Chương 5: nghi hoặc trong lòng
Dư Hi
21/09/2024
Sau khi tôi thức dậy liền phát hiện nguời bên cạnh sớm đã đi rồi.
Bà quản gia không lâu sau cũng ảm đạm bước vào phòng tôi
-" Thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong." - bà ấy cúi đầu, nghiêm trang nói.
tôi im lặng nghe theo, sau khi vệ sinh cá nhân liền ngoan ngoãn đi cùng bà ấy.
-" Bà quản gia, tên của bà là gì?" - tôi thuận miệng hỏi
-" Tôi họ Trần, Thiếu phu nhân cứ gọi tôi là bà Trần."
-" Được, Trần quản gia!" tôi hiếu động đáp lại.
Sau khi bước qua phòng chính. Phòng ăn khoa trương kia dần hiện ra trước mắt tôi.
Một bàn đồ ăn dài được thiết kế theo phong cách Châu Âu, không gian rộng lớn đến choáng váng, mọi đồ dùng phòng bếp đều được bày biện tinh tươm.
Trên bàn là một dãy thức ăn thịnh soạn, hương thơm nức mũi như đang thôi thúc tôi ngồi vào bàn ăn.
-" Đây..đều là chuẩn bị cho cháu sao!?" Tôi tròn mắt khó tin hỏi lại lần nữa.
-" Vâng, thiếu phu nhân." Trần quản gia cung kính nói.
Tôi không nghe nhầm chứ? Đây hoàn toàn không giống với khẩu phần ăn dành cho một người. Mặc dù Khương Gia tôi cũng xem như một dòng họ xuất chúng, nhưng những bữa ăn thường ngày trong gia đình đều chưa từng đạt số lượng nhiều đến mức này.
-" Cái này...nếu không ăn hết chẳng phải là quá lãng phí sao?"
-" Phu nhân yên tâm, đây đều là khẩu phần ăn thường ngày. Chút thức ăn này so với sản lượng vốn có đều không đáng là bao."
Tôi nghe được lời này, chỉ biết cười trừ. Sản lượng gì chứ? cũng không phải là nuôi heo.
-" Vậy cháu không khách sáo nữa nha."
Tôi cầm lấy chiếc đùi gà trên dĩa nhai ngấu nghiến, những thứ này cho dù tôi không ăn cũng sẽ không thương tiếc bị vứt đi. Chi bằng một lần ăn cho hết.
-" Bà Trần, Lục Lão gia và Lục phu nhân không ở đây sao?" - Tôi vừa nhai thức ăn vừa quay sang hỏi Trần quản gia.
-" Thưa thiếu phu nhân, Lục thiếu gia sau khi trưởng thành đã xây lên một dinh thự biệt lập, không còn ở cùng Lục lão gia và Lục phu nhân nữa."
-" Vậy công ty chính của Lục Gia hiện tại do Lục Tưởng Hàn điều hành sao?"
-" Vâng, thưa thiếu phu nhân."
Nếu như vậy thì..người giúp đỡ công ty của cha mẹ tôi, không lẽ là tên đó?
Hắn chủ động ra điều kiện giúp đỡ như vậy là có mục đính gì? việc mình kết hôn với hắn có liên quan gì sao?
Đây dù sao cũng là chuyện cá nhân của Lục Tưởng Hàn, nếu hiện tại tôi hỏi bà Trần, hẳn là bà ấy cũng không biết.
-" Trần quản gia."
-" Thiếu phu nhân có điều gì muốn căn dặn?" - Bà Trần nhàn nhạt đáp.
Tôi xé phần đùi còn lại của con gà quay nằm trên bàn. không do dự đưa ra trước mặt Trần quản gia
-" Bà Trần cũng đói phải không? mau ăn đi."
-" Thiếu Phu nhân tôi không..."
Thấy Trần quản gia sắp từ chối, tôi nhanh chóng cướp lời.
-" Bảo người ăn thì người cứ ăn đi!"
Bà Trần không còn cách nào chỉ có thể thuận theo, tôi nở nụ cười hài lòng quay đầu tiếp tục ăn.
Khi ở Khương Gia tôi thường có thói quen chia sẻ thức ăn cho người giúp việc trong nhà, Nếu chỉ để họ đứng nhìn như vậy thì thật có chút áy náy.
-" Sau khi cháu ăn xong. Nếu có thể đến nơi nào vận động thì thật tốt."
-" Thiếu phu nhân, mời đi theo tôi."
Thiết nghĩ Trần Quản Gia trả lời giống như một chiếc máy được lập trình sẵn vậy. Có thể vì hằng ngày bà ấy đều lặp đi lặp lại những lời này chăng?
Một lát sau, tôi được bà Trần dẫn đến tham quan sân vườn phía sau Dinh Thự.
Tuy trong dinh thự rộng lớn này tôi chỉ vừa xem qua một vài nơi, nhưng mỗi nơi tôi bước chân đến đều sẽ làm tôi choáng ngợp.
Không gian rộng lớn bất giác mang đến sự yên bình. Đây chẳng phải là mộng cảnh mà tôi luôn mơ tới sao?
-" Thật đẹp! cảm tưởng như bản thân vừa bước vào thời kì hoàng gia vậy."
Tôi đi mòn theo phiến đá, hai bên đều là hoa thơm ngào ngạt, đẹp đến mê người.
Tôi chạm vào đóa hoa bên cạnh, không ngừng ngắm nghía, lại cao hứng khen ngợi một câu:
-" Bà Trần, những loài hoa được trồng ở đây đều là do người giúp việc tự lựa chọn sao? Thật có mắt thẩm mỹ a!"
-" Không đâu, loài hoa mà phu nhân đang chạm vào là do Lục thiếu gia chỉ định trồng lên. Chỉ những bụi hoa ở góc khuất tầm nhìn mới do người giúp việc trong nhà lựa chọn." - Trần Quản gia ảm đạm giải thích cho tôi
Lục Thiếu Gia? Là do hắn trồng sao!?
Tôi đột ngột có chút bất ngờ, tên đó thường ngày đều chưng ra bộ mặt lạnh, không ngờ cũng có hứng thú với mấy loài hoa này.
Tôi lúc này mới nhìn lại một lượt bông hoa bản thân vừa cầm trên tay.
Đây..không phải là hoa hồng đen sao?
Đúng như tên gọi của nó. Hoa hồng đen từ ngoài vào trong chỉ bao phủ bởi một màu đen tuyền, trái với hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu thuần khiết. Trước kia, Mạc Thần Phong từng nói với tôi rằng. Hoa hồng đen vốn là biểu tượng của nỗi cô đơn không dứt.
Cả khu vườn đều tươi sáng như vậy, vì sao lại đặt loài hoa tối tăm này ở đây?
Tôi trầm tư một hồi, nghi hoặc hỏi bà Trần:
-" Lục Tưởng Hàn, anh ta sống khép kín như vậy, có người quen thân thích nào không?"
-" Thưa Thiếu phu nhân, tôi đi theo cậu chủ đã lâu, Lục Thiếu gia từ trước đến nay chưa từng chủ động mở lòng với ai. Trong mắt cậu ấy.. dường như chỉ có công việc.."
-" Vậy tên này có thể từng tương tư ai đó rồi?"
Tôi vốn dĩ chỉ muốn hỏi xã giao cho có. Với cái dáng vẻ cứng như sắt đá của hắn ta hiện tại, những điều này đối với tôi có lẽ là không thể.
Bà trần vậy mà lại trầm tư một lúc, sau đó úp úp mở mở nói với tôi:
-" Chuyện này..quả thực đã từng có."
-" Hả!?"
Tôi bị lời này làm cho kinh động, tròn mắt kêu lên một tiếng thảng thốt.
Lục Tưởng Hàn, người như hắn cũng biết tương tư sao?
Bà quản gia không lâu sau cũng ảm đạm bước vào phòng tôi
-" Thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong." - bà ấy cúi đầu, nghiêm trang nói.
tôi im lặng nghe theo, sau khi vệ sinh cá nhân liền ngoan ngoãn đi cùng bà ấy.
-" Bà quản gia, tên của bà là gì?" - tôi thuận miệng hỏi
-" Tôi họ Trần, Thiếu phu nhân cứ gọi tôi là bà Trần."
-" Được, Trần quản gia!" tôi hiếu động đáp lại.
Sau khi bước qua phòng chính. Phòng ăn khoa trương kia dần hiện ra trước mắt tôi.
Một bàn đồ ăn dài được thiết kế theo phong cách Châu Âu, không gian rộng lớn đến choáng váng, mọi đồ dùng phòng bếp đều được bày biện tinh tươm.
Trên bàn là một dãy thức ăn thịnh soạn, hương thơm nức mũi như đang thôi thúc tôi ngồi vào bàn ăn.
-" Đây..đều là chuẩn bị cho cháu sao!?" Tôi tròn mắt khó tin hỏi lại lần nữa.
-" Vâng, thiếu phu nhân." Trần quản gia cung kính nói.
Tôi không nghe nhầm chứ? Đây hoàn toàn không giống với khẩu phần ăn dành cho một người. Mặc dù Khương Gia tôi cũng xem như một dòng họ xuất chúng, nhưng những bữa ăn thường ngày trong gia đình đều chưa từng đạt số lượng nhiều đến mức này.
-" Cái này...nếu không ăn hết chẳng phải là quá lãng phí sao?"
-" Phu nhân yên tâm, đây đều là khẩu phần ăn thường ngày. Chút thức ăn này so với sản lượng vốn có đều không đáng là bao."
Tôi nghe được lời này, chỉ biết cười trừ. Sản lượng gì chứ? cũng không phải là nuôi heo.
-" Vậy cháu không khách sáo nữa nha."
Tôi cầm lấy chiếc đùi gà trên dĩa nhai ngấu nghiến, những thứ này cho dù tôi không ăn cũng sẽ không thương tiếc bị vứt đi. Chi bằng một lần ăn cho hết.
-" Bà Trần, Lục Lão gia và Lục phu nhân không ở đây sao?" - Tôi vừa nhai thức ăn vừa quay sang hỏi Trần quản gia.
-" Thưa thiếu phu nhân, Lục thiếu gia sau khi trưởng thành đã xây lên một dinh thự biệt lập, không còn ở cùng Lục lão gia và Lục phu nhân nữa."
-" Vậy công ty chính của Lục Gia hiện tại do Lục Tưởng Hàn điều hành sao?"
-" Vâng, thưa thiếu phu nhân."
Nếu như vậy thì..người giúp đỡ công ty của cha mẹ tôi, không lẽ là tên đó?
Hắn chủ động ra điều kiện giúp đỡ như vậy là có mục đính gì? việc mình kết hôn với hắn có liên quan gì sao?
Đây dù sao cũng là chuyện cá nhân của Lục Tưởng Hàn, nếu hiện tại tôi hỏi bà Trần, hẳn là bà ấy cũng không biết.
-" Trần quản gia."
-" Thiếu phu nhân có điều gì muốn căn dặn?" - Bà Trần nhàn nhạt đáp.
Tôi xé phần đùi còn lại của con gà quay nằm trên bàn. không do dự đưa ra trước mặt Trần quản gia
-" Bà Trần cũng đói phải không? mau ăn đi."
-" Thiếu Phu nhân tôi không..."
Thấy Trần quản gia sắp từ chối, tôi nhanh chóng cướp lời.
-" Bảo người ăn thì người cứ ăn đi!"
Bà Trần không còn cách nào chỉ có thể thuận theo, tôi nở nụ cười hài lòng quay đầu tiếp tục ăn.
Khi ở Khương Gia tôi thường có thói quen chia sẻ thức ăn cho người giúp việc trong nhà, Nếu chỉ để họ đứng nhìn như vậy thì thật có chút áy náy.
-" Sau khi cháu ăn xong. Nếu có thể đến nơi nào vận động thì thật tốt."
-" Thiếu phu nhân, mời đi theo tôi."
Thiết nghĩ Trần Quản Gia trả lời giống như một chiếc máy được lập trình sẵn vậy. Có thể vì hằng ngày bà ấy đều lặp đi lặp lại những lời này chăng?
Một lát sau, tôi được bà Trần dẫn đến tham quan sân vườn phía sau Dinh Thự.
Tuy trong dinh thự rộng lớn này tôi chỉ vừa xem qua một vài nơi, nhưng mỗi nơi tôi bước chân đến đều sẽ làm tôi choáng ngợp.
Không gian rộng lớn bất giác mang đến sự yên bình. Đây chẳng phải là mộng cảnh mà tôi luôn mơ tới sao?
-" Thật đẹp! cảm tưởng như bản thân vừa bước vào thời kì hoàng gia vậy."
Tôi đi mòn theo phiến đá, hai bên đều là hoa thơm ngào ngạt, đẹp đến mê người.
Tôi chạm vào đóa hoa bên cạnh, không ngừng ngắm nghía, lại cao hứng khen ngợi một câu:
-" Bà Trần, những loài hoa được trồng ở đây đều là do người giúp việc tự lựa chọn sao? Thật có mắt thẩm mỹ a!"
-" Không đâu, loài hoa mà phu nhân đang chạm vào là do Lục thiếu gia chỉ định trồng lên. Chỉ những bụi hoa ở góc khuất tầm nhìn mới do người giúp việc trong nhà lựa chọn." - Trần Quản gia ảm đạm giải thích cho tôi
Lục Thiếu Gia? Là do hắn trồng sao!?
Tôi đột ngột có chút bất ngờ, tên đó thường ngày đều chưng ra bộ mặt lạnh, không ngờ cũng có hứng thú với mấy loài hoa này.
Tôi lúc này mới nhìn lại một lượt bông hoa bản thân vừa cầm trên tay.
Đây..không phải là hoa hồng đen sao?
Đúng như tên gọi của nó. Hoa hồng đen từ ngoài vào trong chỉ bao phủ bởi một màu đen tuyền, trái với hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu thuần khiết. Trước kia, Mạc Thần Phong từng nói với tôi rằng. Hoa hồng đen vốn là biểu tượng của nỗi cô đơn không dứt.
Cả khu vườn đều tươi sáng như vậy, vì sao lại đặt loài hoa tối tăm này ở đây?
Tôi trầm tư một hồi, nghi hoặc hỏi bà Trần:
-" Lục Tưởng Hàn, anh ta sống khép kín như vậy, có người quen thân thích nào không?"
-" Thưa Thiếu phu nhân, tôi đi theo cậu chủ đã lâu, Lục Thiếu gia từ trước đến nay chưa từng chủ động mở lòng với ai. Trong mắt cậu ấy.. dường như chỉ có công việc.."
-" Vậy tên này có thể từng tương tư ai đó rồi?"
Tôi vốn dĩ chỉ muốn hỏi xã giao cho có. Với cái dáng vẻ cứng như sắt đá của hắn ta hiện tại, những điều này đối với tôi có lẽ là không thể.
Bà trần vậy mà lại trầm tư một lúc, sau đó úp úp mở mở nói với tôi:
-" Chuyện này..quả thực đã từng có."
-" Hả!?"
Tôi bị lời này làm cho kinh động, tròn mắt kêu lên một tiếng thảng thốt.
Lục Tưởng Hàn, người như hắn cũng biết tương tư sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.