Chương 40: Có thật là song sinh?
Độc Hành Nhân (Tịch Hạ)
10/08/2020
U Tịch lập tức chạy về phía Thiên Chí đang đi tới, nắm lấy bàn tay
anh muốn lôi đi. Nhưng không ngờ Diêm vương Địa Chí không tha, hắn cũng
đã đến từ lúc nào, đưa tay cản U Tịch lại.
“Cục trưởng không biết có chuyện gì?”
Trong khi Thiên Chí vẫn đang ngơ ngác thì đã nghe U Tịch gặng hỏi. Diêm vương Địa Chí nhìn xuống bàn tay đang nắm kia rồi nhàn nhạt hỏi: “Đây là...bạn trai của nhà ngoại cảm U Tịch sao?”
Lúc này Thiên Chí mới quan sát người đàn ông đối diện, anh kinh ngạc đến ngây người khi thấy một người giống mình đến như vậy. U Tịch không buồn trả lời câu hỏi, cô lôi Thiên Chí đi. Diêm vương Địa Chí lại bước tới cản đường, anh ta quyết định hỏi Thiên Chí: “Nhà ngoại cảm U Tịch là bạn gái của anh sao?”
“Nếu đúng thì đã sao?”
Thiên Chí trả lời với thái độ không mấy thân thiện, lần đầu tiên thấy anh như vậy. Trước đây anh lúc nào cũng là một bộ dạng hoà khí sinh tài. Diêm vương Địa Chí biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, nhưng chỉ một cái nhíu mày nhẹ, sau đó lại nhìn xuống hai bàn tay đang nắm kia. Tựa như hắn muốn nhìn cho hai bàn tay kia nát nhừ luôn mà hỏi: “Anh là ai?”
U Tịch vẻ mặt với Diêm vương Địa Chí kiểu “Bệnh điên không thể che giấu”. Cô vừa định mở miệng thì Thiên Chí đã trả lời rồi.
“Tôi là hoạ sĩ Lê Thiên Chí!”
Một nụ cười mỉm nở trên môi Thiên Chí, anh nói tiếp: “Nhưng cục trưởng không nghĩ ngài đang quá phận rồi hay không? Bởi vì chúng tôi không phải tội phạm, không đáng bị đối xử như thế. Tôi nói này cục trưởng Địa Chí, ngài biết luật thì không hẳn người khác không biết luật. Cho nên phiền ngài mềm mỏng và tôn trọng bạn gái của tôi. Nếu như cô ấy nghỉ việc, tôi có thể nuôi cô ấy, không cần thiết phải bị đối xử như thế.”
Dù sao thì U Tịch cũng nở mũi rồi, nhìn vẻ mặt từng sợi gân đều nổi lên hết của Diêm vương Địa Chí mà không khỏi khoái chí một phen. Tiếc là cô còn chưa nhìn đủ thì Thiên Chí đã gỡ tay khỏi tay cô, sau đó anh chủ động nắm ngược lại tay cô thật chặt rồi kéo đến chỗ đội trưởng Lâm.
Diêm vương Địa Chí đến cả tay cũng nổi gân lên rồi, hắn nhìn theo hai người họ, kìm nén tức giận trong lòng. Lê Thiên Chí này có một mùi hương thoang thoảng xưa cũ, quả thật là giống với người anh song sinh đó của hắn. Bọn họ là ở chung một quả trứng, sao hắn có thể quên được. Nhưng tại sao sổ Sinh Tử không hề ghi chép lại lịch trình đầu thai, ngay cả đám người trên trời cũng ra sức bao che. Được lắm, hắn chống mắt chờ xem bọn họ bao che được bao lâu.
Đội trưởng Lâm lại là ánh mắt đó, còn nhìn chằm chằm tay bọn họ. Nhưng một giây sau đó anh ta ngẩn người, lắp ba lắp bắp nói: “Hoạ sĩ Lê Thiên Chí, sao anh giống với cục trưởng Địa Chí...”
“Tôi tưởng lần trước anh biết rồi chứ?”
U Tịch ngắt lời, đội trưởng Lâm nói tiếp: “Lần trước là gặp riêng, tôi vốn không để ý lắm. Cô biết tôi bận rộn thế nào mà.”
“Bỏ đi! Chúng ta làm việc thôi.”
Chưa nói xong, đội trưởng Lâm đột nhiên chỉ tay xuống chân U Tịch, rung rẩy nói: “U Tịch, dưới chân cô...”
Một bàn tay bé xíu từ trong bụi cây ló ra nắm lấy cổ chân của U Tịch. U Tịch nhìn xuống, bàn tay hồng hào có màu thịt, là tay người.
“Ra đây đi!”
Nương theo lời của U Tịch, từ trong bụi cây bò ra một bé gái tầm hơn mười tuổi. Tuy rằng mặt mày nó trầy trụa tơi tả nhưng vẫn còn đi tốt. U Tịch chằm chằm nhìn nó, đôi mắt lạnh lẽo của cô khiến nó rùng mình lùi lại mấy bước. U Tịch hỏi: “Ngươi là ai?”
Sở dĩ U Tịch hỏi như vậy là bởi vì nó tuy rằng bề ngoài giống người nhưng tuyệt đối không phải con người. Bé gái im lặng không nói gì, nhưng U Tịch nghe thấy âm thanh của nó.
“Hồn chủ U Tịch, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao nhập vào xác đứa trẻ này?”
U Tịch tiếp lời nó, bằng âm thanh chỉ hai người nghe thấy. Sau đó cô đảo mắt về phía bên kia, một bé gái mặt mày đầy máu đang sợ hãi đứng ôm gốc cây mà khóc. U Tịch lạnh giọng: “Các ngươi gan to nhỉ, dám bức một linh hồn chưa vãng thế ra khỏi xác. Dám đảo lộn sổ Sinh Tử.”
“Hết cách rồi, ta cũng đâu thể nhập vào cái xác đã chết. Ngài nói xem?”
Cái giọng khinh khỉnh này cơ hồ có chút quen thuộc. U Tịch nhớ ra rồi, là cô ta. Cô đảo mắt về phía Diêm vương Địa Chí rồi hỏi: “Ngươi sao có thể thoát khỏi Hoả Câu ngục?”
“Hồn chủ đừng quên thân thế của ta, một cái Hoả Câu ngục đó có là gì. Nhưng ta nói cho ngài biết một chuyện, lần này ta sinh lên đã tìm được đại thiên tử rồi. Nên ngài hãy ngoan ngoãn biết điều mà tránh xa chàng ấy ra.”
Người phụ nữ tự xưng mình tôn quý này lại hành xử như một đứa bán hoa. U Tịch bình sinh kinh tởm loại hành xử thế này, cô khinh bỉ nói: “Hoả Câu ngục không là gì, nhưng Diêm vương Địa Chí có là gì. Nhỉ?”
U Tịch cũng đâu phải không nham hiểm, cô toang đi báo cho Diêm vương Địa Chí. Nhưng đứa bé đột nhiên run lên lần nữa, lời nói cũng trở nên yếu ớt: “Hồn chủ, ngài bỏ qua cho ta đi. Ngược lại ta sẽ nói cho ngài một bí mật.”
Bước chân của U Tịch khựng lại, khoé môi cong lên một nụ cười, cô lập tức ngả giá: “Còn xem bí mật của ngươi có bao nhiêu giá trị.”
“Đừng có ngả giá với ta, ngươi không xứng!”
“Con điên, ngươi nên đi chung với Diêm vương Địa Chí mới xứng. Để bổn toạ nói cho ngươi hiểu, cho dù thân thế ngươi cao quý, nhưng ngươi lại sống như một kẻ ti tiện. Bổn toạ là Quan Sứ của tam giới, được sinh linh tam giới kính trọng. Còn ngươi chỉ là một con đàn bà bám riết đàn ông hết lần này đến lần khác. Ngươi nói hai người có tình cảm hàng ngàn năm, vậy mà ngươi lại nhầm lẫn với Diêm vương Địa Chí. Ngươi rốt cuộc yêu anh ta, hay là...”
U Tịch còn chưa nói hết thì nó đã ngã lăn ra vờ ngất xỉu. Đội trưởng Lâm và Lê Thiên Chí cùng lại xem, đội trưởng Lâm muốn bế nó lên đưa đi bệnh viện nhưng cánh tay nó lại một mực bám lấy Thiên Chí.
U Tịch lập tức ngộ ra, cô ta nói người đàn ông đại thiên tử kia chính là Lê Thiên Chí. Nhưng mà, Lê Thiên Chí kia thật sự là đại thiên tử, Ứng Long sao. Diêm vương Địa Chí là song sinh của ứng long, Địa Long? Bọn họ là có thật, không phải chỉ là lời đồn.
Chuyện này cũng thật quá khiến người ta kinh hãi rồi. U Tịch cố gắng xâu chuỗi lại từng lời nói của những người đã nói với cô nhưng tạm thời khó lòng làm được. Mặc kệ, trước tiên phá đám cái đã. U Tịch sấn tới kéo tay Thiên Chí khỏi tay nó. Thiên Chí thấy thế còn vui vẻ cười với U Tịch, tưởng rằng cuối cùng anh cũng được cô đối xử tốt rồi.
U Tịch một bên níu lấy Thiên Chí, một bên cười cợt với nó: “Ngươi hãy thôi hành xử như gái bán hoa đi. Nếu như cha mẹ quan lớn của người trên trời biết được ngươi ở đây ti tiện thế này, chắc họ sẽ xấu hổ mà đào lỗ chui xuống đất đấy.”
“Cục trưởng không biết có chuyện gì?”
Trong khi Thiên Chí vẫn đang ngơ ngác thì đã nghe U Tịch gặng hỏi. Diêm vương Địa Chí nhìn xuống bàn tay đang nắm kia rồi nhàn nhạt hỏi: “Đây là...bạn trai của nhà ngoại cảm U Tịch sao?”
Lúc này Thiên Chí mới quan sát người đàn ông đối diện, anh kinh ngạc đến ngây người khi thấy một người giống mình đến như vậy. U Tịch không buồn trả lời câu hỏi, cô lôi Thiên Chí đi. Diêm vương Địa Chí lại bước tới cản đường, anh ta quyết định hỏi Thiên Chí: “Nhà ngoại cảm U Tịch là bạn gái của anh sao?”
“Nếu đúng thì đã sao?”
Thiên Chí trả lời với thái độ không mấy thân thiện, lần đầu tiên thấy anh như vậy. Trước đây anh lúc nào cũng là một bộ dạng hoà khí sinh tài. Diêm vương Địa Chí biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, nhưng chỉ một cái nhíu mày nhẹ, sau đó lại nhìn xuống hai bàn tay đang nắm kia. Tựa như hắn muốn nhìn cho hai bàn tay kia nát nhừ luôn mà hỏi: “Anh là ai?”
U Tịch vẻ mặt với Diêm vương Địa Chí kiểu “Bệnh điên không thể che giấu”. Cô vừa định mở miệng thì Thiên Chí đã trả lời rồi.
“Tôi là hoạ sĩ Lê Thiên Chí!”
Một nụ cười mỉm nở trên môi Thiên Chí, anh nói tiếp: “Nhưng cục trưởng không nghĩ ngài đang quá phận rồi hay không? Bởi vì chúng tôi không phải tội phạm, không đáng bị đối xử như thế. Tôi nói này cục trưởng Địa Chí, ngài biết luật thì không hẳn người khác không biết luật. Cho nên phiền ngài mềm mỏng và tôn trọng bạn gái của tôi. Nếu như cô ấy nghỉ việc, tôi có thể nuôi cô ấy, không cần thiết phải bị đối xử như thế.”
Dù sao thì U Tịch cũng nở mũi rồi, nhìn vẻ mặt từng sợi gân đều nổi lên hết của Diêm vương Địa Chí mà không khỏi khoái chí một phen. Tiếc là cô còn chưa nhìn đủ thì Thiên Chí đã gỡ tay khỏi tay cô, sau đó anh chủ động nắm ngược lại tay cô thật chặt rồi kéo đến chỗ đội trưởng Lâm.
Diêm vương Địa Chí đến cả tay cũng nổi gân lên rồi, hắn nhìn theo hai người họ, kìm nén tức giận trong lòng. Lê Thiên Chí này có một mùi hương thoang thoảng xưa cũ, quả thật là giống với người anh song sinh đó của hắn. Bọn họ là ở chung một quả trứng, sao hắn có thể quên được. Nhưng tại sao sổ Sinh Tử không hề ghi chép lại lịch trình đầu thai, ngay cả đám người trên trời cũng ra sức bao che. Được lắm, hắn chống mắt chờ xem bọn họ bao che được bao lâu.
Đội trưởng Lâm lại là ánh mắt đó, còn nhìn chằm chằm tay bọn họ. Nhưng một giây sau đó anh ta ngẩn người, lắp ba lắp bắp nói: “Hoạ sĩ Lê Thiên Chí, sao anh giống với cục trưởng Địa Chí...”
“Tôi tưởng lần trước anh biết rồi chứ?”
U Tịch ngắt lời, đội trưởng Lâm nói tiếp: “Lần trước là gặp riêng, tôi vốn không để ý lắm. Cô biết tôi bận rộn thế nào mà.”
“Bỏ đi! Chúng ta làm việc thôi.”
Chưa nói xong, đội trưởng Lâm đột nhiên chỉ tay xuống chân U Tịch, rung rẩy nói: “U Tịch, dưới chân cô...”
Một bàn tay bé xíu từ trong bụi cây ló ra nắm lấy cổ chân của U Tịch. U Tịch nhìn xuống, bàn tay hồng hào có màu thịt, là tay người.
“Ra đây đi!”
Nương theo lời của U Tịch, từ trong bụi cây bò ra một bé gái tầm hơn mười tuổi. Tuy rằng mặt mày nó trầy trụa tơi tả nhưng vẫn còn đi tốt. U Tịch chằm chằm nhìn nó, đôi mắt lạnh lẽo của cô khiến nó rùng mình lùi lại mấy bước. U Tịch hỏi: “Ngươi là ai?”
Sở dĩ U Tịch hỏi như vậy là bởi vì nó tuy rằng bề ngoài giống người nhưng tuyệt đối không phải con người. Bé gái im lặng không nói gì, nhưng U Tịch nghe thấy âm thanh của nó.
“Hồn chủ U Tịch, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao nhập vào xác đứa trẻ này?”
U Tịch tiếp lời nó, bằng âm thanh chỉ hai người nghe thấy. Sau đó cô đảo mắt về phía bên kia, một bé gái mặt mày đầy máu đang sợ hãi đứng ôm gốc cây mà khóc. U Tịch lạnh giọng: “Các ngươi gan to nhỉ, dám bức một linh hồn chưa vãng thế ra khỏi xác. Dám đảo lộn sổ Sinh Tử.”
“Hết cách rồi, ta cũng đâu thể nhập vào cái xác đã chết. Ngài nói xem?”
Cái giọng khinh khỉnh này cơ hồ có chút quen thuộc. U Tịch nhớ ra rồi, là cô ta. Cô đảo mắt về phía Diêm vương Địa Chí rồi hỏi: “Ngươi sao có thể thoát khỏi Hoả Câu ngục?”
“Hồn chủ đừng quên thân thế của ta, một cái Hoả Câu ngục đó có là gì. Nhưng ta nói cho ngài biết một chuyện, lần này ta sinh lên đã tìm được đại thiên tử rồi. Nên ngài hãy ngoan ngoãn biết điều mà tránh xa chàng ấy ra.”
Người phụ nữ tự xưng mình tôn quý này lại hành xử như một đứa bán hoa. U Tịch bình sinh kinh tởm loại hành xử thế này, cô khinh bỉ nói: “Hoả Câu ngục không là gì, nhưng Diêm vương Địa Chí có là gì. Nhỉ?”
U Tịch cũng đâu phải không nham hiểm, cô toang đi báo cho Diêm vương Địa Chí. Nhưng đứa bé đột nhiên run lên lần nữa, lời nói cũng trở nên yếu ớt: “Hồn chủ, ngài bỏ qua cho ta đi. Ngược lại ta sẽ nói cho ngài một bí mật.”
Bước chân của U Tịch khựng lại, khoé môi cong lên một nụ cười, cô lập tức ngả giá: “Còn xem bí mật của ngươi có bao nhiêu giá trị.”
“Đừng có ngả giá với ta, ngươi không xứng!”
“Con điên, ngươi nên đi chung với Diêm vương Địa Chí mới xứng. Để bổn toạ nói cho ngươi hiểu, cho dù thân thế ngươi cao quý, nhưng ngươi lại sống như một kẻ ti tiện. Bổn toạ là Quan Sứ của tam giới, được sinh linh tam giới kính trọng. Còn ngươi chỉ là một con đàn bà bám riết đàn ông hết lần này đến lần khác. Ngươi nói hai người có tình cảm hàng ngàn năm, vậy mà ngươi lại nhầm lẫn với Diêm vương Địa Chí. Ngươi rốt cuộc yêu anh ta, hay là...”
U Tịch còn chưa nói hết thì nó đã ngã lăn ra vờ ngất xỉu. Đội trưởng Lâm và Lê Thiên Chí cùng lại xem, đội trưởng Lâm muốn bế nó lên đưa đi bệnh viện nhưng cánh tay nó lại một mực bám lấy Thiên Chí.
U Tịch lập tức ngộ ra, cô ta nói người đàn ông đại thiên tử kia chính là Lê Thiên Chí. Nhưng mà, Lê Thiên Chí kia thật sự là đại thiên tử, Ứng Long sao. Diêm vương Địa Chí là song sinh của ứng long, Địa Long? Bọn họ là có thật, không phải chỉ là lời đồn.
Chuyện này cũng thật quá khiến người ta kinh hãi rồi. U Tịch cố gắng xâu chuỗi lại từng lời nói của những người đã nói với cô nhưng tạm thời khó lòng làm được. Mặc kệ, trước tiên phá đám cái đã. U Tịch sấn tới kéo tay Thiên Chí khỏi tay nó. Thiên Chí thấy thế còn vui vẻ cười với U Tịch, tưởng rằng cuối cùng anh cũng được cô đối xử tốt rồi.
U Tịch một bên níu lấy Thiên Chí, một bên cười cợt với nó: “Ngươi hãy thôi hành xử như gái bán hoa đi. Nếu như cha mẹ quan lớn của người trên trời biết được ngươi ở đây ti tiện thế này, chắc họ sẽ xấu hổ mà đào lỗ chui xuống đất đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.