Chương 24: Xương của hắc long giao
Độc Hành Nhân (Tịch Hạ)
11/07/2020
“Thu xác đi!”
U Tịch chỉ nói ba chữ, sau đó cô bỏ đi.
Thiên Chí và thầy Đỗ đuổi theo U Tịch. Nhưng cô đi rất nhanh, chỉ một lát thầy Đỗ đã đi không nổi nữa, còn một mình Thiên Chí kiên nhẫn đuổi theo. U Tịch dừng lại ở vách đồi, cô yên lặng nhìn xuống vực, tập trung quan sát thứ gì đó nhưng vẫn vô thức cầm bức tranh trên tay.
Qua một lát, cô quay lại hỏi Thiên Chí đang đứng phía sau lưng cô: “Anh muốn hỏi điều gì?”
“Cô rốt cuộc là ai? Cô không phải con người bình thường. Cô là Thần, là Phật hay là Ma?”
Thiên Chí đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của U Tịch, anh cảm thấy có chút sợ hãi. Bởi vì nói không chừng anh có thể bị cô đẩy xuống vực bất cứ lúc nào. U Tịch dùng đôi mắt sâu của cô dò xét đối phương nói: “ Không Thần, bất Phật cũng chẳng Ma! Ta không là ai cả, ta cũng không biết vì sao bản thân lại tồn tại. Nhưng ngươi, là thứ gì?”
Giọng nói mượt mà như suối này…quá quen thuộc. Hình dáng cô độc này, U Tịch của trước mặt Thiên Chí và U Tịch xuất hiện trước đám đông sao lại khác nhau như thế. Mười lăm năm rồi, Thiên Chí bẩm sinh không thể nhớ khuôn mặt người. Anh sớm đã quên đi khuôn mặt của U Tịch, thế nhưng anh vẫn còn nhớ như in giọng nói kia, bởi vì nó đối với anh quá sức đặt biệt.
Bất giác, Thiên Chí nói: “Rất lâu trước đây, chúng ta đã gặp nhau chưa?”
“Ta không gặp ngươi, nhưng ta đã gặp một cậu bé giống ngươi. Nhưng có lẽ, cậu bé đó đã chết rồi. Bởi vì những ai nhìn thấy ta, đều sẽ chết!”
“Cậu bé đó vẫn chưa chết!”
Giọng Thiên Chí hơi nghẹn lại, U Tịch đảo mắt nhìn anh ta: “Làm sao ngươi biết?”
“Chị gái xinh đẹp, chị tìm người có hình dáng xấu xí phải không? Em nhìn thấy nó chạy về phía rừng thông rồi.”
Thiên Chí giả giọng của một cậu bé, U Tịch sau khi nghe câu đó cô đã đặc biệt chú ý. Không hiểu sao trên mặt cô vốn lạnh lẽo bây giờ xuất hiện một chút vui vẻ, cô quay hẳn người lại hỏi: “Ngươi là cậu bé của năm đó sao, ngươi vẫn chưa chết?”
Thiên Chí mới thật sự vui vẻ, sau bao nhiêu năm, bao nhiêu lần mơ thấy U Tịch, cuối cùng anh cũng có thể gặp lại được. Trong bao nhiêu thứ dơ bẩn anh nhìn thấy, U Tịch là thứ xinh đẹp nhất, có giọng nói khiến cho anh say mê. Không sợ hãi cô, ngược lại càng yêu thích cô.
Nhưng sự vui vẻ của Thiên Chí chưa kéo dài bao lâu đã bị U Tịch đập vỡ nát.
“Xúi quẩy như thế, hèn gì bị ma nữ đòi lấy làm chồng!”
Vẻ mặt Thiên Chí méo mó đến tội nghiệp. U Tịch không biết bản thân vừa gây ra nghiệp gì, cô thản nhiên hỏi tiếp: “Ta vốn dĩ độc ác ghê tởm như vậy, ta muốn móc mắt của ngươi ra, muốn dùng lửa thiêu chết ngươi. Hiện tại ngươi còn thấy ta xinh đẹp nữa hay không?”
“Còn!”
Còn ư? U Tịch lấy làm thú vị, cuộc đời cô độc trăm năm của cô lần đầu gặp một người như thế. U Tịch đột nhiên phì cười, nói với Thiên Chí: “Ngươi rất thơm!”
Thiên Chí lại vui rồi, xem ra niềm vui của anh rất dễ đến. U Tịch không nói nữa, cô yên lặng nhìn xuống vực, nghiêm túc quan sát. Một lát sau, Đại Ngâu chạy đến, nó rất muốn tới chỗ Thiên Chí nhưng vì đang làm nhiệm vụ, nó sợ U Tịch sẽ vặn cổ nó mất.
“Đại Ngâu già, nhìn dưới vực này đi. Ngươi nhìn thấy gì không?”
Đại Ngâu rướn cổ nhìn xuống sâu thăm thẳm, nhìn những uốn lượn của nó một lát rồi nói: “Giống như…xương của một con vật. Đây liệu có phải là Long mạch không?”
U Tịch khoanh tay trước ngực, gió núi buổi trưa nổi lên khá lớn nhưng cô không chút lay động. Thiên Chí thấy cô đứng quá gần vách núi, muốn kéo cô vào nhưng anh nhớ lại U Tịch không phải là người bình thường nên lại thôi.
“Ta đoán rằng đây là xương sống của Hắc Long Giao. Điển tích của Địa phủ từng ghi lại, dị thú Hắc Long Giao thời viễn cổ chết ở nhân gian, một nơi có rừng xanh nước biếc. Chỉ là khi đó quá mức loạn lạc, không ai tìm được xác. Điển tích là nhờ vào Thiên tượng báo điềm mà ghi lại.”
U Tịch nói rất nghiêm túc, trở thành một người khác hẳn. Thiên Chí đứng phía sau xem, xem đến ngây người. Đại Ngâu thở khì khò mấy cái, giống như cố nhớ lại thứ gì đó. Lát sau nó mới nói: “Chủ nhân, cô nói là Hắc Long Giao chết ở nhân gian, đầu hướng về trời, đuôi chốn địa ngục ư?”
“Không sai! Bởi vậy cho nên, nơi này thanh tĩnh như vậy lại có rất nhiều oán linh và chướng khí. Tất cả đều bị ảnh hưởng bởi Hắc Long Giao. Nếu ta nhớ không nhầm, Hắc Long Giao này là cầu nối cho Âm binh lên trời.”
Đại Ngâu im lặng, U Tịch ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đại Ngâu, ngươi đã gặp đại điện chủ chưa, diêm vương Địa Chí?”
“Kí ức của tôi cứ một ngàn năm lại bị xoá một lần, lần kí ức này tôi chưa từng gặp ông ta. Nghe nói ông ta bế quan rất lâu rồi.”
Đại Ngâu nói như vậy, nhưng nó vẫn nhìn U Tịch khó hiểu. U Tịch gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ông ta xuất quan rồi, đêm qua xuống dưới ta đã gặp ông ta. Điều đáng nói là, ông ta và Lê Thiên Chí phía sau giống nhau như tạc.”
Bộ râu của Đại Ngâu quéo lại…
Quay trở lại hiện trường, đội trưởng Lâm nhăn mày nhăn mặt nhìn mẹ của cái xác khóc ngất tới ngất lui. U Tịch không quản nữa, cô phải đi hỏi người chết rồi.
“Đội trưởng Lâm, xác đã tìm được rồi, có phải cũng nên thanh toán không?”
U Tịch giữa ban ngày ban mặt chìa tay đòi tiền, đội trưởng Lâm nhảy bổ lên vò đầu bức cổ, như muốn mếu nói: “Xin cô đấy bà cô của tôi ơi. Về rồi hãy đòi có được không?”
“Tôi không về, tôi còn việc ở lại đây!”
“Không về? Cô ở lại đây làm gì. Cô muốn mất xác như cô ta à?”
“Anh nói xem?”
U Tịch nhún vai, rất chi là con người mỉa mai đội trưởng Lâm. Đội trưởng Lâm thở hổn hển rút ví đưa tiền cho U Tịch. U Tịch vui vẻ nhận tiền, một khuôn mặt của quỷ tham lam. Sau đó cô mới nói: “Tuy tôi không về nhưng tôi muốn gửi hai người về thế chỗ của tôi.”
“Là ai vậy?”
U Tịch chỉ tay về Thiên Chí và thầy Đỗ đứng gần đó. Dù sao xe lửa cũng hỏng rồi, mà xe công vụ thì chạy nhanh hơn xe khách. Đội trưởng Lâm gật đầu lập tức nói: “Được, được!”
“Tôi không về, cảm ơn anh!”
Thiên Chí và thầy Đỗ đi lại, anh vô cùng lịch sự gật đầu với đội trưởng Lâm.
Đội trưởng Lâm và U Tịch cùng nhìn Thiên Chí. U Tịch nhìn với vẻ ngạc nhiên, còn đội trưởng Lâm nhìn với vẻ tò mò, sau đó nhìn sang U Tịch. Tuy anh ta không nói, nhưng trên mặt anh ta rõ ràng hiện lên dòng chữ “Tôi biết hết rồi nhé!”
U Tịch chỉ nói ba chữ, sau đó cô bỏ đi.
Thiên Chí và thầy Đỗ đuổi theo U Tịch. Nhưng cô đi rất nhanh, chỉ một lát thầy Đỗ đã đi không nổi nữa, còn một mình Thiên Chí kiên nhẫn đuổi theo. U Tịch dừng lại ở vách đồi, cô yên lặng nhìn xuống vực, tập trung quan sát thứ gì đó nhưng vẫn vô thức cầm bức tranh trên tay.
Qua một lát, cô quay lại hỏi Thiên Chí đang đứng phía sau lưng cô: “Anh muốn hỏi điều gì?”
“Cô rốt cuộc là ai? Cô không phải con người bình thường. Cô là Thần, là Phật hay là Ma?”
Thiên Chí đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của U Tịch, anh cảm thấy có chút sợ hãi. Bởi vì nói không chừng anh có thể bị cô đẩy xuống vực bất cứ lúc nào. U Tịch dùng đôi mắt sâu của cô dò xét đối phương nói: “ Không Thần, bất Phật cũng chẳng Ma! Ta không là ai cả, ta cũng không biết vì sao bản thân lại tồn tại. Nhưng ngươi, là thứ gì?”
Giọng nói mượt mà như suối này…quá quen thuộc. Hình dáng cô độc này, U Tịch của trước mặt Thiên Chí và U Tịch xuất hiện trước đám đông sao lại khác nhau như thế. Mười lăm năm rồi, Thiên Chí bẩm sinh không thể nhớ khuôn mặt người. Anh sớm đã quên đi khuôn mặt của U Tịch, thế nhưng anh vẫn còn nhớ như in giọng nói kia, bởi vì nó đối với anh quá sức đặt biệt.
Bất giác, Thiên Chí nói: “Rất lâu trước đây, chúng ta đã gặp nhau chưa?”
“Ta không gặp ngươi, nhưng ta đã gặp một cậu bé giống ngươi. Nhưng có lẽ, cậu bé đó đã chết rồi. Bởi vì những ai nhìn thấy ta, đều sẽ chết!”
“Cậu bé đó vẫn chưa chết!”
Giọng Thiên Chí hơi nghẹn lại, U Tịch đảo mắt nhìn anh ta: “Làm sao ngươi biết?”
“Chị gái xinh đẹp, chị tìm người có hình dáng xấu xí phải không? Em nhìn thấy nó chạy về phía rừng thông rồi.”
Thiên Chí giả giọng của một cậu bé, U Tịch sau khi nghe câu đó cô đã đặc biệt chú ý. Không hiểu sao trên mặt cô vốn lạnh lẽo bây giờ xuất hiện một chút vui vẻ, cô quay hẳn người lại hỏi: “Ngươi là cậu bé của năm đó sao, ngươi vẫn chưa chết?”
Thiên Chí mới thật sự vui vẻ, sau bao nhiêu năm, bao nhiêu lần mơ thấy U Tịch, cuối cùng anh cũng có thể gặp lại được. Trong bao nhiêu thứ dơ bẩn anh nhìn thấy, U Tịch là thứ xinh đẹp nhất, có giọng nói khiến cho anh say mê. Không sợ hãi cô, ngược lại càng yêu thích cô.
Nhưng sự vui vẻ của Thiên Chí chưa kéo dài bao lâu đã bị U Tịch đập vỡ nát.
“Xúi quẩy như thế, hèn gì bị ma nữ đòi lấy làm chồng!”
Vẻ mặt Thiên Chí méo mó đến tội nghiệp. U Tịch không biết bản thân vừa gây ra nghiệp gì, cô thản nhiên hỏi tiếp: “Ta vốn dĩ độc ác ghê tởm như vậy, ta muốn móc mắt của ngươi ra, muốn dùng lửa thiêu chết ngươi. Hiện tại ngươi còn thấy ta xinh đẹp nữa hay không?”
“Còn!”
Còn ư? U Tịch lấy làm thú vị, cuộc đời cô độc trăm năm của cô lần đầu gặp một người như thế. U Tịch đột nhiên phì cười, nói với Thiên Chí: “Ngươi rất thơm!”
Thiên Chí lại vui rồi, xem ra niềm vui của anh rất dễ đến. U Tịch không nói nữa, cô yên lặng nhìn xuống vực, nghiêm túc quan sát. Một lát sau, Đại Ngâu chạy đến, nó rất muốn tới chỗ Thiên Chí nhưng vì đang làm nhiệm vụ, nó sợ U Tịch sẽ vặn cổ nó mất.
“Đại Ngâu già, nhìn dưới vực này đi. Ngươi nhìn thấy gì không?”
Đại Ngâu rướn cổ nhìn xuống sâu thăm thẳm, nhìn những uốn lượn của nó một lát rồi nói: “Giống như…xương của một con vật. Đây liệu có phải là Long mạch không?”
U Tịch khoanh tay trước ngực, gió núi buổi trưa nổi lên khá lớn nhưng cô không chút lay động. Thiên Chí thấy cô đứng quá gần vách núi, muốn kéo cô vào nhưng anh nhớ lại U Tịch không phải là người bình thường nên lại thôi.
“Ta đoán rằng đây là xương sống của Hắc Long Giao. Điển tích của Địa phủ từng ghi lại, dị thú Hắc Long Giao thời viễn cổ chết ở nhân gian, một nơi có rừng xanh nước biếc. Chỉ là khi đó quá mức loạn lạc, không ai tìm được xác. Điển tích là nhờ vào Thiên tượng báo điềm mà ghi lại.”
U Tịch nói rất nghiêm túc, trở thành một người khác hẳn. Thiên Chí đứng phía sau xem, xem đến ngây người. Đại Ngâu thở khì khò mấy cái, giống như cố nhớ lại thứ gì đó. Lát sau nó mới nói: “Chủ nhân, cô nói là Hắc Long Giao chết ở nhân gian, đầu hướng về trời, đuôi chốn địa ngục ư?”
“Không sai! Bởi vậy cho nên, nơi này thanh tĩnh như vậy lại có rất nhiều oán linh và chướng khí. Tất cả đều bị ảnh hưởng bởi Hắc Long Giao. Nếu ta nhớ không nhầm, Hắc Long Giao này là cầu nối cho Âm binh lên trời.”
Đại Ngâu im lặng, U Tịch ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đại Ngâu, ngươi đã gặp đại điện chủ chưa, diêm vương Địa Chí?”
“Kí ức của tôi cứ một ngàn năm lại bị xoá một lần, lần kí ức này tôi chưa từng gặp ông ta. Nghe nói ông ta bế quan rất lâu rồi.”
Đại Ngâu nói như vậy, nhưng nó vẫn nhìn U Tịch khó hiểu. U Tịch gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ông ta xuất quan rồi, đêm qua xuống dưới ta đã gặp ông ta. Điều đáng nói là, ông ta và Lê Thiên Chí phía sau giống nhau như tạc.”
Bộ râu của Đại Ngâu quéo lại…
Quay trở lại hiện trường, đội trưởng Lâm nhăn mày nhăn mặt nhìn mẹ của cái xác khóc ngất tới ngất lui. U Tịch không quản nữa, cô phải đi hỏi người chết rồi.
“Đội trưởng Lâm, xác đã tìm được rồi, có phải cũng nên thanh toán không?”
U Tịch giữa ban ngày ban mặt chìa tay đòi tiền, đội trưởng Lâm nhảy bổ lên vò đầu bức cổ, như muốn mếu nói: “Xin cô đấy bà cô của tôi ơi. Về rồi hãy đòi có được không?”
“Tôi không về, tôi còn việc ở lại đây!”
“Không về? Cô ở lại đây làm gì. Cô muốn mất xác như cô ta à?”
“Anh nói xem?”
U Tịch nhún vai, rất chi là con người mỉa mai đội trưởng Lâm. Đội trưởng Lâm thở hổn hển rút ví đưa tiền cho U Tịch. U Tịch vui vẻ nhận tiền, một khuôn mặt của quỷ tham lam. Sau đó cô mới nói: “Tuy tôi không về nhưng tôi muốn gửi hai người về thế chỗ của tôi.”
“Là ai vậy?”
U Tịch chỉ tay về Thiên Chí và thầy Đỗ đứng gần đó. Dù sao xe lửa cũng hỏng rồi, mà xe công vụ thì chạy nhanh hơn xe khách. Đội trưởng Lâm gật đầu lập tức nói: “Được, được!”
“Tôi không về, cảm ơn anh!”
Thiên Chí và thầy Đỗ đi lại, anh vô cùng lịch sự gật đầu với đội trưởng Lâm.
Đội trưởng Lâm và U Tịch cùng nhìn Thiên Chí. U Tịch nhìn với vẻ ngạc nhiên, còn đội trưởng Lâm nhìn với vẻ tò mò, sau đó nhìn sang U Tịch. Tuy anh ta không nói, nhưng trên mặt anh ta rõ ràng hiện lên dòng chữ “Tôi biết hết rồi nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.