Đèn Lạnh Trên Giấy, Hoa Lê Lạnh Trong Mưa
Chương 40
Hành Chi
02/09/2024
“Phải để quả đào chín mới ăn ngon được chứ! Tự nhiên hái làm trà xuân làm gì? Lại còn phải hứng nước mưa để pha, uống vào không khéo lại tiêu chảy, phiền phức lắm.”
Yến Ôn có lẽ không ngờ ta sẽ nói như vậy, ngẩn người một lúc lâu rồi mới lắc đầu cười.
Hắn bảo Xuân Sinh cùng Ô Mụ mụ dừng lại, nắm tay ta đi về nhà.
“Sớm biết nàng không hợp với những chuyện phong nhã, vậy thì không hái hoa đào nữa, để chờ quả đào chín rồi ăn!”
Từ đó hắn không bao giờ viết thơ tặng ta nữa, thỉnh thoảng khi hứng lên, chỉ nói đùa một câu thích ta, rất thẳng thắn, nhưng ta lại thích như thế.
Giờ hắn nhắc lại, ta nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia, nhưng không biết hắn nói đến lời nào trong số đó.
“Ta là Đại Tư Mã của triều đình, dưới một người trên vạn người, lúc này ta lấy thân phận Đại Tư Mã lệnh cho nàng lập tức qua đây, nàng còn không qua sao?”
Ta hiểu đạo lý "biết thời biết thế", lập tức chạy đến, còn thành thật quỳ trước mặt hắn.
Đúng vậy, hắn là Đại Tư Mã, ta sao dám tùy tiện với hắn?
Giờ hắn đã là người có thể dễ dàng quyết định sinh tử của ta rồi.
“Đại Tư Mã có gì chỉ giáo?”
Ta cúi đầu thật sâu, trán chạm vào sàn tàu, lạnh đến mức ta run rẩy.
“Thường Thu Thời, nàng thật giỏi…”
Hắn đưa tay nắm lấy vai ta kéo lên, ta bị hắn kéo mạnh đứng dậy.
Hắn hiếm khi tức giận đến mức này, nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ rực, trông thật đáng sợ.
Ta thừa nhận, lúc này ta sợ hắn.
52
Có lẽ hắn thấy ta sợ, hắn đẩy ta ngã xuống giường, làm như muốn đi, đứng ở cửa một lúc lâu, rồi lại quay lại mở cửa sổ, gió mưa ào ào thổi vào, hắn đứng quay lưng, ánh nến lay lắt, bóng lưng hắn trông thật cô đơn.
Ta dường như biết tại sao hắn lại đến, nhưng lại không muốn biết.
Cuộc sống mất hết kiểm soát ta đã trải qua rồi, nỗi đau đó, nghĩ lại vẫn khiến ta lạnh run.
Trước quyền lực và sức mạnh tuyệt đối, mạng người rẻ như cỏ rác, ta không bảo vệ nổi mình, sao có thể bảo vệ cha và A Nguyên?
“Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Giọng hắn rất nhẹ, gió thổi qua liền tan biến.
“Ngài muốn ta nói gì?”
Gió thổi làm khung cửa kêu lạch cạch, ta bực bội ngồi dậy, ngồi trên mép giường nắm c.h.ặ.t t.a.y nhìn hắn.
“Nàng nói gì ta cũng tin, nàng nói đi!”
Hắn quay lại, ánh mắt chập chờn, giọng nói mang chút cầu xin.
Ta nhìn thẳng vào hắn không chớp mắt.
“Yến Ôn, ngài vẫn chưa hiểu sao? Giờ ta không dám yêu ngài nữa, không phải không muốn, mà là không dám. Khi xưa cha ta dù sao cũng là một Ngự Sử, còn có thể miễn cưỡng xứng với ngài, nhưng giờ ngài là gì? Ta thì sao? Ta chỉ là một quả phụ mang theo con nhỏ, ta không còn trẻ để giả vờ ngây thơ nữa. Yến Ôn, chúng ta đã lạc mất nhau rồi, ngài hiểu không?”
Từ lúc biết lão thái thái nói Lưu Nguyệt Doanh đã cứu Yến Ôn, ta đã hiểu, lão thái thái đã biết thân phận của ta, chỉ cần bà còn sống, nhất định sẽ không cho ta và Yến Ôn ở bên nhau, ngay cả khi bà chết, cũng không thể.
Dù sao giữa ta và Yến Ôn, thực sự là mối thù sâu nặng, dẫu tất cả đều là do hoàng đế bạo ngược gây ra, dẫu khi đó ta còn nhỏ không biết gì, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật ta là con gái của kẻ thù.
Đến bây giờ, kẻ thù của gia đình Yến Ôn hầu hết đã bị tiêu diệt, lão thái thái không bảo Yến Ôn g.i.ế.c ta, đã coi như giữ lại duyên phận giữa ta và Yến Ôn.
Chuyện lão thái thái biết, sao Yến Ôn lại không biết?
Hắn biết chuyện cũ vẫn đến tìm ta, dù là vì ta hay không, ta đã rất mãn nguyện rồi.
Ít nhất điều đó cho thấy ta không yêu nhầm người, ít nhất điều đó chứng minh hắn đã từng yêu ta.
“Không phải nàng không hiểu, ta vì sao đợi đến hôm nay mới tới? Ta đợi ngày có thể bảo vệ nàng, giờ ta có thể bảo vệ nàng rồi, nhưng nàng lại không muốn ta. Ta nói ta chưa từng có một giấc ngủ trọn vẹn nàng có tin không? Không phải nàng không dám yêu ta, mà là nàng không muốn yêu ta.”
Hắn nói không vội vàng, nhưng giờ lại có chút gấp gáp.
Ta đã mơ rất nhiều lần, mơ thấy Yến Ôn đến tìm ta, nói với ta đừng sợ, hắn muốn ta, hắn sẽ bảo vệ ta.
Trong mơ, ta luôn hoảng loạn, sợ hãi đến mức không dám nói một câu, biết rõ là mơ, nhưng lại sợ thức giấc.
Giờ hắn đứng trước mặt ta, nói những lời ta mơ cũng không dám mơ.
Bao nhiêu năm qua, rốt cuộc là ai phụ ai?
Yến Ôn có lẽ không ngờ ta sẽ nói như vậy, ngẩn người một lúc lâu rồi mới lắc đầu cười.
Hắn bảo Xuân Sinh cùng Ô Mụ mụ dừng lại, nắm tay ta đi về nhà.
“Sớm biết nàng không hợp với những chuyện phong nhã, vậy thì không hái hoa đào nữa, để chờ quả đào chín rồi ăn!”
Từ đó hắn không bao giờ viết thơ tặng ta nữa, thỉnh thoảng khi hứng lên, chỉ nói đùa một câu thích ta, rất thẳng thắn, nhưng ta lại thích như thế.
Giờ hắn nhắc lại, ta nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia, nhưng không biết hắn nói đến lời nào trong số đó.
“Ta là Đại Tư Mã của triều đình, dưới một người trên vạn người, lúc này ta lấy thân phận Đại Tư Mã lệnh cho nàng lập tức qua đây, nàng còn không qua sao?”
Ta hiểu đạo lý "biết thời biết thế", lập tức chạy đến, còn thành thật quỳ trước mặt hắn.
Đúng vậy, hắn là Đại Tư Mã, ta sao dám tùy tiện với hắn?
Giờ hắn đã là người có thể dễ dàng quyết định sinh tử của ta rồi.
“Đại Tư Mã có gì chỉ giáo?”
Ta cúi đầu thật sâu, trán chạm vào sàn tàu, lạnh đến mức ta run rẩy.
“Thường Thu Thời, nàng thật giỏi…”
Hắn đưa tay nắm lấy vai ta kéo lên, ta bị hắn kéo mạnh đứng dậy.
Hắn hiếm khi tức giận đến mức này, nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ rực, trông thật đáng sợ.
Ta thừa nhận, lúc này ta sợ hắn.
52
Có lẽ hắn thấy ta sợ, hắn đẩy ta ngã xuống giường, làm như muốn đi, đứng ở cửa một lúc lâu, rồi lại quay lại mở cửa sổ, gió mưa ào ào thổi vào, hắn đứng quay lưng, ánh nến lay lắt, bóng lưng hắn trông thật cô đơn.
Ta dường như biết tại sao hắn lại đến, nhưng lại không muốn biết.
Cuộc sống mất hết kiểm soát ta đã trải qua rồi, nỗi đau đó, nghĩ lại vẫn khiến ta lạnh run.
Trước quyền lực và sức mạnh tuyệt đối, mạng người rẻ như cỏ rác, ta không bảo vệ nổi mình, sao có thể bảo vệ cha và A Nguyên?
“Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Giọng hắn rất nhẹ, gió thổi qua liền tan biến.
“Ngài muốn ta nói gì?”
Gió thổi làm khung cửa kêu lạch cạch, ta bực bội ngồi dậy, ngồi trên mép giường nắm c.h.ặ.t t.a.y nhìn hắn.
“Nàng nói gì ta cũng tin, nàng nói đi!”
Hắn quay lại, ánh mắt chập chờn, giọng nói mang chút cầu xin.
Ta nhìn thẳng vào hắn không chớp mắt.
“Yến Ôn, ngài vẫn chưa hiểu sao? Giờ ta không dám yêu ngài nữa, không phải không muốn, mà là không dám. Khi xưa cha ta dù sao cũng là một Ngự Sử, còn có thể miễn cưỡng xứng với ngài, nhưng giờ ngài là gì? Ta thì sao? Ta chỉ là một quả phụ mang theo con nhỏ, ta không còn trẻ để giả vờ ngây thơ nữa. Yến Ôn, chúng ta đã lạc mất nhau rồi, ngài hiểu không?”
Từ lúc biết lão thái thái nói Lưu Nguyệt Doanh đã cứu Yến Ôn, ta đã hiểu, lão thái thái đã biết thân phận của ta, chỉ cần bà còn sống, nhất định sẽ không cho ta và Yến Ôn ở bên nhau, ngay cả khi bà chết, cũng không thể.
Dù sao giữa ta và Yến Ôn, thực sự là mối thù sâu nặng, dẫu tất cả đều là do hoàng đế bạo ngược gây ra, dẫu khi đó ta còn nhỏ không biết gì, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật ta là con gái của kẻ thù.
Đến bây giờ, kẻ thù của gia đình Yến Ôn hầu hết đã bị tiêu diệt, lão thái thái không bảo Yến Ôn g.i.ế.c ta, đã coi như giữ lại duyên phận giữa ta và Yến Ôn.
Chuyện lão thái thái biết, sao Yến Ôn lại không biết?
Hắn biết chuyện cũ vẫn đến tìm ta, dù là vì ta hay không, ta đã rất mãn nguyện rồi.
Ít nhất điều đó cho thấy ta không yêu nhầm người, ít nhất điều đó chứng minh hắn đã từng yêu ta.
“Không phải nàng không hiểu, ta vì sao đợi đến hôm nay mới tới? Ta đợi ngày có thể bảo vệ nàng, giờ ta có thể bảo vệ nàng rồi, nhưng nàng lại không muốn ta. Ta nói ta chưa từng có một giấc ngủ trọn vẹn nàng có tin không? Không phải nàng không dám yêu ta, mà là nàng không muốn yêu ta.”
Hắn nói không vội vàng, nhưng giờ lại có chút gấp gáp.
Ta đã mơ rất nhiều lần, mơ thấy Yến Ôn đến tìm ta, nói với ta đừng sợ, hắn muốn ta, hắn sẽ bảo vệ ta.
Trong mơ, ta luôn hoảng loạn, sợ hãi đến mức không dám nói một câu, biết rõ là mơ, nhưng lại sợ thức giấc.
Giờ hắn đứng trước mặt ta, nói những lời ta mơ cũng không dám mơ.
Bao nhiêu năm qua, rốt cuộc là ai phụ ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.