Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em
Chương 14: Tên không phải để cô gọi
Su Cam
22/11/2024
Tối hôm đó Cố Cẩm Sơ dọn nhà, một mình cô lê theo chiếc Vali lớn lộc cộc đi về phía xe Lục Chính Minh, anh thấy cô đi tới vẫn nhàn nhã ngồi trên xe hút thuốc, cánh tay gác lên cửa gãy gãy tàn thuốc rơi xuống mặt đất, ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm vào cô một cách khó chịu:
"Cô nhanh lên chút đi... Lề mề."
Cố Cẩm Sơ im lặng tự nhấc cốp xe của anh lên, nặng nề đặt chiếc vali vào đó, rồi mới mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.
Cô e dè nhìn Lục Chính Minh nhưng anh lại chẳng buồn nhìn lấy cô một cái, cứ vậy khởi động xe, chiếc xe từ từ lăn bánh về phía trung tâm thành phố, Cố Cẩm Sơ nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh để quên đi bầu không khí lạnh lẽo trong xe.
Lục Chính Minh lúc này mới trầm giọng lên tiếng hỏi cô:
"Cô... Uống thuốc tránh thai chưa?"
Cố Cẩm Sơ có hơi giật mình, sao cô có thể quên chuyện quan trọng như vậy, đúng là cô vẫn chưa uống nên chỉ im lặng lắc đầu.
Lục Chính Minh lại nhìn cô bằng ánh mắt bất mãn, giọng điệu chế giễu:
"Muốn mang thai con tôi à?"
"Không có... Không có thời gian... Bận dọn nhà mà." Cố Cẩm Sơ lấp bấp giải thích với anh, cô làm gì dám có suy nghĩ này chứ, mối quan hệ tình tiền này nếu cô có mang thì anh sẽ đối xử với cô ra sao cô còn không dám nghĩ đến.
Lục Chính Minh lại hắng giọng, lạnh lùng nói:
"Tốt nhất là như vậy... Cô mà có tôi sẽ đem cô đi phá thai."
Cố Cẩm Sơ nghe vậy thì hai tay bấu chặt vào nhau, biết là sẽ không có kết quả tốt nhưng cũng không cần phải tuyệt tình như thế, giọng cô hơi nghẹn lại hỏi anh:
"Nhưng nó cũng là con anh mà."
Lời này lọt vào tai anh khiến Lục Chính Minh có phần chạnh lòng, đúng là con anh, anh cũng không thể tàn nhẫn như vậy nhưng mà lại không muốn nói lời tốt đẹp với cô:
"Con tôi... Không phải do cô sinh."
Cố Cẩm Sơ nghẹn lòng quay mặt đi nơi khác, cô không dám nhìn vào mặt anh nữa, cô sợ cứ nhìn như vậy cô sẽ thật sự không chịu nổi mà gào khóc trước mặt anh, khoé mắt cô cay cay nhưng vẫn nén lại, anh nói đúng cô không có tư cách sinh con cho anh.
Lục Chính Minh dừng xe trước một hiệu thuốc, khi anh trở ra vứt vào người cô một túi thuốc lớn, lạnh giọng nói:
"Thuốc tránh thai khẩn cấp với thuốc tránh thai hàng ngày, ông đây không thích sài bao."
Cố Cẩm Sơ mở túi thuốc ra xem, trong đó chỉ có một viên thuốc tránh thai khẩn cấp còn lại tới mấy hộp thuốc tránh thai hàng ngày, cô với tay mở viên thuốc tránh thai khẩn cấp trong vỉ ra cho vào miệng nhanh chóng nuốt ực xuống.
Lục Chính Minh ngồi bên cạnh hốt hoảng, cô uống thuốc mà không cần nước không sợ nghẹn sao? Anh hơi lo lắng với tay lấy chai nước đưa cho cô thì bên tai đã vang lên giọng nói yếu ớt:
"Yên tâm rồi chứ."
Thấy thái độ rạch ròi của cô với mình chai nước đang cầm trên tay của Lục Chính Minh bị bóp mạnh đến méo mó. Anh quay mặt đi im lặng lái xe chỉ có Cố Cẩm Sơ là nhìn anh cười khổ.
***
Cố Cẩm Sơ kéo vali vào trong nhà, đây là một căn hộ có phong cách trang trí rất tối giản, nhìn rất hợp với con người Lục Chính Minh, cô vẫn chưa biết mình phải ở đâu thì anh đã lên tiếng:
"Bên kia... Tự vào trong sắp xếp đi."
Nói rồi Lục Chính Minh đi lại ghế sô pha nhàn nhã nằm đó mở tivi lên xem phim giống như cô là không khí mở cửa là luồn vào nhà không cần phải quan tâm đến.
Cố Cẩm Sơ bần thần đi về căn phòng mà anh chỉ, lúc sắp mở cửa cô quay lại hỏi anh:
"Anh cũng ở đây sao?"
Cô chỉ hỏi một câu đơn giản, anh lại liếc mắt nhìn cô như là đã nói phải điều gì không nên, Lục Chính Minh hừ một tiếng:
"Ai thèm ở đây với cô... Tôi có nhà... Nào cần tìm cô tôi sẽ tự đến."
Cánh tay nắm cửa của Cố Cẩm Sơ nắm chặt, cô không biết sao lại khó chịu với câu trả lời của anh như vậy, thật đúng là làm nhân tình của người khác khi cần mới được tìm đến.
Khi Cố Cẩm Sơ mở cửa tủ quần áo trong phòng, ở đây chỉ có vài bộ quần áo của anh, cô cẩn thận xếp quần áo của mình gọn một góc tủ, tạo cảm giác ít tồn tại trong không gian riêng của anh. Rồi mới trở ra tìm Lục Chính Minh.
Lục Chính Minh nhìn thấy cô lại trầm giọng chỉ vào phòng bếp:
"Nấu gì đó ăn đi."
"Anh có kiêng ăn gì không?" Cố Cẩm Sơ ngoan ngoãn đi vào trong giọng với ra hỏi anh.
"Không ăn hành, gừng, tỏi, còn lại đều được."
Cố Cẩm Sơ gật đầu trong lòng lại thầm nghĩ con người này sao khó nuôi vậy chứ, cái gì có mùi quá hăng đều không ăn, cô thì lại thích bỏ hết các gia vị vào trong thế mới thơm ngon nhưng anh là ông chủ anh có quyền.
Cố Cẩm Sơ loay hoay cả buổi nấu được hai món mặn một món canh, lúc muốn tìm tiêu thì lại không thấy, cô rất sợ phải hỏi anh nhưng cũng hết cách:
"Lục Chính Minh... Tiêu để ở đâu vậy?"
Anh nghe cô gọi thì nhíu mày, từ nãy đến giờ anh cứ chốc lát lại quay về phía phòng bếp nhìn cô thấy cô cứ cặm cụi nấu ăn không chú ý đến mình thì hơi buồn phiền nhưng mà lúc gọi đến anh lại cũng chỉ vì một thứ gia vị, Lục Chính Minh bực bội đi về phía cô, mở cánh tủ bên góc trái lấy ra một lọ tiêu đặt mạnh xuống mặt bếp làm cho Cố Cẩm Sơ giật mình, chưa kịp cảm ơn anh thì eo đã bị kéo lại, cánh môi bị một lực mạnh cắn xé, anh dùng đầu lưỡi mình trêu ghẹo cô mơn trớn đôi môi anh đào ngọt ngào, Cố Cẩm Sơ muốn đẩy anh ra thì cánh tay đã bị bắt lấy trói chặt trước ngực, cả người cũng bị một cánh tay khác mạnh mẽ ôm lấy cô, đến khi cô không thể thở nổi nữa anh mới luyến tiếc buông cô ra, khàn giọng hỏi:
"Cô gọi tôi là gì?"
Cố Cẩm Sơ đôi mắt mờ mịt còn bị say bởi nụ hôn bất ngờ khi nãy, giọng điệu ngọt ngào như mật rót vào tai anh:
"Lục... Lục Chính Minh..."
Lục Chính Minh không hiểu vì sao tên của anh được thốt ra từ miệng cô lại kích thích như vậy, cậu em phía dưới hơi rạo rực, nhưng làm người phải biết kiềm chế, không thể túng dục quá độ nên chỉ có thể trầm giọng khó chịu nhắc nhở:
"Tên của tôi không phải để cô gọi... Gọi anh Lục đi."
Cố Cẩm Sơ cảm thấy cũng chỉ là cách gọi anh lại để tâm như vậy, đến tư cách gọi tên anh cũng không có, điều này cũng thật là chua xót đối với cô, Cố Cẩm Sơ gật đầu hiểu ý anh, Lục Chính Minh cũng không muốn ở lại đây ôm cô để bị tra tấn tinh thần trá hình nữa nên lủi thủi trở ra phòng khách, để lại Cố Cẩm Sơ buồn bã bên trong, tiêu này còn chưa được nêm cô đã thấy sống mũi hơi cay cay rồi.
"Cô nhanh lên chút đi... Lề mề."
Cố Cẩm Sơ im lặng tự nhấc cốp xe của anh lên, nặng nề đặt chiếc vali vào đó, rồi mới mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.
Cô e dè nhìn Lục Chính Minh nhưng anh lại chẳng buồn nhìn lấy cô một cái, cứ vậy khởi động xe, chiếc xe từ từ lăn bánh về phía trung tâm thành phố, Cố Cẩm Sơ nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh để quên đi bầu không khí lạnh lẽo trong xe.
Lục Chính Minh lúc này mới trầm giọng lên tiếng hỏi cô:
"Cô... Uống thuốc tránh thai chưa?"
Cố Cẩm Sơ có hơi giật mình, sao cô có thể quên chuyện quan trọng như vậy, đúng là cô vẫn chưa uống nên chỉ im lặng lắc đầu.
Lục Chính Minh lại nhìn cô bằng ánh mắt bất mãn, giọng điệu chế giễu:
"Muốn mang thai con tôi à?"
"Không có... Không có thời gian... Bận dọn nhà mà." Cố Cẩm Sơ lấp bấp giải thích với anh, cô làm gì dám có suy nghĩ này chứ, mối quan hệ tình tiền này nếu cô có mang thì anh sẽ đối xử với cô ra sao cô còn không dám nghĩ đến.
Lục Chính Minh lại hắng giọng, lạnh lùng nói:
"Tốt nhất là như vậy... Cô mà có tôi sẽ đem cô đi phá thai."
Cố Cẩm Sơ nghe vậy thì hai tay bấu chặt vào nhau, biết là sẽ không có kết quả tốt nhưng cũng không cần phải tuyệt tình như thế, giọng cô hơi nghẹn lại hỏi anh:
"Nhưng nó cũng là con anh mà."
Lời này lọt vào tai anh khiến Lục Chính Minh có phần chạnh lòng, đúng là con anh, anh cũng không thể tàn nhẫn như vậy nhưng mà lại không muốn nói lời tốt đẹp với cô:
"Con tôi... Không phải do cô sinh."
Cố Cẩm Sơ nghẹn lòng quay mặt đi nơi khác, cô không dám nhìn vào mặt anh nữa, cô sợ cứ nhìn như vậy cô sẽ thật sự không chịu nổi mà gào khóc trước mặt anh, khoé mắt cô cay cay nhưng vẫn nén lại, anh nói đúng cô không có tư cách sinh con cho anh.
Lục Chính Minh dừng xe trước một hiệu thuốc, khi anh trở ra vứt vào người cô một túi thuốc lớn, lạnh giọng nói:
"Thuốc tránh thai khẩn cấp với thuốc tránh thai hàng ngày, ông đây không thích sài bao."
Cố Cẩm Sơ mở túi thuốc ra xem, trong đó chỉ có một viên thuốc tránh thai khẩn cấp còn lại tới mấy hộp thuốc tránh thai hàng ngày, cô với tay mở viên thuốc tránh thai khẩn cấp trong vỉ ra cho vào miệng nhanh chóng nuốt ực xuống.
Lục Chính Minh ngồi bên cạnh hốt hoảng, cô uống thuốc mà không cần nước không sợ nghẹn sao? Anh hơi lo lắng với tay lấy chai nước đưa cho cô thì bên tai đã vang lên giọng nói yếu ớt:
"Yên tâm rồi chứ."
Thấy thái độ rạch ròi của cô với mình chai nước đang cầm trên tay của Lục Chính Minh bị bóp mạnh đến méo mó. Anh quay mặt đi im lặng lái xe chỉ có Cố Cẩm Sơ là nhìn anh cười khổ.
***
Cố Cẩm Sơ kéo vali vào trong nhà, đây là một căn hộ có phong cách trang trí rất tối giản, nhìn rất hợp với con người Lục Chính Minh, cô vẫn chưa biết mình phải ở đâu thì anh đã lên tiếng:
"Bên kia... Tự vào trong sắp xếp đi."
Nói rồi Lục Chính Minh đi lại ghế sô pha nhàn nhã nằm đó mở tivi lên xem phim giống như cô là không khí mở cửa là luồn vào nhà không cần phải quan tâm đến.
Cố Cẩm Sơ bần thần đi về căn phòng mà anh chỉ, lúc sắp mở cửa cô quay lại hỏi anh:
"Anh cũng ở đây sao?"
Cô chỉ hỏi một câu đơn giản, anh lại liếc mắt nhìn cô như là đã nói phải điều gì không nên, Lục Chính Minh hừ một tiếng:
"Ai thèm ở đây với cô... Tôi có nhà... Nào cần tìm cô tôi sẽ tự đến."
Cánh tay nắm cửa của Cố Cẩm Sơ nắm chặt, cô không biết sao lại khó chịu với câu trả lời của anh như vậy, thật đúng là làm nhân tình của người khác khi cần mới được tìm đến.
Khi Cố Cẩm Sơ mở cửa tủ quần áo trong phòng, ở đây chỉ có vài bộ quần áo của anh, cô cẩn thận xếp quần áo của mình gọn một góc tủ, tạo cảm giác ít tồn tại trong không gian riêng của anh. Rồi mới trở ra tìm Lục Chính Minh.
Lục Chính Minh nhìn thấy cô lại trầm giọng chỉ vào phòng bếp:
"Nấu gì đó ăn đi."
"Anh có kiêng ăn gì không?" Cố Cẩm Sơ ngoan ngoãn đi vào trong giọng với ra hỏi anh.
"Không ăn hành, gừng, tỏi, còn lại đều được."
Cố Cẩm Sơ gật đầu trong lòng lại thầm nghĩ con người này sao khó nuôi vậy chứ, cái gì có mùi quá hăng đều không ăn, cô thì lại thích bỏ hết các gia vị vào trong thế mới thơm ngon nhưng anh là ông chủ anh có quyền.
Cố Cẩm Sơ loay hoay cả buổi nấu được hai món mặn một món canh, lúc muốn tìm tiêu thì lại không thấy, cô rất sợ phải hỏi anh nhưng cũng hết cách:
"Lục Chính Minh... Tiêu để ở đâu vậy?"
Anh nghe cô gọi thì nhíu mày, từ nãy đến giờ anh cứ chốc lát lại quay về phía phòng bếp nhìn cô thấy cô cứ cặm cụi nấu ăn không chú ý đến mình thì hơi buồn phiền nhưng mà lúc gọi đến anh lại cũng chỉ vì một thứ gia vị, Lục Chính Minh bực bội đi về phía cô, mở cánh tủ bên góc trái lấy ra một lọ tiêu đặt mạnh xuống mặt bếp làm cho Cố Cẩm Sơ giật mình, chưa kịp cảm ơn anh thì eo đã bị kéo lại, cánh môi bị một lực mạnh cắn xé, anh dùng đầu lưỡi mình trêu ghẹo cô mơn trớn đôi môi anh đào ngọt ngào, Cố Cẩm Sơ muốn đẩy anh ra thì cánh tay đã bị bắt lấy trói chặt trước ngực, cả người cũng bị một cánh tay khác mạnh mẽ ôm lấy cô, đến khi cô không thể thở nổi nữa anh mới luyến tiếc buông cô ra, khàn giọng hỏi:
"Cô gọi tôi là gì?"
Cố Cẩm Sơ đôi mắt mờ mịt còn bị say bởi nụ hôn bất ngờ khi nãy, giọng điệu ngọt ngào như mật rót vào tai anh:
"Lục... Lục Chính Minh..."
Lục Chính Minh không hiểu vì sao tên của anh được thốt ra từ miệng cô lại kích thích như vậy, cậu em phía dưới hơi rạo rực, nhưng làm người phải biết kiềm chế, không thể túng dục quá độ nên chỉ có thể trầm giọng khó chịu nhắc nhở:
"Tên của tôi không phải để cô gọi... Gọi anh Lục đi."
Cố Cẩm Sơ cảm thấy cũng chỉ là cách gọi anh lại để tâm như vậy, đến tư cách gọi tên anh cũng không có, điều này cũng thật là chua xót đối với cô, Cố Cẩm Sơ gật đầu hiểu ý anh, Lục Chính Minh cũng không muốn ở lại đây ôm cô để bị tra tấn tinh thần trá hình nữa nên lủi thủi trở ra phòng khách, để lại Cố Cẩm Sơ buồn bã bên trong, tiêu này còn chưa được nêm cô đã thấy sống mũi hơi cay cay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.