Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em
Chương 16: Suy nghĩ của Lục Chính Minh (H)
Su Cam
22/11/2024
Cả đêm đó người ngủ thì vẫn ngủ, người hì hục làm chuyện của mình thì vẫn làm, Lục Chính Minh làm cô đến khi trời gần sáng mới thoả mãn dục vọng của người vừa mới khai trai như anh.
Lục Chính Minh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Làm bạn gái của tôi không phải là được giữ hết tiền của tôi sao?"
"Cứ phải đồng ý làm tình nhân làm gì?"
"Đồ không biết thả dây dài câu cá lớn."
Lục Chính Minh cọ vào trán cô mấy cái mới chịu đi ngủ. Điều anh chuẩn bị cho cô luôn là thứ tốt nhất cô lại vô ý không nhận, anh lại không phải người rộng lượng, anh bác bỏ quyết định hủy hôn của mình, cứ để cô sống khó khăn không có danh phận chính thức bên cạnh anh.
Anh là muốn dày vò cô vì trong suy nghĩ của anh, cô đã nói thích anh thì tại sao lại có thể vì tiền mà chấp nhận bán thân dễ dàng như vậy, điều này làm anh khinh thường tình cảm của cô, cũng là khinh thường bản thân mình không có giá bằng tiền để cô yêu thích thật lòng.
***
Tiếng chuông điện thoại của Cố Cẩm Sơ làm cho Lục Chính Minh vốn đã ngủ không sâu lại khó chịu thức dậy, người có điện thoại thì vẫn ôm chặt anh mà yên giấc, Lục Chính Minh nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là Huệ Anh liền nhéo má Cố Cẩm Sơ, giọng có chút khàn khàn gọi cô:
"Huệ Anh gọi cô nè... Dậy đi... Ngủ như con heo."
Cố Cẩm Sơ lờ mờ mở mắt, cảm thấy toàn thân mình như đứt gãy vậy, cố liếc mắt nhìn tên cầm thú trước mặt, giựt lấy điện thoại từ tay anh.
Lục Chính Minh nằm ngả người xuống giường nhìn Cố Cẩm Sơ ngồi nghe điện thoại.
"Alo..."
Dương Huệ Anh ở đầu dây bên kia hỏi cô:
"Tiểu Sơ Sơ à... Hôm nay cậu ngủ nướng vậy?"
Cố Cẩm Sơ cảm thấy hơi chột dạ, lấp bấp trả lời cô ấy:
"Mình... Hơi mệt... Hơi mệt đó."
"..."
Lục Chính Minh nằm đó nhìn chằm chằm tấm lưng trần trắng nõn của Cố Cẩm Sơ, môi lại nhếch lên cười lưu manh, với tay kéo mạnh cô xuống nằm trong lòng mình.
Cố Cẩm Sơ bị giật mình "A" lên một tiếng liền sợ hãi bịt chặt miệng lại, đưa ánh mắt không tin được nhìn anh.
Dương Huệ Anh nghe thấy cô hét lên thì lo lắng hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu... Con chó mình mới nuôi cào mình đó." Cố Cẩm Sơ trừng mắt nhìn Lục Chính Minh trả lời.
"À... Vậy cậu sắp xếp đi nha... Mai mình đến đón cậu."
Cố Cẩm Sơ vội gấp gáp từ chối, đón cô không khác nào công khai cho cả thế giới biết cô đang ở cùng Lục Chính Minh:
"Không cần... Mình tự đến nhà cậu được rồi."
"..."
"Bai cậu."
Cố Cẩm Sơ cúp máy nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Lục Chính Minh, cô nuốt nước bọt cảm thấy mình sắp xong đời rồi.
Lục Chính Minh nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn, gằn giọng thả từng chữ:
"Cố... Cẩm... Sơ... Cô gọi ai là chó hả?"
Cố Cẩm Sơ lại rất biết nắm bắt thời cơ, anh vừa nói xong thì cô đã nhanh chóng hạ môi mình xuống chặn đứng cái miệng chuẩn bị mắng chửi người khác lại.
Lục Chính Minh là lần đầu thấy cô chủ động hôn mình, hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã tận hưởng chuyện ngàn năm có một này, anh mở miệng nuốt lấy môi cô, Cố Cẩm Sơ nhắm mắt đảo lưỡi mình trong miệng anh, hai người cũng đã hôn rất nhiều lần, cô là học sinh giỏi nhìn rồi bắt chước không sót một hành động nào, làm cho Lục Chính Minh có chút cảm thấy hưng phấn.
Lục Chính Mình không chịu nổi cực hình này nữa liền lật người cô xuống đẩy mạnh vào bên trong, Cố Cẩm Sơ cảm thấy mình đúng là điên khùng đi chơi đùa với lửa liền la lớn:
"Anh là con trâu thành tinh à... Cày cuốc lắm thế."
Lục Chính Minh lại không quan tâm, tiếp tục ra vào, trầm giọng hỏi cô:
"Cô với Huệ Anh định đi đâu?"
"Ưm... Đến... Nam Thành quay phim..." Cố Cẩm Sơ vừa rên rỉ vừa khó khăn lên tiếng.
Lục Chính Minh nhíu mày:
"Đi bao lâu?"
"Hức... Một tháng thôi..." Cố Cẩm Sơ trả lời.
Lục Chính Minh không hiểu sao lại có chút tức giận anh thúc mạnh vào trong cô miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Một tháng mà cô bảo thôi... Một tháng lâu lắm đó..."
Cố Cẩm Sơ không buồn tranh cãi với anh nữa, cô chỉ muốn anh nhanh nhanh một chút cô sẽ được buông tha sớm.
Cô vòng tay ôm cổ anh, vươn người liếm một cái vào tai Lục Chính Minh, thình lình Lục Chính Minh rướn người một cái, toàn bộ liền bị phóng thích vào bên trong cô, Cố Cẩm Sơ đơ người miệng không nhịn được mím lại cố gắng không cười, Lục Chính Minh thì đỏ mặt tía tai trừng mắt nhìn cô.
"Em... Em không biết... Tai là chỗ nhạy cảm của anh." - Vừa nói mặt vừa không khỏi lộ ra ý cười khiến người nào đó muốn cắn chết cô.
Lục Chính Minh cảm thấy chuyện không đáng tự hào gì này, nếu trừng phạt cô quá dữ cô sẽ nhớ mãi không quên, anh nhẹ giọng hỏi cô:
"Mai đi rồi sao?"
Cố Cẩm Sơ thành thật gật đầu, Lục Chính Minh hôn lên môi cô một cái, khàn giọng dụ dỗ:
"Vậy hôm nay... Bù cho tôi cả ngày đi."
Cố Cẩm Sơ cảm thấy làm người phải có đạo đức, cô đồng ý làm tình nhân của anh nhưng lại để anh ăn chay một tháng thì có hơi ác độc nên đành phải cắn răng gật đầu để cho anh tùy ý hành hạ mình vậy.
Lục Chính Minh hài lòng cười lớn, anh xuống khỏi người cô ôm chặt một cái mới thả ra, chỉ về phía cửa:
"Dậy nấu ăn đi... Cô không làm gì cả... Chỉ có mình ông đây là làm việc cật lực... Vậy mà cô ngủ đến tận trưa."
Cố Cẩm Sơ hơi xấu hổ, anh hành cô như vậy đương nhiên là cô mệt quá mà ngủ đến tận trưa rồi. Cố Cẩm Sơ ngồi dậy bới mái tóc đen nhánh của mình lên cao, dùng khăn tắm quấn hờ quanh thân. Lục Chính Minh nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm thấy, cô đi một tháng cũng tốt, ngày nào cũng nhìn cô như vậy chắc anh sẽ lên báo xã hội với tiêu đề "Giám đốc Lục Thị vì túng dục quá độ trên giường mà bại liệt." Lục Chính Minh lấy gối che lấy mặt mình để không nhìn thấy cảnh tượng khiến cơ thể khô nóng này nữa.
Lục Chính Minh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Làm bạn gái của tôi không phải là được giữ hết tiền của tôi sao?"
"Cứ phải đồng ý làm tình nhân làm gì?"
"Đồ không biết thả dây dài câu cá lớn."
Lục Chính Minh cọ vào trán cô mấy cái mới chịu đi ngủ. Điều anh chuẩn bị cho cô luôn là thứ tốt nhất cô lại vô ý không nhận, anh lại không phải người rộng lượng, anh bác bỏ quyết định hủy hôn của mình, cứ để cô sống khó khăn không có danh phận chính thức bên cạnh anh.
Anh là muốn dày vò cô vì trong suy nghĩ của anh, cô đã nói thích anh thì tại sao lại có thể vì tiền mà chấp nhận bán thân dễ dàng như vậy, điều này làm anh khinh thường tình cảm của cô, cũng là khinh thường bản thân mình không có giá bằng tiền để cô yêu thích thật lòng.
***
Tiếng chuông điện thoại của Cố Cẩm Sơ làm cho Lục Chính Minh vốn đã ngủ không sâu lại khó chịu thức dậy, người có điện thoại thì vẫn ôm chặt anh mà yên giấc, Lục Chính Minh nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là Huệ Anh liền nhéo má Cố Cẩm Sơ, giọng có chút khàn khàn gọi cô:
"Huệ Anh gọi cô nè... Dậy đi... Ngủ như con heo."
Cố Cẩm Sơ lờ mờ mở mắt, cảm thấy toàn thân mình như đứt gãy vậy, cố liếc mắt nhìn tên cầm thú trước mặt, giựt lấy điện thoại từ tay anh.
Lục Chính Minh nằm ngả người xuống giường nhìn Cố Cẩm Sơ ngồi nghe điện thoại.
"Alo..."
Dương Huệ Anh ở đầu dây bên kia hỏi cô:
"Tiểu Sơ Sơ à... Hôm nay cậu ngủ nướng vậy?"
Cố Cẩm Sơ cảm thấy hơi chột dạ, lấp bấp trả lời cô ấy:
"Mình... Hơi mệt... Hơi mệt đó."
"..."
Lục Chính Minh nằm đó nhìn chằm chằm tấm lưng trần trắng nõn của Cố Cẩm Sơ, môi lại nhếch lên cười lưu manh, với tay kéo mạnh cô xuống nằm trong lòng mình.
Cố Cẩm Sơ bị giật mình "A" lên một tiếng liền sợ hãi bịt chặt miệng lại, đưa ánh mắt không tin được nhìn anh.
Dương Huệ Anh nghe thấy cô hét lên thì lo lắng hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu... Con chó mình mới nuôi cào mình đó." Cố Cẩm Sơ trừng mắt nhìn Lục Chính Minh trả lời.
"À... Vậy cậu sắp xếp đi nha... Mai mình đến đón cậu."
Cố Cẩm Sơ vội gấp gáp từ chối, đón cô không khác nào công khai cho cả thế giới biết cô đang ở cùng Lục Chính Minh:
"Không cần... Mình tự đến nhà cậu được rồi."
"..."
"Bai cậu."
Cố Cẩm Sơ cúp máy nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Lục Chính Minh, cô nuốt nước bọt cảm thấy mình sắp xong đời rồi.
Lục Chính Minh nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn, gằn giọng thả từng chữ:
"Cố... Cẩm... Sơ... Cô gọi ai là chó hả?"
Cố Cẩm Sơ lại rất biết nắm bắt thời cơ, anh vừa nói xong thì cô đã nhanh chóng hạ môi mình xuống chặn đứng cái miệng chuẩn bị mắng chửi người khác lại.
Lục Chính Minh là lần đầu thấy cô chủ động hôn mình, hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã tận hưởng chuyện ngàn năm có một này, anh mở miệng nuốt lấy môi cô, Cố Cẩm Sơ nhắm mắt đảo lưỡi mình trong miệng anh, hai người cũng đã hôn rất nhiều lần, cô là học sinh giỏi nhìn rồi bắt chước không sót một hành động nào, làm cho Lục Chính Minh có chút cảm thấy hưng phấn.
Lục Chính Mình không chịu nổi cực hình này nữa liền lật người cô xuống đẩy mạnh vào bên trong, Cố Cẩm Sơ cảm thấy mình đúng là điên khùng đi chơi đùa với lửa liền la lớn:
"Anh là con trâu thành tinh à... Cày cuốc lắm thế."
Lục Chính Minh lại không quan tâm, tiếp tục ra vào, trầm giọng hỏi cô:
"Cô với Huệ Anh định đi đâu?"
"Ưm... Đến... Nam Thành quay phim..." Cố Cẩm Sơ vừa rên rỉ vừa khó khăn lên tiếng.
Lục Chính Minh nhíu mày:
"Đi bao lâu?"
"Hức... Một tháng thôi..." Cố Cẩm Sơ trả lời.
Lục Chính Minh không hiểu sao lại có chút tức giận anh thúc mạnh vào trong cô miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Một tháng mà cô bảo thôi... Một tháng lâu lắm đó..."
Cố Cẩm Sơ không buồn tranh cãi với anh nữa, cô chỉ muốn anh nhanh nhanh một chút cô sẽ được buông tha sớm.
Cô vòng tay ôm cổ anh, vươn người liếm một cái vào tai Lục Chính Minh, thình lình Lục Chính Minh rướn người một cái, toàn bộ liền bị phóng thích vào bên trong cô, Cố Cẩm Sơ đơ người miệng không nhịn được mím lại cố gắng không cười, Lục Chính Minh thì đỏ mặt tía tai trừng mắt nhìn cô.
"Em... Em không biết... Tai là chỗ nhạy cảm của anh." - Vừa nói mặt vừa không khỏi lộ ra ý cười khiến người nào đó muốn cắn chết cô.
Lục Chính Minh cảm thấy chuyện không đáng tự hào gì này, nếu trừng phạt cô quá dữ cô sẽ nhớ mãi không quên, anh nhẹ giọng hỏi cô:
"Mai đi rồi sao?"
Cố Cẩm Sơ thành thật gật đầu, Lục Chính Minh hôn lên môi cô một cái, khàn giọng dụ dỗ:
"Vậy hôm nay... Bù cho tôi cả ngày đi."
Cố Cẩm Sơ cảm thấy làm người phải có đạo đức, cô đồng ý làm tình nhân của anh nhưng lại để anh ăn chay một tháng thì có hơi ác độc nên đành phải cắn răng gật đầu để cho anh tùy ý hành hạ mình vậy.
Lục Chính Minh hài lòng cười lớn, anh xuống khỏi người cô ôm chặt một cái mới thả ra, chỉ về phía cửa:
"Dậy nấu ăn đi... Cô không làm gì cả... Chỉ có mình ông đây là làm việc cật lực... Vậy mà cô ngủ đến tận trưa."
Cố Cẩm Sơ hơi xấu hổ, anh hành cô như vậy đương nhiên là cô mệt quá mà ngủ đến tận trưa rồi. Cố Cẩm Sơ ngồi dậy bới mái tóc đen nhánh của mình lên cao, dùng khăn tắm quấn hờ quanh thân. Lục Chính Minh nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm thấy, cô đi một tháng cũng tốt, ngày nào cũng nhìn cô như vậy chắc anh sẽ lên báo xã hội với tiêu đề "Giám đốc Lục Thị vì túng dục quá độ trên giường mà bại liệt." Lục Chính Minh lấy gối che lấy mặt mình để không nhìn thấy cảnh tượng khiến cơ thể khô nóng này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.