy? Vợ của anh lại là banh thân của vợ tên kia, có phải trùng hợp quá rồi đi.
Hạ Tuyết mặc kệ anh chồng nhà lẩm bẩm một mình, cô nhanh chân đi theo vợ chồng Lệ Doanh và Hàn Cảnh Văn.
\_\_\_\_\_
Một tiếng sau, cuối cùng Lệ Doanh cũng được kiểm tra xong. Cầm bản phim chụp trên tay, Lý Nam Tước nghiêm túc giải thích cho Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh cùng nghe.
"Cảnh Văn à, vì hai chân của vợ cậu bị đã lâu, lại ngồi xe lăn suốt hai năm, nên rất khó liền có thể đi lại ngay được. Cần phải trị liệu một thời gian, một tháng, ba tháng, hoặc có thể nửa năm, hay là hơn nữa mình không dám chắc. Tất cả phải dựa vào ý chí của cô ấy rồi. Mình sẽ kê đơn thuốc và thời gian quá trình để luyện tập, được chứ?"
Lệ Doanh vui mừng, nhưng lại do dự, cô nhìn Hàn Cảnh Văn rồi hỏi :
"Anh Cảnh Văn, ban ngày em còn phải đến công ty, em làm sao mà trị liệu được."
Hàn Cảnh Văn nghe Lệ Doanh nói xong, anh xoa đầu cô rồi nói : "Không sao, đi làm về em cũng có thể tập vào buổi tối, anh sẽ ở cạnh em để trị liệu."
"Ừm", lúc này Lệ Doanh mới thật sự vui vẻ, cô cười tít mắt, cả hai người vui vẻ mà nói chuyện, quăng luôn cả hai người bạn của họ ra sau đầu.
Lý Nam Tước lắc đầu, "tên Hàn Cảnh Văn kia vậy mà cũng có lúc ôn nhu thế kia sao? Con bà nó, anh không tin đâu, có lẽ hắn chỉ dịu dàng với mỗi Lệ Doanh thôi."
Hạ Tuyết cũng đơ ra, "thế quái nào mà cô cũng có chồng rồi mà, sao phải ăn thức ăn cho chó thế nhỉ?"
....
Sau khi nhận được đơn thuốc, Hàn Cảnh Văn vào văn phòng của Lý Nam Tước nói chuyện, còn Lệ Doanh đi cùng Hạ Tuyết chờ ở bên ngoài.
Trong văn phòng, Lý Nam Tước rót cho Hàn Cảnh Văn một ly trà rồi nói :
"Cảnh Văn à, mình không ngờ Lệ Doanh vợ cậu lại là cô gái năm đó bị xe cậu đụng phải. Cô ấy không biết cậu gây ra tai nạn đó sao?"
Hàn Cảnh Văn lắc đầu, "không, cô ấy không biết mình vẫn chưa nói cho cô ấy biết sự thật."
Lý Nam Tước uống một hớp trà, rồi chậm rãi nói :
"Hàn Cảnh Văn, cậu nên biết không có sự thật nào được che giấu mãi mãi đâu. Cậu nên nói ngay khi cậu còn chưa thực sự yêu Lệ Doanh sâu đậm, thà đau ngắn còn hơn đau dài, mình thật lòng khuyên cậu đó."
Hàn Cảnh Văn, vẫn không nói gì, cả khuôn mặt đăm chiêu rơi vào suy tư. "Lệ Doanh, nếu em biết được sự thật em sẽ tha thứ cho anh sao? Em sẽ bỏ anh mà đi đúng không, không biết từ khi nào mà anh đã yêu em hơn là vì muốn trả nợ cho em rồi. Anh rất sợ phải mất em. Anh yêu em thật tâm rồi.."
Sau một hồi suy nghĩ, Hàn Cảnh Văn liền đứng dậy, anh nói với Lý Nam Tước,
"Được rồi, chuyện của mình, mình sẽ tự giải quyết, cảm ơn lời khuyên của cậu, sau này có cơ hội, mình sẽ nói với cô ấy sau, không thì sẽ giữ bí mật này đến cuối đời. Bây giờ không phiền cậu nữa, mình đưa Lệ Doanh về trước đây, có gì liên lạc sau nhé !"
Hàn Cảnh Văn nói xong anh liền mở cửa đi ra ngoài, mặc cho Lý Nam Tước ngồi đó mà suy nghĩ. Lý Nam Tước cũng không gọi bạn mình quay lại, anh suy nghĩ rồi lẩm bẩm nói một mình.
"Cảnh Văn à, cậu thực sự thay đổi, có lẽ Lệ Doanh kia là nguyên nhân khiến cậu thay đổi rồi."
Thật không ngờ, người như Hàn Cảnh Văn cũng có bí mật buộc phải dấu kín. Chỉ mong Lệ Doanh kia sẽ không hận bạn anh, Lý Nam Tước thở dài..
"Haizz..Hàn Cảnh Văn mình hi vọng cậu sẽ không hối hận về quyết định hôm nay..."
Văn Phòng Lý Nam Tước.
Trong phòng, một vị bác sĩ trẻ tuổi đang ngồi trước bàn làm việc. Đôi mắt đang chăm chú đọc một cuốn sách y khoa về phẫu thuật chỉnh hình. Bên cạnh đặt một chồng sách nghiên cứu về phục hồi xương chân và tay vừa được anh đọc xong.
Không ai khác, anh chính là Lý Nam Tước. Bác sĩ trưởng khoa của phòng phẫu thuật chỉnh hình, phục hồi đa chấn thương.
Bên ngoài, ba người Hàn Cảnh Văn, Lệ Doanh và Hạ Tuyết cùng đẩy cửa đi vào bên trong phòng. Nghe tiếng bước chân, Lý Nam Tước mới ngẩng mặt lên nhìn.
Trước mặt anh là Hàn Cảnh Văn, Hạ Tuyết vợ anh, và một cô gái xinh đẹp, gần giống như người tây đang ngồi trên xe lăn.
Lý Nam Tước vội đứng dậy rồi vui vẻ nói :
"Cảnh Văn, cậu đến rồi, thật lâu mới thấy cậu đấy. Tên khốn nhà cậu nếu không có việc nhờ tôi thì cả năm cũng không được nhìn thấy cậu."
Hàn Cảnh Văn cười rồi nói : "Bác sĩ Lý à, bây giờ cậu đã nhìn thấy tôi rồi đấy. Có thể kiểm tra chân cho vợ tôi hay chưa?"
Lý Nam Tước chỉ tay vào Lệ Doanh, rồi hỏi Hàn Cảnh Văn, "cô gái này là vợ cậu sao?"
"Đúng vậy, cô ấy là vợ tôi, tên là Lệ Doanh. Hôm trước tôi có nói với cậu rồi đấy." Hàn Cảnh Văn thừa nhận thẳng thắn.
"À, thì ra Lệ Doanh chính là cô gái bị cậu..."còn chưa nói hết câu, Lý Nam Tước lập tức liền ngậm miệng lại, vì nhận được ánh mắt sắc lạnh như dao găm của Hàn Cảnh Văn phi thẳng về phía mình.
"Được rồi, được rồi, xin lỗi Hàn Tổng, là tôi nhiều chuyện, cậu đừng có giận tôi a!" Lý Nam Tước nói xong liền quay qua Hạ Tuyết rồi hỏi :
"Tiểu Tuyết, em đến phòng anh làm gì, có chuyện gì nữa sao? Em lúc nãy vừa đi rồi cơ mà, sao lại quay lại thế?"
Hạ Tuyết lườm anh một cái, cô tức giận nói :
"Lý Nam Tước, vợ anh phải có việc mới gặp được chồng của mình sao? Hứ bà đây không thèm nhìn mặt anh nữa." Hạ Tuyết quay mặt đi không để ý đến anh chồng của cô nữa.
"Haizz..Lý Nam Tước thở dài, khẽ day mi tâm, thật không hiểu vì sao anh lại yêu cô vợ trẻ con này của anh nữa chứ?"
Lúc này Lệ Doanh mới cất tiếng nói : "Xin chào bác sĩ Lý, em là Lệ Doanh, lần đầu gặp anh, mong anh chiếu cố ạ."
Lý Nam Tước cũng gật đầu chào Lệ Doanh. "Ồ, anh cũng rất hân hạnh được gặp mặt em." Còn chưa kịp bắt tay làm quen với Lệ Doanh thì Hàn Cảnh Văn đã đẩy xe lăn đưa cô ra ngoài. Chỉ để lại một câu ngắn gọn :
"Lý Nam Tước, cậu mau kiểm tra chân cho Doanh Doanh đi, tôi không có thời gian."
Hạ Tuyết và Lý Nam Tước cùng nhau vội đi ra theo. Thế là bốn người cùng đến phòng chụp X\- Quang. Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh đi trước. Hai vợ chồng Hạ Tuyết cũng đi phía sau.
"Tiểu Tuyết à, sao em lại đi chung với họ thế? Em quen với Hàn Cảnh Văn sao?" Lý Nam Tước tò mò hỏi vợ mình.
Hạ Tuyết đưa hai tay vào trong túi áo, cô liếc chồng mình một cái rồi nói :
"Quen cái đầu anh í, vợ anh lần đầu mới gặp mặt của Hàn Tổng thôi. Nhưng mà vợ của anh ta là bạn thân của em đó."
"Cái gì???" Lý Nam Tước đơ mặt ba giây, cái quái gì vậy? Vợ của anh lại là banh thân của vợ tên kia, có phải trùng hợp quá rồi đi.
Hạ Tuyết mặc kệ anh chồng nhà lẩm bẩm một mình, cô nhanh chân đi theo vợ chồng Lệ Doanh và Hàn Cảnh Văn.
\_\_\_\_\_
Một tiếng sau, cuối cùng Lệ Doanh cũng được kiểm tra xong. Cầm bản phim chụp trên tay, Lý Nam Tước nghiêm túc giải thích cho Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh cùng nghe.
"Cảnh Văn à, vì hai chân của vợ cậu bị đã lâu, lại ngồi xe lăn suốt hai năm, nên rất khó liền có thể đi lại ngay được. Cần phải trị liệu một thời gian, một tháng, ba tháng, hoặc có thể nửa năm, hay là hơn nữa mình không dám chắc. Tất cả phải dựa vào ý chí của cô ấy rồi. Mình sẽ kê đơn thuốc và thời gian quá trình để luyện tập, được chứ?"
Lệ Doanh vui mừng, nhưng lại do dự, cô nhìn Hàn Cảnh Văn rồi hỏi :
"Anh Cảnh Văn, ban ngày em còn phải đến công ty, em làm sao mà trị liệu được."
Hàn Cảnh Văn nghe Lệ Doanh nói xong, anh xoa đầu cô rồi nói : "Không sao, đi làm về em cũng có thể tập vào buổi tối, anh sẽ ở cạnh em để trị liệu."
"Ừm", lúc này Lệ Doanh mới thật sự vui vẻ, cô cười tít mắt, cả hai người vui vẻ mà nói chuyện, quăng luôn cả hai người bạn của họ ra sau đầu.
Lý Nam Tước lắc đầu, "tên Hàn Cảnh Văn kia vậy mà cũng có lúc ôn nhu thế kia sao? Con bà nó, anh không tin đâu, có lẽ hắn chỉ dịu dàng với mỗi Lệ Doanh thôi."
Hạ Tuyết cũng đơ ra, "thế quái nào mà cô cũng có chồng rồi mà, sao phải ăn thức ăn cho chó thế nhỉ?"
....
Sau khi nhận được đơn thuốc, Hàn Cảnh Văn vào văn phòng của Lý Nam Tước nói chuyện, còn Lệ Doanh đi cùng Hạ Tuyết chờ ở bên ngoài.
Trong văn phòng, Lý Nam Tước rót cho Hàn Cảnh Văn một ly trà rồi nói :
"Cảnh Văn à, mình không ngờ Lệ Doanh vợ cậu lại là cô gái năm đó bị xe cậu đụng phải. Cô ấy không biết cậu gây ra tai nạn đó sao?"
Hàn Cảnh Văn lắc đầu, "không, cô ấy không biết mình vẫn chưa nói cho cô ấy biết sự thật."
Lý Nam Tước uống một hớp trà, rồi chậm rãi nói :
"Hàn Cảnh Văn, cậu nên biết không có sự thật nào được che giấu mãi mãi đâu. Cậu nên nói ngay khi cậu còn chưa thực sự yêu Lệ Doanh sâu đậm, thà đau ngắn còn hơn đau dài, mình thật lòng khuyên cậu đó."
Hàn Cảnh Văn, vẫn không nói gì, cả khuôn mặt đăm chiêu rơi vào suy tư. "Lệ Doanh, nếu em biết được sự thật em sẽ tha thứ cho anh sao? Em sẽ bỏ anh mà đi đúng không, không biết từ khi nào mà anh đã yêu em hơn là vì muốn trả nợ cho em rồi. Anh rất sợ phải mất em. Anh yêu em thật tâm rồi.."
Sau một hồi suy nghĩ, Hàn Cảnh Văn liền đứng dậy, anh nói với Lý Nam Tước,
"Được rồi, chuyện của mình, mình sẽ tự giải quyết, cảm ơn lời khuyên của cậu, sau này có cơ hội, mình sẽ nói với cô ấy sau, không thì sẽ giữ bí mật này đến cuối đời. Bây giờ không phiền cậu nữa, mình đưa Lệ Doanh về trước đây, có gì liên lạc sau nhé !"
Hàn Cảnh Văn nói xong anh liền mở cửa đi ra ngoài, mặc cho Lý Nam Tước ngồi đó mà suy nghĩ. Lý Nam Tước cũng không gọi bạn mình quay lại, anh suy nghĩ rồi lẩm bẩm nói một mình.
"Cảnh Văn à, cậu thực sự thay đổi, có lẽ Lệ Doanh kia là nguyên nhân khiến cậu thay đổi rồi."
Thật không ngờ, người như Hàn Cảnh Văn cũng có bí mật buộc phải dấu kín. Chỉ mong Lệ Doanh kia sẽ không hận bạn anh, Lý Nam Tước thở dài..
"Haizz..Hàn Cảnh Văn mình hi vọng cậu sẽ không hối hận về quyết định hôm nay..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.