Chương 31
Thải Chu Bạn Nguyệt
04/01/2024
Bóng đêm tràn vào trong bệnh viện trống trải, mùi thuốc khử trùng nồng nặc đến ngột ngạt, ánh đèn dây tóc rung rinh trên hành lang.
Chung Viễn Huỳnh chạy như điên trên hành lang dài thượt, không thể thở nổi, phổi như bị bóp chặt, bên tai đều là tiếng bước chân trần giẫm lên sàn gạch.
Cô dùng hết sức để chạy tới cuối sảnh, nhìn Mạnh Mai Quyên đang nằm trên giường bệnh trắng tinh, xung quanh đều là những bóng người không có khuôn mặt trong bộ đồ trắng đang chuyển động.
Bọn họ rút mặt nạ dưỡng khí của Mạnh Mai Quyên, chỉ vào một bộ thiết bị rồi nói: “Vô phương cứu chữa.”
“Bé gái, rất xin lỗi, mẹ con...”
Cảm giác lạnh lẽo từ sàn gạch truyền vào lòng bàn chân cô, lan ra khắp cơ thể, như thể bản thân đang ở trong một động băng, cái lạnh thấm vào tận xương tủy.
“Ông gạt tôi, ông nói dối! Tôi không muốn nghe.“
Chung Viễn Huỳnh che lỗ tai của mình lại, ngồi xổm xuống thét lên.
Sau đó, các dây thần kinh và cơ thể bừng tỉnh.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, có cảm giác tim đập nhanh như đang lơ lửng giữa không trung, sau đó cảm giác được có người hôn lên mặt cô, nói đúng ra là đang liếm nước mắt cho cô.
Không cần đoán cũng biết là ai.
Cô không mở to mắt ra, chỉ giơ tay đánh lên trán anh, sau đó đẩy anh ra.
Không biết vì sao, Phó Tẫn vô cùng thích chạm vào cô, cái đầu anh ngoan ngoãn đặt lên lòng bàn tay cô, một lúc sau lại nhẹ nhàng cọ cọ, giống như một con thú nhỏ.
Chung Viễn Huỳnh từ từ bình tĩnh lại, hô hấp dần trở nên ổn định, nhưng trái tim vẫn đau đớn giống như bị thứ gì đó cắt ra thành từng miếng nhỏ.
Phó Tẫn nhìn cô hồi lâu, mới nhớ tới mình vẫn còn một nhiệm vụ nhỏ, vừa chuẩn bị bò xuống giường.
Chung Viễn Huỳnh đoán được anh muốn xuống lầu gọi Phó Lăng Thanh, lập tức trợn mắt, ngồi dậy đè anh xuống, nói: “Chị không sao, chỉ là…“
Cô vừa mở miệng nói chuyện, phát hiện giọng nói vừa khô lại vừa khàn, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ là muốn ăn dưa hấu, chị xuống lầu ăn chút dưa hấu là được rồi.”
Phó Tẫn đương nhiên cũng đi xuống lầu với cô.
Cách đây khá lâu, Phó Lăng Thanh đã phát hiện Chung Viễn Huỳnh không thích ăn trái cây trong đĩa, bởi vì cô sợ những thứ sắc nhọn như tăm, trái cây yêu thích nhất là dưa hấu, nhưng chỉ thích cắt thành nửa hình cầu, rồi dùng muỗng cạo ăn, vì thế bà ấy kêu người đặt hai nửa quả dưa hấu vào trong ngăn giữ tươi của tủ lạnh, để Chung Viễn Huỳnh có thể ăn bất cứ lúc nào.
Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn mỗi người một nửa quả dưa hấu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô mở TV lên, để bộ phim hoạt hình ở chế độ im lặng, sau đó dùng muỗng múc dưa hấu lên ăn.
Phó Tẫn ôm nửa quả dưa hấu không nhúc nhích, chỉ nhìn cô.
Trước đây khi cô xem phim hoạt hình đều sẽ cười, đôi mắt cong lên, khóe miệng nhếch lên, nhưng đêm nay lại không có.
Trong lúc Phó Tẫn đang hoang mang, thì nhìn thấy nước mắt cô lã chã rơi xuống, nước mắt trong suốt rơi xuống quả dưa hấu đỏ tươi, hòa thành một với nước trái cây.
“Mẹ chị nói...” Chung Viễn Huỳnh nghẹn ngào: “Dưa hấu là màu của mùa hè, nếu tâm trạng đang không tốt, ăn dưa hấu sẽ trở nên vui vẻ.”
Cô còn nhớ rõ Mạnh Mai Quyên sẽ cùng cô xem phim hoạt hình, cô ôm nửa quả dưa hấu, gặm đến nỗi cả gương mặt đều là nước dưa hấu.
Phó Tẫn có trí nhớ rất dai, chỉ cần anh sẵn lòng thì gần như đạt tới trình độ đã gặp qua là không bao giờ quên được, có đôi khi anh không hiểu được lời cô nói, sẽ âm thầm ghi nhớ nó trước.
Vừa rồi cô không cấm anh hôn nước mắt cô, nhưng bây giờ nước mắt lại rơi xuống, anh vẫn có thể nếm thử chứ.
Phó Tẫn nghĩ như thế, duỗi tay xúc dưa hấu của cô, đây là lần đầu tiên anh ăn dưa hấu, bên trong còn có nước mắt của cô, nhưng hương vị lại ngọt.
Chung Viễn Huỳnh bị anh làm phân tâm, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt: “Không phải em cũng có dưa hấu à, vì sao lại ăn của chị chứ.”
Nói xong, cô vươn chiếc muỗng ra, xúc một muỗng to ngay giữa quả dưa hấu của anh, ăn đến nỗi phồng má lên, sau đó mới dỗ dành anh: “Đối xử tốt với một người, là phải cho người đó xúc muỗng đầu tiên ở chính giữa, em có hiểu không?”
Phó Tẫn thấy tiếng khóc của cô dần dịu lại, lập tức ghi nhớ trong lòng về tác dụng và hình ảnh dưa hấu.
Ánh trăng buông xuống bên cửa sổ, đường viền cửa giống như được phủ một lớp sương, có thể nhìn thấu qua cửa kính để thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng khách, trên TV đang chiếu bộ phim hoạt hình Cậu Bé Bọt Biển, hai đứa bé ngồi trên sô pha, ôm một nửa quả dưa hấu, dùng chiếc muỗng hoạt hình xúc ăn.
Chỉ là cô thì xem TV, còn anh thì xem cô.
Sau nửa đêm, Phó Tẫn lại bò lên giường Chung Viễn Huỳnh, cô không đuổi anh đi, chỉ rầu rĩ rúc trong chăn, nằm bất động.
Phó Tẫn vô cùng cẩn thận chạm vào ngón tay sao, một lúc lâu sau, liền được nước lấn tới, tiếng thêm một mét ôm cô vào trong lòng ngực.
Ai ngờ, giây tiếp theo, những giọt nước mắt lại lăn dài sau cổ anh.
Cơ thể Phó Tẫn cứng đờ lại, lập tức luống cuống lao xuống giường, không ngờ cổ tay lại bị cô nắm lấy.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào anh.
“Phó Tẫn,” cô dùng giọng nức nở nói: “Chị ghét bệnh viện, chị rất ghét bệnh viện, vô cùng ghét..”
Đã nói ba câu ghét thì chắc chắn là rất ghét, Phó Tẫn biết bệnh viện, anh thường xuyên đến đó, không thể nói là thích hay ghét, bởi vì anh không quan tâm cho lắm.
Nhưng nếu cô ghét bệnh viện, vậy anh cũng ghét nó.
Độ ấm của nước mắt cô và câu nói đầy ẩn ý này, đã khắc sâu vào trong ký ức anh.
—
Ngày hôm sau là cuối tuần, Phó Tẫn dậy sớm, chạy xuống lầu tìm Phó Lăng Thanh, khoa tay múa chân ra hiệu.
Phó Lăng Thanh hiểu được ý của anh, có hơi chần chờ hỏi: “A Tẫn muốn mười quả dưa hấu đúng không?’
Phó Tẫn suy nghĩ một lúc, lắc đầu rồi lại tiếp tục khoa tay múa chân.
“Không phải mười quả, mà là hai mươi quả?”
Phó Tẫn gật đầu.
Tuy yêu cầu của con trai thật kỳ quái, nhưng Phó Lăng Thanh lại giống như mừng rỡ đến điên, rốt cuộc thì từ trước đến nay anh chưa từng chủ động muốn thứ gì từ bà ấy, chỉ cảm thấy mọi thứ từ thế giới bên ngoài, cho dù tốt hay xấu cũng không liên quan tới anh.
Phó Tẫn không kìm nén nổi cảm xúc, lập tức kêu người đi mua dưa hấu.
Đợi đến khi Chung Viễn Huỳnh thức dậy, Phó Tẫn đã ôm dưa hấu, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường đưa nó cho cô.
“Hả?” Chung Viễn Huỳnh mơ màng dụi mắt, hỏi: “Ăn dưa hấu ngay bây giờ sao? Chị vẫn chưa đánh răng.”
Chung Viễn Huỳnh đi đánh răng rửa mặt, Phó Tẫn ôm dưa hấu, ánh mắt đầy trông mong đứng đợi ở bên cạnh.
Sau khi dọn dẹp xong, cô nhận lấy cái muỗng anh đưa qua, xúc một muỗng đầu tiên ngay giữa, sau đó anh liền ôm quả dưa hấu chạy đi.
“Sao mới sáng sớm, kỳ quái...”
Chung Viễn Huỳnh vừa nói xong, lại thấy anh ôm một nửa dưa hấu mới, đưa tới trước mặt cô.
Theo ý của anh, cô lại xúc một muỗng đầu tiên ngay giữa, anh lại ôm nửa quả dưa hấu chạy trốn, rồi lại đổi quả mới trở về.
Chung Viễn Huỳnh xem như đã hiểu được, ngăn anh lại: “Như thế quá lãng phí.”
Lúc này Phó Tẫn không thể hiểu được ý nghĩa của từ lãng phí.
Chung Viễn Huỳnh không thể giải thích rõ ràng cái gì gọi là lãng phí, nên đành nói với anh, một ngày chỉ được ăn nhiều nhất là một quả dưa hấu.
Sự chán nản xẹt qua trong đôi mắt đen nhánh của Phó Tẫn.
Nếu đã nói như thế, một ngày chỉ có thể cho Viễn Huỳnh múc hai muỗng từ giữa thịt quả dưa hấu mà thôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vị Trí Trong Tim
2. Cậy Quân Sủng
3. Ngoan, Đừng Sợ Anh
4. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
=====================================
Anh muốn cho cô thật nhiều muỗng đầu tiên nhất, liệu cô có biết anh đối xử tốt với cô không.
Cuối tuần trôi qua trong chớp mắt, Chung Viễn Huỳnh quên mang bài tập về nhà trở về, nên đành phải đến trường sớm để viết bù.
Phó Tẫn cũng đến trường cùng, không có biểu cảm gì trở lại lớp học, ngồi vào chỗ của mình.
Mấy đứa trẻ bắt nạt anh cũng chú ý tới anh, trong lòng không mấy vui vẻ.
“Này! Đồ ngốc!” Một tên nhóc con mập mạp không nhịn được chế nhạo.
Đứa trẻ hơi nhát gan một chút thấp giọng nói: “Cậu còn chọc nó nữa, không sợ người chị kia tìm tới nhà sao, chị ấy rất hung dữ đó.”
Tên nhóc con mập mạp là một ma vương nhỏ đần độn trong lớp, không phục mà nói: “Có gì mà sợ chứ, nó ngốc, vậy chị của nó cũng là một ngốc lớn!”
Phó Tẫn vẫn luôn không có phản ứng gì đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt u ám, đứng dậy đi về phía thằng bé.
..
Bối Trân Giai xách ly sữa đậu nành, vội vàng bước vào phòng học, thấy Chung Viễn Huỳnh vẫn còn đang làm bài tập, sốt ruột nói: “Không phải cậu rất thân với bạn nhóc lớp một kia sao, thằng bé đang đánh nhau kia, ồn ào lắm, nhân lúc giáo viên vẫn chưa tới, cậu mau lại coi đi.”
“Không thể nào, ngay cả em ấy mà còn đánh nhau?!”
Chung Viễn Huỳnh đập cây bút chì xuống bàn, vội vàng chạy về phía phòng học lớp một.
Rất nhiều người bu lại xung quanh cửa sổ, cửa ra vào, từ xa xa đã có thể nghe thấy tiếng trẻ em khóc rống lên.
Trong tiềm thức Chung Viễn Huỳnh cho rằng Bối Trân Giai nhìn lầm, chắc là đám nhóc kia lại bắt nạt Phó Tẫn, sự tức giận của cô lại tăng thêm một bậc, hai ba bước đã chạy tới phòng học lớp một.
Sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, Chung Viễn Huỳnh sững sờ ngay tại chỗ.
Bàn ghế xiêu vẹo, một số còn lật úp, sách giáo khoa, bút chì, cục tẩy rơi đầy dưới đất, một thằng nhóc mập mạp bị đánh đến nỗi quỳ rạp xuống đất, Phó Tẫn dẫm một chân lên trên bụng nó, nắm tay từng cú lại từng cú đập vào người nó.
Thậm chí còn đánh đến nỗi bầm tím, đỏ tươi.
Điều đáng sợ nhất, chính là toàn bộ quá trình Phó Tẫn đều mang vẻ mặt hờ hững, đáy mắt không chút gợn sóng.
Thằng béo cũng không phải dễ bắt nạt, dùng cả tay cả chân để đánh trả lại, nhưng Phó Tẫn giống như không hề thấy đau, không né cũng không tránh, mặc kệ ai ăn ít ăn nhiều, chi lo đánh thằng bé kia.
Hoàn toàn không màng đến tính mạng mà đánh nhau.
Thằng nhóc béo nhanh chóng bị dọa sợ, khóc kêu giãy giụa.
“Phó Tẫn! Phó Tẫn!”
Chung Viễn Huỳnh lập tức bước qua ngăn anh lại, thằng nhóc béo nhân cơ hội này trốn ra đằng sau cô, nắm đấm của Phó Tẫn đánh qua đó, nhưng khi nhìn thấy đó là cô, cứng rắn thay đổi phương hướng, đập lên trên bàn gỗ bên cạnh.
Một tiếng nặng nề trầm đục vang lên, giống như sấm sét.
Lòng ngực anh phập phồng dữ dội, nghiến răng nghiến lợi, giống như một con dã thú hung ác.
Chung Viễn Huỳnh sợ hãi trong lòng, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì giáo viên đã tới, đưa hai cậu bé tới văn phòng, nhớ ra mối quan hệ giữa Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn, quay đầu lại cũng gọi cô vào văn phòng.
Bác sĩ của tường đang xử lý miệng vết thương cho bọn họ, chủ nhiệm lớp thì thông báo cho phụ huynh của hai bên tới trường, sau đó hỏi bọn họ vì sao lại như thế.
Thằng nhóc béo khóc còn to hơn cả loa, toàn bộ quá trình đều trách cứ Phó Tẫn.
Chung Viễn Huỳnh không thoải mái, đứng chống nạnh trước mắt nó, hung dữ nói: “Còn em thì bắt nạt người khác như thế nào, hả? Mới qua có một ngày cuối tuần mà đã quên rồi sao?!”
Hai bên đều lấy lý do trẻ nhỏ không hiểu chuyện để trốn tránh, Phó Tẫn không nói chuyện, chủ nhiệm lớp đau đầu chờ phụ huynh hai bên tới thương lượng, xử lý chuyện này.
Phó Lăng Thanh và cha mẹ thằng nhóc béo nhanh chóng chạy tới.
Chung Viễn Huỳnh chạy như điên trên hành lang dài thượt, không thể thở nổi, phổi như bị bóp chặt, bên tai đều là tiếng bước chân trần giẫm lên sàn gạch.
Cô dùng hết sức để chạy tới cuối sảnh, nhìn Mạnh Mai Quyên đang nằm trên giường bệnh trắng tinh, xung quanh đều là những bóng người không có khuôn mặt trong bộ đồ trắng đang chuyển động.
Bọn họ rút mặt nạ dưỡng khí của Mạnh Mai Quyên, chỉ vào một bộ thiết bị rồi nói: “Vô phương cứu chữa.”
“Bé gái, rất xin lỗi, mẹ con...”
Cảm giác lạnh lẽo từ sàn gạch truyền vào lòng bàn chân cô, lan ra khắp cơ thể, như thể bản thân đang ở trong một động băng, cái lạnh thấm vào tận xương tủy.
“Ông gạt tôi, ông nói dối! Tôi không muốn nghe.“
Chung Viễn Huỳnh che lỗ tai của mình lại, ngồi xổm xuống thét lên.
Sau đó, các dây thần kinh và cơ thể bừng tỉnh.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, có cảm giác tim đập nhanh như đang lơ lửng giữa không trung, sau đó cảm giác được có người hôn lên mặt cô, nói đúng ra là đang liếm nước mắt cho cô.
Không cần đoán cũng biết là ai.
Cô không mở to mắt ra, chỉ giơ tay đánh lên trán anh, sau đó đẩy anh ra.
Không biết vì sao, Phó Tẫn vô cùng thích chạm vào cô, cái đầu anh ngoan ngoãn đặt lên lòng bàn tay cô, một lúc sau lại nhẹ nhàng cọ cọ, giống như một con thú nhỏ.
Chung Viễn Huỳnh từ từ bình tĩnh lại, hô hấp dần trở nên ổn định, nhưng trái tim vẫn đau đớn giống như bị thứ gì đó cắt ra thành từng miếng nhỏ.
Phó Tẫn nhìn cô hồi lâu, mới nhớ tới mình vẫn còn một nhiệm vụ nhỏ, vừa chuẩn bị bò xuống giường.
Chung Viễn Huỳnh đoán được anh muốn xuống lầu gọi Phó Lăng Thanh, lập tức trợn mắt, ngồi dậy đè anh xuống, nói: “Chị không sao, chỉ là…“
Cô vừa mở miệng nói chuyện, phát hiện giọng nói vừa khô lại vừa khàn, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ là muốn ăn dưa hấu, chị xuống lầu ăn chút dưa hấu là được rồi.”
Phó Tẫn đương nhiên cũng đi xuống lầu với cô.
Cách đây khá lâu, Phó Lăng Thanh đã phát hiện Chung Viễn Huỳnh không thích ăn trái cây trong đĩa, bởi vì cô sợ những thứ sắc nhọn như tăm, trái cây yêu thích nhất là dưa hấu, nhưng chỉ thích cắt thành nửa hình cầu, rồi dùng muỗng cạo ăn, vì thế bà ấy kêu người đặt hai nửa quả dưa hấu vào trong ngăn giữ tươi của tủ lạnh, để Chung Viễn Huỳnh có thể ăn bất cứ lúc nào.
Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn mỗi người một nửa quả dưa hấu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô mở TV lên, để bộ phim hoạt hình ở chế độ im lặng, sau đó dùng muỗng múc dưa hấu lên ăn.
Phó Tẫn ôm nửa quả dưa hấu không nhúc nhích, chỉ nhìn cô.
Trước đây khi cô xem phim hoạt hình đều sẽ cười, đôi mắt cong lên, khóe miệng nhếch lên, nhưng đêm nay lại không có.
Trong lúc Phó Tẫn đang hoang mang, thì nhìn thấy nước mắt cô lã chã rơi xuống, nước mắt trong suốt rơi xuống quả dưa hấu đỏ tươi, hòa thành một với nước trái cây.
“Mẹ chị nói...” Chung Viễn Huỳnh nghẹn ngào: “Dưa hấu là màu của mùa hè, nếu tâm trạng đang không tốt, ăn dưa hấu sẽ trở nên vui vẻ.”
Cô còn nhớ rõ Mạnh Mai Quyên sẽ cùng cô xem phim hoạt hình, cô ôm nửa quả dưa hấu, gặm đến nỗi cả gương mặt đều là nước dưa hấu.
Phó Tẫn có trí nhớ rất dai, chỉ cần anh sẵn lòng thì gần như đạt tới trình độ đã gặp qua là không bao giờ quên được, có đôi khi anh không hiểu được lời cô nói, sẽ âm thầm ghi nhớ nó trước.
Vừa rồi cô không cấm anh hôn nước mắt cô, nhưng bây giờ nước mắt lại rơi xuống, anh vẫn có thể nếm thử chứ.
Phó Tẫn nghĩ như thế, duỗi tay xúc dưa hấu của cô, đây là lần đầu tiên anh ăn dưa hấu, bên trong còn có nước mắt của cô, nhưng hương vị lại ngọt.
Chung Viễn Huỳnh bị anh làm phân tâm, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt: “Không phải em cũng có dưa hấu à, vì sao lại ăn của chị chứ.”
Nói xong, cô vươn chiếc muỗng ra, xúc một muỗng to ngay giữa quả dưa hấu của anh, ăn đến nỗi phồng má lên, sau đó mới dỗ dành anh: “Đối xử tốt với một người, là phải cho người đó xúc muỗng đầu tiên ở chính giữa, em có hiểu không?”
Phó Tẫn thấy tiếng khóc của cô dần dịu lại, lập tức ghi nhớ trong lòng về tác dụng và hình ảnh dưa hấu.
Ánh trăng buông xuống bên cửa sổ, đường viền cửa giống như được phủ một lớp sương, có thể nhìn thấu qua cửa kính để thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng khách, trên TV đang chiếu bộ phim hoạt hình Cậu Bé Bọt Biển, hai đứa bé ngồi trên sô pha, ôm một nửa quả dưa hấu, dùng chiếc muỗng hoạt hình xúc ăn.
Chỉ là cô thì xem TV, còn anh thì xem cô.
Sau nửa đêm, Phó Tẫn lại bò lên giường Chung Viễn Huỳnh, cô không đuổi anh đi, chỉ rầu rĩ rúc trong chăn, nằm bất động.
Phó Tẫn vô cùng cẩn thận chạm vào ngón tay sao, một lúc lâu sau, liền được nước lấn tới, tiếng thêm một mét ôm cô vào trong lòng ngực.
Ai ngờ, giây tiếp theo, những giọt nước mắt lại lăn dài sau cổ anh.
Cơ thể Phó Tẫn cứng đờ lại, lập tức luống cuống lao xuống giường, không ngờ cổ tay lại bị cô nắm lấy.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào anh.
“Phó Tẫn,” cô dùng giọng nức nở nói: “Chị ghét bệnh viện, chị rất ghét bệnh viện, vô cùng ghét..”
Đã nói ba câu ghét thì chắc chắn là rất ghét, Phó Tẫn biết bệnh viện, anh thường xuyên đến đó, không thể nói là thích hay ghét, bởi vì anh không quan tâm cho lắm.
Nhưng nếu cô ghét bệnh viện, vậy anh cũng ghét nó.
Độ ấm của nước mắt cô và câu nói đầy ẩn ý này, đã khắc sâu vào trong ký ức anh.
—
Ngày hôm sau là cuối tuần, Phó Tẫn dậy sớm, chạy xuống lầu tìm Phó Lăng Thanh, khoa tay múa chân ra hiệu.
Phó Lăng Thanh hiểu được ý của anh, có hơi chần chờ hỏi: “A Tẫn muốn mười quả dưa hấu đúng không?’
Phó Tẫn suy nghĩ một lúc, lắc đầu rồi lại tiếp tục khoa tay múa chân.
“Không phải mười quả, mà là hai mươi quả?”
Phó Tẫn gật đầu.
Tuy yêu cầu của con trai thật kỳ quái, nhưng Phó Lăng Thanh lại giống như mừng rỡ đến điên, rốt cuộc thì từ trước đến nay anh chưa từng chủ động muốn thứ gì từ bà ấy, chỉ cảm thấy mọi thứ từ thế giới bên ngoài, cho dù tốt hay xấu cũng không liên quan tới anh.
Phó Tẫn không kìm nén nổi cảm xúc, lập tức kêu người đi mua dưa hấu.
Đợi đến khi Chung Viễn Huỳnh thức dậy, Phó Tẫn đã ôm dưa hấu, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường đưa nó cho cô.
“Hả?” Chung Viễn Huỳnh mơ màng dụi mắt, hỏi: “Ăn dưa hấu ngay bây giờ sao? Chị vẫn chưa đánh răng.”
Chung Viễn Huỳnh đi đánh răng rửa mặt, Phó Tẫn ôm dưa hấu, ánh mắt đầy trông mong đứng đợi ở bên cạnh.
Sau khi dọn dẹp xong, cô nhận lấy cái muỗng anh đưa qua, xúc một muỗng đầu tiên ngay giữa, sau đó anh liền ôm quả dưa hấu chạy đi.
“Sao mới sáng sớm, kỳ quái...”
Chung Viễn Huỳnh vừa nói xong, lại thấy anh ôm một nửa dưa hấu mới, đưa tới trước mặt cô.
Theo ý của anh, cô lại xúc một muỗng đầu tiên ngay giữa, anh lại ôm nửa quả dưa hấu chạy trốn, rồi lại đổi quả mới trở về.
Chung Viễn Huỳnh xem như đã hiểu được, ngăn anh lại: “Như thế quá lãng phí.”
Lúc này Phó Tẫn không thể hiểu được ý nghĩa của từ lãng phí.
Chung Viễn Huỳnh không thể giải thích rõ ràng cái gì gọi là lãng phí, nên đành nói với anh, một ngày chỉ được ăn nhiều nhất là một quả dưa hấu.
Sự chán nản xẹt qua trong đôi mắt đen nhánh của Phó Tẫn.
Nếu đã nói như thế, một ngày chỉ có thể cho Viễn Huỳnh múc hai muỗng từ giữa thịt quả dưa hấu mà thôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vị Trí Trong Tim
2. Cậy Quân Sủng
3. Ngoan, Đừng Sợ Anh
4. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
=====================================
Anh muốn cho cô thật nhiều muỗng đầu tiên nhất, liệu cô có biết anh đối xử tốt với cô không.
Cuối tuần trôi qua trong chớp mắt, Chung Viễn Huỳnh quên mang bài tập về nhà trở về, nên đành phải đến trường sớm để viết bù.
Phó Tẫn cũng đến trường cùng, không có biểu cảm gì trở lại lớp học, ngồi vào chỗ của mình.
Mấy đứa trẻ bắt nạt anh cũng chú ý tới anh, trong lòng không mấy vui vẻ.
“Này! Đồ ngốc!” Một tên nhóc con mập mạp không nhịn được chế nhạo.
Đứa trẻ hơi nhát gan một chút thấp giọng nói: “Cậu còn chọc nó nữa, không sợ người chị kia tìm tới nhà sao, chị ấy rất hung dữ đó.”
Tên nhóc con mập mạp là một ma vương nhỏ đần độn trong lớp, không phục mà nói: “Có gì mà sợ chứ, nó ngốc, vậy chị của nó cũng là một ngốc lớn!”
Phó Tẫn vẫn luôn không có phản ứng gì đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt u ám, đứng dậy đi về phía thằng bé.
..
Bối Trân Giai xách ly sữa đậu nành, vội vàng bước vào phòng học, thấy Chung Viễn Huỳnh vẫn còn đang làm bài tập, sốt ruột nói: “Không phải cậu rất thân với bạn nhóc lớp một kia sao, thằng bé đang đánh nhau kia, ồn ào lắm, nhân lúc giáo viên vẫn chưa tới, cậu mau lại coi đi.”
“Không thể nào, ngay cả em ấy mà còn đánh nhau?!”
Chung Viễn Huỳnh đập cây bút chì xuống bàn, vội vàng chạy về phía phòng học lớp một.
Rất nhiều người bu lại xung quanh cửa sổ, cửa ra vào, từ xa xa đã có thể nghe thấy tiếng trẻ em khóc rống lên.
Trong tiềm thức Chung Viễn Huỳnh cho rằng Bối Trân Giai nhìn lầm, chắc là đám nhóc kia lại bắt nạt Phó Tẫn, sự tức giận của cô lại tăng thêm một bậc, hai ba bước đã chạy tới phòng học lớp một.
Sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, Chung Viễn Huỳnh sững sờ ngay tại chỗ.
Bàn ghế xiêu vẹo, một số còn lật úp, sách giáo khoa, bút chì, cục tẩy rơi đầy dưới đất, một thằng nhóc mập mạp bị đánh đến nỗi quỳ rạp xuống đất, Phó Tẫn dẫm một chân lên trên bụng nó, nắm tay từng cú lại từng cú đập vào người nó.
Thậm chí còn đánh đến nỗi bầm tím, đỏ tươi.
Điều đáng sợ nhất, chính là toàn bộ quá trình Phó Tẫn đều mang vẻ mặt hờ hững, đáy mắt không chút gợn sóng.
Thằng béo cũng không phải dễ bắt nạt, dùng cả tay cả chân để đánh trả lại, nhưng Phó Tẫn giống như không hề thấy đau, không né cũng không tránh, mặc kệ ai ăn ít ăn nhiều, chi lo đánh thằng bé kia.
Hoàn toàn không màng đến tính mạng mà đánh nhau.
Thằng nhóc béo nhanh chóng bị dọa sợ, khóc kêu giãy giụa.
“Phó Tẫn! Phó Tẫn!”
Chung Viễn Huỳnh lập tức bước qua ngăn anh lại, thằng nhóc béo nhân cơ hội này trốn ra đằng sau cô, nắm đấm của Phó Tẫn đánh qua đó, nhưng khi nhìn thấy đó là cô, cứng rắn thay đổi phương hướng, đập lên trên bàn gỗ bên cạnh.
Một tiếng nặng nề trầm đục vang lên, giống như sấm sét.
Lòng ngực anh phập phồng dữ dội, nghiến răng nghiến lợi, giống như một con dã thú hung ác.
Chung Viễn Huỳnh sợ hãi trong lòng, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì giáo viên đã tới, đưa hai cậu bé tới văn phòng, nhớ ra mối quan hệ giữa Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn, quay đầu lại cũng gọi cô vào văn phòng.
Bác sĩ của tường đang xử lý miệng vết thương cho bọn họ, chủ nhiệm lớp thì thông báo cho phụ huynh của hai bên tới trường, sau đó hỏi bọn họ vì sao lại như thế.
Thằng nhóc béo khóc còn to hơn cả loa, toàn bộ quá trình đều trách cứ Phó Tẫn.
Chung Viễn Huỳnh không thoải mái, đứng chống nạnh trước mắt nó, hung dữ nói: “Còn em thì bắt nạt người khác như thế nào, hả? Mới qua có một ngày cuối tuần mà đã quên rồi sao?!”
Hai bên đều lấy lý do trẻ nhỏ không hiểu chuyện để trốn tránh, Phó Tẫn không nói chuyện, chủ nhiệm lớp đau đầu chờ phụ huynh hai bên tới thương lượng, xử lý chuyện này.
Phó Lăng Thanh và cha mẹ thằng nhóc béo nhanh chóng chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.