Đến Lúc Các Bé Cưng Lông Xù Ra Sân Quẫy Rồi!
Chương 5:
Mộ Trầm Sương
31/10/2024
Nàng nhìn thấy có thứ gì đó trong bóng tối đang di chuyển, như đang lưỡng lự nhưng rất nhanh chóng, nó dường như không cưỡng lại được sự hấp dẫn của máu thịt trên mặt đất, một khối khí đen cao ngang nửa người lập tức lao về phía bóng người đẫm máu ấy!
Cùng lúc với sự xâm nhập của khối khí đen, tiếng kêu đau đớn của thiếu niên trở thành tiếng thét thảm thiết, đau đớn tới tận linh hồn.
Vậy mà sắc mặt cảnh giác của Tang Bưu lại dần dịu xuống.
“Con mẹ nó, hóa ra chỉ là một con hồn thú cấp 7 còn chưa ngưng tụ được thể thực, phí mất một mạng của ta!”
Nói vậy nhưng động tác của Tang Bưu vẫn dứt khoát, ánh sáng màu đất mờ nhạt tụ lại bên tay hắn, càng lúc càng rực rỡ, dần dần hiện lên thành hình một cây búa lớn màu đất!
Thường Tửu chăm chú không rời mắt khỏi cây búa kỳ lạ đó.
Đây chính là cách luyện hồn sư đối phó hồn thú sao? Nhưng nó được tạo ra như thế nào?
Đám thợ mỏ bên cạnh lập tức lên tiếng nịnh hót.
“Anh Bưu lại triệu hồi hồn vật bản mệnh của mình!”
“Búa Linh Thổ lần này trông mạnh hơn trước nhiều!”
“Quả nhiên, có anh Bưu ở đây, hồn thú chỉ là thứ vô dụng!”
Sau khi triệu hồi ra hồn vật bản mệnh, khí tức của luyện hồn sư cấp 2 từ Tang Bưu nhanh chóng tỏa ra, khối khí đen đang ăn mòn hồn phách dường như cảm thấy bất ổn, định bỏ trốn.
Nhưng cây búa lớn đã nặng nề vung lên—
Ánh sáng màu đất chói lọi bừng nở, khí đen ma mị ngay khi chạm vào liền tan biến như tuyết gặp ánh mặt trời, nhanh chóng tiêu tan!
Thường Tửu cảm nhận được cơn gió lạnh dần biến mất, những người bị hồn thú ảnh hưởng cũng dần hồi tỉnh.
Tang Bưu thu lại cây Búa Linh Thổ, nhíu mày đá những người đang ngất xỉu bên cạnh.
“Được rồi, chúng chưa chết thì cho uống ít rượu Định Hồn để kéo dài mạng, đưa về nhanh lên!”
Một thợ mỏ ngập ngừng: “Tang Bưu đại nhân, chúng ta không còn nhiều rượu Định Hồn…”
“Không biết pha thêm nước sao! Chỉ cần không chết là được, ta mặc kệ chúng có thành ngớ ngẩn hay không!”
Thường Tửu cũng được ban cho một ngụm.
Rượu Định Hồn pha loãng đến mức không còn mùi rượu, chỉ có một luồng nhiệt dâng lên khiến nàng hồi phục chút sức lực.
Những người khác cũng tỉnh lại một cách chật vật nhưng vẫn yếu ớt, thế nên Thường Tửu tiếp tục giả vờ lảo đảo bước đi theo họ.
Đoàn người gồm cả Thường Tửu có 11 người, ngoại trừ một kẻ chỉ còn nửa hơi thở được khiêng, những người còn lại giống như gia súc bị thúc roi.
Cuối cùng, họ đến được căn cứ của mỏ số 7 vào lúc nửa đêm.
Lửa trại cháy sáng rực, soi rõ hàng dãy nhà nhỏ thấp tè như những chiếc quan tài.
Đêm nay, Thường Tửu cùng đám người khốn khổ ấy bị nhốt trong những căn nhà này.
“Tang Bưu đại nhân, không còn đủ chỗ trống.”
Tang Bưu cau mày: “Chẳng phải vừa chết bớt mấy người sao?”
“Họ vẫn đang xếp đống xác, đợi người nhà đến nhận và nộp phí bảo quản.”
Tang Bưu nhìn lướt qua đám người già yếu, cuối cùng phẩy tay: “Những đứa còn sống nhét chung một phòng, hai kẻ nửa sống nửa chết thì cho ở riêng, nhồi thêm thức ăn cho chúng khỏi chết trước khi vào mỏ.”
Thường Tửu bị một tên nhấc bổng ném vào một căn phòng tối tăm cùng với kẻ hấp hối kia.
À hiểu rồi, hóa ra trông nàng có vẻ sắp chết.
Căn phòng nhỏ giống như một chiếc quan tài bị khóa lại. Một lúc sau, từ khe hẹp chỉ rộng bằng bàn tay dưới chân cửa gỗ, có một bát nước và hai chiếc bánh bao đen được đẩy vào.
Thường Tửu nhanh chóng nhặt lấy một chiếc bánh bao và nhét vào miệng, cơ thể này đã đói không biết bao nhiêu ngày, chỉ dựa vào ý chí không muốn chết để duy trì hơi thở cuối cùng.
Phải công nhận, đồ ăn ở khu mỏ tuy thô sơ nhưng đúng là có chất lượng, một chiếc bánh bao to ngang nửa cái đầu. Thường Tửu nhai vội chiếc bánh với nước lạnh, bụng no đến mức căng cứng.
Sau khi lấy lại hơi, nàng cũng gom góp chút sức lực để bắt đầu quan sát xung quanh.
Căn phòng trống không, ngay cả một cái giường cũng không có. Dưới ánh sáng le lói lọt qua khe cửa, nàng nhìn rõ tình trạng của người đang nằm cạnh chân mình.
Có lẽ đây cũng là một kẻ xui xẻo bị hồn thú làm tổn thương thần hồn, bị Độc Nhãn bắt gọn đem bán.
Quần áo của hắn đã sớm bị gã kia lột sạch đem bán, chỉ còn một bao tải thô kệch quấn quanh người. Sau ba ngày nằm trong mỏ, người hắn bị bụi than phủ kín, không thể nhận ra diện mạo hay tuổi tác, thậm chí sắc mặt ra sao cũng không rõ.
May mắn là lồng ngực hắn vẫn còn phập phồng, vẫn còn chút hơi thở, nhưng nếu không được ăn thì e rằng cũng sắp chết đói.
Thường Tửu bẻ nửa chiếc bánh bao, thả vào bát nước để nó nở ra, khuấy đều rồi bóp cằm hắn, đổ chỗ bột nhão này vào miệng hắn.
Kẻ xui xẻo đó cũng coi như phối hợp, theo bản năng nuốt xuống.
“Tôi hành thiện tích đức rồi, nên anh báo đáp tôi một chút cũng là lẽ đương nhiên thôi.” Thường Tửu lẩm bẩm.
Cùng lúc với sự xâm nhập của khối khí đen, tiếng kêu đau đớn của thiếu niên trở thành tiếng thét thảm thiết, đau đớn tới tận linh hồn.
Vậy mà sắc mặt cảnh giác của Tang Bưu lại dần dịu xuống.
“Con mẹ nó, hóa ra chỉ là một con hồn thú cấp 7 còn chưa ngưng tụ được thể thực, phí mất một mạng của ta!”
Nói vậy nhưng động tác của Tang Bưu vẫn dứt khoát, ánh sáng màu đất mờ nhạt tụ lại bên tay hắn, càng lúc càng rực rỡ, dần dần hiện lên thành hình một cây búa lớn màu đất!
Thường Tửu chăm chú không rời mắt khỏi cây búa kỳ lạ đó.
Đây chính là cách luyện hồn sư đối phó hồn thú sao? Nhưng nó được tạo ra như thế nào?
Đám thợ mỏ bên cạnh lập tức lên tiếng nịnh hót.
“Anh Bưu lại triệu hồi hồn vật bản mệnh của mình!”
“Búa Linh Thổ lần này trông mạnh hơn trước nhiều!”
“Quả nhiên, có anh Bưu ở đây, hồn thú chỉ là thứ vô dụng!”
Sau khi triệu hồi ra hồn vật bản mệnh, khí tức của luyện hồn sư cấp 2 từ Tang Bưu nhanh chóng tỏa ra, khối khí đen đang ăn mòn hồn phách dường như cảm thấy bất ổn, định bỏ trốn.
Nhưng cây búa lớn đã nặng nề vung lên—
Ánh sáng màu đất chói lọi bừng nở, khí đen ma mị ngay khi chạm vào liền tan biến như tuyết gặp ánh mặt trời, nhanh chóng tiêu tan!
Thường Tửu cảm nhận được cơn gió lạnh dần biến mất, những người bị hồn thú ảnh hưởng cũng dần hồi tỉnh.
Tang Bưu thu lại cây Búa Linh Thổ, nhíu mày đá những người đang ngất xỉu bên cạnh.
“Được rồi, chúng chưa chết thì cho uống ít rượu Định Hồn để kéo dài mạng, đưa về nhanh lên!”
Một thợ mỏ ngập ngừng: “Tang Bưu đại nhân, chúng ta không còn nhiều rượu Định Hồn…”
“Không biết pha thêm nước sao! Chỉ cần không chết là được, ta mặc kệ chúng có thành ngớ ngẩn hay không!”
Thường Tửu cũng được ban cho một ngụm.
Rượu Định Hồn pha loãng đến mức không còn mùi rượu, chỉ có một luồng nhiệt dâng lên khiến nàng hồi phục chút sức lực.
Những người khác cũng tỉnh lại một cách chật vật nhưng vẫn yếu ớt, thế nên Thường Tửu tiếp tục giả vờ lảo đảo bước đi theo họ.
Đoàn người gồm cả Thường Tửu có 11 người, ngoại trừ một kẻ chỉ còn nửa hơi thở được khiêng, những người còn lại giống như gia súc bị thúc roi.
Cuối cùng, họ đến được căn cứ của mỏ số 7 vào lúc nửa đêm.
Lửa trại cháy sáng rực, soi rõ hàng dãy nhà nhỏ thấp tè như những chiếc quan tài.
Đêm nay, Thường Tửu cùng đám người khốn khổ ấy bị nhốt trong những căn nhà này.
“Tang Bưu đại nhân, không còn đủ chỗ trống.”
Tang Bưu cau mày: “Chẳng phải vừa chết bớt mấy người sao?”
“Họ vẫn đang xếp đống xác, đợi người nhà đến nhận và nộp phí bảo quản.”
Tang Bưu nhìn lướt qua đám người già yếu, cuối cùng phẩy tay: “Những đứa còn sống nhét chung một phòng, hai kẻ nửa sống nửa chết thì cho ở riêng, nhồi thêm thức ăn cho chúng khỏi chết trước khi vào mỏ.”
Thường Tửu bị một tên nhấc bổng ném vào một căn phòng tối tăm cùng với kẻ hấp hối kia.
À hiểu rồi, hóa ra trông nàng có vẻ sắp chết.
Căn phòng nhỏ giống như một chiếc quan tài bị khóa lại. Một lúc sau, từ khe hẹp chỉ rộng bằng bàn tay dưới chân cửa gỗ, có một bát nước và hai chiếc bánh bao đen được đẩy vào.
Thường Tửu nhanh chóng nhặt lấy một chiếc bánh bao và nhét vào miệng, cơ thể này đã đói không biết bao nhiêu ngày, chỉ dựa vào ý chí không muốn chết để duy trì hơi thở cuối cùng.
Phải công nhận, đồ ăn ở khu mỏ tuy thô sơ nhưng đúng là có chất lượng, một chiếc bánh bao to ngang nửa cái đầu. Thường Tửu nhai vội chiếc bánh với nước lạnh, bụng no đến mức căng cứng.
Sau khi lấy lại hơi, nàng cũng gom góp chút sức lực để bắt đầu quan sát xung quanh.
Căn phòng trống không, ngay cả một cái giường cũng không có. Dưới ánh sáng le lói lọt qua khe cửa, nàng nhìn rõ tình trạng của người đang nằm cạnh chân mình.
Có lẽ đây cũng là một kẻ xui xẻo bị hồn thú làm tổn thương thần hồn, bị Độc Nhãn bắt gọn đem bán.
Quần áo của hắn đã sớm bị gã kia lột sạch đem bán, chỉ còn một bao tải thô kệch quấn quanh người. Sau ba ngày nằm trong mỏ, người hắn bị bụi than phủ kín, không thể nhận ra diện mạo hay tuổi tác, thậm chí sắc mặt ra sao cũng không rõ.
May mắn là lồng ngực hắn vẫn còn phập phồng, vẫn còn chút hơi thở, nhưng nếu không được ăn thì e rằng cũng sắp chết đói.
Thường Tửu bẻ nửa chiếc bánh bao, thả vào bát nước để nó nở ra, khuấy đều rồi bóp cằm hắn, đổ chỗ bột nhão này vào miệng hắn.
Kẻ xui xẻo đó cũng coi như phối hợp, theo bản năng nuốt xuống.
“Tôi hành thiện tích đức rồi, nên anh báo đáp tôi một chút cũng là lẽ đương nhiên thôi.” Thường Tửu lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.