Đèn Lạnh Trên Giấy, Hoa Lê Lạnh Trong Mưa
Chương 29
Hành Chi
02/09/2024
Từ võ thì khác, nếu lập công, có thể một bước lên mây. Những nguy hiểm và gian khổ trong đó ta sao không biết?
Nhưng Ngụy Đồng, đây là mối thù mà bà nội và hắn đã chấp nhận bao nhiêu năm, có lẽ chính mối thù này đã nuôi dưỡng họ đến hôm nay, ta sao dám dễ dàng nói ra lời khuyên hắn đừng vội? Ta biết con đường phía trước gập ghềnh, nhưng hắn muốn thế nào thì ta theo thế đó thôi. Ta sẽ cùng hắn đi qua."
Ta nhớ đến những vết roi chằng chịt trên lưng Yến Ôn, lòng đau như cắt.
Nhưng dù đau, cũng phải chịu đựng.
Ngụy Đồng im lặng hồi lâu, ta quay lại nhìn hắn, hắn nhìn về phía mặt trời lặn, ánh chiều tà vàng ấm áp bao phủ lấy hắn.
"Con đường này không chỉ gập ghềnh, những kẻ thù với nhà họ Yến, chẳng lẽ không biết hắn đang nghĩ gì sao? Trên con đường này, có thể có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng có cách nào khác? Không phải ngươi c.h.ế.t thì là ta sống, chỉ mong đến khi Yến Ôn đạt được quyền thế, hắn có thể nể tình nhà họ Ngụy ba phần."
"Huynh ấy nhìn có vẻ lạnh lùng, chỉ là không giỏi ăn nói thôi! Trong lòng huynh ấy vẫn ấm áp."
"Có lẽ trên đời này chỉ mình ngươi nghĩ hắn không giỏi ăn nói, ngươi thật sự thích hắn đến vậy sao?"
"Ừ, rất thích, rất rất thích."
Chúng ta đứng cạnh nhau, cùng ngắm một buổi hoàng hôn.
Sau này ta thường nghĩ, tại sao Ngụy Đồng không thể chờ thêm chút nữa? Chờ xem đến khi Yến Ôn đạt được quyền thế, liệu có thực sự như hắn từng nói, sẽ nể tình nhà họ Ngụy ba phần không?
Mùa đông năm thứ mười lăm của Đại Hạ, nước Thụy liên tục xâm phạm biên giới, chiếm cứ biên thành, có ý đồ tiến xuống phía nam.
Hoàng thượng bổ nhiệm lão tướng quân Ngụy Lỗ làm đại tướng quân, dẫn quân lên phía bắc chống lại nước Thụy.
Ngày trước khi xuất phát, Yến Ôn dẫn Xuân Sinh về nhà, ta đã sớm chuẩn bị xong hành lý, lặng lẽ ăn một bữa cơm, bà nội dẫn Yến Ôn đi thắp hương cho cha mẹ hắn.
Ta đưa cho Xuân Sinh bộ quần áo và quần dài mới làm, bảo hắn thay vào, có lẽ ăn no rồi, Xuân Sinh lớn rất nhanh, giờ đã là một thiếu niên cao lớn.
Thiếu niên có dáng vẻ thanh tú, đẹp đẽ không ai sánh bằng.
Hắn mặc xong quần áo, ta cẩn thận chỉnh lại cho thẳng.
"Có hơi rộng một chút, tỷ tỷ sợ đệ lớn nhanh, mặc chưa bao lâu đã không vừa nữa, làm rộng một chút đệ sẽ mặc được lâu hơn. Chiến trường đao kiếm không có mắt, đệ cố gắng bảo vệ bản thân mình."
Có lẽ do theo Yến Ôn, hắn cũng học được cái tính ít nói của Yến Ôn.
Ta không kìm được mà xoa đầu hắn, hắn thì thầm gọi một tiếng tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ nói đệ hiểu chưa? Bảo vệ bản thân mình là được rồi."
Yến Ôn ấy mà, hắn sẽ không để một đứa trẻ nửa lớn bảo vệ mình.
***
Hôm đó Yến Ôn cùng bà nội ở trong rất lâu, khi ra ngoài, mắt bà đã đỏ hoe.
Bọn họ sắp đi rồi, trời đang rơi tuyết nhỏ như muối hột.
Bà nội không ra tiễn, ta đưa bọn họ ra cửa.
Ngõ hẹp, hai con ngựa buộc ở cột đá ngoài cửa vừa ngang đã chặn kín đường.
"Đi đi! Chỉ cần đi như thế nào thì về như thế đó."
Ta cố nén nước mắt, nhìn Yến Ôn cười, hắn gật đầu.
"Nhà có ta lo liệu, chàng yên tâm, trong bọc có nhiều chai thuốc, cách dùng ta đã viết rõ, có cả thuốc uống và thuốc bôi, cẩn thận đừng để vỡ.
Mùa đông trời lạnh, ta đã chuẩn bị ba đôi giày và ba bộ quần áo bông cho chàng và Xuân Sinh…"
Hắn bất ngờ đưa tay ôm ta vào lòng, ta không nói được lời nào.
Cuộc chia ly thật bất ngờ, nhưng từ ngày hắn bỏ văn theo võ, ta đã biết sẽ có ngày này.
Điều ta sợ không phải là chia ly, mà sợ nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
"Dương Dương, đợi ta ở nhà."
Hắn cùng Xuân Sinh quay người lên ngựa, gió bắc thổi mạnh, hắn thúc ngựa đi, đầu không ngoảnh lại.
Trên tường trên lưng ngựa xa nhìn lại, một cái nhìn đã làm ta đứt ruột.
Hắn không phải không muốn, chỉ là không dám, sợ rằng nếu ngoảnh lại, sẽ không đi được nữa.
Ta biết Yến Ôn yêu ta, nhưng hắn còn có những việc quan trọng hơn tình yêu với ta.
Hắn và Xuân Sinh đi rồi, ngoài cha, chúng ta không ra ngoài nữa.
***
Bà nội tóc đã trắng, người gầy gò trầm lặng, thường ở trong phòng Phật nhỏ.
Chiến tranh là chuyện lớn của triều đình, dù cha ngày ngày vào triều, mang về tin tức là quân đã đi đến đâu, nhưng cụ thể thế nào cũng không rõ.
Tháng chạp, Ngụy Đồng cưới vợ, ta dẫn theo Kiều Kiều đến dự.
Bà nội không nói gì, nhưng Ngụy thượng thư và phu nhân thấy ta lại rơi nước mắt.
Ta nói ta đến là vì tình bạn với Ngụy Đồng, không liên quan đến nhà họ Yến.
Năm xưa nhà họ Ngụy và nhà họ Yến thế nào, chỉ họ biết, ta không thể và cũng không có tư cách thay Yến Ôn nói lời tha thứ.
Nhưng Ngụy Đồng, đây là mối thù mà bà nội và hắn đã chấp nhận bao nhiêu năm, có lẽ chính mối thù này đã nuôi dưỡng họ đến hôm nay, ta sao dám dễ dàng nói ra lời khuyên hắn đừng vội? Ta biết con đường phía trước gập ghềnh, nhưng hắn muốn thế nào thì ta theo thế đó thôi. Ta sẽ cùng hắn đi qua."
Ta nhớ đến những vết roi chằng chịt trên lưng Yến Ôn, lòng đau như cắt.
Nhưng dù đau, cũng phải chịu đựng.
Ngụy Đồng im lặng hồi lâu, ta quay lại nhìn hắn, hắn nhìn về phía mặt trời lặn, ánh chiều tà vàng ấm áp bao phủ lấy hắn.
"Con đường này không chỉ gập ghềnh, những kẻ thù với nhà họ Yến, chẳng lẽ không biết hắn đang nghĩ gì sao? Trên con đường này, có thể có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng có cách nào khác? Không phải ngươi c.h.ế.t thì là ta sống, chỉ mong đến khi Yến Ôn đạt được quyền thế, hắn có thể nể tình nhà họ Ngụy ba phần."
"Huynh ấy nhìn có vẻ lạnh lùng, chỉ là không giỏi ăn nói thôi! Trong lòng huynh ấy vẫn ấm áp."
"Có lẽ trên đời này chỉ mình ngươi nghĩ hắn không giỏi ăn nói, ngươi thật sự thích hắn đến vậy sao?"
"Ừ, rất thích, rất rất thích."
Chúng ta đứng cạnh nhau, cùng ngắm một buổi hoàng hôn.
Sau này ta thường nghĩ, tại sao Ngụy Đồng không thể chờ thêm chút nữa? Chờ xem đến khi Yến Ôn đạt được quyền thế, liệu có thực sự như hắn từng nói, sẽ nể tình nhà họ Ngụy ba phần không?
Mùa đông năm thứ mười lăm của Đại Hạ, nước Thụy liên tục xâm phạm biên giới, chiếm cứ biên thành, có ý đồ tiến xuống phía nam.
Hoàng thượng bổ nhiệm lão tướng quân Ngụy Lỗ làm đại tướng quân, dẫn quân lên phía bắc chống lại nước Thụy.
Ngày trước khi xuất phát, Yến Ôn dẫn Xuân Sinh về nhà, ta đã sớm chuẩn bị xong hành lý, lặng lẽ ăn một bữa cơm, bà nội dẫn Yến Ôn đi thắp hương cho cha mẹ hắn.
Ta đưa cho Xuân Sinh bộ quần áo và quần dài mới làm, bảo hắn thay vào, có lẽ ăn no rồi, Xuân Sinh lớn rất nhanh, giờ đã là một thiếu niên cao lớn.
Thiếu niên có dáng vẻ thanh tú, đẹp đẽ không ai sánh bằng.
Hắn mặc xong quần áo, ta cẩn thận chỉnh lại cho thẳng.
"Có hơi rộng một chút, tỷ tỷ sợ đệ lớn nhanh, mặc chưa bao lâu đã không vừa nữa, làm rộng một chút đệ sẽ mặc được lâu hơn. Chiến trường đao kiếm không có mắt, đệ cố gắng bảo vệ bản thân mình."
Có lẽ do theo Yến Ôn, hắn cũng học được cái tính ít nói của Yến Ôn.
Ta không kìm được mà xoa đầu hắn, hắn thì thầm gọi một tiếng tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ nói đệ hiểu chưa? Bảo vệ bản thân mình là được rồi."
Yến Ôn ấy mà, hắn sẽ không để một đứa trẻ nửa lớn bảo vệ mình.
***
Hôm đó Yến Ôn cùng bà nội ở trong rất lâu, khi ra ngoài, mắt bà đã đỏ hoe.
Bọn họ sắp đi rồi, trời đang rơi tuyết nhỏ như muối hột.
Bà nội không ra tiễn, ta đưa bọn họ ra cửa.
Ngõ hẹp, hai con ngựa buộc ở cột đá ngoài cửa vừa ngang đã chặn kín đường.
"Đi đi! Chỉ cần đi như thế nào thì về như thế đó."
Ta cố nén nước mắt, nhìn Yến Ôn cười, hắn gật đầu.
"Nhà có ta lo liệu, chàng yên tâm, trong bọc có nhiều chai thuốc, cách dùng ta đã viết rõ, có cả thuốc uống và thuốc bôi, cẩn thận đừng để vỡ.
Mùa đông trời lạnh, ta đã chuẩn bị ba đôi giày và ba bộ quần áo bông cho chàng và Xuân Sinh…"
Hắn bất ngờ đưa tay ôm ta vào lòng, ta không nói được lời nào.
Cuộc chia ly thật bất ngờ, nhưng từ ngày hắn bỏ văn theo võ, ta đã biết sẽ có ngày này.
Điều ta sợ không phải là chia ly, mà sợ nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
"Dương Dương, đợi ta ở nhà."
Hắn cùng Xuân Sinh quay người lên ngựa, gió bắc thổi mạnh, hắn thúc ngựa đi, đầu không ngoảnh lại.
Trên tường trên lưng ngựa xa nhìn lại, một cái nhìn đã làm ta đứt ruột.
Hắn không phải không muốn, chỉ là không dám, sợ rằng nếu ngoảnh lại, sẽ không đi được nữa.
Ta biết Yến Ôn yêu ta, nhưng hắn còn có những việc quan trọng hơn tình yêu với ta.
Hắn và Xuân Sinh đi rồi, ngoài cha, chúng ta không ra ngoài nữa.
***
Bà nội tóc đã trắng, người gầy gò trầm lặng, thường ở trong phòng Phật nhỏ.
Chiến tranh là chuyện lớn của triều đình, dù cha ngày ngày vào triều, mang về tin tức là quân đã đi đến đâu, nhưng cụ thể thế nào cũng không rõ.
Tháng chạp, Ngụy Đồng cưới vợ, ta dẫn theo Kiều Kiều đến dự.
Bà nội không nói gì, nhưng Ngụy thượng thư và phu nhân thấy ta lại rơi nước mắt.
Ta nói ta đến là vì tình bạn với Ngụy Đồng, không liên quan đến nhà họ Yến.
Năm xưa nhà họ Ngụy và nhà họ Yến thế nào, chỉ họ biết, ta không thể và cũng không có tư cách thay Yến Ôn nói lời tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.