Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team
Chương 41: Đỉnh vãi đạn, đào mộ NPC luôn
Nhất Thế Hoa Thường
18/08/2021
Edit: Ry
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Khương Thần đối diện với ánh mắt của chị gái, bản mặt vẫn lạnh lùng: "Không phải như chị nghĩ đâu."
Khương Thi Lan cố nhịn cười: "Thật không?"
Bà biết thanh niên ở trước mặt phụ huynh sẽ khác với lúc chơi cùng bạn, nhưng có thế nào bà cũng không nghĩ rằng Cảnh Hành sẽ nói những lời này, cực kì bất ngờ.
Khương Thi Lan nhớ lại dáng vẻ lần trước Cảnh Hành đến cầu xin mình, lại nghĩ đến cái tin nhắn kia, áng chừng hẳn là thằng bé cũng có chút gì đó với em trai mình. Mặc dù bà cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa rồi."
Khương Thần càng thêm lạnh lùng: "... Thật sự không phải."
Khương Thi Lan nhìn vẻ mặt của em trai: "Ừ, chị về văn phòng lấy chút đồ, lát nữa sẽ quay lại ăn cơm với em."
Bà nói xong thì đi ra ngoài, rất săn sóc để em mình nghe hết tin nhắn.
Khương Thần cố nhịn ham muốn chém chết Phương Cảnh Hành, nghe nốt mấy tin nhắn còn lại.
Có lẽ là hôm đó bọn họ mới đánh xong phó bản ẩn khiến Phương Cảnh Hành nhớ lại cái lần đầu tiên đó, hoặc cũng có thể là ngày hôm ấy Phương Cảnh Hành có livestream, thấy một đống bình luận vớ vẩn của fan, tóm lại là không biết dở cái chứng gì, nhưng chỉ đùa một câu đó rồi trở lại như bình thường.
Nhưng mà xui ở chỗ là đúng câu này lại bị Khương Thi Lan nghe thấy.
Trong chốc lát Khương Thần cũng không rõ rốt cuộc là do cái thứ chẳng tốt lành Phương Cảnh Hành kia, hay là do mình quá đen.
Lúc Khương Thi Lan trở lại, Khương Thần đã bình tĩnh hơn, điện thoại cũng đã tắt máy.
Hai người tự động bỏ qua chuyện vừa rồi, yên bình ăn trưa. Ăn xong Khương Thi Lan dọn dẹp bàn ăn, nhìn em trai đang uống nước, không nhịn được nói vài lời tốt đẹp về người nào đó: "Chị nhìn Cảnh Hành lớn lên, tính cách thằng bé rất tốt, nhân phẩm cũng không bắt bẻ được gì."
Khương Thần im lặng nhìn chị mình.
Cuối cùng Khương Thi Lan vẫn không nhịn được phải bật cười: "Mấy đứa chơi game nhớ hòa thuận đấy, đừng cãi nhau."
Khương Thần nói: "Em muốn đi ngủ."
Khương Thi Lan bèn dặn cậu đợi tiêu cơm một chút rồi hẵng ngủ, cầm di động đi mất.
Có thể là do chuyện đó nên lúc ngủ trưa, Khương Thần lại mơ thấy Phương Cảnh Hành.
Bọn họ đang ngồi trên cây cột trong phó bản ẩn, Phương Cảnh Hành ôm lấy cậu từ phía sau, không còn là khuôn mặt của Ám Minh Sư, mà là mặt thật và giọng thật của anh. Vừa nghe tên đó nói một câu "Chồng yêu lợi hại quá" là cậu đã thấy một đám người của bảy bang lớn kèm theo Như Ý "vèo vèo" chạy tới, trong đó còn lẫn lộn vài người của tổ thí nghiệm đóng băng và Khương Thi Lan, thậm chí còn có cả số 7 không thấy rõ mặt.
Cả đám người đứng phía dưới nhìn bọn họ, vỗ tay chúc mừng bọn họ kết thành mối lương duyên, còn bắn cả pháo hoa lẫn bật bài nhạc «Ngày hạnh phúc».
Sau khi tỉnh lại, Khương Thần nhìn chằm chằm trần nhà, hồi tưởng cảnh tượng kinh khủng trong giấc mơ kia, mặt không cảm xúc. Mãi lâu sau cậu mới cầm lấy cái kính bên cạnh, đeo lên, vừa vào game đã thấy Ám Minh Sư ngay sát bên.
Phương Cảnh Hành cười chào hỏi: "Anh đến rồi à?"
Vừa mới dứt lời, Phong Ấn Sư trước mặt đã mở báo thù, anh lùi lại nửa bước: "Làm gì vậy?"
Khương Thần nói: "PK."
Phương Cảnh Hành tốt bụng nhắc nhở: "Em max cấp rồi."
Anh cũng không nghỉ game ngay sau khi mất liên lạc với Phong Ấn Sư, mấy ngày đầu vẫn sẽ online nên đã max cấp từ lâu. Mà Phong Ấn Sư hiện giờ mới lên level 85, căn bản không phải là đối thủ của anh.
Khương Thần im lặng.
Với cái đức hạnh kia thì không có lí do chính đáng, e là Phương Cảnh Hành sẽ không chịu đứng yên cho cậu đánh. Khương Thần bất mãn tắt báo thù.
Phương Cảnh Hành đương nhiên không ngốc: "Sao thế?"
Tối hôm qua Khương Thần vừa nói là điện thoại hỏng xong, không thể hôm nay đã tự vả mặt mình nói đến chuyện tin nhắn. Với lại qua nhiều ngày như vậy rồi, chỉ e chính Phương Cảnh Hành cũng chẳng nhớ.
Vì vậy cậu đưa ra một lí do tương đối sát với sự thật: "Mơ thấy cậu chọc tôi."
Phương Cảnh Hành lập tức dở khóc dở cười: "Em chọc anh cái gì?"
Khương Thần chỉ vào khối đất trống bên cạnh: "Đi ra kia, tạm thời đừng có nói chuyện với tôi."
Phương Cảnh Hành càng thêm dở khóc dở cười: "Em thấy mình hơi oan ý?"
Cậu oan được bằng tôi à?
Khương Thần quay đầu rời đi, mặc kệ anh.
Phương Cảnh Hành không nhanh không chậm đi theo sau, nhìn bóng lưng Phong Ấn Sư, lại ước lượng tâm tình của mình.
Tuy là lại bị ghét bỏ, nhưng tâm trạng anh vẫn vậy, thậm chí còn có chút vui vẻ.
Anh không khỏi điểm lại những chuyện đã qua, phát hiện Phong Ấn Sư thường xuyên ghét bỏ chê bai mình, cảm thấy rất bất đắc dĩ, không biết có phải anh bị khổ dâm hay gì không mà đến mức đó vẫn còn thích người ta được.
Dù sao thì cũng không thể là kiểu anh được người ta tâng bốc yêu mến thành quen, gặp phải một người không thích mình đã dễ dàng rung động.
Bởi vì có rất nhiều đội trưởng trong liên minh Du Mộng cực kì ghét anh, mà thực lực của bọn họ cũng rất mạnh. Đều là kiểu "ghét anh + kĩ thuật tốt", khác với Phong Ấn Sư chỗ nào?
... Khác rất nhiều.
Vấn đề này vừa xuất hiện, Phương Cảnh Hành đã tự động đưa ra đáp án.
Với những đội trưởng kia, anh nhiều lắm là thưởng thức họ, còn với Phong Ấn Sư thì là yêu thích.
Chắc có liên quan đến cái tật xấu thích trêu người ta và chuyên bao che khuyết điểm của anh.
Hai lần trước bỏ lỡ, anh cũng không cảm thấy gì. Nhưng đến lần thứ ba như kì tích mà gặp lại, anh đã quy người ta về địa bàn của mình.
Anh rất tò mò về cậu Phong Ấn Sư này.
Mà càng tò mò thì càng muốn tìm hiểu, mà càng tìm hiểu rồi lại càng thấy thích.
Chuyện tình cảm từ trước đến nay đều vô lý như vậy.
Phương Cảnh Hành còn đang cân nhắc xem rốt cuộc là thích bình thường hay là thật sự để ý người ta rồi, ánh mắt đã tự động đuổi theo Phong Ấn Sư đang đi đường vòng lại, hỏi: "Anh lạc à?"
Khương Thần nói: "Không."
Phương Cảnh Hành cười hỏi: "Vậy anh có biết mình vừa trở lại chỗ cũ không?"
"Biết." Khương Thần cũng không quay đầu lại: "Tôi muốn đổi sang hướng khác."
Phương Cảnh Hành đánh giá ngữ điệu của cậu, nguôi giận rồi, bèn đi tới bên cạnh Khương Thần, sóng vai bước cùng cậu, thấy Phong Ấn Sư đột nhiên đứng lại thì hỏi: "Sao vậy?"
Khương Thần nói: "Tôi nghĩ vẫn nên đi hướng vừa rồi thì hơn."
Phương Cảnh Hành nhướng mày, đang định hỏi lí do thì thấy phía trước xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, là vị chủ tịch của liên minh Đỗ Phi Chu.
Anh cất tiếng chào hỏi: "Tình cờ ghê, sao chủ tịch lại ở đây?"
Đỗ Phi Chu nói: "Bang tôi ở chỗ này."
Phương Cảnh Hành bất ngờ: "Vậy sao?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, anh chợt nhớ tới lần trước cùng Phong Ấn Sư đến đây làm nhiệm vụ [Huyết Lang], lúc online anh phát hiện Phong Ấn Sư không ở chỗ cũ, về sau Phong Ấn Sư cũng không nói đã đi đâu.
Phương Cảnh Hành hỏi thêm một câu: "Ở đâu vậy?"
Đỗ Phi Chu chỉ cho anh: "Ở đằng kia, không xa chỗ này lắm."
Đó chính là phía mà người nào đó muốn quay lại, Phương Cảnh Hành liếc nhìn Phong Ấn Sư, bỗng có suy nghĩ cậu ta cứ đi đi về về thế này là vì muốn tình cờ gặp Đỗ Phi Chu, thế là thử chìa thang ra: "Bọn cháu qua đây để làm nhiệm vụ cốt truyện."
Khương Thần nói ngay: "Đang tìm vài NPC, nhưng không tìm thấy."
Đúng là vậy luôn?
Chẳng lẽ lần trước cậu ấy gặp Đỗ Phi Chu đã biết chuyện Đỗ Phi Chu rất quen thuộc với nơi này?
Nhưng chuyện này có cần phải giấu mình không... Phương Cảnh Hành tỉnh rụi nói thêm: "Chủ tịch ở đây mà nhỉ, ngài có biết hết các NPC trong thành không?"
Đỗ Phi Chu nói: "Biết, cậu tìm ai?"
Khương Thần rất hài lòng.
Có một phần người chơi của Du Mộng không thích đọc cốt truyện, nên hoàn toàn không biết gì về bối cảnh game, chỉ một lòng đánh đánh giết giết, nhưng có vài người lại rất thích những câu chuyện xưa trong này, biết tất cả mọi tình tiết, Đỗ Phi Chu và vài người bạn cũ của cậu thuộc về nhóm sau.
Năm đó Đỗ Phi Chu trông nghiêm túc già dặn như vậy, nhưng lại rất thích nghiên cứu mấy chi tiết này.
Trước kia ở trong game bọn họ cũng từng lập bang chơi, Đỗ Phi Chu với mấy người nữa luôn đi khắp thành nghiên cứu NPC ở mọi xó xỉnh.
Nhưng đã ba mươi năm, cậu cũng không rõ sở thích của bọn họ có còn như trước, may là vẫn vậy.
Vốn dĩ buổi sáng cậu đã định hỏi, nhưng xem danh sách bạn bè thì không thấy người của Càng già càng dẻo dai online, chắc là đã đi nghỉ mát với người nhà hết rồi. Ban nãy cậu thấy thông báo Đỗ Phi Chu online, ban đầu còn do dự không biết có nên nhắn riêng không, sau quyết định thử tình cờ gặp, không ngờ lại thành công.
Cậu miêu tả sơ qua đám NPC kia cho Đỗ Phi Chu nghe.
Đỗ Phi Chu nói: "Tôi không nhận nhiệm vụ nên dưới góc nhìn của tôi thì đám NPC kia vẫn ở chỗ cũ. Nhưng tôi biết nghĩa trang ở đâu, tôi dẫn mấy cậu tới xem thử nhé?"
Khương Thần nói: "Được."
Mấy vị bang chủ đang chia nhau ra tìm người trong thành, nghe thấy đại lão gọi bọn họ, tưởng tìm được manh mối rồi, vội vàng chạy tới tập trung, kết quả lại nhìn thấy một vị Du Tiễn yêu tộc, kinh ngạc hỏi: "Vị này là?"
Khương Thần đáp: "Người quen của tôi, ông ấy biết nghĩa trang ở đâu."
Mộc Gia Tỏa hỏi: "Chỗ này còn có nghĩa trang sao?"
Đỗ Phi Chu nói: "Có."
Thế là cả nhóm đi theo ông đến một khu nhà đổ nát.
Đi từ sân trước tới sân sau mọc đầy cỏ dại, cuối cùng dừng chân trước vách tường loang lổ, tất cả nghe thấy Đỗ Phi Chu nói: "Đằng sau cái tường này là khu mộ."
"..." Mấy người kia hỏi: "Không có cửa vào à?"
Đỗ Phi Chu nói: "Không, nó được quây kín bởi bốn bức tường."
Mộc Gia Tỏa lập tức nổi lòng tôn kính, sửa lại xưng hô: "Sao đại lão lại biết được chỗ này?"
Đỗ Phi Chu chỉ ra đằng sau, ra hiệu cho bọn họ ngẩng đầu.
Cả đám đồng loạt nhìn sang, phát hiện chỗ đó là điện thần của tòa thành nhỏ này. Đỗ Phi Chu nói: "Có một cái giếng trời ở bức tượng hai con bồ câu trên nóc, có thể leo lên từ đó, đứng trên nóc nhà nhìn sang là có thể thấy được khu mộ này."
Đương yên đương lành làm gì có ai rửng mỡ leo lên nóc nhà chứ?
Phản ứng đầu tiên của đám Mộc Gia Tỏa là cạn lời, sau đó lại vỗ đùi: "A, bồ câu!"
Khương Thần hỏi: "Sao?"
Mộc Gia Tỏa giải thích: "Nghe nói bên beta bị kẹt ở đoạn này."
Mấy vị đại lão kia phải lật tung lãnh địa yêu tộc mới tìm được các manh mối liên quan tới dược sư, sau đó là tìm được người, bắt đầu điều chế thuốc. Mặc dù cửa này không hãm như vụ tìm nguyên liệu cho tên Thầy Bói ngựa bà trong [Linh Hòe], nhưng cũng tốn không ít thời gian.
Đến lúc bọn họ nhọc nhằn cầm thuốc đi tìm sói thì sói đã biến mất rồi, về sau xảy ra chuyện gì thì không rõ, nhưng tất cả có loáng thoáng nghe thấy một câu kiểu "Bồ câu có thể dẫn dắt tới phương hướng chính xác", các đại lão bị kẹt ở đoạn tìm bồ câu, cho đến khi beta kết thúc cũng không xong được cốt truyện.
Phi Tinh Trọng Mộc nói: "Hóa ra phải tìm bồ câu, nhưng sao hệ thống không cho gợi ý gì hết vậy?"
Đúng là cốt truyện ẩn rất khó, nhưng sẽ luôn cho người chơi manh mối.
Bọn họ nhận được nhiệm vụ mới, theo lý thuyết mà nói cũng là do được cho manh mối.
Phương Cảnh Hành cười nói: "Có, mọi người nhìn mặt đất và tường đi."
Cả đám quan sát lại, phát hiện ra rất nhiều vết máu rải rác xung quanh, có vết còn leo lên tận đầu tường cao cao.
Có lẽ là do bọn họ tận mắt nhìn thấy quá trình "NPC đuổi sói", thế nên mới không có câu nói "bồ câu chỉ lối" kia.
Tất cả chịu thua, dựng cái thang ở chân tường lên, leo lên trên xem thì thấy có mấy NPC đang đứng trước một ngôi mộ, người bọn họ đẫm máu, hiển nhiên là bị sói cắn.
Cái người có mẹ chết đang gào khóc đến là nát lòng với tấm bia: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ bắt được con sói đó tới chôn cùng mẹ!"
Nhóm mười người: "..."
Giỏi thật, nhất quyết phải đợi bọn họ thò đầu lên rồi mới khóc.
Nếu khóc ngay từ đầu thì bọn họ có cần phải mò mẫm tới tận trưa không hả?
Từng người trèo qua, thấy nơi này có tổng cộng vài chục bia mộ, không biết chôn những ai.
Mấy người đi tới trước mặt NPC, phát hiện lần này có thể thành lập đối thoại với bọn họ.
Cuộc hội thoại rất đơn giản.
Đám Khương Thần muốn dẫn sói đi, muốn biết con sói chạy theo hướng nào.
Đám NPC thì muốn bắt sói chôn cùng người chết, hai bên không thống nhất được ý kiến. Khương Thần nói với họ rằng vốn dĩ Huyết Lang không bị điên, là do có người hãm hại, oan có đầu nợ có chủ, bọn họ nên tìm tên đầu sỏ mới phải.
Vị kia cười lạnh: "Được, vậy các ngươi tìm ra cái thứ là kẻ-đứng-sau-giật-dây đi, ta sẽ nói cho các ngươi biết sói chạy về hướng nào."
Một NPC khác có thái độ mềm mỏng hơn, do dự nói: "Ta nghe nói trong thôn Hi Tả ngoài thành có một vị Vu Sư luôn xuống tay với động vật, không biết có phải là hắn không, các người có thể thử điều tra xem."
Nhiệm vụ lại đổi mới: Tìm Vu Sư.
Cả đám rất hài lòng, đang định đi thì lại nghe vị mất mẹ kia mở miệng: "Để tránh việc các ngươi hỏi xong rồi không trở lại, bọn ta muốn tạm giam một con tin, đội trưởng của các ngươi phải ở lại."
Đội trưởng là Khương Thần.
Cậu còn chưa kịp làm gì đã bị một đám NPC đè xuống, không thể động đậy.
Đám Phương Cảnh Hành đồng loạt quay sang.
Mộc Gia Tỏa nghĩ đến phong cách của hai vị đại lão, thử hỏi: "Có đánh không?"
Phương Cảnh Hành nói: "Đánh thử xem sao."
Cả chín người lập tức mở báo thù, anh dũng can đảm tiến lên đấm nhau với NPC.
Nửa phút sau, cả đám bị NPC giải quyết, nằm la liệt trên đất.
Khương Thần nhìn Ám Minh Sư nằm bên cạnh chân mình, không hề khách khí đá thử mấy cái, cảm thấy khá là hài lòng.
Phương Cảnh Hành hồi sinh tại chỗ nhìn cậu một cái, bỗng giơ tay xoa đầu Khương Thần, trước khi bị cậu hất ra đã kịp thu tay về. Anh cười nói: "Ngoan ngoãn ở đây đợi đi, đợi em đến cứu anh."
Đám Bạch Long Cốt vô cùng mừng rỡ.
Ngoài cái lần "ngồi trên đùi" kia, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Ám Minh Sư động tay động chân với người ta, mừng vãi, thông não rồi kìa!
Cả đám hừng hực ý chí ngẩng cao đầu đi theo đại lão.
Mà bọn họ vừa khuất bóng, NPC đã buông con tin ra.
Khương Thần đi đi lại lại vài bước, thấy đám NPC mặc kệ mình, bèn thử chạm tay vào thang, thấy đám kia đồng loạt nhìn qua, đành phải từ bỏ. Cậu đi tới trước bia mộ vừa xây, muốn xem xem mẹ người kia có tên là gì.
Đỗ Phi Chu cũng trèo tường theo đám bọn họ, ở lại đây không đi.
Ông thấy thế thì cũng đến trước mộ, cúi đầu xem, lại đột nhiên ngồi xuống sờ lên vết máu ở góc.
Khương Thần nhìn sang thì thấy đó là một kí hiệu.
Đỗ Phi Chu nói: "Tổ chức Nguyệt Huy."
Khương Thần hỏi: "Là cái gì?"
Đỗ Phi Chu nói tiếp: "Boss thế giới Nguyệt Huy, level 80."
Khương Thần hỏi: "Ai cơ?"
Đỗ Phi Chu hỏi lại: "Cậu chưa đánh bao giờ à?"
Khương Thần thản nhiên nói dối: "Hình như có đánh rồi, nhưng không để ý nó tên là gì."
Đỗ Phi Chu gật đầu, giải thích cho cậu nghe.
Nguyệt Huy là con người, gã thành lập tổ chức Nguyệt Huy với ý định thúc đẩy tất cả yêu tộc biến thành động vật, rồi dùng họ đối phó với ma tộc, cuối cùng trở thành chúa tể của đại lục này. Nhưng vì gây lầm than cho trăm họ, chúng bị các vị anh hùng của ba tộc nhân ma yêu liên thủ tiêu diệt, tổ chức tan rã, đám tay sai chạy trốn tứ tán, mà thủ lĩnh Nguyệt Huy cũng không rõ tung tích.
Ông nói: "Đó là bối cảnh nhân vật, mỗi lần boss xuất hiện là thông báo sẽ nói gã lại xuất hiện rồi, mời các vị anh hùng trấn áp."
Ông chỉ vào kí hiệu trên bia một: "Đây là biểu tượng trên cờ của bọn chúng."
Khương Thần nói: "Tức những người này là tàn dư của tổ chức Nguyệt Huy?"
Tức là bọn họ bị Huyết Lang cắn cũng không oan.
Hồi trước nhiệm vụ [Huyết Lang] cũng không yêu cầu người chơi đánh chết con sói điên đi cắn người kia, mà chỉ nói nhốt nó vào trong hang, có khi nào lúc đó đã lên kế hoạch cho cốt truyện này rồi không?
Từ lúc tình cờ phát hiện khu mộ này, Đỗ Phi Chu vẫn luôn không rõ vì sao nó lại bị quây kín bởi bốn bức tường, giờ thì đã hiểu.
Tàn dư của Nguyệt Huy là thứ người người kêu đánh, bọn chúng không dám công khai khắc biểu tượng lên bia mà chỉ dám dùng máu vẽ lại, dấu vết trên các ngôi mộ khác chắc chắn đã bị mưa rửa trôi rồi, chỉ còn lại cái này, thế nên lúc trước ông mới không tra ra được gì.
Ông nói: "Toàn đại lục có thông báo rằng một khi phát hiện ra người của Nguyệt Huy thì phải ngay lập tức báo cho Đại Tư Tế, Đại Tư Tế sẽ chịu trách nhiệm xử lý."
Đỗ Phi Chu ngẫm nghĩ một lát, bổ sung: "Người của Nguyệt Huy đều đã luyện vu thuật, nên sau khi chết sẽ biến thành bộ xương khô, mà xương còn có màu đen, chỉ cần mang chứng cứ đến cho Đại Tư Tế trong thành là bọn họ sẽ hiểu."
Khương Thần nghĩ, không hổ là Đỗ Phi Chu, tìm hiểu kĩ thật.
Cậu đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra một cái xẻng ở góc tường, bèn cầm lấy đi tới xúc thử.
Đại khái là game đã cân nhắc đến thân phận "anh hùng" của người chơi, nên chỉ "phịch" một tiếng --- cậu vừa mới cắm xẻng xuống, cả ngôi mộ đã bị xốc lên, ngay cả nắp quan tài cũng bật ra, từ góc độ của cậu vừa hay thấy được một bộ xương khô đen xì.
Khương Thần thò tay cầm.
NPC lập tức phát điên, tập thể nhào tới bắt cậu lại.
Khương Thần xoay người chạy, vừa mới bò lên thang đã bị cả đám kia kéo về vứt xuống đất, đoạt lại xương khô, ba chân bốn cẳng lấp mộ lại.
Khương Thần không từ bỏ, ngồi dưới đất quan sát một hồi, thấy NPC có lộ trình hoạt động cố định, bèn kiên nhẫn đợi bọn họ đi sang phía bên kia, sau đó nhanh chóng cầm xẻng đào mộ, xách theo bộ xương khô chạy tới cái thang.
Vừa đặt chân lên bậc thứ nhất cậu đã sắp bị đuổi kịp, Khương Thần quay lại cho một lá bùa phong ấn, trực tiếp khóa lại tên cầm đầu, người phía sau tức thì bị chặn ở chân thang, động tác lại bị hạn chế, thế là chậm một nhịp.
Khương Thần nhân lúc này nhảy qua khỏi tường, cất giọng hỏi: "Đi chỗ nào gặp Đại Tư Tế?"
Đỗ Phi Chu nói: "Đi ra ngoài rẽ phải đi thẳng."
Khương Thần đáp: "Cảm ơn."
Đám Phương Cảnh Hành lúc này đã ra khỏi thành.
Bọn họ vừa đi được chừng hơn trăm mét đã thấy một tin nhắn bay lên kênh.
[Loa] Cuối tháng 8: Lại đây mà coi mấy má ơi, mau đến xem đại lão [ Screenshot ][ Screenshot ][ Screenshot ]
Mọi người tò mò ấn mở.
Trên con phố trong thành nhỏ, một vị Phong Ấn Sư trông quen quen đang xách theo bộ xương khô chạy đằng trước, đằng sau là một đám NPC đang điên cuồng đuổi theo, khoảng cách hai bên không đến mười mét, toàn bộ cảnh tượng vô cùng kích thích.
Người chơi trên cả server: "???"
Đám Phương Cảnh Hành: "..."
[Thế giới] Mạc Bắc đòi cá khô: Má ơi cái này là đào mả nhà người ta lên thật luôn?
[Thế giới] Thích mùa hè: Há há há đại lão chạy mau!
[Thế giới] Đại tiểu thư của ta: Vl há há há há, cười chết tôi rồi.
[Thế giới] Hạt đậu cầu vồng: Cuộc sống của đại lão đúng là muôn màu muôn vẻ [hâm mộ] [cười khóc]
[Thế giới] Hoa quả cài tóc: Bọn họ đang đánh cốt truyện ẩn mà đúng không?
[Thế giới] Dưa chín: Ở đâu đấy, em hóng với!
[Thế giới] Lữ nhân: Hóng với bác ơi, em muốn xem liệu hôm nay ảnh có chết không.
[Thế giới] Tra nam cút ra: Đỉnh vãi đạn, đào mộ NPC luôn.
[Thế giới] Đánh trứng ~ xốp giòn: Ha ha ha ha tôi thì muốn biết mấy vị đại lão khác đang làm gì vậy?
Mấy vị đại lão khác đang liêu xiêu trong gió.
Phi Tinh Trọng Mộc: "Chuyện gì vậy, bọn mình mới đi có vài phút mà cậu ấy đã đào mộ nhà người ta luôn rồi?"
Hạnh Thiên Thành: "Bá thật sự."
Bạch Long Cốt: "Còn không bị đập chết tại trận nữa, đúng là kì tích."
Mộc Gia Tỏa: "Chắc do chuồn nhanh."
Tình Thâm Trường Thọ: "Không hổ là người trong lòng tôi."
Liễu Hòa Trạch: "Cậu đúng là không sợ chết nhỉ..."
Phương Cảnh Hành không tham gia với bọn họ mà cười hỏi trong kênh đội ngũ: "Anh đang đi đâu vậy?"
Khương Thần nói: "Đi tìm Đại Tư Tế."
Mấy người Phương Cảnh Hành bèn quay lại thành nhỏ, chạy về tế đàn phía Đông.
Bên cạnh tế đàn là một đại điện lộ thiên, mặc dù không khí phách bằng thành chính, nhưng cũng tạm được.
Họ chạy tới đã thấy mấy vị NPC kia bị người của Đại Tư Tế ép quỳ xuống đất, Phong Ấn Sư đang nói gì đó với Đại Tư Tế, sau đó giơ bộ xương khô trong tay ra.
Đại Tư Tế bỗng đứng dậy, bước xuống khỏi chủ vị, cầm lấy bộ xương khô rồi quan sát, trầm giọng nói: "Đúng là người của tổ chức Nguyệt Huy."
Khương Thần nhìn hắn, rồi lại nhìn cái ghế trên bậc thang, thong thả đi qua ngồi xuống, còn hơi nghiêng người dựa vào thành ghế, đợi Đại Tư Tế làm thịt người.
Quần chúng vây xem: "..."
Thành viên của đội: "..."
Ngồi như thật luôn.
Cả đám nhao nhao chụp màn hình lại làm kỉ niệm.
Phương Cảnh Hành bật cười, đi đến bên cạnh Phong Ấn Sư, cụp mắt nhìn cậu, chỉ cảm thấy cõi lòng ngứa ngáy vô vàn, cuối cùng đành chấp nhận số phận.
Hơn hai mươi năm độc thân, anh né tránh thanh mai trúc mã, né tránh yêu đương thời học trò, né tránh đồng đội, né tránh phóng viên và streamer, né tránh fan... Cuối cùng lại thua dưới tay một người trên mạng.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Khương Thần đối diện với ánh mắt của chị gái, bản mặt vẫn lạnh lùng: "Không phải như chị nghĩ đâu."
Khương Thi Lan cố nhịn cười: "Thật không?"
Bà biết thanh niên ở trước mặt phụ huynh sẽ khác với lúc chơi cùng bạn, nhưng có thế nào bà cũng không nghĩ rằng Cảnh Hành sẽ nói những lời này, cực kì bất ngờ.
Khương Thi Lan nhớ lại dáng vẻ lần trước Cảnh Hành đến cầu xin mình, lại nghĩ đến cái tin nhắn kia, áng chừng hẳn là thằng bé cũng có chút gì đó với em trai mình. Mặc dù bà cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa rồi."
Khương Thần càng thêm lạnh lùng: "... Thật sự không phải."
Khương Thi Lan nhìn vẻ mặt của em trai: "Ừ, chị về văn phòng lấy chút đồ, lát nữa sẽ quay lại ăn cơm với em."
Bà nói xong thì đi ra ngoài, rất săn sóc để em mình nghe hết tin nhắn.
Khương Thần cố nhịn ham muốn chém chết Phương Cảnh Hành, nghe nốt mấy tin nhắn còn lại.
Có lẽ là hôm đó bọn họ mới đánh xong phó bản ẩn khiến Phương Cảnh Hành nhớ lại cái lần đầu tiên đó, hoặc cũng có thể là ngày hôm ấy Phương Cảnh Hành có livestream, thấy một đống bình luận vớ vẩn của fan, tóm lại là không biết dở cái chứng gì, nhưng chỉ đùa một câu đó rồi trở lại như bình thường.
Nhưng mà xui ở chỗ là đúng câu này lại bị Khương Thi Lan nghe thấy.
Trong chốc lát Khương Thần cũng không rõ rốt cuộc là do cái thứ chẳng tốt lành Phương Cảnh Hành kia, hay là do mình quá đen.
Lúc Khương Thi Lan trở lại, Khương Thần đã bình tĩnh hơn, điện thoại cũng đã tắt máy.
Hai người tự động bỏ qua chuyện vừa rồi, yên bình ăn trưa. Ăn xong Khương Thi Lan dọn dẹp bàn ăn, nhìn em trai đang uống nước, không nhịn được nói vài lời tốt đẹp về người nào đó: "Chị nhìn Cảnh Hành lớn lên, tính cách thằng bé rất tốt, nhân phẩm cũng không bắt bẻ được gì."
Khương Thần im lặng nhìn chị mình.
Cuối cùng Khương Thi Lan vẫn không nhịn được phải bật cười: "Mấy đứa chơi game nhớ hòa thuận đấy, đừng cãi nhau."
Khương Thần nói: "Em muốn đi ngủ."
Khương Thi Lan bèn dặn cậu đợi tiêu cơm một chút rồi hẵng ngủ, cầm di động đi mất.
Có thể là do chuyện đó nên lúc ngủ trưa, Khương Thần lại mơ thấy Phương Cảnh Hành.
Bọn họ đang ngồi trên cây cột trong phó bản ẩn, Phương Cảnh Hành ôm lấy cậu từ phía sau, không còn là khuôn mặt của Ám Minh Sư, mà là mặt thật và giọng thật của anh. Vừa nghe tên đó nói một câu "Chồng yêu lợi hại quá" là cậu đã thấy một đám người của bảy bang lớn kèm theo Như Ý "vèo vèo" chạy tới, trong đó còn lẫn lộn vài người của tổ thí nghiệm đóng băng và Khương Thi Lan, thậm chí còn có cả số 7 không thấy rõ mặt.
Cả đám người đứng phía dưới nhìn bọn họ, vỗ tay chúc mừng bọn họ kết thành mối lương duyên, còn bắn cả pháo hoa lẫn bật bài nhạc «Ngày hạnh phúc».
Sau khi tỉnh lại, Khương Thần nhìn chằm chằm trần nhà, hồi tưởng cảnh tượng kinh khủng trong giấc mơ kia, mặt không cảm xúc. Mãi lâu sau cậu mới cầm lấy cái kính bên cạnh, đeo lên, vừa vào game đã thấy Ám Minh Sư ngay sát bên.
Phương Cảnh Hành cười chào hỏi: "Anh đến rồi à?"
Vừa mới dứt lời, Phong Ấn Sư trước mặt đã mở báo thù, anh lùi lại nửa bước: "Làm gì vậy?"
Khương Thần nói: "PK."
Phương Cảnh Hành tốt bụng nhắc nhở: "Em max cấp rồi."
Anh cũng không nghỉ game ngay sau khi mất liên lạc với Phong Ấn Sư, mấy ngày đầu vẫn sẽ online nên đã max cấp từ lâu. Mà Phong Ấn Sư hiện giờ mới lên level 85, căn bản không phải là đối thủ của anh.
Khương Thần im lặng.
Với cái đức hạnh kia thì không có lí do chính đáng, e là Phương Cảnh Hành sẽ không chịu đứng yên cho cậu đánh. Khương Thần bất mãn tắt báo thù.
Phương Cảnh Hành đương nhiên không ngốc: "Sao thế?"
Tối hôm qua Khương Thần vừa nói là điện thoại hỏng xong, không thể hôm nay đã tự vả mặt mình nói đến chuyện tin nhắn. Với lại qua nhiều ngày như vậy rồi, chỉ e chính Phương Cảnh Hành cũng chẳng nhớ.
Vì vậy cậu đưa ra một lí do tương đối sát với sự thật: "Mơ thấy cậu chọc tôi."
Phương Cảnh Hành lập tức dở khóc dở cười: "Em chọc anh cái gì?"
Khương Thần chỉ vào khối đất trống bên cạnh: "Đi ra kia, tạm thời đừng có nói chuyện với tôi."
Phương Cảnh Hành càng thêm dở khóc dở cười: "Em thấy mình hơi oan ý?"
Cậu oan được bằng tôi à?
Khương Thần quay đầu rời đi, mặc kệ anh.
Phương Cảnh Hành không nhanh không chậm đi theo sau, nhìn bóng lưng Phong Ấn Sư, lại ước lượng tâm tình của mình.
Tuy là lại bị ghét bỏ, nhưng tâm trạng anh vẫn vậy, thậm chí còn có chút vui vẻ.
Anh không khỏi điểm lại những chuyện đã qua, phát hiện Phong Ấn Sư thường xuyên ghét bỏ chê bai mình, cảm thấy rất bất đắc dĩ, không biết có phải anh bị khổ dâm hay gì không mà đến mức đó vẫn còn thích người ta được.
Dù sao thì cũng không thể là kiểu anh được người ta tâng bốc yêu mến thành quen, gặp phải một người không thích mình đã dễ dàng rung động.
Bởi vì có rất nhiều đội trưởng trong liên minh Du Mộng cực kì ghét anh, mà thực lực của bọn họ cũng rất mạnh. Đều là kiểu "ghét anh + kĩ thuật tốt", khác với Phong Ấn Sư chỗ nào?
... Khác rất nhiều.
Vấn đề này vừa xuất hiện, Phương Cảnh Hành đã tự động đưa ra đáp án.
Với những đội trưởng kia, anh nhiều lắm là thưởng thức họ, còn với Phong Ấn Sư thì là yêu thích.
Chắc có liên quan đến cái tật xấu thích trêu người ta và chuyên bao che khuyết điểm của anh.
Hai lần trước bỏ lỡ, anh cũng không cảm thấy gì. Nhưng đến lần thứ ba như kì tích mà gặp lại, anh đã quy người ta về địa bàn của mình.
Anh rất tò mò về cậu Phong Ấn Sư này.
Mà càng tò mò thì càng muốn tìm hiểu, mà càng tìm hiểu rồi lại càng thấy thích.
Chuyện tình cảm từ trước đến nay đều vô lý như vậy.
Phương Cảnh Hành còn đang cân nhắc xem rốt cuộc là thích bình thường hay là thật sự để ý người ta rồi, ánh mắt đã tự động đuổi theo Phong Ấn Sư đang đi đường vòng lại, hỏi: "Anh lạc à?"
Khương Thần nói: "Không."
Phương Cảnh Hành cười hỏi: "Vậy anh có biết mình vừa trở lại chỗ cũ không?"
"Biết." Khương Thần cũng không quay đầu lại: "Tôi muốn đổi sang hướng khác."
Phương Cảnh Hành đánh giá ngữ điệu của cậu, nguôi giận rồi, bèn đi tới bên cạnh Khương Thần, sóng vai bước cùng cậu, thấy Phong Ấn Sư đột nhiên đứng lại thì hỏi: "Sao vậy?"
Khương Thần nói: "Tôi nghĩ vẫn nên đi hướng vừa rồi thì hơn."
Phương Cảnh Hành nhướng mày, đang định hỏi lí do thì thấy phía trước xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, là vị chủ tịch của liên minh Đỗ Phi Chu.
Anh cất tiếng chào hỏi: "Tình cờ ghê, sao chủ tịch lại ở đây?"
Đỗ Phi Chu nói: "Bang tôi ở chỗ này."
Phương Cảnh Hành bất ngờ: "Vậy sao?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, anh chợt nhớ tới lần trước cùng Phong Ấn Sư đến đây làm nhiệm vụ [Huyết Lang], lúc online anh phát hiện Phong Ấn Sư không ở chỗ cũ, về sau Phong Ấn Sư cũng không nói đã đi đâu.
Phương Cảnh Hành hỏi thêm một câu: "Ở đâu vậy?"
Đỗ Phi Chu chỉ cho anh: "Ở đằng kia, không xa chỗ này lắm."
Đó chính là phía mà người nào đó muốn quay lại, Phương Cảnh Hành liếc nhìn Phong Ấn Sư, bỗng có suy nghĩ cậu ta cứ đi đi về về thế này là vì muốn tình cờ gặp Đỗ Phi Chu, thế là thử chìa thang ra: "Bọn cháu qua đây để làm nhiệm vụ cốt truyện."
Khương Thần nói ngay: "Đang tìm vài NPC, nhưng không tìm thấy."
Đúng là vậy luôn?
Chẳng lẽ lần trước cậu ấy gặp Đỗ Phi Chu đã biết chuyện Đỗ Phi Chu rất quen thuộc với nơi này?
Nhưng chuyện này có cần phải giấu mình không... Phương Cảnh Hành tỉnh rụi nói thêm: "Chủ tịch ở đây mà nhỉ, ngài có biết hết các NPC trong thành không?"
Đỗ Phi Chu nói: "Biết, cậu tìm ai?"
Khương Thần rất hài lòng.
Có một phần người chơi của Du Mộng không thích đọc cốt truyện, nên hoàn toàn không biết gì về bối cảnh game, chỉ một lòng đánh đánh giết giết, nhưng có vài người lại rất thích những câu chuyện xưa trong này, biết tất cả mọi tình tiết, Đỗ Phi Chu và vài người bạn cũ của cậu thuộc về nhóm sau.
Năm đó Đỗ Phi Chu trông nghiêm túc già dặn như vậy, nhưng lại rất thích nghiên cứu mấy chi tiết này.
Trước kia ở trong game bọn họ cũng từng lập bang chơi, Đỗ Phi Chu với mấy người nữa luôn đi khắp thành nghiên cứu NPC ở mọi xó xỉnh.
Nhưng đã ba mươi năm, cậu cũng không rõ sở thích của bọn họ có còn như trước, may là vẫn vậy.
Vốn dĩ buổi sáng cậu đã định hỏi, nhưng xem danh sách bạn bè thì không thấy người của Càng già càng dẻo dai online, chắc là đã đi nghỉ mát với người nhà hết rồi. Ban nãy cậu thấy thông báo Đỗ Phi Chu online, ban đầu còn do dự không biết có nên nhắn riêng không, sau quyết định thử tình cờ gặp, không ngờ lại thành công.
Cậu miêu tả sơ qua đám NPC kia cho Đỗ Phi Chu nghe.
Đỗ Phi Chu nói: "Tôi không nhận nhiệm vụ nên dưới góc nhìn của tôi thì đám NPC kia vẫn ở chỗ cũ. Nhưng tôi biết nghĩa trang ở đâu, tôi dẫn mấy cậu tới xem thử nhé?"
Khương Thần nói: "Được."
Mấy vị bang chủ đang chia nhau ra tìm người trong thành, nghe thấy đại lão gọi bọn họ, tưởng tìm được manh mối rồi, vội vàng chạy tới tập trung, kết quả lại nhìn thấy một vị Du Tiễn yêu tộc, kinh ngạc hỏi: "Vị này là?"
Khương Thần đáp: "Người quen của tôi, ông ấy biết nghĩa trang ở đâu."
Mộc Gia Tỏa hỏi: "Chỗ này còn có nghĩa trang sao?"
Đỗ Phi Chu nói: "Có."
Thế là cả nhóm đi theo ông đến một khu nhà đổ nát.
Đi từ sân trước tới sân sau mọc đầy cỏ dại, cuối cùng dừng chân trước vách tường loang lổ, tất cả nghe thấy Đỗ Phi Chu nói: "Đằng sau cái tường này là khu mộ."
"..." Mấy người kia hỏi: "Không có cửa vào à?"
Đỗ Phi Chu nói: "Không, nó được quây kín bởi bốn bức tường."
Mộc Gia Tỏa lập tức nổi lòng tôn kính, sửa lại xưng hô: "Sao đại lão lại biết được chỗ này?"
Đỗ Phi Chu chỉ ra đằng sau, ra hiệu cho bọn họ ngẩng đầu.
Cả đám đồng loạt nhìn sang, phát hiện chỗ đó là điện thần của tòa thành nhỏ này. Đỗ Phi Chu nói: "Có một cái giếng trời ở bức tượng hai con bồ câu trên nóc, có thể leo lên từ đó, đứng trên nóc nhà nhìn sang là có thể thấy được khu mộ này."
Đương yên đương lành làm gì có ai rửng mỡ leo lên nóc nhà chứ?
Phản ứng đầu tiên của đám Mộc Gia Tỏa là cạn lời, sau đó lại vỗ đùi: "A, bồ câu!"
Khương Thần hỏi: "Sao?"
Mộc Gia Tỏa giải thích: "Nghe nói bên beta bị kẹt ở đoạn này."
Mấy vị đại lão kia phải lật tung lãnh địa yêu tộc mới tìm được các manh mối liên quan tới dược sư, sau đó là tìm được người, bắt đầu điều chế thuốc. Mặc dù cửa này không hãm như vụ tìm nguyên liệu cho tên Thầy Bói ngựa bà trong [Linh Hòe], nhưng cũng tốn không ít thời gian.
Đến lúc bọn họ nhọc nhằn cầm thuốc đi tìm sói thì sói đã biến mất rồi, về sau xảy ra chuyện gì thì không rõ, nhưng tất cả có loáng thoáng nghe thấy một câu kiểu "Bồ câu có thể dẫn dắt tới phương hướng chính xác", các đại lão bị kẹt ở đoạn tìm bồ câu, cho đến khi beta kết thúc cũng không xong được cốt truyện.
Phi Tinh Trọng Mộc nói: "Hóa ra phải tìm bồ câu, nhưng sao hệ thống không cho gợi ý gì hết vậy?"
Đúng là cốt truyện ẩn rất khó, nhưng sẽ luôn cho người chơi manh mối.
Bọn họ nhận được nhiệm vụ mới, theo lý thuyết mà nói cũng là do được cho manh mối.
Phương Cảnh Hành cười nói: "Có, mọi người nhìn mặt đất và tường đi."
Cả đám quan sát lại, phát hiện ra rất nhiều vết máu rải rác xung quanh, có vết còn leo lên tận đầu tường cao cao.
Có lẽ là do bọn họ tận mắt nhìn thấy quá trình "NPC đuổi sói", thế nên mới không có câu nói "bồ câu chỉ lối" kia.
Tất cả chịu thua, dựng cái thang ở chân tường lên, leo lên trên xem thì thấy có mấy NPC đang đứng trước một ngôi mộ, người bọn họ đẫm máu, hiển nhiên là bị sói cắn.
Cái người có mẹ chết đang gào khóc đến là nát lòng với tấm bia: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ bắt được con sói đó tới chôn cùng mẹ!"
Nhóm mười người: "..."
Giỏi thật, nhất quyết phải đợi bọn họ thò đầu lên rồi mới khóc.
Nếu khóc ngay từ đầu thì bọn họ có cần phải mò mẫm tới tận trưa không hả?
Từng người trèo qua, thấy nơi này có tổng cộng vài chục bia mộ, không biết chôn những ai.
Mấy người đi tới trước mặt NPC, phát hiện lần này có thể thành lập đối thoại với bọn họ.
Cuộc hội thoại rất đơn giản.
Đám Khương Thần muốn dẫn sói đi, muốn biết con sói chạy theo hướng nào.
Đám NPC thì muốn bắt sói chôn cùng người chết, hai bên không thống nhất được ý kiến. Khương Thần nói với họ rằng vốn dĩ Huyết Lang không bị điên, là do có người hãm hại, oan có đầu nợ có chủ, bọn họ nên tìm tên đầu sỏ mới phải.
Vị kia cười lạnh: "Được, vậy các ngươi tìm ra cái thứ là kẻ-đứng-sau-giật-dây đi, ta sẽ nói cho các ngươi biết sói chạy về hướng nào."
Một NPC khác có thái độ mềm mỏng hơn, do dự nói: "Ta nghe nói trong thôn Hi Tả ngoài thành có một vị Vu Sư luôn xuống tay với động vật, không biết có phải là hắn không, các người có thể thử điều tra xem."
Nhiệm vụ lại đổi mới: Tìm Vu Sư.
Cả đám rất hài lòng, đang định đi thì lại nghe vị mất mẹ kia mở miệng: "Để tránh việc các ngươi hỏi xong rồi không trở lại, bọn ta muốn tạm giam một con tin, đội trưởng của các ngươi phải ở lại."
Đội trưởng là Khương Thần.
Cậu còn chưa kịp làm gì đã bị một đám NPC đè xuống, không thể động đậy.
Đám Phương Cảnh Hành đồng loạt quay sang.
Mộc Gia Tỏa nghĩ đến phong cách của hai vị đại lão, thử hỏi: "Có đánh không?"
Phương Cảnh Hành nói: "Đánh thử xem sao."
Cả chín người lập tức mở báo thù, anh dũng can đảm tiến lên đấm nhau với NPC.
Nửa phút sau, cả đám bị NPC giải quyết, nằm la liệt trên đất.
Khương Thần nhìn Ám Minh Sư nằm bên cạnh chân mình, không hề khách khí đá thử mấy cái, cảm thấy khá là hài lòng.
Phương Cảnh Hành hồi sinh tại chỗ nhìn cậu một cái, bỗng giơ tay xoa đầu Khương Thần, trước khi bị cậu hất ra đã kịp thu tay về. Anh cười nói: "Ngoan ngoãn ở đây đợi đi, đợi em đến cứu anh."
Đám Bạch Long Cốt vô cùng mừng rỡ.
Ngoài cái lần "ngồi trên đùi" kia, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Ám Minh Sư động tay động chân với người ta, mừng vãi, thông não rồi kìa!
Cả đám hừng hực ý chí ngẩng cao đầu đi theo đại lão.
Mà bọn họ vừa khuất bóng, NPC đã buông con tin ra.
Khương Thần đi đi lại lại vài bước, thấy đám NPC mặc kệ mình, bèn thử chạm tay vào thang, thấy đám kia đồng loạt nhìn qua, đành phải từ bỏ. Cậu đi tới trước bia mộ vừa xây, muốn xem xem mẹ người kia có tên là gì.
Đỗ Phi Chu cũng trèo tường theo đám bọn họ, ở lại đây không đi.
Ông thấy thế thì cũng đến trước mộ, cúi đầu xem, lại đột nhiên ngồi xuống sờ lên vết máu ở góc.
Khương Thần nhìn sang thì thấy đó là một kí hiệu.
Đỗ Phi Chu nói: "Tổ chức Nguyệt Huy."
Khương Thần hỏi: "Là cái gì?"
Đỗ Phi Chu nói tiếp: "Boss thế giới Nguyệt Huy, level 80."
Khương Thần hỏi: "Ai cơ?"
Đỗ Phi Chu hỏi lại: "Cậu chưa đánh bao giờ à?"
Khương Thần thản nhiên nói dối: "Hình như có đánh rồi, nhưng không để ý nó tên là gì."
Đỗ Phi Chu gật đầu, giải thích cho cậu nghe.
Nguyệt Huy là con người, gã thành lập tổ chức Nguyệt Huy với ý định thúc đẩy tất cả yêu tộc biến thành động vật, rồi dùng họ đối phó với ma tộc, cuối cùng trở thành chúa tể của đại lục này. Nhưng vì gây lầm than cho trăm họ, chúng bị các vị anh hùng của ba tộc nhân ma yêu liên thủ tiêu diệt, tổ chức tan rã, đám tay sai chạy trốn tứ tán, mà thủ lĩnh Nguyệt Huy cũng không rõ tung tích.
Ông nói: "Đó là bối cảnh nhân vật, mỗi lần boss xuất hiện là thông báo sẽ nói gã lại xuất hiện rồi, mời các vị anh hùng trấn áp."
Ông chỉ vào kí hiệu trên bia một: "Đây là biểu tượng trên cờ của bọn chúng."
Khương Thần nói: "Tức những người này là tàn dư của tổ chức Nguyệt Huy?"
Tức là bọn họ bị Huyết Lang cắn cũng không oan.
Hồi trước nhiệm vụ [Huyết Lang] cũng không yêu cầu người chơi đánh chết con sói điên đi cắn người kia, mà chỉ nói nhốt nó vào trong hang, có khi nào lúc đó đã lên kế hoạch cho cốt truyện này rồi không?
Từ lúc tình cờ phát hiện khu mộ này, Đỗ Phi Chu vẫn luôn không rõ vì sao nó lại bị quây kín bởi bốn bức tường, giờ thì đã hiểu.
Tàn dư của Nguyệt Huy là thứ người người kêu đánh, bọn chúng không dám công khai khắc biểu tượng lên bia mà chỉ dám dùng máu vẽ lại, dấu vết trên các ngôi mộ khác chắc chắn đã bị mưa rửa trôi rồi, chỉ còn lại cái này, thế nên lúc trước ông mới không tra ra được gì.
Ông nói: "Toàn đại lục có thông báo rằng một khi phát hiện ra người của Nguyệt Huy thì phải ngay lập tức báo cho Đại Tư Tế, Đại Tư Tế sẽ chịu trách nhiệm xử lý."
Đỗ Phi Chu ngẫm nghĩ một lát, bổ sung: "Người của Nguyệt Huy đều đã luyện vu thuật, nên sau khi chết sẽ biến thành bộ xương khô, mà xương còn có màu đen, chỉ cần mang chứng cứ đến cho Đại Tư Tế trong thành là bọn họ sẽ hiểu."
Khương Thần nghĩ, không hổ là Đỗ Phi Chu, tìm hiểu kĩ thật.
Cậu đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra một cái xẻng ở góc tường, bèn cầm lấy đi tới xúc thử.
Đại khái là game đã cân nhắc đến thân phận "anh hùng" của người chơi, nên chỉ "phịch" một tiếng --- cậu vừa mới cắm xẻng xuống, cả ngôi mộ đã bị xốc lên, ngay cả nắp quan tài cũng bật ra, từ góc độ của cậu vừa hay thấy được một bộ xương khô đen xì.
Khương Thần thò tay cầm.
NPC lập tức phát điên, tập thể nhào tới bắt cậu lại.
Khương Thần xoay người chạy, vừa mới bò lên thang đã bị cả đám kia kéo về vứt xuống đất, đoạt lại xương khô, ba chân bốn cẳng lấp mộ lại.
Khương Thần không từ bỏ, ngồi dưới đất quan sát một hồi, thấy NPC có lộ trình hoạt động cố định, bèn kiên nhẫn đợi bọn họ đi sang phía bên kia, sau đó nhanh chóng cầm xẻng đào mộ, xách theo bộ xương khô chạy tới cái thang.
Vừa đặt chân lên bậc thứ nhất cậu đã sắp bị đuổi kịp, Khương Thần quay lại cho một lá bùa phong ấn, trực tiếp khóa lại tên cầm đầu, người phía sau tức thì bị chặn ở chân thang, động tác lại bị hạn chế, thế là chậm một nhịp.
Khương Thần nhân lúc này nhảy qua khỏi tường, cất giọng hỏi: "Đi chỗ nào gặp Đại Tư Tế?"
Đỗ Phi Chu nói: "Đi ra ngoài rẽ phải đi thẳng."
Khương Thần đáp: "Cảm ơn."
Đám Phương Cảnh Hành lúc này đã ra khỏi thành.
Bọn họ vừa đi được chừng hơn trăm mét đã thấy một tin nhắn bay lên kênh.
[Loa] Cuối tháng 8: Lại đây mà coi mấy má ơi, mau đến xem đại lão [ Screenshot ][ Screenshot ][ Screenshot ]
Mọi người tò mò ấn mở.
Trên con phố trong thành nhỏ, một vị Phong Ấn Sư trông quen quen đang xách theo bộ xương khô chạy đằng trước, đằng sau là một đám NPC đang điên cuồng đuổi theo, khoảng cách hai bên không đến mười mét, toàn bộ cảnh tượng vô cùng kích thích.
Người chơi trên cả server: "???"
Đám Phương Cảnh Hành: "..."
[Thế giới] Mạc Bắc đòi cá khô: Má ơi cái này là đào mả nhà người ta lên thật luôn?
[Thế giới] Thích mùa hè: Há há há đại lão chạy mau!
[Thế giới] Đại tiểu thư của ta: Vl há há há há, cười chết tôi rồi.
[Thế giới] Hạt đậu cầu vồng: Cuộc sống của đại lão đúng là muôn màu muôn vẻ [hâm mộ] [cười khóc]
[Thế giới] Hoa quả cài tóc: Bọn họ đang đánh cốt truyện ẩn mà đúng không?
[Thế giới] Dưa chín: Ở đâu đấy, em hóng với!
[Thế giới] Lữ nhân: Hóng với bác ơi, em muốn xem liệu hôm nay ảnh có chết không.
[Thế giới] Tra nam cút ra: Đỉnh vãi đạn, đào mộ NPC luôn.
[Thế giới] Đánh trứng ~ xốp giòn: Ha ha ha ha tôi thì muốn biết mấy vị đại lão khác đang làm gì vậy?
Mấy vị đại lão khác đang liêu xiêu trong gió.
Phi Tinh Trọng Mộc: "Chuyện gì vậy, bọn mình mới đi có vài phút mà cậu ấy đã đào mộ nhà người ta luôn rồi?"
Hạnh Thiên Thành: "Bá thật sự."
Bạch Long Cốt: "Còn không bị đập chết tại trận nữa, đúng là kì tích."
Mộc Gia Tỏa: "Chắc do chuồn nhanh."
Tình Thâm Trường Thọ: "Không hổ là người trong lòng tôi."
Liễu Hòa Trạch: "Cậu đúng là không sợ chết nhỉ..."
Phương Cảnh Hành không tham gia với bọn họ mà cười hỏi trong kênh đội ngũ: "Anh đang đi đâu vậy?"
Khương Thần nói: "Đi tìm Đại Tư Tế."
Mấy người Phương Cảnh Hành bèn quay lại thành nhỏ, chạy về tế đàn phía Đông.
Bên cạnh tế đàn là một đại điện lộ thiên, mặc dù không khí phách bằng thành chính, nhưng cũng tạm được.
Họ chạy tới đã thấy mấy vị NPC kia bị người của Đại Tư Tế ép quỳ xuống đất, Phong Ấn Sư đang nói gì đó với Đại Tư Tế, sau đó giơ bộ xương khô trong tay ra.
Đại Tư Tế bỗng đứng dậy, bước xuống khỏi chủ vị, cầm lấy bộ xương khô rồi quan sát, trầm giọng nói: "Đúng là người của tổ chức Nguyệt Huy."
Khương Thần nhìn hắn, rồi lại nhìn cái ghế trên bậc thang, thong thả đi qua ngồi xuống, còn hơi nghiêng người dựa vào thành ghế, đợi Đại Tư Tế làm thịt người.
Quần chúng vây xem: "..."
Thành viên của đội: "..."
Ngồi như thật luôn.
Cả đám nhao nhao chụp màn hình lại làm kỉ niệm.
Phương Cảnh Hành bật cười, đi đến bên cạnh Phong Ấn Sư, cụp mắt nhìn cậu, chỉ cảm thấy cõi lòng ngứa ngáy vô vàn, cuối cùng đành chấp nhận số phận.
Hơn hai mươi năm độc thân, anh né tránh thanh mai trúc mã, né tránh yêu đương thời học trò, né tránh đồng đội, né tránh phóng viên và streamer, né tránh fan... Cuối cùng lại thua dưới tay một người trên mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.