Chương 8: Thu phục ác linh (2)
Độc Hành Nhân (Tịch Hạ)
11/07/2020
Rừng thông mới tầm đó đã vô cùng u ám, U Tịch cầm theo đèn lồng đỏ, chân trần đi vào.
U Tịch vô cùng ghét đám ác linh này, chết rồi mà còn lắm phiền toái. Bước chân cô đến đâu, lá thông rơi dưới đất vội dạt sang hai bên nhường lối. U Tịch đứng ở hướng Tây của khu rừng, cô đặt đèn lồng xuống rồi vặn đồng hồ Sinh Tử trên tay ba vòng, lập tức một dòng chữ cổ xưa hiện lên “Lê Minh Hạo, sinh ngày mùng 4 tháng 5 năm xxx. Mất ngày mùng 4 tháng 5 năm xxx”.
U Tịch đọc dòng chữ ấy lên, trong cái âm u của khu rừng, giọng của U Tịch càng âm u hơn. Giống như tiếng gọi từ sâu dưới Hoàng Tuyền gọi âm hồn quy về. Đại Ngâu đứng bên cạnh U Tịch, hai mắt nó đỏ ngầu, bởi vì nó ngày xưa chính là chó của Địa Ngục.
Tiếng cười the thé vang lên nương theo con gió lớn vừa thổi qua, gió mang theo tiếng cười kia vang vọng cả cánh rừng. Mảnh trăng non của chập tối mùng 7 đang lơ lửng trên trời, màu trời cứ thế chớm tối chớm sáng không rõ ràng. Tất cả cảnh vật ở đây đều trở nên hư ảo và đáng sợ. Giống như một câu nói “Không sợ Địa Ngục, chỉ sợ nơi giống Địa Ngục nhưng lại không phải Địa Ngục.”
Ánh mắt của U Tịch tối và tĩnh như cái tên của cô, cô vung roi Sinh Tử ra tạo nên một tiếng vút trong không trung khiến cho đám ma quỷ vô danh xung quanh ba hồn chín vía chạy tán loạn cả lên. Ác linh kia vẫn chưa ló đầu ra, U Tịch đọc tên họ ngày tháng sinh tử kia lên một lần nữa.
Lúc này có một luồng ác khí kéo vào khiến cho cả khu rừng nồng nặc mùi ác linh và lạnh ngắt. Mảnh trăng khuyết trên bầu trời cũng đã bị ác khí nhuộm cho biến thành màu đỏ. Trong nhân gian xưa nay từng đồn đại một nói “Trăng khuyết trên cao nhuộm máu đỏ, ác linh hiện thế diệt nhân gian.”
Đêm nay trăng vừa vặn khuyết, vừa vặn bị nhuộm đỏ, nhưng mà đáng tiếc có U Tịch cô đứng đây. Để xem ác linh kia có thật sự diệt được nhân gian hay không.
“U Tịch, chúng ta đều là đồng loại. Vì vậy ngươi chỉ nên giúp bọn ta, chứ không phải chống lại bọn ta.”
Một giọng nói khản đặc vang lên không rõ phương hướng, nhưng nó không phải là giọng nói của ác linh kia. Rõ ràng có người phía sau chống lưng, người đó đã mượn oán niệm của ác linh để làm điều xấu. U Tịch cười khẩy một tiếng rồi nói: “Ngu xuẩn, ngươi nghĩ U Tịch ta giống những thứ dơ bẩn như ngươi sao?”
“Ngươi không dơ bẩn? Một đôi chân trần giẫm Bỉ Ngạn của Hoàng Tuyền, ngươi lại bảo mình không dơ bẩn sao? Ngươi rốt cuộc là ai, là Thần là Phật hay là Ma?”
“Ta không là ai cả. Không Thần bất Phật cũng chẳng Ma! Nhưng ta có nhiệm vụ thu phục những súc sinh như ngươi.”
U Tịch vung roi Sinh Tử hướng lên mặt trăng, giống như hút lấy ánh trăng vào roi. Cô thu roi xuống, xoay người một vòng, roi Sinh Tử xoay theo, ánh trăng đỏ toả ra khắp khu rừng. U Tịch hừ lạnh một cái rồi nói: “ Cút ra đây cho bổn toạ!”
Khu rừng vừa nhuộm trăng sáng đỏ lên đã thấy một cái bóng vút ngang. Cái bóng dài ngoằn, hình thù như một con rắn đang bay quấn xung quanh U Tịch. Đại Ngâu gầm lên một tiếng lanh lảnh, hai hàm răng nó nhe ra sắt bén và đôi mắt đỏ ngầu trong bộ lông đen tuyền ấy trông vô cùng dữ tợn. Tốc độ của cái bóng kia cũng không phải vừa, nhưng nó vẫn chưa tiếp cận được U Tịch.
Cái bóng đang bay thì đột nhiên dừng lại, nó rít lên ba tiếng quái dị khiến người nghe cảm thấy đầu mình như đang được ai đó cầm cưa mà cưa vậy. U Tịch lập tức cúi người nhổ hai sợi lông trên lưng Đại Ngâu nhét vào tai, nhưng cô vẫn không thấy đỡ hơn là bao. Đại Ngâu xoay quanh che chắn cho U Tịch, nó há miệng phun ra từng ngọn lửa lớn xua đuổi cái bóng.
U Tịch gập người xuống đất, nhắm chặt mắt tập trung cao độ. Thời gian chưa tới một phút, cô đã bật dậy, chân không chạm đất chạy về hướng nam một trăm mét. Roi Sinh Tử trên tay cô quất vào một cây thông khá to trước mặt, cây thông lập tức ngã xuống chết tốt. Từ trong đám tro tàn của cây thông, U Tịch đạp chân lên đất, bước ngang ba bước, sau đó bước tới bảy bước. Mỗi bước đi của cô tuy nhanh nhưng lại vô cùng có nhịp. Tiếng chuông gió trên chân cô kêu leng keng theo nhịp chân, lanh lảnh rợn người.
Cái bóng kia không vòng với Đại Ngâu nữa, nó đã phát hiện ra và bắt đầu bổ nhào về phía U Tịch. Đại Ngâu phía sau cũng chạy từng bước lớn đuổi theo. Nhưng tiếc thay, cái bóng chỉ vừa được nửa đoạn đường thì đã bị tan biến. Cùng lúc đó có một làn khói màu tím len lỏi qua cây rừng rồi biến mất.
Thời gian chưa tới một phút nữa, U Tịch đã tóm cổ được ác linh trốn trong cây thông. Một thế lực nào đó đã mượn oán niệm của ác linh để điều khiển cái bóng kia. Hiện tại U Tịch đã bắt được ác linh, cái bóng dĩ nhiên cũng đã biến mất. U Tịch thu roi, tay cô đang từ phía sau gáy nắm cổ ác linh, nó ra sức vùng vẫy rồi gào thét. U Tịch mặt lạnh tanh siết chặt cổ ác linh, một sợi dây đỏ từ đồng hồ Sinh Tử ló ra, chạy dọc xuống vòng vào cổ nó.
Khu rừng đã trở lại như trước và mặt trăng cũng vậy, yên bình lạ thường. Đại Ngâu đi đến, nó dụi vào đầu U Tịch mấy cái rồi nhìn ác linh đang đứng bên cạnh với sợi dây đỏ quấn trên cổ. U Tịch nhặt lên đèn lồng, sau đó dẫn bước Đại Ngâu và ác linh quay về.
Hàng rào hoa Xương lúc này cậu bé buổi chiều vẫn còn đứng nhìn. Mẹ nó chạy ra ôm lấy nó: “Sao con lại chạy ra đây?”
Thằng bé chỉ tay vào về phía cổng mà nói: “Mẹ xem, chị gái áo đỏ ấy đang cầm đèn lồng dẫn đường, dắt theo hồn ma kìa.”
Mẹ thằng bé sợ đến hồn vía bay mất nhìn theo hướng tay nó chỉ, nhưng cô không thấy bất cứ thứ gì ngoài chiếc cổng nhà đơn sơ nằm im lìm dưới ánh trăng mờ tối. Cô mau chóng bịt mắt thằng bé rồi lôi về nhà, trong lòng đã nghĩ đến chuyện tìm thầy trừ tà rồi chuyển nhà càng nhanh càng tốt.
Trong mắt người bình thường, Vô Tình cư của U Tịch chỉ là một ngôi nhà gỗ bình thường ở vùng núi rừng này. Tuy rằng chủ nhân ngôi nhà ấy luôn mặc bộ đồ đỏ nhưng cô ta tuyệt đối là người còn sống. Con chó mực to tướng kia của cô dù sao nó vẫn vô cùng hiền lành.
U Tịch nhón chân treo đèn lồng lên cửa, sau đó vội vã đi tắm gội. Đại Ngâu dẫn ác linh tới phòng khách, Đại Ngâu vừa quay lưng, ác linh bên trong đã cựa quậy ầm ĩ. Nhưng cho dù cựa quậy thế nào cũng không thể thoát khỏi căn phòng thoạt nhìn vô cùng yếu ớt kia. Càng cựa quậy thì sợi dây đỏ trên cổ chỉ càng thêm siết chặt cho đến khi ác linh phải lè cái lưỡi ra với hai mắt trợn trắng. Đại Ngâu bên ngoài đang chằm chằm nhìn ác linh, giống như nó muốn đem ác linh nhìn cho chết thêm lần nữa vậy.
U Tịch tắm một cái cho đến 0 giờ, đến lúc từ rừng thông phía cửa sổ xuất hiện một cái bóng trắng. Cái bóng trắng cầm theo một cái đèn lồng trắng chân không chạm đất tiến vào đứng bên cửa sổ. Nó gõ cửa ba tiếng rồi cất cái giọng quái lạ lên: “U Tịch hồn chủ, hạ quan theo lệnh Diêm Vương đưa ác linh về chịu tội.”
U Tịch vô cùng ghét đám ác linh này, chết rồi mà còn lắm phiền toái. Bước chân cô đến đâu, lá thông rơi dưới đất vội dạt sang hai bên nhường lối. U Tịch đứng ở hướng Tây của khu rừng, cô đặt đèn lồng xuống rồi vặn đồng hồ Sinh Tử trên tay ba vòng, lập tức một dòng chữ cổ xưa hiện lên “Lê Minh Hạo, sinh ngày mùng 4 tháng 5 năm xxx. Mất ngày mùng 4 tháng 5 năm xxx”.
U Tịch đọc dòng chữ ấy lên, trong cái âm u của khu rừng, giọng của U Tịch càng âm u hơn. Giống như tiếng gọi từ sâu dưới Hoàng Tuyền gọi âm hồn quy về. Đại Ngâu đứng bên cạnh U Tịch, hai mắt nó đỏ ngầu, bởi vì nó ngày xưa chính là chó của Địa Ngục.
Tiếng cười the thé vang lên nương theo con gió lớn vừa thổi qua, gió mang theo tiếng cười kia vang vọng cả cánh rừng. Mảnh trăng non của chập tối mùng 7 đang lơ lửng trên trời, màu trời cứ thế chớm tối chớm sáng không rõ ràng. Tất cả cảnh vật ở đây đều trở nên hư ảo và đáng sợ. Giống như một câu nói “Không sợ Địa Ngục, chỉ sợ nơi giống Địa Ngục nhưng lại không phải Địa Ngục.”
Ánh mắt của U Tịch tối và tĩnh như cái tên của cô, cô vung roi Sinh Tử ra tạo nên một tiếng vút trong không trung khiến cho đám ma quỷ vô danh xung quanh ba hồn chín vía chạy tán loạn cả lên. Ác linh kia vẫn chưa ló đầu ra, U Tịch đọc tên họ ngày tháng sinh tử kia lên một lần nữa.
Lúc này có một luồng ác khí kéo vào khiến cho cả khu rừng nồng nặc mùi ác linh và lạnh ngắt. Mảnh trăng khuyết trên bầu trời cũng đã bị ác khí nhuộm cho biến thành màu đỏ. Trong nhân gian xưa nay từng đồn đại một nói “Trăng khuyết trên cao nhuộm máu đỏ, ác linh hiện thế diệt nhân gian.”
Đêm nay trăng vừa vặn khuyết, vừa vặn bị nhuộm đỏ, nhưng mà đáng tiếc có U Tịch cô đứng đây. Để xem ác linh kia có thật sự diệt được nhân gian hay không.
“U Tịch, chúng ta đều là đồng loại. Vì vậy ngươi chỉ nên giúp bọn ta, chứ không phải chống lại bọn ta.”
Một giọng nói khản đặc vang lên không rõ phương hướng, nhưng nó không phải là giọng nói của ác linh kia. Rõ ràng có người phía sau chống lưng, người đó đã mượn oán niệm của ác linh để làm điều xấu. U Tịch cười khẩy một tiếng rồi nói: “Ngu xuẩn, ngươi nghĩ U Tịch ta giống những thứ dơ bẩn như ngươi sao?”
“Ngươi không dơ bẩn? Một đôi chân trần giẫm Bỉ Ngạn của Hoàng Tuyền, ngươi lại bảo mình không dơ bẩn sao? Ngươi rốt cuộc là ai, là Thần là Phật hay là Ma?”
“Ta không là ai cả. Không Thần bất Phật cũng chẳng Ma! Nhưng ta có nhiệm vụ thu phục những súc sinh như ngươi.”
U Tịch vung roi Sinh Tử hướng lên mặt trăng, giống như hút lấy ánh trăng vào roi. Cô thu roi xuống, xoay người một vòng, roi Sinh Tử xoay theo, ánh trăng đỏ toả ra khắp khu rừng. U Tịch hừ lạnh một cái rồi nói: “ Cút ra đây cho bổn toạ!”
Khu rừng vừa nhuộm trăng sáng đỏ lên đã thấy một cái bóng vút ngang. Cái bóng dài ngoằn, hình thù như một con rắn đang bay quấn xung quanh U Tịch. Đại Ngâu gầm lên một tiếng lanh lảnh, hai hàm răng nó nhe ra sắt bén và đôi mắt đỏ ngầu trong bộ lông đen tuyền ấy trông vô cùng dữ tợn. Tốc độ của cái bóng kia cũng không phải vừa, nhưng nó vẫn chưa tiếp cận được U Tịch.
Cái bóng đang bay thì đột nhiên dừng lại, nó rít lên ba tiếng quái dị khiến người nghe cảm thấy đầu mình như đang được ai đó cầm cưa mà cưa vậy. U Tịch lập tức cúi người nhổ hai sợi lông trên lưng Đại Ngâu nhét vào tai, nhưng cô vẫn không thấy đỡ hơn là bao. Đại Ngâu xoay quanh che chắn cho U Tịch, nó há miệng phun ra từng ngọn lửa lớn xua đuổi cái bóng.
U Tịch gập người xuống đất, nhắm chặt mắt tập trung cao độ. Thời gian chưa tới một phút, cô đã bật dậy, chân không chạm đất chạy về hướng nam một trăm mét. Roi Sinh Tử trên tay cô quất vào một cây thông khá to trước mặt, cây thông lập tức ngã xuống chết tốt. Từ trong đám tro tàn của cây thông, U Tịch đạp chân lên đất, bước ngang ba bước, sau đó bước tới bảy bước. Mỗi bước đi của cô tuy nhanh nhưng lại vô cùng có nhịp. Tiếng chuông gió trên chân cô kêu leng keng theo nhịp chân, lanh lảnh rợn người.
Cái bóng kia không vòng với Đại Ngâu nữa, nó đã phát hiện ra và bắt đầu bổ nhào về phía U Tịch. Đại Ngâu phía sau cũng chạy từng bước lớn đuổi theo. Nhưng tiếc thay, cái bóng chỉ vừa được nửa đoạn đường thì đã bị tan biến. Cùng lúc đó có một làn khói màu tím len lỏi qua cây rừng rồi biến mất.
Thời gian chưa tới một phút nữa, U Tịch đã tóm cổ được ác linh trốn trong cây thông. Một thế lực nào đó đã mượn oán niệm của ác linh để điều khiển cái bóng kia. Hiện tại U Tịch đã bắt được ác linh, cái bóng dĩ nhiên cũng đã biến mất. U Tịch thu roi, tay cô đang từ phía sau gáy nắm cổ ác linh, nó ra sức vùng vẫy rồi gào thét. U Tịch mặt lạnh tanh siết chặt cổ ác linh, một sợi dây đỏ từ đồng hồ Sinh Tử ló ra, chạy dọc xuống vòng vào cổ nó.
Khu rừng đã trở lại như trước và mặt trăng cũng vậy, yên bình lạ thường. Đại Ngâu đi đến, nó dụi vào đầu U Tịch mấy cái rồi nhìn ác linh đang đứng bên cạnh với sợi dây đỏ quấn trên cổ. U Tịch nhặt lên đèn lồng, sau đó dẫn bước Đại Ngâu và ác linh quay về.
Hàng rào hoa Xương lúc này cậu bé buổi chiều vẫn còn đứng nhìn. Mẹ nó chạy ra ôm lấy nó: “Sao con lại chạy ra đây?”
Thằng bé chỉ tay vào về phía cổng mà nói: “Mẹ xem, chị gái áo đỏ ấy đang cầm đèn lồng dẫn đường, dắt theo hồn ma kìa.”
Mẹ thằng bé sợ đến hồn vía bay mất nhìn theo hướng tay nó chỉ, nhưng cô không thấy bất cứ thứ gì ngoài chiếc cổng nhà đơn sơ nằm im lìm dưới ánh trăng mờ tối. Cô mau chóng bịt mắt thằng bé rồi lôi về nhà, trong lòng đã nghĩ đến chuyện tìm thầy trừ tà rồi chuyển nhà càng nhanh càng tốt.
Trong mắt người bình thường, Vô Tình cư của U Tịch chỉ là một ngôi nhà gỗ bình thường ở vùng núi rừng này. Tuy rằng chủ nhân ngôi nhà ấy luôn mặc bộ đồ đỏ nhưng cô ta tuyệt đối là người còn sống. Con chó mực to tướng kia của cô dù sao nó vẫn vô cùng hiền lành.
U Tịch nhón chân treo đèn lồng lên cửa, sau đó vội vã đi tắm gội. Đại Ngâu dẫn ác linh tới phòng khách, Đại Ngâu vừa quay lưng, ác linh bên trong đã cựa quậy ầm ĩ. Nhưng cho dù cựa quậy thế nào cũng không thể thoát khỏi căn phòng thoạt nhìn vô cùng yếu ớt kia. Càng cựa quậy thì sợi dây đỏ trên cổ chỉ càng thêm siết chặt cho đến khi ác linh phải lè cái lưỡi ra với hai mắt trợn trắng. Đại Ngâu bên ngoài đang chằm chằm nhìn ác linh, giống như nó muốn đem ác linh nhìn cho chết thêm lần nữa vậy.
U Tịch tắm một cái cho đến 0 giờ, đến lúc từ rừng thông phía cửa sổ xuất hiện một cái bóng trắng. Cái bóng trắng cầm theo một cái đèn lồng trắng chân không chạm đất tiến vào đứng bên cửa sổ. Nó gõ cửa ba tiếng rồi cất cái giọng quái lạ lên: “U Tịch hồn chủ, hạ quan theo lệnh Diêm Vương đưa ác linh về chịu tội.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.