Chương 41
Thải Chu Bạn Nguyệt
04/01/2024
Theo dòng thời gian, mặt trời dần khuất, bóng cây điểm xuyến một góc biệt thự, một con dế mèn nằm nghiêng mình trong bóng râm.
"Sau đó cháu đến đại học Bắc Đường học." Chung Viễn Huỳnh nói xong thì thở một hơi dài.
Phỉ Duyệt Nhiên đang dựa vào ghế sô pha, hai tay đan chéo đặt lên đùi, trong tư thế thoải mái lắng nghe, bất giác sử dụng giọng nói ôn hòa của bác sĩ tâm lý để dẫn dắt: "Viễn Huỳnh, có lẽ cháu không muốn thừa nhận, thế nhưng không thể không nói, cháu vẫn còn ghét Chung Lịch Cao, hơn nữa còn sống trong bóng ma của ông ta."
Chung Viễn Huỳnh cầm chén trà không nói gì.
"Cháu có thể kể cô nghe về các mối quan hệ của cháu trong thời gian học đại học được không?"
Một khoảng lặng kéo dài.
Chung Viễn Huỳnh chậm rãi lên tiếng.
Phỉ Duyệt Nhiên nghe xong, dịu dàng nói: "Thật ra tất cả đều xuất phát từ khúc mắc của cháu. "
Bởi vì từ nhỏ Chung Viễn Huỳnh đã bị người cha tồi tệ kia chèn ép, khinh miệt và chế giễu, tiêm nhiễm tư tưởng "cô không xứng" đã khiến cô nảy sinh sự nghi ngờ đối với tình cảm và mất đi khả năng giao tiếp bình thường.
Cô muốn thoát khỏi bóng ma đó, mặc dù bị thúc giục hẹn hò, cô ngầm đồng ý đây là bước khó khăn đầu tiên, vậy mà Hà Khâm Dương lại đẩy cô xuống vực thẳm lần thứ hai.
"Có thử vẽ truyện tranh thêm lần nữa không?" Phỉ Duyệt Nhiên hỏi.
"Thật ra không phải là cháu từ bỏ truyện tranh, mà là truyện tranh đã từ bỏ cháu." Chung Viễn Huỳnh nói: "Ngoại trừ yêu cầu giảng dạy ra, cháu có thể trấn an bản thân mình bằng cách vẽ một số bức tranh thủy mặc đơn giản. Cho dù muốn vẽ truyện tranh thêm lần nữa nhưng mà cháu chỉ cần nhấc bút lên thì sẽ phát hiện bản thân không vẽ được nữa, bởi vì khi đó cháu sẽ nghĩ đến Chung Lịch Cao, hoàn toàn không thể vẽ được."
Cô hiểu được Phỉ Duyệt Nhiên đưa cô đến biệt thự nhà họ Phó, ở trong hoàn cảnh quen thuộc trong quá khứ khiến cho cô nhớ lại chuyện cũ, mục đích chủ yếu nhất không phải là hướng dẫn tâm lý cho cô.
"Nói cái gì khác đi."
"Cháu vẫn luôn nhạy cảm như vậy." Phỉ Duyệt Nhiên đẩy mắt kính: "Nhớ về quá khứ với tâm trạng hiện tại, tình cảm sâu sắc nhất của cháu đối với Phó Tẫn là cái gì, là hảo cảm, hay là đáng thương đồng cảm, hay là..."
"Là quen thuộc."
"Quen thuộc?"
"Đúng."
Ngày sinh nhật lần thứ mười tám đó, cho dù không nghe rõ câu hỏi của Phó Tẫn, thế nhưng đối mặt với những cái ôm và nụ hôn của anh, cô thật sự không hiểu ý của anh sao?
Chỉ là tiềm thức cô vừa hoảng hốt lại vừa sợ hãi, lựa chọn trốn tránh, không dám giao ra nửa phần tình cảm, chỉ sợ bị tổn thương, ở trong mắt cô, tình cảm và hôn nhân đều là những thứ dễ bị biến chất nhất.
Hơn nữa khi đó cô căn bản không có cách nào để bình tĩnh suy nghĩ về chuyện này, chờ đến khi cô khôi phục tinh thần thì Phó Tẫn đã rời đi rồi.
Sau đó một khoảng thời gian rất dài, cô không có cách nào thích ứng được, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, cho dù biết đó không phải anh thì cũng sẽ theo bản năng đều ngoảnh đầu lại nhìn.
Bây giờ nghĩ lại, đây là một loại cảm giác quen thuộc vô số ngày đêm mài giũa mà thành, dung hòa vào sinh mệnh, không cách nào có thể mài mòn, chỉ cần trong nháy mắt là có thể kéo theo thần kinh hồi tưởng lại một đoạn ngắn kí ức nào đó.
"Thật ra Phó Tẫn không phải đỗ đại học S, mà là đỗ đại học A của thành phố Bắc Đường." Phỉ Duyệt Nhiên chậm rãi nói.
"Cái gì?" Chung Viễn Huỳnh sửng sốt.
Lấy thành tích thi đại học của Phó Tẫn mà nói, vốn dĩ phải đỗ được học đại học tốt nhất, hơn nữa đại học S cách thành phố Nam Thanh và thành phố Bắc Đường đều xa, chuyện này thích hợp với tâm lý muốn trốn tránh của anh ấy, nói thế nào cũng phải đỗ đại học Bắc Đường, đại học A chỉ là một trường đại học bình thường.
Phỉ Duyệt Nhiên: "Không biết cháu có còn nhớ hay không, lúc cháu học năm nhất, tin tức ở trường đại học A lan truyền ra. "
Chung Viễn Huỳnh nhớ lại rất lâu, mới nhớ ra được: "Một sinh viên năm nhất của đại học A vì bệnh tâm lý đột ngột bộc phát, tự sát nhưng không thành, nghỉ học một năm? "
Chuyện này ồn ào huyên náo, mấy trường đại học khác ở thành phố Bắc Đường đều nghe được, ngay cả khi cô bận rộn không ngơi nghỉ với hai việc học tập và làm thêm cũng nghe nói không ít.
Gì mà muốn từ trên lầu nhảy xuống tự sát nhưng bị ngăn cản, gì mà ở trong nhà vệ sinh uống thuốc, còn nói người nọ vốn có bệnh tâm lý nghiêm trọng, sau khi tỏ tình bị từ chối, nhất thời nghĩ không thông.
Dù sao mọi người ai cũng có suy đoán riêng, càng nói càng thái quá, cô cũng không chú ý quá nhiều.
Thế nhưng hiện tại Phỉ Duyệt Nhiên lại nhắc tới, sự việc kia e rằng sẽ không đơn giản như vậy.
Ánh mắt dò xét của Phỉ Duyệt Nhiên phát hiện sự suy đoán ở trong mắt Chung Viễn Huỳnh, bèn gật gật đầu: "Không sai. "
"Người này, chính là Phó Tẫn."
…
Những ngày tháng không có Chung Viễn Huỳnh, cuộc sống Phó Tẫn trải qua rất tồi tệ.
Cả ngày từ sáng cho đến tối, anh không biết phải làm gì, giống như các hành tinh quay xung quanh mặt trời đột nhiên bị tuột khỏi quỹ đạo.
Giống như trước đây, anh thường xuyên nhìn chằm chằm vào tường rồi ngẩn người, chỉ có điều bức tường ở phía đối diện không còn là phòng của cô, cũng chẳng còn có cô.
Anh bỏ đi rồi mua vé máy bay đến thành phố S, anh ở lại thành phố S chờ điểm số thi đại học được công bố nhưng rốt cuộc anh lại đăng ký vào đại học A của thành phố Bắc Đường, bởi vì nghe Phó Thường Triết nói Chung Viễn Huỳnh đăng kí vào đại học Bắc Đường, sau đó Phó Tẫn bảo Phó Thường Triết tiết lộ thông tin anh học đại học S.
Anh thật sự rất muốn ở cùng một thành phố với cô, có thể nhìn thấy chung một bầu trời, cảm giác hít thở không thông kia cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Chịu đựng sống sót qua một kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng, chờ đợi cho đến khi bắt đầu nhập học.
Phó Tẫn cuối cùng vẫn không nhịn được mà chạy tới thăm cô.
Anh nghĩ, chỉ cần không bị cô phát giác là tốt rồi, anh chỉ nhìn cô từ xa, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
Nếu không thì áp lực kia anh không chống đỡ nổi.
Ngày khai giảng đó, anh đăng ký xong từ sớm, chờ ở gần đại học Bắc Đường, thấy dáng vẻ trở thành Tẫn sinh viên của cô, lúc cô đi qua cánh cửa lớn, không cười, thoạt nhìn trông không quá vui vẻ.
Phó Tẫn gọi điện thoại về nhà, không hỏi thăm ra được điều gì, chỉ biết Chung Lịch Cao và Chung Viễn Huỳnh đã xảy ra tranh cãi.
"Mẹ, đừng để Chung Lịch Cao ở biệt thự nhà họ Phó nữa, đuổi ông ta ra ngoài đi."
Nếu không làm vậy thì sau này Chung Viễn Huỳnh trở về, anh không có ở đó, cô lại phải chịu tủi thân thì phải làm sao đây.
Chỉ có điều trong thời gian học đại học Chung Viễn Huỳnh không có trở về biệt thự nhà họ Phó thêm lần nào nữa.
Phó Tẫn phát hiện Chung Viễn Huỳnh làm việc bán thời gian gần trường học, cũng biết được cô từ chối Phó Lăng Thanh đưa tiền, cũng may anh không có hứng thú với chuyên ngành nào nên mới đăng ký một lớp học chuyên ngành ít tiết, mỗi ngày đều có thể đến thăm cô.
Khi cô phát tờ rơi, anh sẽ thuê rất nhiều người đến nhận tờ rơi, làm như vậy thì cô có thể phát xong tờ rơi sớm và ngồi trong bóng râm ăn kem.
Cô làm việc bán thời gian ở quán trà sữa, anh sẽ không ăn gì cả ngày, mua lại trà sữa cô làm từ người khác, chậm rãi uống hết mười cốc.
Những gì cô đã ăn ở gần trường, anh đều sẽ đến nếm thử mùi vị.
Lúc cô làm nhân viên phục vụ đã làm vỡ một cái ly, bởi vì cuống quít nhặt mảnh vỡ mà bị đứt tay, anh sai người đi mua những mảnh vỡ kia, ở bên trên còn có hai giọt máu của cô. Nhưng mà đã sớm nguội lạnh, anh không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, chỉ đành đặt mảnh thủy tinh ấy vào trong ngăn kéo tủ ở chỗ đầu giường, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai cái.
Nơi cô làm việc, anh đều sẽ chi tiền hối lộ để ông chủ đối xử với cô tốt hơn, cho cô nhiều tiền hơn.
Thế nhưng anh vẫn cảm thấy cô cứ vất vả như vậy, hơn nữa những việc cô làm cũng không phải là chuyện mà cô thích, nụ cười trên mặt cô cũng chỉ là để ứng phó, thậm chí còn mặc chiếc váy mà cô không thích mặc lần nữa.
Phó Tẫn tìm được Phương Di Phàm, nói cô ấy thuê Chung Viễn Huỳnh làm việc.
Phương Di Phàm nhíu mày: "Tôi muốn tuyển cũng phải ưu tiên chuyên ngành mỹ thuật. "
Anh nhìn vào lớp học, hứng thú với nghệ thuật khác thường này, bình thản nói: "Tôi bỏ ra tất cả chi phí để sửa chữa lại từ đầu cả căn phòng này, tài trợ dụng cụ vẽ tranh không hoàn trả trong vòng bốn năm, sẽ đưa thêm cho cô năm ngàn nữa."
Phương Di Phàm kinh ngạc ngước mắt hỏi: "Cậu còn có yêu cầu gì khác nữa không?"
"Hãy để cô ấy theo lớp học thoải mái nhất, sắp xếp các lớp học ít nhất, trả tiền lương nhiều nhất, hơn nữa không bao giờ được nhắc đến tôi."
Chung Viễn Huỳnh dựa theo tờ rơi bán thời gian nhận được ở cổng trường đi ứng tuyển, rất nhanh tiến vào nghệ thuật khác thường làm việc bán thời gian, dạy trẻ em vẽ một số nét bút đơn giản, khiến cho tâm trạng u ám của cô được giải tỏa đôi chút.
Cô bắt đầu với việc dạy trẻ em vẽ tranh, để cho chúng quan sát thế giới từ một khía cạnh khác, nhận thức nghệ thuật và suy ngẫm thẩm mỹ, rồi bắt đầu tham gia vào một số cuộc thi đấu nghệ thuật, thi để đạt được giấy chứng nhận nghề giáo.
Phó Tẫn thường ở trong căn phòng bên cạnh nghe tiếng cô lên lớp, sau đó lại nhìn bóng lưng cô rời đi ở bên cửa sổ.
"Chậc chậc." Phương Di Phàm đứng ở bên cửa, nhịn không được nói: "Lằng nha lằng nhằng, vì sao không trực tiếp tiến lên? "
"Cô ấy không thích tôi, tôi cũng không muốn trở thành gánh nặng của cô ấy. " Phó Tẫn nhìn cô rời đi, rất lâu cũng chưa thu hồi tầm mắt: "Cứ như thế này, tôi đã thỏa mãn lắm rồi. "
Tuy nhiên, lòng tham cuối cùng của anh cũng nhanh chóng bị phá vỡ.
Ngày đó thành phố Bắc Đường đợt tuyết nhỏ tung bay, Phó Tẫn biết Chung Viễn Huỳnh sẽ đi qua một đoạn đường nên đã sớm chờ đợi ở trong góc.
Trời dần dần tối sầm lại, bàn tay và vành tai của anh bị đông lạnh đỏ, bàn chân cũng không còn cảm giác, trên mái tóc và trên vai cũng đã đọng lại không ít hoa tuyết, sau khi tuyết Tẫn chảy thấm ướt vào chiếc áo khoác mỏng manh.
Bước chân anh chưa từng xê dịch, nếu như không đợi được cô đi con đường này, vậy thì hôm nay anh không thể nhìn thấy được cô.
Anh chỉ muốn nhìn thấy cô mỗi ngày, cho dù chỉ liếc mắt thoáng qua.
Cột đèn đường sáng lên, giống như những ngôi sao tô điểm vào bầu trời, theo thời gian trôi qua, sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố rút đi, xe cộ ít ỏi, người đi bộ cũng trở nên thưa thớt.
Trên hàng lông mỏng đều đọng lại những bông tuyết nhỏ màu trắng, cả một ngày chưa ăn cái gì, thể lực của anh đã cạn kiệt chỉ có thể dựa vào tường.
Góc u ám hẹp nhỏ, khe khẽ vang lên một tiếng thì thầm gọi: "A Huỳnh, A Huỳnh..."
Giống như tín đồ lại hướng về phía thần linh thành kính cầu nguyện, gọi nhiều thêm một tiếng thì tâm nguyện của anh có thể được thần linh nghe thấy.
Chung Viễn Huỳnh quả thật đã xuất hiện, thế nhưng không chỉ có một mình.
"Cô có nghĩ rằng công viên thế giới dưới biển hôm nay thú vị không?" Hà Khâm Dương hỏi cô.
Chung Viễn Huỳnh gật gật đầu: "Có một số cá và sứa nhìn rất đẹp. "
"Ngày mốt không ăn ở căng tin nữa, chúng ta đến tiệm thịt nướng mới mở kia đi."
"Được."
"Sau đó cháu đến đại học Bắc Đường học." Chung Viễn Huỳnh nói xong thì thở một hơi dài.
Phỉ Duyệt Nhiên đang dựa vào ghế sô pha, hai tay đan chéo đặt lên đùi, trong tư thế thoải mái lắng nghe, bất giác sử dụng giọng nói ôn hòa của bác sĩ tâm lý để dẫn dắt: "Viễn Huỳnh, có lẽ cháu không muốn thừa nhận, thế nhưng không thể không nói, cháu vẫn còn ghét Chung Lịch Cao, hơn nữa còn sống trong bóng ma của ông ta."
Chung Viễn Huỳnh cầm chén trà không nói gì.
"Cháu có thể kể cô nghe về các mối quan hệ của cháu trong thời gian học đại học được không?"
Một khoảng lặng kéo dài.
Chung Viễn Huỳnh chậm rãi lên tiếng.
Phỉ Duyệt Nhiên nghe xong, dịu dàng nói: "Thật ra tất cả đều xuất phát từ khúc mắc của cháu. "
Bởi vì từ nhỏ Chung Viễn Huỳnh đã bị người cha tồi tệ kia chèn ép, khinh miệt và chế giễu, tiêm nhiễm tư tưởng "cô không xứng" đã khiến cô nảy sinh sự nghi ngờ đối với tình cảm và mất đi khả năng giao tiếp bình thường.
Cô muốn thoát khỏi bóng ma đó, mặc dù bị thúc giục hẹn hò, cô ngầm đồng ý đây là bước khó khăn đầu tiên, vậy mà Hà Khâm Dương lại đẩy cô xuống vực thẳm lần thứ hai.
"Có thử vẽ truyện tranh thêm lần nữa không?" Phỉ Duyệt Nhiên hỏi.
"Thật ra không phải là cháu từ bỏ truyện tranh, mà là truyện tranh đã từ bỏ cháu." Chung Viễn Huỳnh nói: "Ngoại trừ yêu cầu giảng dạy ra, cháu có thể trấn an bản thân mình bằng cách vẽ một số bức tranh thủy mặc đơn giản. Cho dù muốn vẽ truyện tranh thêm lần nữa nhưng mà cháu chỉ cần nhấc bút lên thì sẽ phát hiện bản thân không vẽ được nữa, bởi vì khi đó cháu sẽ nghĩ đến Chung Lịch Cao, hoàn toàn không thể vẽ được."
Cô hiểu được Phỉ Duyệt Nhiên đưa cô đến biệt thự nhà họ Phó, ở trong hoàn cảnh quen thuộc trong quá khứ khiến cho cô nhớ lại chuyện cũ, mục đích chủ yếu nhất không phải là hướng dẫn tâm lý cho cô.
"Nói cái gì khác đi."
"Cháu vẫn luôn nhạy cảm như vậy." Phỉ Duyệt Nhiên đẩy mắt kính: "Nhớ về quá khứ với tâm trạng hiện tại, tình cảm sâu sắc nhất của cháu đối với Phó Tẫn là cái gì, là hảo cảm, hay là đáng thương đồng cảm, hay là..."
"Là quen thuộc."
"Quen thuộc?"
"Đúng."
Ngày sinh nhật lần thứ mười tám đó, cho dù không nghe rõ câu hỏi của Phó Tẫn, thế nhưng đối mặt với những cái ôm và nụ hôn của anh, cô thật sự không hiểu ý của anh sao?
Chỉ là tiềm thức cô vừa hoảng hốt lại vừa sợ hãi, lựa chọn trốn tránh, không dám giao ra nửa phần tình cảm, chỉ sợ bị tổn thương, ở trong mắt cô, tình cảm và hôn nhân đều là những thứ dễ bị biến chất nhất.
Hơn nữa khi đó cô căn bản không có cách nào để bình tĩnh suy nghĩ về chuyện này, chờ đến khi cô khôi phục tinh thần thì Phó Tẫn đã rời đi rồi.
Sau đó một khoảng thời gian rất dài, cô không có cách nào thích ứng được, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, cho dù biết đó không phải anh thì cũng sẽ theo bản năng đều ngoảnh đầu lại nhìn.
Bây giờ nghĩ lại, đây là một loại cảm giác quen thuộc vô số ngày đêm mài giũa mà thành, dung hòa vào sinh mệnh, không cách nào có thể mài mòn, chỉ cần trong nháy mắt là có thể kéo theo thần kinh hồi tưởng lại một đoạn ngắn kí ức nào đó.
"Thật ra Phó Tẫn không phải đỗ đại học S, mà là đỗ đại học A của thành phố Bắc Đường." Phỉ Duyệt Nhiên chậm rãi nói.
"Cái gì?" Chung Viễn Huỳnh sửng sốt.
Lấy thành tích thi đại học của Phó Tẫn mà nói, vốn dĩ phải đỗ được học đại học tốt nhất, hơn nữa đại học S cách thành phố Nam Thanh và thành phố Bắc Đường đều xa, chuyện này thích hợp với tâm lý muốn trốn tránh của anh ấy, nói thế nào cũng phải đỗ đại học Bắc Đường, đại học A chỉ là một trường đại học bình thường.
Phỉ Duyệt Nhiên: "Không biết cháu có còn nhớ hay không, lúc cháu học năm nhất, tin tức ở trường đại học A lan truyền ra. "
Chung Viễn Huỳnh nhớ lại rất lâu, mới nhớ ra được: "Một sinh viên năm nhất của đại học A vì bệnh tâm lý đột ngột bộc phát, tự sát nhưng không thành, nghỉ học một năm? "
Chuyện này ồn ào huyên náo, mấy trường đại học khác ở thành phố Bắc Đường đều nghe được, ngay cả khi cô bận rộn không ngơi nghỉ với hai việc học tập và làm thêm cũng nghe nói không ít.
Gì mà muốn từ trên lầu nhảy xuống tự sát nhưng bị ngăn cản, gì mà ở trong nhà vệ sinh uống thuốc, còn nói người nọ vốn có bệnh tâm lý nghiêm trọng, sau khi tỏ tình bị từ chối, nhất thời nghĩ không thông.
Dù sao mọi người ai cũng có suy đoán riêng, càng nói càng thái quá, cô cũng không chú ý quá nhiều.
Thế nhưng hiện tại Phỉ Duyệt Nhiên lại nhắc tới, sự việc kia e rằng sẽ không đơn giản như vậy.
Ánh mắt dò xét của Phỉ Duyệt Nhiên phát hiện sự suy đoán ở trong mắt Chung Viễn Huỳnh, bèn gật gật đầu: "Không sai. "
"Người này, chính là Phó Tẫn."
…
Những ngày tháng không có Chung Viễn Huỳnh, cuộc sống Phó Tẫn trải qua rất tồi tệ.
Cả ngày từ sáng cho đến tối, anh không biết phải làm gì, giống như các hành tinh quay xung quanh mặt trời đột nhiên bị tuột khỏi quỹ đạo.
Giống như trước đây, anh thường xuyên nhìn chằm chằm vào tường rồi ngẩn người, chỉ có điều bức tường ở phía đối diện không còn là phòng của cô, cũng chẳng còn có cô.
Anh bỏ đi rồi mua vé máy bay đến thành phố S, anh ở lại thành phố S chờ điểm số thi đại học được công bố nhưng rốt cuộc anh lại đăng ký vào đại học A của thành phố Bắc Đường, bởi vì nghe Phó Thường Triết nói Chung Viễn Huỳnh đăng kí vào đại học Bắc Đường, sau đó Phó Tẫn bảo Phó Thường Triết tiết lộ thông tin anh học đại học S.
Anh thật sự rất muốn ở cùng một thành phố với cô, có thể nhìn thấy chung một bầu trời, cảm giác hít thở không thông kia cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Chịu đựng sống sót qua một kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng, chờ đợi cho đến khi bắt đầu nhập học.
Phó Tẫn cuối cùng vẫn không nhịn được mà chạy tới thăm cô.
Anh nghĩ, chỉ cần không bị cô phát giác là tốt rồi, anh chỉ nhìn cô từ xa, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
Nếu không thì áp lực kia anh không chống đỡ nổi.
Ngày khai giảng đó, anh đăng ký xong từ sớm, chờ ở gần đại học Bắc Đường, thấy dáng vẻ trở thành Tẫn sinh viên của cô, lúc cô đi qua cánh cửa lớn, không cười, thoạt nhìn trông không quá vui vẻ.
Phó Tẫn gọi điện thoại về nhà, không hỏi thăm ra được điều gì, chỉ biết Chung Lịch Cao và Chung Viễn Huỳnh đã xảy ra tranh cãi.
"Mẹ, đừng để Chung Lịch Cao ở biệt thự nhà họ Phó nữa, đuổi ông ta ra ngoài đi."
Nếu không làm vậy thì sau này Chung Viễn Huỳnh trở về, anh không có ở đó, cô lại phải chịu tủi thân thì phải làm sao đây.
Chỉ có điều trong thời gian học đại học Chung Viễn Huỳnh không có trở về biệt thự nhà họ Phó thêm lần nào nữa.
Phó Tẫn phát hiện Chung Viễn Huỳnh làm việc bán thời gian gần trường học, cũng biết được cô từ chối Phó Lăng Thanh đưa tiền, cũng may anh không có hứng thú với chuyên ngành nào nên mới đăng ký một lớp học chuyên ngành ít tiết, mỗi ngày đều có thể đến thăm cô.
Khi cô phát tờ rơi, anh sẽ thuê rất nhiều người đến nhận tờ rơi, làm như vậy thì cô có thể phát xong tờ rơi sớm và ngồi trong bóng râm ăn kem.
Cô làm việc bán thời gian ở quán trà sữa, anh sẽ không ăn gì cả ngày, mua lại trà sữa cô làm từ người khác, chậm rãi uống hết mười cốc.
Những gì cô đã ăn ở gần trường, anh đều sẽ đến nếm thử mùi vị.
Lúc cô làm nhân viên phục vụ đã làm vỡ một cái ly, bởi vì cuống quít nhặt mảnh vỡ mà bị đứt tay, anh sai người đi mua những mảnh vỡ kia, ở bên trên còn có hai giọt máu của cô. Nhưng mà đã sớm nguội lạnh, anh không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, chỉ đành đặt mảnh thủy tinh ấy vào trong ngăn kéo tủ ở chỗ đầu giường, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai cái.
Nơi cô làm việc, anh đều sẽ chi tiền hối lộ để ông chủ đối xử với cô tốt hơn, cho cô nhiều tiền hơn.
Thế nhưng anh vẫn cảm thấy cô cứ vất vả như vậy, hơn nữa những việc cô làm cũng không phải là chuyện mà cô thích, nụ cười trên mặt cô cũng chỉ là để ứng phó, thậm chí còn mặc chiếc váy mà cô không thích mặc lần nữa.
Phó Tẫn tìm được Phương Di Phàm, nói cô ấy thuê Chung Viễn Huỳnh làm việc.
Phương Di Phàm nhíu mày: "Tôi muốn tuyển cũng phải ưu tiên chuyên ngành mỹ thuật. "
Anh nhìn vào lớp học, hứng thú với nghệ thuật khác thường này, bình thản nói: "Tôi bỏ ra tất cả chi phí để sửa chữa lại từ đầu cả căn phòng này, tài trợ dụng cụ vẽ tranh không hoàn trả trong vòng bốn năm, sẽ đưa thêm cho cô năm ngàn nữa."
Phương Di Phàm kinh ngạc ngước mắt hỏi: "Cậu còn có yêu cầu gì khác nữa không?"
"Hãy để cô ấy theo lớp học thoải mái nhất, sắp xếp các lớp học ít nhất, trả tiền lương nhiều nhất, hơn nữa không bao giờ được nhắc đến tôi."
Chung Viễn Huỳnh dựa theo tờ rơi bán thời gian nhận được ở cổng trường đi ứng tuyển, rất nhanh tiến vào nghệ thuật khác thường làm việc bán thời gian, dạy trẻ em vẽ một số nét bút đơn giản, khiến cho tâm trạng u ám của cô được giải tỏa đôi chút.
Cô bắt đầu với việc dạy trẻ em vẽ tranh, để cho chúng quan sát thế giới từ một khía cạnh khác, nhận thức nghệ thuật và suy ngẫm thẩm mỹ, rồi bắt đầu tham gia vào một số cuộc thi đấu nghệ thuật, thi để đạt được giấy chứng nhận nghề giáo.
Phó Tẫn thường ở trong căn phòng bên cạnh nghe tiếng cô lên lớp, sau đó lại nhìn bóng lưng cô rời đi ở bên cửa sổ.
"Chậc chậc." Phương Di Phàm đứng ở bên cửa, nhịn không được nói: "Lằng nha lằng nhằng, vì sao không trực tiếp tiến lên? "
"Cô ấy không thích tôi, tôi cũng không muốn trở thành gánh nặng của cô ấy. " Phó Tẫn nhìn cô rời đi, rất lâu cũng chưa thu hồi tầm mắt: "Cứ như thế này, tôi đã thỏa mãn lắm rồi. "
Tuy nhiên, lòng tham cuối cùng của anh cũng nhanh chóng bị phá vỡ.
Ngày đó thành phố Bắc Đường đợt tuyết nhỏ tung bay, Phó Tẫn biết Chung Viễn Huỳnh sẽ đi qua một đoạn đường nên đã sớm chờ đợi ở trong góc.
Trời dần dần tối sầm lại, bàn tay và vành tai của anh bị đông lạnh đỏ, bàn chân cũng không còn cảm giác, trên mái tóc và trên vai cũng đã đọng lại không ít hoa tuyết, sau khi tuyết Tẫn chảy thấm ướt vào chiếc áo khoác mỏng manh.
Bước chân anh chưa từng xê dịch, nếu như không đợi được cô đi con đường này, vậy thì hôm nay anh không thể nhìn thấy được cô.
Anh chỉ muốn nhìn thấy cô mỗi ngày, cho dù chỉ liếc mắt thoáng qua.
Cột đèn đường sáng lên, giống như những ngôi sao tô điểm vào bầu trời, theo thời gian trôi qua, sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố rút đi, xe cộ ít ỏi, người đi bộ cũng trở nên thưa thớt.
Trên hàng lông mỏng đều đọng lại những bông tuyết nhỏ màu trắng, cả một ngày chưa ăn cái gì, thể lực của anh đã cạn kiệt chỉ có thể dựa vào tường.
Góc u ám hẹp nhỏ, khe khẽ vang lên một tiếng thì thầm gọi: "A Huỳnh, A Huỳnh..."
Giống như tín đồ lại hướng về phía thần linh thành kính cầu nguyện, gọi nhiều thêm một tiếng thì tâm nguyện của anh có thể được thần linh nghe thấy.
Chung Viễn Huỳnh quả thật đã xuất hiện, thế nhưng không chỉ có một mình.
"Cô có nghĩ rằng công viên thế giới dưới biển hôm nay thú vị không?" Hà Khâm Dương hỏi cô.
Chung Viễn Huỳnh gật gật đầu: "Có một số cá và sứa nhìn rất đẹp. "
"Ngày mốt không ăn ở căng tin nữa, chúng ta đến tiệm thịt nướng mới mở kia đi."
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.