Chương 57
Thải Chu Bạn Nguyệt
04/01/2024
Tết Nguyên Đán đang đến gần, hôn lễ của Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn đã
được quyết định sẽ tổ chức vào mùa xuân. Cho đến lúc đó, bệnh tình của
Phó Tẫn cần phải được chữa khỏi.
Khi tất cả mọi chuyện đều đã được hoàn thành, bệnh tình của Phó Tẫn cũng đã có những chuyển biến tốt, tình trạng mất ngủ và lo lắng cũng đã giảm thiểu.
Phỉ Duyệt Nhiên sau khi kiểm tra vài lần, cũng nhắc đi nhắc lại rằng tình trạng hiện đang rất tốt.
Phó Tẫn cũng đã bàn giao xong “Đèn khuya le lói” trước Tết Nguyên Đán. Phần kết của ấn bản cuối cùng, kết thúc của nó có hậu giống như mọi người mong đợi, là một kết thúc viên mãn.
Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn về Thành phố Nam Thanh đón năm mới và cùng với Phó Lăng Thanh ăn tối vào đêm giao thừa.
Họ đã sớm sống cùng nhau như người một nhà vài năm nay, vì vậy mối quan hệ của Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn đã phát sinh nhiều thay đổi. Cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, họ vẫn sống một cuộc sống ấm áp và phẳng lặng cùng nhau.
Sau khi ăn xong bữa tối đêm giao thừa, dưới sự giám sát của Chung Viễn Huỳnh, Phó Tẫn đã tự giác mặc thêm quần áo, khi cô nhìn xuống chân anh thì...
“...” Cảm xúc của Phó Tẫn có chút không diễn tả được: “Anh cũng đã mặc quần dài rồi”
Chung Viễn Huỳnh lúc này mới nheo mắt cười rồi nói: “Vậy được, đi thôi”
Phó Tẫn đem theo một chiếc khăn sọc trắng xám, trước khi mở cửa thì đeo vào cho cô.
Chung Viễn Huỳnh sớm đã muốn hỏi: “Tại sao lúc nào anh cũng quàng khăn cho em, còn bản thân mình thì lại không thế?”
Một hình ảnh ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí của Phó Tẫn, lúc anh đứng trong một con ngõ chật hẹp và tối tăm, nhìn thấy Hà Khâm Dương cởi khăn quàng cổ quàng lên cho cô, sau đó còn nắm tay cô bước đi từng bước từng bước.
Hình ảnh vừa xuất hiện này giống như một mảnh kí ức được phủ bụi tận sâu trong lòng anh, Phó Tẫn hít một hơi thật sâu, hai tay anh cứng đờ, đẩy cửa đi ra ngoài, thản nhiên đổi chủ đề: “Lái xe hay đi bộ?”
“Đi bộ đi, cũng không xa lắm.” Chung Viễn Huỳnh nói: “Xem pháo hoa xong là quay lại rồi.”
Phó Tẫn gật đầu, rồi nắm lấy tay cô.
Những đám đông trên đường phố, nhiều cây xanh trên đường được trang trí bằng đèn nê ông, đèn lồng nhỏ màu đỏ cũng được treo lên, bảng quảng cáo đèn đường cũng được thay thế bằng các dòng chữ Phúc – Lộc – Thọ.
Ở bên kia đường một tràng pháo hoa vừa được đốt lên, những hạt bụi mờ nhạt có thể được nhìn thấy trong ánh sáng màu cam của pháo hoa.
Thành phố Nam Kinh nằm ở phía nam, mùa đông không có tuyết rơi, cây lúc nào cũng xanh tốt. Ánh sáng ban đêm bị những tán lá cây phủ che mất, Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn đang cùng nhau đi bộ trên vỉa hè giữa ánh sáng và bóng tối.
Đi ngang qua phố ăn vặt, Phó Tẫn hỏi cô: “Em còn muốn ăn Takoyaki không?”
“Tối nay ăn hơi nhiều rồi, để lần sau đi.”
Chung Viễn Huỳnh đi được hai bước, cô đột nhiên nhớ lại giờ này năm ngoái lúc đón năm mới, khi cô cùng với Phó Tẫn ra ngoài xem pháo hoa sau bữa tối giao thừa, cô mua một hộp Takoyaki. Lúc đó hai người họ vẫn là hai người xa lạ nhưng bây giờ họ đã là vợ chồng.
Vẫn giống như những năm trước, cầu Văn Hội vào giờ này không cho xe cộ lưu thông, người người đi bộ trên đường, ở hai bên đường có những gian hàng nhỏ bày bán đèn lồng, bao lì xì và cả đồ chơi trẻ em.
Thật là đúng lúc, ngay khi họ đến cầu Văn Hội để tìm chỗ đứng thì pháo hoa đã nổ tung lộng lẫy trên bầu trời.
Chung Viễn Huỳnh nhắm mắt, đan chặt tay lại và cầu nguyện một điều ước. Khi cô mở mắt ra lại bất chợt bắt gặp ánh mắt của Phó Tẫn, anh đang cố gắng bảo vệ cô giữa đám đông, những tia sáng của pháo hoa rơi xuống mặt, rơi trên cổ và trên vai anh. Trong mắt anh có cô, cũng có cả ánh sáng.
“Phó Tẫn, anh đang ước điều gì vậy?” Chung Viễn Huỳnh vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu hỏi.
Hàng năm, số người đến cầu Văn Hội xem rất đông, không biết bắt đầu từ bao giờ, từ lúc nào, lưu truyền một câu nói rằng đứng trên cầu Văn Hội, cầu nguyện dưới pháo hoa, điều ước của năm mới sẽ trở thành hiện thực.
Phó Tẫn cụp mắt xuống nhìn cô, chăm chú và lặng lẽ.
Xung quanh có rất nhiều âm thanh ồn ào, tiếng ồn của những người bán hàng rong gọi hàng, tiếng trẻ con nô đùa cùng nhau và tiếng của những người đang hò reo chúc mừng năm mới.
Bẵng đi một lúc, Phó Tẫn bỗng nói: “Anh không có ước nguyện.”
Chung Viễn Huỳnh choáng váng: “Vì sao chứ?”
“Điều ước của anh đã thành sự thật rồi.” Ánh sáng vụn vỡ trong mắt anh bây giờ giống như một vì sao phản chiếu trong một hồ nước trong veo, nhẹ nhàng và điềm tĩnh, hoàn toàn không giống với anh của một năm trước.
Thật ra thì, từ lúc còn nhỏ cho tới khi lớn lên, Phó Tẫn lần nào cũng ước được cùng Chung Viễn Huỳnh đến cầu Văn Hội cùng ngắm pháo hoa.
Muốn mỗi ngày gặp được cô.
Luôn có thể ở phía sau cô.
Hi vọng cô sẽ không chia tay anh nữa.
...
Tất cả những điều ước mà anh muốn thực hiện đều liên quan đến cô.
Hiện tại xem ra, ước nguyện của anh đều hoàn thành rồi, không cần phải tham lam gì nữa.
…
Những ngày đầu năm mới, Phó Lăng Thanh bận rộn với nhiều bữa tiệc khác nhau, sau khi kết thúc thì trở về phòng, đối mặt với sự mệt mỏi.
Bà ấy ngồi lên xe, xoa xoa lông mày rồi yêu cầu tài xế lái xe về nhà.
Trợ lý ngồi ở ghế phụ, do dự một chút rồi cũng nói: “Chung Lịch Cao, người trước đó được yêu cầu điều tra, đã bị ung thư giai đoạn cuối và đã trải qua một cuộc phẫu thuật, tình hình có vẻ không được lạc quan lắm, thậm chí ông ấy còn yêu cầu được gặp Chung Viễn Huỳnh.”
Phó Lăng Thanh suy nghĩ một chút: “Quay lại và đến bệnh viện xem xem.”
“Vâng.” Tài xế đáp, lập tức xoay vô lăng.
...
Bên ngoài lễ hội càng ngày càng náo nhiệt, còn bệnh viện về đêm thì càng hiu quạnh, vắng vẻ, buồn bã.
Phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng, mơ hồ nghe được tiếng pháo hoa nổ từ xa vọng lại nhưng tiếng pháo đã bị bóp méo.
Chung Lịch Cao nằm trên giường bệnh, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Ông đã đến rất nhiều câu lạc bộ để tìm phụ nữ, thế nhưng không lâu sau thân thể lại phát bệnh. Ông nghĩ bởi vì những người phụ nữ kia có vấn đề nhưng ông chủ của bọn họ lại nói tất cả bọn họ đều rất ổn.
Ông bán tín bán nghi đoán rằng do công việc quá sức, dù sao thì thời gian đó cũng rất bận, sắp tới lại có một dự án lớn nên ông đã bỏ qua mọi vấn đề để tập trung cho việc thực hiện hạng mục sắp diễn ra.
Ai mà biết được, tiến độ hạng mục thực hiện được giữa chừng thì ông đột nhiên thấy không khỏe, phải xin nghỉ tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, kết quả tra ra được chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối.
Tai họa bất ngờ ập tới, sấm sét giữa trời quang.
Mãi đến sau khi trải qua một cuộc phẫu thuật đầy đau đớn, cuối cùng ông cũng tỉnh lại và chấp nhận được sự thật đau đớn này.
Nhưng rõ ràng, ông có đủ tiền tài và quyền lực để sống một cuộc sống mà bao người mơ ước, một cuộc sống tốt đẹp, đàng hoàng. Nhưng ngay lúc này, ông rất cô độc, cảm giác chỉ có một mình.
Đương nhiên sẽ có những người tới thăm ông, những người được gọi là phụ nữ và bạn bè, mà những người đó chỉ muốn có được lợi ích từ ông.
Sự cô đơn, bơ vơ, cái điều nực cười nhất mà ông từng thấy, ngay bây giờ, hiện tại đang xâm chiếm lấy ông, đặc biệt là trong không khí sum họp gia đình, trong ngày Tết như vậy.
Một số những vị bác sĩ và y tá làm nhiệm vụ trực cũng đang rất mong muốn có thể sớm kết thúc công việc để trở về bên gia đình thân yêu của mình, trở về nhà.
Cha mẹ của ông thì không cần phải nói nữa, cả một đời chưa bao giờ được nhìn thấy được nhiều tiền, cho nên sau khi biết được ông có thể kiếm thật nhiều tiền, thì sử dụng ông như một cái máy ATM vậy.
Ông còn có một đứa con gái, lúc này là lúc mà đứa con gái đó cần phải đền ơn báo hiếu cha mình.
Dù có nói như nào, nếu không có Chung Lịch Cao thì lấy đâu ra Chung Viễn Huỳnh, dù sao thì ông cũng đã nuôi nấng cô, cô cũng nên đến chăm sóc và trả ơn ông.
Khi Chung Lịch Cao nhìn thấy Phó Lăng Thanh bước vào phòng bệnh thì đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn bà ấy nói: “Tôi muốn gặp Chung Viễn Huỳnh”.
Dáng vẻ dễ chịu và phục tùng của ông đã biến mất, giờ đây dường như ông không thèm che dấu biểu hiện và tâm trạng của bản thân nữa.
“Ông cho rằng mình có thể có tư cách thương lượng giá cả sao?” Giọng điệu Phó Lăng Thanh đều đều nhưng lại như dùng đinh đánh vào đầu vậy.
“Bà!”
Đường gân xanh trên cổ Chung Lịch Cao nổi lên, ông thở hổn hển vì đau và khó chịu.
Phó Lăng Thanh nhìn người đàn ông trước mặt mình đang bị bệnh tật giày vò, có vẻ đã già đi khá nhiều. Mùi già nua và mùi thối trộn lẫn với mùi thuốc sát trùng, một mùi hôi khó chịu đến mức khiến bà ấy nhớ lại một sự kiện cũng khó chịu không kém.
Chung Lịch Cao đánh thuốc mê bà ấy.
Trong nhà luôn luôn có bảo mẫu, ông không thể dễ dàng làm chuyện đó.
Khi tất cả mọi chuyện đều đã được hoàn thành, bệnh tình của Phó Tẫn cũng đã có những chuyển biến tốt, tình trạng mất ngủ và lo lắng cũng đã giảm thiểu.
Phỉ Duyệt Nhiên sau khi kiểm tra vài lần, cũng nhắc đi nhắc lại rằng tình trạng hiện đang rất tốt.
Phó Tẫn cũng đã bàn giao xong “Đèn khuya le lói” trước Tết Nguyên Đán. Phần kết của ấn bản cuối cùng, kết thúc của nó có hậu giống như mọi người mong đợi, là một kết thúc viên mãn.
Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn về Thành phố Nam Thanh đón năm mới và cùng với Phó Lăng Thanh ăn tối vào đêm giao thừa.
Họ đã sớm sống cùng nhau như người một nhà vài năm nay, vì vậy mối quan hệ của Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn đã phát sinh nhiều thay đổi. Cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, họ vẫn sống một cuộc sống ấm áp và phẳng lặng cùng nhau.
Sau khi ăn xong bữa tối đêm giao thừa, dưới sự giám sát của Chung Viễn Huỳnh, Phó Tẫn đã tự giác mặc thêm quần áo, khi cô nhìn xuống chân anh thì...
“...” Cảm xúc của Phó Tẫn có chút không diễn tả được: “Anh cũng đã mặc quần dài rồi”
Chung Viễn Huỳnh lúc này mới nheo mắt cười rồi nói: “Vậy được, đi thôi”
Phó Tẫn đem theo một chiếc khăn sọc trắng xám, trước khi mở cửa thì đeo vào cho cô.
Chung Viễn Huỳnh sớm đã muốn hỏi: “Tại sao lúc nào anh cũng quàng khăn cho em, còn bản thân mình thì lại không thế?”
Một hình ảnh ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí của Phó Tẫn, lúc anh đứng trong một con ngõ chật hẹp và tối tăm, nhìn thấy Hà Khâm Dương cởi khăn quàng cổ quàng lên cho cô, sau đó còn nắm tay cô bước đi từng bước từng bước.
Hình ảnh vừa xuất hiện này giống như một mảnh kí ức được phủ bụi tận sâu trong lòng anh, Phó Tẫn hít một hơi thật sâu, hai tay anh cứng đờ, đẩy cửa đi ra ngoài, thản nhiên đổi chủ đề: “Lái xe hay đi bộ?”
“Đi bộ đi, cũng không xa lắm.” Chung Viễn Huỳnh nói: “Xem pháo hoa xong là quay lại rồi.”
Phó Tẫn gật đầu, rồi nắm lấy tay cô.
Những đám đông trên đường phố, nhiều cây xanh trên đường được trang trí bằng đèn nê ông, đèn lồng nhỏ màu đỏ cũng được treo lên, bảng quảng cáo đèn đường cũng được thay thế bằng các dòng chữ Phúc – Lộc – Thọ.
Ở bên kia đường một tràng pháo hoa vừa được đốt lên, những hạt bụi mờ nhạt có thể được nhìn thấy trong ánh sáng màu cam của pháo hoa.
Thành phố Nam Kinh nằm ở phía nam, mùa đông không có tuyết rơi, cây lúc nào cũng xanh tốt. Ánh sáng ban đêm bị những tán lá cây phủ che mất, Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn đang cùng nhau đi bộ trên vỉa hè giữa ánh sáng và bóng tối.
Đi ngang qua phố ăn vặt, Phó Tẫn hỏi cô: “Em còn muốn ăn Takoyaki không?”
“Tối nay ăn hơi nhiều rồi, để lần sau đi.”
Chung Viễn Huỳnh đi được hai bước, cô đột nhiên nhớ lại giờ này năm ngoái lúc đón năm mới, khi cô cùng với Phó Tẫn ra ngoài xem pháo hoa sau bữa tối giao thừa, cô mua một hộp Takoyaki. Lúc đó hai người họ vẫn là hai người xa lạ nhưng bây giờ họ đã là vợ chồng.
Vẫn giống như những năm trước, cầu Văn Hội vào giờ này không cho xe cộ lưu thông, người người đi bộ trên đường, ở hai bên đường có những gian hàng nhỏ bày bán đèn lồng, bao lì xì và cả đồ chơi trẻ em.
Thật là đúng lúc, ngay khi họ đến cầu Văn Hội để tìm chỗ đứng thì pháo hoa đã nổ tung lộng lẫy trên bầu trời.
Chung Viễn Huỳnh nhắm mắt, đan chặt tay lại và cầu nguyện một điều ước. Khi cô mở mắt ra lại bất chợt bắt gặp ánh mắt của Phó Tẫn, anh đang cố gắng bảo vệ cô giữa đám đông, những tia sáng của pháo hoa rơi xuống mặt, rơi trên cổ và trên vai anh. Trong mắt anh có cô, cũng có cả ánh sáng.
“Phó Tẫn, anh đang ước điều gì vậy?” Chung Viễn Huỳnh vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu hỏi.
Hàng năm, số người đến cầu Văn Hội xem rất đông, không biết bắt đầu từ bao giờ, từ lúc nào, lưu truyền một câu nói rằng đứng trên cầu Văn Hội, cầu nguyện dưới pháo hoa, điều ước của năm mới sẽ trở thành hiện thực.
Phó Tẫn cụp mắt xuống nhìn cô, chăm chú và lặng lẽ.
Xung quanh có rất nhiều âm thanh ồn ào, tiếng ồn của những người bán hàng rong gọi hàng, tiếng trẻ con nô đùa cùng nhau và tiếng của những người đang hò reo chúc mừng năm mới.
Bẵng đi một lúc, Phó Tẫn bỗng nói: “Anh không có ước nguyện.”
Chung Viễn Huỳnh choáng váng: “Vì sao chứ?”
“Điều ước của anh đã thành sự thật rồi.” Ánh sáng vụn vỡ trong mắt anh bây giờ giống như một vì sao phản chiếu trong một hồ nước trong veo, nhẹ nhàng và điềm tĩnh, hoàn toàn không giống với anh của một năm trước.
Thật ra thì, từ lúc còn nhỏ cho tới khi lớn lên, Phó Tẫn lần nào cũng ước được cùng Chung Viễn Huỳnh đến cầu Văn Hội cùng ngắm pháo hoa.
Muốn mỗi ngày gặp được cô.
Luôn có thể ở phía sau cô.
Hi vọng cô sẽ không chia tay anh nữa.
...
Tất cả những điều ước mà anh muốn thực hiện đều liên quan đến cô.
Hiện tại xem ra, ước nguyện của anh đều hoàn thành rồi, không cần phải tham lam gì nữa.
…
Những ngày đầu năm mới, Phó Lăng Thanh bận rộn với nhiều bữa tiệc khác nhau, sau khi kết thúc thì trở về phòng, đối mặt với sự mệt mỏi.
Bà ấy ngồi lên xe, xoa xoa lông mày rồi yêu cầu tài xế lái xe về nhà.
Trợ lý ngồi ở ghế phụ, do dự một chút rồi cũng nói: “Chung Lịch Cao, người trước đó được yêu cầu điều tra, đã bị ung thư giai đoạn cuối và đã trải qua một cuộc phẫu thuật, tình hình có vẻ không được lạc quan lắm, thậm chí ông ấy còn yêu cầu được gặp Chung Viễn Huỳnh.”
Phó Lăng Thanh suy nghĩ một chút: “Quay lại và đến bệnh viện xem xem.”
“Vâng.” Tài xế đáp, lập tức xoay vô lăng.
...
Bên ngoài lễ hội càng ngày càng náo nhiệt, còn bệnh viện về đêm thì càng hiu quạnh, vắng vẻ, buồn bã.
Phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng, mơ hồ nghe được tiếng pháo hoa nổ từ xa vọng lại nhưng tiếng pháo đã bị bóp méo.
Chung Lịch Cao nằm trên giường bệnh, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Ông đã đến rất nhiều câu lạc bộ để tìm phụ nữ, thế nhưng không lâu sau thân thể lại phát bệnh. Ông nghĩ bởi vì những người phụ nữ kia có vấn đề nhưng ông chủ của bọn họ lại nói tất cả bọn họ đều rất ổn.
Ông bán tín bán nghi đoán rằng do công việc quá sức, dù sao thì thời gian đó cũng rất bận, sắp tới lại có một dự án lớn nên ông đã bỏ qua mọi vấn đề để tập trung cho việc thực hiện hạng mục sắp diễn ra.
Ai mà biết được, tiến độ hạng mục thực hiện được giữa chừng thì ông đột nhiên thấy không khỏe, phải xin nghỉ tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, kết quả tra ra được chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối.
Tai họa bất ngờ ập tới, sấm sét giữa trời quang.
Mãi đến sau khi trải qua một cuộc phẫu thuật đầy đau đớn, cuối cùng ông cũng tỉnh lại và chấp nhận được sự thật đau đớn này.
Nhưng rõ ràng, ông có đủ tiền tài và quyền lực để sống một cuộc sống mà bao người mơ ước, một cuộc sống tốt đẹp, đàng hoàng. Nhưng ngay lúc này, ông rất cô độc, cảm giác chỉ có một mình.
Đương nhiên sẽ có những người tới thăm ông, những người được gọi là phụ nữ và bạn bè, mà những người đó chỉ muốn có được lợi ích từ ông.
Sự cô đơn, bơ vơ, cái điều nực cười nhất mà ông từng thấy, ngay bây giờ, hiện tại đang xâm chiếm lấy ông, đặc biệt là trong không khí sum họp gia đình, trong ngày Tết như vậy.
Một số những vị bác sĩ và y tá làm nhiệm vụ trực cũng đang rất mong muốn có thể sớm kết thúc công việc để trở về bên gia đình thân yêu của mình, trở về nhà.
Cha mẹ của ông thì không cần phải nói nữa, cả một đời chưa bao giờ được nhìn thấy được nhiều tiền, cho nên sau khi biết được ông có thể kiếm thật nhiều tiền, thì sử dụng ông như một cái máy ATM vậy.
Ông còn có một đứa con gái, lúc này là lúc mà đứa con gái đó cần phải đền ơn báo hiếu cha mình.
Dù có nói như nào, nếu không có Chung Lịch Cao thì lấy đâu ra Chung Viễn Huỳnh, dù sao thì ông cũng đã nuôi nấng cô, cô cũng nên đến chăm sóc và trả ơn ông.
Khi Chung Lịch Cao nhìn thấy Phó Lăng Thanh bước vào phòng bệnh thì đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn bà ấy nói: “Tôi muốn gặp Chung Viễn Huỳnh”.
Dáng vẻ dễ chịu và phục tùng của ông đã biến mất, giờ đây dường như ông không thèm che dấu biểu hiện và tâm trạng của bản thân nữa.
“Ông cho rằng mình có thể có tư cách thương lượng giá cả sao?” Giọng điệu Phó Lăng Thanh đều đều nhưng lại như dùng đinh đánh vào đầu vậy.
“Bà!”
Đường gân xanh trên cổ Chung Lịch Cao nổi lên, ông thở hổn hển vì đau và khó chịu.
Phó Lăng Thanh nhìn người đàn ông trước mặt mình đang bị bệnh tật giày vò, có vẻ đã già đi khá nhiều. Mùi già nua và mùi thối trộn lẫn với mùi thuốc sát trùng, một mùi hôi khó chịu đến mức khiến bà ấy nhớ lại một sự kiện cũng khó chịu không kém.
Chung Lịch Cao đánh thuốc mê bà ấy.
Trong nhà luôn luôn có bảo mẫu, ông không thể dễ dàng làm chuyện đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.