Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em
Chương 8: Dương Chí Viễn
Su Cam
22/11/2024
Lê Tô lo lắng nhìn bàn tay đẫm máu của Cố Cẩm Sơ, bà vội vàng quay lại nói với chồng mình:
"Ông ở đây đợi... Tôi đưa con bé đi xử lý vết thương."
Cố Cẩm Sơ lại cảm thấy mình "thụ sủng nhược kinh", Lục Chính Minh còn đang nằm trong phòng cấp cứu, mẹ của anh ấy lại quan tâm cô như vậy Cố Cẩm Sơ càng cảm thấy rối bời, cô vội vàng từ chối bà ấy:
"Dạ không cần đâu... Cháu có thể tự đi một mình được mà."
"Được gì mà được chứ... Nghe lời bác."
Nói rồi Lê Tô kéo theo Cố Cẩm Sơ đi một mạch về phía phòng khám khác, cô cũng không muốn phụ lòng tốt của bà nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
***
Đến lúc hai người quay lại thì cuộc phẫu thuật cũng thành công, Lục Chính Minh đã được chuyển sang phòng hồi sức. Khi hai người tiến vào trong phòng bệnh không chỉ có mình Lục Hạ mà còn có cả gia đình của Dương Huệ Anh.
Dương Huệ Anh thấy hai tay Cố Cẩm Sơ được băng bó lại bởi những miếng băng gạc trắng, khuôn mặt cũng nhợt nhạt tiều tụy, cô ấy cảm thấy có lỗi vô cùng nếu hôm nay không kéo Cố Cẩm Sơ đi cùng cô ấy thì Cố Cẩm Sơ và Lục Chính Minh cũng không bị thương thành như thế này.
Dương Huệ Anh khóc nấc lên nhào đến ôm Cố Cẩm Sơ:
"Tiểu Sơ Sơ của mình... Cậu có sao không? Là lỗi của mình hết..."
Cố Cẩm Sơ bị Dương Huệ Anh ôm mạnh đụng vào vết bỏng sau lưng thì đau đến nhíu mày. Lê Tô bên cạnh thấy được sự thay đổi trên gương mặt cô thì lo lắng, bà nắm tay Dương Huệ Anh gỡ ra khỏi người Cố Cẩm Sơ ôn tồn lên tiếng:
"Anh Anh... Con ôm đụng vào vết bỏng của con bé rồi... Con bé chỉ bị thương ngoài da thôi, con yên tâm."
Dương Huệ Anh nghe thấy thế thì giật mình hỏi Cố Cẩm Sơ:
"Bỏng sao? Cậu bị bỏng ở đâu?"
Cố Cẩm Sơ thấy vẻ mặt lo lắng bất an của Dương Huệ Anh hơi đáng yêu lại bật cười:
"Sau lưng này... Lúc xe phát nổ mình bị dính tàn lửa của nó... Đã sơ cứu rồi, không sao đâu."
Dương Huệ Anh gật đầu ý đã hiểu, nhưng cô nhìn Cố Cẩm Sơ như vậy thì liền đau lòng, cô thậm chí là quan tâm Cố Cẩm Sơ hơn cả vị hôn phu đang nằm trên giường kia nữa.
Cố Cẩm Sơ liếc mắt nhìn Lục Chính Minh đang nằm trên giường bệnh, anh đã được thay ra bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ hơn, dù có bất tỉnh kim truyền dịch gắn đầy người, thì anh vẫn làm cho trái tim cô xao xuyến đến nghẹn lòng. Những lời hôm nay cô nói với anh, không biết khi anh tỉnh lại cô phải đối diện với anh như thế nào.
Cố Cẩm Sơ nhìn thấy gia đình anh và gia đình vị hôn thê của anh đều ở đây, cô biết chỉ có mình là người dư thừa trong thời điểm này liền muốn chào họ rồi rời đi:
"Giờ cũng trễ rồi... Con chắc phải về nhà trước ạ."
"Vậy mình đưa cậu về nha." Dương Huệ Anh không yên tâm để cô về một mình luôn muốn đưa cô về nhà.
Cố Cẩm Sơ không muốn làm phiền cô ấy thêm nữa, đang muốn lên tiếng từ chối thì một giọng nói đã cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ:
"Khuya như vậy rồi hai đứa con gái đưa nhau về có chút nguy hiểm... Em ở đây đi để anh đưa bạn của em về cho." Dương Chí Viễn anh trai của Dương Huệ Anh lên tiếng.
"Bác thấy Chí Viễn nói đúng đó... Để thằng bé đưa con về đi." Mẹ Dương bên cạnh nhìn một màn này bây giờ mới lên tiếng, bà biết Cố Cẩm Sơ từ khi hai đứa bé còn mới học năm nhất cùng nhau, bà cũng rất quý cô, luôn muốn tác hợp cô với con trai mình.
Mẹ Dương luôn nghĩ là sẽ có chút khó khăn vì con trai bà không thích bà tự quyết chuyện tình cảm của nó, nhưng hôm nay lại chủ động đòi đưa con gái người ta về nhà thì đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà. Bà nhanh chóng đưa cô cho Dương Chí Viễn, dặn dò cẩn thận:
"Con đưa con bé về cẩn thận đó... Nếu mất một cọng tóc nào mẹ hỏi tội con."
Dương Chí Viễn khẽ cười gật đầu, nhìn Cố Cẩm Sơ ý bảo cô đi theo mình. Cố Cẩm Sơ cũng không lằng nhằng nữa mà gật đầu chào mọi người rồi bước theo Dương Chí Viễn.
Lê Tô nhìn thấy cô rời đi không biết sao lại có chút cảm giác mất mát trong lòng, bà luyến tiếc nhìn theo bóng lưng của cô, bóng lưng đó rất giống người mà nhiều năm về trước đã từng vui vẻ, đùa giỡn chạy trước mặt bà. Một thoáng hồi ức này làm Lê Tô xót xa khoé mắt đỏ ửng, Lục Hạ nhìn bà liền biết bà đang nhớ về điều gì, ông ôm chặt vai bà an ủi:
"Con bé chắc là có duyên với cậu ấy... Hôm nào em hẹn con bé đến gặp cậu ấy đi."
Lê Tô lắc đầu nói: "Cậu ấy đã đau khổ nhiều năm như vậy rồi, nếu nhìn thấy con bé không biết cậu ấy có vui không hay là lại phản tác dụng, em thật sự rất sợ, sợ cậu ấy lại sụp đổ giống như năm đó."
***
Trong xe, sau khi nói địa chỉ nhà mình cho Dương Chí Viễn, Cố Cẩm Sơ luôn im lặng nhìn ra cửa xổ, cô rất muốn ở lại nhìn Lục Chính minh tỉnh dậy, nhưng lại cảm thấy sợ anh sẽ nhớ hết những lời ngu ngốc của mình ngày hôm nay, cô thấy bản thân mình thật mâu thuẫn.
Dương Chí Viễn nhìn cô gái đang trầm mặc bên cạnh, anh nghĩ cô vẫn còn sợ vì vụ tại nạn vừa nãy nên lên tiếng xoa dịu bầu không khí:
"Em quen biết với Anh Anh bao lâu rồi?"
Cố Cẩm Sơ nghe thấy người bên cạnh đang hỏi mình mới giật mình nhìn anh:
"Dạ... Hơn 4 năm rồi ạ... Lúc trước em thường nghe Huệ Anh kể về anh trai cậu ấy nhưng mà lại chưa từng gặp."
"À... Anh mới về nước." Dương Chí viễn nhẹ giọng trả lời Cố Cẩm Sơ.
Dương Chí Viễn từng nghe mẹ kể rất nhiều về người bạn thân của em gái mình, anh cảm thấy không quan tâm cho lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy cô anh lại sinh ra một cảm giác khác, cô gái trước mặt này làm cho người khác muốn ôm vào lòng bao bọc, bảo vệ.
"Đến rồi... Em cảm ơn anh Dương." - Cố Cẩm Sơ lịch sự gật đầu cảm ơn người đã đưa mình về tận nhà.
Dương Chí Viễn chỉ cười, bước xuống xe mở cửa cho cô, anh nhìn thẳng vào mặt Cố Cẩm Sơ trầm giọng nói:
"Đừng gọi anh Dương, nghe rất xa lạ... Gọi anh Chí Viễn đi."
Cố Cẩm Sơ ngượng nghịu nhìn anh, vừa mới gặp đã gọi thân mật như vậy cô cảm thấy có chút không thích hợp nhưng người ta đã đề nghị cô cũng không thể từ chối.
Cố Cẩm Sơ gật đầu vẫy tay chào tạm biệt Dương Chí Viễn rồi mới lên nhà.
Dương Chí Viễn nhìn cô rất lâu, đến khi Cố Cẩm Sơ đã đi khuất mới lái xe rời đi.
"Ông ở đây đợi... Tôi đưa con bé đi xử lý vết thương."
Cố Cẩm Sơ lại cảm thấy mình "thụ sủng nhược kinh", Lục Chính Minh còn đang nằm trong phòng cấp cứu, mẹ của anh ấy lại quan tâm cô như vậy Cố Cẩm Sơ càng cảm thấy rối bời, cô vội vàng từ chối bà ấy:
"Dạ không cần đâu... Cháu có thể tự đi một mình được mà."
"Được gì mà được chứ... Nghe lời bác."
Nói rồi Lê Tô kéo theo Cố Cẩm Sơ đi một mạch về phía phòng khám khác, cô cũng không muốn phụ lòng tốt của bà nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
***
Đến lúc hai người quay lại thì cuộc phẫu thuật cũng thành công, Lục Chính Minh đã được chuyển sang phòng hồi sức. Khi hai người tiến vào trong phòng bệnh không chỉ có mình Lục Hạ mà còn có cả gia đình của Dương Huệ Anh.
Dương Huệ Anh thấy hai tay Cố Cẩm Sơ được băng bó lại bởi những miếng băng gạc trắng, khuôn mặt cũng nhợt nhạt tiều tụy, cô ấy cảm thấy có lỗi vô cùng nếu hôm nay không kéo Cố Cẩm Sơ đi cùng cô ấy thì Cố Cẩm Sơ và Lục Chính Minh cũng không bị thương thành như thế này.
Dương Huệ Anh khóc nấc lên nhào đến ôm Cố Cẩm Sơ:
"Tiểu Sơ Sơ của mình... Cậu có sao không? Là lỗi của mình hết..."
Cố Cẩm Sơ bị Dương Huệ Anh ôm mạnh đụng vào vết bỏng sau lưng thì đau đến nhíu mày. Lê Tô bên cạnh thấy được sự thay đổi trên gương mặt cô thì lo lắng, bà nắm tay Dương Huệ Anh gỡ ra khỏi người Cố Cẩm Sơ ôn tồn lên tiếng:
"Anh Anh... Con ôm đụng vào vết bỏng của con bé rồi... Con bé chỉ bị thương ngoài da thôi, con yên tâm."
Dương Huệ Anh nghe thấy thế thì giật mình hỏi Cố Cẩm Sơ:
"Bỏng sao? Cậu bị bỏng ở đâu?"
Cố Cẩm Sơ thấy vẻ mặt lo lắng bất an của Dương Huệ Anh hơi đáng yêu lại bật cười:
"Sau lưng này... Lúc xe phát nổ mình bị dính tàn lửa của nó... Đã sơ cứu rồi, không sao đâu."
Dương Huệ Anh gật đầu ý đã hiểu, nhưng cô nhìn Cố Cẩm Sơ như vậy thì liền đau lòng, cô thậm chí là quan tâm Cố Cẩm Sơ hơn cả vị hôn phu đang nằm trên giường kia nữa.
Cố Cẩm Sơ liếc mắt nhìn Lục Chính Minh đang nằm trên giường bệnh, anh đã được thay ra bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ hơn, dù có bất tỉnh kim truyền dịch gắn đầy người, thì anh vẫn làm cho trái tim cô xao xuyến đến nghẹn lòng. Những lời hôm nay cô nói với anh, không biết khi anh tỉnh lại cô phải đối diện với anh như thế nào.
Cố Cẩm Sơ nhìn thấy gia đình anh và gia đình vị hôn thê của anh đều ở đây, cô biết chỉ có mình là người dư thừa trong thời điểm này liền muốn chào họ rồi rời đi:
"Giờ cũng trễ rồi... Con chắc phải về nhà trước ạ."
"Vậy mình đưa cậu về nha." Dương Huệ Anh không yên tâm để cô về một mình luôn muốn đưa cô về nhà.
Cố Cẩm Sơ không muốn làm phiền cô ấy thêm nữa, đang muốn lên tiếng từ chối thì một giọng nói đã cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ:
"Khuya như vậy rồi hai đứa con gái đưa nhau về có chút nguy hiểm... Em ở đây đi để anh đưa bạn của em về cho." Dương Chí Viễn anh trai của Dương Huệ Anh lên tiếng.
"Bác thấy Chí Viễn nói đúng đó... Để thằng bé đưa con về đi." Mẹ Dương bên cạnh nhìn một màn này bây giờ mới lên tiếng, bà biết Cố Cẩm Sơ từ khi hai đứa bé còn mới học năm nhất cùng nhau, bà cũng rất quý cô, luôn muốn tác hợp cô với con trai mình.
Mẹ Dương luôn nghĩ là sẽ có chút khó khăn vì con trai bà không thích bà tự quyết chuyện tình cảm của nó, nhưng hôm nay lại chủ động đòi đưa con gái người ta về nhà thì đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà. Bà nhanh chóng đưa cô cho Dương Chí Viễn, dặn dò cẩn thận:
"Con đưa con bé về cẩn thận đó... Nếu mất một cọng tóc nào mẹ hỏi tội con."
Dương Chí Viễn khẽ cười gật đầu, nhìn Cố Cẩm Sơ ý bảo cô đi theo mình. Cố Cẩm Sơ cũng không lằng nhằng nữa mà gật đầu chào mọi người rồi bước theo Dương Chí Viễn.
Lê Tô nhìn thấy cô rời đi không biết sao lại có chút cảm giác mất mát trong lòng, bà luyến tiếc nhìn theo bóng lưng của cô, bóng lưng đó rất giống người mà nhiều năm về trước đã từng vui vẻ, đùa giỡn chạy trước mặt bà. Một thoáng hồi ức này làm Lê Tô xót xa khoé mắt đỏ ửng, Lục Hạ nhìn bà liền biết bà đang nhớ về điều gì, ông ôm chặt vai bà an ủi:
"Con bé chắc là có duyên với cậu ấy... Hôm nào em hẹn con bé đến gặp cậu ấy đi."
Lê Tô lắc đầu nói: "Cậu ấy đã đau khổ nhiều năm như vậy rồi, nếu nhìn thấy con bé không biết cậu ấy có vui không hay là lại phản tác dụng, em thật sự rất sợ, sợ cậu ấy lại sụp đổ giống như năm đó."
***
Trong xe, sau khi nói địa chỉ nhà mình cho Dương Chí Viễn, Cố Cẩm Sơ luôn im lặng nhìn ra cửa xổ, cô rất muốn ở lại nhìn Lục Chính minh tỉnh dậy, nhưng lại cảm thấy sợ anh sẽ nhớ hết những lời ngu ngốc của mình ngày hôm nay, cô thấy bản thân mình thật mâu thuẫn.
Dương Chí Viễn nhìn cô gái đang trầm mặc bên cạnh, anh nghĩ cô vẫn còn sợ vì vụ tại nạn vừa nãy nên lên tiếng xoa dịu bầu không khí:
"Em quen biết với Anh Anh bao lâu rồi?"
Cố Cẩm Sơ nghe thấy người bên cạnh đang hỏi mình mới giật mình nhìn anh:
"Dạ... Hơn 4 năm rồi ạ... Lúc trước em thường nghe Huệ Anh kể về anh trai cậu ấy nhưng mà lại chưa từng gặp."
"À... Anh mới về nước." Dương Chí viễn nhẹ giọng trả lời Cố Cẩm Sơ.
Dương Chí Viễn từng nghe mẹ kể rất nhiều về người bạn thân của em gái mình, anh cảm thấy không quan tâm cho lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy cô anh lại sinh ra một cảm giác khác, cô gái trước mặt này làm cho người khác muốn ôm vào lòng bao bọc, bảo vệ.
"Đến rồi... Em cảm ơn anh Dương." - Cố Cẩm Sơ lịch sự gật đầu cảm ơn người đã đưa mình về tận nhà.
Dương Chí Viễn chỉ cười, bước xuống xe mở cửa cho cô, anh nhìn thẳng vào mặt Cố Cẩm Sơ trầm giọng nói:
"Đừng gọi anh Dương, nghe rất xa lạ... Gọi anh Chí Viễn đi."
Cố Cẩm Sơ ngượng nghịu nhìn anh, vừa mới gặp đã gọi thân mật như vậy cô cảm thấy có chút không thích hợp nhưng người ta đã đề nghị cô cũng không thể từ chối.
Cố Cẩm Sơ gật đầu vẫy tay chào tạm biệt Dương Chí Viễn rồi mới lên nhà.
Dương Chí Viễn nhìn cô rất lâu, đến khi Cố Cẩm Sơ đã đi khuất mới lái xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.