Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team
Chương 97: Chúc mừng anh ra viện.
Nhất Thế Hoa Thường
30/11/2021
Xe lăn còn chưa tới bảo vệ đã tới rồi.
Còi báo động vừa kêu là bảo vệ đã mang người máy tới bao vây.
Số 7 thoáng thấy bóng người đằng xa, AI y tá lại vừa mới rời đi chưa được bao lâu, anh ta nhanh chóng nhìn quanh một vòng, thấy năm con vịt ăn uống no đủ tới tìm cha, vội bước tới ôm lấy một con, bế về ghế dài.
Khương Thần: “…”
Năm con vịt ở viện nghiên cứu vẫn luôn được mọi người chăm bẵm, không ngờ ở địa bàn của mình cũng có thể bị bắt cóc, thấy có cha ở bên cạnh làm chỗ dựa, chúng nó lập tức quang quác vây lấy kẻ bắt cóc.
Số 7 nhìn về phía người chung phòng bệnh: “Nó có tên không?”
Khương Thần liếc xuống màu cái bảng tên ở chân vịt, nói: “Khương Hưng Võ.”
Số 7 nghe vậy thì sửng sốt: “Đến tên cũng chăm chút như thế á?”
Khương Thần nói: “Do hai vị tổ trưởng đặt.”
“…” Số 7 thốt lên: “Rất văn hóa!”
Trong lúc nói chuyện, bảo vệ đã đến gần hỏi thăm tình huống.
Số 7 yếu ớt nói: “Do Hưng Võ đó… Ban nãy tụi nó đánh nhau, một con bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bay loạn lên, đúng lúc có gió thổi qua, anh thử tưởng tượng tình cảnh lúc ấy xem.”
Bảo vệ nghiêm mặt: “Báo động gắn trên tường có trang bị cảm ứng trọng lượng, chim chóc hay mèo bình thường đứng trên đó không sao hết.”
Khương Thần: “…”
Số 7: “…”
“Tôi không nói là Hưng Võ đứng lên đó.” Số 7 rất bình tĩnh: “Anh có tưởng tượng được không? Nguy hiểm lắm, tôi sợ nó bay ra ngoài nên mới nhảy lên tường ngăn lại, còn động cả vào vết thương khụ khụ khụ…”
Anh ta có ý đồ lôi kéo sự cảm thông, đặt con vịt xuống, nhìn chúng nó “cạc cạc cạc” chạy đi, nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người về đi.”
Bảo vệ xuất thân từ trong quân đội nên không dễ bị lừa như vậy, ra lệnh cho người máy kiểm tra máy giám sát.
Người máy kết nối lên hệ thống tra cứu, phóng ra cho hắn xem. Bảo vệ im lặng một hồi, nhìn số 7 đang hai mắt nhìn trời: “Thân thủ của người anh em cũng không tồi đâu.”
Số 7 rất khiêm tốn: “Thường thôi, thường thôi.”
Bảo vệ bật cười lắc đầu, điều tra ra không phải là người ngoài đột nhập thì dẫn người máy đi.
Số 7 vừa thở ra một hơi đã thấy đám tổ trưởng Tần chạy tới.
Đang là buổi trưa, người của viện nghiên cứu đều đang ăn cơm hoặc nghỉ ngơi.
Từ khi lắp đặt đến giờ hệ thống báo động chưa từng kêu một lần, bọn họ biết chắc chắn là có người trèo lên, nhớ đến hai vị người tình nguyện đang đi dạo ở vườn hoa nên mới đến xem thử.
Tổ trưởng Trần hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Không đợi số 7 trả lời, AI đã nói: “Vết thương của chủ nhân bị rách ra!”
Cùng lúc đó, một AI khác đẩy xe lăn phóng như bay tới: “Chủ nhân, xe lăn đến rồi!”
Số 7 vốn định giả vờ ốm yếu để đổ tội lên mấy con vịt, ai ngờ hệ thống cảnh báo lại trang bị một thứ xui xẻo như vậy.
Trong đầu anh ta nghĩ sao mấy con AI này cái gì cũng nói thế, cực kì hối hận về quyết định gọi xe lăn của mình. Tuy hứng chịu cái nhìn của mọi người, anh ta vẫn bình tĩnh như trước: “Không phải đâu, chủ yếu là tôi muốn cẩn thận một chút nên quyết định ngồi xe lăn về, tránh tạo thành gánh nặng cho cơ thể mới bình phục.”
Tổ trưởng Trần: “Vậy sao còi báo động lại kêu?”
Tổ trưởng Tần: “Cậu trèo lên tường đúng không?”
Vẻ mặt số 7 rất thành thật: “Là để cứu con vịt.”
Hai bên mặt đối mặt, tổ trưởng Tần ra hiệu cho AI kiểm tra anh ta, biết vết thương có dấu hiệu nứt ra, dứt khoát cho số 7 về phòng dưỡng lại, chừng nào vết nứt lành rồi mới được thả tiếp.
Số 7 chấp nhận số phận, ngồi trên xe lăn bị đẩy đi.
Khương Thần: “…”
Số 7, anh trai chuyển phát nhanh thần bí có thể tự bế mình vào phòng bệnh vô trùng.
Đội trưởng Khương rất bái phục, xé lá cây cho bầy vịt chịu ấm ức đang kêu loạn của nhà mình, xong xuôi mới lên lầu nghỉ trưa.
Vết thương nứt ra không phải vấn đề gì lớn, năm ngày sau, số 7 lại được ra tù.
Dự án đã kết thúc, ngay cả điện thoại cũng được lấy về nên đương nhiên Khương Thần sẽ không bị ngắt mạng. Cậu đang chơi game thì tay bị ai đó chọc chọc, lấy kính xuống xem thì biết có người đang gõ cửa, bèn bảo AI ra mở cửa.
Số 7 bước vào, thấy cậu đang xuống giường thì hỏi: “Cậu vừa dậy à?”
Khương Thần: “Không, tôi vừa chơi game.”
Cậu đi tới ghế sô pha, ngồi xuống, lấy ra một đống đồ ăn vặt từ dưới bàn trà, đặt lên mâm nhỏ, đẩy về phía số 7.
Số 7 bóc một túi quà vặt, ánh mắt đảo tới cái kính, có chút tò mò: “Game thực tế ảo đúng không, tôi từng nghe nói rồi, nó như thế nào vậy?”
Khương Thần bèn cầm kính tới đưa cho anh ta, nhớ tới sự không đáng tin của anh trai này, bèn nhắc một câu: “Đừng bấm loạn.”
Số 7 đáp: “Tôi chỉ xem thôi.”
Anh ta đeo kính lên, thấy khung cảnh trước mặt nhanh chóng thay đổi.
Trước mắt là cánh rừng, còn có thể cảm nhận được làn gió mơn man trên mặt, nghe được cả tiếng chim kêu. Ngẩng lên là bầu trời bao la, sắc xanh lam khiến tâm tình người khác vui vẻ.
Bên cạnh vang lên một giọng nói êm dịu: “Anh trở lại rồi à?”
Số 7 nhìn sang người vừa nói, người kia có một khuôn mặt trắng xanh cao ngạo, anh ta nói: “Không phải chính chủ, tôi là bạn cậu ấy.”
Phương Cảnh Hành nhướng mày, đoán có thể là người cùng phòng bệnh.
Suy nghĩ này vừa hiện lên thì anh đã nhận được tin nhắn của Khương Thần, hiểu rõ mọi chuyện rồi anh hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Số 7 nói: “Tôi không biết chỗ nào hết.”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Vậy tôi dẫn anh đến thành chính nhé.”
Số 7 bèn đi theo Phương Cảnh Hành đến thành Toái Tinh.
Hôm nay là đêm Giáng Sinh, tuyết lại rơi ở thành chính.
Vì đã sắp cuối tuần nên thành chính rất đông người, anh ta đứng trên một cây cầu, nhìn dòng người nô nức và mặt sông Lưu Quang gợn sóng lăn tăn, “oa” một tiếng.
Phương Cảnh Hành hỏi: “Thế nào?”
Số 7 nói ra lời từ đáy lòng: “Không tệ.”
Dù sao cũng là đồ của người ta, số 7 cũng không nghịch lâu, nhanh chóng trả lại thiết bị cho Khương Thần, quyết định cũng tạo một tài khoản chơi game. Dù sao thì sắp tới anh ta cũng phải ở trong viện nghiên cứu, không có việc gì làm.
Có điều anh ta không biết mấy thứ như server, nghe Khương Thần giải thích xong thì nhớ kĩ cái tên Thần Tinh Ánh Duyên và ID của đối phương.
Hiệu suất của số 7 rất cao, đến trưa đã có thiết bị.
Đợi mua được tài khoản rồi, nghỉ trưa xong, anh ta hào hứng đăng nhập, muốn tìm bạn cùng phòng bệnh chơi, kết quả phát hiện người ta không online. Một mình đi lòng vòng nửa ngày cũng không biết nên đi đâu, đành phải lại sang gõ cửa phòng người ta, thấy một người xa lạ mở cửa thì không khỏi giật mình.
Phương Cảnh Hành đoán đây là người buổi sáng, mỉm cười: “Xin chào.”
Số 7 nhận ra giọng của anh, chào lại: “Chào anh, chúng ta đã gặp nhau trong game rồi.”
Phương Cảnh Hành tươi cười gật đầu, mời người ta vào trong.
Số 7 rất thức thời: “Tôi tìm cậu ấy cũng không có việc gì nên không vào đâu.”
Khương Thần cũng đang đứng ở gần cửa, biết anh ta đã mua thiết bị, bèn nói: “Chiều nay tôi không online, để tôi nhờ người chơi với anh nhé?”
Số 7 nghĩ bạn cùng phòng bệnh đúng là thiên sứ nhỏ, lập tức đồng ý, thấy cậu hỏi ID của mình thì đáp: “Là Hương Thảo Ngọt Ngào.”
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Khương Thần hỏi: “Tài khoản nữ à?”
Số 7 gật đầu.
Lúc làm nhiệm vụ anh ta cũng từng giả gái, không quan trọng nam nữ lắm, bèn nói: “Là nhân vật trị liệu, nhân viên bán hàng có nói loại tài khoản này được yêu thích nhất.”
Được rồi, Khương Thần không hỏi nữa, ra hiệu cho anh ta trở về chơi game.
Phương Cảnh Hành đưa mắt nhìn anh ta rời đi, đóng cửa lại, ôm Khương Thần mà hôn, muốn tiếp tục làm nốt chuyện ban nãy bị cắt ngang.
Nam thần của liên minh tận dụng triệt để cơ hội gặp mặt ba lần một tuần.
Trong khoảng thời gian này anh thường xuyên tới chơi, kĩ thuật hôn cũng tăng mạnh, lúc Khương Thần hoàn hồn thì bản thân đã từ cửa phòng dời đến trên ghế sô pha.
Phương Cảnh Hành hài lòng buông cậu ra, lấy kính mang tới cho cậu.
Khương Thần cố gắng điều chỉnh hô hấp, đeo kính lên vào game. Phương Cảnh Hành nhìn nửa mặt cậu lộ ra ngoài, lại nhéo cằm hôn thêm cái nữa rồi mới vào game.
Hai người thêm bạn với số 7, sau đó đi qua đón anh ta, dẫn tới tìm Dật Tâm Nhân, giao người cho đối phương.
Bởi vì thân phận đặc biệt của anh ta nên Khương Thần cũng không nhiều lời, chỉ giới thiệu ngắn gọn: “Là bạn trong hiện thực, lần đầu chơi Du Mộng.”
Nói xong cậu nhìn về phía số 7: “Đây là phó bang của bang chúng ta, cứ đi theo anh ta là được.”
Tài khoản nữ của số 7 theo phong cách em gái đáng yêu, giọng nói ngọt ngào vô cùng: “Vâng ạ ~”
Khương Thần trầm mặc liếc anh ta một cái, lại nhìn Dật Tâm Nhân dắt con gà non này đi.
Du Mộng có ra một vài hoạt động nhỏ cho Giáng Sinh. Nhưng với server trong nước thì thường Tết mới là lúc nhộn nhịp nhất. Hai người không có hứng thú với hoạt động Giáng Sinh, bèn offline tại chỗ, lên giường nằm xem phim cùng nhau, xem xong thì trời cũng đã tối.
Phương Cảnh Hành chọn đêm Giáng Sinh đến, đương nhiên là không có ý định đi.
Mặc dù lần này anh cũng xin giường ngủ, nhưng không muốn qua phòng khác ngủ, mà muốn ở lại phòng Khương Thần.
Khương Thần nhìn anh một chút, không từ chối.
Câu cam đoan “em sẽ không làm gì đâu” đang trượt trong miệng lập tức được Phương Cảnh Hành nuốt về, đổi thành: “Không sợ em làm gì anh à?”
Khương Thần rất bình tĩnh, từ trước đến nay Phương Cảnh Hành rất săn sóc cậu, nơi này lại chẳng có gì, chắc chắn tên này sẽ không dám vượt giới hạn.
Cậu nói: “Cậu không dám.”
Phương Cảnh Hành lại nghe sang nghĩa khác, không nhịn được nói: “Em có*.”
*Câu của Khương Thần có ý là “cậu sẽ không làm gì vì tôn trọng tôi”, nhưng anh Hành lại hiểu sang thành “cậu không biết làm gì” (trai tân) hoặc “cậu không có gan làm gì tôi”, nên anh Hành mới nói là có (có biết/có gan) =)))))
Khương Thần: “… Ý tôi không phải như vậy.”
Phương Cảnh Hành cười thành tiếng, kéo người vào lòng: “Vậy anh có ý gì? Hửm?”
Khương Thần nhìn ý cười trong đáy mắt anh, chẳng biết sao cũng thấy buồn cười, thế là cười một cái.
Hơi thở Phương Cảnh Hành nghẹn lại, anh chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy Khương Thần dùng giọng điệu chê “gà” nói anh: “Ý là cậu không được đó.”
Phương Cảnh Hành: “…”
Đội trưởng Phương lập tức ôm người yêu lên giường.
Có điều đúng là như Khương Thần nghĩ, Phương Cảnh Hành không thể khiến lần đầu tiên của hai người hấp tấp như vậy được, thế là sau một hồi náo loạn, cả hai đã tách ra trước khi hoàn toàn cướp cò.
Đêm rất sâu, hai người nằm sát bên nhau, cứ thế mà thiếp đi.
Ngày hôm sau, lúc Khương Thần mở mắt Phương Cảnh Hành đã tỉnh, anh đang cười với cậu: “Tuyết rơi rồi.”
Khương Thần hơi ngẩn ra, rời giường xem thử.
Phương Cảnh Hành ôm lấy cậu từ đằng sau, cùng cậu ngắm nhìn trận tuyết đầu tiên của mùa đông này.
Khương Thần mở cửa sổ ra đón lấy một bông tuyết.
Từ đầu năm thức dậy đến giờ, thời gian như trôi qua trong thoáng chốc.
Năm nay Tết đến sớm hơn mọi năm, khoảng một tháng nữa đã là năm mới.
Số 10 phẫu thuật chữa hết bệnh xong thì phải nằm trên giường đến giữa tháng giêng mới được thả ra. Tổ thí nghiệm đã chỉnh lý xong số liệu, bắt đầu viết phần báo cáo còn lại.
Trong khoảng thời gian này, hai vị tổ trưởng thường xuyên phải ra ngoài họp, như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi.
Cho đến gần Tết Âm Lịch, bọn họ mới đến tìm Khương Thần, nói rằng cậu có thể về nhà.
Khương Thần nói: “Có cần trở lại đây nữa không?”
Tổ trưởng Trần nói: “Nếu trong lúc ăn Tết không xảy ra vấn đề gì thì cậu không cần trở lại.”
Khương Thần hỏi: “Chừng nào thì mọi người định công khai dự án?”
Tổ trưởng Trần đáp: “Hết năm nay, cậu cứ về nhà trước đi.”
Dừng một chút, ông bổ sung: “Tốt nhất là thời gian tới đừng nên ra ngoài, còn nếu cậu muốn ra ngoài thì… Nhớ chú ý một chút.”
Khương Thần gật đầu, báo cho người nhà và Phương Cảnh Hành, sau đó đi chào tạm biệt hai vị bạn cùng phòng.
Số 10 đang xem One Piece, nghe cậu nói phải đi thì lập tức tiếc nuối.
Sức khỏe cậu nhóc vẫn chưa hoàn toàn bình phục, thêm nữa khỏi bệnh rồi cậu ta còn cần phải làm một đợt kiểm tra tổng quát nữa, năm nay nhất định phải đón Tết ở viện nghiên cứu. Cũng may số 7 cũng phải ở lại, ít nhiều khiến cậu nhóc thấy được an ủi phần nào.
Cậu ta nói: “Em nhờ người mua máy rồi, bọn họ nói mỗi ngày em có thể chơi bốn tiếng, đợi mua xong em sẽ tìm anh chơi.”
Khương Thần đáp: “Ừ.”
Khương Thần trò chuyện với hai vị bạn cùng phòng xong thì vui vẻ về phòng mình dọn đồ.
Sáng sớm hôm sau vừa ăn sáng xong cửa phòng đã vang lên tiếng gõ, cậu đi tới mở cửa thì đối mặt với một bó hoa tươi nồng thắm.
Phương Cảnh Hành cười đến rạng rỡ vô cùng: “Bé yêu, mừng anh ra viện.”
Còi báo động vừa kêu là bảo vệ đã mang người máy tới bao vây.
Số 7 thoáng thấy bóng người đằng xa, AI y tá lại vừa mới rời đi chưa được bao lâu, anh ta nhanh chóng nhìn quanh một vòng, thấy năm con vịt ăn uống no đủ tới tìm cha, vội bước tới ôm lấy một con, bế về ghế dài.
Khương Thần: “…”
Năm con vịt ở viện nghiên cứu vẫn luôn được mọi người chăm bẵm, không ngờ ở địa bàn của mình cũng có thể bị bắt cóc, thấy có cha ở bên cạnh làm chỗ dựa, chúng nó lập tức quang quác vây lấy kẻ bắt cóc.
Số 7 nhìn về phía người chung phòng bệnh: “Nó có tên không?”
Khương Thần liếc xuống màu cái bảng tên ở chân vịt, nói: “Khương Hưng Võ.”
Số 7 nghe vậy thì sửng sốt: “Đến tên cũng chăm chút như thế á?”
Khương Thần nói: “Do hai vị tổ trưởng đặt.”
“…” Số 7 thốt lên: “Rất văn hóa!”
Trong lúc nói chuyện, bảo vệ đã đến gần hỏi thăm tình huống.
Số 7 yếu ớt nói: “Do Hưng Võ đó… Ban nãy tụi nó đánh nhau, một con bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bay loạn lên, đúng lúc có gió thổi qua, anh thử tưởng tượng tình cảnh lúc ấy xem.”
Bảo vệ nghiêm mặt: “Báo động gắn trên tường có trang bị cảm ứng trọng lượng, chim chóc hay mèo bình thường đứng trên đó không sao hết.”
Khương Thần: “…”
Số 7: “…”
“Tôi không nói là Hưng Võ đứng lên đó.” Số 7 rất bình tĩnh: “Anh có tưởng tượng được không? Nguy hiểm lắm, tôi sợ nó bay ra ngoài nên mới nhảy lên tường ngăn lại, còn động cả vào vết thương khụ khụ khụ…”
Anh ta có ý đồ lôi kéo sự cảm thông, đặt con vịt xuống, nhìn chúng nó “cạc cạc cạc” chạy đi, nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người về đi.”
Bảo vệ xuất thân từ trong quân đội nên không dễ bị lừa như vậy, ra lệnh cho người máy kiểm tra máy giám sát.
Người máy kết nối lên hệ thống tra cứu, phóng ra cho hắn xem. Bảo vệ im lặng một hồi, nhìn số 7 đang hai mắt nhìn trời: “Thân thủ của người anh em cũng không tồi đâu.”
Số 7 rất khiêm tốn: “Thường thôi, thường thôi.”
Bảo vệ bật cười lắc đầu, điều tra ra không phải là người ngoài đột nhập thì dẫn người máy đi.
Số 7 vừa thở ra một hơi đã thấy đám tổ trưởng Tần chạy tới.
Đang là buổi trưa, người của viện nghiên cứu đều đang ăn cơm hoặc nghỉ ngơi.
Từ khi lắp đặt đến giờ hệ thống báo động chưa từng kêu một lần, bọn họ biết chắc chắn là có người trèo lên, nhớ đến hai vị người tình nguyện đang đi dạo ở vườn hoa nên mới đến xem thử.
Tổ trưởng Trần hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Không đợi số 7 trả lời, AI đã nói: “Vết thương của chủ nhân bị rách ra!”
Cùng lúc đó, một AI khác đẩy xe lăn phóng như bay tới: “Chủ nhân, xe lăn đến rồi!”
Số 7 vốn định giả vờ ốm yếu để đổ tội lên mấy con vịt, ai ngờ hệ thống cảnh báo lại trang bị một thứ xui xẻo như vậy.
Trong đầu anh ta nghĩ sao mấy con AI này cái gì cũng nói thế, cực kì hối hận về quyết định gọi xe lăn của mình. Tuy hứng chịu cái nhìn của mọi người, anh ta vẫn bình tĩnh như trước: “Không phải đâu, chủ yếu là tôi muốn cẩn thận một chút nên quyết định ngồi xe lăn về, tránh tạo thành gánh nặng cho cơ thể mới bình phục.”
Tổ trưởng Trần: “Vậy sao còi báo động lại kêu?”
Tổ trưởng Tần: “Cậu trèo lên tường đúng không?”
Vẻ mặt số 7 rất thành thật: “Là để cứu con vịt.”
Hai bên mặt đối mặt, tổ trưởng Tần ra hiệu cho AI kiểm tra anh ta, biết vết thương có dấu hiệu nứt ra, dứt khoát cho số 7 về phòng dưỡng lại, chừng nào vết nứt lành rồi mới được thả tiếp.
Số 7 chấp nhận số phận, ngồi trên xe lăn bị đẩy đi.
Khương Thần: “…”
Số 7, anh trai chuyển phát nhanh thần bí có thể tự bế mình vào phòng bệnh vô trùng.
Đội trưởng Khương rất bái phục, xé lá cây cho bầy vịt chịu ấm ức đang kêu loạn của nhà mình, xong xuôi mới lên lầu nghỉ trưa.
Vết thương nứt ra không phải vấn đề gì lớn, năm ngày sau, số 7 lại được ra tù.
Dự án đã kết thúc, ngay cả điện thoại cũng được lấy về nên đương nhiên Khương Thần sẽ không bị ngắt mạng. Cậu đang chơi game thì tay bị ai đó chọc chọc, lấy kính xuống xem thì biết có người đang gõ cửa, bèn bảo AI ra mở cửa.
Số 7 bước vào, thấy cậu đang xuống giường thì hỏi: “Cậu vừa dậy à?”
Khương Thần: “Không, tôi vừa chơi game.”
Cậu đi tới ghế sô pha, ngồi xuống, lấy ra một đống đồ ăn vặt từ dưới bàn trà, đặt lên mâm nhỏ, đẩy về phía số 7.
Số 7 bóc một túi quà vặt, ánh mắt đảo tới cái kính, có chút tò mò: “Game thực tế ảo đúng không, tôi từng nghe nói rồi, nó như thế nào vậy?”
Khương Thần bèn cầm kính tới đưa cho anh ta, nhớ tới sự không đáng tin của anh trai này, bèn nhắc một câu: “Đừng bấm loạn.”
Số 7 đáp: “Tôi chỉ xem thôi.”
Anh ta đeo kính lên, thấy khung cảnh trước mặt nhanh chóng thay đổi.
Trước mắt là cánh rừng, còn có thể cảm nhận được làn gió mơn man trên mặt, nghe được cả tiếng chim kêu. Ngẩng lên là bầu trời bao la, sắc xanh lam khiến tâm tình người khác vui vẻ.
Bên cạnh vang lên một giọng nói êm dịu: “Anh trở lại rồi à?”
Số 7 nhìn sang người vừa nói, người kia có một khuôn mặt trắng xanh cao ngạo, anh ta nói: “Không phải chính chủ, tôi là bạn cậu ấy.”
Phương Cảnh Hành nhướng mày, đoán có thể là người cùng phòng bệnh.
Suy nghĩ này vừa hiện lên thì anh đã nhận được tin nhắn của Khương Thần, hiểu rõ mọi chuyện rồi anh hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Số 7 nói: “Tôi không biết chỗ nào hết.”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Vậy tôi dẫn anh đến thành chính nhé.”
Số 7 bèn đi theo Phương Cảnh Hành đến thành Toái Tinh.
Hôm nay là đêm Giáng Sinh, tuyết lại rơi ở thành chính.
Vì đã sắp cuối tuần nên thành chính rất đông người, anh ta đứng trên một cây cầu, nhìn dòng người nô nức và mặt sông Lưu Quang gợn sóng lăn tăn, “oa” một tiếng.
Phương Cảnh Hành hỏi: “Thế nào?”
Số 7 nói ra lời từ đáy lòng: “Không tệ.”
Dù sao cũng là đồ của người ta, số 7 cũng không nghịch lâu, nhanh chóng trả lại thiết bị cho Khương Thần, quyết định cũng tạo một tài khoản chơi game. Dù sao thì sắp tới anh ta cũng phải ở trong viện nghiên cứu, không có việc gì làm.
Có điều anh ta không biết mấy thứ như server, nghe Khương Thần giải thích xong thì nhớ kĩ cái tên Thần Tinh Ánh Duyên và ID của đối phương.
Hiệu suất của số 7 rất cao, đến trưa đã có thiết bị.
Đợi mua được tài khoản rồi, nghỉ trưa xong, anh ta hào hứng đăng nhập, muốn tìm bạn cùng phòng bệnh chơi, kết quả phát hiện người ta không online. Một mình đi lòng vòng nửa ngày cũng không biết nên đi đâu, đành phải lại sang gõ cửa phòng người ta, thấy một người xa lạ mở cửa thì không khỏi giật mình.
Phương Cảnh Hành đoán đây là người buổi sáng, mỉm cười: “Xin chào.”
Số 7 nhận ra giọng của anh, chào lại: “Chào anh, chúng ta đã gặp nhau trong game rồi.”
Phương Cảnh Hành tươi cười gật đầu, mời người ta vào trong.
Số 7 rất thức thời: “Tôi tìm cậu ấy cũng không có việc gì nên không vào đâu.”
Khương Thần cũng đang đứng ở gần cửa, biết anh ta đã mua thiết bị, bèn nói: “Chiều nay tôi không online, để tôi nhờ người chơi với anh nhé?”
Số 7 nghĩ bạn cùng phòng bệnh đúng là thiên sứ nhỏ, lập tức đồng ý, thấy cậu hỏi ID của mình thì đáp: “Là Hương Thảo Ngọt Ngào.”
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Khương Thần hỏi: “Tài khoản nữ à?”
Số 7 gật đầu.
Lúc làm nhiệm vụ anh ta cũng từng giả gái, không quan trọng nam nữ lắm, bèn nói: “Là nhân vật trị liệu, nhân viên bán hàng có nói loại tài khoản này được yêu thích nhất.”
Được rồi, Khương Thần không hỏi nữa, ra hiệu cho anh ta trở về chơi game.
Phương Cảnh Hành đưa mắt nhìn anh ta rời đi, đóng cửa lại, ôm Khương Thần mà hôn, muốn tiếp tục làm nốt chuyện ban nãy bị cắt ngang.
Nam thần của liên minh tận dụng triệt để cơ hội gặp mặt ba lần một tuần.
Trong khoảng thời gian này anh thường xuyên tới chơi, kĩ thuật hôn cũng tăng mạnh, lúc Khương Thần hoàn hồn thì bản thân đã từ cửa phòng dời đến trên ghế sô pha.
Phương Cảnh Hành hài lòng buông cậu ra, lấy kính mang tới cho cậu.
Khương Thần cố gắng điều chỉnh hô hấp, đeo kính lên vào game. Phương Cảnh Hành nhìn nửa mặt cậu lộ ra ngoài, lại nhéo cằm hôn thêm cái nữa rồi mới vào game.
Hai người thêm bạn với số 7, sau đó đi qua đón anh ta, dẫn tới tìm Dật Tâm Nhân, giao người cho đối phương.
Bởi vì thân phận đặc biệt của anh ta nên Khương Thần cũng không nhiều lời, chỉ giới thiệu ngắn gọn: “Là bạn trong hiện thực, lần đầu chơi Du Mộng.”
Nói xong cậu nhìn về phía số 7: “Đây là phó bang của bang chúng ta, cứ đi theo anh ta là được.”
Tài khoản nữ của số 7 theo phong cách em gái đáng yêu, giọng nói ngọt ngào vô cùng: “Vâng ạ ~”
Khương Thần trầm mặc liếc anh ta một cái, lại nhìn Dật Tâm Nhân dắt con gà non này đi.
Du Mộng có ra một vài hoạt động nhỏ cho Giáng Sinh. Nhưng với server trong nước thì thường Tết mới là lúc nhộn nhịp nhất. Hai người không có hứng thú với hoạt động Giáng Sinh, bèn offline tại chỗ, lên giường nằm xem phim cùng nhau, xem xong thì trời cũng đã tối.
Phương Cảnh Hành chọn đêm Giáng Sinh đến, đương nhiên là không có ý định đi.
Mặc dù lần này anh cũng xin giường ngủ, nhưng không muốn qua phòng khác ngủ, mà muốn ở lại phòng Khương Thần.
Khương Thần nhìn anh một chút, không từ chối.
Câu cam đoan “em sẽ không làm gì đâu” đang trượt trong miệng lập tức được Phương Cảnh Hành nuốt về, đổi thành: “Không sợ em làm gì anh à?”
Khương Thần rất bình tĩnh, từ trước đến nay Phương Cảnh Hành rất săn sóc cậu, nơi này lại chẳng có gì, chắc chắn tên này sẽ không dám vượt giới hạn.
Cậu nói: “Cậu không dám.”
Phương Cảnh Hành lại nghe sang nghĩa khác, không nhịn được nói: “Em có*.”
*Câu của Khương Thần có ý là “cậu sẽ không làm gì vì tôn trọng tôi”, nhưng anh Hành lại hiểu sang thành “cậu không biết làm gì” (trai tân) hoặc “cậu không có gan làm gì tôi”, nên anh Hành mới nói là có (có biết/có gan) =)))))
Khương Thần: “… Ý tôi không phải như vậy.”
Phương Cảnh Hành cười thành tiếng, kéo người vào lòng: “Vậy anh có ý gì? Hửm?”
Khương Thần nhìn ý cười trong đáy mắt anh, chẳng biết sao cũng thấy buồn cười, thế là cười một cái.
Hơi thở Phương Cảnh Hành nghẹn lại, anh chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy Khương Thần dùng giọng điệu chê “gà” nói anh: “Ý là cậu không được đó.”
Phương Cảnh Hành: “…”
Đội trưởng Phương lập tức ôm người yêu lên giường.
Có điều đúng là như Khương Thần nghĩ, Phương Cảnh Hành không thể khiến lần đầu tiên của hai người hấp tấp như vậy được, thế là sau một hồi náo loạn, cả hai đã tách ra trước khi hoàn toàn cướp cò.
Đêm rất sâu, hai người nằm sát bên nhau, cứ thế mà thiếp đi.
Ngày hôm sau, lúc Khương Thần mở mắt Phương Cảnh Hành đã tỉnh, anh đang cười với cậu: “Tuyết rơi rồi.”
Khương Thần hơi ngẩn ra, rời giường xem thử.
Phương Cảnh Hành ôm lấy cậu từ đằng sau, cùng cậu ngắm nhìn trận tuyết đầu tiên của mùa đông này.
Khương Thần mở cửa sổ ra đón lấy một bông tuyết.
Từ đầu năm thức dậy đến giờ, thời gian như trôi qua trong thoáng chốc.
Năm nay Tết đến sớm hơn mọi năm, khoảng một tháng nữa đã là năm mới.
Số 10 phẫu thuật chữa hết bệnh xong thì phải nằm trên giường đến giữa tháng giêng mới được thả ra. Tổ thí nghiệm đã chỉnh lý xong số liệu, bắt đầu viết phần báo cáo còn lại.
Trong khoảng thời gian này, hai vị tổ trưởng thường xuyên phải ra ngoài họp, như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi.
Cho đến gần Tết Âm Lịch, bọn họ mới đến tìm Khương Thần, nói rằng cậu có thể về nhà.
Khương Thần nói: “Có cần trở lại đây nữa không?”
Tổ trưởng Trần nói: “Nếu trong lúc ăn Tết không xảy ra vấn đề gì thì cậu không cần trở lại.”
Khương Thần hỏi: “Chừng nào thì mọi người định công khai dự án?”
Tổ trưởng Trần đáp: “Hết năm nay, cậu cứ về nhà trước đi.”
Dừng một chút, ông bổ sung: “Tốt nhất là thời gian tới đừng nên ra ngoài, còn nếu cậu muốn ra ngoài thì… Nhớ chú ý một chút.”
Khương Thần gật đầu, báo cho người nhà và Phương Cảnh Hành, sau đó đi chào tạm biệt hai vị bạn cùng phòng.
Số 10 đang xem One Piece, nghe cậu nói phải đi thì lập tức tiếc nuối.
Sức khỏe cậu nhóc vẫn chưa hoàn toàn bình phục, thêm nữa khỏi bệnh rồi cậu ta còn cần phải làm một đợt kiểm tra tổng quát nữa, năm nay nhất định phải đón Tết ở viện nghiên cứu. Cũng may số 7 cũng phải ở lại, ít nhiều khiến cậu nhóc thấy được an ủi phần nào.
Cậu ta nói: “Em nhờ người mua máy rồi, bọn họ nói mỗi ngày em có thể chơi bốn tiếng, đợi mua xong em sẽ tìm anh chơi.”
Khương Thần đáp: “Ừ.”
Khương Thần trò chuyện với hai vị bạn cùng phòng xong thì vui vẻ về phòng mình dọn đồ.
Sáng sớm hôm sau vừa ăn sáng xong cửa phòng đã vang lên tiếng gõ, cậu đi tới mở cửa thì đối mặt với một bó hoa tươi nồng thắm.
Phương Cảnh Hành cười đến rạng rỡ vô cùng: “Bé yêu, mừng anh ra viện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.