Chương 24: Quá khứ (3)
Dư Hi
20/10/2024
Lúc này, cô Lưu sớm đã cầm theo xấp tài liệu đi sang phòng khác. Để lại tôi mặt đối mặt cùng cậu thiếu niên trước mắt
". ...Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, cậu cũng biết rằng cô Lưu cần kiểm tra tài liệu mà? Tôi chỉ băng giúp cậu một chút thôi."
Trên cánh tay trái của cậu ta, ngoài nước da trắng cùng vài đường gân xanh được phô biện trước mắt. Nhưng dấu tích lưu lại phía trên tựa hồ gợi đến cảm giác thương tâm. (
Vết thương của cậu ta hoàn toàn không nhỏ, có lẽ ban nãy đã được cô Lưu sát trùng qua.
Có thể rạch ra một đường dài như vậy. Nếu loại trừ khả năng vô tình chạm phải vật nhọn, người làm ra loại chuyện này rõ ràng có chủ ý. (2)
Tôi ngồi xuống giường, không ngừng quan sát, ngay cả hai hàng lông mày cũng nhíu lại. (
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? vết thương do sơ ý thật sự có thể lớn thế này sao?" (2
Nhìn thấy cảnh này, tôi quả thực không tránh khỏi lo lắng. Ngay cả khi tôi và cậu ta không có quen biết từ trước (2)
Đối diện với lời này, thiếu niên bên cạnh tôi hướng mắt nhìn xa xăm, biểu tình ám muội nói
' Tin tưởng một kẻ thích đâm sau lưng. Suy cho cùng vẫn là tôi sơ ý rồi." (10)
Động tác của tôi có chút khựng lại. Nếu nói như vậy, thật sự có kẻ đã cố ý gây ra vết thương này trên cơ thể cậu ta.
'Cậu nói nhảm gì vậy? Tuyệt vọng đến mức đem lỗi lầm của người khác nhận về phía mình sao?"
Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự đáp. Nhân tiện lấy xuống cuộn băng y tế từ trên bàn.
'Đừng cử động, tôi giúp cậu băng bó."
Chỉ thấy nét mặt của cậu ta tựa hồ có chút bất ngờ, biểu tình lần này là dành cho lời ban nãy của tôi sao?
Thời gian trôi qua, tôi đơn giản chỉ tập trung làm việc của mình. Thành quả ít nhất khiến bản thân cảm thấy hài lòng, không nhịn được mà tự cao vài lời.
" Thế nào? Tôi quả thật rất có năng lực, đúng chứ?" (2)
Suy cho cùng chỉ đơn thuần là trêu chọc một chút. Dù sao thì nơi cánh tay của cậu ta đã được tôi tỉ mỉ cuốn lại, một chút máu cũng không còn hiện ra nữa.
Vốn cho rằng tên này sẽ vì vậy mà cảm kích tôi. Cậu ta sau cùng lại cong môi khinh thường, ánh mắt đầy ý châm chọc.
Thật may vì người hôm nay là tôi. Nếu là người khác, nhất định sẽ không nhịn được mà cởi bỏ" (
Lương y như từ mẫu, tôi ngàn vạn lần không cần chấp nhặt tên vong ơn bội nghĩa này... (1)
'Được, không phải nói muốn cởi bỏ sao? tôi giúp anh" ( 2
Đối mặt với thái độ của cậu ta, tôi rốt cuộc vẫn không nhịn được. Lần nữa hành động trái với lý trí
" Mạnh miệng như vậy, không sợ cô Lưu quở trách sao?"
" Có trách thì trách tôi giúp nhầm người. Xem như đây là chút thương hại cuối cùng tôi dành cho anh!"
Sau lời này tôi cũng quay người bỏ đi, nghe nói cô Lưu sau khi trở lại đã nhờ bạn học chuyển lời cảm ơn đến tôi. Chỉ có điều tôi một chút cũng không cảm thấy thoải mái
- Sáng hôm sau
Tiết học đầu tiên kết thúc, bạn cùng bàn lại giống như quỷ đói từ cõi âm trở về.
Lạc Hiii, thật sự không thể tiếp tục chịu đựng nữa. Mau cùng mình xuống căn tin!"
Trước kia, tôi từng không ít lần theo cậu ta xuống căn tin, cậu ta cũng vì vậy mà xem tôi như bạn đồng hành.
Không mang tiền, nguyện ý thay mình trả không?"
Chỉ là...sau lời nói có chút châm chọc này của tôi, cái người mang danh " bạn bè" này cũng chạy mất rồi.
Lại chính vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ngay khi tôi kịp ngẩng đầu lên, trước mắt đã là bóng dáng ba học sinh nữ, mùi hương lạ sộc vào mũi bất giác khiến bản thân có chút dè chừng. (1)
" Là mày đã chạm vào nam thần của tao?"
Giọng nói trịch thượng này xuất phát từ người dẫn đầu nhóm nữ sinh trước mắt tôi. Cô ta vừa nói vừa khoanh tay lại, liếc nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.
Người trong trường này đều biết Trương tiểu thư với thiếu gia nhà họ Lục là một đôi. Đàn em khối dưới đây quả thật có lá gan không nhỏ." (T)
Hai nữ sinh đứng bên cạnh cũng không quên đổ thêm dầu vào lửa, lớn tiếng đe dọa tôi, dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng.
Không gian lớp học sớm đã bị đám người này làm cho hỗn loạn, bạn học xung quanh đều vây kín lấy tôi, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt.
Hiện tại vẫn đang trong lớp học, các người rốt cuộc muốn nói về chuyện gì?"
Tôi kiên nhẫn đáp lại, trong lòng một chút cũng không hiểu nổi chuyện đang diễn ra trước mắt
Đây mới là lần đầu tiên tôi nghe đến danh xưng "Thiếu gia nhà họ Lục" này, huống hồ là việc động vào tên đó.
Nữ sinh kia ngạo mạn giơ điện thoại ra trước mắt tôi. Trong màn hình là bức ảnh tôi ở phòng y tế sơ cứu cho cậu thiếu niên hôm qua. Một tay tôi cố định vết thương, một tay dùng băng bó lại (T)
Tư thế này hoàn toàn không có gì ái muội, bọn họ nhiều lời như vậy, rốt cuộc cũng chỉ vì tôi đã chạm vào cậu ta?
Ngay khi tôi vừa định lên tiếng giải thích, nữ sinh kia liền rút điện thoại lại. Không chút chần chừ mà sỉ nhục tôi
'Ha...còn muốn chối cãi. Bản chất của trà xanh luôn hèn hạ như vậy" (2
Bạn học xung quanh sau lời này của cô ta lại càng thêm phần ồn ào, cứ như vậy mà bàn tán sai sự thật về tôi.
Đây rốt cuộc là loại chuyện gì, Khương Lạc Hi vậy mà lại là người thứ ba?"
" Vẻ ngoài trong trẻo như vậy, lòng dạ bên trong lại mục nát đến thế!"
' Tấm ảnh ban nãy là thật sao? xem ra lần này cậu ta không sống được lâu
rồi."
* Bốp!!
Thời khắc hiện tại, cảm xúc trong tôi hoàn toàn không kiềm chế được nữa.
Ánh mắt nổi đầy tơ máu, vung tay tát mạnh nữ sinh trước mặt.
Không hiểu rõ ngọn ngành, tốt nhất đừng cắn người bừa bãi"
Sau cái tát này, cô ta ôm má đau điếng. Quay đầu ăn vạ người bên cạnh.
Đàn chị!! c..cô ta đánh em!!"
Lúc này cũng là khoảnh khắc tiếng trống vang lên, tôi vốn cho rằng đám người này sẽ như vậy mà buông tha cho tôi.
Sau cùng lại không nghĩ đến, cái người được cô ta gọi bằng " đàn chị" kia trong phút chốc liền thủ thỉ vào tai tôi, lời nói mang hàm ý đe dọa.
" Cô là đứa con gái duy nhất của nhà họ Khương đúng không? Thật trùng hợp a~ hiện tại bố của cô hình như đang rất muốn trở thành đối tác với công ty của cha tôi.
Có tin chỉ cần một cuộc điện thoại từ tôi, mong muốn hợp tác của bố cô liền bị hủy bỏ không? Nếu không muốn...sau giờ học đến nhà kho gặp tôi~ "
Thời khắc ấy, tôi nhận ra chuyện này hoàn toàn không đơn giản nữa. Nhưng bản thân nhất định không hối hận về cái bạt tai đã dành cho đàn em của cô ta.
* Sau giờ học
Tôi vì bất đắc dĩ mà cầm theo cặp sách tiến đến nhà kho trường. Rất nhiều bạn học từng hỏi về tình hình ban nãy của tôi, nhưng nhận lại chỉ là ánh mắt suy tư nhìn về vô định.
Bước vào nhà kho, mùi ẩm thấp sộc vào mũi. Đối diện với cô gái dẫn đầu đã đe doạ tôi, cô ta chỉ thong thả ngồi trên ghế, giống như đã biết trước việc tôi chắc chắn sẽ đến đây.
Bên cạnh là hai người đàn ông cao lớn, cơ thể đều vạm vỡ như vậy, một con nhóc như tôi hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Rạch vài đường lên khuôn mặt cô ta, đảm bảo cho cô ta không thể câu dẫn ai được nữa.
Đến lúc cô phải chịu hậu quả rồi, đồ tiện nhân"
Cô ta nhếch môi ra lệnh. Lúc này, tôi sớm đã tháo xuống cặp sách trên lưng, nhắm mắt cam chịu. Ngay cả khi bản thân không làm gì sai trái. (
Tôi chỉ đơn thuần muốn giúp người, cậu thiếu niên đó là ai tôi cũng không biết. Mọi chuyện vậy mà lại thành ra thế này.
* xoẹt!
Thanh âm chói tai truyền đến trong một khắc, nhịp tim cứ như vậy mà đập loạn xạ. Nhưng bản thân tuyệt nhiên lại không có cảm giác gì.
Tôi cố lấy can đảm, chầm chậm mở mắt.
Thứ hiện diện trước mắt tôi vậy mà lại trở thành bóng lưng của cậu thiếu niên hôm ấy.
Cậu ta...vừa thay tôi đỡ một nhát dao? Từ lúc nào người con trai ấy lại xuất hiện tại đây?
" A...anh Lục!! c...các người còn không mau tránh ra!!"
Tiếng hét của cô ta nhanh chóng truyền đến, người đàn ông kia tay cầm con dao, dáng vẻ sợ hãi tột độ.
Cậu thiếu niên với ánh mắt màu hổ phách ấy quay đầu nhìn tôi. Đến lúc này tôi mới nhận ra, cậu ta vậy mà lại dùng cánh tay đang bị thương để đỡ lấy nhát dao ấy, tôi cũng như vậy mà thoát được một mạng.
Người con trai ấy cong môi, cúi người nhìn tôi, ánh mắt ấm áp như lấy đi mọi sự sợ hãi.
" Vết thương lần này, cho cô nợ."
Lời nói ám muội năm ấy, tựa như mộng ảnh giữa thời không. Cảm xúc dâng trào, cuốn đi khói sương nơi vọng tưởng, lại quên mang theo chút rung động cuối cùng.
Thời khắc gặp nhau, nắng hạ vương vấn không tan. Khoảnh khắc ly biệt, hương mật lưu lại nơi ánh mắt. (2)
Sau hôm ấy, tôi không gặp lại cậu ta nữa. Còn về cô gái kia, sớm đã bị nhà trường kỉ luật, vốn dĩ, cô ta và cậu thiếu niên ấy chẳng phải loại quan hệ thân thiết gì, rốt cuộc lại tương tư đến bệnh rồi.
Đột nhiên nhớ lại, tên của người con trai năm ấy, tôi đã hỏi chưa?
[ Kết thúc phần quá khứ.]
". ...Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, cậu cũng biết rằng cô Lưu cần kiểm tra tài liệu mà? Tôi chỉ băng giúp cậu một chút thôi."
Trên cánh tay trái của cậu ta, ngoài nước da trắng cùng vài đường gân xanh được phô biện trước mắt. Nhưng dấu tích lưu lại phía trên tựa hồ gợi đến cảm giác thương tâm. (
Vết thương của cậu ta hoàn toàn không nhỏ, có lẽ ban nãy đã được cô Lưu sát trùng qua.
Có thể rạch ra một đường dài như vậy. Nếu loại trừ khả năng vô tình chạm phải vật nhọn, người làm ra loại chuyện này rõ ràng có chủ ý. (2)
Tôi ngồi xuống giường, không ngừng quan sát, ngay cả hai hàng lông mày cũng nhíu lại. (
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? vết thương do sơ ý thật sự có thể lớn thế này sao?" (2
Nhìn thấy cảnh này, tôi quả thực không tránh khỏi lo lắng. Ngay cả khi tôi và cậu ta không có quen biết từ trước (2)
Đối diện với lời này, thiếu niên bên cạnh tôi hướng mắt nhìn xa xăm, biểu tình ám muội nói
' Tin tưởng một kẻ thích đâm sau lưng. Suy cho cùng vẫn là tôi sơ ý rồi." (10)
Động tác của tôi có chút khựng lại. Nếu nói như vậy, thật sự có kẻ đã cố ý gây ra vết thương này trên cơ thể cậu ta.
'Cậu nói nhảm gì vậy? Tuyệt vọng đến mức đem lỗi lầm của người khác nhận về phía mình sao?"
Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự đáp. Nhân tiện lấy xuống cuộn băng y tế từ trên bàn.
'Đừng cử động, tôi giúp cậu băng bó."
Chỉ thấy nét mặt của cậu ta tựa hồ có chút bất ngờ, biểu tình lần này là dành cho lời ban nãy của tôi sao?
Thời gian trôi qua, tôi đơn giản chỉ tập trung làm việc của mình. Thành quả ít nhất khiến bản thân cảm thấy hài lòng, không nhịn được mà tự cao vài lời.
" Thế nào? Tôi quả thật rất có năng lực, đúng chứ?" (2)
Suy cho cùng chỉ đơn thuần là trêu chọc một chút. Dù sao thì nơi cánh tay của cậu ta đã được tôi tỉ mỉ cuốn lại, một chút máu cũng không còn hiện ra nữa.
Vốn cho rằng tên này sẽ vì vậy mà cảm kích tôi. Cậu ta sau cùng lại cong môi khinh thường, ánh mắt đầy ý châm chọc.
Thật may vì người hôm nay là tôi. Nếu là người khác, nhất định sẽ không nhịn được mà cởi bỏ" (
Lương y như từ mẫu, tôi ngàn vạn lần không cần chấp nhặt tên vong ơn bội nghĩa này... (1)
'Được, không phải nói muốn cởi bỏ sao? tôi giúp anh" ( 2
Đối mặt với thái độ của cậu ta, tôi rốt cuộc vẫn không nhịn được. Lần nữa hành động trái với lý trí
" Mạnh miệng như vậy, không sợ cô Lưu quở trách sao?"
" Có trách thì trách tôi giúp nhầm người. Xem như đây là chút thương hại cuối cùng tôi dành cho anh!"
Sau lời này tôi cũng quay người bỏ đi, nghe nói cô Lưu sau khi trở lại đã nhờ bạn học chuyển lời cảm ơn đến tôi. Chỉ có điều tôi một chút cũng không cảm thấy thoải mái
- Sáng hôm sau
Tiết học đầu tiên kết thúc, bạn cùng bàn lại giống như quỷ đói từ cõi âm trở về.
Lạc Hiii, thật sự không thể tiếp tục chịu đựng nữa. Mau cùng mình xuống căn tin!"
Trước kia, tôi từng không ít lần theo cậu ta xuống căn tin, cậu ta cũng vì vậy mà xem tôi như bạn đồng hành.
Không mang tiền, nguyện ý thay mình trả không?"
Chỉ là...sau lời nói có chút châm chọc này của tôi, cái người mang danh " bạn bè" này cũng chạy mất rồi.
Lại chính vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ngay khi tôi kịp ngẩng đầu lên, trước mắt đã là bóng dáng ba học sinh nữ, mùi hương lạ sộc vào mũi bất giác khiến bản thân có chút dè chừng. (1)
" Là mày đã chạm vào nam thần của tao?"
Giọng nói trịch thượng này xuất phát từ người dẫn đầu nhóm nữ sinh trước mắt tôi. Cô ta vừa nói vừa khoanh tay lại, liếc nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.
Người trong trường này đều biết Trương tiểu thư với thiếu gia nhà họ Lục là một đôi. Đàn em khối dưới đây quả thật có lá gan không nhỏ." (T)
Hai nữ sinh đứng bên cạnh cũng không quên đổ thêm dầu vào lửa, lớn tiếng đe dọa tôi, dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng.
Không gian lớp học sớm đã bị đám người này làm cho hỗn loạn, bạn học xung quanh đều vây kín lấy tôi, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt.
Hiện tại vẫn đang trong lớp học, các người rốt cuộc muốn nói về chuyện gì?"
Tôi kiên nhẫn đáp lại, trong lòng một chút cũng không hiểu nổi chuyện đang diễn ra trước mắt
Đây mới là lần đầu tiên tôi nghe đến danh xưng "Thiếu gia nhà họ Lục" này, huống hồ là việc động vào tên đó.
Nữ sinh kia ngạo mạn giơ điện thoại ra trước mắt tôi. Trong màn hình là bức ảnh tôi ở phòng y tế sơ cứu cho cậu thiếu niên hôm qua. Một tay tôi cố định vết thương, một tay dùng băng bó lại (T)
Tư thế này hoàn toàn không có gì ái muội, bọn họ nhiều lời như vậy, rốt cuộc cũng chỉ vì tôi đã chạm vào cậu ta?
Ngay khi tôi vừa định lên tiếng giải thích, nữ sinh kia liền rút điện thoại lại. Không chút chần chừ mà sỉ nhục tôi
'Ha...còn muốn chối cãi. Bản chất của trà xanh luôn hèn hạ như vậy" (2
Bạn học xung quanh sau lời này của cô ta lại càng thêm phần ồn ào, cứ như vậy mà bàn tán sai sự thật về tôi.
Đây rốt cuộc là loại chuyện gì, Khương Lạc Hi vậy mà lại là người thứ ba?"
" Vẻ ngoài trong trẻo như vậy, lòng dạ bên trong lại mục nát đến thế!"
' Tấm ảnh ban nãy là thật sao? xem ra lần này cậu ta không sống được lâu
rồi."
* Bốp!!
Thời khắc hiện tại, cảm xúc trong tôi hoàn toàn không kiềm chế được nữa.
Ánh mắt nổi đầy tơ máu, vung tay tát mạnh nữ sinh trước mặt.
Không hiểu rõ ngọn ngành, tốt nhất đừng cắn người bừa bãi"
Sau cái tát này, cô ta ôm má đau điếng. Quay đầu ăn vạ người bên cạnh.
Đàn chị!! c..cô ta đánh em!!"
Lúc này cũng là khoảnh khắc tiếng trống vang lên, tôi vốn cho rằng đám người này sẽ như vậy mà buông tha cho tôi.
Sau cùng lại không nghĩ đến, cái người được cô ta gọi bằng " đàn chị" kia trong phút chốc liền thủ thỉ vào tai tôi, lời nói mang hàm ý đe dọa.
" Cô là đứa con gái duy nhất của nhà họ Khương đúng không? Thật trùng hợp a~ hiện tại bố của cô hình như đang rất muốn trở thành đối tác với công ty của cha tôi.
Có tin chỉ cần một cuộc điện thoại từ tôi, mong muốn hợp tác của bố cô liền bị hủy bỏ không? Nếu không muốn...sau giờ học đến nhà kho gặp tôi~ "
Thời khắc ấy, tôi nhận ra chuyện này hoàn toàn không đơn giản nữa. Nhưng bản thân nhất định không hối hận về cái bạt tai đã dành cho đàn em của cô ta.
* Sau giờ học
Tôi vì bất đắc dĩ mà cầm theo cặp sách tiến đến nhà kho trường. Rất nhiều bạn học từng hỏi về tình hình ban nãy của tôi, nhưng nhận lại chỉ là ánh mắt suy tư nhìn về vô định.
Bước vào nhà kho, mùi ẩm thấp sộc vào mũi. Đối diện với cô gái dẫn đầu đã đe doạ tôi, cô ta chỉ thong thả ngồi trên ghế, giống như đã biết trước việc tôi chắc chắn sẽ đến đây.
Bên cạnh là hai người đàn ông cao lớn, cơ thể đều vạm vỡ như vậy, một con nhóc như tôi hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Rạch vài đường lên khuôn mặt cô ta, đảm bảo cho cô ta không thể câu dẫn ai được nữa.
Đến lúc cô phải chịu hậu quả rồi, đồ tiện nhân"
Cô ta nhếch môi ra lệnh. Lúc này, tôi sớm đã tháo xuống cặp sách trên lưng, nhắm mắt cam chịu. Ngay cả khi bản thân không làm gì sai trái. (
Tôi chỉ đơn thuần muốn giúp người, cậu thiếu niên đó là ai tôi cũng không biết. Mọi chuyện vậy mà lại thành ra thế này.
* xoẹt!
Thanh âm chói tai truyền đến trong một khắc, nhịp tim cứ như vậy mà đập loạn xạ. Nhưng bản thân tuyệt nhiên lại không có cảm giác gì.
Tôi cố lấy can đảm, chầm chậm mở mắt.
Thứ hiện diện trước mắt tôi vậy mà lại trở thành bóng lưng của cậu thiếu niên hôm ấy.
Cậu ta...vừa thay tôi đỡ một nhát dao? Từ lúc nào người con trai ấy lại xuất hiện tại đây?
" A...anh Lục!! c...các người còn không mau tránh ra!!"
Tiếng hét của cô ta nhanh chóng truyền đến, người đàn ông kia tay cầm con dao, dáng vẻ sợ hãi tột độ.
Cậu thiếu niên với ánh mắt màu hổ phách ấy quay đầu nhìn tôi. Đến lúc này tôi mới nhận ra, cậu ta vậy mà lại dùng cánh tay đang bị thương để đỡ lấy nhát dao ấy, tôi cũng như vậy mà thoát được một mạng.
Người con trai ấy cong môi, cúi người nhìn tôi, ánh mắt ấm áp như lấy đi mọi sự sợ hãi.
" Vết thương lần này, cho cô nợ."
Lời nói ám muội năm ấy, tựa như mộng ảnh giữa thời không. Cảm xúc dâng trào, cuốn đi khói sương nơi vọng tưởng, lại quên mang theo chút rung động cuối cùng.
Thời khắc gặp nhau, nắng hạ vương vấn không tan. Khoảnh khắc ly biệt, hương mật lưu lại nơi ánh mắt. (2)
Sau hôm ấy, tôi không gặp lại cậu ta nữa. Còn về cô gái kia, sớm đã bị nhà trường kỉ luật, vốn dĩ, cô ta và cậu thiếu niên ấy chẳng phải loại quan hệ thân thiết gì, rốt cuộc lại tương tư đến bệnh rồi.
Đột nhiên nhớ lại, tên của người con trai năm ấy, tôi đã hỏi chưa?
[ Kết thúc phần quá khứ.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.